Trời sinh một đôi – Sunness
-
Chương 18
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc nhìn thấy mâm cơm, Kiều Tân Trung thật sự giật mình.
Thỉnh thoảng ông cũng có xuống bếp nhưng chỉ quen nấu mấy món lót dạ, không biết bày tiệc. Nếu hôm nào có khách, hoặc là để chị em phụ nữ trong nhà ra tay, hoặc là đi ăn tiệm. Chân gà ngâm sả ớt, cá hấp tàu xì, thịt bò hấp thính, hàu rán vàng, gà khẩu thủy (1) canh rau dền đỏ, tuy đều là món ăn thường ngày nhưng chỉ cần nhìn cách bài trí bàn ăn có thể thấy trình độ của người làm cơm không chỉ dừng ở “món thường ngày”.
Bề trên vui vẻ muốn dùng bữa, Tiêu Dương có lạnh lùng cách mấy thì vẫn hiểu lễ nghĩa, vừa ngồi vào mâm cơm liền gắp trước một miếng thịt gà cho ông: “Chú thử xem sao ạ, không biết có hợp khẩu vị của chú không?”
Thịt gà rất nạc, thấm vị cay hồng rực, Kiều Tân Trung vừa nhìn đã ưng mắt. Sau khi nấu, gà được vùi vào đá nên da gà giòn, thấm vị ớt cay, ăn rất tuyệt. Chân gà thường khó ăn hơn vì nó vốn rắn, nhiều gân, nhờ thái mỏng, ngâm cùng sả ớt nên rất thấm, ăn giòn sần sật, vừa cho vào miệng, vị cay đã lan tỏa khắp khoang miệng, xộc xuống cổ họng, thực sự rất đã. Kiều Tân Trung khen không ngớt lời.
“Tuyệt, rất ngon! Trình nấu ăn của tiểu Tiêu thật không tầm thường…”
Kiều Nhân thuận tay gắp thêm một miếng thịt gà cho Kiều Giai Duyệt nhưng con bé không thèm ngẩng đầu nhìn, đành lảng đi, bắt chuyện với cha: “Cha có nhớ nhà hàng Người Quý Châu không? Đó là nhà hàng do cha Tiêu Dương mở, ông ấy tự mình làm bếp trưởng đấy ạ.”
Miệng vẫn nói, tay cứ gắp, lần này là một miếng hàu rán vàng. Hàu được tẩm bột trước khi chiên, vỏ ngoài giòn, thịt trong ngọt.
“Khó trách, khó trách!” Kiều Tân Trung nghe xong lập tức hiểu ra, mặt mày phấn khởi. Ông có thể coi là người sành ăn nhưng thiên về thịt, cá, không thích đồ thanh đạm. Bữa cơm này của Tiêu Dương rất hợp ý ông, “Tiểu Tiêu theo cha học nấu ăn hả?”
“Xem như là vậy ạ.” Tiêu Dương lại găp một miếng thịt bò hấp thính cho ông, ngữ điệu ôn hòa, “Lúc khởi nghiệp chỉ là một quán nhỏ, phòng bếp và phòng ăn ở cùng một gian, làm gì trong bếp thực khách đều nhìn thấy hết. Lúc cháu đi học, hằng ngày đều ngồi ở cửa tiệm làm bài tập, cha thì đứng trong bếp nghiên cứu các món mới, nấu xong sẽ cho cháu nếm thử.”
Tiêu Dương thoáng ngừng lời, như để hồi tưởng, mặt mày tươi tỉnh, gắp thêm một miếng thịt bò cho Kiều Giai Duyệt đang cắm mặt ăn cơm rồi kể tiếp: “Lâu dần, khẩu vị cháu cũng tinh tế hơn, sợ mấy món mới của cha không ngon nên bắt đầu tập tành vào bếp.”
Kiều Giai Duyệt cứng người, Tiêu Dương làm bộ không để ý, cô bé lại cúi đầu nhìn thức ăn trong bát. Tiêu Dương lấy bát của Kiều Nhân, gắp mấy món xa tay cho cô rồi đưa trả lại. Kiều Nhân nhận lại bát, đôi mắt cong cong, nhoẻn miệng cười như một đứa trẻ.
“Đây gọi là có thiên phú!” Kiều Tân Trung nghe xong vui vẻ nói, miếng thịt bò được xắt đều tăm tắp, mùi vị rất đậm đà, “Mẹ cậu thật có phúc, chồng con đều giỏi nấu ăn.”
“Vâng.” Tiêu Dương nói, “Cha cháu bình thường ở cửa hàng suốt ngày, về nhà ít khi xuống bếp. Sau này cháu cũng bận nhiều việc, ít khi có dịp nấu cơm.”
Nhớ lại mẹ Trương Xuân Mai trước đây suốt ngày than đau lưng mỏi người, Tiêu Dương ngừng một lát mới nói tiếp: “Đàn ông trên nhà, đàn bà dưới bếp. Việc trong nhà đều do mẹ cháu vất vả chăm lo.”
“Chà, đàn ông vẫn coi sự nghiệp là trên hết, có muốn đỡ một tay cũng không được. Làm cảnh sát như các cháu, bình thường hẳn là rất vất vả.” Ông thở dài rồi nói tiếp, “Dẫu có lòng hiếu kính cha mẹ, cháu làm công việc này, trong lòng họ sao có thể bớt lo cho được.”
Tiêu Dương gật đầu: “Cháu biết.”
Hai người đàn ông lời qua câu lại, Kiều Nhân và Kiều Giai Duyệt không xen lời nổi câu nào. Kiều Nhân rảnh rang chuyên tâm ăn cơm, chỉ để ý nội dung cuộc thoại, tránh xuất hiện tình huống đôi bên khó xử. Kiều Giai Duyệt thì không như vậy, suốt bữa cơm chỉ toàn gắp rau dền đỏ ăn, nước canh tím đỏ chan vào cơm rất đẹp mắt, ăn rất ngon miệng. Kiều Giai Duyệt rất quen với hương vị này, đây rõ ràng là đồ Kiều Nhân nấu.
Sau bữa cơm, Kiều Tân Trung nói dăm ba câu chuyện phiếm với Tiêu Dương rồi ra về.
Tiêu Dương đi lấy xe đưa hai người về, Kiều Nhân cũng xuống theo. Kiều Tân Trung có ấn tượng rất tốt về Tiêu Dương. Ông nói: “Cha thấy tướng mạo tiểu Tiêu rất tốt đấy. Khóe mắt xếch như vậy là tướng trung dũng, là người chính trực. Sống mũi đầy đặn, độ cao vừa phải, đó là tướng phú quý. Có điều đáng tiếc là môi hơi mỏng… Cũng không mỏng lắm đâu, rất có năng lực, rất thực tế… Chà, người thời nay không thực tế mới không tốt.”
Năng lực biểu đạt cũng rất tốt, cái miệng ấy thật đáng ghét, Kiều Nhân âm thầm bổ sung trong lòng, cảm thấy buồn cười, quay đầu ngó Kiều Tân Trung ở ghế sau: “Cha cũng mê tín phết nhỉ.”
“Không phải mê tín, tướng do tâm sinh, người thế nào thì tướng thế ấy. Nội dung quyết định hình thức. Đây là khoa học.” Ông rướn đôi lông mày, “Thà tin là có chứ đừng không tin. Thanh niên giờ không có tín ngưỡng nên đâm ra không kiêng kị gì.”
Ông bắt đầu luyên thuyên về sự cách biệt tư tưởng của hai thế hệ suốt cả đoạn đường còn lại. Đến tận khi đưa hai người về nhà rồi, trên xe chỉ còn Kiều Nhân và Tiêu Dương, Kiều Nhân cuối cùng mới thờ phào nhẹ nhõm: “Không ngờ cha em bất ngờ qua chơi, anh vất vả rồi.”
Kiều Nhân ngả đầu tựa hẳn vào ghế, quay mặt sang nhìn anh, khóe miệng còn vương ý cười: “Trong bếp còn canh ba ba, lát nữa về lấy cho anh uống. Hôm nay anh bình tĩnh quá đấy! Em cứ tưởng đàn ông khi gặp cha của người yêu thì đều có chút lo lắng chứ. Anh thì không hoảng, thậm chí còn mời vào nhà dùng cơm nữa.”
Vừa lúc gặp đèn đỏ, Tiêu Dương dừng xe, liếc mắt nhìn cô, nói cứ như không: “Chuyện sớm muộn thôi, có gì phải hoảng.”
Kiều Nhân vốn chỉ trêu anh thôi, không ngờ anh trả lời thật. Cô nhìn anh chăm chú. Người đàn ông này là người nghiêm túc trong tình cảm, cực kỳ có trách nhiệm, sẽ không lấy chuyện kết hôn ra đùa giỡn. Nghĩ thế này thì Kiều Tân Trung xem tướng chuẩn đấy chứ. Kiều Nhân chợt cảm thấy vững tâm. Đó là loại cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng có ai đem lại cho cô. Ngắm anh hồi lâu rồi cô cười rộ lên: “Tiêu Dương à, bây giờ em có thể hôn anh không?”
“Không được.” Tiêu Dương cự tuyệt rất dứt khoát. “Anh đang lái xe.”
Kiều Nhân chẳng hề bị đả kích mà thậm chí còn cười dữ hơn: “Đùa thôi, em vẫn còn xấu hổ lắm.”
Kiều Nhân đổi đề tài: “Vừa rồi ở trong bếp, anh với Kiều Giai Duyệt nói những gì vậy?”
“Nói vài câu.” Đèn chuyển xanh, Tiêu Dương khởi động lại xe, theo dòng xe cộ đi về phía trước, “Nói con bé phải chú ý lễ phép.”
Kiều Nhân gật đầu, cô rất tin lời anh. Cô nói: “Con bé là em cùng cha khác mẹ với em. Mẹ con bé năm đó làm trợ lý cho cha em, kém cha mười lăm tuổi. Sau khi cha mẹ em ly hôn chưa đầy hai tháng thì hai người họ kết hôn, hai năm sau thì sinh Kiều Giai Duyệt, nhỏ hơn em mười hai tuổi. Em không gọi con bé là em gái nhưng con bé thì nghe lời cha nên vẫn gọi em là chị, từ bé đã là một đứa trẻ rắc rối, miệng thì gọi chị nhưng trong lòng rõ ràng căm thù em đến tận xương tủy. Thật không hiểu nổi!”
Kiều Nhân thoáng thấy buồn bực: “Em thấy con bé cỏ vẻ rất sợ anh, chưa bao giờ thấy con bé sợ em đâu đấy.”
“Nhà nội anh đông anh em, mỗi dịp Tết tụ họp đông đủ là lại giao cả lũ nhóc con cho anh trông. Cho nên tụi nhỏ bình thường khá sợ anh.” Đã về đến cổng, Tiêu Dương chỉ đáp ngắn gọn.
Kiều Nhân tưởng tượng ra cảnh một lũ trẻ đứng trước mặt anh lo sợ nơm nớp, ôi thật muốn đưa hết mấy đứa cháu bên nhà cô cho anh trông quá. Cô nói: “Cũng đúng, anh là cảnh sát… Có đứa trẻ nào chưa từng bị dọa rằng ‘Làm chuyện xấu sẽ bị chú cảnh sát bắt’ chứ.”
“Nói gạt.” Tiêu Dương bảo, tay đánh tay lái vào tầng ngầm, “Làm chuyện xấu cũng chia nặng nhẹ, nói linh tinh vậy làm tụi nhỏ sợ.”
Kiều Nhân gật đầu phụ họa: “Đúng vậy. Không phải tội nào cũng giống nhau, không phải chuyện xấu nào cũng phạm pháp, nói linh tinh dọa trẻ con như vậy là không tốt.”
Xe đã đậu yên trong bãi đỗ xe, Kiều Nhân tháo dây an toàn, cô vừa định hỏi anh ngày mai làm gì thì Tiêu Dương cũng đã tháo dây an toàn, nghiêng người qua bên cô, giữ bả vai cô và hôn. Một nụ hôn thật gọn gàng dứt khoát, lướt qua răng môi cô, nhẹ nhàng chiếm đất đoạt thành. Kiều Nhân sửng sốt một chút, may là không đến nỗi ngơ ngẩn như lần trước, nhẹ nhàng níu cổ anh xuống, tinh tế đáp lại, trong lúc mơ màng bỗng nhớ lại vừa rồi lúc hỏi có thể hôn anh hay không, lý do cự tuyệt của anh là đang lái xe.
Phải rồi, bây giờ, quả nhiên là không lái xe…
Chuyện ngày mai làm gì được chuyển sang bàn luận lúc hai người cùng ngồi uống canh ba ba, kế hoạch là sẽ đi công viên núi Vạn Tượng (2) nằm ở vùng ngoại ô phía nam leo núi, câu cá.
“Nếu vậy ngày mai chúng ta có thể ăn cá.” Kiều Nhân lập tức nghĩ tới đồ ăn, hai chân đung đưa, mắt híp lại cứ như có thể nhìn thấy miếng thịt cá tươi ngon trong bát canh ba ba, “Em câu cá rất hay gặp may đấy, cá vừa câu được nhiều, vừa béo mập…”
Tiêu Dương không nói một lời, chuyện này hai người đã quen rồi. Trong đầu anh đang nghĩ đến một chuyện khác. Anh vẫn nhớ hôm Kiều Nhân đi họp lớp, Hoàng Linh có nhắc đến người cũ, cộng thêm hôm ở rừng, cái người đàn ông tỏ vẻ thân thiết với Kiều Nhân kia nữa. Trực giác nói cho Tiêu Dương biết, người đàn ông đó chính là người cũ của Kiều Nhân. Liếc mắt nhìn Kiều Nhân, cô từ lúc nào đã luyên thuyên sang món cá nấu đông rồi.
“Anh làm cá nấu đông nhé? Trước kia nhà em mùa hè một tuần phải làm một lần, một bát tô canh đầu cá, sau đó làm cá nấu đông… Em vẫn nhớ cách làm, lần sau làm cho anh ăn nhé?”
Đôi mắt Kiều Nhân sáng lấp lánh đầy vẻ mong chờ, Tiêu Dương im lặng nghe hết rồi đồng ý. Có lẽ anh suy nghĩ quá nhiều rồi, người cũ đối với Kiều Nhân mà nói, sao có thể bằng sức hấp dẫn của một chậu cá nấu đông.
Ngày hôm sau, hai người họ dậy từ sớm, cùng đi ăn sáng rồi xuất phát đi công viên Vạn Tượng chơi.
Sau khi họ đi không lâu thì Chu Thừa Trạch ôm một bó hoa hồng tới đứng dưới lầu nhà Kiều Nhân. Anh ta cúi nhìn đồng hồ trên cổ tay, cảm thấy hẵng còn sớm nên không gọi điện kẻo làm phiền cô. Anh ta cứ đứng dưới lầu chờ cả tiếng như vậy rồi mới gọi điện cho Kiều Nhân nhưng không có người nghe máy. Sớm như vậy… đã ra ngoài rồi? Chu Thừa Trạch cảm thấy thật ngu ngốc, vốn định gọi trước cho cô rồi nhưng Trịnh Thiên Dực nói là phải ‘tạo bất ngờ’. Anh ta do dự một lúc rồi quyết định gọi cho Hoàng Linh hỏi thăm xem Kiều Nhân đi đâu, không ngờ cũng không gọi được. Chu Thừa Trạch chỉ còn cách tiếp tục chờ. Hôm nay là ngày nghỉ, không có chuyện cô đã đi làm, chắc là đi chợ thôi, một lát nữa sẽ về. Anh ta đợi tới hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy Kiều Nhân về. Bảo vệ thấy anh ta đứng mãi ở dưới lầu không đi, sợ anh ta có ý đồ bất chính.
Sắp mười giờ trưa, Chu Thừa Trạch thấy có người lại gần, anh ngẩng đầu lên nhìn, đó là một người đàn ông gầy gò xa lạ, anh ta nhìn đi nhìn lại Chu Thừa Trạch rồi mới hỏi: “Xin hỏi có phải là Chu Thừa Trạch tiên sinh không?”
Bị một người lạ gọi đúng tên mình, Chu Thừa Trạch cảnh giác đáp: “Phải, là tôi. Có chuyện gì vậy?”
“Chu Giai Minh muốn tôi đưa cái này cho ngài.”
Đối phương đưa một phong thư cho anh ta.
“Chu Giai Minh?”
Chu Thừa Trạch sửng sốt, nhanh chóng xé bì thư, đọc lướt qua nội dung bên trong rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, cau mày hỏi: “Anh ta đang ở đâu?”
Đối phương cẩn thận nhìn ngó bốn phía rồi nhỏ giọng bảo: “Đi theo tôi.”
Anh ta đi thẳng về phía một chiếc xe con. Chu Thừa Trạch nghĩ một lát rồi đi về phía nhà bảo vệ, âm thầm nhét bì thư đó vào trong bó hoa hồng rồi đưa cho bảo vệ: “Phiền chú đưa cái này cho tiểu thư Kiều Nhân ở phòng 202.”
“Tiên sinh, chúng tôi không phụ trách giao đồ …”
“Làm phiền chú, hiện tại tôi có việc gấp.”
Mặc kệ lời cự tuyệt của bảo vệ, Chu Thừa Trạch để bó hoa lại cho đối phương rồi vội vàng quay người đi về phía chiếc xe con kia. Chiếc xe phóng đi…
Chú giải:
(1) Gà khẩu thủy 口水鸡 là một món ăn đặc sản của Trùng Khánh, Tứ Xuyên, có vị cay, thơm ngon, giá trị dinh dưỡng cao, hương vị độc đáo. “Khẩu thủy” có nghĩa là nước bọt, có hẳn một giai thoại về nguồn gốc tên gọi này nhưng có thể hiểu nôm na là món gà này rất cay, nhìn thì ứa nước miếng nhưng ăn vào lại tê cả lưỡi. Xem cách làm tại đây.
(2) Công viên núi Vạn Tượng 万象山公园 là một khu danh lam thắng cảnh quốc gia cấp AAAA thuộc thành phố Lệ Thủy, tình Chiết Giang. Chi tiết hơn, tham khảo tại baidu.
(3) cá nấu đông 鱼冻 tương tự món thịt đông của mình.
Lúc nhìn thấy mâm cơm, Kiều Tân Trung thật sự giật mình.
Thỉnh thoảng ông cũng có xuống bếp nhưng chỉ quen nấu mấy món lót dạ, không biết bày tiệc. Nếu hôm nào có khách, hoặc là để chị em phụ nữ trong nhà ra tay, hoặc là đi ăn tiệm. Chân gà ngâm sả ớt, cá hấp tàu xì, thịt bò hấp thính, hàu rán vàng, gà khẩu thủy (1) canh rau dền đỏ, tuy đều là món ăn thường ngày nhưng chỉ cần nhìn cách bài trí bàn ăn có thể thấy trình độ của người làm cơm không chỉ dừng ở “món thường ngày”.
Bề trên vui vẻ muốn dùng bữa, Tiêu Dương có lạnh lùng cách mấy thì vẫn hiểu lễ nghĩa, vừa ngồi vào mâm cơm liền gắp trước một miếng thịt gà cho ông: “Chú thử xem sao ạ, không biết có hợp khẩu vị của chú không?”
Thịt gà rất nạc, thấm vị cay hồng rực, Kiều Tân Trung vừa nhìn đã ưng mắt. Sau khi nấu, gà được vùi vào đá nên da gà giòn, thấm vị ớt cay, ăn rất tuyệt. Chân gà thường khó ăn hơn vì nó vốn rắn, nhiều gân, nhờ thái mỏng, ngâm cùng sả ớt nên rất thấm, ăn giòn sần sật, vừa cho vào miệng, vị cay đã lan tỏa khắp khoang miệng, xộc xuống cổ họng, thực sự rất đã. Kiều Tân Trung khen không ngớt lời.
“Tuyệt, rất ngon! Trình nấu ăn của tiểu Tiêu thật không tầm thường…”
Kiều Nhân thuận tay gắp thêm một miếng thịt gà cho Kiều Giai Duyệt nhưng con bé không thèm ngẩng đầu nhìn, đành lảng đi, bắt chuyện với cha: “Cha có nhớ nhà hàng Người Quý Châu không? Đó là nhà hàng do cha Tiêu Dương mở, ông ấy tự mình làm bếp trưởng đấy ạ.”
Miệng vẫn nói, tay cứ gắp, lần này là một miếng hàu rán vàng. Hàu được tẩm bột trước khi chiên, vỏ ngoài giòn, thịt trong ngọt.
“Khó trách, khó trách!” Kiều Tân Trung nghe xong lập tức hiểu ra, mặt mày phấn khởi. Ông có thể coi là người sành ăn nhưng thiên về thịt, cá, không thích đồ thanh đạm. Bữa cơm này của Tiêu Dương rất hợp ý ông, “Tiểu Tiêu theo cha học nấu ăn hả?”
“Xem như là vậy ạ.” Tiêu Dương lại găp một miếng thịt bò hấp thính cho ông, ngữ điệu ôn hòa, “Lúc khởi nghiệp chỉ là một quán nhỏ, phòng bếp và phòng ăn ở cùng một gian, làm gì trong bếp thực khách đều nhìn thấy hết. Lúc cháu đi học, hằng ngày đều ngồi ở cửa tiệm làm bài tập, cha thì đứng trong bếp nghiên cứu các món mới, nấu xong sẽ cho cháu nếm thử.”
Tiêu Dương thoáng ngừng lời, như để hồi tưởng, mặt mày tươi tỉnh, gắp thêm một miếng thịt bò cho Kiều Giai Duyệt đang cắm mặt ăn cơm rồi kể tiếp: “Lâu dần, khẩu vị cháu cũng tinh tế hơn, sợ mấy món mới của cha không ngon nên bắt đầu tập tành vào bếp.”
Kiều Giai Duyệt cứng người, Tiêu Dương làm bộ không để ý, cô bé lại cúi đầu nhìn thức ăn trong bát. Tiêu Dương lấy bát của Kiều Nhân, gắp mấy món xa tay cho cô rồi đưa trả lại. Kiều Nhân nhận lại bát, đôi mắt cong cong, nhoẻn miệng cười như một đứa trẻ.
“Đây gọi là có thiên phú!” Kiều Tân Trung nghe xong vui vẻ nói, miếng thịt bò được xắt đều tăm tắp, mùi vị rất đậm đà, “Mẹ cậu thật có phúc, chồng con đều giỏi nấu ăn.”
“Vâng.” Tiêu Dương nói, “Cha cháu bình thường ở cửa hàng suốt ngày, về nhà ít khi xuống bếp. Sau này cháu cũng bận nhiều việc, ít khi có dịp nấu cơm.”
Nhớ lại mẹ Trương Xuân Mai trước đây suốt ngày than đau lưng mỏi người, Tiêu Dương ngừng một lát mới nói tiếp: “Đàn ông trên nhà, đàn bà dưới bếp. Việc trong nhà đều do mẹ cháu vất vả chăm lo.”
“Chà, đàn ông vẫn coi sự nghiệp là trên hết, có muốn đỡ một tay cũng không được. Làm cảnh sát như các cháu, bình thường hẳn là rất vất vả.” Ông thở dài rồi nói tiếp, “Dẫu có lòng hiếu kính cha mẹ, cháu làm công việc này, trong lòng họ sao có thể bớt lo cho được.”
Tiêu Dương gật đầu: “Cháu biết.”
Hai người đàn ông lời qua câu lại, Kiều Nhân và Kiều Giai Duyệt không xen lời nổi câu nào. Kiều Nhân rảnh rang chuyên tâm ăn cơm, chỉ để ý nội dung cuộc thoại, tránh xuất hiện tình huống đôi bên khó xử. Kiều Giai Duyệt thì không như vậy, suốt bữa cơm chỉ toàn gắp rau dền đỏ ăn, nước canh tím đỏ chan vào cơm rất đẹp mắt, ăn rất ngon miệng. Kiều Giai Duyệt rất quen với hương vị này, đây rõ ràng là đồ Kiều Nhân nấu.
Sau bữa cơm, Kiều Tân Trung nói dăm ba câu chuyện phiếm với Tiêu Dương rồi ra về.
Tiêu Dương đi lấy xe đưa hai người về, Kiều Nhân cũng xuống theo. Kiều Tân Trung có ấn tượng rất tốt về Tiêu Dương. Ông nói: “Cha thấy tướng mạo tiểu Tiêu rất tốt đấy. Khóe mắt xếch như vậy là tướng trung dũng, là người chính trực. Sống mũi đầy đặn, độ cao vừa phải, đó là tướng phú quý. Có điều đáng tiếc là môi hơi mỏng… Cũng không mỏng lắm đâu, rất có năng lực, rất thực tế… Chà, người thời nay không thực tế mới không tốt.”
Năng lực biểu đạt cũng rất tốt, cái miệng ấy thật đáng ghét, Kiều Nhân âm thầm bổ sung trong lòng, cảm thấy buồn cười, quay đầu ngó Kiều Tân Trung ở ghế sau: “Cha cũng mê tín phết nhỉ.”
“Không phải mê tín, tướng do tâm sinh, người thế nào thì tướng thế ấy. Nội dung quyết định hình thức. Đây là khoa học.” Ông rướn đôi lông mày, “Thà tin là có chứ đừng không tin. Thanh niên giờ không có tín ngưỡng nên đâm ra không kiêng kị gì.”
Ông bắt đầu luyên thuyên về sự cách biệt tư tưởng của hai thế hệ suốt cả đoạn đường còn lại. Đến tận khi đưa hai người về nhà rồi, trên xe chỉ còn Kiều Nhân và Tiêu Dương, Kiều Nhân cuối cùng mới thờ phào nhẹ nhõm: “Không ngờ cha em bất ngờ qua chơi, anh vất vả rồi.”
Kiều Nhân ngả đầu tựa hẳn vào ghế, quay mặt sang nhìn anh, khóe miệng còn vương ý cười: “Trong bếp còn canh ba ba, lát nữa về lấy cho anh uống. Hôm nay anh bình tĩnh quá đấy! Em cứ tưởng đàn ông khi gặp cha của người yêu thì đều có chút lo lắng chứ. Anh thì không hoảng, thậm chí còn mời vào nhà dùng cơm nữa.”
Vừa lúc gặp đèn đỏ, Tiêu Dương dừng xe, liếc mắt nhìn cô, nói cứ như không: “Chuyện sớm muộn thôi, có gì phải hoảng.”
Kiều Nhân vốn chỉ trêu anh thôi, không ngờ anh trả lời thật. Cô nhìn anh chăm chú. Người đàn ông này là người nghiêm túc trong tình cảm, cực kỳ có trách nhiệm, sẽ không lấy chuyện kết hôn ra đùa giỡn. Nghĩ thế này thì Kiều Tân Trung xem tướng chuẩn đấy chứ. Kiều Nhân chợt cảm thấy vững tâm. Đó là loại cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng có ai đem lại cho cô. Ngắm anh hồi lâu rồi cô cười rộ lên: “Tiêu Dương à, bây giờ em có thể hôn anh không?”
“Không được.” Tiêu Dương cự tuyệt rất dứt khoát. “Anh đang lái xe.”
Kiều Nhân chẳng hề bị đả kích mà thậm chí còn cười dữ hơn: “Đùa thôi, em vẫn còn xấu hổ lắm.”
Kiều Nhân đổi đề tài: “Vừa rồi ở trong bếp, anh với Kiều Giai Duyệt nói những gì vậy?”
“Nói vài câu.” Đèn chuyển xanh, Tiêu Dương khởi động lại xe, theo dòng xe cộ đi về phía trước, “Nói con bé phải chú ý lễ phép.”
Kiều Nhân gật đầu, cô rất tin lời anh. Cô nói: “Con bé là em cùng cha khác mẹ với em. Mẹ con bé năm đó làm trợ lý cho cha em, kém cha mười lăm tuổi. Sau khi cha mẹ em ly hôn chưa đầy hai tháng thì hai người họ kết hôn, hai năm sau thì sinh Kiều Giai Duyệt, nhỏ hơn em mười hai tuổi. Em không gọi con bé là em gái nhưng con bé thì nghe lời cha nên vẫn gọi em là chị, từ bé đã là một đứa trẻ rắc rối, miệng thì gọi chị nhưng trong lòng rõ ràng căm thù em đến tận xương tủy. Thật không hiểu nổi!”
Kiều Nhân thoáng thấy buồn bực: “Em thấy con bé cỏ vẻ rất sợ anh, chưa bao giờ thấy con bé sợ em đâu đấy.”
“Nhà nội anh đông anh em, mỗi dịp Tết tụ họp đông đủ là lại giao cả lũ nhóc con cho anh trông. Cho nên tụi nhỏ bình thường khá sợ anh.” Đã về đến cổng, Tiêu Dương chỉ đáp ngắn gọn.
Kiều Nhân tưởng tượng ra cảnh một lũ trẻ đứng trước mặt anh lo sợ nơm nớp, ôi thật muốn đưa hết mấy đứa cháu bên nhà cô cho anh trông quá. Cô nói: “Cũng đúng, anh là cảnh sát… Có đứa trẻ nào chưa từng bị dọa rằng ‘Làm chuyện xấu sẽ bị chú cảnh sát bắt’ chứ.”
“Nói gạt.” Tiêu Dương bảo, tay đánh tay lái vào tầng ngầm, “Làm chuyện xấu cũng chia nặng nhẹ, nói linh tinh vậy làm tụi nhỏ sợ.”
Kiều Nhân gật đầu phụ họa: “Đúng vậy. Không phải tội nào cũng giống nhau, không phải chuyện xấu nào cũng phạm pháp, nói linh tinh dọa trẻ con như vậy là không tốt.”
Xe đã đậu yên trong bãi đỗ xe, Kiều Nhân tháo dây an toàn, cô vừa định hỏi anh ngày mai làm gì thì Tiêu Dương cũng đã tháo dây an toàn, nghiêng người qua bên cô, giữ bả vai cô và hôn. Một nụ hôn thật gọn gàng dứt khoát, lướt qua răng môi cô, nhẹ nhàng chiếm đất đoạt thành. Kiều Nhân sửng sốt một chút, may là không đến nỗi ngơ ngẩn như lần trước, nhẹ nhàng níu cổ anh xuống, tinh tế đáp lại, trong lúc mơ màng bỗng nhớ lại vừa rồi lúc hỏi có thể hôn anh hay không, lý do cự tuyệt của anh là đang lái xe.
Phải rồi, bây giờ, quả nhiên là không lái xe…
Chuyện ngày mai làm gì được chuyển sang bàn luận lúc hai người cùng ngồi uống canh ba ba, kế hoạch là sẽ đi công viên núi Vạn Tượng (2) nằm ở vùng ngoại ô phía nam leo núi, câu cá.
“Nếu vậy ngày mai chúng ta có thể ăn cá.” Kiều Nhân lập tức nghĩ tới đồ ăn, hai chân đung đưa, mắt híp lại cứ như có thể nhìn thấy miếng thịt cá tươi ngon trong bát canh ba ba, “Em câu cá rất hay gặp may đấy, cá vừa câu được nhiều, vừa béo mập…”
Tiêu Dương không nói một lời, chuyện này hai người đã quen rồi. Trong đầu anh đang nghĩ đến một chuyện khác. Anh vẫn nhớ hôm Kiều Nhân đi họp lớp, Hoàng Linh có nhắc đến người cũ, cộng thêm hôm ở rừng, cái người đàn ông tỏ vẻ thân thiết với Kiều Nhân kia nữa. Trực giác nói cho Tiêu Dương biết, người đàn ông đó chính là người cũ của Kiều Nhân. Liếc mắt nhìn Kiều Nhân, cô từ lúc nào đã luyên thuyên sang món cá nấu đông rồi.
“Anh làm cá nấu đông nhé? Trước kia nhà em mùa hè một tuần phải làm một lần, một bát tô canh đầu cá, sau đó làm cá nấu đông… Em vẫn nhớ cách làm, lần sau làm cho anh ăn nhé?”
Đôi mắt Kiều Nhân sáng lấp lánh đầy vẻ mong chờ, Tiêu Dương im lặng nghe hết rồi đồng ý. Có lẽ anh suy nghĩ quá nhiều rồi, người cũ đối với Kiều Nhân mà nói, sao có thể bằng sức hấp dẫn của một chậu cá nấu đông.
Ngày hôm sau, hai người họ dậy từ sớm, cùng đi ăn sáng rồi xuất phát đi công viên Vạn Tượng chơi.
Sau khi họ đi không lâu thì Chu Thừa Trạch ôm một bó hoa hồng tới đứng dưới lầu nhà Kiều Nhân. Anh ta cúi nhìn đồng hồ trên cổ tay, cảm thấy hẵng còn sớm nên không gọi điện kẻo làm phiền cô. Anh ta cứ đứng dưới lầu chờ cả tiếng như vậy rồi mới gọi điện cho Kiều Nhân nhưng không có người nghe máy. Sớm như vậy… đã ra ngoài rồi? Chu Thừa Trạch cảm thấy thật ngu ngốc, vốn định gọi trước cho cô rồi nhưng Trịnh Thiên Dực nói là phải ‘tạo bất ngờ’. Anh ta do dự một lúc rồi quyết định gọi cho Hoàng Linh hỏi thăm xem Kiều Nhân đi đâu, không ngờ cũng không gọi được. Chu Thừa Trạch chỉ còn cách tiếp tục chờ. Hôm nay là ngày nghỉ, không có chuyện cô đã đi làm, chắc là đi chợ thôi, một lát nữa sẽ về. Anh ta đợi tới hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy Kiều Nhân về. Bảo vệ thấy anh ta đứng mãi ở dưới lầu không đi, sợ anh ta có ý đồ bất chính.
Sắp mười giờ trưa, Chu Thừa Trạch thấy có người lại gần, anh ngẩng đầu lên nhìn, đó là một người đàn ông gầy gò xa lạ, anh ta nhìn đi nhìn lại Chu Thừa Trạch rồi mới hỏi: “Xin hỏi có phải là Chu Thừa Trạch tiên sinh không?”
Bị một người lạ gọi đúng tên mình, Chu Thừa Trạch cảnh giác đáp: “Phải, là tôi. Có chuyện gì vậy?”
“Chu Giai Minh muốn tôi đưa cái này cho ngài.”
Đối phương đưa một phong thư cho anh ta.
“Chu Giai Minh?”
Chu Thừa Trạch sửng sốt, nhanh chóng xé bì thư, đọc lướt qua nội dung bên trong rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, cau mày hỏi: “Anh ta đang ở đâu?”
Đối phương cẩn thận nhìn ngó bốn phía rồi nhỏ giọng bảo: “Đi theo tôi.”
Anh ta đi thẳng về phía một chiếc xe con. Chu Thừa Trạch nghĩ một lát rồi đi về phía nhà bảo vệ, âm thầm nhét bì thư đó vào trong bó hoa hồng rồi đưa cho bảo vệ: “Phiền chú đưa cái này cho tiểu thư Kiều Nhân ở phòng 202.”
“Tiên sinh, chúng tôi không phụ trách giao đồ …”
“Làm phiền chú, hiện tại tôi có việc gấp.”
Mặc kệ lời cự tuyệt của bảo vệ, Chu Thừa Trạch để bó hoa lại cho đối phương rồi vội vàng quay người đi về phía chiếc xe con kia. Chiếc xe phóng đi…
Chú giải:
(1) Gà khẩu thủy 口水鸡 là một món ăn đặc sản của Trùng Khánh, Tứ Xuyên, có vị cay, thơm ngon, giá trị dinh dưỡng cao, hương vị độc đáo. “Khẩu thủy” có nghĩa là nước bọt, có hẳn một giai thoại về nguồn gốc tên gọi này nhưng có thể hiểu nôm na là món gà này rất cay, nhìn thì ứa nước miếng nhưng ăn vào lại tê cả lưỡi. Xem cách làm tại đây.
(2) Công viên núi Vạn Tượng 万象山公园 là một khu danh lam thắng cảnh quốc gia cấp AAAA thuộc thành phố Lệ Thủy, tình Chiết Giang. Chi tiết hơn, tham khảo tại baidu.
(3) cá nấu đông 鱼冻 tương tự món thịt đông của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook