Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ
Chương 101: Làm Giả Chứng Cứ

Editor: Rafaela

Beta: Cải xanh

Tiêu Sắt Sắt và Ngọc Vong Ngôn hẹn lúc chạng vạng tối chia ra quay về Hồ Dương.

Bởi vì trong đêm qua tiến đánh thủy phỉ tổn thất nặng nề, Ngọc Vong Ngôn và Đặng Luân tiếp tục bận rộn công việc.

Tiêu Sắt Sắt trên đường trở lại phủ của Tiêu Khải, trong lòng nặng nề, dứt khoát tại hậu viện tìm cái ghế mây ngồi xuống, xỏ kim thêu thùa.

Lần này nàng thêu một bức bầu trời sao rực rỡ, vải lụa xanh thẫm làm trời, còn đường thêu màu vàng thì tượng trưng cho các vì sao.

Tiêu Như Ngâm bội phục kỹ năng thêu thùa của Tiêu Sắt Sắt một mực ở bên cạnh xem, thỉnh thoảng hỏi Tiêu Sắt Sắt thì được nàng chỉ điểm.

Cứ tiêu phí thời gian như thế, Tiêu Sắt Sắt nói: "Nam Lâm hầu phủ tạm thời sẽ không gây phiền phức, bất quá lần này bọn hắn muốn mạng của ta và vương gia, chúng ta lại có nhiều huynh đệ như vậy… Về công về tư, đều phải mau chóng loại bỏ Nam Lâm hầu."

"Vậy đường muội… Các ngươi đã nghĩ cách ra tay như thế nào chưa?" Tiêu Như Ngâm quan tâm hỏi.

Tiêu Sắt Sắt cười nhẹ: "Cái này phải dựa vào Đặng Luân, trong tay hắn nhất định có chứng cứ phạm tội của Nam Lâm hầu phủ, chỉ có điều vẫn luôn bị uy hiếp, vì vậy không biết có nên đứng về phía vương gia hay không."

Tiêu Như Ngâm nói: "Đặng đại nhân có vẻ rất thông minh, đường muội, các ngươi có nắm chắc không?"

"Thông minh thì đã sao? Vẫn sẽ có nhược điểm." Tiêu Sắt Sắt nói: "Huống chi chúng ta cũng có người thông minh, vừa vặn để bọn hắn đọ sức một trận."

Tiêu Như Ngâm cũng không hiểu nhiều, như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, cùng Tiêu Sắt Sắt tiếp tục nghiên cứu thảo luận thêu thùa.

Trái lại tháng ngày của Đặng Luân trôi qua không hề dễ chịu.

Bởi vì Nam Lâm hầu ra tay thất bại, tự biết là phải báo thù Ngọc Vong Ngôn và Tiêu Sắt Sắt vì thế liền gọi Đặng Luân đến Nam Lâm hầu phủ, vừa dụ dỗ vừa uy hiếp cảnh cáo Đặng Luân không cho phép theo phe Ngọc Vong Ngôn.

Đặng Luân e ngại Nam Lâm hầu nhưng nghĩ tới tối hôm qua mình cũng thiếu chút chết ở bụi lau sậy nên oán hận trong lòng giống như lửa than hừng hực bốc lên.

Hắn là Thứ sử Hồ Dương, kể từ khi nhậm chức không hề có một ngày nào không uất ức.

Hết lần này tới lần khác Ngọc Vong Ngôn lại bảo hắn hôm sau phải tới, muốn hắn lấy ra sổ sách về thị trường muối.

Đặng Luân sợ hãi trong lòng, từ sau khi quan muối gần như bị bãi bỏ, giao dịch trên thị trường muối liền thành giao dịch muối lậu trên chợ đen. Nam Lâm hầu gia sợ người kiểm tra sổ sách, từng buộc hắn đem các khoản đen toàn này cất trong quan phủ.

Sổ sách này nếu là cho Cẩn vương xem, Đặng Luân hắn há không phải cũng bị xem là đồng phạm sao?

Nhưng phía sau Nam Lâm hầu còn có Triệu gia, nếu là mình nương nhờ Cẩn vương, mà Cẩn vương lại bại bởi Triệu gia, vậy không phải mình sẽ chết đến thảm hơn sao?

Đặng Luân trước sau đều thế khó xử, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy Nam Lâm hầu phủ cùng Triệu gia thế lớn, thế là dự định làm giả sổ sách lừa gạt Ngọc Vong Ngôn.

Đặng Luân hiểu rõ, vấn đề giả sổ sách này không thể coi thường, nhất định phải tìm người chu đáo, còn phải có trình độ làm số sách đặc biệt giỏi, không lộ chút dấu vết nào. Người như vậy tìm khắp Hồ Dương, hình như cũng chỉ có ông chủ sòng bạc Phong Nguyệt Bạch Dã có thể đạt tới yêu cầu.

Thế là, Đặng Luân lén lút mang theo lễ vật, trà trộn vào sòng bạc Phong Nguyệt tìm Bạch Dã.



Lúc đó Bạch Dã đang cùng người khác đánh bạc, người dưới tay hắn vô ý thua ngàn lượng bạc nên ông chủ như hắn đành phải tự thân ra trận để cược trở về.

Đặng Luân âm thầm quan sát trận đấu, chỉ thấy bảo bài xúc xắc trên bàn một hồi đông, một hồi tây, biến ảo khó lường, xung quanh một đám hò hét cố lên, hắn thậm chí không thấy rõ trên chiếu bạc đến cùng xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy nhóm người Bạch Dã vỗ tay chúc mừng.

Người làm ở sòng lạc cũng tiến lại gần nắn vai đấm chân, châm trà cầm khăn mặt cho Bạch Dã.

"Ông chủ lợi hại! Ông chủ là đệ nhất thiên hạ!"

"Bốc phét, ta cũng không dám nhận mình là đệ nhất thiên hạ." Bạch Dã cầm đậu phộng từ trong mâm trúc lên ném lên, đậu phộng chuẩn xác rơi vào miệng.

"Ngàn lượng bạc ta cũng đều phải cược trở về, đây là ta đã nói từ đầu rồi, tiếp tục đi."

Đối phương thua liên tiếp hai trận, khí thế đã không còn. Đặng Luân rướn cổ lên quan sát, đợi đến khi Bạch Dã cược xong hắn mới mời Bạch Dã đi làm sổ sách.

Không nghĩ tới Bạch Dã trận này chiến đấu không lâu liền đánh xong, lấy lại ngàn lượng bạc không nói, còn thắng nhiều hơn năm trăm lượng. Lúc hạ chiếu bạc cũng là một bên vứt củ lạc, một bên giọng điệu làm tức chết người không đền mạng, nói: "Tạ ơn đã chiếu cố, hoan nghênh lần sau trở lại!"

Đối phương bị tức đến thiếu chút nữa ngất đi.

Đặng Luân mau chóng từ trong đám người xuyên thẳng qua, đuổi kịp Bạch Dã.

Bất quá, khiến Đặng Luân không nghĩ tới là, Bạch Dã đã sớm phát hiện hắn, Ngọc Vong Ngôn cũng biết, một khi đề cập đến việc làm sổ sách, Đặng Luân tám phần là sẽ đi tìm Bạch Dã nổi danh gian thương này. Vì thế, thuyết phục Đặng Luân quy hàng trở thành trận tiếp theo của Bạch Dã.

Hai người trò chuyện trong phòng riêng trên lầu ba của sòng bạc, Bạch Dã đong đưa quạt xếp, ăn đậu phộng, Đặng Luân lại như ngồi trên bàn chông, thái dương đổ mồ hôi lạnh.

Hắn thật không nghĩ tới, mình tìm đến Bạch Dã vậy mà lại trở thành con cá trực tiếp mắc câu rồi.

"Ta nói này Đặng đại nhân, tính toán kia trong lòng ngài, Cẩn vương điện hạ của chúng ta còn không biết sao? Ta cũng nói thật với ngài, tiểu nhân cùng Cẩn vương giao tình sâu đậm, hắn cố ý nhờ tiểu nhân, nếu thấy ngài tới liền mời ngài đến nơi này, cùng ngài trình bày một chút lợi và hại."

"Cái này... Bản quan..." Đặng Luân không dám nói lung tung.

Bạch Dã cười nói: "Dù sao Cẩn vương biết ngài muốn làm giả sổ sách, ngài còn nghĩ gạt được Cẩn vương sao? Nghe lời khuyên của tiểu nhân đi, đem sổ sách thị trường muối giao cho Cẩn vương, Cẩn vương biết ngài là bị uy hiếp, sẽ không truy cứu ngài, còn nói ngài trợ giúp hắn điều tra phá án muối Hồ Dương có công lớn cực khổ nữa."

"Cái này... Cái này..."

"Ai da Đặng đại nhân, ngài còn do dự cái gì a, đều đến mức độ này rồi, không nhìn ra Nam Lâm hầu phủ xem ngài như con rơi mà vứt bỏ sao?"

Bạch Dã vừa nói như vậy, sắc mặt Đặng Luân lập tức trợn nhìn. Thật sự đến lúc Nam Lâm hầu phủ muốn thoát tội, Thứ sử Hồ Dương Thứ như hắn này nhất định là đứng mũi chịu sào, làm dê thế tội. Đến lúc đó, Nam Lâm hầu khẳng định sẽ nghĩ biện pháp đem hết thảy đều đẩy lên trên đầu của hắn rồi.

"Đặng đại nhân, nếu còn do dự, cẩn thận mạng cũng bị mất." Bạch Dã rót cho Đặng Luân chén trà, nhét vào đôi tay đang cứng đờ và lạnh run của hắn.

"Uống chút trà đi, ngài nhìn tay lạnh rồi." Bạch Dã cười nói: "Ngài thật sự là không cân nhắc chính mình cũng không sao, dù sao cũng phải nghĩ đến mấy mỹ nhân trong nhà ngài, nghĩ đến con cái của ngài nữa chứ phải không? Đứa lớn nhất hình như mười lăm tuổi rồi, tiểu nhân nói không sai chứ?"

"Ngươi… Ông chủ Bạch, ngươi đây là đã điều tra hết gia đình của bổn quan cả rồi!" Đặng Luân bất đắc dĩ, vỗ chân thở dài.

"Xin lỗi xin lỗi, người làm ăn mà, thích nghe ngóng nhiều." Bạch Dã ôm cây quạt, làm như thật cúi đầu tạ lỗi: "Đặng đại nhân, tiểu nhân nói đến thế thôi, ngài trở về suy nghĩ thật kỹ đi. A, đúng rồi, sau cùng nhắc ngài thêm một câu, đừng nhìn Hồ Dương họ Triệu kia ngạo mạn phách lối, phía sau Cẩn vương điện hạ còn có nhà họ Tiêu ở Đường Thành đấy."

Bị Bạch Dã khuyên bảo như thế lại thêm uy hiếp một trận, Đặng Luân rời đi, trên đường đi đầu nặng chân nhẹ, thất hồn lạc vía, thật cảm thấy mình giống như là đi tại trong đầm lầy, bước sai một bước liền hối tiếc không kịp.

Nếu không phải quan trường không thể muốn tới thì tới muốn đi thì đi, Đặng Luân thật muốn dỡ mũ ô sa xuống, cứ như thế mà không làm nữa.



Kết quả trở về nhà, đối diện đã nhìn thấy tiểu thiếp vác bụng đã lớn ra nghênh đón.

Đây là tiểu thiếp mà hắn thích nhất, bụng đã sắp đến ngày sinh rồi, trước đó mời người đến xem qua, đều nói nàng đang mang thai con trai… Nghĩ đến tương lai mọi người trong nhà đều đặt trên vai hắn, Đặng Luân liền thở dài.

Ngược lại là tiểu thiếp này ngày bình thường đều cười nhẹ nhàng, lúc này lại mặt mày rầu rĩ như Đặng Luân.

Nàng lôi kéo Đặng Luân khóc lóc kể lể nói, mình hôm nay ra ngoài, muốn xin quẻ may mắn cho hài nhi trong bụng nhưng xin được lại là quẻ đại hung, đến cả đoán mệnh cũng nói, trong vòng mười năm nay cũng chưa từng thấy qua mệnh nào xấu như thế.

Vị đoán mệnh còn nói, mệnh của đứa nhỏ này đặt trên thân cha nó, nếu cha nó không quay đầu, đứa nhỏ này sợ đến cả sinh ra cũng không sinh được.

Thấy tiểu thiếp khóc đến nỗi khuôn mặt đẹp đẫm nước mắt, Đặng Luân đành phải hạ quyết định, khi màn đêm buông xuống liền lật ra những sổ sách của Nam Lâm hầu phủ, cùng với chứng cứ mình bị Nam Lâm hầu phủ bức hiếp đem đến nhà Tiêu Khải, toàn bộ đều giao cho Ngọc Vong Ngôn.

Tiêu Sắt Sắt ở bên ngoài, nhìn Đặng Luân quỳ gối dưới chân Ngọc Vong Ngôn, tiếp nhận câu hỏi của hắn, trong lòng âm thầm cười, quay người nói với Hà Cụ ở bên cạnh: "Xem ra, ngươi đóng vai tiên sinh đoán mệnh cũng không tệ."

Hà Cụ đáp: "Là do bọn hắn trong lòng có quỷ."

"Cũng đúng, tâm có kẽ hở mới có thể bị dao động." Tiêu Sắt Sắt thì thào: "Mặc kệ là bao nhiêu kẽ hở…”

Nghe Tiêu Sắt Sắt giống như là đang cảm thán gì đó, Hà Cụ nhìn nàng chăm chú, khẽ gọi một tiếng: "Tiểu thư?"

Tiêu Sắt Sắt nhìn qua Hà Cụ, ánh mắt tĩnh lặng chứa đầy kiên định.

"Hà Cụ, ta hình như học được thứ gì đó từ trên người Đặng Luân." Tiêu Sắt Sắt nói: "Kẽ hở của lòng người, ai cũng có, nhưng… Đối với những gì ta kiên trì, nếu đã lựa chọn kiên trì cũng không để xuất hiện bất kỳ một kẽ hở nào khiến cho tâm của mình bị lung lay."

Hà Cụ giật mình, ngây ngốc trong giây lát, trước mắt đều là gương mặt vui buồn ít khi lộ ra cùng với ánh mắt đầy kiên định và bền bỉ của Tiêu Sắt Sắt.

Có chứng cứ phạm tội Đặng Luân đưa đến, Ngọc Vong Ngôn mang theo mấy quan binh còn lại của Ngọc Khuynh Vân và binh sĩ của Hồ Dương, dùng thế nhanh như chớp dò xét phủ Nam Lâm hầu.

Nam Lâm hầu tập hợp một vài đội vệ binh muốn phản kháng, nào biết được Ngọc Vong Ngôn lại đến Hồ Dương trước, đã từ chỗ Thiên Anh đế xin đến một đạo thánh chỉ—— Chỉ cần chứng cứ vô cùng xác thực liền có thể tiền trảm hậu tấu.

Trong vòng một đêm, phủ Nam Lâm hầu gà bay chó chạy, chủ mẫu thị thiếp khóc sướt mướt, gia đinh nha hoàn lần lượt bị điều tra, ai không có vấn đề thì đều bị đuổi ra ngoài.

Vị công tử phủ Nam Lâm hầu đang nằm trên giường kia thậm chí còn bị giám sát nghiêm ngặt hơn, gọi cha gọi mẹ đều vô dụng.

Nam Lâm hầu thất thế rồi.

Tin tức này đối với bách tính Hồ Dương mà nói là cực kỳ vui mừng. Mà thị trường muối lậu vẫn luôn bị Nam Lâm hầu phủ thao túng trước đây cũng bởi vì không có chống lưng nữa, người trốn hay người dẹp tiệm không bán nữa cũng bị Ngọc Vong Ngôn phái người bắt trở về, đem muối lậu phân phát cho bách tính dùng.

Ngọc Vong Ngôn đem Nam Lâm hầu gia ném vào trong ngục giam, tự mình thẩm vấn.

Cấu kết thủy phỉ ăn cướp thuyền vận chuyển muối của quan phủ, lại đem muối bán cho thương nhân bán muối lậu rồi đi bóc lột bách tính, những chứng cứ phạm tội này Nam Lâm hầu gia đều thừa nhận.

Nhưng khi Ngọc Vong Ngôn hỏi thế lực sau lưng hắn, Nam Lâm hầu gia lại nói một cách chính trực, hắn chính là chủ mưu, không ai sai bảo hắn.

Đối với loại thái độ này, Ngọc Vong Ngôn đương nhiên biết Nam Lâm hầu gia đang tính toán cái gì.

Cả nhà hắn đều sẽ bị áp giải hồi kinh, hơn phân nửa sẽ bị chém đầu. Cho nên hắn muốn một mình ôm tội để Triệu gia bảo vệ người nhà hắn, đặc biệt là con trai hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương