Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
-
Chương 159: Chết Là Rõ
Editor: Hoài Linh
Nghe thấy âm thanh của Ngọc Vong Ngôn phiêu đãng bên tai, trái tim của Tiêu Sắt Sắt lập tức bình tĩnh lại.
Mọi người chỉ nhìn thấy một bóng người vụt qua, đến khi nhìn kỹ lại chỉ thấy Ngọc Khuynh Dương ngay cả có đao bên người cũng bị đánh cho rơi xuống đất và Thiên Anh đế đã được đưa đến bên cạnh Ngọc Vong Ngôn.
Ngọc Vong Ngôn bảo vệ Thiên Anh đế, rút lui đến chỗ của Tiêu Sắt Sắt, thị vệ xung quanh vội vàng tiến lên bảo vệ.
Vành mắt Thiên Anh đế nứt nẻ, miệng hộc ra máu, quát: “Bắt nghịch tử này lại cho trẫm! Tịch thu tài sản, xử trảm toàn phủ Thái Tử và gia quyến! Biếm Triệu hoàng hậu vào lãnh cung ngay lập tức, Triệu thị ngoại trừ Triệu Phóng Yên ra thì tịch thu toàn bộ tài sản và xử trảm cả nhà!”
Xong rồi, hoàn toàn xong rồi, kết quả này ngay cả Ngọc Khuynh Dương cũng không phản ứng kịp.
Gia chủ Triệu gia dẫn theo quan lại của Triệu thị quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu xin tha: “Xin bệ hạ tha mạng, bọn thần biết sai rồi! Cầu bệ hạ cho Triệu thị thêm một cơ hội nữa!”
“Còn không kéo xuống!” Thiên Anh đế điên tiết gầm lên.
Bọn thị vệ xung quanh đi lên kéo đám người ồn ào này rời đi, tiếng kêu của bọn họ nghe thật tê tâm liệt phế, và rồi tiếng kêu cũng dần dần biến mất.
Tiêu Khác và Ngọc Khuynh Huyền không khỏi trao đổi ánh mắt với nhau. Rất tốt, kết cục này rất tốt, chẳng qua cho dù Thiên Anh đế chết trong tay Ngọc Khuynh Dương thì bọn họ chỉ cần giết chết Ngọc Khuynh Dương và Triệu thị thì kết cục cũng giống vậy. Sớm đã là châu chấu sau thu lại nhảy ra tìm đường chết, thật là ngu xuẩn không có thuốc chữa.
Tiêu Thư Đồng nghịch lớp sơn móng tay, thấp giọng cười nói: “Có chơi có chịu, chỉ trách các ngươi không có bản lĩnh.”
Sống và chết, vinh và nhục đã được giải quyết ngay ở đây, chỉ trong một thời gian ngắn.
Đêm đó, nghe ngự y của Lâm gia nói Thiên Anh đế không ngừng ho ra máu, trung khí gần như kiệt quệ, nghiễm nhiên là do quá tức giận nên bị tổn thương thân thể.
Ngọc Vong Ngôn đi thăm Thiên Anh đế và cầu một chiếu chỉ rửa sạch nỗi oan cho Trương Cẩm Sắt.
Đến lúc này tuy tội danh phản quốc đã được xóa bỏ, Ngọc Vong Ngôn cầm trong tay chiếu thư nghĩ đến Tiêu Sắt Sắt ở trong vương phủ mà trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hắn rốt cuộc cũng rửa sạch oan khuất cho nàng nhưng con đường phía trước vẫn luôn mờ mịt, hung hiểm khó dò.
Sắp đến tháng chạp, lại đến thời gian tạm biệt cái cũ và chào đón cái mới hàng năm. Gió bắc gào rít, những bông tuyết cuộn lại thành từng cụm, bay đầy đường. Trong cái giá lạnh của gió và tuyết, người của phủ thái tử và Triệu thị bị áp lên pháp trường, cây đao trên tay đao phủ giơ lên rồi hạ xuống, máu bắn ba thước, đầu người lăn xuống.
Vốn Tiêu Sắt Sắt không nên tới xem cảnh máu me như vậy, nhưng trong lòng nàng thật sự tức giận, chỉ đành ủy khuất hài tử trong bụng theo mình đi tới pháp trường, tận mắt nhìn thấy Ngọc Khuynh Dương và Trương Cẩm Lam trong cảnh cùng đường bí lối.
Hai người này cuối cùng cũng bị áp lên pháp trường, bị đao phủ thô bạo ấn xuống vũng máu. Vẻ mặt Trương Cẩm Lam chật vật và vô thần, Ngọc Khuynh Dương thì vẫn đang khóc, vừa khóc vừa kêu phụ hoàng, tiếng kêu cực kỳ chói tai.
“Đừng kêu nữa, Hoàng bá bá sẽ không tới đâu.” Tiếng của Tiêu Sắt Sắt vang lên trong bầu không khí tiêu điều này.
Nàng vỗ về bụng mình, đi chầm chậm lên pháp trường, trong mắt chỉ toàn sự lạnh lẽo: “Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước hà cớ gì chỉ vì tham niệm của bản thân mà lừa dối tình cảm của Trương Cẩm Sắt, hại nàng ôm hận mà chết, lúc đó thái tử điện hạ có nghĩ tới mình sẽ có hôm nay không?”
“Tiêu Sắt Sắt, ngươi… ngươi là cái đồ độc phụ! Phụ hoàng sẽ không giết ta, ta là thái tử của Đại Nghiêu, ta là thái tử của Đại Nghiêu!”
“Giết cha là tội lớn, chỉ tội danh này cũng đủ làm ngươi thân bại danh liệt huống chi ngươi còn tội khác nữa!” Tiêu Sắt Sắt lạnh lùng nói: “Thiếp thân là độc phụ thì sao, thì như thế nào! Ta vốn là người trở về từ địa ngục, nói về sự độc ác thì ta sống hai đời cũng không so được với các ngươi!”
Ngọc Khuynh Dương sửng sốt.
Trương Cẩm Lam run lên: “Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là sao ư… Sắp chết rồi còn cần biết ư?” Gió và tuyết đan xen, ở dưới ô Tiêu Sắt Sắt lạnh lùng đến mức làm Trương Cẩm Lam không khỏi run rẩy.
Quan giám trảm Thường Hiếu từ lúc nhìn thấy Tiêu Sắt Sắt đã đứng lên, lúc này vội hô lên: “Gió tuyết rất lạnh, xin mời Cẩn vương phi đến bàn ngồi xem, sắp tới giờ xử trảm rồi ạ.”
“Không vội, ta chỉ còn một câu muốn nói.” Tiêu Sắt Sắt cười, dưới cảnh tuyết bay chỉ thấy nụ cười mơ hồ.
Nàng cúi đầu nhìn Ngọc Khuynh Dương và Trương Cẩm Lam, lạnh lùng cười nói: “Người chết oan sẽ hoàn hồn đến lấy mạng những kẻ hại mình, các ngươi tin không?”
“Ngươi…” Sắc mặt hai người sắc mặt trắng bệch như tử thi.
Tiêu Sắt Sắt chậm chậm đứng lên nói: “Hai người các ngươi, một người là tỷ tỷ tốt của ta, một người là người ta yêu thầm, nếu như các người không phản bội và tổn thương ta thì ta cũng sẽ không tổn thương các ngươi. Nhưng mà, các ngươi vì ham muốn của bản thân mà lừa gạt rồi tổn thương ta, ông trời có mắt làm ta trở về từ địa ngục, vậy thì ta phải trừng phạt các người.”
“Ngươi, ngươi là…!”
“Muốn biết ta là ai thì chỉ cần chết là rõ, không đúng sao?” Tiêu Sắt Sắt xoay người, từng lớp bông tuyết trơn dọc theo mép ô rơi xuống đất tan dần trong vũng máu.
“Ta chính là Trương Cẩm Sắt.”
Giờ khắc này, Ngọc Khuynh Dương và Trương Cẩm Lam giống như bị hóa đá, trong đầu xuất hiện vô số ý nghĩ nhưng làm cho bọn họ không thể hiểu nổi, cũng nghĩ không ra, những nỗi sợ hãi trong nháy mắt bị phóng đại lên gấp ngàn lần đâm thẳng vào suy nghĩ của bọn họ giống như đất rung núi chuyển.
Trương Cẩm Sắt, Trương Cẩm Sắt… Bọn họ chỉ nghĩ tới sẽ bị người sống trả thù chứ chưa bao giờ nghĩ tới người không bao giờ buông tha cho bọn họ lại là người đã chết!
“Tự làm bậy không thể sống, chắc là nghe qua câu này rồi?” Tiêu Sắt Sắt bước từng bước một đi xuống pháp trường: “Thường đại nhân, đã đến giờ rồi, hành hình đi!”
Thường Hiếu cầm lệnh chém đầu lên ném xuống mặt đất: “Hành hình!”
Lệnh bài rơi xuống đất, đao phủ cầm đao lên, hạ đao xuống, Tiêu Sắt Sắt từ từ đi xuống bậc thang, máu tươi bắn tung tóe, bắn ra phía sau nàng một tấc, mọi thứ như bị dừng lại.
Thù của Hà Cụ đã báo rồi, từ hôm nay trở đi, Tiêu Sắt Sắt nàng không có kẻ thù nữa nhưng cũng lại mất đi tỷ tỷ duy nhất luôn đối xử tốt với nàng từ nhỏ.
Cảm giác lo lắng qua đi, sự sảng khoái truyền ra toàn thân nàng. Trương Cẩm Lam đã chết, mình cũng không phải là Trương Cẩm Sắt ngày xưa, vậy thì cha thì sao? Cha lại phải đau khổ trải qua cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh một lần nữa?
Ánh mắt nàng mơ hồ, Tiêu Sắt Sắt cười gượng, đi ra khỏi đám người vây xem.
Nàng thấy Trương Tiềm bởi vì quá bi thương mà ngất xỉu và được Trương Dật Phàm đỡ, rời khỏi chỗ này dưới sự hỗ trợ của bọn tùy tùng. Trương Dật Phàm cẩn thận bước theo, nhìn chăm chú vào Tiêu Sắt Sắt, nàng hiểu ý nghĩ truyền đến trong ánh mắt ấy.
Có một số chuyện phải thẳng thắn nói ra.
Cuối giờ Mùi, Tiêu Sắt Sắt đứng trước cửa phủ Thái bộc.
Hà Hoan cẩn thận che dù cho nàng, xe ngựa dừng ở trước cửa lớn, gió tuyết thổi vạt áo bay bay.
Cửa lớn mở ra, sau khi đưa lên danh thiếp có người hầu dẫn đường, Tiêu Sắt Sắt dẫm lên đống tuyết, đi vào ngôi nhà đầy quen thuộc và đi đến phòng của Trương Tiềm.
Trong phòng, Trương Dật Phàm đang chăm sóc cho Trương Tiềm, biết Tiêu Sắt Sắt tới liền chạy đến cửa phòng, đuổi nô bộc đi rồi lôi kéo Tiêu Sắt Sắt nói: “Tỷ, tỷ tới thật rồi, đệ biết chắc là tỷ nhất định sẽ đến mà!”
“Ừ, tỷ tới rồi.” Tiêu Sắt Sắt hỏi: “Cha có khỏe không?”
“Không tốt lắm, do quá mức đau khổ.” Ánh mắt Trương Dật Phàm trầm xuống, căm giận nói: “Đều do Trương Cẩm Lam, lúc làm việc ác cũng không chịu nghĩ cho cha có chịu nổi không!”
Tiêu Sắt Sắt nói: “Ta cũng vậy, ngày trước không màng sự phản đối của cha và đệ nhất định phải gả cho Ngọc Khuynh Dương.”
“Nói đến tên xấu xa kia thật mất hứng, dù sao hắn cũng chết rồi! Nếu cha biết hiện tại tỷ sống tốt nhất định sẽ rất vui!”
Cha sẽ vui sao? Tiêu Sắt Sắt chỉ biết cười khổ. Cha biết nàng chính là Trương Cẩm Sắt thì cha cũng sẽ biết Trương Cẩm Lam chính là chết trong tay thứ muội. Đối với cha mà nói, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, chị em sát hại nhau, em hoàn hồn về trả thù chị, việc này có khác gì mất đi cả hai đứa con gái đâu?
Tiêu Sắt Sắt thở dài nói: “Dật Phàm, theo tỷ vào nhà thôi.”
Nghe thấy âm thanh của Ngọc Vong Ngôn phiêu đãng bên tai, trái tim của Tiêu Sắt Sắt lập tức bình tĩnh lại.
Mọi người chỉ nhìn thấy một bóng người vụt qua, đến khi nhìn kỹ lại chỉ thấy Ngọc Khuynh Dương ngay cả có đao bên người cũng bị đánh cho rơi xuống đất và Thiên Anh đế đã được đưa đến bên cạnh Ngọc Vong Ngôn.
Ngọc Vong Ngôn bảo vệ Thiên Anh đế, rút lui đến chỗ của Tiêu Sắt Sắt, thị vệ xung quanh vội vàng tiến lên bảo vệ.
Vành mắt Thiên Anh đế nứt nẻ, miệng hộc ra máu, quát: “Bắt nghịch tử này lại cho trẫm! Tịch thu tài sản, xử trảm toàn phủ Thái Tử và gia quyến! Biếm Triệu hoàng hậu vào lãnh cung ngay lập tức, Triệu thị ngoại trừ Triệu Phóng Yên ra thì tịch thu toàn bộ tài sản và xử trảm cả nhà!”
Xong rồi, hoàn toàn xong rồi, kết quả này ngay cả Ngọc Khuynh Dương cũng không phản ứng kịp.
Gia chủ Triệu gia dẫn theo quan lại của Triệu thị quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu xin tha: “Xin bệ hạ tha mạng, bọn thần biết sai rồi! Cầu bệ hạ cho Triệu thị thêm một cơ hội nữa!”
“Còn không kéo xuống!” Thiên Anh đế điên tiết gầm lên.
Bọn thị vệ xung quanh đi lên kéo đám người ồn ào này rời đi, tiếng kêu của bọn họ nghe thật tê tâm liệt phế, và rồi tiếng kêu cũng dần dần biến mất.
Tiêu Khác và Ngọc Khuynh Huyền không khỏi trao đổi ánh mắt với nhau. Rất tốt, kết cục này rất tốt, chẳng qua cho dù Thiên Anh đế chết trong tay Ngọc Khuynh Dương thì bọn họ chỉ cần giết chết Ngọc Khuynh Dương và Triệu thị thì kết cục cũng giống vậy. Sớm đã là châu chấu sau thu lại nhảy ra tìm đường chết, thật là ngu xuẩn không có thuốc chữa.
Tiêu Thư Đồng nghịch lớp sơn móng tay, thấp giọng cười nói: “Có chơi có chịu, chỉ trách các ngươi không có bản lĩnh.”
Sống và chết, vinh và nhục đã được giải quyết ngay ở đây, chỉ trong một thời gian ngắn.
Đêm đó, nghe ngự y của Lâm gia nói Thiên Anh đế không ngừng ho ra máu, trung khí gần như kiệt quệ, nghiễm nhiên là do quá tức giận nên bị tổn thương thân thể.
Ngọc Vong Ngôn đi thăm Thiên Anh đế và cầu một chiếu chỉ rửa sạch nỗi oan cho Trương Cẩm Sắt.
Đến lúc này tuy tội danh phản quốc đã được xóa bỏ, Ngọc Vong Ngôn cầm trong tay chiếu thư nghĩ đến Tiêu Sắt Sắt ở trong vương phủ mà trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hắn rốt cuộc cũng rửa sạch oan khuất cho nàng nhưng con đường phía trước vẫn luôn mờ mịt, hung hiểm khó dò.
Sắp đến tháng chạp, lại đến thời gian tạm biệt cái cũ và chào đón cái mới hàng năm. Gió bắc gào rít, những bông tuyết cuộn lại thành từng cụm, bay đầy đường. Trong cái giá lạnh của gió và tuyết, người của phủ thái tử và Triệu thị bị áp lên pháp trường, cây đao trên tay đao phủ giơ lên rồi hạ xuống, máu bắn ba thước, đầu người lăn xuống.
Vốn Tiêu Sắt Sắt không nên tới xem cảnh máu me như vậy, nhưng trong lòng nàng thật sự tức giận, chỉ đành ủy khuất hài tử trong bụng theo mình đi tới pháp trường, tận mắt nhìn thấy Ngọc Khuynh Dương và Trương Cẩm Lam trong cảnh cùng đường bí lối.
Hai người này cuối cùng cũng bị áp lên pháp trường, bị đao phủ thô bạo ấn xuống vũng máu. Vẻ mặt Trương Cẩm Lam chật vật và vô thần, Ngọc Khuynh Dương thì vẫn đang khóc, vừa khóc vừa kêu phụ hoàng, tiếng kêu cực kỳ chói tai.
“Đừng kêu nữa, Hoàng bá bá sẽ không tới đâu.” Tiếng của Tiêu Sắt Sắt vang lên trong bầu không khí tiêu điều này.
Nàng vỗ về bụng mình, đi chầm chậm lên pháp trường, trong mắt chỉ toàn sự lạnh lẽo: “Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước hà cớ gì chỉ vì tham niệm của bản thân mà lừa dối tình cảm của Trương Cẩm Sắt, hại nàng ôm hận mà chết, lúc đó thái tử điện hạ có nghĩ tới mình sẽ có hôm nay không?”
“Tiêu Sắt Sắt, ngươi… ngươi là cái đồ độc phụ! Phụ hoàng sẽ không giết ta, ta là thái tử của Đại Nghiêu, ta là thái tử của Đại Nghiêu!”
“Giết cha là tội lớn, chỉ tội danh này cũng đủ làm ngươi thân bại danh liệt huống chi ngươi còn tội khác nữa!” Tiêu Sắt Sắt lạnh lùng nói: “Thiếp thân là độc phụ thì sao, thì như thế nào! Ta vốn là người trở về từ địa ngục, nói về sự độc ác thì ta sống hai đời cũng không so được với các ngươi!”
Ngọc Khuynh Dương sửng sốt.
Trương Cẩm Lam run lên: “Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là sao ư… Sắp chết rồi còn cần biết ư?” Gió và tuyết đan xen, ở dưới ô Tiêu Sắt Sắt lạnh lùng đến mức làm Trương Cẩm Lam không khỏi run rẩy.
Quan giám trảm Thường Hiếu từ lúc nhìn thấy Tiêu Sắt Sắt đã đứng lên, lúc này vội hô lên: “Gió tuyết rất lạnh, xin mời Cẩn vương phi đến bàn ngồi xem, sắp tới giờ xử trảm rồi ạ.”
“Không vội, ta chỉ còn một câu muốn nói.” Tiêu Sắt Sắt cười, dưới cảnh tuyết bay chỉ thấy nụ cười mơ hồ.
Nàng cúi đầu nhìn Ngọc Khuynh Dương và Trương Cẩm Lam, lạnh lùng cười nói: “Người chết oan sẽ hoàn hồn đến lấy mạng những kẻ hại mình, các ngươi tin không?”
“Ngươi…” Sắc mặt hai người sắc mặt trắng bệch như tử thi.
Tiêu Sắt Sắt chậm chậm đứng lên nói: “Hai người các ngươi, một người là tỷ tỷ tốt của ta, một người là người ta yêu thầm, nếu như các người không phản bội và tổn thương ta thì ta cũng sẽ không tổn thương các ngươi. Nhưng mà, các ngươi vì ham muốn của bản thân mà lừa gạt rồi tổn thương ta, ông trời có mắt làm ta trở về từ địa ngục, vậy thì ta phải trừng phạt các người.”
“Ngươi, ngươi là…!”
“Muốn biết ta là ai thì chỉ cần chết là rõ, không đúng sao?” Tiêu Sắt Sắt xoay người, từng lớp bông tuyết trơn dọc theo mép ô rơi xuống đất tan dần trong vũng máu.
“Ta chính là Trương Cẩm Sắt.”
Giờ khắc này, Ngọc Khuynh Dương và Trương Cẩm Lam giống như bị hóa đá, trong đầu xuất hiện vô số ý nghĩ nhưng làm cho bọn họ không thể hiểu nổi, cũng nghĩ không ra, những nỗi sợ hãi trong nháy mắt bị phóng đại lên gấp ngàn lần đâm thẳng vào suy nghĩ của bọn họ giống như đất rung núi chuyển.
Trương Cẩm Sắt, Trương Cẩm Sắt… Bọn họ chỉ nghĩ tới sẽ bị người sống trả thù chứ chưa bao giờ nghĩ tới người không bao giờ buông tha cho bọn họ lại là người đã chết!
“Tự làm bậy không thể sống, chắc là nghe qua câu này rồi?” Tiêu Sắt Sắt bước từng bước một đi xuống pháp trường: “Thường đại nhân, đã đến giờ rồi, hành hình đi!”
Thường Hiếu cầm lệnh chém đầu lên ném xuống mặt đất: “Hành hình!”
Lệnh bài rơi xuống đất, đao phủ cầm đao lên, hạ đao xuống, Tiêu Sắt Sắt từ từ đi xuống bậc thang, máu tươi bắn tung tóe, bắn ra phía sau nàng một tấc, mọi thứ như bị dừng lại.
Thù của Hà Cụ đã báo rồi, từ hôm nay trở đi, Tiêu Sắt Sắt nàng không có kẻ thù nữa nhưng cũng lại mất đi tỷ tỷ duy nhất luôn đối xử tốt với nàng từ nhỏ.
Cảm giác lo lắng qua đi, sự sảng khoái truyền ra toàn thân nàng. Trương Cẩm Lam đã chết, mình cũng không phải là Trương Cẩm Sắt ngày xưa, vậy thì cha thì sao? Cha lại phải đau khổ trải qua cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh một lần nữa?
Ánh mắt nàng mơ hồ, Tiêu Sắt Sắt cười gượng, đi ra khỏi đám người vây xem.
Nàng thấy Trương Tiềm bởi vì quá bi thương mà ngất xỉu và được Trương Dật Phàm đỡ, rời khỏi chỗ này dưới sự hỗ trợ của bọn tùy tùng. Trương Dật Phàm cẩn thận bước theo, nhìn chăm chú vào Tiêu Sắt Sắt, nàng hiểu ý nghĩ truyền đến trong ánh mắt ấy.
Có một số chuyện phải thẳng thắn nói ra.
Cuối giờ Mùi, Tiêu Sắt Sắt đứng trước cửa phủ Thái bộc.
Hà Hoan cẩn thận che dù cho nàng, xe ngựa dừng ở trước cửa lớn, gió tuyết thổi vạt áo bay bay.
Cửa lớn mở ra, sau khi đưa lên danh thiếp có người hầu dẫn đường, Tiêu Sắt Sắt dẫm lên đống tuyết, đi vào ngôi nhà đầy quen thuộc và đi đến phòng của Trương Tiềm.
Trong phòng, Trương Dật Phàm đang chăm sóc cho Trương Tiềm, biết Tiêu Sắt Sắt tới liền chạy đến cửa phòng, đuổi nô bộc đi rồi lôi kéo Tiêu Sắt Sắt nói: “Tỷ, tỷ tới thật rồi, đệ biết chắc là tỷ nhất định sẽ đến mà!”
“Ừ, tỷ tới rồi.” Tiêu Sắt Sắt hỏi: “Cha có khỏe không?”
“Không tốt lắm, do quá mức đau khổ.” Ánh mắt Trương Dật Phàm trầm xuống, căm giận nói: “Đều do Trương Cẩm Lam, lúc làm việc ác cũng không chịu nghĩ cho cha có chịu nổi không!”
Tiêu Sắt Sắt nói: “Ta cũng vậy, ngày trước không màng sự phản đối của cha và đệ nhất định phải gả cho Ngọc Khuynh Dương.”
“Nói đến tên xấu xa kia thật mất hứng, dù sao hắn cũng chết rồi! Nếu cha biết hiện tại tỷ sống tốt nhất định sẽ rất vui!”
Cha sẽ vui sao? Tiêu Sắt Sắt chỉ biết cười khổ. Cha biết nàng chính là Trương Cẩm Sắt thì cha cũng sẽ biết Trương Cẩm Lam chính là chết trong tay thứ muội. Đối với cha mà nói, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, chị em sát hại nhau, em hoàn hồn về trả thù chị, việc này có khác gì mất đi cả hai đứa con gái đâu?
Tiêu Sắt Sắt thở dài nói: “Dật Phàm, theo tỷ vào nhà thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook