Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 116: Đánh Giá Ngươi Quá Cao

Editor: Rafaela

Beta : Tuyết Sang

Đêm đã khuya, Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt rời khỏi điện Tiêu Lan.

Cho dù thời tiết đã rất ấm áp nhưng thân thể Tiêu Sắt Sắt vẫn lạnh một chút. Ngọc Vong Ngôn đem áo khoác cởi ra phủ lên người Tiêu Sắt Sắt, giúp nàng buộc lại dây lưng.

Do y phục của chàng nên Tiêu Sắt Sắt mặc vào hơi rộng một chút, cũng may là không có chạm đất nhưng lúc bước xuống bậc thang vẫn phải cẩn thận dưới chân.

Ngọc Vong Ngôn ôm lấy Tiêu Sắt Sắt, từng bước từng bước đưa nàng xuống bậc thang, cho đến khi hoàn toàn đến đất bằng mới yên tâm lộ ra nụ cười.

"Sắt Sắt, chúng ta trở về thôi."

Vừa nói xong Ngọc Vong Ngôn liền thoáng nhìn thấy ở chỗ tối phía sau thân cây có một bóng người bước ra.

Khi gương mặt của người kia hoàn toàn hiện ra dưới ánh sáng mập mờ, trong lòng hai người thầm kinh ngạc.

Tiêu Sắt Sắt cúi người hành lễ: "Phụ vương."

Ngọc Vong Ngôn hỏi: "Phụ vương, người không phải đã rời đi trước sao?" Chàng nhớ rõ, thời gian một nén nhang trước phụ vương đã rời khỏi điện Tiêu Lan.

"Ta đang chờ ngươi." Giọng điệu Tấn vương lãnh đạm khác thường.

Đáy mắt Ngọc Vong Ngôn ảm đạm khó phát hiện, nói: "Ta cùng Sắt Sắt và phụ vương hồi phủ."

Tấn Vương lạnh lùng nói: "Ngươi gọi người đến đưa Sắt Sắt trở về trước đi."

"Phụ vương…" Một loại suy nghĩ thoáng xuất hiện trong đầu Ngọc Vong Ngôn, có chút đáng sợ, chàng không dám suy nghĩ sâu xa, nhưng trên mặt đã trấn tĩnh lại, nói một tiếng: "Xin phụ vương chờ một lát."

"Vong Ngôn, ta tự rời cung là được rồi." Tiêu Sắt Sắt nói, đại khái cũng hiểu rằng hai cha con có chuyện cần nói, nàng không thích hợp ở lại nghe.

Ngọc Vong Ngôn nhíu mày nói: "Nàng vừa mới bị dọa sợ, ta đưa nàng ra cửa cung."

"Không sao đâu Vong Ngôn, ta có thể tự mình đi, còn có vài khách khứa nữa mà, ta đi cùng đường với họ là được." Tiêu Sắt Sắt lắc đầu.

Đúng lúc này, âm thanh lanh lảnh của Tầm Dương vương phi từ phía sau truyền đến, tại hoàng cung yên tĩnh thế này nên nghe càng ồn ào.

"Cẩn vương, ta không phải đã nói tối nay sẽ ở nhà ngươi sao? Ngươi sao lại chạy nhanh như vậy! Ai nha, Tấn Vương cũng ở đây à! Vừa hay, vậy phụ tử các ngươi trò chuyện đi, ta và Tiêu Sắt Sắt về nhà ngươi trước!"

Ngọc Vong Ngôn nhìn chằm chằm Tầm Dương vương phi, người nọ đang tỏ vẻ rất tự nhiên, còn đang tươi cười nói lớn tiếng.

Tầm Dương vương ngay phía sau bà ta, đôi mắt màu lam lạnh lùng nhìn về phía Ngọc Vong Ngôn, hướng về phía chàng gật gật đầu, không nói một lời.

Tiêu Sắt Sắt dịu dàng cười nhẹ: "Vong Ngôn, chàng yên tâm đi, có Tầm Dương vương phi bảo vệ ta, không sao đâu."

"Đúng đấy, ta lợi hại biết bao nhiêu!" Tầm Dương vương phi cũng không khách khí, chạy tới kéo tay Tiêu Sắt Sắt: "Được rồi, nam nhân nói chuyện của nam nhân, nữ nhân nói chuyện của nữ nhân, chúng ta đi thôi!"

Nghĩ đến thực lực của Tầm Dương vương phi, Ngọc Vong Ngôn cũng yên tâm, sau khi chắp tay hành lễ với Tầm Dương vương liền đi về phía Tấn vương.

Ban đêm ở hoàng cung tĩnh lặng, nghiêm nghị và tiêu điều.

Một hàng Ốc Tích thú chạm khắc tinh xảo trên mái ngói bị ánh trăng chiếu xuống thành những bóng đen kỳ lạ, cùng với bóng của hàng cây âm u đan xen vào nhau khiến cho cảnh vật càng thêm u ám, hiện rõ sự cô quạnh và lạnh lẽo đến cực điểm.

Giẫm lên cái bóng trên đất, hai cha con một trước một sau cùng đi.



Ngọc Vong Ngôn đi theo Tấn Vương, nhìn thấy bóng lưng ông hơi còng xuống, như đang bước chậm, đi hồi lâu cũng không dừng bước chân mà cứ như thế dắt chàng theo.

Ngọc Vong Ngôn còn nhớ rõ ở cung yến lần trước, chàng chính là ở bên hồ này gặp được Vinh tần, thân mẫu của Ngọc Khuynh Hàn và Ngọc Phách.

Tấn Vương dừng bước, y phục của ông cùng sắc sẫm của mặt hồ không khác mấy, từ góc nhìn của Ngọc Vong Ngôn hai màu sắc thật không phân biệt nổi.

Tấn Vương xoay người lại, nhìn chằm chằm Ngọc Vong Ngôn, hỏi: "Gần đây ngươi có đến thăm mẫu phi ngươi không?"

Ngọc Vong Ngôn nói: "Từ việc nhậm chức Đại lý tự khanh lần trước không có cơ hội thích hợp đến điện Thu Thủy, ta vốn định đêm nay đi thăm viếng."

"Đêm nay?" Tấn vương hừ một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Nếu không phải ta vừa rồi gọi lại ngươi, đêm nay hắn ngươi sẽ cùng Tiêu Sắt Sắt đi thẳng về nhà rồi."

Giọng Ngọc Vong Ngôn trầm xuống: "Lời này của phụ vương là có ý gì."

"Còn cần ta giải thích cho ngươi sao?" Tấn Vương mắt nhìn trên mặt đất, bên chân một hòn đá góc cạnh rõ ràng. Ông đá hòn đá vào trong hồ "tõm" một tiếng, trong đêm yên tĩnh vang lên rất dội.

"Là ta thất sách, đáng lẽ nên cân nhắc sớm hơn, Tiêu Sắt Sắt có lẽ vào một ngày nào đó sẽ không còn là đồ ngốc nữa."

Ngọc Vong Ngôn híp híp mắt, nghiêm túc nói: "Những chuyện cơ mật này ta sẽ không tiết lộ cho Sắt Sắt."

"Ngươi chính là sợ khiến nàng ta bị cuốn vào." Tấn Vương lạnh lùng nói.

"Cũng là sợ phụ vương phiền phức." Ngọc Vong Ngôn trả lời.

"Vậy sao…" Trong giọng nói Tấn Vương có chút thất vọng cùng tức giận, không biết sao lại còn thêm chút oán giận khó nhận ra.

"Vong Ngôn, những ngày qua ngươi cùng Triệu thị ở Hồ Dương tranh đấu, làm rất tốt, gia tăng thế lực của chúng ta, cũng ổn định Tiêu thị ở Đường Thành... Từ khi còn bé ta đã nói với ngươi, thù hận gia tộc sâu như biển, ngoại trừ mẫu phi ra, ngươi không nên có tình cảm với bất kỳ nữ nhi nào. Trương Cẩm Sắt xuất hiện đã làm ta bất mãn, về sau để ngươi cưới Tiêu Sắt Sắt cũng là bởi vì nàng ta dễ bị thao túng. Nhưng bây giờ Tiêu Sắt Sắt thông minh như vậy. Thông minh chẳng phải nguy hiểm sao? Ngươi lại bị nàng mê hoặc, không biết được trên đời này chuyện nguy hiểm nhất chính là động tình."

"Sắt Sắt sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta." Ngọc Vong Ngôn nhấn mạnh: "Ta lấy tính mạng đảm bảo."

Hận ý trong mắt Tấn Vương càng thêm bén nhọn. Ông xoay người sang chỗ khác, thấp giọng nói: "Hiểu con không ai ngoài cha, ngươi là nhi tử ta, không có người nào hiểu ngươi hơn ta. Theo sự si tình của ngươi, ngươi không nên yêu Tiêu Sắt Sắt. Cho nên cục diện như hiện tại là xảy ra sai sót ở đâu…"

"Chuyện tình cảm không ai có thể nói chắc được."

"Ta từ đầu đến cuối cũng không tin." Tấn Vương lạnh lùng nói: "Ta thậm chí từng cho rằng, ngươi yêu Tiêu Sắt Sắt là bởi vì… Trương Cẩm Sắt sau khi chết hóa thành dáng vẻ của nàng."

Câu sau cùng này khiến Ngọc Vong Ngôn trong nháy mắt quên cả hít thở. Trong thân thể đột nhiên xuất hiện sự lạnh lẽo, đang dần xâm chiếm từng mạch máu chàng.

Chàng không dám lên tiếng cũng không dám động, sợ chỉ một động tác nhỏ cũng sẽ tiết lộ nội tâm run rẩy điên cuồng.

Thân phận của Sắt Sắt là chuyện dù thế nào chàng cũng phải che giấu. Nhất là chàng biết phụ vương đối với Sắt Sắt có sát tâm. Trong tình huống này nếu lại để cho phụ vương nghĩ đến chuyện mượn xác hoàn hồn kia nhất định sẽ càng thêm khúc mắc đối với Sắt Sắt mà ra tay hạ sát nàng.

Chàng không cho phép Sắt Sắt chịu một tia tổn thương nào!

"Sao ngươi không nói gì?" Tấn vương hỏi nhỏ.

Ngọc Vong Ngôn nhìn bóng lưng ông, đến lúc lên tiếng thì âm thanh đã ổn định và bình tĩnh lại: "Con cũng không nghĩ mình sẽ yêu Sắt Sắt, nhưng vẫn là bị nàng làm cho cảm động."

"Bị cảm động…" Tấn Vương thất vọng thở dài : "Là ta già rồi, tự cho là hiểu rõ ngươi, không ngờ là đã đánh giá cao năng lực kiềm chế của ngươi…"

Nghe thấy vậy, trong lòng Ngọc Vong Ngôn chợt nhẹ nhõm. Xem ra phụ vương vừa rồi chỉ là thuận miệng nói một chút chứ không nghĩ tới chuyện kia.

"Bỏ đi, đến thăm mẫu phi ngươi đi." Tấn Vương có chút bất đắc dĩ.

Ngọc Vong Ngôn nói: "Lưng eo phụ vương không khoẻ, ta đưa người xuất cung trước đã."



"Không cần đâu, ta sẽ đợi ở đây một lát." Tấn Vương không quay đầu lại.

Nhìn thấy bóng lưng của người thân mình ở dưới bóng đêm lộ ra vẻ phiền muộn như vậy, Ngọc Vong Ngôn bỗng nhiên nhớ lại chuyện đã từ rất lâu trước đây.

Từ nhỏ đến lớn, chàng đều không có mẫu thân, những trắc phi kia của phụ vương chưa từng nhìn thẳng mắt chàng, ánh mắt của bọn họ không phải oán hận thì là sợ hãi. Mà con của họ cũng né chàng như là tránh né ôn thần vậy, giống như xem hắn là quái vật ở trong phủ.

Khi đó, chàng được truyền thụ tư tưởng thù ghét đối với Thiên Anh đế, chàng mong muốn một khi trưởng thành có thể lật đổ hoàng tộc họ Ngọc để cứu mẫu phi.

Thế nhưng lúc mọi thứ đang dần được tiến hành cho đến ngày hôm nay, lúc chàng trưởng thành và có cách nghĩ của mình thì phụ vương lại già, không còn trông đợi vào chàng nghe lời nữa.

Trong lòng Ngọc Vong Ngôn đầy chua xót, tình yêu là tình, tình thân cũng là tình.

Chàng yêu Sắt Sắt, cũng yêu phụ vương, chính là bởi vì tình yêu đối với phụ vương cho nên có một số việc chàng không thể không hỏi.

"Phụ vương, trước khi đi, ta có chuyện muốn hỏi người."

Ngọc Vong Ngôn bình tĩnh xác nhận bốn phía không có người mới nói: "Việc thích khách được sắp xếp trong đám vũ công với ý đồ ám sát sứ giả Bắc Ngụy là do phụ vương ở sau sai khiến phải không?"

Tấn Vương không lên tiếng.

"Người im lặng là thừa thận sao?" Ngọc Vong Ngôn cười khổ hỏi lại.

Tấn Vương thở dài, nhìn cánh tay của mình, nói: "Cánh tay ta bị trúng một đao nhưng vẫn bị ngươi hoài nghi."

Ngọc Vong Ngôn nói: "Phụ vương đã nói, hiểu con không ai ngoài cha. Ta thân là nhi tử, đương nhiên cũng hiểu rõ phụ vương."

Nói đến đây, giọng điệu nặng nề hơn hẳn: "Phụ vương, hận thù đối với nhà họ Ngọc và Thiên Anh đế là ân oán cá nhân, nhưng gây ra chiến tranh giữa Bắc Ngụy và Đại Nghiêu sẽ làm ảnh hưởng đến bách tính vô tội. Chuyện như vậy, con không thể tán đồng."

Tấn Vương lạnh lùng nói: "Vì sao không thể tán đồng, bọn họ có quan hệ gì với ngươi sao?"

Trong lòng Ngọc Vong Ngôn chợt lạnh, đáp: "Không thể vì chuyện riêng của bản thân mà đến cả tính mạng của người khác cũng không màng. Nếu đêm nay sứ giả Bắc Ngụy chết tại điện Tiêu Lan, Bắc Ngụy sẽ lấy đây làm lý do phát động chiến tranh với Đại Nghiêu ta. Đến lúc đó biết bao nhiêu người sẽ lưu lạc khắp nơi, chịu đựng nỗi đau mất đi người thân."

"Nói như vậy… Ngươi muốn đại nghĩa diệt thân, đi vạch tội ta?" Tấn Vương lạnh lùng hỏi.

Ngọc Vong Ngôn ghìm giọng đáp: "...Tuyệt đối sẽ không! Trời biết đất biết, hai ta biết là được." Phụ vương cùng Sắt Sắt đều là người thân của chàng. Chàng là người trọng tình, không làm được chuyện xem đại nghĩa là trên hết.

"Phụ vương, điều mình không muốn thì đừng làm cho người khác." Ngọc Vong Ngôn nhìn bóng lưng Tấn Vương, rũ mắt, hướng về phía ông chắp tay thi lễ: "Chúng ta tranh quyền ám đấu, người bị thương là người bị lợi ích làm cho mê muội, mỗi người đều là có chơi có chịu. Đối với người thân bạn bè bọn họ ta tuyệt đối sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Nhưng chiến tranh vô tình, chịu tổn thương chính là hàng vạn bách tính vô tội, ta không muốn thấy phụ vương làm chuyện như vậy."

Tấn vương không nói nên lời, dường như còn đang đăm chiêu nhìn mặt hồ, đến một cử động nhỏ cũng không có. Gió thổi ống tay áo của ông, cũng thổi cả tiếng thở dài của ông vào tai Ngọc Vong Ngôn.

"Ngươi trưởng thành rồi, mà ta thì lại già rồi…"

Cảm giác chua xót khiến Ngọc Vong Ngôn giống như uống vào thuốc độc mãn tính, dần dần ngấm vào lục phủ ngũ tạng.

Chàng đã khiến phụ vương thất vọng vì không trở thành một người máu lạnh vô tình.

Nhưng dù như vậy chàng cũng kiên quyết không để phụ vương làm chuyện sai trái.

"Được rồi, ngươi đi đi, trễ một chút mẫu phi người sẽ ngủ đấy."

Ngọc Vong Ngôn ổn định tâm trạng, chắp tay nói: "Phụ vương bảo trọng, chú ý dưỡng thương."

Dọc theo bờ hồ ảm đạm, bước đi dần dần xa, ánh trăng tròn chiếu xuống giữa hồ lại càng thêm trong vắt.

Quay đầu nhìn thấy Tấn vương vẫn còn đứng ở đó, trong lòng Ngọc Vong Ngôn lại thêm chua xót, xoay người nhanh chân bước đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương