Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 106: Cưng Chiều Vạn Phần

Edit: Tư Nguyệt

Beta: Cải xanh

--------------------------------

Ý cười của Tiêu Sắt Sắt càng ngọt, nàng nhìn không sót vui mừng ở đáy mắt Ngọc Vong Ngôn, còn có cặp mắt trong sáng kia cũng dần vẩn đục thâm thúy. Con ngươi nổi lên ngọn lửa, ánh lên bộ dáng của Tiêu Sắt Sắt, vẻ đẹp yên tĩnh, vẻ yểu điệu và sự nhu hoà của nàng, biểu tình, tư thái của nàng,... Lúc nàng được đặt lên trên giường, tóc đen dài đổ lên trên đệm thêu uyên ương, đôi môi nàng hơi cong cùng tiếng thở dốc nhè nhẹ khi phập phồng.

Tay Ngọc Vong Ngôn chống ở hai bên sườn của nàng, tim Tiêu Sắt Sắt nhảy mạnh, âm thanh không tự chủ trở nên mềm mại: “Vong Ngôn...”

“Sắt Sắt, có thể chứ?” Hắn dò hỏi.

Tiêu Sắt Sắt cười nhạt lẩm bẩm: “Vong Ngôn, chuyện như thế này chàng không cần nhường ta quá.”

Ngọc Vong Ngôn hơi lắc đầu, sao hắn có thể không nhường nàng. Nàng yểu điệu lả lướt như thế, hắn sợ sẽ không cẩn thận tổn thương nàng.

“Vong Ngôn, chàng che chở ta như vậy....” Trong lòng Tiêu Sắt Sắt cảm động, lấy hết can đảm nói: “Lúc trước khi cưỡng hôn ta, Vong Ngôn lúc đó ở nơi nào rồi?”

“Lúc đó là bổn vương ngu ngốc.” Ngọc Vong Ngôn nhíu mày hỏi: “Sắt Sắt, khi đó, trong lòng nàng khó chịu cỡ nào?”

“Chuyện đã đi qua, hiện tại ta cảm thấy rất hạnh phúc, Vong Ngôn đối ta tốt như vậy...” Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm.

Ngọc Vong Ngôn thở dài: “Chung quy là bổn vương thương tổn nàng quá nhiều.”

Tại sao lại bắt đầu tự trách chứ? Tiêu Sắt Sắt bất đắc dĩ cười. Người này, nhớ tới nàng đã từng bị ức hiếp, là hận đến muốn bản thân gánh vác thay nàng, bất cứ thứ gì có thể tổn thương đến nàng, đến một sợi tóc của nàng cũng muốn làm cẩn thận.

Tiêu Sắt Sắt lẩm bẩm: “Vong Ngôn, nếu chàng không nỡ muốn ta, vậy ta đi thêu thùa đây.”

Đáy mắt Ngọc Vong Ngôn trầm xuống, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn Tiêu Sắt Sắt. Ngay lúc Tiêu Sắt Sắt đang có hứng thú nhìn phản ứng của Ngọc Vong Ngôn khi bị bỡn cợt thì không ngờ hô hấp của hắn lại gần chỉ còn cách nàng một tấc, rồi hôn lên trán nàng.

“Sắt Sắt, ta yêu nàng.”

Nàng bị âm thanh mất tiếng nhẹ nhàng này làm chấn động suy nghĩ trong lòng, quên mất trả lời.

Nụ hôn ôn nhu từ giữa trán trượt xuống, kéo dài dày đặc rồi nóng cháy rơi xuống trên môi Tiêu Sắt Sắt. Tiêu Sắt Sắt quên mất mình phải đáp lại, giống như là uống rượu say, nhìn màn đêm buông xuống, cảm nhận được nhiệt độ xung quanh dâng lên.

Quần áo cách trở bị Ngọc Vong Ngôn từ từ cởi bỏ. Lòng bàn tay của Tiêu Sắt Sắt nóng lên, mơn trớn ngực Ngọc Vong Ngôn, giống như nắm một ngọn lửa. Ngọn lửa này tiếp tục lan ra, đốt thần trí hắn, đốt toàn thân nàng, âm thanh Tiêu Sắt Sắt nhẹ nhàng vỡ ra, không thể khống chế cả người, hoàn toàn đem bản thân giao cho Ngọc Vong Ngôn.

“Vong Ngôn...” Nàng gọi, ngay cả phát ra âm thanh cũng là hoàn toàn bị động.

Đắm chìm trong sự tra tấn ngọt ngào, Tiêu Sắt Sắt ôm chặt Ngọc Vong Ngôn, làm sao cũng không muốn xa hắn dù chỉ một chút.

Nhớ rõ trước đây, có người nói tính tình nàng lạnh nhạt, nhẹ nhàng, yên tĩnh, đẹp đẽ mà cũng lạnh như băng tuyết.

Nhưng người khác không biết, nếu nắm tuyết được một đôi tay nóng cháy cẩn thận nâng lên thì sẽ hoá thành nước mùa xuân.

Hiện giờ nàng đã tìm được đôi tay đó, hắn dùng tâm cẩn thận nâng nàng. Nàng muốn nắm đôi tay này thật chặt, một đời một kiếp không buông ra.

Sau khi dựa vào khuỷu tay Ngọc Vong Ngôn nghỉ ngơi một lát, Tiêu Sắt Sắt lười biếng nhấc ngón tay lên chọc chọc ngực hắn, thấy Ngọc Vong Ngôn lẳng lặng nhìn nàng, lại tiếp tục chọc chọc.



“Sao vậy?” Hắn ôm chầm Tiêu Sắt Sắt rồi hỏi.

“Không có gì, chỉ là muốn ở bên cạnh chàng.”

Đáp án tràn đầy tình yêu như vậy làm ấm cả trái tim của Ngọc Vong Ngôn, chỉ là khi nhớ đến ngày mới gặp mặt nàng lại không phải một ký ức tốt.

Hắn nhớ rõ, đó là ngày hạ táng Cẩm Sắt, hắn đem nửa khối bạch ngọc cá chép để lên quan tài Cẩm Sắt, lại không biết Sắt Sắt đang ở ngay bên cạnh nhìn hắn chăm chú, chảy nước mắt cười với hắn.

Ngọc Vong Ngôn lộ ra thần sắc tự trách.

“Vong Ngôn, chàng sao vậy?” Tiêu Sắt Sắt chọc chọc ngực hắn lần thứ hai.

Ngọc Vong Ngôn nhìn chằm chằm Tiêu Sắt Sắt, trầm ngâm một lát, mơn trớn mặt nàng.

“Sắt Sắt, chờ trở về kinh đô, ta sẽ đưa tín vật trân quý hơn bạch ngọc cá chép cho nàng.”

Tiêu Sắt Sắt hơi kinh ngạc, hiểu được lại cảm thấy hốc mắt nóng lên giống như nước mắt muốn tràn ra. Nhắm mắt, ôm chặt Ngọc Vong Ngôn một chút, lúc mở mắt ra lại, đôi mắt mềm đẹp như tơ, tình nồng như rượu: “Ta cũng muốn đưa chàng một cái tín vật...”

“Được, ngày 15 tháng 5, chúng ta tặng tín vật cho nhau đi.”

“Ừm” Tiêu Sắt Sắt nhẹ đáp lại, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc lại nói: “Vong Ngôn, Tứ điện hạ và Đặng Luân đã xuất phát được một lúc, ta có chút lo lắng.”

Ngọc Vong Ngôn an ủi nàng, nói: “Ta cũng không dám yên tâm, nhưng Tứ điện hạ khăng khăng yêu cầu muốn làm, nếu không nghe theo thì quá không có nhân tình.”

“Hy vọng tin chiến thắng sẽ nhanh truyền đến.” Tiêu Sắt Sắt rất hy vọng chuyện này có thể kết thúc thuận lợi, như vậy thì họ có thể rời Hồ Dương thị phi này sớm một chút.

Lại nghĩ đến khi họ mới tới Hồ Dương, Triệu gia phái người đi phủ Thứ sử ám sát thất bại. Triệu gia cũng thật khôn khéo, một lần thất bại rút dây động rừng nên cũng không có lần thứ hai, tránh cho bị bắt được nhược điểm. Chỉ là, đám người ám sát Ngọc Khuynh Vân rốt cuộc là ai phái tới?

“Vong Ngôn, chuyện Tứ điện hạ bị ám sát, chàng nghĩ là do ai làm?”

Ngọc Vong Ngôn trầm mặc, đem chín vị hoàng tử Đại Nghiêu đảo qua trong đầu một lần, nói: “Có thể là Ngọc Khuynh Dương.”

Cái tên này đối với Tiêu Sắt Sắt chỉ có hận ý và thống khổ ngập tràn, nét thê lương thoáng hiện trong mắt, ngay sau đó mặt đã bị Ngọc Vong Ngôn hôn xuống, nhẹ nhàng an ủi, nói: “Có bổn vương ở đây, đừng để bị hắn làm bối rối.”

“Đối với hắn, ta chỉ còn lại oán hận, không còn gì khác nữa.” Tiêu Sắt Sắt sợ Ngọc Vong Ngôn hiểu lầm nàng vẫn còn tình cảm với Ngọc Khuynh Dương.

“Ta biết.” Ngọc Vong Ngôn hôn nàng nói: “Ta biết tính tình của nàng, nên biết tâm của nàng.”

“Vong Ngôn...” Sự tín nhiệm như vậy làm Tiêu Sắt Sắt cực kì cảm động, nàng hôn lại Ngọc Vong Ngôn, nói: “Chúng ta không nói chuyện này nữa, nói chuyện của Triệu tiểu thư đi. Ta cũng không tiếp xúc với nàng quá nhiều, nhưng mà lần này lúc thấy nàng ở thôn Hà, không biết như thế nào nhưng trong lòng giống như có dao nhỏ cắt qua, thật sự đồng tình với nàng. Còn chàng, hẳn là cũng có chút hụt hẫng đi.”

“Ừ, rốt cuộc, tư vị si tình nhưng không được hồi báo ta cũng đã đích thân trải nghiệm qua.”

“Cho nên ta thấy rất đau lòng cho Triệu tiểu thư.” Ánh mắt Tiêu Sắt Sắt lưu chuyển: “Việc này không liên quan đến cách làm người của nàng, chỉ là cũng từng trải qua nên đồng bệnh tương liên.”

Ngọc Vong Ngôn ôn nhu nói: “Không phải nàng thêu cho nàng ấy một bức bầu trời đầy sao sao? Đưa tận tay cho nàng ấy, biểu hiện tấm lòng, nàng cũng sẽ an tâm hơn một chút.”

Ánh mắt Tiêu Sắt Sắt sáng lên, nghĩ đến bức thêu đó, lòng nhẹ nhàng hơn một ít, mềm giọng trả lời: “Chút nữa ta sẽ chính tay đưa cho nàng...”

Ngày xuân ấm áp tràn ngập ở trong phủ, màn sen rũ xuống làm tăng thêm phần ấm áp này.



Hai người lại nằm nghỉ ngơi trên giường hơn nửa canh giờ, Ngọc Vong Ngôn đứng dậy, đắp lại chăn mỏng cho Tiêu Sắt Sắt, xuống đất đi nấu cơm.

Tuy rằng nhà Tiêu Khải cũng có đầu bếp nhưng Ngọc Vong Ngôn một mực muốn chính tay nấu canh cho Tiêu Sắt Sắt uống. Vì lo lắng Tiêu Sắt Sắt không nghỉ ngơi tốt, cố ý dặn dò nàng phải ngoan ngoãn nằm trên giường, chờ hắn bưng canh thơm ngào ngạt trở về.

“Vong Ngôn...” Giọng điệu Tiêu Sắt Sắt lộ ra oán trách và muốn giữ hắn lại.

Nàng rất đau lòng khi thấy nam nhân của nàng xuống bếp nhưng không muốn làm Ngọc Vong Ngôn thất vọng, đành phải ngoan ngoãn nằm trên giường.

Vì để giết thời gian, nàng mở tủ đầu giường lấy ra một thoại bản, định là muốn đọc một câu chuyện xưa trong thoại, không nghĩ tới trong đầu đều là hình ảnh của Ngọc Vong Ngôn, ngập tràn là cái ôm của hắn, sự sủng nịch của hắn, sự si tình khi hắn hôn môi nàng.

Cuối cùng, thoại bản đã lật xong hết, Tiêu Sắt Sắt lại đỏ mặt, cái gì cũng không vào đầu.

Lúc chạng vạng, Ngọc Vong Ngôn thật sự bưng canh đến.

Uống canh xương sườn nhà làm, tràn đầy tư vị hạnh phúc đơn giản, làm Tiêu Sắt Sắt cảm thấy nàng và Ngọc Vong Ngôn như đôi phu thê bình thường, củi gạo mắm muối, rời xa sự mưu toan của việc tranh đoạt quyền lực.

Hắn để ấm sành xuống, đem Tiêu Sắt Sắt từ giường nâng dậy, đích thân mặc quần áo cho nàng. Hắn tinh tế mặc từng cái lại cho Tiêu Sắt Sắt, cuối cùng là mang giày vớ cho nàng, ôm nàng đi đến cái bàn.

“Sắt Sắt, nếm thử xem.” Ngọc Vong Ngôn múc một chén canh thổi nguội, rồi đưa đến trước mặt Tiêu Sắt Sắt.

“Thơm quá...” Tiêu Sắt Sắt múc một muỗng, mùi thơm ngào ngạt chui vào mũi: “Vong Ngôn, chàng còn thả thêm đẳng sâm và cẩu kỷ...”

“Tẩm bổ cho nàng.” Ngọc Vong Ngôn đau lòng nói: “Thời gian bôn ba bận rộn này khiến nàng mệt mỏi rồi.”

“Ta không mệt... ta nói rồi, ta muốn ở bên chàng cả đời này, lên núi đao xuống biển lửa cũng không là vấn đề.” Tiêu Sắt Sắt buông chén xuống, tự mình múc cho Ngọc Vong Ngôn một chén canh: “Vong Ngôn, nhân lúc canh còn nóng chàng cũng uống đi.”

“Được.”

Hai người nhìn nhau cười, chậm rãi nếm mùi vị canh xương nóng hầm hập.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Sắt Sắt nếm thử đồ ăn do Ngọc Vong Ngôn làm, nàng cảm thấy, làm ngon hơn đầu bếp Cẩn vương phủ rất nhiều, càng hơn đầu bếp nhà Tiêu Khải.

Suy nghĩ kĩ, chén canh này hắn làm cho nàng, có lẽ là nấu bằng tâm, cho nên mới có hương vị làm nàng khó thể quên như vậy.

Tiêu Sắt Sắt nói: “Trở về Cẩn vương phủ, chàng cũng nếm thử đồ ăn ta nấu, ta cũng biết nấu ăn.”

Ngọc Vong Ngôn hơi giật mình, nói: “Lúc trước ở phủ Thái bộc nàng cũng phải xuống bếp?”

Tiêu Sắt Sắt có chút ngượng ngùng nói: “Thực tế ta chưa có làm qua, chỉ là lúc rảnh rỗi có đọc mấy cuốn sách dạy nấu ăn.”

“Một khi đã như vậy, chuyện nấu ăn để bổn vương lo.” Ngọc Vong Ngôn thấy Tiêu Sắt Sắt rất thích canh hắn nấu, nhỏ giọng cười nói: “Chỉ cần là nàng thích, muốn ăn món gì thì cứ nói cho ta.”

Ấm áp trong lòng Tiêu Sắt Sắt có thể nhỏ ra nước, ngoài miệng lại nói: “Ở trong Cẩn vương phủ, ta vẫn thích đồ ăn đầu bếp nữ làm hơn...”

Từ ngữ khí đau lòng này, Ngọc Vong Ngôn nghe thấy tâm ý của Tiêu Sắt Sắt, thì ra là nàng không nỡ để hắn xuống bếp vì nàng.

Biết được chuyện này làm Ngọc Vong Ngôn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, hắn lại múc thêm canh xương sườn vào chén Tiêu Sắt Sắt, an ủi nói: “Bồi bổ thêm một ít, phải bồi bổ thật tốt rồi mới ăn cơm chiều.”

“Ừm.” Tiêu Sắt Sắt nghe theo, nói: “Ta đều nghe theo ý vương gia.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương