Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
-
Chương 161: Thủ Đoạn Độc Ác
Edit: Gia Duệ
Chờ ở bên này, Tiêu Sắt Sắt và Trương Dật Phàm chậm rãi bước đến trước mộ Trương Cẩm Sắt, xung quanh mộ vắng vẻ, trước mộ còn bày một ít hoa quả, một ít là Trương Tiềm mang tới, một ít là Ngọc Vong Ngôn mang tới.
Tiêu Sắt Sắt đưa tay vuốt ve tấm bia đá lạnh lẽo, cười nhẹ rồi lắc đầu.
"Tỷ." Trương Dật Phàm lẩm bẩm: "Lần này đứng trước mộ của tỷ, đệ một chút cũng không đau khổ, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ."
"Thật không? Đứng trước mộ của tỷ tỷ mà đệ vẫn thấy vui vẻ?"
Nghe Tiêu Sắt Sắt đang trêu đùa mình, Trương Dật Phàm mặt không biến sắc nói: "Quá khứ của tỷ đã chôn cất rồi, đứng bên cạnh đệ là một người mới, dù sao cũng tốt hơn si tình cái tên tội nhân Ngọc Khuynh Dương kia!"
"Điều này cũng đúng." Tiêu Sắt Sắt cười nhạt, tiện tay bẻ gãy cành cây khô, quét tuyết còn chưa tan đọng lại bên cạnh phần mộ.
Đợi không bao lâu, Hà Hoan đã quay trở lại.
Chưa kịp nghỉ ngơi, Hà Hoan liền vội vàng nói: "Tiểu thư, hình như xảy ra chuyện rồi, lúc đại ca còn sống đã mang ta nhìn qua, là một trong tứ doanh thủ vệ Thuận kinh."
"Đúng." Trương Dật Phàm giật mình nói: "Người nói như vậy ta liền nhớ ra rồi, chẳng trách ta thấy lá cờ đó quen như vậy, rõ ràng là Nam doanh, một trong tứ doanh! Ngươi đợi một chút..." Rồi nhíu mày, lẩm bẩm: "Nam doanh làm sao lại có thể ở chỗ này, rõ ràng nên ở bên ngoài cách năm dặm, chỗ này cũng cách cửa thành quá gần rồi!"
Hà Hoan vội vàng nói: "Cho nên ta nghĩ đã xảy ra chuyện, vừa rồi ta trốn ở trong doanh, thấy mấy người ăn mặc quyền quý, mang theo một đám người, trói đại tướng quân trong lều trại chính, nói rằng muốn đổi tướng quân, còn bắt đại tướng quân kia đem giao ra binh phù..."
Trương Dật Phàm trừng mắt kinh ngạc.
Tiêu Sắt Sắt híp híp mắt, suy tư một lúc rồi hỏi: "Hà Hoan, ngươi nói mấy người đó ăn mặc quyền quý, cụ thể là mặc loại trang phục nào?"
"Ách... Để ta nghĩ một chút..." Hà Hoan gãi tai, chuyên tâm suy nghĩ: "Bọn họ mặc áo choàng cổ tròn màu tím, hoa văn hình như là Tỳ hưu... vương miện màu đen khảm phỉ thúy..."
Tiêu Sắt Sắt thở dốc vì kinh ngạc.
Hà Hoan cũng giật mình theo, "Tiểu thư làm sao vậy?"
Tiêu Sắt Sắt ánh mắt chuyển cực nhanh, trong nháy mắt tràn đầy cấp bách, "Hà Hoan, Dật Phàm, chúng ta phải tìm Vương gia ngay lập tức, nếu không sẽ xảy ra chuyện!"
Cái gì? Hà Hoan ngây ngẩn cả người. Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?
"Còn ngây người cái gì, hôm nay Vương gia đi nôi vụ, chúng ta nhanh đi tìm chàng." Tiêu Sắt Sắt trừng mắt nhìn Hà Hoan một cái, cắn răng nói: "Việc này không nên chậm trễ, xong việc ta sẽ giải thích cho ngươi. Dật Phàm, quay trở về chào hỏi cha một tiếng, nói rằng ta trở về Vương phủ một chuyến. Hà Hoan, chúng ta đi thôi!"
"Vâng, tiểu thư." Hà Hoan cũng hiểu được đây là chuyện lớn, chắp tay cúi chào Trương Dật Phàm, sau đó đem Tiêu Sắt Sắt lên xe ngựa ngay lập tức, một đường lái xe đi. Trương Dật Phàm cũng lập tức lên ngựa, lên đường trở về phủ.
Sau khi xe ngựa tiến vào thành, đi đường tắt, chạy thật nhanh. Hà Hoan có chút lo lắng cho thân thể đang mang thai của Tiêu Tiêu Sắt, nhưng Tiêu Sắt Sắt nghiêm lệnh cho hắn phải tăng tốc độ, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất đến nội vụ.
Chuyến thăm của Tiêu Sắt Sắt làm cho đám quan lại ở nội thị có chút kinh ngạc, nhưng bởi vì có Ngọc Vong Ngôn ở đây, bọn quan lại liền biết Tiêu Sắt Sắt nhất định là đến tìm Cẩn vương.
Ngọc Vong Ngôn cũng kinh ngạc khi thấy Tiêu Sắt Sắt chạy tới. Hắn ôm lấy thân thể ngày càng đẫy đà của Tiêu Sắt Sắt, mang theo chút trách cứ, lại không đành lòng trách cứ nói nhỏ: "Không phải bảo nàng ở Thái bộc phủ nghỉ ngơi sao, làm sao nàng lại chạy tới đây?"
"Vương gia, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngài, sợ chậm trễ sẽ không kịp nữa." Tiêu Sắt Sắt kéo tay áo Ngọc Vong Ngôn, ánh mắt rất cấp bách.
Ngọc Vong Ngôn lập tức cho người lui ra ngoài, Tiêu Sắt Sắt nói với Ngọc Vong Ngôn về chuyện Thuận Kinh Nam Doanh, đầu đuôi ngọn ngành nói cho Ngọc Vong Ngôn.
Ngọc Vong Ngôn lắng nghe, vẻ mặt dần dần trở nên căng thẳng, môi mím thành một đường, trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "May có nàng, việc này không nên chậm trễ, ta sẽ đi xử lý chuyện này."
Đúng lúc này, có quan lại ở bên ngoài hô to nói với Ngọc Vong Ngôn, có thái giám ở trong cung đến, báo tin cho hắn, sáu vị Vương gia ở vùng khác vào kinh báo cáo công tác đã đến sớm hơn, để Ngọc Vong Ngôn cùng các điện hạ nhanh chóng tiến cung, cùng gặp mặt sáu vị vương gia.
Ánh mắt Ngọc Vong Ngôn trầm xuống.
"Vong Ngôn, không kịp nữa sao?" Tiêu Sắt Sắt cắn răng, tay không buông nhìn hắn.
"Không kịp cũng phải làm." Giọng nói Ngọc Vong Ngôn trầm thấp kiên quyết như sắt, "Sắt Sắt, chúng ta bây giờ phải rời khỏi nội thị, ta sẽ báo bị nhiễm phong hàn, đi tìm thái y, nàng hồi phủ nghỉ ngơi."
"Ta..." Tiêu Sắt Sắt lắc đầu, bình tĩnh nói: "Vong Ngôn, chàng lớn mật đi xử lý, ta tin tưởng chàng, ta thay chàng đi đến hoàng cung, Thiên Anh đế sắc phong ta nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, Đại Nghiêu nhất phẩm cáo mệnh phu nhân có thể lên Chính Điện bàn luận chính sự.”
Ngọc Vong Ngôn sắc mặt căng thẳng, "Không được, thân thể của nàng quan trọng."
"Ta không sao, Vong Ngôn." Tiêu Sắt Sắt thái độ càng thêm kiên quyết, "Ta biết tình hình thân thể của bản thân, mấy ngày nay ta chăm sóc bản thân rất tốt. Nếu như chuyện Thuận Kinh Nam Doanh chúng ta đoán không sai, vậy chúng ta phải xoay chuyển cục diện, nếu không hậu quả đối với chúng ta sẽ rất bất lơi, chàng biết mà." Nàng khẩn cầu nói: "Vong Ngôn, hãy để ta đi đi..."
Không lay chuyển được Tiêu Sắt Sắt, Ngọc Vong Ngôn đành phải thỏa hiệp, Hà Hoan ở mái hiên bên cạnh đợi mệnh lệnh của bọn họ, Ngọc Vong Ngôn gọi Hà Hoan tới, nói nhỏ vào tai hắn, dứt lời nói: "Chắc tứ điện hạ đã nhận được lệnh từ trong cung truyền đến, đang gấp rút từ công bộ chạy đến hoàng cung, người nhất định phải đến trước hắn một bước để thuật lại lời của ta, hắn nhất định sẽ làm theo."
Hà Hoan nghiêm nghị gật đầu, đi ngay lập tức.
Hoàng cung nguy nga hiện ra trước mắt Tiêu Sắt Sắt, càng giống như một bãi chiến trường, xa hoa, mỹ lệ, không nhìn ra sát khí.
Dưới sự dẫn dắt của người hầu trong cung, nàng ngồi lên chiếc kiệu nhỏ dành cho người nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, đưa đến Tiêu Lan điện.
Quả nhiên sáu vị Vương gia đã đến, khi Tiêu Sắt Sắt đi ngang qua, cảm nhận được khí lạnh trên người bọn họ, xem ra là vừa mới đến. Mà đồng thời, sáu vị Vương gia kia cũng vì sự hiện diện của Tiêu Sắt Sắt mà kinh ngạc, trao đổi ánh mắt với nhau, đồng thời lại hướng mắt nhìn Thiên Anh đế.
Thiên Anh đế gần đây bởi vì bị bệnh nên sắc mặt không được tốt lắm, trên mặt thiếu huyết sắc.
Ngài kinh ngạc nói: "Sao ngươi lại tới đây, Vong Ngôn đâu?"
Tiêu Sắt Sắt kính cẩn nghe theo hành lễ, "Bẩm bệ hạ, Cẩn vương nhiễm phong hàn, cơ thể phát sốt khó chịu, cần phải đi gặp thái y, phái thần thiếp đi Tiêu Lan điện."
Thiên Anh đế nhíu mày, có chút lo lắng, xua xua tay nói: "Thôi được rồi, vào chỗ ngồi đi."
"Tạ ơn Bệ hạ." Tiêu Sắt Sắt đứng thẳng dậy, từ từ bước đến chỗ của Ngọc Vong Ngôn ngồi xuống, bởi vì nàng đang mang thai nên động tác càng lộ vẻ thong thả mà ung dung.
Ngọc Khuynh Huyền cách một cái ghế bên cạnh nhìn, cười như không cười nói: "Cẩn vương phi thật sự là người vợ tốt của Cẩn vương."
"Nhị điện hạ cười chê rồi." Tiêu Sắt Sắt bên ngoài cười nhưng trong không cười.
"Sao lão tứ chưa tới?" Thiên Anh đế hỏi đại nội tổng quản bên cạnh.
Có một tiểu thái giám chạy vào, nói bên tai đại nội tổng quản cái gì đó, đại nội tổng quản vẫy tay cho hắn lui, nói với Thiên Anh đế: "Hoàng thượng, Tứ điện hạ nói hiện tại có chuyện quan trọng cần phải xử lý, khẩn cầu Hoàng thượng có thể cho phép hắn đến muộn một chút."
Thiên Anh đến sắc mặt trầm xuống: "Cái này là tiền trảm hậu tấu, trẫm còn có thể bắt hắn tới hay sao? Thôi được rồi, bắt đầu đi!"
Thiên Ảnh đế đã ra lệnh, sáu vị Vương gia kia theo thứ tự bắt đầu báo cáo công tác, từ vị trí cao nhất Tường vương bắt đầu trước, tiếp theo là đến Cát vương, Phúc vương, mỗi người đều nói đến chuyện tại đất phong, đều là thiên hạ thái bình, không xảy ra chuyện gì. Thiên Anh đế cũng thỉnh thoảng cùng bọn họ đàm luận, đặt câu hỏi, hỏi thăm tình huống cụ thể.
Mới đầu đều là những câu giao tiếp bình thường, nhưng khi các vị Vương kia thuật lại, bầu không khí bên trong Tiêu Lan điện có chút không đúng, sắc mặt Thiên Anh đế cũng tối sầm lại. Chỉ vì trong lời nói của các vị vương kia, không rời mấy chữ "thảo luận chính sự", "mở rộng quân đội", đúng là muốn mở rộng binh quyền trong tay đồng thời tham dự vào chuyện chính sự, cản tay Thiên Anh đế.
Một vài hạ thần bên trong điện cũng nghe ra chỗ không đúng, những người thấp kém không thể chen miệng vào, người có thể nói chuyện chỉ có hai người là Tiêu Khác và Ngự sử. Thế nhưng hai người đều im lặng cúi đầu, phảng phất là ngầm thừa nhận hành vi của các vị Vương kia, Tiêu Sắt Sắt thấy ở trong mắt, tầm mắt một màu đen kịt.
Không bao lâu, Thiên Anh đế bởi vì tức giận mà tổn hại đến thân thể, ho khan ngã ngồi trên long ỷ.
Các vị Vương thấy thế, nhếch mép cười đắc ý, nói: "Bốn doanh Đông Tây Nam Bắc thủ vệ Thuận kinh, thủ tướng đều đã đổi chủ rồi, tân thủ tướng sợ là sẽ không nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ."
"Các ngươi..." Thiên Anh đế kho khan, tức thở hổn hển, ngay lập tức gọi thủ lĩnh Ngự Lâm quân tiến vào, muốn dọn dẹp hiện trường.
Ai ngờ tên thủ lĩnh Ngự Lâm quân kia không nghe lệnh, ngược lại còn hành lễ nói: "Hồi bẩm bệ hạ, vi thần vì muốn duy trì công tác báo cáo công việc được tiến hành an toàn, đã ra lệnh cho thủ hạ Ngự Lâm quân canh giữ bên ngoài Tiêu Lan điện, nhất định phải bảo vệ bệ hạ an toàn."
Được rồi, thì ra là tới bức vua thoái vị. Đôi mắt đen nháy của Tiêu Sắt Sắt chợt trở nên lạnh lẽo, ánh mắt quét qua từng vị Vương kia. Thì ra bọn họ đều có chuẩn bị trước khi đến, lại còn chuẩn bị còn không ít, ngay cả thủ lĩnh Ngự Lâm quân cũng bị mua chuộc. Thiên Anh đế nếu như không qua được ngày hôm nay, vậy thật sự chính là ngã trong tay của đám người này.
Mắt thấy các vị Vương kia từng bước ép sát, Ngũ điện hạ nghĩ sao nói nấy đứng bên cạnh Thiên Anh đế mắng các vị Vương kia.
Thiên Anh đế cơ thể đứng không vững, nghiêng người giữa cuộc cãi vã, suýt chút nữa ngồi xuống đất.
Người nắm lấy cánh tay của Ngũ điện hạ hỏi: "Tứ ca của ngươi ở đâu? Ngươi nói cho trẫm biết, hắn rốt cục là đi nơi nào?"
"A?" Ngũ điện hạ kinh ngạc nói: "Không phải công công vừa mới nói, Tứ ca đang trên đường đến cung thì bị ngã, đã hồi phủ rồi sao?"
"Cẩn vương phi!" Thiên Anh đế nhìn về phía Tiêu Sắt Sắt, "Cẩn vương phi, ngươi nói thực cho trẫm biết, Vong Ngôn... Rốt cuộc có phải bị nhiễm phong hàn đi gặp thái y rồi không?"
"Hoàng bá bá?" Tiêu Sắt Sắt vịn cái ghế cầm tay, chầm chầm đứng dậy.
"Ngươi nói thật cho trẫm biết, hắn không phải bị bắt cóc đi!"
Tiêu Sắt Sắt mắt nhìn Ngũ điện hạ, chỉ thấy trên mặt Ngũ điện hạ đỏ đỏ trắng trắng, mắng: "Đáng chết! Chẳng lẽ Tứ ca cũng là bị bắt cóc?"
"Nói cho trẫm!" Thiên Anh đế hét lên.
Tiêu Sắt Sắt lắc đầu, mỉm cười: "Hoàng bá bá yên tâm, Cẩn vương mấy ngày nay làm việc kiệt sức, quên việc giữ ấm, quả thực là nhiễm phong hàn nghiêm trọng, nên mới đến gặp thái y."
"Ngươi không lừa gạt trẫm?"
"Thần thiếp không dám." Tiêu Sắt Sắt hành lễ.
Chờ ở bên này, Tiêu Sắt Sắt và Trương Dật Phàm chậm rãi bước đến trước mộ Trương Cẩm Sắt, xung quanh mộ vắng vẻ, trước mộ còn bày một ít hoa quả, một ít là Trương Tiềm mang tới, một ít là Ngọc Vong Ngôn mang tới.
Tiêu Sắt Sắt đưa tay vuốt ve tấm bia đá lạnh lẽo, cười nhẹ rồi lắc đầu.
"Tỷ." Trương Dật Phàm lẩm bẩm: "Lần này đứng trước mộ của tỷ, đệ một chút cũng không đau khổ, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ."
"Thật không? Đứng trước mộ của tỷ tỷ mà đệ vẫn thấy vui vẻ?"
Nghe Tiêu Sắt Sắt đang trêu đùa mình, Trương Dật Phàm mặt không biến sắc nói: "Quá khứ của tỷ đã chôn cất rồi, đứng bên cạnh đệ là một người mới, dù sao cũng tốt hơn si tình cái tên tội nhân Ngọc Khuynh Dương kia!"
"Điều này cũng đúng." Tiêu Sắt Sắt cười nhạt, tiện tay bẻ gãy cành cây khô, quét tuyết còn chưa tan đọng lại bên cạnh phần mộ.
Đợi không bao lâu, Hà Hoan đã quay trở lại.
Chưa kịp nghỉ ngơi, Hà Hoan liền vội vàng nói: "Tiểu thư, hình như xảy ra chuyện rồi, lúc đại ca còn sống đã mang ta nhìn qua, là một trong tứ doanh thủ vệ Thuận kinh."
"Đúng." Trương Dật Phàm giật mình nói: "Người nói như vậy ta liền nhớ ra rồi, chẳng trách ta thấy lá cờ đó quen như vậy, rõ ràng là Nam doanh, một trong tứ doanh! Ngươi đợi một chút..." Rồi nhíu mày, lẩm bẩm: "Nam doanh làm sao lại có thể ở chỗ này, rõ ràng nên ở bên ngoài cách năm dặm, chỗ này cũng cách cửa thành quá gần rồi!"
Hà Hoan vội vàng nói: "Cho nên ta nghĩ đã xảy ra chuyện, vừa rồi ta trốn ở trong doanh, thấy mấy người ăn mặc quyền quý, mang theo một đám người, trói đại tướng quân trong lều trại chính, nói rằng muốn đổi tướng quân, còn bắt đại tướng quân kia đem giao ra binh phù..."
Trương Dật Phàm trừng mắt kinh ngạc.
Tiêu Sắt Sắt híp híp mắt, suy tư một lúc rồi hỏi: "Hà Hoan, ngươi nói mấy người đó ăn mặc quyền quý, cụ thể là mặc loại trang phục nào?"
"Ách... Để ta nghĩ một chút..." Hà Hoan gãi tai, chuyên tâm suy nghĩ: "Bọn họ mặc áo choàng cổ tròn màu tím, hoa văn hình như là Tỳ hưu... vương miện màu đen khảm phỉ thúy..."
Tiêu Sắt Sắt thở dốc vì kinh ngạc.
Hà Hoan cũng giật mình theo, "Tiểu thư làm sao vậy?"
Tiêu Sắt Sắt ánh mắt chuyển cực nhanh, trong nháy mắt tràn đầy cấp bách, "Hà Hoan, Dật Phàm, chúng ta phải tìm Vương gia ngay lập tức, nếu không sẽ xảy ra chuyện!"
Cái gì? Hà Hoan ngây ngẩn cả người. Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?
"Còn ngây người cái gì, hôm nay Vương gia đi nôi vụ, chúng ta nhanh đi tìm chàng." Tiêu Sắt Sắt trừng mắt nhìn Hà Hoan một cái, cắn răng nói: "Việc này không nên chậm trễ, xong việc ta sẽ giải thích cho ngươi. Dật Phàm, quay trở về chào hỏi cha một tiếng, nói rằng ta trở về Vương phủ một chuyến. Hà Hoan, chúng ta đi thôi!"
"Vâng, tiểu thư." Hà Hoan cũng hiểu được đây là chuyện lớn, chắp tay cúi chào Trương Dật Phàm, sau đó đem Tiêu Sắt Sắt lên xe ngựa ngay lập tức, một đường lái xe đi. Trương Dật Phàm cũng lập tức lên ngựa, lên đường trở về phủ.
Sau khi xe ngựa tiến vào thành, đi đường tắt, chạy thật nhanh. Hà Hoan có chút lo lắng cho thân thể đang mang thai của Tiêu Tiêu Sắt, nhưng Tiêu Sắt Sắt nghiêm lệnh cho hắn phải tăng tốc độ, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất đến nội vụ.
Chuyến thăm của Tiêu Sắt Sắt làm cho đám quan lại ở nội thị có chút kinh ngạc, nhưng bởi vì có Ngọc Vong Ngôn ở đây, bọn quan lại liền biết Tiêu Sắt Sắt nhất định là đến tìm Cẩn vương.
Ngọc Vong Ngôn cũng kinh ngạc khi thấy Tiêu Sắt Sắt chạy tới. Hắn ôm lấy thân thể ngày càng đẫy đà của Tiêu Sắt Sắt, mang theo chút trách cứ, lại không đành lòng trách cứ nói nhỏ: "Không phải bảo nàng ở Thái bộc phủ nghỉ ngơi sao, làm sao nàng lại chạy tới đây?"
"Vương gia, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngài, sợ chậm trễ sẽ không kịp nữa." Tiêu Sắt Sắt kéo tay áo Ngọc Vong Ngôn, ánh mắt rất cấp bách.
Ngọc Vong Ngôn lập tức cho người lui ra ngoài, Tiêu Sắt Sắt nói với Ngọc Vong Ngôn về chuyện Thuận Kinh Nam Doanh, đầu đuôi ngọn ngành nói cho Ngọc Vong Ngôn.
Ngọc Vong Ngôn lắng nghe, vẻ mặt dần dần trở nên căng thẳng, môi mím thành một đường, trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "May có nàng, việc này không nên chậm trễ, ta sẽ đi xử lý chuyện này."
Đúng lúc này, có quan lại ở bên ngoài hô to nói với Ngọc Vong Ngôn, có thái giám ở trong cung đến, báo tin cho hắn, sáu vị Vương gia ở vùng khác vào kinh báo cáo công tác đã đến sớm hơn, để Ngọc Vong Ngôn cùng các điện hạ nhanh chóng tiến cung, cùng gặp mặt sáu vị vương gia.
Ánh mắt Ngọc Vong Ngôn trầm xuống.
"Vong Ngôn, không kịp nữa sao?" Tiêu Sắt Sắt cắn răng, tay không buông nhìn hắn.
"Không kịp cũng phải làm." Giọng nói Ngọc Vong Ngôn trầm thấp kiên quyết như sắt, "Sắt Sắt, chúng ta bây giờ phải rời khỏi nội thị, ta sẽ báo bị nhiễm phong hàn, đi tìm thái y, nàng hồi phủ nghỉ ngơi."
"Ta..." Tiêu Sắt Sắt lắc đầu, bình tĩnh nói: "Vong Ngôn, chàng lớn mật đi xử lý, ta tin tưởng chàng, ta thay chàng đi đến hoàng cung, Thiên Anh đế sắc phong ta nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, Đại Nghiêu nhất phẩm cáo mệnh phu nhân có thể lên Chính Điện bàn luận chính sự.”
Ngọc Vong Ngôn sắc mặt căng thẳng, "Không được, thân thể của nàng quan trọng."
"Ta không sao, Vong Ngôn." Tiêu Sắt Sắt thái độ càng thêm kiên quyết, "Ta biết tình hình thân thể của bản thân, mấy ngày nay ta chăm sóc bản thân rất tốt. Nếu như chuyện Thuận Kinh Nam Doanh chúng ta đoán không sai, vậy chúng ta phải xoay chuyển cục diện, nếu không hậu quả đối với chúng ta sẽ rất bất lơi, chàng biết mà." Nàng khẩn cầu nói: "Vong Ngôn, hãy để ta đi đi..."
Không lay chuyển được Tiêu Sắt Sắt, Ngọc Vong Ngôn đành phải thỏa hiệp, Hà Hoan ở mái hiên bên cạnh đợi mệnh lệnh của bọn họ, Ngọc Vong Ngôn gọi Hà Hoan tới, nói nhỏ vào tai hắn, dứt lời nói: "Chắc tứ điện hạ đã nhận được lệnh từ trong cung truyền đến, đang gấp rút từ công bộ chạy đến hoàng cung, người nhất định phải đến trước hắn một bước để thuật lại lời của ta, hắn nhất định sẽ làm theo."
Hà Hoan nghiêm nghị gật đầu, đi ngay lập tức.
Hoàng cung nguy nga hiện ra trước mắt Tiêu Sắt Sắt, càng giống như một bãi chiến trường, xa hoa, mỹ lệ, không nhìn ra sát khí.
Dưới sự dẫn dắt của người hầu trong cung, nàng ngồi lên chiếc kiệu nhỏ dành cho người nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, đưa đến Tiêu Lan điện.
Quả nhiên sáu vị Vương gia đã đến, khi Tiêu Sắt Sắt đi ngang qua, cảm nhận được khí lạnh trên người bọn họ, xem ra là vừa mới đến. Mà đồng thời, sáu vị Vương gia kia cũng vì sự hiện diện của Tiêu Sắt Sắt mà kinh ngạc, trao đổi ánh mắt với nhau, đồng thời lại hướng mắt nhìn Thiên Anh đế.
Thiên Anh đế gần đây bởi vì bị bệnh nên sắc mặt không được tốt lắm, trên mặt thiếu huyết sắc.
Ngài kinh ngạc nói: "Sao ngươi lại tới đây, Vong Ngôn đâu?"
Tiêu Sắt Sắt kính cẩn nghe theo hành lễ, "Bẩm bệ hạ, Cẩn vương nhiễm phong hàn, cơ thể phát sốt khó chịu, cần phải đi gặp thái y, phái thần thiếp đi Tiêu Lan điện."
Thiên Anh đế nhíu mày, có chút lo lắng, xua xua tay nói: "Thôi được rồi, vào chỗ ngồi đi."
"Tạ ơn Bệ hạ." Tiêu Sắt Sắt đứng thẳng dậy, từ từ bước đến chỗ của Ngọc Vong Ngôn ngồi xuống, bởi vì nàng đang mang thai nên động tác càng lộ vẻ thong thả mà ung dung.
Ngọc Khuynh Huyền cách một cái ghế bên cạnh nhìn, cười như không cười nói: "Cẩn vương phi thật sự là người vợ tốt của Cẩn vương."
"Nhị điện hạ cười chê rồi." Tiêu Sắt Sắt bên ngoài cười nhưng trong không cười.
"Sao lão tứ chưa tới?" Thiên Anh đế hỏi đại nội tổng quản bên cạnh.
Có một tiểu thái giám chạy vào, nói bên tai đại nội tổng quản cái gì đó, đại nội tổng quản vẫy tay cho hắn lui, nói với Thiên Anh đế: "Hoàng thượng, Tứ điện hạ nói hiện tại có chuyện quan trọng cần phải xử lý, khẩn cầu Hoàng thượng có thể cho phép hắn đến muộn một chút."
Thiên Anh đến sắc mặt trầm xuống: "Cái này là tiền trảm hậu tấu, trẫm còn có thể bắt hắn tới hay sao? Thôi được rồi, bắt đầu đi!"
Thiên Ảnh đế đã ra lệnh, sáu vị Vương gia kia theo thứ tự bắt đầu báo cáo công tác, từ vị trí cao nhất Tường vương bắt đầu trước, tiếp theo là đến Cát vương, Phúc vương, mỗi người đều nói đến chuyện tại đất phong, đều là thiên hạ thái bình, không xảy ra chuyện gì. Thiên Anh đế cũng thỉnh thoảng cùng bọn họ đàm luận, đặt câu hỏi, hỏi thăm tình huống cụ thể.
Mới đầu đều là những câu giao tiếp bình thường, nhưng khi các vị Vương kia thuật lại, bầu không khí bên trong Tiêu Lan điện có chút không đúng, sắc mặt Thiên Anh đế cũng tối sầm lại. Chỉ vì trong lời nói của các vị vương kia, không rời mấy chữ "thảo luận chính sự", "mở rộng quân đội", đúng là muốn mở rộng binh quyền trong tay đồng thời tham dự vào chuyện chính sự, cản tay Thiên Anh đế.
Một vài hạ thần bên trong điện cũng nghe ra chỗ không đúng, những người thấp kém không thể chen miệng vào, người có thể nói chuyện chỉ có hai người là Tiêu Khác và Ngự sử. Thế nhưng hai người đều im lặng cúi đầu, phảng phất là ngầm thừa nhận hành vi của các vị Vương kia, Tiêu Sắt Sắt thấy ở trong mắt, tầm mắt một màu đen kịt.
Không bao lâu, Thiên Anh đế bởi vì tức giận mà tổn hại đến thân thể, ho khan ngã ngồi trên long ỷ.
Các vị Vương thấy thế, nhếch mép cười đắc ý, nói: "Bốn doanh Đông Tây Nam Bắc thủ vệ Thuận kinh, thủ tướng đều đã đổi chủ rồi, tân thủ tướng sợ là sẽ không nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ."
"Các ngươi..." Thiên Anh đế kho khan, tức thở hổn hển, ngay lập tức gọi thủ lĩnh Ngự Lâm quân tiến vào, muốn dọn dẹp hiện trường.
Ai ngờ tên thủ lĩnh Ngự Lâm quân kia không nghe lệnh, ngược lại còn hành lễ nói: "Hồi bẩm bệ hạ, vi thần vì muốn duy trì công tác báo cáo công việc được tiến hành an toàn, đã ra lệnh cho thủ hạ Ngự Lâm quân canh giữ bên ngoài Tiêu Lan điện, nhất định phải bảo vệ bệ hạ an toàn."
Được rồi, thì ra là tới bức vua thoái vị. Đôi mắt đen nháy của Tiêu Sắt Sắt chợt trở nên lạnh lẽo, ánh mắt quét qua từng vị Vương kia. Thì ra bọn họ đều có chuẩn bị trước khi đến, lại còn chuẩn bị còn không ít, ngay cả thủ lĩnh Ngự Lâm quân cũng bị mua chuộc. Thiên Anh đế nếu như không qua được ngày hôm nay, vậy thật sự chính là ngã trong tay của đám người này.
Mắt thấy các vị Vương kia từng bước ép sát, Ngũ điện hạ nghĩ sao nói nấy đứng bên cạnh Thiên Anh đế mắng các vị Vương kia.
Thiên Anh đế cơ thể đứng không vững, nghiêng người giữa cuộc cãi vã, suýt chút nữa ngồi xuống đất.
Người nắm lấy cánh tay của Ngũ điện hạ hỏi: "Tứ ca của ngươi ở đâu? Ngươi nói cho trẫm biết, hắn rốt cục là đi nơi nào?"
"A?" Ngũ điện hạ kinh ngạc nói: "Không phải công công vừa mới nói, Tứ ca đang trên đường đến cung thì bị ngã, đã hồi phủ rồi sao?"
"Cẩn vương phi!" Thiên Anh đế nhìn về phía Tiêu Sắt Sắt, "Cẩn vương phi, ngươi nói thực cho trẫm biết, Vong Ngôn... Rốt cuộc có phải bị nhiễm phong hàn đi gặp thái y rồi không?"
"Hoàng bá bá?" Tiêu Sắt Sắt vịn cái ghế cầm tay, chầm chầm đứng dậy.
"Ngươi nói thật cho trẫm biết, hắn không phải bị bắt cóc đi!"
Tiêu Sắt Sắt mắt nhìn Ngũ điện hạ, chỉ thấy trên mặt Ngũ điện hạ đỏ đỏ trắng trắng, mắng: "Đáng chết! Chẳng lẽ Tứ ca cũng là bị bắt cóc?"
"Nói cho trẫm!" Thiên Anh đế hét lên.
Tiêu Sắt Sắt lắc đầu, mỉm cười: "Hoàng bá bá yên tâm, Cẩn vương mấy ngày nay làm việc kiệt sức, quên việc giữ ấm, quả thực là nhiễm phong hàn nghiêm trọng, nên mới đến gặp thái y."
"Ngươi không lừa gạt trẫm?"
"Thần thiếp không dám." Tiêu Sắt Sắt hành lễ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook