Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi
-
Chương 41: Thẩm Thiên Thiên, cô có thể buông tha cho cậu ấy được không?
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiên Thiên cố tình dậy sớm và gọi một bữa sáng KFC thịnh soạn mang về.
Khi Phó Từ Hành tỉnh dậy, anh đã thấy bữa sáng thịnh soạn mà cô đã chuẩn bị.
"Thấy sao, anh đến nhà em làm khách có thấy em phục vụ rất chu đáo không?" Thẩm Thiên Thiên cười nói: "Nhân lúc còn nóng anh đi rửa mặt đi, rồi tới ăn sáng?"
Anh dựa vào cửa phòng, trong mắt mang theo lưu luyến, khẽ gật đầu: "Vâng vâng."
Lúc hai người cùng nhau ăn sáng, Thẩm Thiên Thiên đề cập đến việc phỏng vấn trên tạp chí. Cô đã chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn này trong một thời gian dài, nhưng cô chưa có thời gian nói với Phó Từ Hành, cuối cùng cô đã nói với anh ngày hôm nay.
Phó Từ Hành khẽ nhíu mày, như thể đang do dự. Anh chưa bao giờ để giới truyền thông phỏng vấn, những bài viết về anh trên báo và tạp chí đều là những đánh giá khách quan.
Thấy anh nhíu mày, Thẩm Thiên Thiên vội nói: "Nếu anh không tiện thì thôi đi ạ."
"Được." Anh gật đầu: "Anh có thể sắp xếp thời gian."
"Thật sao?"
"Ừ." Anh gật đầu: "Thật."
"Yên tâm đi, câu hỏi phỏng vấn sẽ không liên quan đến những chuyện quá riêng tư đâu!" Thẩm Thiên Thiên cười nói: "Em sẽ không làm khó anh đâu mà."
Sau khi cả hai ăn sáng xong, họ cùng nhau ra ngoài. Thẩm Thiên Thiên thì đến công ty, Phó Từ Hành thì trở lại khách sạn nơi anh ở.
Lần trước Thẩm Thiên Thiên biết được giá khách sạn của Phó Từ Hành một đêm là bao nhiêu, cô cảm thấy xót thay cho anh, nhưng nghĩ đến việc anh tùy tiện đưa cho cô 100 triệu tiền đầu tư thì hẳn tiền ở khách sạn không phải là chuyện gì lớn đúng không?
"Nếu anh thường xuyên về nước, sao không mua một căn hộ?" Thẩm Thiên Thiên tò mò hỏi.
Anh đang bận xếp vali vào cốp xe như thể không nghe thấy cô nói gì, nhưng khi quay người mở cửa, anh lại thản nhiên nói: "Sau này anh sẽ mua."
Thẩm Thiên Thiên mỉm cười: "Em sẽ tự mình lái xe đến công ty. Tạm biệt, Phó tiên sinh." Xe của cô đã đậu ở phía bên kia.
Sau khi hai người chào tạm biệt nhau, Thẩm Thiên Thiên đi tới xe của mình, khi cô lái chiếc xe đến lối ra của gara, cô tình cờ nhìn thấy chiếc Land Rover của Phó Từ Hành đang lái vào làn đường thẳng.
Cô đạp ga muốn đuổi kịp xe anh, nhưng lại chậm một bước nên không theo kịp.
Phó Từ Hành lái xe trở lại khách sạn, vừa bước vào sảnh tầng một thì được lễ tân thông báo: "Ngài Phó, có một quý cô họ Liễu đang tìm ngài."
Phó Từ Hành lãnh đạm gật đầu: "Biết rồi."
Đang nói thì có người gọi Phó Từ Hành từ phía sau lại: "A Hành." Một cô gái trẻ mặc áo khoác ngoài màu trắng chạy lon ton tới.
Cô đứng bên cạnh Phó Từ Hành: "Đáng lẽ tối qua anh phải ở đây rồi chứ? Sao sáng nay anh mới về?"
"Có việc." Phó Từ Hành cũng không giải thích nhiều, hỏi: "Sao cô lại tới đây?"
"Không phải anh dự định về Trung Quốc để phát triển sao? A Tuấn sắp xếp em tới đây thăm dò trước." Liễu Nhã cười nói: "Không phải lần trước đã nói với anh là em đã tới đây rồi sao? Tình cờ là anh cũng đang ở đây, em đã chọn một số dự án hợp tác, anh có muốn xem qua không?"
Phó Từ Hành gật đầu: "Lên lầu nói chuyện."
"Vâng." Lưu Nhã vui vẻ cười nói.______
Thịnh Lạc đã nằm trong bệnh viện hơn nửa tháng, cuối cùng cũng đợi được Thẩm Thiên Thiên đưa anh về nhà.
Anh đã hoàn toàn bình phục, khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên, bản năng như một con chó khiến anh điên cuồng vẫy đuôi. Ngay khi Thẩm Thiên Thiên đến bên cạnh anh, anh vẫn giơ hai chân trước của mình lên, đào đào lên đùi của Thẩm Thiên Thiên.
Hơn nửa tháng không gặp, Thẩm Thiên Thiên phát hiện A Hoàng hình như đã trưởng thành rất nhiều.
Trước kia nó từng nằm trong vòng tay của cô, nhỏ xíu xiu à, nhưng bây giờ khi cô ôm A Hoàng trong tay, cô thấy nó trở nên nặng hơn và to hơn nhiều.
"Có vẻ như mày đã ăn uống tốt trong bệnh viện, lên cân nữa nè."
"Gâu!" Thịnh Lạc nằm trong lòng cô, thè lưỡi liế.m hai má cô.
Thẩm Thiên Thiên hài lòng nhìn dòng chữ +0,1% không ngừng hiện lên trên đầu A Hoàng phía sau giao diện hệ thống. Bây giờ A Hoàng là nguồn năng lượng hào quang duy nhất của cô ấy.
"Được rồi, được rồi, chúng ta về nhà trước đã." Thẩm Thiên Thiên xoa đầu con chó, đeo vòng cổ cho nó, sau đó bế con chó lên xe.
Nhưng Thịnh Lạc sớm phát hiện ra rằng đường Thẩm Thiên Thiên đưa anh đi không phải đường đến là căn hộ của họ, mà là một nơi hoàn toàn mới.
Mãi cho đến khi Thẩm Thiên Thiên dẫn anh lên lầu, Thịnh Lạc mới nhận ra rằng Thẩm Thiên Thiên đã chuyển đi.
"Đến đây, đến xem phòng mới mà chị chuẩn bị cho mày." Thẩm Thiên Thiên cười cười dắt chó đi vào phòng.
Căn phòng này như là một thiên đường dành cho chó được chuẩn bị cho A Hoàng, với một chiếc ổ thoải mái và một số đồ chơi mà những chú chó thích chơi, điều này cho thấy Thẩm Thiên Thiên quan tâm đến A Hoàng nhiều như thế nào.
Thẩm Thiên Thiên nắm bàn chân của con chó và cười nói: "Từ giờ chúng ta hãy cùng nhau đón nhận một cuộc sống mới thôi."
"Gâu..." Thịnh Lạc hừ một tiếng, trong lòng phức tạp bất thường.
Gần đến giữa trưa, Thẩm Mỹ Đình bưng một hộp đồ ăn đi tới: "A Hoàng hôm nay xuất viện, mẹ đặc biệt chuẩn bị một ít thịt chiên giòn nó thích ăn để ăn mừng."
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là giữ liên lạc với con gái bà.
Thấy Thẩm Mỹ Đình lần lượt lấy thức ăn từ trong hộp thức ăn ra, Thẩm Thiên Thiên không nói được gì.
Thịnh Lạc nằm ở một bên, chậm rãi ăn thịt chiên, vừa nghe mẹ con Thẩm Thiên Thiên đối thoại.
"Thiên Thiên à, không thì mẹ bán căn biệt thự đi, chuyển đến đây sống cùng con." Thẩm Mỹ Đình tràn đầy mong chờ nhìn con gái: "Không phải ở đây con có ba phòng sao? Mẹ ở đây, con đi làm. Mẹ sẽ giúp con chăm sóc A Hoàng, con thấy sao?"
"Không cần đâu ạ." Thẩm Thiên Thiên lắc đầu: "Chúng ta mỗi người cứ riêng biệt như thế không tốt sao?"
Nghe cô nói vậy, Thẩm Mỹ Đình cụp mắt xuống, quầng mắt lập tức đỏ lên: "Con định vĩnh viễn không liên lạc với mẹ sao?"
Thẩm Thiên Thiên trầm mặc một hồi, trầm giọng nói: "Không nghiêm trọng như vậy, kỳ nghỉ thì con về thăm mẹ, mẹ không có tiền thì gọi cho con."
Thẩm Mỹ Đình: "..." Những lời xa cách như vậy khiến bà cảm thấy rất buồn lòng.
"Thiên Thiên, rốt cuộc con muốn mẹ phải làm gì thì con mới chịu tha thứ cho mẹ?"
Thẩm Thiên Thiên không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, vì không biết giải quyết mối quan hệ với mẹ ra sao nên cô chọn cách ít gặp mặt.
"Mẹ đừng nghĩ nhiều, chuyện đã qua rồi, không phải con còn gọi mẹ là mẹ sao?" Thẩm Thiên Thiên nhìn mẹ: "Mẹ còn muốn con tha thứ cho mẹ như thế nào nữa?"
Thẩm Mỹ Đình chết lặng.
Nhưng vốn dĩ quan hệ giữa bọn họ nên là mẹ con thân thiết nhất, vì cớ gì cô chỉ cảm thấy xa cách? Chẳng lẽ sau này bà không còn chạm đến được với tâm tư thật sự của con gái bà nữa sao?
"Đã muộn rồi, con tiễn mẹ xuống lầu." Thẩm Thiên Thiên nhàn nhạt nói: "Lần sau đừng mang đồ đi xa như vậy nữa, order một chút là xong mà."
Sau khi tiễn Thẩm Mỹ Đình đang hồn siêu phách lạc đi về, Thẩm Thiên Thiên trở lại và lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, ngẩn người nhìn mặt trời gay gắt ngoài cửa sổ.
Thịnh Lạc đi đến gần cô, dụi dụi vào chân cô và đặt bàn chân của anh lên cô.
Thẩm Thiên Thiên vươn tay ôm nó vào lòng, đưa tay xoa đầu nó, nhỏ giọng nói: "Ta thật sự không giữ lại bà ấy được."
Thịnh Lạc khịt mũi, chóp mũi chạm vào lòng bàn tay cô, như thể muốn an ủi.
Vào ban đêm, khi Thịnh Lạc đi ngang qua một phòng khác, anh đột nhiên ngửi thấy mùi của một người lạ trong phòng. Nhưng căn phòng trống này có vẻ như chưa từng có ai ở trong đó.
Rốt cuộc thì anh cũng không nghĩ nhiều.
Mặc dù A Hoàng đã xuất viện nhưng anh vẫn đang trong quá trình hồi phục. Vì vậy Thẩm Thiên Thiên không gửi chó cho Giang Lâm mà để nó ở nhà nghỉ ngơi, buổi trưa cô sẽ quay lại chăm sóc nó.
Lý Hàn từng là thư ký của Trương Nhất Chu nên ông nắm quyền các công việc của công ty, bây giờ Thẩm Thiên Thiên về cơ bản đã nắm vững hoạt động của công ty. Bộ phận nhân sự đã sắp xếp một trợ lý cho Thẩm Thiên Thiên, người chịu trách nhiệm sắp xếp lịch trình hàng ngày của Thẩm Thiên Thiên.
Cô trợ lý này tên là Josie, mới tốt nghiệp được một năm, được coi là người mới vào nghề nhưng cô ấy làm việc rất nghiêm túc, Thẩm Thiên Thiên thấy cô gái nhỏ cũng không tồi nên đã giữ cô ấy lại.
Josie nhắc Thẩm Thiên Thiên rằng cô cần tham dự một bữa tiệc tối đầu tư vào tối thứ sáu. Theo đề nghị của Lý Hàn, Thẩm Thiên Thiên tham dự bữa tiệc này là việc cần thiết.
Xét cho cùng, đây là lần đầu tiên cô tham dự một bữa tiệc như vậy với tư cách là CEO của Thẩm thị.
Thẩm Thiên Thiên tỏ ý cô biết rồi và yêu cầu Josie đặt lịch hẹn với một nhà tạo mẫu.
Thịnh Lạc ở nhà đang hồi phục rất tốt, Giang Lâm thậm chí còn tới đây để kiểm tra sức khỏe cho chó, anh cười nói: "Một tuần nữa là A Hoàng sẽ có thể chạy bộ."
"Vậy thì tốt quá!" Thẩm Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm. Khi đó, khi cô nhìn thấy con chó bị ô tô đâm và bất tỉnh, Thẩm Thiên Thiên thực sự sợ hãi, sợ rằng nó sẽ biến mất.
Đối với cô bây giờ, con chó chính là gia đình của cô.
Giang Lâm xoa đầu Thịnh Lạc, rồi nhìn Thẩm Thiên Thiên với một chút lo lắng: "Có phải là gần đây cô rất mệt đúng không? Là do công việc à?"
Thẩm Thiên Thiên theo bản năng sờ sờ gò má: "Thấy rất rõ sao?" Cô thở dài nói: "Gần đây tôi không phải đang họp thì cũng là đang trên đường đi họp."
"Kiếm tiền rất quan trọng, nhưng chú ý thân thể cũng quan trọng không kém."
"Có phải các bác sĩ đều sẽ quan tâm đến mọi người như vậy sao?"
Giang Lâm cười ấm áp: "Thứ bảy có buổi biểu diễn, cô có muốn cùng đi xem không? Nghe nhạc cổ điển có thể khiến người ta thư giãn, giải tỏa mệt mỏi về thể chất và tinh thần."
Thẩm Thiên Thiên chỉ là một người bình thường, quả thực cô không hứng thú lắm với nhạc cổ điển mấy, cô sợ rằng mình sẽ ngủ gật khi nghe nó, như kiểu khinh nhờn âm nhạc cổ điển.
Giống như sợ Thẩm Thiên Thiên từ chối, Giang Lâm cười nói: "Vừa vặn tôi có hai tấm vé ở đây, thật sự không tìm được người đi cùng, Thẩm cô nương có thể nể mặt tôi được không?"
"Vậy cũng được." Thẩm Thiên Thiên gật đầu: "Coi như là một cách thư giãn đi."
"Được, sáng thứ bảy tôi đến đón cô."
Chiêu trò cũ rích! Thịnh Lạc ở bên cạnh liếc một cái là đã nhìn ra Giang Lâm thực sự muốn hẹn hò với Thẩm Thiên Thiên trên danh nghĩa đi xem buổi hòa nhạc. Nhưng cô bé ngốc này lại không biết từ chối!
Sau vụ tai nạn xe hơi sinh tử trước đó, Thịnh Lạc có lẽ đã biết, chỉ cần chết đi với tư cách là A Hoàng, anh có thể thành công trở thành người. Nhưng anh cũng biết rằng nếu A Hoàng chết, Thẩm Thiên Thiên sẽ rất đau buồn.
Trong anh có một số mâu thuẫn, liệu anh có nên tìm một nơi để tự vẫn hay không, sau đó trở về bên cô trong hình hài Thịnh Lạc. Nhưng anh sợ là cô sẽ không chấp nhận anh trong hình hài người.
Vì anh đã từng đưa ra lựa chọn sai lầm giống như bố mẹ cô. Vì anh hết lần này đến lần khác đẩy cô ra khỏi anh. Vì lúc ly hôn, cô một chút luyến tiếc cũng không có.
Thịnh Lạc thầm nghĩ, may mắn là dẫu xung quanh cô không thiếu người theo đuổi, nhưng cô lại không hề bị cám dỗ hay tiếp nhận những người theo đuổi này, điều đó có nghĩa là anh vẫn còn hy vọng.
______
Khi Phó Từ Hành tỉnh dậy, anh đã thấy bữa sáng thịnh soạn mà cô đã chuẩn bị.
"Thấy sao, anh đến nhà em làm khách có thấy em phục vụ rất chu đáo không?" Thẩm Thiên Thiên cười nói: "Nhân lúc còn nóng anh đi rửa mặt đi, rồi tới ăn sáng?"
Anh dựa vào cửa phòng, trong mắt mang theo lưu luyến, khẽ gật đầu: "Vâng vâng."
Lúc hai người cùng nhau ăn sáng, Thẩm Thiên Thiên đề cập đến việc phỏng vấn trên tạp chí. Cô đã chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn này trong một thời gian dài, nhưng cô chưa có thời gian nói với Phó Từ Hành, cuối cùng cô đã nói với anh ngày hôm nay.
Phó Từ Hành khẽ nhíu mày, như thể đang do dự. Anh chưa bao giờ để giới truyền thông phỏng vấn, những bài viết về anh trên báo và tạp chí đều là những đánh giá khách quan.
Thấy anh nhíu mày, Thẩm Thiên Thiên vội nói: "Nếu anh không tiện thì thôi đi ạ."
"Được." Anh gật đầu: "Anh có thể sắp xếp thời gian."
"Thật sao?"
"Ừ." Anh gật đầu: "Thật."
"Yên tâm đi, câu hỏi phỏng vấn sẽ không liên quan đến những chuyện quá riêng tư đâu!" Thẩm Thiên Thiên cười nói: "Em sẽ không làm khó anh đâu mà."
Sau khi cả hai ăn sáng xong, họ cùng nhau ra ngoài. Thẩm Thiên Thiên thì đến công ty, Phó Từ Hành thì trở lại khách sạn nơi anh ở.
Lần trước Thẩm Thiên Thiên biết được giá khách sạn của Phó Từ Hành một đêm là bao nhiêu, cô cảm thấy xót thay cho anh, nhưng nghĩ đến việc anh tùy tiện đưa cho cô 100 triệu tiền đầu tư thì hẳn tiền ở khách sạn không phải là chuyện gì lớn đúng không?
"Nếu anh thường xuyên về nước, sao không mua một căn hộ?" Thẩm Thiên Thiên tò mò hỏi.
Anh đang bận xếp vali vào cốp xe như thể không nghe thấy cô nói gì, nhưng khi quay người mở cửa, anh lại thản nhiên nói: "Sau này anh sẽ mua."
Thẩm Thiên Thiên mỉm cười: "Em sẽ tự mình lái xe đến công ty. Tạm biệt, Phó tiên sinh." Xe của cô đã đậu ở phía bên kia.
Sau khi hai người chào tạm biệt nhau, Thẩm Thiên Thiên đi tới xe của mình, khi cô lái chiếc xe đến lối ra của gara, cô tình cờ nhìn thấy chiếc Land Rover của Phó Từ Hành đang lái vào làn đường thẳng.
Cô đạp ga muốn đuổi kịp xe anh, nhưng lại chậm một bước nên không theo kịp.
Phó Từ Hành lái xe trở lại khách sạn, vừa bước vào sảnh tầng một thì được lễ tân thông báo: "Ngài Phó, có một quý cô họ Liễu đang tìm ngài."
Phó Từ Hành lãnh đạm gật đầu: "Biết rồi."
Đang nói thì có người gọi Phó Từ Hành từ phía sau lại: "A Hành." Một cô gái trẻ mặc áo khoác ngoài màu trắng chạy lon ton tới.
Cô đứng bên cạnh Phó Từ Hành: "Đáng lẽ tối qua anh phải ở đây rồi chứ? Sao sáng nay anh mới về?"
"Có việc." Phó Từ Hành cũng không giải thích nhiều, hỏi: "Sao cô lại tới đây?"
"Không phải anh dự định về Trung Quốc để phát triển sao? A Tuấn sắp xếp em tới đây thăm dò trước." Liễu Nhã cười nói: "Không phải lần trước đã nói với anh là em đã tới đây rồi sao? Tình cờ là anh cũng đang ở đây, em đã chọn một số dự án hợp tác, anh có muốn xem qua không?"
Phó Từ Hành gật đầu: "Lên lầu nói chuyện."
"Vâng." Lưu Nhã vui vẻ cười nói.______
Thịnh Lạc đã nằm trong bệnh viện hơn nửa tháng, cuối cùng cũng đợi được Thẩm Thiên Thiên đưa anh về nhà.
Anh đã hoàn toàn bình phục, khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên, bản năng như một con chó khiến anh điên cuồng vẫy đuôi. Ngay khi Thẩm Thiên Thiên đến bên cạnh anh, anh vẫn giơ hai chân trước của mình lên, đào đào lên đùi của Thẩm Thiên Thiên.
Hơn nửa tháng không gặp, Thẩm Thiên Thiên phát hiện A Hoàng hình như đã trưởng thành rất nhiều.
Trước kia nó từng nằm trong vòng tay của cô, nhỏ xíu xiu à, nhưng bây giờ khi cô ôm A Hoàng trong tay, cô thấy nó trở nên nặng hơn và to hơn nhiều.
"Có vẻ như mày đã ăn uống tốt trong bệnh viện, lên cân nữa nè."
"Gâu!" Thịnh Lạc nằm trong lòng cô, thè lưỡi liế.m hai má cô.
Thẩm Thiên Thiên hài lòng nhìn dòng chữ +0,1% không ngừng hiện lên trên đầu A Hoàng phía sau giao diện hệ thống. Bây giờ A Hoàng là nguồn năng lượng hào quang duy nhất của cô ấy.
"Được rồi, được rồi, chúng ta về nhà trước đã." Thẩm Thiên Thiên xoa đầu con chó, đeo vòng cổ cho nó, sau đó bế con chó lên xe.
Nhưng Thịnh Lạc sớm phát hiện ra rằng đường Thẩm Thiên Thiên đưa anh đi không phải đường đến là căn hộ của họ, mà là một nơi hoàn toàn mới.
Mãi cho đến khi Thẩm Thiên Thiên dẫn anh lên lầu, Thịnh Lạc mới nhận ra rằng Thẩm Thiên Thiên đã chuyển đi.
"Đến đây, đến xem phòng mới mà chị chuẩn bị cho mày." Thẩm Thiên Thiên cười cười dắt chó đi vào phòng.
Căn phòng này như là một thiên đường dành cho chó được chuẩn bị cho A Hoàng, với một chiếc ổ thoải mái và một số đồ chơi mà những chú chó thích chơi, điều này cho thấy Thẩm Thiên Thiên quan tâm đến A Hoàng nhiều như thế nào.
Thẩm Thiên Thiên nắm bàn chân của con chó và cười nói: "Từ giờ chúng ta hãy cùng nhau đón nhận một cuộc sống mới thôi."
"Gâu..." Thịnh Lạc hừ một tiếng, trong lòng phức tạp bất thường.
Gần đến giữa trưa, Thẩm Mỹ Đình bưng một hộp đồ ăn đi tới: "A Hoàng hôm nay xuất viện, mẹ đặc biệt chuẩn bị một ít thịt chiên giòn nó thích ăn để ăn mừng."
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là giữ liên lạc với con gái bà.
Thấy Thẩm Mỹ Đình lần lượt lấy thức ăn từ trong hộp thức ăn ra, Thẩm Thiên Thiên không nói được gì.
Thịnh Lạc nằm ở một bên, chậm rãi ăn thịt chiên, vừa nghe mẹ con Thẩm Thiên Thiên đối thoại.
"Thiên Thiên à, không thì mẹ bán căn biệt thự đi, chuyển đến đây sống cùng con." Thẩm Mỹ Đình tràn đầy mong chờ nhìn con gái: "Không phải ở đây con có ba phòng sao? Mẹ ở đây, con đi làm. Mẹ sẽ giúp con chăm sóc A Hoàng, con thấy sao?"
"Không cần đâu ạ." Thẩm Thiên Thiên lắc đầu: "Chúng ta mỗi người cứ riêng biệt như thế không tốt sao?"
Nghe cô nói vậy, Thẩm Mỹ Đình cụp mắt xuống, quầng mắt lập tức đỏ lên: "Con định vĩnh viễn không liên lạc với mẹ sao?"
Thẩm Thiên Thiên trầm mặc một hồi, trầm giọng nói: "Không nghiêm trọng như vậy, kỳ nghỉ thì con về thăm mẹ, mẹ không có tiền thì gọi cho con."
Thẩm Mỹ Đình: "..." Những lời xa cách như vậy khiến bà cảm thấy rất buồn lòng.
"Thiên Thiên, rốt cuộc con muốn mẹ phải làm gì thì con mới chịu tha thứ cho mẹ?"
Thẩm Thiên Thiên không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, vì không biết giải quyết mối quan hệ với mẹ ra sao nên cô chọn cách ít gặp mặt.
"Mẹ đừng nghĩ nhiều, chuyện đã qua rồi, không phải con còn gọi mẹ là mẹ sao?" Thẩm Thiên Thiên nhìn mẹ: "Mẹ còn muốn con tha thứ cho mẹ như thế nào nữa?"
Thẩm Mỹ Đình chết lặng.
Nhưng vốn dĩ quan hệ giữa bọn họ nên là mẹ con thân thiết nhất, vì cớ gì cô chỉ cảm thấy xa cách? Chẳng lẽ sau này bà không còn chạm đến được với tâm tư thật sự của con gái bà nữa sao?
"Đã muộn rồi, con tiễn mẹ xuống lầu." Thẩm Thiên Thiên nhàn nhạt nói: "Lần sau đừng mang đồ đi xa như vậy nữa, order một chút là xong mà."
Sau khi tiễn Thẩm Mỹ Đình đang hồn siêu phách lạc đi về, Thẩm Thiên Thiên trở lại và lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, ngẩn người nhìn mặt trời gay gắt ngoài cửa sổ.
Thịnh Lạc đi đến gần cô, dụi dụi vào chân cô và đặt bàn chân của anh lên cô.
Thẩm Thiên Thiên vươn tay ôm nó vào lòng, đưa tay xoa đầu nó, nhỏ giọng nói: "Ta thật sự không giữ lại bà ấy được."
Thịnh Lạc khịt mũi, chóp mũi chạm vào lòng bàn tay cô, như thể muốn an ủi.
Vào ban đêm, khi Thịnh Lạc đi ngang qua một phòng khác, anh đột nhiên ngửi thấy mùi của một người lạ trong phòng. Nhưng căn phòng trống này có vẻ như chưa từng có ai ở trong đó.
Rốt cuộc thì anh cũng không nghĩ nhiều.
Mặc dù A Hoàng đã xuất viện nhưng anh vẫn đang trong quá trình hồi phục. Vì vậy Thẩm Thiên Thiên không gửi chó cho Giang Lâm mà để nó ở nhà nghỉ ngơi, buổi trưa cô sẽ quay lại chăm sóc nó.
Lý Hàn từng là thư ký của Trương Nhất Chu nên ông nắm quyền các công việc của công ty, bây giờ Thẩm Thiên Thiên về cơ bản đã nắm vững hoạt động của công ty. Bộ phận nhân sự đã sắp xếp một trợ lý cho Thẩm Thiên Thiên, người chịu trách nhiệm sắp xếp lịch trình hàng ngày của Thẩm Thiên Thiên.
Cô trợ lý này tên là Josie, mới tốt nghiệp được một năm, được coi là người mới vào nghề nhưng cô ấy làm việc rất nghiêm túc, Thẩm Thiên Thiên thấy cô gái nhỏ cũng không tồi nên đã giữ cô ấy lại.
Josie nhắc Thẩm Thiên Thiên rằng cô cần tham dự một bữa tiệc tối đầu tư vào tối thứ sáu. Theo đề nghị của Lý Hàn, Thẩm Thiên Thiên tham dự bữa tiệc này là việc cần thiết.
Xét cho cùng, đây là lần đầu tiên cô tham dự một bữa tiệc như vậy với tư cách là CEO của Thẩm thị.
Thẩm Thiên Thiên tỏ ý cô biết rồi và yêu cầu Josie đặt lịch hẹn với một nhà tạo mẫu.
Thịnh Lạc ở nhà đang hồi phục rất tốt, Giang Lâm thậm chí còn tới đây để kiểm tra sức khỏe cho chó, anh cười nói: "Một tuần nữa là A Hoàng sẽ có thể chạy bộ."
"Vậy thì tốt quá!" Thẩm Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm. Khi đó, khi cô nhìn thấy con chó bị ô tô đâm và bất tỉnh, Thẩm Thiên Thiên thực sự sợ hãi, sợ rằng nó sẽ biến mất.
Đối với cô bây giờ, con chó chính là gia đình của cô.
Giang Lâm xoa đầu Thịnh Lạc, rồi nhìn Thẩm Thiên Thiên với một chút lo lắng: "Có phải là gần đây cô rất mệt đúng không? Là do công việc à?"
Thẩm Thiên Thiên theo bản năng sờ sờ gò má: "Thấy rất rõ sao?" Cô thở dài nói: "Gần đây tôi không phải đang họp thì cũng là đang trên đường đi họp."
"Kiếm tiền rất quan trọng, nhưng chú ý thân thể cũng quan trọng không kém."
"Có phải các bác sĩ đều sẽ quan tâm đến mọi người như vậy sao?"
Giang Lâm cười ấm áp: "Thứ bảy có buổi biểu diễn, cô có muốn cùng đi xem không? Nghe nhạc cổ điển có thể khiến người ta thư giãn, giải tỏa mệt mỏi về thể chất và tinh thần."
Thẩm Thiên Thiên chỉ là một người bình thường, quả thực cô không hứng thú lắm với nhạc cổ điển mấy, cô sợ rằng mình sẽ ngủ gật khi nghe nó, như kiểu khinh nhờn âm nhạc cổ điển.
Giống như sợ Thẩm Thiên Thiên từ chối, Giang Lâm cười nói: "Vừa vặn tôi có hai tấm vé ở đây, thật sự không tìm được người đi cùng, Thẩm cô nương có thể nể mặt tôi được không?"
"Vậy cũng được." Thẩm Thiên Thiên gật đầu: "Coi như là một cách thư giãn đi."
"Được, sáng thứ bảy tôi đến đón cô."
Chiêu trò cũ rích! Thịnh Lạc ở bên cạnh liếc một cái là đã nhìn ra Giang Lâm thực sự muốn hẹn hò với Thẩm Thiên Thiên trên danh nghĩa đi xem buổi hòa nhạc. Nhưng cô bé ngốc này lại không biết từ chối!
Sau vụ tai nạn xe hơi sinh tử trước đó, Thịnh Lạc có lẽ đã biết, chỉ cần chết đi với tư cách là A Hoàng, anh có thể thành công trở thành người. Nhưng anh cũng biết rằng nếu A Hoàng chết, Thẩm Thiên Thiên sẽ rất đau buồn.
Trong anh có một số mâu thuẫn, liệu anh có nên tìm một nơi để tự vẫn hay không, sau đó trở về bên cô trong hình hài Thịnh Lạc. Nhưng anh sợ là cô sẽ không chấp nhận anh trong hình hài người.
Vì anh đã từng đưa ra lựa chọn sai lầm giống như bố mẹ cô. Vì anh hết lần này đến lần khác đẩy cô ra khỏi anh. Vì lúc ly hôn, cô một chút luyến tiếc cũng không có.
Thịnh Lạc thầm nghĩ, may mắn là dẫu xung quanh cô không thiếu người theo đuổi, nhưng cô lại không hề bị cám dỗ hay tiếp nhận những người theo đuổi này, điều đó có nghĩa là anh vẫn còn hy vọng.
______
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook