Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 460: Sứ thần Bắc Yến đến

“Chuyện gì?” Nhìn Long Thập đưa Long Tiêu đi rồi, La Duy mới hỏi Long Huyền.

“Ta định đi Nam Chiếu.” Long Huyền đặt một quyển tấu chương vào tay La Duy: “Đây là do La Vũ Hiên dâng lên, ngươi xem đi.”

La Duy mở tấu chương của La Tắc, trong tấu chương viết một loạt cái tên rất dài, La Duy không biết đây là những vùng nào, nhưng không có ngoại lệ, đều những địa phương có nổi loạn ở Nam Chiếu, La Duy đếm sơ qua có hơn một trăm: “Ngươi…” Y hỏi Long Huyền: “Ngươi muốn tự mình đi bình loạn?”

Long Huyền gật gật đầu: “Chuyện trong triều, ta nhờ cả vào ngươi.”

La Duy cười nhạo: “Ngươi nghĩ gì thế? Mấy ngày nay ta chưa từng nói là muốn đi à?” Hay người này dùng cách ấy để giữ y lại trong cung?

“Nhị ca ngươi chiếm được Nam Chiếu.” Long Huyền nói: “Vùng đất ấy ta chưa từng được nhìn thấy, ta chỉ muốn dẹp tận gốc nổi loạn ở Nam Chiếu bằng một trận chiến.”

La Duy nói: “Ngươi định giải quyết bằng một trận ra sao? Giết hết những người không phục? Nam Chiếu nhiều người như vậy, ngươi giết nổi không?”

“Ta sẽ sớm trở về.” Long Huyền đặt tay lên vai La Duy: “Chuyện của chúng ta…”

“Trong triều có Tạ Minh Viễn, còn có các hoàng thúc nữa.” La Duy chặn lời Long Huyền: “Bọn họ có thể giúp ngươi chủ trì triều chính.”

“Trừ ngươi ra, ta không yên lòng về ai cả.” Long Huyền nói: “La Duy, ngươi hãy cố gắng vất vả một thời gian đi.”

La Duy hỏi: “Một thời gian là bao lâu?”

“Ta sẽ làm thật nhanh.” Long Huyền nói: “Ngươi hãy chờ ta.”

“Ngươi đã nói việc này với cả triều chưa?” La Duy hỏi.

“Hôm nay lâm triều đã nói qua.”

“Ngươi đã quyết định, cần gì phải đến thương lượng với ta?” La Duy lập tức lớn tiếng nói: “Ngươi phái một thái giám đến nói cho ta biết không phải là được rồi hay sao?”

“La Duy.”

La Duy vung tay lên với Long Huyền: “Ngươi sắp ngự giá thân chinh, hãy về điện Trường Minh chuẩn bị đi.”

“Tư Mã Thanh Sa phái sứ thần tới.” Long Huyền nói thêm: “Sứ thần này nói quen ngươi, nói muốn gặp ngươi.”

“Không gặp!” La Duy nghĩ cũng không muốn nghĩ: “Người Bắc Yến, một người ta cũng không muốn gặp.”

“Lão nói lão họ Sở, là thái y trong trong hoàng cung Tư Mã thị.” Long Huyền nói: “Để ta nói ngươi không muốn gặp, ta sẽ dẫn lão đi.”

“Chờ một chút.” La Duy nghe nói là Sở thái y đến, vội nói với Long Huyền: “Lão ở đâu?”

“Đang ở bên ngoài.” Long Huyền nói: “Ngươi muốn gặp lão?”

“Lão có ơn cứu mạng với ta, ân nhân cứu mạng, ta đương nhiên muốn gặp.” La Duy nói rồi đứng dậy: “Ngươi định gặp lão cùng ta à?”

“Ta về điện Trường Minh.” Long Huyền nói: “Các ngươi cứ nói chuyện riêng đi.”

“Mời.” La Duy chỉ ra phía ngoài cửa.

Long Huyền sai người đưa Sở thái y vào Y Cẩm viên rồi đi trước. Hắn muốn biết thái y Bắc Yến này sẽ nói gì với La Duy, nhưng cũng biết La Duy không hy vọng hắn ở đây, cuối cùng Long Huyền cũng bỏ qua sự hiếu kỳ. Hắn làm theo ý La Duy, vì không muốn cứ mỗi lần gặp mặt La Duy lại phải nói lời lạnh nhạt.

Sở thái y lại nhìn thấy La Duy, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, định làm đại lễ thăm viếng La Duy.

“Không cần.” La Duy vội ngăn Sở thái y: “Ở đây không cần mấy nghi thức xã giao đó, Sở đại nhân mau theo ta vào nhà, chúng ta cùng nói chuyện.”

Lúc này Ngụy thái y nghe phong thanh gì đó, thấy vị thái y đến từ Bắc Yến đang đứng cạnh La Duy liền nói: “Khi vương gia ở Bắc Yến đều là ngươi xem bệnh?”

Sở thái y không biết kẻ kiêu căng này là ai, đành nhìn về phía La Duy.

“Ông ta là thái y đứng đầu thái y viện ở Đại Chu.” La Duy nói: “Sở đại nhân đến Đại Chu, rảnh rỗi có thể trao đổi y thuật với ông ta.”

Sở thái y chắp tay thi lễ với Ngụy thái y.

“Đáp lễ!” La Duy nhỏ giọng nhắc Ngụy thái y: “Ngươi thử không trả lễ xem.”

Lúc này Ngụy thái y mới đáp lễ Sở thái y, cũng nhỏ giọng hỏi La Duy: “Lão là thái y đứng đầu Bắc Yến?”

La Duy không trả lời Ngụy thái y, chỉ cười với Sở thái y: “Sở đại nhân, chúng ta vào nhà nói chuyện, mời.”

Ngụy thái y định đi cùng La Duy.

“Ta và Sở đại nhân nói chuyện riêng.” La Duy thấy người này chẳng để ý đến sắc mặt ai, đành dừng lại nói với Ngụy thái y.

“Vâng.” Có thế này Ngụy thái y mới không đi theo nữa. La Duy hiện tại cứ trở trời là vết gãy xương năm xưa sẽ lại đau nhức, Ngụy thái y biết La Duy từng bị gãy chân ở hoàng cung Bắc Yến, ông chỉ muốn tới hỏi Sở thái y rằng năm đó La Duy gãy chân, các thái y Bắc Yến đã dùng thuốc gì, như vậy ông mới dễ điều trị. “Còn chê ta nữa.” Ngụy thái y bị La Duy bỏ lại giữa sân, lẩm bẩm, đúng là chẳng có lòng báo đáp gì hết, ông làm thế là vì ai cơ chứ?

Sở thái y và La Duy đi vào thư phòng, lão tràn ngập hiếu kỳ với Y Cẩm viên này, người Đại Chu nói đây là nơi tinh túy tụ hội, là nơi đẹp nhất trong hoàng cung Đại Chu, bên trong tràn đầy hi thế trân bảo, trân cầm dị thú, cung thất đều dát vàng dát bạc, đường lát bạch ngọc, trang trí bằng thanh ngọc, nhân gian không ai có được, chỉ có thể thấy trên thiên đình. Khi Sở thái y tận mắt nhìn thấy Y Cẩm viên, thì chẳng nhận ra Y Cẩm viên tinh quý chỗ nào, chỉ cảm thấy nơi này u tĩnh, là một nơi có cả bốn mùa, có thể sống dài lâu.

“Sở đại nhân.” La Duy vào phòng liền mời Sở đại nhân y ngồi: “Ta không ngờ Tư Mã Thanh Sa đế sẽ để ngươi làm sứ thần.”

Sở thái y cúi đầu cười khổ, vạn tuế gia biết, nếu phái các đại thần trong triều đến, chỉ sợ sẽ không gặp được La Duy, lúc này mới nhớ đến lão. “Vương gia.” Sở thái y thu hồi nụ cười khổ trên mặt, hỏi La Duy: “Gần đây thân thể ngài khá hơn chưa?”

“Vẫn vậy thôi.” La Duy nói: “Không tốt cũng không xấu.”

Sở thái y lúc này mới nhìn kỹ sắc mặt La Duy, nhìn một lúc, Sở thái y liền chau mày.

“Khí sắc ta không tốt…” La Duy thấy Sở thái y nhíu mày, liền cười cười xoa mặt mình: “Nhưng chưa chết ngay được.”

“Vương gia?” Sở thái y vội đứng lên.

“Đùa thôi.” La Duy cười khoát tay áo, để Sở thái y ngồi xuống: “Ngươi thì sao? Mấy năm nay có khỏe không?”

Sở thái y lại ngồi xuống: “Hạ quan mấy năm nay khá lắm, không bệnh không tai, nhưng đi đánh trận cùng vạn tuế gia mấy năm, ta cũng mệt mỏi rồi.”

“Mệt cũng đáng, không phải sao?” La Duy nói: “Sở đại nhân thăng quan chưa?”

Sở thái y lắc đầu: “Thái y ở Bắc Yến cùng lắm chỉ là quan tứ phẩm, hạ quan không có phúc ngồi vào hàng tam phẩm.”

“Vậy Sở đại nhân lần này đi sứ Đại Chu, vì sao phải cầu kiến ta?” La Duy chỉ hàn huyên với Sở thái y dăm ba câu, liền nói vào vấn đề chính: “Là Tư Mã Thanh Sa đế có chuyện muốn nói cùng ta?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương