Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng
-
Chương 46
Bác sĩ nói trẻ em tự kỷ về cơ bản sẽ chia làm hai loại, loại một là công năng thấp, loại hai là công năng cao. Loại công năng cao là những trẻ em tự kỷ có chỉ số IQ xêm xêm với người bình thường, bởi vậy chỉ cần chăm sóc tốt thì vẫn có khả năng tự gánh vác lấy cuộc đời của mình, sau này khi lớn lên về cơ bản thì sẽ giống như những người bình thường khác. Rất may Phương Phương thuộc loại công năng cao, hơn nữa mấy năm nay tôi vẫn luôn kiên trì tự tay chăm sóc và dạy dỗ cho Phương Phương, tôi tin là chỉ cần tôi không từ bỏ thì một ngày nào đó có lẽ Phương Phương cũng sẽ hòa nhập được vào xã hội này giống như những người bình thường khác, rồi cũng sẽ có được một công việc vừa ý và một gia đình hạnh phúc.
Tôi vẫn luôn lấy đó làm mục tiêu để nỗ lực.
Tôi biết Phương Phương cũng đang rất cố gắng. Giống y như những gì bác sĩ đã nói vậy, trẻ em tự kỷ thường rất thông minh, có điều bạn phải thỏa mãn được những nhu cầu với cường độ khác nhau của chúng, để cho trí thông minh của chúng được phát huy.
Ngay từ khi còn rất nhỏ Phương Phương đã bộc lộ thiên phú phi phàm về nghệ thuật. Có một khoảng thời gian thằng bé cực kỳ mê mẩn với chiếc bồn hoa và việc nhặt đá ở dưới nhà, nhặt đá xong rồi thì sẽ xếp chồng những hòn đá lại với nhau. Lúc ấy tôi cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ là thằng bé đang chơi linh tinh mà thôi. Đến khi dọn dẹp quét tước thì mới phát hiện ra những hòn đá nhỏ mà thằng bé nhặt được đã được xếp thành một thành trì bé nhỏ. Chẳng hề có xi-măng gì cả, chỉ là tảng đá này tựa vào tảng đá kia, thế mà thằng bé lại có thể xếp chồng lên thành một tòa kiến trúc cao nửa mét.
Cũng từ lúc ấy, tôi mới dần hiểu ra được rằng có lẽ chứng tự kỷ cũng không phải hoàn toàn chỉ là khuyết điểm trong cuộc đời của Phương Phương, mà đồng thời nó cũng là một món quà mà ông trời đã ban tặng cho thằng bé. Có một câu châm ngôn như thế này: “Ông trời đóng đi của bạn một cánh cửa thì nhất định sẽ mở ra cho bạn một cánh cửa khác.”
Năm Phương Phương mười tuổi, năng lực học tập và chỉ số IQ của Phương Phương cũng đã gần bằng với những đứa trẻ cùng tuổi khác, sau khi bàn bạc với nhau xong, tôi và bố của Phương Phương quyết định sẽ để thằng bé tới học tại một ngôi trường bình thường trong thành phố G một khoảng thời gian, hi vọng thằng bé có thể tiếp xúc với các bạn bè cùng lứa nhiều hơn một chút, mà nếu có thể quen biết được thêm với một số người bạn thì sẽ càng tốt hơn nữa.
Chỉ là hiện thực luôn khác xa so với những mộng tưởng. Một mặt, Phương Phương chẳng hề có một tí hứng thú gì đối với nội dung bài giảng của thầy giáo, thậm chí còn chẳng muốn tham gia thi cử; mặt khác, có không ít đứa nhỏ vẫn luôn ngầm bắt nạt Phương Phương. Tôi tin là những đứa trẻ đó cũng không hề có ác ý gì cả, thế nhưng đối với một người mẹ như tôi mà nói thì hành vi trêu cợt của chúng không khỏi quá mức tàn nhẫn.
Sau cùng, sau khi Phương Phương bị một bạn học dùng bút máy chọc vào mông mà chảy máu, tôi đã quyết định sẽ mời một thầy dạy võ tới dạy võ cho Phương Phương.
Là một người mẹ, tôi không thể nào dạy cho Phương Phương là hãy đi trả thù những đứa trẻ khác, nhưng chí ít tôi muốn để cho thằng bé có được năng lực tự bảo vệ bản thân.
Tôi vẫn luôn lấy đó làm mục tiêu để nỗ lực.
Tôi biết Phương Phương cũng đang rất cố gắng. Giống y như những gì bác sĩ đã nói vậy, trẻ em tự kỷ thường rất thông minh, có điều bạn phải thỏa mãn được những nhu cầu với cường độ khác nhau của chúng, để cho trí thông minh của chúng được phát huy.
Ngay từ khi còn rất nhỏ Phương Phương đã bộc lộ thiên phú phi phàm về nghệ thuật. Có một khoảng thời gian thằng bé cực kỳ mê mẩn với chiếc bồn hoa và việc nhặt đá ở dưới nhà, nhặt đá xong rồi thì sẽ xếp chồng những hòn đá lại với nhau. Lúc ấy tôi cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ là thằng bé đang chơi linh tinh mà thôi. Đến khi dọn dẹp quét tước thì mới phát hiện ra những hòn đá nhỏ mà thằng bé nhặt được đã được xếp thành một thành trì bé nhỏ. Chẳng hề có xi-măng gì cả, chỉ là tảng đá này tựa vào tảng đá kia, thế mà thằng bé lại có thể xếp chồng lên thành một tòa kiến trúc cao nửa mét.
Cũng từ lúc ấy, tôi mới dần hiểu ra được rằng có lẽ chứng tự kỷ cũng không phải hoàn toàn chỉ là khuyết điểm trong cuộc đời của Phương Phương, mà đồng thời nó cũng là một món quà mà ông trời đã ban tặng cho thằng bé. Có một câu châm ngôn như thế này: “Ông trời đóng đi của bạn một cánh cửa thì nhất định sẽ mở ra cho bạn một cánh cửa khác.”
Năm Phương Phương mười tuổi, năng lực học tập và chỉ số IQ của Phương Phương cũng đã gần bằng với những đứa trẻ cùng tuổi khác, sau khi bàn bạc với nhau xong, tôi và bố của Phương Phương quyết định sẽ để thằng bé tới học tại một ngôi trường bình thường trong thành phố G một khoảng thời gian, hi vọng thằng bé có thể tiếp xúc với các bạn bè cùng lứa nhiều hơn một chút, mà nếu có thể quen biết được thêm với một số người bạn thì sẽ càng tốt hơn nữa.
Chỉ là hiện thực luôn khác xa so với những mộng tưởng. Một mặt, Phương Phương chẳng hề có một tí hứng thú gì đối với nội dung bài giảng của thầy giáo, thậm chí còn chẳng muốn tham gia thi cử; mặt khác, có không ít đứa nhỏ vẫn luôn ngầm bắt nạt Phương Phương. Tôi tin là những đứa trẻ đó cũng không hề có ác ý gì cả, thế nhưng đối với một người mẹ như tôi mà nói thì hành vi trêu cợt của chúng không khỏi quá mức tàn nhẫn.
Sau cùng, sau khi Phương Phương bị một bạn học dùng bút máy chọc vào mông mà chảy máu, tôi đã quyết định sẽ mời một thầy dạy võ tới dạy võ cho Phương Phương.
Là một người mẹ, tôi không thể nào dạy cho Phương Phương là hãy đi trả thù những đứa trẻ khác, nhưng chí ít tôi muốn để cho thằng bé có được năng lực tự bảo vệ bản thân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook