Trang sức Minh châu tung ra sản phẩm mới, từ dây chuyền, vòng tay đến lắc tay và cả nhẫn, tất cả đều là những thiết kế hoàn toàn mới. Những chiếc nhẫn rất khác so với nhẫn đôi trước đây, lần này là nhẫn đơn.

Sản phẩm mới này thậm chí còn không có người đại ngôn, khẩu hiệu là: Tự mình chính là đại ngôn, tự mua trang sức cho bản thân và sống theo đuổi mục tiêu mới!

Đây là sau khi bộ phận quảng bá đề cử một số người đại ngôn, nhưng Thẩm Thiên Thiên đều từ chối tất cả, và cô nảy ra một ý tưởng.

Nếu tự mua cho bản thân thì không cần thiết mấy thứ lòe loẹt hoa hòe đó, thích thì mua thôi. Ngay khi sản phẩm đơn này được tung ra, hiệu suất bán hàng của mỗi cửa hàng ngay lập tức tăng lên.

Mà cũng không có người đến hoàn tiền, giá cổ phiếu của Thẩm cũng tăng theo. Chỉ trong vòng vài ngày, một phần doanh thu bị mất do tai nạn hoàn trả trước đó cũng đã được bù đắp.

Nhìn thấy thành quả lao động vất vả của mình, Thẩm Thiên Thiên như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, bản thân Thẩm Thiên Thiên cũng không nhàn rỗi, trước đó cô đã nhờ người trung gian tìm nhà, cuối cùng cũng có kết quả.

Vị trí ngay trung tâm thành phố, khá gần trụ sở chính, được coi là nhà ở thương mại, căn hộ trang trí bắt mắt, chủ trước vừa trùng tu nhà xong, định dọn vào ở luôn.

Vừa lúc Thẩm Thiên Thiên tình cờ thấy, nhân lúc gần đây công việc của công ty sắp kết thúc, cô dành chút thời gian xem xét căn nhà thì vô cùng yêu thích.

Căn hộ có ba phòng ngủ, hai phòng khách và hai phòng tắm, phía sau có một phòng chiếu phim nhỏ, quá ư là hoàn hảo.

Quan trọng nhất là hệ thống an ninh của khu chung cư này rất toàn diện.

Thẩm Thiên Thiên mua căn hộ một cách nhanh gọn, và sau khi các thủ tục hoàn tất, cô có thể xách túi đến ở.

Sau khi thu dọn đồ đạc sương sương trong căn hộ cũ, trước khi rời đi, Thẩm Thiên Thiên thoáng nhìn lại ngôi nhà nơi cô đã sống ba năm.

Cô cảm thấy hơi buồn lòng, rồi cuối cùng cũng thoải mái cười một tiếng rồi quay người đóng cửa lại. Cô đưa chìa khóa cho người môi giới và nhờ người ta giúp bán hộ căn nhà.

Vào ngày chuyển đến ngôi nhà mới, Thẩm Thiên Thiên đã mời Triệu Tiểu Hi và Giang Lâm đến nhà làm khách.

Triệu Tiểu Hi vừa bước vào, cô ấy đã hét lên hai tiếng: "Thiên Thiên bạn tui ơi, căn hộ này quá sang trọng quó ò, nhìn đẹp quá đi."

Thẩm Thiên Thiên lấy ra một chai rượu vang đỏ, vừa hay đồ ăn cũng vừa giao tới, cô dọn đồ ăn lên: "Tôi không biết nấu ăn nên chỉ có thể chiêu đãi mọi người một bữa đồ ăn order sang trọng. Bác sĩ Giang, cảm ơn anh đã giúp đỡ nhà tôi trong thời gian xảy ra sự cố."

Giang Lâm ôn hòa cười cười, giơ tay đẩy gọng kính trên sống mũi: "Có giúp được gì nhiều đâu, chỉ tiếc là sau này không thể làm hàng xóm với cô được."

Thẩm Thiên Thiên nhấp một ngụm rượu, cười nói: "Nói như vậy, tôi sau này cũng không thể ăn đồ ăn do bác sĩ Giang làm nữa, thật là mất mát mà."

Triệu Tiểu Hi nhìn họ với ly rượu trong tay, cười khúc khích nói: "Bác sĩ Giang có thể mang qua mà."

Thẩm Thiên Thiên lặng lẽ đá chân cô ấy, Triệu Tiểu Hi kêu lên: "Thiên Thiên, cậu đá tớ làm gì?"

Thẩm Thiên Thiên: "..."

Giang Lâm cười nói: "Cũng không phải là không được, chỉ cần Thiên Thiên muốn ăn thì tôi sẽ mang qua."

"Nhỏ này nói khùm nói đin đó, sao có thể để anh mang qua được." Thẩm Thiên Thiên vội vàng nói: "Bác sĩ Giang, anh đừng nghe nhỏ này nói."

Giang Lâm cười: "Không sao."

Sau khi ba người ăn uống xong xuôi, vì phòng khám Giang Lâm có việc nên anh rời đi trước, Triệu Tiểu Hi dựa vào trên ghế sofa nhìn Thẩm Thiên Thiên, trêu chọc nói: "Trước có Phó tiên sinh, sau có Giang bác sĩ, xin hỏi Thẩm cô nương trong lòng đã có ai?"

Thẩm Thiên Thiên ngồi bên cạnh véo nhẹ cô: "Lần sau đừng nói xà lơ trước mặt bác sĩ Giang nữa, sẽ bị hiểu lầm đó mẹ trẻ ạ."

"Nói vậy có nghĩa là cậu nghiêng về phía Phó tiên sinh hơn à?" Triệu Tiểu Hi ôm gối hướng về phía Thẩm Thiên Thiên: "Cho nên lần trước hai người thật sự đi thuê phòng hỏ?"

"Không có, không có chuyện gì xảy ra hết."

"Ghê vậy sao, nhưng sao nghe giọng điệu của cậu cảm giác như cậu đã chờ mong có chuyện xảy ra vậy, đúng không?" Triệu Tiểu Hi hai tay ôm cổ Thẩm Thiên Thiên, cười nói: "Thiên Thiên, hiếm khi thấy cậu rung động mà, đừng bỏ lỡ nhau nha. Không phải cậu nói hồi đi du học là đã quen biết anh ấy sao?"

Thẩm Thiên Thiên nghiêng đầu dựa vào vai cô: "Nhưng tớ vẫn chưa nhớ lại được chuyện gì đã xảy ra vào năm đó."



"Từ từ suy nghĩ, kiểu gì cũng nhớ lại thôi mà. Bây giờ hai người còn đã trùng phùng, đây chẳng phải là ông trời không muốn cậu bỏ lỡ sao?"

"Tớ tự biết mà." Thẩm Thiên Thiên cười nói.

"Đúng rồi, nội dung bên trong tạp chí đại khái đã chuẩn bị xong, chờ cậu mang bản thảo phỏng vấn Phó tiên sinh tới là có thể xuất bản một kỳ rồi." Triệu Tiểu Hi cười nói: "Bận rộn hơn mấy tháng trời, tự nhiên cảm giác thấy thành tựu ghê."

"Cảm ơn cậu, cậu đã vất vả rồi." Thẩm Thiên Thiên nói: "Sau này có khả năng mục tạp chí sẽ giao cho cậu, đến lúc đó tớ sẽ tăng lương cho cậu nhó!"

"Đây có được tính là thăng chức không?" Thăng chức từ chủ biên lên tổng biên tập.

"Tất nhiên." Thẩm Thiên Thiên gật đầu.

Triệu Tiểu Hi chân thành nói: "Thiên Thiên, cảm ơn bạn yêu."

Cô không ngờ rằng mình sẽ từ một biên tập viên nhỏ bé trở thành tổng biên tập, tất cả đều nhờ vào quý nhân phù trợ.

Nghĩ kỹ lại, cô và Thẩm Thiên Thiên cũng là có duyên phận, lúc đầu là cô trở thành biên tập viên phụ trách của Thẩm Thiên Thiên, chịu trách nhiệm thúc đẩy bản thảo và cả bồi dưỡng tình bạn.

Để được thăng chức, bạn trai cũ của cô đã cặp kè với con gái của ông chủ công ty sau khi chia tay với cô. Sau này khi Thẩm Thiên Thiên phát hiện ra chuyện, cô ấy đã trực tiếp chi tiền để giúp cô trút giận và làm bẽ mặt đôi cẩu nam cẩu nữ kia. Kể từ đó, Triệu Tiểu Hi quyết định cả đời này sẽ đối tốt với Thẩm Thiên Thiên.

"Không sao, chỉ cần sau này cậu đừng trách tớ bóc lột sức lao động là được." Thẩm Thiên Thiên cười nói.

Sau khi tiễn Triệu Tiểu Hi đi, Thẩm Thiên Thiên nghĩ đến đã mấy ngày rồi không gặp Phó Từ Hành, gần đây cô quá bận rộn với công việc của công ty nên vô tình phớt lờ anh.

Cô cũng muốn mời anh đến ăn mừng hôm nay, nhưng anh nói rằng anh đang ở nước ngoài, vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ.

Chỉ là Thẩm Thiên Thiên cảm thấy anh thật sự quá đỗi bận rộn, trong nháy mắt lại cứ xuất ngoại. Người ta đi làm chỉ cần đến công ty, còn anh thì quá may mắn, đi làm chính là bay qua nước ngoài.

Thôi kệ đi, chờ anh về rồi hẵng nói chuyện.

Thẩm Thiên Thiên quyết định thử bồn tắm mới lắp đặt của mình, cô chuẩn bị tinh dầu thơm và nước nóng, sau đó thoải mái ngâm mình trong bồn tắm, hài lòng thở một hơi dài.

Bên cạnh phòng tắm có một cửa kính lớn từ trần đến sàn, là kính một chiều, bên ngoài không nhìn thấy bên trong, nhưng từ bên trong có thể nhìn rõ bên ngoài. Tuy nhiên, may mắn là nhà cô ở tầng cao, nếu không Thẩm Thiên Thiên sẽ quá xấu hổ để có thể tắm rửa.

Cô nghiêng đầu nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, nếu lúc này có rượu vang đỏ và âm nhạc thì đúng là nghệ nguyên củ.

Dần dần, cô dựa vào bồn tắm ngủ thiếp đi, cuối cùng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Nước đã lạnh rồi, Thẩm Thiên Thiên rùng mình một cái, vội vàng khoác áo choàng tắm ra ngoài, nhân tiện nghe điện thoại.

Là Phó Từ Hành.

"Anh đang ở dưới lầu nhà em." Giọng anh hơi khàn.

"Hả? Anh về rồi ạ?" Thẩm Thiên Thiên sửng sốt một chút.

"Ừ." Anh đáp: "Quản gia nơi này không cho anh đi lên, em nói với ông ấy một chút đi."

Trước đó Thẩm Thiên Thiên đã đăng địa chỉ nhà mới của cô trên vòng bạn bè, nhưng cô không ngờ rằng anh sẽ trực tiếp tìm tới.

Thẩm Thiên Thiên vội vàng nói: "Vậy anh đợi một chút, em đi nói với quản gia một tiếng."

Sau khi cúp điện thoại của Phó Từ Hành, Thẩm Thiên Thiên gọi lại cho quản gia trong tòa nhà và yêu cầu cho Phó Từ Hành đi lên. Cô nhìn xuống chiếc áo choàng tắm trên người, quay đầu chạy vào phòng thay quần áo.

Quản gia đích thân đưa Phó Từ Hành đến cửa phòng Thẩm Thiên Thiên, cô mở cửa cho anh vào: "Đã muộn như vậy rồi, sao anh còn vội vàng trở về?"

Lọn tóc của cô còn ướt sũng, nhỏ giọt nước xuống, giọt nước rơi xuống cổ, xuống xương quai xanh, cuối cùng chảy vào cổ áo.

Ánh mắt anh sâu thẳm, anh đáp: "Trở về mừng tân gia."



Thẩm Thiên Thiên: "..." Cô dở khóc dở cười: "Buổi trưa tổ chức tiệc mừng mà lúc này anh mới tới, có phải hơi muộn rồi không?"

"Không muộn." Anh giơ tay nhìn thời gian: "Còn chưa đến mười hai giờ."

Ánh mắt anh không giống như đang nói đùa, vậy anh thật sự bay gấp về đây là vì cô?

Vì anh đã từng nói: "Giao thông bây giờ phát triển đến vậy mà, dù cho anh ở Bắc bán cầu thì chỉ cần em gọi là anh có thể ngay lập tức bay đến bên cạnh em."

Không lẽ vì một cuộc gọi điện hồi sáng mà anh đã bay về ngay lập tức?

Trong lòng cô đột nhiên lâng lâng một cảm giác khó tả, cảm giác này nhanh chóng lan ra toàn thân.

Trong đêm thanh tịnh như vậy, cô thậm chí còn có "nhiều" chút kích thí.ch rạo rực, thực sự rất muốn làm gì đó với anh.

Nhìn đôi môi mỏng của anh, cô vươn tay đẩy anh vào cánh cửa sau lưng, anh còn chưa kịp phản ứng thì cô đã kiễng chân hôn anh rồi.

Đó cũng không hẳn là một nụ hôn, chỉ là một cái chạm nhẹ lên môi, chạm nhẹ thôi mà. Cô nhìn thấy hình dáng của chính mình sâu trong đôi mắt đen láy của anh.

Một giọt nước lạnh rơi vào trong, Thẩm Thiên Thiên giật bắn, vội xua đi hình ảnh bất thường trong đầu, xấu hổ ho nhẹ một tiếng: "Em..."

Cô miên man nghĩ cái gì vậy, thế mà lại muốn hôn anh!

Ngay sau đó, Phó Từ Hành đột nhiên đưa tay vén mớ tóc dính trên cổ cô: "Em đi sấy khô tóc trước đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh."

"À..." Thẩm Thiên Thiên hoảng loạn gật đầu: "Vậy anh ngồi xuống trước đi, em đi lau tóc một chút." Cô đưa tay che gò má, cảm giác nhiệt độ bên má có chút bất thường.

Sau khi trở về phòng đóng cửa lại, Thẩm Thiên Thiên dựa vào cửa, vội giấu đi trái tim đang đập loạn nhịp của mình, cảm giác trái tim bồn chồn này sắp nhảy ra ngoài.

Chời đất quỷ thần thiên địa ơi, cô hình như vừa chiếm tiện nghi của anh rồi!

Thẩm Thiên Thiên ơi là Thẩm Thiên Thiên, mày mới chính là cầm thú!

Trong phòng cô hít sâu vài lần thì cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sau khi dùng khăn khô lau khô nước đọng trên tóc, cô thận trọng thò đầu ra nhìn, thấy Phó Từ Hành đang ngồi trên ghế sofa.

Anh hình như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Này, anh ăn cơm chưa, có muốn ăn không?" Thẩm Thiên Thiên đi tới hỏi.

Anh mở mắt nhìn cô: "Vẫn chưa, nhưng không sao đâu."

Thẩm Thiên Thiên suy nghĩ một chút, sau đó xoay người, từ trong ngăn tủ lấy ra mấy thùng mì ăn liền các loại hương vị: "Muốn ăn cái nào?"

Phó Từ Hành: "..."

Cuối cùng, Phó Từ Hành đã chọn mì bò kho, Thẩm Thiên Thiên xung phong giúp anh nấu mỳ.

Có lẽ anh thực sự đói nên trông anh ấy ăn khá ngon miệng.

Thẩm Thiên Thiên chống cằm ngồi đối diện anh, nhỏ giọng nói: "Cũng đã trễ lắm rồi, vậy đêm nay anh ở lại đây với em đi? Trong nhà còn có khách phòng."

"Được." Anh đồng ý không chút do dự.

Thẩm Thiên Thiên mím môi nói: "Anh là vị khách đầu tiên ở nhà em qua đêm đấy."

Anh chậm rãi cong môi nói: "Thật vinh hạnh quá."

"Vậy... anh có thể hứa với em một điều được không?" Thẩm Thiên Thiên nhẹ giọng nói: "Lần sau đừng vội vã trở về như vậy nữa, thân thể sẽ không chịu đựng nổi đâu." Sự mệt mỏi hiện rõ trong mắt anh, nó khiến cô cảm thấy rất đau lòng.

"Được." Anh lại gật đầu.

______

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương