Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
-
Chương 461: Trà Đào Diệp ngọt
Sở thái y lấy ra một hộp gấm từ trong tay áo, dâng lên La Duy: “Vương gia, vạn tuế gia không có gì quan trọng cần ta nói với ngài, nhưng vì từng hứa với ngài, nên vạn tuế gia đã đi tìm một loại trà ngọt, không đắng chát.”
La Duy nhìn Sở thái y cười, trong đầu lại suy nghĩ, Tư Mã Thanh Sa đã hứa hẹn chuyện này với y khi nào?
Sở thái y đi đến trước mặt La Duy, đặt hộp gấm trên bàn trà: “Đây là trà mà vạn tuế gia ta tìm vì vương gia, tên là Đào Diệp (lá đào).”
“Đào Diệp?”
“Hạ quan nghe nói trà này được tưới bằng nước suối nguồn, hình dáng giống lá đào, cho nên mới có tên như vậy.”
La Duy không nhớ mình đã nói chuyện trà với Tư Mã Thanh Sa khi nào, nhưng vẫn cười với Sở thái y: “Món quà này ta nhận, sau khi trở về hãy giúp ta đa tạ Tư Mã Thanh Sa đế.”
“Vâng.” Sở thái y thấy La Duy tươi cười, không hiểu là người nọ tỏ ra khách khí với mình, hay là thực sự vui vẻ khi nhận món quà của vạn tuế gia. Để có được hộp trà này, Tư Mã Thanh Sa đã tốn mấy năm, dùng vạn lạng vàng, nhưng hắn đã dặn dò Sở thái y không được nói với La Duy chuyện này, cho nên Sở thái y đành im lặng.
La Duy không mở hộp trà Đào Diệp, nhưng lại hỏi Sở thái y: “Tư Mã Thanh Sa đế có khỏe không?”
Sở thái y vội đáp: “Vạn tuế gia ta rất khỏe.”
“Vậy à.” La Duy biết Tư Mã Thanh Sa vẫn khỏe, phát hiện bản thân mình và Sở thái y dường như chẳng còn đề tài gì để nói, đành tìm chuyện phiếm nói với Sở thái y, hỏi về tình hình người thân của lão rồi nói: “Quan viên Lễ bộ nước ta hẳn là đã chuản bị tiệc đón chào ngươi, hôm nay ta không giữ ngươi lại dùng cơm nữa.”
Sở thái y thấy La Duy có ý tiễn khách, mới nhẹ giọng hỏi La Duy: “Vương gia, ngài có còn hận vạn tuế gia không?”
“Tại sao ta phải hận hắn?” La Duy lập tức nói: “Tư Mã Thanh Sa đế bảo ngươi hỏi ta à?”
Sở thái y vội đáp: “Không phải, đây là chuyện bản thân hạ quan muốn hỏi vương gia.”
“Không hận.” La Duy nói: “Ta không có gì để hận cả.”
“Vương gia nói thật chứ?” La Duy đáp lời quá nhanh, khiến Sở thái y không dám tin tưởng.
“Mười mấy năm rồi…” La Duy cười: “Hắn là Hoàng đế Bắc Yến, ta là Cẩm vương Đại Chu, ta đã nghĩ chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại.”
Sở thái y thấy khi La Duy nói lời này, nụ cười trên mặt y tan biến, đành cáo từ La Duy.
La Duy đứng dậy định tiễn.
“Vương gia.” Sở thái y lại hỏi La Duy: “Ngài nói Đại Chu và Bắc Yến có thể tái chiến nữa không?”
La Duy cười: “Bây giờ Đại Chu đã có quá nhiều, ngay cả các đại phu cũng đã mất quá nhiều thời gian, ta nghĩ giữa Đại Chu và Bắc Yến vẫn có thể có chiến tranh, nhưng đó sẽ là chuyện rất nhiều năm sau này.”
Sở thái y gật đầu: “Vạn tuế gia ta cũng đang bận xử lý những vùng đất vừa chinh phục được, thế nhưng bây giờ Đại Chu là người thắng lớn nhất.”
“Chúng ta cũng đã chết rất nhiều người.” La Duy bước ra ngoài thư phòng, nói với Sở thái y: “Ta nghĩ Đại Chu xứng đáng có được những vùng đất ấy.”
Sở thái y đi theo La Duy ra khỏi thư phòng, đột nhiên hỏi La Duy: “Vương gia, có phải ngài từng có một chuỗi Phật châu Mặc ngọc lưu ly không?”
La Duy trả lời: “Ta không có Phật châu.”
Sở thái y có chút nóng nảy: “Là ngọc đen, là Phật châu lưu ly loại tốt, vương gia không nhớ sao?”
La Duy chớp mắt, ra vẻ thần bí, nhỏ giọng nói với Sở thái y: “Ta không tin Phật mà, ngươi đừng nói cho kẻ khác biết đấy.”
Sở thái y bái La Duy một bái: “Vương gia, hạ quan xin cáo từ.”
“Ta tiễn ngươi đến đây thôi.” La Duy đứng dưới bậc thang, cười nói với Sở thái y: “Sở đại nhân nếu có thời gian thì hãy đến chỗ ta, chúng ta trò chuyện sau.”
Sở thái y luôn miệng đồng ý, rồi đi theo tiểu thái giám dẫn đường ra khỏi Y Cẩm viên, thì ra La Duy vốn chẳng nhớ chuỗi Phật châu ấy, mà vạn tuế gia của lão, chỉ vì một chuỗi Mặc ngọc lưu ly, mà dường như lật tung Bắc Yến để tìm được một chuỗi lưu ly khác xứng đôi. Sở thái y không trách La Duy vô tình, từ đầu tới cuối, lão chưa từng thấy La Duy có tình cảm với chủ tử, chỉ là.. Sở thái y nặng nề thở dài.
“Đại nhân?” Tiểu thái giám dẫn đường cho Sở thái y nghe thấy tiếng thở dài của vị sứ thần Bắc Yến, vội dừng lại hỏi: “Đại nhân có chuyện gì sao?”
Sở thái y khoát tay nói: “Không có gì, chúng ta đi thôi.”
“Sở đại nhân!” Lúc này Ngụy thái y mới từ phía sau vội vã đuổi theo, vì La Duy, ông nhất định phải lĩnh giáo Sở thái y một phen.
Sở thái y bị Ngụy thái y kéo, đành đứng bên bờ hồ ở Thúy Đảo nói chuyện hồi lâu, nghe Ngụy thái y nói chỗ xương gãy của La Duy cứ trở trời lại đau đớn, Sở thái y chỉ có thể cười xấu hổ với Ngụy thái y. Nói thật, lão không hiểu nổi tình cảm của Tư Mã Thanh Sa.
La Duy trở lại thư phòng, cầm lấy hộp gấm trên bàn trà, mở nắp hộp, liền có một mùi hương thanh nhã tỏa ra, rất nhanh đã tràn ngập căn phòng, thế gian còn có một loại trà mà mùi hương thắng cả trăm hoa ư? La Duy có chút tò mò, lấy chút trà bên trong, rồi thả vào chén trà vừa rót. Pha trà phải dùng nước sôi, thư phòng không có nước sôi, La Duy đành dùng nước ấm để pha, không ngờ trà này vẫn nở ra. La Duy nhìn lá trà nở dần trong chén, đúng là một phiến lá dài hình trứng, giống hệt như lá đào. La Duy nhấp một ngụm, vị ngọt đậm, còn mang theo mùi hương thanh nhã, không có một chút vị đắng nào của trà xanh. Lúc này La Duy mới tin trên đời thực sự có trà không đắng, không khỏi cầm hộp gấm lên ngắm nghía những lá trà màu nâu.
Khi Ngụy thái y bước vào, liền bị mùi hương này xộc vào mũi làm hắt xì: “Đây là mùi gì thế?” Ngụy thái y hiếu kỳ hỏi La Duy, ông không thấy trong phòng cắm hoa mà.
“Lá trà đấy.” La Duy đưa hộp gấm cho Ngụy thái y xem.
Ngụy thái y đến gần, cầm hộp gấm La Duy đưa ở trong tay: “Đây là trà gì? Ta chưa thấy bao giờ cả.”
“Đào Diệp.” La Duy nói.
“Cái gì? Lá cây đào á?”
“Trà này tên là Đào Diệp.” La Duy chỉ nhấp một ngụm trà: “Khi pha ra, trà này trông rất giống lá đào.”
Ngụy thái y cũng không khách khí, cầm lấy chén trà lên uống một ngụm: “Sao ngọt thế?”
“Thích không?” La Duy hỏi.
Ngụy thái y vội gật đầu, lá trà này thật lạ, ông muốn cầm lá trà lên xem có phải đã bỏ thêm thuốc gì không.
“Vậy cho ngươi đấy.” La Duy nói: “Cầm đi.”
“Cho ta thật nhá?” Ngụy thái y ngoài miệng hỏi La Duy, nhưng tay đã cầm hộp gấm nhét vào tay áo.
“Ta không thích ngọt.” La Duy cười: “Ngươi thích thì cứ lấy.”
“Đúng vậy.” Ngụy thái y nói: “Công tử không thích đồ ngọt, lá trà này ai tặng công tử vậy? Chẳng khác gì không tặng quà.”
La Duy cúi đầu, Tư Mã Thanh Sa sao lại biết y thích gì được, người này… La Duy nghĩ đến Tư Mã Thanh Sa, bây giờ đến cả Long Huyền y cũng không còn lòng dạ nào mà hận nữa, nên càng không rảnh hận người này.
La Duy nhìn Sở thái y cười, trong đầu lại suy nghĩ, Tư Mã Thanh Sa đã hứa hẹn chuyện này với y khi nào?
Sở thái y đi đến trước mặt La Duy, đặt hộp gấm trên bàn trà: “Đây là trà mà vạn tuế gia ta tìm vì vương gia, tên là Đào Diệp (lá đào).”
“Đào Diệp?”
“Hạ quan nghe nói trà này được tưới bằng nước suối nguồn, hình dáng giống lá đào, cho nên mới có tên như vậy.”
La Duy không nhớ mình đã nói chuyện trà với Tư Mã Thanh Sa khi nào, nhưng vẫn cười với Sở thái y: “Món quà này ta nhận, sau khi trở về hãy giúp ta đa tạ Tư Mã Thanh Sa đế.”
“Vâng.” Sở thái y thấy La Duy tươi cười, không hiểu là người nọ tỏ ra khách khí với mình, hay là thực sự vui vẻ khi nhận món quà của vạn tuế gia. Để có được hộp trà này, Tư Mã Thanh Sa đã tốn mấy năm, dùng vạn lạng vàng, nhưng hắn đã dặn dò Sở thái y không được nói với La Duy chuyện này, cho nên Sở thái y đành im lặng.
La Duy không mở hộp trà Đào Diệp, nhưng lại hỏi Sở thái y: “Tư Mã Thanh Sa đế có khỏe không?”
Sở thái y vội đáp: “Vạn tuế gia ta rất khỏe.”
“Vậy à.” La Duy biết Tư Mã Thanh Sa vẫn khỏe, phát hiện bản thân mình và Sở thái y dường như chẳng còn đề tài gì để nói, đành tìm chuyện phiếm nói với Sở thái y, hỏi về tình hình người thân của lão rồi nói: “Quan viên Lễ bộ nước ta hẳn là đã chuản bị tiệc đón chào ngươi, hôm nay ta không giữ ngươi lại dùng cơm nữa.”
Sở thái y thấy La Duy có ý tiễn khách, mới nhẹ giọng hỏi La Duy: “Vương gia, ngài có còn hận vạn tuế gia không?”
“Tại sao ta phải hận hắn?” La Duy lập tức nói: “Tư Mã Thanh Sa đế bảo ngươi hỏi ta à?”
Sở thái y vội đáp: “Không phải, đây là chuyện bản thân hạ quan muốn hỏi vương gia.”
“Không hận.” La Duy nói: “Ta không có gì để hận cả.”
“Vương gia nói thật chứ?” La Duy đáp lời quá nhanh, khiến Sở thái y không dám tin tưởng.
“Mười mấy năm rồi…” La Duy cười: “Hắn là Hoàng đế Bắc Yến, ta là Cẩm vương Đại Chu, ta đã nghĩ chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại.”
Sở thái y thấy khi La Duy nói lời này, nụ cười trên mặt y tan biến, đành cáo từ La Duy.
La Duy đứng dậy định tiễn.
“Vương gia.” Sở thái y lại hỏi La Duy: “Ngài nói Đại Chu và Bắc Yến có thể tái chiến nữa không?”
La Duy cười: “Bây giờ Đại Chu đã có quá nhiều, ngay cả các đại phu cũng đã mất quá nhiều thời gian, ta nghĩ giữa Đại Chu và Bắc Yến vẫn có thể có chiến tranh, nhưng đó sẽ là chuyện rất nhiều năm sau này.”
Sở thái y gật đầu: “Vạn tuế gia ta cũng đang bận xử lý những vùng đất vừa chinh phục được, thế nhưng bây giờ Đại Chu là người thắng lớn nhất.”
“Chúng ta cũng đã chết rất nhiều người.” La Duy bước ra ngoài thư phòng, nói với Sở thái y: “Ta nghĩ Đại Chu xứng đáng có được những vùng đất ấy.”
Sở thái y đi theo La Duy ra khỏi thư phòng, đột nhiên hỏi La Duy: “Vương gia, có phải ngài từng có một chuỗi Phật châu Mặc ngọc lưu ly không?”
La Duy trả lời: “Ta không có Phật châu.”
Sở thái y có chút nóng nảy: “Là ngọc đen, là Phật châu lưu ly loại tốt, vương gia không nhớ sao?”
La Duy chớp mắt, ra vẻ thần bí, nhỏ giọng nói với Sở thái y: “Ta không tin Phật mà, ngươi đừng nói cho kẻ khác biết đấy.”
Sở thái y bái La Duy một bái: “Vương gia, hạ quan xin cáo từ.”
“Ta tiễn ngươi đến đây thôi.” La Duy đứng dưới bậc thang, cười nói với Sở thái y: “Sở đại nhân nếu có thời gian thì hãy đến chỗ ta, chúng ta trò chuyện sau.”
Sở thái y luôn miệng đồng ý, rồi đi theo tiểu thái giám dẫn đường ra khỏi Y Cẩm viên, thì ra La Duy vốn chẳng nhớ chuỗi Phật châu ấy, mà vạn tuế gia của lão, chỉ vì một chuỗi Mặc ngọc lưu ly, mà dường như lật tung Bắc Yến để tìm được một chuỗi lưu ly khác xứng đôi. Sở thái y không trách La Duy vô tình, từ đầu tới cuối, lão chưa từng thấy La Duy có tình cảm với chủ tử, chỉ là.. Sở thái y nặng nề thở dài.
“Đại nhân?” Tiểu thái giám dẫn đường cho Sở thái y nghe thấy tiếng thở dài của vị sứ thần Bắc Yến, vội dừng lại hỏi: “Đại nhân có chuyện gì sao?”
Sở thái y khoát tay nói: “Không có gì, chúng ta đi thôi.”
“Sở đại nhân!” Lúc này Ngụy thái y mới từ phía sau vội vã đuổi theo, vì La Duy, ông nhất định phải lĩnh giáo Sở thái y một phen.
Sở thái y bị Ngụy thái y kéo, đành đứng bên bờ hồ ở Thúy Đảo nói chuyện hồi lâu, nghe Ngụy thái y nói chỗ xương gãy của La Duy cứ trở trời lại đau đớn, Sở thái y chỉ có thể cười xấu hổ với Ngụy thái y. Nói thật, lão không hiểu nổi tình cảm của Tư Mã Thanh Sa.
La Duy trở lại thư phòng, cầm lấy hộp gấm trên bàn trà, mở nắp hộp, liền có một mùi hương thanh nhã tỏa ra, rất nhanh đã tràn ngập căn phòng, thế gian còn có một loại trà mà mùi hương thắng cả trăm hoa ư? La Duy có chút tò mò, lấy chút trà bên trong, rồi thả vào chén trà vừa rót. Pha trà phải dùng nước sôi, thư phòng không có nước sôi, La Duy đành dùng nước ấm để pha, không ngờ trà này vẫn nở ra. La Duy nhìn lá trà nở dần trong chén, đúng là một phiến lá dài hình trứng, giống hệt như lá đào. La Duy nhấp một ngụm, vị ngọt đậm, còn mang theo mùi hương thanh nhã, không có một chút vị đắng nào của trà xanh. Lúc này La Duy mới tin trên đời thực sự có trà không đắng, không khỏi cầm hộp gấm lên ngắm nghía những lá trà màu nâu.
Khi Ngụy thái y bước vào, liền bị mùi hương này xộc vào mũi làm hắt xì: “Đây là mùi gì thế?” Ngụy thái y hiếu kỳ hỏi La Duy, ông không thấy trong phòng cắm hoa mà.
“Lá trà đấy.” La Duy đưa hộp gấm cho Ngụy thái y xem.
Ngụy thái y đến gần, cầm hộp gấm La Duy đưa ở trong tay: “Đây là trà gì? Ta chưa thấy bao giờ cả.”
“Đào Diệp.” La Duy nói.
“Cái gì? Lá cây đào á?”
“Trà này tên là Đào Diệp.” La Duy chỉ nhấp một ngụm trà: “Khi pha ra, trà này trông rất giống lá đào.”
Ngụy thái y cũng không khách khí, cầm lấy chén trà lên uống một ngụm: “Sao ngọt thế?”
“Thích không?” La Duy hỏi.
Ngụy thái y vội gật đầu, lá trà này thật lạ, ông muốn cầm lá trà lên xem có phải đã bỏ thêm thuốc gì không.
“Vậy cho ngươi đấy.” La Duy nói: “Cầm đi.”
“Cho ta thật nhá?” Ngụy thái y ngoài miệng hỏi La Duy, nhưng tay đã cầm hộp gấm nhét vào tay áo.
“Ta không thích ngọt.” La Duy cười: “Ngươi thích thì cứ lấy.”
“Đúng vậy.” Ngụy thái y nói: “Công tử không thích đồ ngọt, lá trà này ai tặng công tử vậy? Chẳng khác gì không tặng quà.”
La Duy cúi đầu, Tư Mã Thanh Sa sao lại biết y thích gì được, người này… La Duy nghĩ đến Tư Mã Thanh Sa, bây giờ đến cả Long Huyền y cũng không còn lòng dạ nào mà hận nữa, nên càng không rảnh hận người này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook