Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 115: Mỹ Nhân Cứu Giúp

Edior: Thùy Linh

Beta : Tuyết Sang

—-----------------------------------------

Trong bữa tiệc của đế cơ, Ngọc Phách không thể tin nổi những gì mình đang nghe. Mà nhóm đế cơ còn lại tất cả đều nhẹ nhàng thở ra một hơi để lộ ý cười, thậm chí còn có người thấp giọng nói: “Chúc mừng Ngọc Phách muội muội gánh trọng trách lớn, cũng chỉ có tài năng của muội mới xứng đi hòa thân.”

Ngọc Phách không để ý tới lời bọn họ nói, nôn nóng nhìn về phía Ngọc Khuynh Hàn.

Ngọc Khuynh Hàn che miệng ho khan, bất đắc dĩ thở dài.

Thiên Anh Đế thu thiệp, xoay mặt nói: “Ngọc Phách, mỹ danh của ngươi truyền tới tận Bắc Ngụy, có được nữ nhi như ngươi, là kiêu ngạo của trẫm.”

“Đúng vậy bệ hạ, tài hoa của Ngọc Phách chúng ta đều đã được chiêm ngưỡng qua, quả thật là một hài tử có tiền đồ.” Tưởng quý phi cười, mặt ngoài là vì Ngọc Phách mà cao hứng, kỳ thật ước gì đem nàng đẩy càng xa càng tốt.

Các cung tần còn lại, phàm là đã có đế cơ, tất cả đều hùa theo nói. Từng câu từng chữ chui vào tai Ngọc Phách, không khác gì bỏ đá xuống giếng, nàng cảm thấy nhân sinh của chính mình bị sụp đổ, người trong Mãn Điện đều hoan hỷ, chỉ có nàng là khóc không ra tiếng.

Nàng không nghĩ sẽ rời xa quê hương, không nghĩ từ đây sẽ không còn được gặp lại mẫu phi và ca ca.

Hòa thân ai cũng có thể đi, vì sao Bắc Ngụy một hai phải lựa chọn nàng?

Giờ khắc này, Ngọc Phách thống hận sự tài hoa của mình. Luyện những cái cầm kỳ thư họa đó có ích lợi gì? Một thân tài học, lại là tự quật cho mình phần mộ! Sớm biết có hôm nay, nàng sẽ ngoan ngoãn làm một nữ tử không tài có đức!

“Tưởng quý phi.” Thiên Anh Đế lên tiếng gọi.

“Có thần thiếp.”

Thiên Anh Đế nói: “Chờ mọi thứ sắp xếp thỏa đáng, sau đó đưa cho Ngọc Phách xuất giá, trong khoảng thời gian này ngươi vất vả rồi.”

“Có thể phân ưu cùng bệ hạ, là việc thần thiếp nên làm.” Tưởng quý phi cười nói, dư quang lạnh lùng liếc Vinh Tần một cái.

Vinh Tần ảm đạm thất sắc, đứng trong một góc, dùng khăn tay trộm lau đi nước mắt, sợ không dám để người khác thấy nàng.

Lúc này sứ giả cùng Tấn Vương ngồi xuống, đại nội tổng quản đứng ở bên người Thiên Anh Đế, lập tức theo an bài đã chuẩn bị, truyền vũ cơ vào biểu diễn, phân phó cung tì rót rượu ngon, gắp thức ăn cho sứ giả.

Người Bắc Ngụy tôn sùng vũ lực, tựa hồ không có loại vũ đạo uyển chuyển này, cho nên Đại Nghiêu cố ý an bài người Nam Vũ, biểu diễn cổ cầm, nhảy múa.

Vũ đạo như vậy Tiêu Sắt Sắt cũng là lần đầu tiên xem, cảm thấy mới mẻ, không tự chủ gõ vài nhịp lên bàn theo tiếng trống.

Tầm Dương Vương phi cũng vui vẻ xem, vừa nhìn vừa vỗ tay nói: “Hay hay!”

Nhưng đột nhiên, Tầm Dương Vương phi ánh mắt trầm xuống, nói câu: “Có sát khí.”

Ngay sau đó thấy trong nhóm vũ cơ có bốn người dùng khinh công bay lên, đồng thời rút chùy thủ đã giấu kín ra, đâm về phía trước!

“Có thích khách!” Sau một âm thanh kêu la, Tiêu Lan Điện lập tức hỗn loạn.

Khách khứa đánh đổ chén rượu, nữ quyến thét chói tai chạy tứ tán, bốn tên thích khách kia lập tức giết chết mấy người chặn đường bọn họ, vọt tới trước mặt Tấn Vương cùng sứ giả.

Không tốt!

Tiêu Sắt Sắt một khắc ngừng thở. Chỉ thấy chùy thủ của vũ công đâm vào sứ giả, sứ giả vội vàng trốn tránh, tránh thoát được một đao. Tấn Vương nhào qua chắn giúp hắn một đao nên cánh tay bị chùy thủ chém vào.

Mắt sắp thấy hai người bọn họ phải bỏ mạng dưới chùy thủ, chợt một đạo chưởng phong sắc bén đánh úp lại, đánh vào ngực của vũ công. Là Ngọc Vong Ngôn chạy tới kịp lúc, mượn lực từ cây cột, một tay kéo màn lụa từ đỉnh điện rủ xuống, thân ảnh ở trong điện xẹt qua một đạo đường cong, mượn lực quán tính chắn nhanh ở phía trước Tấn Vương, đồng thời hạ một nhát kiếm, đâm vào ngực một vũ nữ, giết được một người.



“Vong Ngôn!” Tấn Vương hô.

Ngọc Vong Ngôn trầm nhiên không nói, một thân sát khí, lấy hắn làm trung tâm, khuếch tán bốn phía.

Ba tên vũ nữ còn lại cả kinh, lập tức giơ chùy thủ tấn công. Ngọc Vong Ngôn thân ảnh chớp léo, nhanh như tia sáng, một nhát kiếm chém thương một người vũ nữ, đem hắn bức lui. Trở tay một nhát kiếm bảo vệ Tấn Vương, đem vũ nữ thứ ba đá văng, xẹt kiếm qua yết hầu. Lại xoay người công kích tên vũ nữ thứ tư, kiếm khí như hồng quang, đánh đến khiến hắn lảo đảo.

Vũ nữ đứng vững, muốn tấn công, không ngờ sau lưng lại có người đâm một nhát kiếm, trực tiếp từ sau lưng đâm trúng tim.

Vũ nữ ngã xuống, máu vẩy ra. Ngọc Vong Ngôn nhìn lại, thấy người cầm kiếm là Tầm Dương vương, còn đang thản nhiên ngồi bưng chén rượu uống, một đôi mắt lam lạnh băng vô tình.

Trong giây lát bốn vũ nữ chỉ còn lại một tên, còn bị Ngọc Vong Ngôn gây thương tích. Thị vệ trong điện hỗn loạn chạy tới, cầm giáo bảo vệ hoàng tộc thành viên, bao vây tên vũ nữ còn lại.

Vũ nữ không cam lòng cắn răng, gắt gao nắm chủy thủ, đi từng bước một lùi về phía sau. Mắt thấy Ngọc Vong Ngôn sắp ra tay, hắn bỗng nhiên nhảy lùi lại, vừa lúc nhìn thấy phía sau cách đó không xa là chỗ ngồi của Tiêu Sắt Sắt, lập tức muốn bắt Tiêu Sắt Sắt làm con tin, bảo hộ chính mình chạy thoát.

Nhìn ra hắn ý đồ, Ngọc Vong Ngôn biểu tình trầm lãnh đóng băng, nháy mắt lo lắng hô: “Sắt Sắt!”

Tấn Vương nháy mắt nhìn thấy biểu tình của hắn, đáy mắt lập tức ảm đạm, Tấn Vương nhìn chằm chằm Ngọc Vong Ngôn, đáy mắt đều là gợn sóng.

Nhưng ai ngờ, lúc vũ nữ nhảy người nhào đến chỗ Tiêu Sắt Sắt, Tầm Dương Vương phi đột nhiên đập mạnh xuống bàn, nhảy lên trên mặt bàn, mười ngón xuất hiện vô số chỉ bạc.

Tiếp theo, một đồ vật hình tròn bay ra, bắn một đường huyết, đập vào cây cột, rơi xuống bên cạnh một nữ quyến. Mãi đến lúc nữ quyến đó phát ra âm thanh thét chói tai tê tâm phế liệt sau đó bị dọa ngất đi, mọi người mới nhìn thấy rõ, thứ vừa bị rơi xuống kia chính là một cái đầu người.

Quay lại nhìn tên vũ nữ, thân mình vẫn còn ở đó, chỉ là đầu đã không còn, máu tươi phun tung toé đầy đất, thân mình vẫn nắm chặt thanh chùy thủ, ngã thật mạnh xuống đất.

“Chỉ với trình độ ngần này, cũng dám đến đây ám sát, quả thực tìm chết!” Tầm Dương Vương phi từ trên bàn nhảy xuống, chỉ bạc trên mười ngón tay, nhanh chóng thu hồi lại vào tay áo nàng.

Hóa ra đầu của vũ nữ kia, là do chỉ bạc trong tay nàng cắt đứt!

Tiêu Sắt Sắt vẫn chưa hoàn toàn hồi phục lại tinh thần, trên mặt vẫn còn một chút hoảng hốt. So với vừa rồi suýt thì bị bắt làm con tin, Tầm Dương Vương phi ra tay càng làm cho nàng thêm sợ hãi.

Nàng cơ hồ có thể tưởng tượng, năm đó khi Tầm Dương Vương phi quát tháo giang hồ, như thế nào chấn động lòng người.

Tuy không cùng một thời, thế nhưng Tiêu Sắt Sắt lại sinh ra một ý tưởng: Nàng vẫn còn quá yếu! Nàng muốn nỗ lực nâng cao trình độ cổ thuật, để chính mình cũng có thể có được vũ lực cường đại như vậy.

“Sắt Sắt!”

Mãi đến tận khi thân mình cứng đờ được Ngọc Vong Ngôn kéo vào trong ngực ấm áp, tiếp xúc với lồng ngực quen thuộc của hắn, Tiêu Sắt Sắt mới nhận thấy được, trong lòng nghĩ mà sợ.

Trong chốc lát nàng mất đi bình tĩnh, đột nhiên chui vào trong lòng ngực Ngọc Vong Ngôn, thanh âm khóc nức nở, “Vong Ngôn… Vong Ngôn…”

“Không có việc gì, không có việc gì.” Ngọc Vong Ngôn nhẹ nhàng vỗ nàng, ôn nhu nói, vừa nghĩ hắn đã sợ căng chặt người phát run.

Có trời mới biết vừa rồi hắn lo lắng cho nàng như thế nào, mãi đến khi vũ nữ kia ngã xuống, hắn mới ý thức được, tảng đá trong lòng rơi xuống nặng như thế nào.

“Tiêu Sắt Sắt, đã an toàn rồi.” Hắn vỗ Tiêu Sắt Sắt an ủi, người xung quanh nhìn thấy một màn này, có kinh ngạc, có cực kỳ hâm mộ, lại còn có người căm hận giống Ngọc Khuynh Dương.

Tầm mắt của người ngoài, bất quá chỉ là vân đạm phong khinh.

Ngọc Vong Ngôn ôm chặt Tiêu Sắt Sắt, chặt đến có thể nghe thấy tiếng tim đập của nàng. Phảng phất chỉ có như vậy, hắn mới có thể khẳng định nói cho chính mình, nàng không việc gì.

“Cẩn Vương, ngươi sao đến bây giờ vẫn không cảm tạ ta?” Tầm Dương Vương phi bỗng nhiên chen vào nói, hoàn toàn mặc kệ chính mình vừa rồi giết người có bao nhiêu tàn nhẫn, tay chống nạnh, vênh mặt hất hàm sai khiến.

Ngọc Vong Ngôn nhìn về phía nàng, chân thành nói: “Đa tạ.”



“Như thế còn tạm được!” Tầm Dương Vương phi đắc chí.

Trong điện thị vệ mang bốn cỗ thi thể ra ngoài, những vũ nữ còn lại cũng bị áp giải xuống tra khảo. Xảy ra loại sự việc này, người vội nhất là Thường Hiếu. Thiên Anh Đế phân phó hắn một loạt, sau cùng Tấn Vương trấn an sứ giả Bắc Ngụy, ổn định lại đại thần, sau đó mới đến chỗ Ngọc Vong Ngôn.

“Vong Ngôn, Sắt Sắt không có việc gì chứ?” Thiên Anh Đế thập phần quan tâm.

“Không có việc gì, may nhờ Tầm Dương Vương phi.” Ngọc Vong Ngôn nói.

Tấn Vương vội vàng chắp tay, “Tầm Dương Vương phi, cảm tạ ngươi đã cứu con dâu của bổn vương.”

“Chuyện nhỏ không đáng nói!”

Tầm Dương Vương phi lúc lắc tay áo, đang đắc ý, lại cảm giác được một đạo ánh mắt quen thuộc dừng lại sau lưng nàng, nàng xoay mặt nói với Tầm Dương vương: “Nhìn cái gì mà nhìn! Ngươi chỉ biết uống rượu, người còn không biết cứu!”

Tầm Dương vương lạnh lùng nói: “Người sống đâu?”

“Ai nha, quên mất!” Tầm Dương Vương phi che miệng kinh hô: “Ta một lát kích động đã đem đầu hắn cắt xuống, quên lưu lại người sống, làm sao bây giờ! Đáng ghét, giờ không thể hỏi xem ai là người sai sử họ rồi!”

Đối với tiểu cô nãi nãi này, Thiên Anh Đế dở khóc dở cười, chỉ phải đành dỗ một hồi, Tầm Dương Vương phi không cần để ý, cùng Tầm Dương vương vui vẻ ở Thuận Kinh tĩnh dưỡng là được rồi.

Mà người đánh nhẽ nên sớm đến đây hỏi han Tiêu Sắt Sắt, lại mãi đến tận lúc này mới lại đây, lo lắng hỏi: “Sắt Sắt, con không sao chứ, nếu con có gì sơ suất, ta nên làm cái gì bây giờ!”

“Cha không cần lo lắng, ta không có bị thương.” Tiêu Sắt Sắt cười nhạt, ý cười không đạt đáy mắt.

Nàng nhìn được, sự lo lắng của Tiêu Khắc dành cho nàng, không bằng một phần mười của Thiên Anh Đế.

Cung yến xảy ra sự việc này, tiệc rượu mọi người cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa.

Mọi người tâm tình bình tĩnh lại, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đợt ám sát này là nhằm vào đoàn sứ giả Bắc Ngụy, hiển nhiên là muốn phá hỏng quan hệ hòa bình giữa hai nước, muốn kích thích dã tâm xâm lược của Bắc Nguỵ.

Mục đích ác liệt như thê, làm cho tâm Thiên Anh Đế lo lắng không yên.

Người có thể sắp xếp người ám sát trong đoàn vũ nữ, chứng minh hắn không chỉ chuẩn bị rất kỹ càng, càng chứng minh hắn ở trong cung có tai mắt, có thể thâm nhập đến tận cung vua.

Người nguy hiểm như vậy, bắt buộc phải tóm được mới có thể an tâm!

“Thống soái Ngự Lâm quân ở đâu, hộ tống sứ giả đại nhân về dịch quán nghỉ ngơi!” Thiên Anh Đế ra lệnh.

Thống soái Ngự Lâm quân lập tức tiếp chỉ, đưa sứ giả Bắc Ngụy còn đang kinh hồn khiếp vía rời đi Tiêu Lan Điện, hộ tống về dịch quán.

Nhìn Tiêu Lan Điện đại thần đã dẫn lui xuống, Tầm Dương vương cũng đã uống hết một bình rượu ngon. Đổ lại bình rượu, rót ra được nửa chén, uống xong một ngụm,đôi mắt màu lam băng lãnh, lạnh lùng hừ nhẹ.

Thấy bộ dạng này của hắn, Tầm Dương Vương phi tâm hiểu rõ, ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Ngươi đã biết ai là kẻ sai khiến ám sát rồi đúng không?”

Tầm Dương vương nhìn nàng một cái.

“Ngươi nói đi, nói đi nói đi!”

Tầm Dương vương không nói, rót bình rượu trong tay hướng về một phía, miệng bình chỉ về một hướng, vừa lúc đứng một người.

Tầm Dương Vương phi nhìn qua, vừa nhìn đến người nọ, giật mình nói: “Ngươi xác định a.”

Tầm Dương vương gật đầu.

Tầm Dương Vương phi mắng: “Đáp án này thật không thể tin được, hắn là loại người gì a!” Sau đó kéo lỗ tai Tầm Dương vương, nói: “Ta sẽ không nói ra ngoài, cho bọn họ tự đi điều tra. Còn có, hai ngày tới ta muốn đến nhà Tiêu Sắt Sắt ở, ngươi chính mình tự ăn ngon uống tốt, không cần nhớ nhung ta.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương