Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)
-
Chương 44
Sinh bệnh – Thăm hỏi
Lúc Bạch Vũ Hàng vừa dẫn Triệu Đông Đông vào cửa, liền thấy Triệu Tịch đang nhét hai cục khăn giấy trong lỗ mũi, ủ rũ dựa vào ghế sa lon xem ti vi.
Triệu Đông Đông chớp chớp mắt, lấy lòng cười: “A, ba ba còn chưa khỏe sao?”
Triệu Tịch nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, ánh mắt chuyển qua màn hình ti vi, không lên tiếng nữa.
Triệu Đông Đông ủy khuất sờ sờ mũi, ngoẹo cổ hướng về Bạch Vũ Hàng cầu cứu.
Bạch Vũ Hàng cười khổ đi tới, mạnh mẽ xoa xoa đầu của Triệu Tịch vài cái, “Thuốc có uống đúng giờ không? Em đã đo nhiệt độ cơ thể chưa?”
Triệu Tịch cau mày né tránh tay của y, “Ca, em đã uống rồi.”
“Ừ, em chơi với Đông Đông đi, anh đi nấu cơm.”
Triệu Tịch ôm gối im lặng dựa vào ghế, đôi mắt tuy rằng đang nhìn chằm chằm TV, nhưng bên trong lại là một khoảng không vô định, không biết đang suy nghĩ gì.
Triệu Đông Đông buồn bực ngồi xổm ở bên canh, cùng cậu…xem tin tức.
Thật vất vả đợi tới giờ ăn cơm, Triệu Đông Đông cũng không dám làm ra hành động lỗ mãng gì, vô cùng đàng hoàng nghe lời ba ba, ba ba chọn cái gì bé liền ăn cái đó, mà Bạch Vũ Hàng bên cạnh bình thường đã nói rất ít nay cũng không mở lời nói câu nào.
Một bữa cơm im lặng trước nay chưa từng có.
Sau khi ăn xong, Triệu Tịch liền ngăn anh trai mình lại, bất đắc dĩ nói: “Ca, anh cũng nên trở về thôi. Hôm nay Hạo Nhiên ca trở về phải không? Hai ngươi đã lâu lắm không gặp mặt rồi. Ngày mai em được nghĩ, anh ở lại nhà bên đó cùng anh ấy đi!”
Bạch Vũ Hàng há há mồm định nói lại, cuối cùng chỉ than thở một tiếng thả bát đũa xuống, rồi mặc áo khoác vào bước ra khỏi cửa.
Y vừa rời đi, căn phòng càng trở nên vắng vẻ hơn. Triệu Tịch đi vào phòng vệ sinh cầm khăn tay, dùng nước lạnh mạnh mẽ vỗ vỗ mặt vài cái, lúc này cậu mới cảm giác bản thân minh mẫn được một ít. Lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh, kim đồng hồ bất quá mới chỉ hơn bảy giờ.
Cậu đã nghĩ làm hai hôm nay nhưng thân thể hiện tại vẫn uể oải khó chịu cả ngày dài.
Thấy Triệu Đông Đông mãi mê xem ti vi, Triệu Tịch đem điều khiển từ xa ném qua cho nhóc, “Bảo bối xem xong rồi nhớ tắt ti vi. Ba ba đi ngủ trước.”
Triệu Đông Đông rầu rĩ không vui “dạ” một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, “Vậy ba ba ngủ ngon nha!”
Triệu Tịch cười đáp lời, rồi chậm rì rì đi vào phòng ngủ, ngã lên trên giường không muốn động đậy nữa.
Qua một hồi lâu, cậu mới sực nhớ mình chưa đắp chăn, nhưng tay chân cậu tựa hồ như nặng cả ngàn cân, một chút sức lực cũng không có. Mà giống như cậu đang nằm mơ vậy, trong giấc mộng cậu đang không ngừng chạy về phía trước, ở nơi đó tựa hồ có một bóng người đang chờ cậu. Tuy Triệu Tịch không biết người ấy là ai, trong lòng cậu lại mơ hồ có một chấp niệm dù liều mạng cũng phải chạy đến bên cạnh hắn, nhưng đột nhiên dưới chân cậu lại lõm xuống một hố sâu, cậu trơ mắt nhìn mặt đất nứt ra, rồi bản thân cứ thế rơi vào một mảnh tăm tối.
Triệu Tịch hốt hoảng mở mắt ra, trên trán đã đổ đầy mồ hôi lạnh, cậu đưa tay lên kiểm tra, thấy nhiệt độ có vẻ hơi cao. Đợi vài giây sau, câu mới chậm rãi bò dậy uống thuốc, sau đó rửa mặt, rồi trở về ngủ tiếp. Lúc này ngoài trời vẫn là một màu tối đen.
Đến lúc tỉnh lại lần nữa, mặt trời bên ngoài đã lên tới giữa không trung, Triệu Tịch nhất thời không thể nhớ ra được chính mình đang ở đâu, cậu chậm rãi đánh giá hoàn cảnh chung quanh, khi nghe thấy ở phòng khách có tiếng bước chân chạy tới chạy lui, khóe miệng cậu không khỏi giương lên một nụ cười—— a, đã qua sáu năm rồi, con trai của cậu cũng đã năm tuổi…
“Đông Đông ——” Triệu Tịch nuốt nước miếng kêu tên con. Nhưng thanh âm vừa ra khỏi miệng liền đem cậu dọa hết hồn, cổ họng cậu khàn đến mức như bị xé rách, cậu lập tức đau đớn ho không ngừng.
Triệu Đông Đông đỏ mặt chạy vào, nhìn thấy ba ba ho đến tê tâm liệt phế, trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền hiện lên sự lo lắng. Bé bịch bịch bịch chạy ra ngoài, rồi loạng chà loạng choạng bưng một ly nước vào lại.
Triệu Tịch run tay nhận lấy, sau khi uống một hơi hết sạch ly nước, cậu mới cảm thấy khá hơn một chút.
“Bảo bối thật chịu khó quá à.” Triệu Tịch nói ra lời than thở nơi đáy lòng, âm thanh vẫn có hơi khản đặc.
Triệu Đông Đông dường như không hiểu rõ tình hình cho lắm, bé mê man nhìn cậu, rồi dè dặt hỏi, “Ba ba làm sao vậy?”
Triệu Tịch sửng sốt một chút, xua tay, “A, không có chuyện gì.”
Triệu Đông Đông tiến đến vươn tay sờ sờ trán cậu, làm ra vẻ người lớn nhăn nhúm khuôn mặt nhỏ, “Ba ba đã uống thuốc chưa vậy?”
Triệu Tịch lúng túng trả lời, “Tối hôm qua đã uống.”
Triệu Đông Đông trừng lớn đôi mắt, vội vã chạy ra ngoài tìm thuốc. Bé nhớ là Bạch thúc thúc nói đã đặt chúng ở hộc tủ trong phòng khách. Nhóc con đem một đóng thuốc tìm được tất cả đều ôm đi hết, Triệu Tịch dở khóc dở cười lựa ra thuốc cảm cùng thuốc hạ sốt, rồi uống ngay ở trước mặt người giám sát nhỏ con này, cuối cùng cậu mới buông tay, “Được rồi chưa?”
Triệu Đông Đông gật đầu, bụng nhỏ lúc này lại kêu ùng ục ùng ục khán nghị, bé con tức thì trưng ra biểu tình mắc cỡ.
Triệu Tịch vỗ vỗ đầu, có chút ngượng ngùng, “Ây… Đông Đông, chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài có được không? Ờ, con chạy đến ngăn khéo trong phòng khách tìm một tấm card màu vàng cho ba.”
“Dạ!” Triệu Đông Đông vui sướng chạy ra ngoài. Nhưng bé làm gì biết tấm card màu vàng đó là gì, bé chỉ có thể loạn xạ tìm kiếm trong ngăn tủ, tìm một hồi, bé lại khổ não phát hiện không có cái tấm màu vàng gì đó ở đây. Màu vàng đâu? Chạy đi nơi nào rồi?
Bé con gấp đến độ đỗ đầy mồ hôi, nếu như không tìm được, bé và ba ba sẽ không có cơm ăn, nếu không tìm được bé biết làm sao bây giờ a, làm sao bây giờ a a a???
Triệu Đông Đông chạy tới chạy lui trong phòng khách, nghĩ lại có khi cái vàng vàng ấy không có trong ngăn kéo này, bé liền lẻn vào phòng ngủ nhỏ của mình tiếp tục quay cuồng bới đồ. Đột nhiên lỗ tai bé nghe được gì đó, có người đang nhấn chuông cửa nhà mình.
Người đến rất biết phải phép, ấn chuông cửa rồi chờ một lát, thấy không có người ra mới tiếp tục nhấn thêm cái nữa.
Triệu Đông Đông nhìn nhìn cửa phòng của ba ba một chút, thấy không có động tĩnh, bé liền tự mình chạy ra, thận trọng ghé vào cửa hỏi: “Ai đến vậy ạ?”
Tay nhấn chuông của người ngoài cửa dừng lại, qua một hồi lâu mới lên tiếng: “Đông Đông, là chú, Tần thúc thúc.”
Triệu Đông Đông “Nha” một tiếng, mở chốt cửa lộ ra một cái khe nhỏ, rồi thò chiếc đầu be bé của mình ra ngoài hỏi: “Tần thúc thúc, sao chú lại tới đây? Con, không phải con đã nói rất ghét chú sao? Chú mau đi đi, mau đi đi!”
Vẻ mặt của bé có chút bối rối, còn liên tục quay ra đằng sau nhìn.
Đủ loại tâm tình hổ thẹn rồi đau lòng không ngừng cuồn cuộn trong lòng Tần Mục Dương, hắn tóm lấy cánh tay nhỏ đang vung vẫy của nhóc, miễn cưỡng cười, “Đông Đông không phải sợ, thúc thúc là tới thăm con một chút…hai người, không mời thúc thúc vào sao?”
Triệu Đông Đông xoắn xuýt liếc liếc xung quanh, cuối cùng chỉ cúi đầu không dám nhìn hắn, “Chú, hay là chú nên về đi thôi, ba ba của con… Ba ba của con đang bị bệnh, chú không nên chọc cho ba con tức giận…”
Ruột gan Tần Mục Dương như bị ai nhéo đau, hắn khẽ cười khổ, thở dài một hơi, “Con cho chú vào đi mà! Chú sẽ không làm cho ba con tức giận đâu, hai người đã ăn cơm chưa?”
Triệu Đông Đông ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy đau khổ, “Không có. Còn đang tìm tấm thẻ nhỏ màu vàng vàng.”
Ánh mắt của Tần Mục Dương liên tục nhìn về phía phòng ngủ, nghe nói như thế hắn kinh ngạc hỏi, “Con tìm tấm thẻ màu vàng làm gì? Hai người đến giờ mà còn chưa ăn cơm sao?”
Khuôn mặt nhỏ của nhóc càng xụ xuống hơn, dường như còn mang theo ấm ức rất nhỏ, “Ba ba bị bệnh rồi! Bạch thúc thúc cũng đã về nhà! Ba ba đang ngủ… Đông Đông đói bụng lắm…”
Tần Mục Dương cảm giác hốc mắt của mình tựa hồ cũng nóng lên, không quản nhóc có nguyện ý cho mình tiến vào hay không, hắn lập tức lách người một cái đi vào trong, một phát bế nhóc con, nhẹ nhàng đặt lên ghế salông trong phòng khách, rồi hắn đến tủ lạnh lục lọi vài cái, tìm ra nữa túi bánh mì, rồi hâm nóng một ly sữa, đem tới trước mặt nhóc, “Đông Đông ngoan, con ăn cái này trước đi, đợi lát nữa có thể ăn cơm rồi.”
Triệu Đông Đông chớp mắt, muốn nói câu cảm tạ nhưng lại nhớ tới lời căn dặn của ba, cuối cùng bé chỉ hạ thấp đầu không nói gì, cầm bánh mì bắt đầu gặm gặm.
Tần Mục Dương đem áo khoác cùng khăn quàng cổ cởi ra, đổi sang dép lê, chậm rãi đi tới tận cùng trong phòng ngủ, hắn nhanh chóng mở toang rèm cửa hai bên, lộ ra một lớp sơn cũ màu xám đen của khung cửa.
Trên giường còn có một cái bao đang gồ lên, Tần Mục Dương thả nhẹ bước chân đi tới, nhìn cái người đang cuộn tròn mình trong chăn như kén sâu kia.
Đã nhiều năm trôi qua mà cậu ấy vẫn giữ nguyên tư thế ngủ này…
Tần Mục Dương hồi tưởng lại, dường như đã có ai nói với hắn, những người dùng loại tư thế này khi ngủ thường là do khuyết thiếu cảm giác an toàn. Trong lòng hắn không khỏi nảy lên một sự thương tiếc vô bờ.
Trong bóng tối, hắn chậm rãi bước tới, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vươn tay chạm lên trán của cậu, đẩy làn tóc rối tung, lộ ra hai hàng lông mày đang nhíu chặt.
Trái tim Tần Mục Dương lập tức mềm nhũn, ôn hòa gọi tên cậu, “Tiểu Tịch…”
Triệu Tịch trong cơn mơ màn cảm thấy cái trán của mình đột nhiên trở nên rất dễ chịu. Vì cảm thấy rất thoải mái nên anh bạn không khỏi hé miệng kêu lên một tiếng gì đó, rồi lại làm nũng cọ cọ mấy lần vào tay người ta.
Tần Mục Dương buồn cười nhìn bộ dáng chép miệng thỏa mãn của cậu, không kiềm được sờ lên con mắt của đối phương, “Lớn rồi mà tâm tư vẫn thờ ơ như vậy…”
Đột nhiên lòng bàn tay bị lông mi của cậu quét trúng, Tần Mục Dương cứng đờ, dời tay, nhìn thấy Triệu Tịch đang sửng sờ mở to mắt nhìn hắn.
Tần Mục Dương rất nhanh đã khôi phục như bình thường, hơi mỉm cười hỏi, “Đã tỉnh chưa? Có phải thấy rất đói không, lát nữa tôi sẽ đi nấu cơm. Đông Đông nói cậu đã uống thuốc nên ngủ thêm một chút đi, chờ chút nữa tôi sẽ gọi cậu dậy được không?”
Triệu Tịch chỉ hơi kinh ngạc rồi mắt cậu từ từ di động qua lại trên mặt hắn, lẩm bẩm nói: “Là nằm mơ sao…”
Kế tiếp cậu liền nhắm mắt ngủ mất, Tần Mục Dương nghe câu hỏi ngốc nghếch của cậu mà hơi phiên muộn, hắn cuối thấp người nói vào lỗ tai của đối phương rằng: “Cậu không có nằm mơ! Là tôi đây!”
Triệu Tịch không hài lòng mở mắt ra, vươn tay bóp mặt hắn một cái, “Đi ra! Tôi muốn ngủ tiếp!”
Tần Mục Dương cũng không vì hành động càn dỡ này của cậu mà tức giận, ngược lại tâm tình của hắn càng tốt hơn rất nhiều. Hắn nhẹ cười nhéo mũi cậu, “Chút nữa là ăn cơm được rồi, đừng ngủ sâu quá.”
Triệu Tịch tức giận nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt lóng lánh lóng lánh lầm bầm một câu: “Tôi muốn ăn ‘súp cá của Sơn Ngoại Sơn*’, ‘lưỡi Tây Thi’, Cơm chiên Dương Châu’ …”
Tần Mục Dương sửng sốt một chút, vươn tay vò rối tóc cậu, nhẹ giọng nói: “Được, chờ cậu tỉnh lại liền có thể ăn.”
Triệu Tịch nháy mắt mấy cái, lẩm bẩm câu gì đó trong miệng rồi ngủ thiếp đi.
Tần Mục Dương đứng lên, kéo chăn phủ kín người cho cậu xong thì đi ra ngoài.
Bánh mì cùng sữa bò trên bàn đều bị tiêu diệt không còn một mống. Tần Mục Dương thoáng áy náy đi tới, “Đông Đông còn có thể chịu đựng được không? Nếu như có thể chờ thêm một chút, con còn có thể ăn điểm tâm ngọt ngọt đó nha?”
Triệu Đông Đông giãy dụa cân nhắc, nhớ tới những món ăn mà Tần Mục Dương chiêu đãi mình ngày đó, bé liền nuốt nước miếng, gật gật đầu.
Tần Mục Dương hài lòng cười cười, mở ti vi, đổi sang thiếu nhi kênh cho nhóc coi. Sau đó, hắn đi tới ban công bắt đầu gọi điện thoại phân phó.
Đồng chí trợ lý vô cùng đau khổ gào thét, ngay giữa lúc trưa nắng chan chan thế này, ông chủ sao có thể bắt hắn vòng vèo qua nửa thành phố đến cái cửa hàng ở trong xó xỉn nào đó gọi món ăn được chứ hả? Người ta là trợ lý cao cấp chứ không phải là nhân viên giao hàng vậy mà ông chủ còn cố tình muốn hắn hoàn thành cái việc lông gà lông tỏi này trong vòng một tiếng sao?
Tống Nam buồn bực rống to suy nghĩ trong lòng, mặt ngoài vẫn bình tĩnh cung kính đáp, “Dạ được, ông chủ.”
Tần Mục Dương để điện thoại xuống, suy nghĩ một chút liền xắn ống tay áo lên, hỏi Triệu Đông Đông gạo cùng gia vị để nơi nào, rồi tự thân đi vào nhà bếp nấu cháo.
————————————————
* Nguyên văn cụm này là “山外山”: mình search google thì thấy Sơn Ngoại Sơn là một nhà hàng rất nổi tiếng ở Hàng Châu, cũng ko hỉu tác giả để cập đến món nào nên mìh lấy món súp cá khá nổi tiếng của nhà hàng này để zô, ai bik xin chỉ záo thêm cho tại hạ zới zới~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook