Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 102: Ngoéo Tay Hứa Hẹn

Editor: Ngáo

Beta: Tin Tin

Buổi tối ngày thứ hai sau khi Nam Lâm Hầu vào tù, Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt ở nhà Tiêu Khải thương lượng chuyện tiếp theo.

Thấy Tiêu Sắt Sắt đã thêu xong tranh Mạn Thiên Tinh Mang, Ngọc Vong Ngôn cẩn thận xếp ngay ngắn bức tranh thêu, đặt vào một chiếc hộp đỏ thẫm, bế Tiêu Sắt Sắt ngồi xuống ghế mây.

"Sắt Sắt, đưa tay cho ta."

Hắn cầm lấy tay Tiêu Sắt Sắt. Đôi tay thêu thùa thon dài, mềm mịn, có mấy vết chai trên đốt tay, ấn nhẹ mới có thể cảm nhận được, nhất là ngón tay luôn đeo đê khâu vá có vết chai còn hơi cứng và dày.

"Vong Ngôn, ta không bị kim đâm trúng tay." Tiêu Sắt Sắt biết là Ngọc Vong Ngôn đang tìm ngón tay bị kim đâm. Nàng rút tay lại, nói: "Bức thêu này không khó. Những đường thêu cơ bản này sẽ không làm tay ta bị thương đâu."

Ngọc Vong Ngôn im lặng, nhưng ánh mắt luôn chú ý đến tay Tiêu Sắt Sắt như muốn kiểm tra lại lần nữa.

Trong lòng Tiêu Sắt Sắt ấm áp, ngón tay quấn quanh lọn tóc dài của Ngọc Vong Ngôn, vừa chơi vừa nói: "Nam Lầm Hầu cũng không phải kẻ ngu. Hắn ta ủy thác hi vọng vào Triệu gia có thể bảo vệ được toàn bộ người thân của hắn vậy thì trong tay hắn nhất định cũng nắm được nhược điểm của Triệu gia rồi. Như vậy, bọn chúng mới là hai con châu chấu bị buộc vào một sợi dây thừng."

"Lục soát cả Nam Lâm Hầu phủ cũng không tìm được chứng cứ Nam Lâm Hầu và Triệu gia âm thầm cấu kết với nhau." Ngọc Vong Ngôn không có chút thất vọng.

Tiêu Sắt Sắt ngẫm nghĩ, lẩm bẩm: "Có lẽ Nam Lâm Hầu biết được Đặng Luân đã đầu phục chúng ta bèn đem chứng cứ giấu đi trước rồi..."

"Bổn vương với nàng đúng là tâm đầu ý hợp." Ngọc Vong Ngôn nói: "Bước tiếp theo là tiêu diệt hoàn toàn thủy phỉ. Đặng Luân đã vẽ lại đường hoạt động quanh năm của thủy phỉ rồi, lần này nhất định phải bắt được bọn chúng."

"Đúng vậy, không thì Sơn Tông vẫn sẽ tiếp tục áy náy." Khi Tiêu Sắt Sắt nhắc tới Sơn Tông thì nghĩ đến Ngọc Khuynh Vân. Đã nhiều ngày không có một chút tin tức nào về Ngọc Khuynh Vân, bọn Sơn Tông vẫn chưa tìm được người sao?

Tiêu Sắt Sắt mở chiếc hộp đỏ kia, lấy bức Mạn Thiên Tinh Mang Đồ đã thêu xong ra, vuốt ve trong tay: "Bức tranh thêu thành phẩm này ta định đưa cho Triệu tiểu thư cho nên lúc thêu đã tham khảo vị trí của ngôi sao từ bức Bộ Thiên Ca mà nàng ấy tặng cho ta."

Ngọc Vong Ngôn xoa eo Tiêu Sắt Sắt, nghe nàng nói tiếp.

"Vong Ngôn, nếu Triệu tiểu thư biết Tứ điện hạ sống chết không rõ, sẽ chịu đả kích rất lớn. Hy vọng Tứ điện hạ không sao, nếu có chuyện gì xảy ra không ai có thể giải thích được với Thiên Anh đế."

"Mong là hắn còn sống." Ngọc Vong Ngôn ánh mắt ảm đạm. Dù sao thì Ngọc Khuynh Vân cũng là con trai của mẫu phi, là đệ đệ hắn.

Nhưng ngay lúc này, một tên quan binh có chuyện quan trọng xin cầu kiến.

Hà Cụ dẫn hắn tiến vào, hắn mang đao, xông lên quỳ xuống trước mặt Ngọc Vong Ngôn, thở hồng hộc nói: "Cẩn Vương, Vương phi, có tin tốt! Sơn Tông đại nhân truyền tin nói tìm được Tứ điện hạ rồi ạ."

"Lời này có thật không?" Ngọc Vong Ngôn vội hỏi.

"Thật, là thật! Ngài ấy đang ở gần đây trong thôn Hà, được thôn dân cứu giúp ạ! Sơn Tông đại nhân sai tiểu nhân chạy về báo tin!"

Tiêu Sắt Sắt vỗ ngực nói: "Tốt quá rồi, người không có việc gì là tốt rồi. Vương gia, chúng ta nhanh chóng đi đón Tứ điện hạ đi."

"Ừ."

Thôn Hà.

Bảy ngày trước, Ngọc Khuynh Vân tỉnh lại ở nơi này.

Hắn nhìn thấy cửa sổ dán giấy đơn sơ, nóc nhà pha trộn bùn đất cùng rơm rạ, bàn ghế lụp xụp, còn có khuôn mặt một cô gái hồn nhiên trong sáng nở nụ cười đầy rực rỡ.

Người cứu hắn chính là cô nương này và cha của nàng.



Hai người là thôn dân của thôn Hà, hôm đó đi đánh cá ở nhánh sông, phát hiện Ngọc Khuynh Vân bị nước trôi dạt đến tảng đá trên bờ bèn cứu hắn đem về nhà.

"A, ngươi tỉnh rồi! Ngươi có khát không, có đói bụng không? Ở đây ta có nước suối, nước trà còn có nước sôi. Muốn ăn thì có màn thầu, bánh bao còn có mì trứng cha ta nấu. Ngươi muốn cái nào?"

Cô gái một hơi nói quá nhiều khiến Ngọc Khuynh Vân phản ứng không kịp, chỉ cảm thấy giọng nói trong trẻo bên tai như tiếng ngọc trai rơi trên mặt băng, rất êm tai, cũng thấy rất an tâm.

"Thôi được, xem ra đại phu nói không sai, người vừa tỉnh dậy tinh thần không minh mẫn." Cô gái mỉm cười ngọt ngào: "Chẳng qua đừng có gấp, ta đi lấy cho người ít đồ ăn và nước qua đây, nói trước đồ ta lấy có thể sẽ không hợp khẩu vị của ngươi, nếu không hài lòng thì cũng không nên trách ta nhé."

Đây là giọng nói luôn văng vẳng bên tai Ngọc Khuynh Vân mấy ngày gần đây.

Chủ nhân giọng nói tên là Tiểu Hà, họ Trì, cha nàng được gọi là Trì lão gia. Hai cha con thay phiên trông coi, cẩn thận chăm sóc Ngọc Khuynh Vân.

"Này, vị ca ca, ngươi từ đâu đến vậy? Nhìn y phục của ngươi rất cao quý!"

"Tiểu Hà, đừng có bộc trực như vậy!"

"Cha, người xem người kìa, con chỉ là tò mò chỉ hỏi một câu thôi. Vị ca ca này trông lương thiện như vậy sẽ không tức giận đâu."

"Ai, con nha đầu này..."

"Được rồi được rồi, cha đi làm việc của mình đi! Này, ca ca, sao ngươi lại bị thương nặng như vậy? Gặp phải thổ phỉ cướp bóc sao? Người nhà của ngươi ắt hẳn lo lắng lắm."

"Nhưng không sao, chúng ta sẽ chăm sóc tận tình cho ngươi, chờ ngươi bình phục thì có thể trở về nhà báo bình an."

"Ca ca, ngươi muốn ăn bánh oa oa không? Đây là bánh oa oa tự tay ta làm, ngon lắm."

Đôi bàn tay nhỏ nhắn nhăn nheo vì lao động, cầm bánh oa oa đưa cho Ngọc Khuynh Vân. Đây chỉ là bột ngô, ở trong cung chỉ có hạ nhân mới ăn nhưng Ngọc Khuynh Vân lại cảm thấy chiếc bánh oa oa này rất ngon.

"Đúng rồi ca ca, ngươi đã tỉnh lại được hai ngày, ta vẫn chưa hỏi ngươi họ gì?"

"Tại hạ" Ngọc Khuynh Vân dừng một chút, cười đáp: "Tại hạ họ Vân."

"Ta có thể gọi ngươi là Vân đại ca được không?"

Ngọc Khuynh Vân ngẩn người nói: "Được."

Từ hôm nay, Ngọc Khuynh Vân đã biết nơi này gọi là thôn Hà, thôn lấy tên từ ao sen tự nhiên ở giữa thôn.

Thôn dân đều thuần phác và nhiệt tình, biết Trì gia vừa cứu được một người liền vì hắn đi tìm đại phu, thường tới thăm hắn, tặng chút đồ ăn.

Ngọc Khuynh Vân nhớ rõ những người này: A Ngưu, Lý lão bá, Chu đại phu... Nhưng người hắn khắc sâu trong tâm trí nhất vẫn là Tiểu Hà.

"Vân đại ca, Chu đại phu nói vết thương của ngươi không còn nghiêm trọng nữa, cũng may tim không bị tổn thương."

"Vân đại ca, đây là bánh đậu khấu vợ Lý lão bá đi Hồ Dương mua về, ăn ngon lắm, ta một cái, ngươi một cái, để lại một cái cho cha ta."

"Vân đại ca, mai ta dẫn ngươi đi xem ao sen của thôn ta, thật tiếc bây giờ không phải mùa hè, bằng không có thể thấy được vẻ đẹp của hoa sen!"

Tiểu Hà thật nhiệt tình, thật ngây thơ, đối xử với người xa lạ như Ngọc Khuynh Vân cũng hoàn toàn rộng mở tấm lòng.

Đã nhìn quen các tiểu thư ở Thuận Kinh bày mưu tính kế hoặc nhìn mặt đoán ý, Ngọc Khuynh Vân cảm thấy cô gái chất phác hồn nhiên giống Tiểu Hà, tỏa sáng như ánh mặt trời.

Hắn đứng dưới ánh mặt trời này cảm nhận được hơi ấm cùng sự quan tâm, những thứ này ở Thuận Kinh, chốn Đế cung là quá xa xỉ.

Vài ngày ngắn ngủi trôi qua, Ngọc Khuynh Vân thậm chí không muốn rời khỏi thôn này. Thế giới ngoài kia có tranh đấu lừa gạt lẫn nhau, đó là nơi hắn sinh sống và lớn lên, nơi hắn vô cùng căm ghét.



Đến nỗi hắn muốn quên đi thân phận của mình, ở lại nơi đây, ở lại bên cạnh cô nương tên Tiểu Hà này.

Thế nhưng thân phận của hắn đã định sẵn hắn không thuộc về nơi này.

Bảy ngày sau, Sơn Tông và bọn quan binh tìm thấy thôn Hà, còn mang theo Ứng Trường An. Ứng Trường An thấy vết thương Ngọc Khuynh Vân đã hồi phục bèn muốn đón hắn trở về Hồ Dương.

Trì lão gia với Tiểu Hà tiễn Ngọc Khuynh Vân đến cửa thôn, còn có mấy người A Ngưu, Chu đại phu, Lý lão bá cũng đi cùng. Bọn họ giật mình nhìn thấy bọn Sơn Tông cùng quan binh, mới biết được Ngọc Khuynh Vân không phải là người bình thường.

"Vân đại ca, ngươi có còn về thăm chúng ta không? Chúng ta hẹn nhau, đến mùa sen nở, ngươi phải về thôn Hà đi hái sen cùng ta!"

Tiểu Hà nhìn Ngọc Khuynh Vân cười rực rỡ nhưng ánh mắt đầy luyến tiếc.

Nàng dường như đã đem lòng yêu mến vị đại ca này nhưng không có lí do gì để giữ hắn lại cho nên chỉ có thể mong đợi hắn có thể quay trở lại, nàng vẫn muốn gặp lại hắn.

"Ta hứa sẽ quay lại, Tiểu Hà." Ngọc Khuynh Vân cười, giơ ngón út ngoéo tay với Tiểu Hà.

Tiểu Hà dạy hắn ngoéo tay chính là đã giao hẹn, lời hứa đáng giá nghìn vàng.

"Tiểu Hà, ta đi đây." Ngọc Khuynh Vân bước lùi lại, chắp tay về hướng thôn dân, "Cảm tạ chư vị mấy ngày nay đã chăm sóc tại hạ, tại hạ xin cáo từ."

"Vân đại ca." Nhìn Ngọc Khuynh Vân bước đi, Tiểu Hà cảm thấy trái tim mình dường như tan vỡ, len lỏi lọt vào là từng cơn ly biệt.

Nàng còn có cơ hội ngắm sen với Vân đại ca không?

Nhất định có cơ hội, Vân đại ca đã ngoéo tay với nàng rồi.

Đi chừng nửa ngày, Ứng Trường An bẻ một cành hoa ngậm vào miệng, xấu xa cười nói: "Tứ điện hạ mạng lớn ghê, không bị Nga Mi đâm trúng chỗ hiểm còn có quý nhân cứu giúp. Đại nạn không chết ắt có phúc lớn, ngươi tin không? Dù sao kẻ hèn này tin."

Ngọc Khuynh Vân ngây người, cười nói: "Tại hạ thì không trông mong có phúc lớn, chỉ cần chuyện tình ở Hồ Dương có thể giải quyết thuận lợi, dân chúng có thể có cuộc sống tốt đẹp, tại hạ liền thấy thỏa mãn."

"Thỏa mãn cái gì? Ta bảo này Từ điện hạ, ngươi cũng đừng có lừa gạt nữa." Ứng Trường An bẻ cành hoa, vứt vào tay Ngọc Khuynh Vân: "Ánh mắt kẻ hèn này sáng như tuyết nên dĩ nhiên nhìn ra ngươi vừa ý cô nương thôn kia có đúng không?"

Ngọc Khuynh Vân bắt được cành hoa, quan sát hồi lâu, buồn bã nói: "Bọn ta không phải là người cùng một thế giới. Đối với bọn họ mà nói thì rời xa ta sẽ an toàn hơn."

Ứng Trường An đáp: "Tứ điện hạ là người tốt nha, đừng nói còn hơn!"

Ngọc Khuynh Vân nói với Sơn Tông: "Thôn Hà cách Hồ Dương không xa nhưng các ngươi mất mấy ngày mới tìm đến, có phải trên đường xảy ra chuyện khác?"

Sơn Tông đáp: "Chúng thần tìm kiếm xuôi theo dòng nước, đến tận kênh đào mà vẫn chưa tìm thấy điện hạ. Có huynh đệ quê gần Hồ Dương, nhắc tới dân thôn Hà thường hay đánh cá ven sông, không biết chừng cứu ngài đi. Vì thế chúng ta hỏi người đi giặt quần áo bên bờ sông đường đến thôn Hà, không ngờ nàng chỉ nhầm thành đường lên núi khiến cho chúng thần đi vòng quanh mấy ngày mới đi ra được."

Ngọc Khuynh Vân gật đầu, ngẫm nghĩ lời Sơn Tông nói, bỗng nhiên lòng rét lạnh, trầm giọng nói: "Hỏng rồi!"

"Hỏng cái gì?" Ứng Trường An bĩu môi.

Ngọc Khuynh Vân nói: "Người giặt quần áo và ăn mặc kiểu thôn dân?"

Ứng Trường An nói: "Đúng vậy, đều là của người ở gần đây."

"Là người sống gần đây thì không có khả năng chỉ đường sai thái quá như vậy, trái lại như là cố ý để các ngươi lạc đường trong núi."

Sơn Tông thấy kinh sợ: "Vậy nên? Người kia là cố ý?"

"Tại hạ nghĩ rằng chính xác hơn phân nửa." Ngọc Khuynh Vân nói: "Chúng ta mau quay lại thôn Hà, chậm trễ sẽ không kịp!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương