Hương vị gia đình.

Sáng sớm hôm sau lúc tỉnh lại, Tần Mục Dương trước tiên bị thân thể ấm áp trong ***g ngực làm cho hết sức kinh ngạc, tiếp theo lại bị khí vị quen thuộc làm cho lờ mờ một hồi.

Triệu Tịch ở trong ***g ngực của hắn nhúc nhích vài cái, mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau…

Tần Mục Dương chỉ ngẩn người một giây, kế tiếp đã nhanh như tia chớp nhớ lại mọi chuyện tối hôm qua, trên mặt hắn lập tức vung lên một nụ cười tươi rói.

“Chào buổi sáng cục cưng.” Sự cợt nhả quen thuộc giống y như đúc sáu năm trước. Triệu Tịch không trả lời, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.

“Làm sao vậy? Đừng nói là hưởng xong anh rồi lại muốn đổi ý nha!?” Hai tay của Tần Mục Dương kềm quanh cằm cậu, khẩu khí có vẻ cực nguy hiểm.

Triệu Tịch nhấp môi, ngượng ngùng nhìn sang hướng khác, “Không có.”

Tần Mục Dương cười rộ lên, ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ, “Chúng ta cứ từ từ đi tới, những hiểu lầm trong quá khứ, anh cần em chính miệng nói rõ tất cả với anh.”

Triệu Tịch gật đầu, “Ừm.”

“Được rồi, rời giường thôi!” Tâm tình Tần Mục Dương hiện tại tốt vô cùng, thoắt cái vén chăn lên, mang theo một cơn gió lạnh thổi tóc Triệu Tịch bay tứ tung, phối hợp với bộ dạng mờ mịt vô hại của đối phương, Tần Mục Dương liền cảm giác bản thân mới sáng sớm mà đã có hứng trở lại rồi.

“Ba ba! Ba ba!” Cánh cửa đột nhiên bị vỗ vang, xen lẫn với âm thanh làm bộ đáng thương của Triệu Đông Đông.

Tần Mục Dương vỗ ót một cái, xem cái đã quên mất con trai. Hắn nhìn Triệu Tịch đang ngây người lần nữa, vội ho một tiếng, đem chăn phủ lên người cậu, rồi mới kéo cửa ra.

“Ba ba, nha nha nha, ba —— ồ?” Nhóc con gào to được một nửa, liền ngây người, biểu tình giống y như đúc Triệu Tịch.

Tần Mục Dương cúi người đem con bế lên trên đùi, hôn cái trán của bé, “Hửm? Làm sao vậy?”

Triệu Đông Đông xoay xoay con ngươi đen láy, “Tần thúc thúc… sao, tại sao chú lại ở chỗ này?”

Bé len lén nhìn về phía Triệu Tịch đang ló đầu từ trong chăn ra, ánh mắt nghi hoặc cực kỳ, “Ba ba còn muốn ngủ sao? Không phải đi làm sao? Đông Đông bị muộn rồi à…”

Nhóc con nói liền một mạch, thậm chí còn muốn dùng cả tay chân thò vào trong chăn, Triệu Tịch sợ hãi vội đem mình gói chặt hơn. Muốn chết à, trên người cậu đâu đâu cũng có vết tích, làm sao có thể để cho con trai thấy được!?

“Tần thúc thúc?” Triệu Đông Đông ủy khuất mếu máo. Bắp chân của bé bị Tần Mục Dương giữ chặt, thân thể không thể động đậy.

“Ba ba bị muộn rồi!” Bé lớn tiếng kêu gào, Triệu Tịch ở bên trong liền run một cái.

Tần Mục Dương nắm chặt hai tay, kiềm chế tiếng cười, “Híc, cái kia, ba của con hôm nay thân thể không thoải mái, không đi làm được. Đông Đông cũng không cần đi nhà trẻ, chú sẽ điện thoại đến cô giáo xin nghĩ cho con.”

Triệu Đông Đông mở to hai mắt, “Ồ? Có thật không? Tại sao ạ?”

Tần Mục Dương cười ôn nhu vô hại, “Bởi vì hôm nay chú còn phải đi làm.”

“Ồ…” Triệu Đông Đông đếm đếm đầu ngón tay tính toán một chốc, không hiểu tại sao Tần thúc thúc phải đi ra ngoài còn ba ba không được đi làm mà mình cũng không thể đi học?

Con ngươi xoay hết vài vòng, vẫn không suy nghĩ ra được đáp án.

Tần Mục Dương lắc con trai vài cái, vuốt vuốt cằm nhỏ của bé, “Được rồi! Để thúc thúc mang con đi rửa mặt, rồi làm cho con bữa sáng nha?”

Lực chú ý của Triệu Đông Đông lập tức bị dời đi, “Ân ân! Con có được ăn bánh quẩy không? Con có thể ăn trứng tròn tròn không?”

Tần Mục Dương cưng chìu tươi cười, “Đều được hết!”

Hai người tay trong tay đi ra ngoài, cửa nhẹ nhàng bị đóng lại. Triệu Tịch đã nghẹn đến đỏ mặt tía tai, lập tức chui ra ngoài thở mạnh mấy hơi.

Qua một hồi lâu, khi cậu nghe thấy âm thanh đóng cửa từ phía bên ngoài, mới bò lên mặc quần áo tử tế, đi tới phòng khách, một lớn một nhỏ dĩ nhiên đã không còn thấy bóng dáng.

Cậu có chút buồn bực rửa mặt, nghĩ có nên làm điểm tâm hay không? Tần Mục Dương dắt theo Đông Đông đi ra ngoài ăn, hay là mua về?

Tối hôm qua mặc dù không kéo dài quá lâu, nhưng đối với một người đã năm, sáu chưa trải qua chuyện sinh hoạt vợ chồng như cậu, đã coi như là khá tốn sức. Vào lúc này ngồi ở trên bàn ăn, bụng càng kêu ục ục lợi hại hơn.

“Ba ba ——!” Ván cửa bị đá văng ra, Triệu Đông Đông miệng đầy dầu mỡ bóng nhẫy chạy vào.

Tần Mục Dương ở phía sau mang theo mấy cái túi, một cái tay khác còn đang cầm giấy ăn.

Triệu Đông Đông miệng đầy dầu, nhào tới bẹp một cái lên người Triệu Tịch, lắc lắc đuôi nhỏ vô hình, “Ba ba, Đông Đông mua thức ăn về cho người nà!”

Triệu Tịch mặt không hề thay đổi nhìn hắn, Tần Mục Dương cười đi tới đưa giấy ăn qua cho nhóc.

Trong lúc con trai không có chú ý, Triệu Tịch lập tức trừng mắt nhìn đối phương, Tần Mục Dương thấy thế lập tức thay nhóc con lau mặt.

“Ai!” Triệu Tịch đột nhiên đứng lên, Triệu Đông Đông bị hất văng té xuống đất cái bịch, mặc dù không đau cho lắm, nhưng nhóc con vẫn cảm thấy ủy khuất trong lòng.

“Khụ, xin lỗi, ba ba lỡ tay.” Triệu Tịch lúng túng giải thích.

Triệu Đông Đông bĩu môi, “Dạ.”

Nụ cười trên mặt Tần Mục Dương làm cho cậu không cách nào nhìn thẳng vào, Triệu Tịch thậm chí có thể cảm giác được sự nóng bỏng cực hạn bắn tới từ ánh mắt của đối phương, làm cho cậu suýt nữa đã cùng tay cùng chân. (cùng tay cùng chân=tay chân cùng đồng thời làm gì đó)

“Trước tiên ăn cái này đã.” Tần Mục Dương cầm một cái tô không từ phòng bếp, đem cháo đổ vào, “Còn nóng đấy.

Triệu Tịch ngượng ngùng nhận lấy, “Cảm ơn.”

Tần Mục Dương đối với thái độ nữa gần nữa xa này của cậu cũng đã quen thuộc, hắn không để ý nhiều, xoay người đổ sữa đậu nành cho Triệu Đông Đông, nhóc con ở dưới lầu đã ăn no nữa, vào lúc này không ăn thêm được gì.

Vì vậy, trên bàn ăn chỉ còn bữa sáng của Triệu Tịch cùng Tần Mục Dương. Hai người một kẻ thong dong tao nhã, một người lại cúi đầu ăn ngấu nghiến như thể rất đói bụng.

Đầu nhỏ của Triệu Đông Đông đi dạo một vòng, cuối cùng quyết định không phát biểu cảm nghĩ trong lòng, chỉ chống cằm quan sát hai người lớn.

Tần Mục Dương ăn xong điểm tâm, quả thực liền bắt đầu gọi điện đến chổ làm của Triệu Tịch cùng nhà trẻ của Đông Đông. Triệu Tịch cùng nhóc con nhếch miệng nghe hắn nói ra nguyên nhân xin nghỉ như xem chuyện lạ, buồn cười không thôi.

Tuy nói đối phương đã mở công ty, tự mình làm lão bản, nhưng công lực dao động lòng người của hắn vẫn không hề thụt giảm so với năm nào.

Triệu Tịch nghĩ đến đây liền nở nụ cười, vừa vặn Tần Mục Dương cúp điện thoại quay đầu lại thấy được.

Triệu Tịch nhanh chóng dời tầm mắt, cầm đầu ngón út của Triệu Đông Đông bắt đầu vò đến vò đi.

Triệu Đông Đông ngơ ngơ ngác ngác vùi ở trong ***g ngực cậu.

Tần Mục Dương cười cười, đi tới ôm bờ vai của vợ yêu, ngay ở trước mặt trẻ con cúi đầu hôn cậu một cái, thấp giọng nói: “Anh ra ngoài xử lý chút chuyện, buổi tối trở lại, buổi trưa hai cha con muốn tự ăn, hay là để anh kêu tiểu Tống đưa tới?”

Tay ôm con trai của Triệu Tịch dùng thêm sức, gương mặt dần dần hồng lên, “Không, không cần, để em làm.”

“Há, tốt.” Tần Mục Dương không nói thêm gì nữa, thuận thế véo quai hàm của Triệu Đông Đông một chút, “Bảo bối, thúc thúc đi trước.”

Triệu Đông Đông chớp mắt, ôm lấy cổ của ba mình,”Tại sao Tần thúc thúc lại thân ba ba?” Nói xong bé liền uốn éo cái mông nhào tới, muốn thân thân ba ba một cái, thân thể Triệu Tịch bị sức nặng của nhóc con đè ép ngã ra sau.

Tần Mục Dương nhanh tay đỡ lấy hai người, cười ha ha, “Không nói cho con biết.”

Triệu Đông Đông há hốc mồm, bé chưa bao giờ biết thúc thúc còn có thể nói với bé như vậy đó…Nhóc con cứ thế trợn mắt hốc mồm sững sờ trong ***g ngực của Triệu Tịch.

Triệu Tịch đồng dạng một mặt không nói chuyện, hai người biểu tình như đúc ra tự một khuôn, tuy ngũ quan không tương tự nhau, như khí chất thật lại giống nhau đến kinh người.

Tần Mục Dương trong lòng hoảng một chút, nhanh chóng cầm lấy áo khoác, “Anh đi trước, không cần đưa.”

“Ồ…” Triệu Tịch gật gật đầu, suy nghĩ một chút, “Anh đi đường cẩn thận.”

Nói xong cậu cũng lúng túng một chút, thầm mắng mình đúng là thần hồn điên đảo.

“Thúc thúc đi đường cẩn thận! Tạm biệt!” Triệu Đông Đông học theo răm rắp, cười hì hì nói to.

“Tạm biệt.” Tần Mục Dương ôm tâm tình cực kì tốt, vẫy tay với hai cha con, đẩy cửa ly khai.

Triệu Đông Đông nằm bẹp trên người ba mình ngã chỏng vó lên trời, đầy mắt đều là đốm nhỏ lấp lánh, “Đông Đông thật thích Tần thúc thúc oa! Ba ba không cùng thúc thúc cãi nhau nữa sao? Đông Đông thật vui vẻ! Yeahh!”

Nhóc con giơ hai ngón tay ra làm chữ V chiến thắng, vui mừng ha ha lầm bầm lầu bầu.

Triệu Tịch trầm mặc nghe bé, qua một hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Ba ba cùng thúc thúc, Đông Đông yêu thích người nào hơn?”

Vốn tưởng rằng bé sẽ không chút do dự nói “Ba ba”, kết quả nhóc con lại do dự hồi lâu, vẻ mặt như thể đang rất xoắn xuýt phiền muộn.

“Hai, hai người đều thích hết.”

Tròng lòng Triệu Tịch lại bốc lên ý định hung ác trêu đùa nhóc, nghiêm túc nói: “Không được, chỉ có thể chọn một.”

“A…” Triệu Đông Đông xẹp miệng, đôi mắt lại đỏ lên.

Triệu Tịch hết hồn, vội xoa khuôn mặt nhỏ của bé, “Ai, khóc cái gì! Ba ba chỉ đùa với con thôi! Đừng khóc à!”

Triệu Đông Đông lập tức trở mặt, cong cong ánh mắt, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai ở trên mặt cậu in một dấu môi trắng xóa. Hài tử vừa mới uống sữa xong chưa lau miệng…

Triệu Tịch cảm khái con trai nhà mình càng ngày càng giống tính cách thằng cha của bé, ngay cả điệu bộ giả dạng ủy khuất cũng cũng giống nhau như đúc, thực sự là…

“Đùa với con thôi, nhóc con ngốc nghếch còn tưởng là thật.” Triệu Tịch cười nói một câu.

Triệu Đông Đông không nghe rõ, ân ân a a cầm lấy sách nhỏ cuồng loạn xoay vòng.

Ánh mặt trời từ phía ngoài chiếu vào vô cùng ấm áp dễ chịu, hai cha con hôm nay cũng không định ra khỏi nhà, Triệu Tịch cùng con trai cứ thế nằm úp sấp trên ghế sa lông học cách đánh vần.

Đến hơn mười một giờ trưa, chuông cửa đột nhiên vang lên.

“Thúc thúc trở về rồi sao?” Triệu Đông Đông hưng phấn chạy ra mở cửa.

Triệu Tịch không có đứng dậy, chỉ căn dặn một câu, “Chậm một chút!”

“Thúc thúc sao lại —— ồ? Chú là ai nha?” Thanh âm hưng phấn của Triệu Đông Đông tạm ngừng, có vẻ rất nghi hoặc.

Triệu Tịch lúc này mới lục tục bò dậy chạy tới cửa, cũng không nhận ra người bận âu phục này là ai.

Trên mặt người đàn ông tràn đầy tươi cười đem hộp thức ăn đưa tới cho cậu, thanh âm cực ôn hòa, “Anh là Triệu tiên sinh sao? Chào anh, tôi tên Tống Nam, là trợ lý của Tần tổng, mấy hộp này là tập hợp những món ngon nhất mà tôi kiếm được, anh xem xem có hài lòng hay không.”

“Hả? A!” Triệu Tịch lúng túng vươn tay nhận lấy, nhìn thấy ba chữ lớn thiếp vàng bên ngoài hộp, trong lúc nhất thời có chút chần chừ muốn rụt tay về.

“Chuyện này…”

Tống Nam dời đi mục tiêu, tập trung tấn công vào nhóc con đang ôm bắp đùi của cậu, “A, là Đông Đông sao? Chào con, chú là Tống thúc thúc, con có đói bụng không? Thúc thúc có mang đồ ăn ngon đến cho con đó.”

Triệu Đông Đông há miệng nhìn hộp thức ăn trên tay ba mình, “Đói bụng, đói bụng.” Nhãi con đối với việc ăn uống từ trước đến giờ không hề có sức chống cữ.

“Nhóc tham ăn.” Triệu Tịch xoa xoa đầu nhóc con, nhận lấy, “Cảm ơn anh, cái kia… anh có muốn vào ăn cùng không?”

Trán Tống Nam không khỏi nhỏ xuống một giọt mồ hôi, cười nói: “Không cần không cần, tôi còn làm việc, anh cứ dùng thong thả, tôi đi trước.”

“Há, tốt.” Triệu Tịch gật đầu.

Tống Nam trước khi rời đi liền quan sát kỹ Triệu Đông Đông một chút, nghĩ tới mấy tư liệu mới nhận được gần đây, trong lòng nổi lên nghi hoặc.

Buổi tối lúc Tần Mục Dương trở về, Triệu Tịch đang hâm nóng lại đồ ăn còn thừa vào buổi trưa.

“Không có ăn hết sao?” Tần Mục Dương đi tới phía sau cậu, nhìn đối phương đem đồ ăn thừa để vào trong nồi hâm nóng.

Triệu Tịch không ngẩng đầu, “Còn nhiều lắm, em và Đông Đông có hai người à làm sao ăn hết được.”

“Ồ.” Tần Mục Dương gật gật đầu, hắn đã âm thầm tính toán quá nhiều, chi bằng lần sau cứ thế chạy về nhà ăn là được rồi.

Triệu Tịch ngoại trừ đem thức ăn trưa hâm lại, còn muốn nấu thêm canh cá cho Đông Đông. Tần Mục Dương còn chưa cởi áo khoác, cứ thế đứng ở phía sau cậu hỏi một đống vấn đề lan man.

Triệu Tịch khởi điểm còn căng chặt thần kinh trả lời vài câu, sau đó lúc xoay người đi lấy cái đĩa lại không cẩn thận đụng vào người phía sau, còn đạp lên chân của đối phương.

Tần Mục Dương kêu nhỏ một tiếng, Triệu Tịch cau mày đem đĩa đặt xuống, lập tức vươn tay đuổi hắn ra ngoài.

“Đi ra ngoài đi ra ngoài, quá vướng bận.” Lời nói này của cậu xuất phát từ thói quen, trong đầu cậu bây giờ chỉ nghĩ đến nên làm cá sốt chua cay hay là vẫn nấu canh như thường, hoàn toàn không biết nụ cười trên mặt của Tần Mục Dương sau khi bị cậu đẩy ra ngoài cửa có bao nhiêu xán lạn.

“Hay lắm!” Tần Mục Dương giơ hai tay hướng lên trời cao, chậm rãi bước thong thả đến phòng khách.

Triệu Đông Đông vẫn còn đang sầu mi khổ kiểm học cách đánh vần.

“Quá, quá… Ngày, ngày…”

Tần Mục Dương cười ha ha, “Bảo bối nhi, là dương, mặt trời đó con.”

“Há, ” Triệu Đông Đông uể oải khẩn cầu nhìn hắn, “Tần thúc thúc, nhất định phải học cái này sao?” Khuôn mặt nhỏ của bé đã nhăn lại như khổ qua, “Nhưng mà Đông Đông một chút cũng không thích cái này!”

Tần Mục Dương cũng ngồi xuống thảm lông, xắn ống tay áo lên, vung vung tay, “Không sao, để thúc thúc dạy con, lập tức có thể học xong ngay.”

“…” Triệu Đông Đông mặt mày ủ rũ, còn phải học nữa hả!?

Tần Mục Dương gằn từng chữ dạy con trai, nhóc con chỉ thỉnh thoảng ủ rũ chít chít ứng thanh hai tiếng, Triệu Tịch thì ở trong nhà bếp làm cơm, bất tri bất giác, gian phòng này đã chậm rãi nhen nhóm một hương vị ấm áp của tình người, giống như bao gia đình bình thường khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương