Xin lỗi – Trở thành bạn bè

Triệu Tịch không biết tại sao buổi trưa hôm nay cậu lại cảm thấy ngủ ngon đến như vậy. Đây có thể xem là giấc ngủ trọn vẹn nhất của cậu trong mấy ngày qua, cũng nhờ vậy mà đầu của cậu đã bớt đau không ít. Thấy trên bàn có để một ly nước, cậu liền cầm lên uống một hớp…là nước ấm.

Triệu Tịch ngây ngẩn cả người, vội vén chăn lên đi ra ngoài, vừa vặn đụng phải Tần Mục Dương đang mặc tạp dề bưng thức ăn đi tới.

Cậu đờ đẫn há to mồm, đứng hình toàn tập.

Tần Mục Dương có hơi không được tự nhiên chuyển dời ánh mắt, đặt đĩa thức ăn lên trên bàn, rồi đi tới trước mặt cậu, cau cau lông mày nói, “Trở lại phòng mang giầy và áo khoác rồi hãy ra đây.”

“Anh, anh…” Triệu Tịch lắp ba lắp bắp nói không nên lời.

Triệu Đông Đông sung sướng chạy tới, ôm chặt lấy đùi của cậu, “Ba ba, Tần thúc thúc làm đồ ăn ngon lắm nha! Ba ba mau xem!”

Triệu Tịch ngơ ngác nhìn theo ngón tay của bé, giây tiếp theo cả người cậu liền cứng đờ.

Mặc dù không tới mức đầy ắp, nhưng những đĩa thức ăn tinh xảo trên bàn kia thật không thể nào so bì với những bữa cơm canh bình dân mà cậu và Triệu Đông Đông vẫn thường dùng…có lẽ thậm chí ngay cả Bạch Vũ Hàng cùng Hứa Hạo Nhiên cũng không biết đến những món này đi.

Những món ăn kia…là trước đây thật lâu khi cậu và Tần Mục Dương còn quen nhau, bọn họ thường hay ghé đến một quán cơm Chiết Giang để ăn. Quê của Triệu Tịch nằm ở phía nam, nên lúc mới tới thành phố ở phương bắc này cậu đã không thể thích ứng được. Hai người hồi đó lại mới vừa quen nhau, ái tình đã khiến cho bọn họ hãm sâu đến nổi chỉ biết đến mỗi đối phương, thấy cậu chỉ ăn được có tí xíu, Tần Mục Dương vì người yêu bé nhỏ đã chạy khắp nửa thành phố mới tìm được một quán cơm cách nhà trọ của bọn họ một giờ đi xe.

Đó là một quán ăn gia đình, chỉ chuyên tiếp đãi những khách quen biết. Bọn Bạch Vũ Hàng…dĩ nhiên là không thể biết đến nơi đó rồi.

Không biết là do sinh bệnh, hay là vì chuyện này tới quá đột ngột, Triệu Tịch cảm thấy mũi mình như nghẽn lại, nước mắt ấm áp nơi hốc mắt không khống chế được lập tức chảy xuống, cậu đứng tại chỗ, không biết làm sao nhìn một bàn món ăn kia.

Tần Mục Dương đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy đối phương còn đứng ngốc tại chỗ. Triệu Đông Đông thì đang rúc đầu ở phía sau cậu không dám lên tiếng.

Tần Mục Dương nghi ngờ, thả đĩa đồ ăn xuống đi tới, âm thanh mang theo vài phần nghiêm khắc, “Không phải tôi đã bảo cậu vào mặc thêm áo sao? Đứng như vậy là muốn bệnh nặng thêm hả?”

Triệu Tịch trì độn ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt đang không ngừng rơi lệ, sững sờ nhìn hắn.

Tần Mục Dương hoảng lên, nắm lấy cằm cậu lau lau nước mắt trên mặt, “Làm sao vậy, làm sao vậy? Không thoải mái chổ nào sao? Cậu cảm thấy đau lắm hả?”

Tay của hắn không ngừng vuốt ve cái trán rồi tới bờ má của Triệu Tịch, ngữ khí không chút che giấu sự quan tâm.

Triệu Tịch bị động tác này của hắn dọa sợ đến lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng lùi về sau một bước, lau sạch nước mắt, cúi đầu hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Tần Mục Dương cứng tay dừng giữa không trung, khẽ thở ra một hơi, “Thấy cậu còn đang ngủ mà Đông Đông từ sáng tới giờ chưa ăn gì cả, nên tôi mới vào giúp làm cơm…..”

Rõ ràng là hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng mà thời khắc này thần kinh của Triệu Tịch đã hoàn toàn tanh bành, cậu thật sự không còn thừa bao nhiêu tinh lực để dò hỏi đối phương nữa. Vì vậy cậu lại chậm rãi trở về phòng, mãi đến tận lúc người nào đó đã sốt ruột ngồi đợi ở phòng khách hơn mười phút, đang do dự không biết có nên vào xem hay không thì Triệu Tịch mới ra ngoài.

Tần Mục Dương âm thầm đánh giá, dép lê đã mang vào, áo lông cũng đã mặc, khí sắc của cậu thoạt nhìn so với hồi nãy đã tốt hơn nhiều.

Triệu Tịch ngồi vào bàn cơm, nhìn một bàn đầy đồ ăn mà mình thích, không biết nên bắt đầu từ chổ nào, cậu có chút không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Triệu Đông Đông trừng đôi mắt đen lay láy của mình, miệng mở to như thể sắp chảy ra một bãi nước miếng. Món ăn ở miền nam ăn từ trước đến giờ thường được làm rất khéo léo, mà cơ hội để nhóc con được ăn những món ngon thế này cũng chỉ có mấy dịp Tần Mục Dương dẫn bé đế nhà hàng vào thời gian trước.

Triệu Tịch múc một muỗng ‘lưỡi Tây Thi’, đưa tới bên mép con trai, khẽ cười nói: “Há miệng.”

Triệu Đông Đông ngây ngốc há mồm, ngao ô ừm một cái nuốt sạch, đôi mắt sáng lên lấp lánh, cầm lấy tay của ba ba, “A a, còn muốn còn muốn!”

Triệu Tịch vui vẻ múc một nữa vào chén nhỏ, sau đó chống cằm nhìn con trai ăn.

Tần Mục Dương vừa khớp bừng đĩa thức ăn cuối cùng ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy cảnh tượng hài hòa này trên bàn cơm, trong lòng hắn bỗng nhiên hoảng hốt một chút, trong đầu không hiểu sao lại bốc lên một ý nghĩ rất quái dị. Hắn không khỏi cười khổ bưng món ăn đi tới.

Không phải hắn ác cảm gì với ý nghĩ này, chỉ là hắn sợ đối phương sẽ không chấp nhận điều đó mà thôi.

Trong nháy mắt Triệu Tịch thấy hắn tới gần, nụ cười trên mặt của cậu lập tức cứng ngắc, cũng không quay sang nhìn con trai nữa mà cúi đầu tự mình ăn.

Nhóc Đông Đông không hiểu rõ được tình hình, tưởng rằng ba ba cùng Tần thúc thúc đã hòa thuận lại rồi, nhóc con lập tức oa oa sai khiến Tần thúc thúc hết gắp cái này lại chọn cái kia cho bé.

Trong lúc ăn cơm, Triệu Tịch chưa hề ngẩng đầu nhìn bọn họ lần nào, mặc dù không nói chuyện với nhau, nhưng từ bộ dạng híp mắt thỏa mãn nuốt đồ ăn của đối phương, Tần Mục Dương vẫn có thể cảm giác được tâm tình của cậu hiện đang khá tốt, cũng không tính uổng công hắn sai khiến trợ lý khổ cực vượt hơn nữa thành phố để mua thức ăn về.

Triệu Tịch không hỏi hắn những thứ trước mặt là từ đâu tới, cũng không hỏi hắn đã vào nhà bằng cách nào, cậu chỉ yên lặng ăn cơm, ngay cả hành động cưỡng bách giả vờ khách sáo khi xưa cũng không có, giống như cậu đã tự khóa kín bản thân, rồi đặt mình vào một vị trí an toàn cách xa hắn nhưng vẫn giữ được lễ độ.

Tần Mục Dương nhìn tóc trên đỉnh đầu của cậu, hắn biết tình huống hiện tại là do những hành động mất khống chế mà hắn đã gây ra ở lần trước, trái tim hắn thoáng cái như bị đè nặng.

Hắn không thể biết rõ ràng mọi chuyện sau này sẽ phát triển đến thế nào, nhưng hắn thật sự không hề thích tình hình hiện tại giữa hai người bọn họ.

Triệu Tịch đã cảm nhận được ánh mắt trên đỉnh đầu từ lâu, nhưng cậu lại không dám ngước lên.

Bởi vì sự có mặt của nhóc Đông Đông, nên bữa cơm này ăn vô cùng lâu. Triệu Tịch không ăn được bao nhiêu món, nhưng ngược lại cháo thì uống được hai bát. Sau khi thấy đã no, cậu liền ngồi ở bên cạnh rũ mắt chờ hai người họ.

Đột nhiên trên đỉnh đầu bị bóng tối che phủ. Triệu Tịch mờ mịt ngẩng lên thì trông thấy Tần Mục Dương đang cầm một cái nắp thuốc, bên trong là thuốc cảm cùng thuốc hạ sốt, một cái tay khác thì đang cầm một ly nước nóng.

Triệu Tịch chậm chậm nhận lấy, uống thuốc, vừa định đem ly đặt lên bàn thì đối phương đã nhanh tay cầm lấy trước.

Đầu óc của Triệu Tịch đã sớm rối loạn thành một đoàn, nên cậu cũng không suy nghĩ thêm những hành động của người này là có ý gì.

Thuận theo tự nhiên cũng được mà đối mặt với giông tố cũng tốt. Triệu Tịch đè lại cái trán của mình, lãnh đạm nghiêm mặt không suy nghĩ nữa, chỉ yên lặng chờ đợi diễn biến kế tiếp sẽ xảy đến.

Lúc Tần Mục Dương rửa sạch bát đũa xong đi ra, Triệu Tịch đang ngồi dựa vào ghế sa lon chờ hắn, mà Triệu Đông Đông cũng đã bị dụ dỗ vào phòng ngủ từ lúc nào.

Triệu Tịch ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn hắn, chỉ chỉ bên cạnh, “Ngồi không?”

Tần Mục Dương ngồi xuống, quay mặt sang thản nhiên nhìn cậu.

Triệu Tịch đang xoay xoay một trái táo trên tay, âm lượng của tivi mở cực nhỏ, cũng không dám nhìn mặt người bên cạnh mà hỏi: “Tại sao hôm nay Nhị thiếu gia lại rảnh rỗi đến đây vậy? Tôi nhớ kỹ là lần trước chúng ta đã nói chuyện rất rõ ràng rồi mà?”

Tần Mục Dương thất bại thở dài, “Tôi nói rồi cậu đừng gọi tôi như vậy nữa.”

Triệu Tịch ho nhẹ một tiếng, cười cười nhìn hắn, “Anh là muốn tới chỉ trích việc tôi năm đó đã tham tiền của anh sao? Hay là chỉ trích việc tôi giáo dục Triệu Đông Đông có vấn đề?”

“Tôi…” Tần Mục Dương á khẩu không trả lời được, cuối cùng chỉ cười cười tự giễu , “Xem đi, cậu chính là như vậy. Bình thường đều là một bộ dạng ngoan ngoãn như cừu non, nhưng một khi bị chọc giận, cậu liền sẽ không chút lưu tình phản kích lại.”

Triệu Tịch quay đầu nhìn về phía TV, không tiếp lời hắn.

Tần Mục Dương giãy dụa trong lòng hồi lâu, sau cùng mới không được tự nhiên nói: “Tôi thật sự rất xin lỗi cậu chuyện hôm đó. Xin lỗi.”

“Cạch”, điều khiển từ xa mạnh mẽ rơi xuống đất, thậm chí pin cũng lăn ra ngoài. Biểu hiện trên mặt của Triệu Tịch lúc này vô cùng khiếp sợ, không dám tin nhìn hắn.

Tần Mục Dương bất đắc dĩ hỏi lại, “Làm sao vậy? Tôi trước đây chưa từng nói lời xin lỗi sao?”

Ánh mắt của hắn lúc này lại quá mức thản nhiên, làm cho tâm tư của Triệu Tịch lập tức bị kéo căng, cậu vội vàng quay đi nơi khác, đứt quảng nói, “Không phải, nhưng là…”

“Không có nhưng nhị gì hết.” Tần Mục Dương cắt đứt lời cậu, thở dài một hơi, “Xin lỗi. Lời nói hôm đó không phải là ý định ban đầu của tôi. Tốt xấu gì chúng ta cũng từng sống với nhau hơn một năm, tôi cảm thấy…tôi vẫn tin tưởng cậu.”

“Hận cũng được, tức giận cũng được. Không phải trước đây tôi cũng đã nói, bất luận thế nào, mọi thứ đều đã qua. Cho nên…”

Triệu Tịch cúi đầu không lên tiếng. Tần Mục Dương nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục nói: “Cho nên… Chúng ta còn có thể làm bạn bè bình thường không?” ( có câu nài nói quài~ tiến tới ng iu lun đi cha~)

Triệu Tịch bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt có chút biến đổi, biểu hiện cho tâm tình của chủ nhân nó lúc này không hề tốt chút nào.

Thời điểm Tần Mục Dương nhìn thấy ánh mắt này của cậu, nhịp đập trái tim hắn không thể ức chế càng thêm hoảng loạn, kèm theo đó là một nổi đau âm ĩ nơi đáy lòng. Hắn ứng thang nói tiếp, “Tôi biết những lời là mà tôi đã nói ngày đó sẽ khiến cậu rất khó chịu. Tôi đã nói xin lỗi với cậu rồi, cậu cũng đừng để bụng chuyện đó nữa. Tôi cũng vì lo lắng cho nhóc con thôi.”

Nói tới chỗ này, Triệu Tịch lại như lập tức phục hồi tinh thần, một lần nữa cúi đầu xuống, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Tần Mục Dương nhìn mái tóc mềm mại của cậu, cố gắng khắc chế kích động muốn ngay lập tức xoa nhẹ lên đó, “Cho nên, tôi nghĩ, chúng ta có thể khôi phục mối quan hệ bạn bè trước kia được không?”

Triệu Tịch tiếp tục ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn hắn, Tần Mục Dương không được tự nhiên liếc sang chổ khác, lúng túng chờ câu trả lời của cậu.

Triệu Tịch nhếch miệng, “Ừm, được.”

Tần Mục Dương bất động thanh sắc thở phào một cái, gợi lên nụ cười nhạt nhòa, “Tốt lắm, giờ tôi phải về đây, cậu đừng quên uống thuốc. Trong phòng bếp còn có một chút đồ ăn, buổi tối cậu cùng Đông Đông hâm lại ăn là được. Tạm biệt.”

Triệu Tịch ngốc ngốc theo sau hắn, đi tới cửa.

Vẻ mặt của Tần Mục Dương tựa hồ có chút bất đắc dĩ, nhưng sao đó hắn lại bất ngờ vươn tay giúp cậu kéo lại cổ áo có hơi mở rộng, khẩu âm ôn hòa, “Cậu cũng đã làm cha rồi, phải biết chú ý đến thân thể của mình một chút.”

Biểu tình mờ mịt trên mặt Triệu Tịch lập tức vỡ tan, đôi mắt trừng thật lớn, khẩn trương lùi về sau hai bước.

Tần Mục Dương vội ho một tiếng, chậm rãi thu tay về, “Tôi đi trước. Không cần tiễn.”

Đầu óc Triệu Tịch vẫn lộn xộn như cũ, mặt đơ như khúc gỗ nhìn theo từng bước chân xuống lầu của đối phương. Mà người đang đi dưới cầu thang kia tựa hồ cũng cảm nhận được ánh mắt của cậu, hắn lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt của hai người liền tiếp xúc với nhau, mặt mày Triệu Tịch lập tức cháy xén đến bỏ bừng, vội vàng “Ầm” một tiếng đóng cửa lại.

Tần Mục Dương dưới bậc thang cong cong khóe miệng, nhìn cánh cửa trước mặt kia thấy thế nào lại giống như người chủ nhân đang hốt hoảng của nó. Chắc hẳn cậu đang yếu ớt run rẩy núp sau cánh cửa đó, đang nhỏ giọng phát ra tiếng thở dồn lập đây.

Sau khi nghe được tiếng bước chân của ai đó chậm rãi biến mất trong hành lang, Triệu Tịch lúc này mới che ngực tuột xuống dưới đất.

Tần Mục Dương đã nói lời xin lỗi với cậu sao? Những lời đó thật sự là nói với mình ư?

Triệu Tịch vô tri vô giác đi tới ghế salông trong phòng khách ngồi xuống, trong đầu thì đang hỗn loạn tưng bừng.

Vào thời điểm ngay cả một chút hy vọng xa vời cậu cũng không dám mơ tưởng, đối phương lại đột nhiên trưng ra vẻ mặt ôn hòa chạy tới nói với cậu lời xin lỗi.

Triệu Tịch đè chặt cái trán đang đau đớn âm ĩ của mình, sự nghi hoặc trong lòng lại càng tăng thêm.

Cậu thật sự rất yêu Tần Mục Dương, sáu năm trước đã yêu sâu đậm thế nào, thì sáu năm sau cậu vẫn luôn yêu người đó nhiều như thế. Bên trong đó còn có vô số ngày đêm cậu đều không ngừng yêu đối phương.

Cậu chưa từng nghĩ sẽ trở lại vùng đất này sinh sống, nhưng lại vì một người thân duy nhất trên đời đang ở nơi này mà cậu mới miễn cưỡng quay trở về đây. Cậu cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Tần Mục Dương lần nữa, nhưng ngay vào lúc cậu chưa kịp chuẩn bị gì thì ông trời đã an bài cho hai người chạm mặt nhau mất rồi.

Vì vậy cậu lại bắt đầu hy vọng xa vời, bắt đầu nhung nhớ người ta. Cậu cứ không ngừng tự hỏi liệu bọn họ có thể quay về bên nhau không, có thể trở lại lúc ban đầu được hay chăng?

Cuộc sống chật vật trong sáu năm quá khứ, đã khiến cho cậu lại một lần nữa dấy lên hi vọng với cuộc gặp gỡ này.

Sau đó, khi biết đối phương đã có vợ chưa cưới, rồi lúc cậu nhìn thấy ánh mắt xa lạ của đối phương nhìn mình, biết hắn thậm chí còn không xem mình là bằng hữu, cậu đã từng cố vứt bỏ hy vọng xa vời và sự nhớ nhung trong trái tim.

Nhưng rồi cậu lại không nhịn được tưởng niệm càng sâu thêm, còn không ngừng cầu xin trong giấc mộng.

Cầu xin ông trời có thể để cho cậu thấy hắn nhiều một chút, cầu xin cho hắn có thể quan tâm Đông Đông nhiều một chút, ôn nhu một chút.

Dần dần, sự tình liền phát triển tới quỹ đạo mà cậu không cách nào đoán trước được. Mối quan hệ của Triệu Đông Đông cùng Tần Mục Dương ngày càng tăng tiến vùn vụt. Triệu Tịch nhìn thấy như vậy mà hoảng hốt không thôi, nhưng cậu lại lưu luyến nhiệt độ ấm nóng này của đối phương, không dám ngăn cản.

Cậu đã cho là…mãi đến tận mấy ngày trước, cậu đã luôn cho là, mối quan hệ của cậu cùng Tần Mục Dương coi như đã không có cách nào trở lại lúc ban đầu, nếu như là một bằng hữu bình thường không nóng không lạnh thì còn có thể.

Trong lúc cậu đau khổ để cho Đông Đông tiếp nhận sự ấm áp của đối phương, buông xuôi việc đối phương đã có vợ chưa cưới, thì trời cao lại bất thình lình giáng xuống cho cậu một thử thách đầy trắc trở.

Triệu Tịch đờ đẫn nhìn hình ảnh trên ti vi, mỗi câu nói mà Tần Mục Dương đã nói ngày đó không biết đã chiếu lại bao nhiêu lần trong tâm trí cậu. Thậm chí thỉnh thoảng trong giấc mơ, cậu còn không ngừng tê dại lặp đi lặp lại từng lời từng lời một trong những câu nói đó.

‘Cậu là vì tiền của tôi, cậu là một con người máu lạnh ích kỷ, cậu đã tổn thương đến cảm nhận của con trai…’

Triệu Tịch đột nhiên lấy tay che mặt, liều mạng ngăn chặn sương mờ ẩm ướt trong mắt. Chúng ta đã từng là người yêu mà, sao anh lại có thể dùng những câu nói đó đâm vào trái tim của em, làm cho em thương tâm đến như vậy cơ chứ?

Triệu Tịch cảm thấy trái tim mình hiện đang đau đớn cực kỳ, cậu thật sự đã không còn dám ôm ấp nhưng ý nghĩ và hi vọng như vậy nữa rồi.

Nếu những lời chỉ trích đau đớn ấy được lặp lại trước mặt cậu lần nữa, Triệu Tịch không biết, bản thân mình còn có thể chịu đựng được nữa hay không…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương