Trời sinh một đôi – Sunness
-
Chương 19
Công viên núi Vạn Tượng có quang cảnh rất hài hòa. Kiều Nhân vừa bước vào công viên liền duỗi lưng, hít sâu một hơi, nhìn một lượt những du khách mang đầy đủ trang bị đi lướt quá, nổi hứng lên, quay đầu đề nghị Tiêu Dương: “Chúng ta đi thuê xe đạp đi?”
Công viên rộng như vậy, nếu không có sẵn đích đến thì thuê xe đạp để đi loanh quanh ngắm cảnh là lựa chọn số một. Nhìn vẻ mặt chờ mong của cô, Tiêu Dương gật đầu đồng ý. Họ đến nhà thuê xe, phân vân không biết thuê loại xe gì. Trong khi Kiều Nhân còn đang đảo mắt nhìn một lượt những chiếc xe rực rỡ trong nhà xe thì Tiêu Dương đã đưa tiền đặt cọc cho ông chủ và nói: “Một xe đạp đôi.”
Bốn chữ đơn giản này chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang, Kiều Nhân giật mình nhìn anh, mắt mở to đầy kinh ngạc. Có thể là cảm nhận được cái nhìn của cô, Tiêu Dương quay đầu liếc cô một cái, giải thích: “Đường đông người, ven đường đều có hồ nước, đạp xe một mình không an toàn.”
“Không sao đâu, em đi xe đạp rất giỏi.”
Kiều Nhân chỉ thiếu nước vỗ ngực, ngửa mặt nhìn trời thề thốt thôi. Cô kéo ống tay Tiêu Dương, mở chai nước khoáng đưa cho anh, cười lấy lòng để lộ má lúm đồng tiền: “Lâu lắm rồi em không đi xe đạp, anh để em đi một mình một xe đi mà…”
“Không được.” Tiêu Dương từ chối thẳng thừng, “Lâu không đi, trước đây có giỏi thì giờ cũng dễ sơ sẩy.”
Thấy cô định tiếp tục kéo ống tay áo, anh liếc xéo một cái: “Không được làm nũng.”
Kiều Nhân đành phải thu tay, hậm hực đòi lại chai nước khoáng, dùng đôi mắt trong veo của mình nhìn anh chằm chằm, đôi mắt long lanh như nước trong chai nước khoáng dao động dập dềnh. Bị cô dòm một lát, Tiêu Dương đành chào thua, rút ví, lấy thêm tiền đặt cọc đưa cho ông chủ: “Xin lỗi, chúng tôi muốn đổi thành hai xe đơn.”
Kiều Nhân cười đắc ý, đưa lại chai nước cho Tiêu Dương.
Chỉ một lát sau, Tiêu Dương đã ý thức được mình không nên chiều theo ý cô. Kiều Nhân không nói quá chút nào, cô đạp xe rất giỏi nhưng vì giỏi nên mới kiêu ngạo, thêm phần hưng phấn, đạp xe quá nhanh, có lúc xuống dốc không thèm giữ phanh, cả người lẫn xe lao xuống vun vút, nếu anh không giữ lại, không biết đã trôi về đâu. Họ lượn khắp một vòng quanh công viên rồi dừng chân tạm nghỉ. Tiêu Dương cẩn thận khóa xe rồi lại chỗ cô cùng ngồi. Vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy cô nàng đã vừa hò hét vừa bỏ chạy. Tiêu Dương dừng bước, trong lòng tự hỏi không biết có phải nhìn mặt mình kinh khủng đến nỗi làm cô nàng hoảng hốt không, ánh mắt dõi theo xem cô đi đâu, thì ra là chạy đến trước mặt một bà lão bán dứa, mua hai xiên rồi vui vẻ chạy về chỗ cũ đưa một que cho anh: “Ăn thử đi anh, giải khát lắm đó.”
Có thể là bởi vì dáng vẻ kia quá vô tội, Tiêu Dương đành phải nhận lấy, không nhắc lại màn hò hét kinh người của cô lúc nãy nữa. Kiều Nhân là một luật sư tràn đầy sinh lực, vừa ăn xong lại cưỡi xe nhằm hướng hồ câu cá thẳng tiến. Họ ngồi buông cần đến tầm trưa thì Tiêu Dương có điện thoại gọi lập tức trở về cục.
Kiều Nhân thấy anh vừa nghe điện thoại vừa nhíu mày, trong lòng đoán được sơ sơ là ai gọi. Chờ Tiêu Dương cúp điện thoại, cô ngẩng đầu cười: “Lái xe chú ý an toàn. Gần đây có xe buýt về tới tận nhà, lát nữa em tự về được.”
Cảnh tượng này dường như đã từng gặp. Tiêu Dương lặng lẽ nhìn cô trong chốc lát rồi vỗ nhẹ đầu cô; “Đi một mình nhớ chú ý an toàn, đừng về muộn quá. Về đến nhà thì nhắn tin cho anh.”
Kiều Nhân cười và gật đầu, không hề tỏ vẻ mất hứng: “Vâng.”
Tiêu Dương nhìn cô chăm chú, không phát hiện cô có vẻ gì không vui rồi thuận miệng dặn thêm: “Trong tủ lạnh nhà anh còn nửa lọ chân gà ngâm sả ớt, em ăn thì tự sang lấy nhé.”
Đôi mắt Kiều Nhân sáng rỡ, gật đầu thật mạnh: “Rõ!”
Thấy cô vui vẻ rồi, Tiêu Dương mới dứt khoát đi, vừa đi về phía bãi đỗ xe, vừa lấy điện thoại gọi cho Nghiêm Thông, yêu cầu phải đến cục gấp, có án mới.
Vụ án này không chỉ làm lỡ dỡ vụ hẹn hò của Tiêu Dương mà còn làm hỏng chuyện tốt của Nghiêm Thông. Lúc này anh ta đang ăn cơm cùng đối tượng hẹn hò do gia đình sắp xếp, đối phương là một đại mỹ nữ rất hợp mắt anh ta, Nghiêm Thông nhận điện thoại không thể không đi, đành phải xin lỗi: “Ngại quá, Hoàng Linh, tôi vừa nhận được điện thoại, có trọng án, phải lập tức về cục, hôm nay không thể dùng bữa cùng cô, lát nữa còn để cô về một mình. Sau này nhất định tôi sẽ mời bù cô một bữa.”
“Trọng án à?” Hoàng Linh ngẩn người, “Không sao, công việc quan trọng. Vậy bây giờ anh về thành phố A có kịp không?”
“Hả?” Đến lượt Nghiêm Thông sửng sốt, “Không phải, cha tôi ở A nhưng tôi là cảnh sát hình sự nên giờ sẽ đến trụ sở công an thành phố.”
Trời biết lúc nói lời này anh ta thất vọng biết bao nhiêu. Con gái nhà người ta có điều kiện tốt thế lại chịu xem mặt mình thì ra là vì bị cha mình lừa, cứ tưởng mình làm việc ở A. A là nơi cực kỳ thích hợp để dưỡng lão, tỉ lệ tội phạm thấp, không thể so sánh với một nơi xô bồ như X.
Hoàng Linh nghe giải thích của anh ta xong quả thực có hơi ngạc nhiên, may mà cô không giận, chỉ gật đầu vẻ sâu xa: “Ồ… Ra vậy.”
Cô hỏi: “Tôi đây có thể đi cùng anh không? Vừa hay tôi ở gần cục công an, đến nơi có thể tự về được rồi.”
Nghiêm Thông cầu còn không được, tất nhiên là đồng ý. Vì thế Hoàng Linh liền ngồi xe anh ta về.
Vừa mới cài xong dây an toàn, cô liền quay đầu hỏi: “Đúng rồi, anh làm việc ở công an thành phố, hẳn là có quen Tiêu Dương chứ?”
“Lão Tiêu à? Quen chứ! Tôi và anh ta là bạn nối khố sáu năm đấy.” Nghiêm Thông không khỏi kinh ngạc, “Cô quen lão Tiêu à?”
Hoàng Linh nghe xong cười rộ lên. Bờ môi cô dầy, lúc mỉm cười trông rất quyến rũ, khi cười rộ lên thì là một phong vị khác: “Khéo thật,” vừa nói vừa lấy di động trong túi ra, cảm thán thế giới thật nhỏ bé, “Anh ta là bạn trai của bạn thân tôi, Kiều Nhân.”
“Luật sư Kiều?” Nghiêm Thông quá là ngạc nhiên, lòng thầm nói thế giới này quả thật nhỏ bé, đầu kia luật sư Kiều vừa mới thu phục lão Tiêu, anh ta bên này liền gặp ngay bạn thân của cô ấy.
Vốn định gửi tin nhắn cho Kiều Nhân nhưng Hoàng Linh vừa mở điện thoại thì thấy thông báo 23 cuộc gọi nhỡ, đều của Chu Thừa Trạch. Dự là có việc gấp, Hoàng Linh lập tức gọi lại, quay đầu cười với Nghiêm Thông, chỉ điện thoại bên tai: “Tôi gọi điện thoại đã.”
Điện thoại báo bận. Hoàng Linh không biết rằng, điện thoại Chu Thừa Trạch vừa reo thì đã có người giật lấy. Anh ta đang ở trong một chiếc xe con đỗ ở cuối một đoạn đường cái đang tu sửa. Trên ghế lái là gã đàn ông đưa thư lúc trước, tự xưng là Từ Phần Đông. Hắn vừa nghe thấy di động Chu Thừa Trạch reo liền không nói lời nào đã giật luôn, gác qua chỗ Chu Thừa Trạch không với tới: “Trước khi gặp Chu Giai Minh, ngài không thể nghe điện thoại.”
Đây coi là luật bất thành văn ư? Chu Thừa Trạch có nóng lòng gặp Chu Giai Minh thế nào thì vẫn cảm thấy không thỏa đáng. Cửa xe không khóa, anh ta định xông ra ngoài nhưng vừa bước một chân ra ngoài liên thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi tới. Đó là một người đàn ông trung niên mặc tây trang, đi giầy da, toàn thân chỉn chu, thẳng lưng, ưỡn ngực, rất có dáng dấp một phần tử trí thức. Làn da ấy vẫn đen, khuôn mặt vẫn chữ điền, Chu Thừa Trạch chỉ cần thoáng nhìn là nhận ra ngay ông anh trai đã mất tích 8 năm nay, Chu Giai Minh.
Vốn chỉ là thử may rủi, không ngờ thực sự được gặp lại anh, động tác mở cửa bỏ chạy của Chu Thừa Trạch khựng lại: “Anh!”
Chu Gia Minh gật đầu với anh ta, mở cửa xe ngồi vào ghế sau rồi mới mỉm cười với Chu Thừa Trạch: “Đã lâu không gặp rồi, Tiểu Trạch.”
Sau đó y bảo với Từ Phần Đông: “Lái xe đi.”
Lại nói với Chu Thừa Trạch: “Anh trai dẫn em đi ăn cơm trưa.”
Sau khi thực sự gặp được anh, Chu Thừa Trạch mới an tâm. Anh ta có quá nhiều điều muốn hỏi nhưng sau khi nghe anh trai nói xong thì câu đầu tiên bật ra lại là: “Anh, anh không còn nói lắp nữa rồi?”
“Ừ, khỏi từ lâu rồi.” Chu Giai Minh đưa tay xoa đầu em trai như khi còn nhỏ, “Có nhiều chuyện lắm, sau này sẽ nói với em.”
Hai chữ “sau này” khiến Chu Thừa Trạch cảm thấy bất an. Anh tiếp tục hỏi rất nhiều chuyện khác nữa nhưng Chu Giai Minh không vội trả lời ngay mà toàn đánh trống lảng. Điều này khiến Chu Thừa Trạch nhận ra anh trai mình không những không nói lắp nữa mà còn trở thành người giỏi khua môi múa mép.
Họ ăn cơm tại một nhà hàng gần đấy. Chu Giai Minh gọi hai chai rượu đế, Chu Thừa Trạch thì vẫn đang hỏi không ngừng. Chu Giai Minh vịn bừa một cái cớ mời rượu em trai. Tửu lượng Chu Thừa Trạch vốn dĩ không thành vấn đề nhưng uống nhiều rượu đế như vậy, chẳng bao lâu sau thì bất tỉnh nhân sự.
Khi Chu Thừa Trạch tỉnh lại thì trời đã tối, bốn bề đen như mực, đầu đau dữ dội. Anh ta đang nằm trên sàn nhà cứng ngắc, lồm cồm ngồi dậy, vừa day huyệt thái dương vừa quan sát bốn phía. Đây là một căn hộ chừng 80m2, sàn bằng gỗ. Phòng khách, phòng bếp và một gian phòng ngủ thông với nhau, có vài dây quần áo chăng ở góc, có 6, 7 người đang ngồi ở góc nhà, cả nam lẫn nữ, họ tụ lại dưới bóng đèn để chơi bài.
Một người phụ nữ phát hiện ra Chu Thừa Trạch đã tỉnh, nhiệt tình đi lại hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Chu Thừa Trạch vẫn đang day huyệt thái dương đau nhức, chỉ cảm thấy tiếng ồn ào đằng kia làm anh ta khó chịu, gật đầu qua loa rồi hỏi: “Xin hỏi Chu Giai Minh đang ở đâu?”
“À, tiên sinh bảo ngài cứ ở đây trước đã, hai ngày nữa sẽ đến đón.”
Hai ngày nữa? Chu Thừa Trạch giương mắt nhìn bốn phía một lượt nữa, tất cả mọi người trong phòng đều đã ở hết đây, không có một ai quen biết.
Anh ta chống tay định đứng dậy: “Tôi muốn về trước.”
“Này, không nên đâu, anh cứ ở đây chờ đi!”
Hai người đàn ông đi qua đè anh ta ngồi lại chỗ cũ. Mọi người đều nhìn dồn cả về người Chu Thừa Trạch khiến anh ta căng thẳng, dần dần tỉnh táo hơn, lại nhìn khắp lượt căn phòng thêm lần nữa. Tất cả cửa sổ đều gắn dây thép lưới phòng trộm, cửa chính không gắn lưới nhưng nó đang khóa trái. Đây là một cái bẫy. Nhưng nó có quan hệ thế nào với Chu Giai Minh?
“Vậy có thể cho tôi một chén nước không?”
Trước hết phải để cho những người này thả lỏng cảnh giác, Chu Thừa Trạch ấn huyệt Thái Dương: “Tôi uống quá nhiều rượu nên khó chịu.”
Cô gái bắt chuyện với anh ta lúc đầu đi vào phòng bếp mang ra một cốc nước. Chu Thừa Trạch kề sát chóp mũi vào miệng chén. Là một người nổi bật trong lĩnh vực hóa học, chỉ cần ngửi qua anh đã có thể dám chắc đây không chỉ là nước lã, mà còn không được là nước máy, trùng roi xanh vượt giới hạn nghiêm trọng.
“Tôi không quen uống nước lã. Có nước khoáng không?”
Ba người vây quanh đều lắc đầu.
“Tôi ra ngoài mua.”
Hai người đàn ông lại đứng lên, ấn anh ngồi xuống sàn nhà.
“Không được, ở đây có quy định, không được phòng ngủ dài cho phép, ai cũng không thể ra ngoài!”
Vừa dứt lời, cánh cửa đang đóng chặt được mở ra. Một đoàn nam nữ đủ cả hùng hổ tràn vào phòng ở, không biết là ai mở đèn phòng khách, ánh sáng chói mắt khiến Chu Thừa Trạch phải nhắm chặt mắt lại rồi mới mở ra, quan sát những người mới tới, trang phục của họ khác nhau, tuổi từ 17 đến tận 60, điểm duy nhất giống nhau là vẻ hưng phấn dị thường trên mặt mỗi người. Không ít người chạy tới trước mặt anh ta, điên cuồng hô to: “Hoan nghênh đến thế giới hoàn toàn mới! Đây là sự nghiệp vĩ đại nhất! Tất cả mục tiêu của ngài đều cỏ thể thành sự thực ở đây!”
Chu Thừa Trạch đã hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân lúc này. Tiếp đó là một đêm tra tấn dài đằng đẵng…
Sáng sớm hôm sau, Kiều Nhân đi làm như bình thường, vừa lấy xe từ bãi đỗ xe ngầm ra liền bị bảo vệ trực ban gọi lại: “Này này, Kiều tiểu thư!”
Ông ta ôm một bó hoa hồng trong tay, lại gần cửa kính xe, đưa hoa cho cô rồi nói: “Sáng sớm hôm qua có một vị tiên sinh đứng dưới lầu chờ cô suốt mấy tiếng đồng hồ, sau đó có việc gấp phải đi nên nhờ tôi chuyển cho cô.”
“Tiên sinh?”
Kiều Nhân ngẩn người rồi cười cười, nói cảm ơn theo lẽ thường: “Ôi, vâng ạ. Anh ta có nói tên gì không ạ?”
Người bảo vệ lắc đầu: “Không, anh ta đi rất vội vã.”
“Dạ, cảm ơn chú.”
Kiều Nhân đặt hoa sang ghế phụ. Đến khi vào bãi đỗ xe gần văn phòng luật, ôm bó hoa đặt lên đùi, nhìn ngó một hồi, hy vọng có thể tìm được thẻ thiệp gì đó, không ngờ lại phát hiện một phong thư. Cô nghĩ là của người tặng hoa nên mở ra xem, chữ viết trong thư đẹp nhưng cô không quen: “Tiểu Trạch, anh đã trở về. Người đưa thư là đồng nghiệp của anh, nếu em có thời gian thì hãy đi cùng cậu ta tới gặp anh nhé.” Bức thư không đề tên nhưng dựa vào xưng hô đầu thư thì hẳn đây là thư gửi cho Chu Thừa Trạch. Chẳng lẽ hoa là Chu Thừa Trạch đưa, anh ta sơ ý bỏ thư vào bên trong? Bức thư được cài cẩn thận, không giống như bất cẩn. Kiều Nhân càng nghĩ càng thấy không yên tâm. Cô lấy di động gọi cho Chu Thừa Trạch nhưng không được, đành phải đi làm trước đã, nghĩ cách liên lạc với anh ta sau.
Suốt ngày hôm ấy, Chu Thừa Trạch không hề nhận điện khiến cho Kiều Nhân càng ngày càng sốt ruột. Hai ngày sau, khi cục cảnh sát nhận được báo án mất tích, Kiều Nhân đến cục cảnh sát, lúc này sắc mặt Kiều Nhân có phần nhợt nhạt. Tiêu Dương rót cho cô một cốc nước lọc, bắt đầu hỏi theo trình tự. Địa điểm cuối cùng Chu Thừa Trạch xuất hiện trước khi mất tích là dưới lầu nhà Kiều Nhân, sau đấy không có ai từng gặp qua hay liên lạc với anh ta. Viện nghiên cứu nơi anh ta làm việc là bên báo án. Án mất tích vốn dĩ không do bên Tiêu Dương điều tra nhưng Chu Thừa Trạch đang tham gia một dự án cơ yếu cho nên cấp trên đã lệnh trong một tuần phải tìm được anh ta, sống thấy người, chết thấy xác.
“Em nghĩ đến một chuyện.” Kiều Nhân ôm cốc thủy tinh bằng hai tay, cố gắng giữ tỉnh táo, “Anh tra Chu Giai Minh mất tích khi anh ta học năm thứ ba đại học. Em đã gặp người này đôi lần, anh ta thường gọi Chu Thừa Trạch là tiểu Trạch.”
“Chữ viết hẳn là của Chu Giai Minh.” Nghiêm Thông gật đầu phán đoán, “Không thì một người trưởng thành có năng lực phán đoán sẽ không dễ dàng đi theo người xa lạ.”
Tiêu Dương gọi người đi xác nhận: “Đi tìm tài liệu tiến hành xác minh bút tích.”
Nhà Chu Thừa Trạch ở vùng Đông Bắc, không khó tìm được bằng chứng để đối chiếu.
Bốn năm học đại học, Kiều Nhân từng gặp qua mẹ của anh ta, nhớ lại người phụ nữ với dáng đi tập tễnh ấy, Kiều Nhân nhắm mắt, hít sâu một hơi rối mới nói: “Trong nhà anh ta chỉ còn một người lớn tuổi.”
Ngón tay cầm cốc của Kiều Nhân khe khẽ siết chặt, cô thở dài nói: “Ban đầu là mất chống, sau đó là con cả. Không thể mất cả con út được.”
Nghiêm Thông đang muốn mở miệng an ủi đôi câu, liền bị Tiêu Dương thản nhiên chặn hong: “Muốn than thở chờ chúng tôi xác nhận mọi chuyện vẫn chưa muộn.”
Anh đặt bút xuống, nhìn cô bằng ánh mắt lãnh đạm: “Em là luật sư, hẳn phải biết rõ trong tình huống này nên làm gì thì có lợi cho mình. Phối hợp với chúng tôi phá án, không nên phân tâm.”
Người khác nghe sẽ cảm thấy lời Tiêu Dương nói thật lạnh lùng nhưng Kiều Nhân thì khác, nghe xong, cô cảm thấy trấn tĩnh lại. Cô nhìn anh vài giây, bình tĩnh gật đầu, hai mắt sáng trong: “Được ạ.”
Công viên rộng như vậy, nếu không có sẵn đích đến thì thuê xe đạp để đi loanh quanh ngắm cảnh là lựa chọn số một. Nhìn vẻ mặt chờ mong của cô, Tiêu Dương gật đầu đồng ý. Họ đến nhà thuê xe, phân vân không biết thuê loại xe gì. Trong khi Kiều Nhân còn đang đảo mắt nhìn một lượt những chiếc xe rực rỡ trong nhà xe thì Tiêu Dương đã đưa tiền đặt cọc cho ông chủ và nói: “Một xe đạp đôi.”
Bốn chữ đơn giản này chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang, Kiều Nhân giật mình nhìn anh, mắt mở to đầy kinh ngạc. Có thể là cảm nhận được cái nhìn của cô, Tiêu Dương quay đầu liếc cô một cái, giải thích: “Đường đông người, ven đường đều có hồ nước, đạp xe một mình không an toàn.”
“Không sao đâu, em đi xe đạp rất giỏi.”
Kiều Nhân chỉ thiếu nước vỗ ngực, ngửa mặt nhìn trời thề thốt thôi. Cô kéo ống tay Tiêu Dương, mở chai nước khoáng đưa cho anh, cười lấy lòng để lộ má lúm đồng tiền: “Lâu lắm rồi em không đi xe đạp, anh để em đi một mình một xe đi mà…”
“Không được.” Tiêu Dương từ chối thẳng thừng, “Lâu không đi, trước đây có giỏi thì giờ cũng dễ sơ sẩy.”
Thấy cô định tiếp tục kéo ống tay áo, anh liếc xéo một cái: “Không được làm nũng.”
Kiều Nhân đành phải thu tay, hậm hực đòi lại chai nước khoáng, dùng đôi mắt trong veo của mình nhìn anh chằm chằm, đôi mắt long lanh như nước trong chai nước khoáng dao động dập dềnh. Bị cô dòm một lát, Tiêu Dương đành chào thua, rút ví, lấy thêm tiền đặt cọc đưa cho ông chủ: “Xin lỗi, chúng tôi muốn đổi thành hai xe đơn.”
Kiều Nhân cười đắc ý, đưa lại chai nước cho Tiêu Dương.
Chỉ một lát sau, Tiêu Dương đã ý thức được mình không nên chiều theo ý cô. Kiều Nhân không nói quá chút nào, cô đạp xe rất giỏi nhưng vì giỏi nên mới kiêu ngạo, thêm phần hưng phấn, đạp xe quá nhanh, có lúc xuống dốc không thèm giữ phanh, cả người lẫn xe lao xuống vun vút, nếu anh không giữ lại, không biết đã trôi về đâu. Họ lượn khắp một vòng quanh công viên rồi dừng chân tạm nghỉ. Tiêu Dương cẩn thận khóa xe rồi lại chỗ cô cùng ngồi. Vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy cô nàng đã vừa hò hét vừa bỏ chạy. Tiêu Dương dừng bước, trong lòng tự hỏi không biết có phải nhìn mặt mình kinh khủng đến nỗi làm cô nàng hoảng hốt không, ánh mắt dõi theo xem cô đi đâu, thì ra là chạy đến trước mặt một bà lão bán dứa, mua hai xiên rồi vui vẻ chạy về chỗ cũ đưa một que cho anh: “Ăn thử đi anh, giải khát lắm đó.”
Có thể là bởi vì dáng vẻ kia quá vô tội, Tiêu Dương đành phải nhận lấy, không nhắc lại màn hò hét kinh người của cô lúc nãy nữa. Kiều Nhân là một luật sư tràn đầy sinh lực, vừa ăn xong lại cưỡi xe nhằm hướng hồ câu cá thẳng tiến. Họ ngồi buông cần đến tầm trưa thì Tiêu Dương có điện thoại gọi lập tức trở về cục.
Kiều Nhân thấy anh vừa nghe điện thoại vừa nhíu mày, trong lòng đoán được sơ sơ là ai gọi. Chờ Tiêu Dương cúp điện thoại, cô ngẩng đầu cười: “Lái xe chú ý an toàn. Gần đây có xe buýt về tới tận nhà, lát nữa em tự về được.”
Cảnh tượng này dường như đã từng gặp. Tiêu Dương lặng lẽ nhìn cô trong chốc lát rồi vỗ nhẹ đầu cô; “Đi một mình nhớ chú ý an toàn, đừng về muộn quá. Về đến nhà thì nhắn tin cho anh.”
Kiều Nhân cười và gật đầu, không hề tỏ vẻ mất hứng: “Vâng.”
Tiêu Dương nhìn cô chăm chú, không phát hiện cô có vẻ gì không vui rồi thuận miệng dặn thêm: “Trong tủ lạnh nhà anh còn nửa lọ chân gà ngâm sả ớt, em ăn thì tự sang lấy nhé.”
Đôi mắt Kiều Nhân sáng rỡ, gật đầu thật mạnh: “Rõ!”
Thấy cô vui vẻ rồi, Tiêu Dương mới dứt khoát đi, vừa đi về phía bãi đỗ xe, vừa lấy điện thoại gọi cho Nghiêm Thông, yêu cầu phải đến cục gấp, có án mới.
Vụ án này không chỉ làm lỡ dỡ vụ hẹn hò của Tiêu Dương mà còn làm hỏng chuyện tốt của Nghiêm Thông. Lúc này anh ta đang ăn cơm cùng đối tượng hẹn hò do gia đình sắp xếp, đối phương là một đại mỹ nữ rất hợp mắt anh ta, Nghiêm Thông nhận điện thoại không thể không đi, đành phải xin lỗi: “Ngại quá, Hoàng Linh, tôi vừa nhận được điện thoại, có trọng án, phải lập tức về cục, hôm nay không thể dùng bữa cùng cô, lát nữa còn để cô về một mình. Sau này nhất định tôi sẽ mời bù cô một bữa.”
“Trọng án à?” Hoàng Linh ngẩn người, “Không sao, công việc quan trọng. Vậy bây giờ anh về thành phố A có kịp không?”
“Hả?” Đến lượt Nghiêm Thông sửng sốt, “Không phải, cha tôi ở A nhưng tôi là cảnh sát hình sự nên giờ sẽ đến trụ sở công an thành phố.”
Trời biết lúc nói lời này anh ta thất vọng biết bao nhiêu. Con gái nhà người ta có điều kiện tốt thế lại chịu xem mặt mình thì ra là vì bị cha mình lừa, cứ tưởng mình làm việc ở A. A là nơi cực kỳ thích hợp để dưỡng lão, tỉ lệ tội phạm thấp, không thể so sánh với một nơi xô bồ như X.
Hoàng Linh nghe giải thích của anh ta xong quả thực có hơi ngạc nhiên, may mà cô không giận, chỉ gật đầu vẻ sâu xa: “Ồ… Ra vậy.”
Cô hỏi: “Tôi đây có thể đi cùng anh không? Vừa hay tôi ở gần cục công an, đến nơi có thể tự về được rồi.”
Nghiêm Thông cầu còn không được, tất nhiên là đồng ý. Vì thế Hoàng Linh liền ngồi xe anh ta về.
Vừa mới cài xong dây an toàn, cô liền quay đầu hỏi: “Đúng rồi, anh làm việc ở công an thành phố, hẳn là có quen Tiêu Dương chứ?”
“Lão Tiêu à? Quen chứ! Tôi và anh ta là bạn nối khố sáu năm đấy.” Nghiêm Thông không khỏi kinh ngạc, “Cô quen lão Tiêu à?”
Hoàng Linh nghe xong cười rộ lên. Bờ môi cô dầy, lúc mỉm cười trông rất quyến rũ, khi cười rộ lên thì là một phong vị khác: “Khéo thật,” vừa nói vừa lấy di động trong túi ra, cảm thán thế giới thật nhỏ bé, “Anh ta là bạn trai của bạn thân tôi, Kiều Nhân.”
“Luật sư Kiều?” Nghiêm Thông quá là ngạc nhiên, lòng thầm nói thế giới này quả thật nhỏ bé, đầu kia luật sư Kiều vừa mới thu phục lão Tiêu, anh ta bên này liền gặp ngay bạn thân của cô ấy.
Vốn định gửi tin nhắn cho Kiều Nhân nhưng Hoàng Linh vừa mở điện thoại thì thấy thông báo 23 cuộc gọi nhỡ, đều của Chu Thừa Trạch. Dự là có việc gấp, Hoàng Linh lập tức gọi lại, quay đầu cười với Nghiêm Thông, chỉ điện thoại bên tai: “Tôi gọi điện thoại đã.”
Điện thoại báo bận. Hoàng Linh không biết rằng, điện thoại Chu Thừa Trạch vừa reo thì đã có người giật lấy. Anh ta đang ở trong một chiếc xe con đỗ ở cuối một đoạn đường cái đang tu sửa. Trên ghế lái là gã đàn ông đưa thư lúc trước, tự xưng là Từ Phần Đông. Hắn vừa nghe thấy di động Chu Thừa Trạch reo liền không nói lời nào đã giật luôn, gác qua chỗ Chu Thừa Trạch không với tới: “Trước khi gặp Chu Giai Minh, ngài không thể nghe điện thoại.”
Đây coi là luật bất thành văn ư? Chu Thừa Trạch có nóng lòng gặp Chu Giai Minh thế nào thì vẫn cảm thấy không thỏa đáng. Cửa xe không khóa, anh ta định xông ra ngoài nhưng vừa bước một chân ra ngoài liên thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi tới. Đó là một người đàn ông trung niên mặc tây trang, đi giầy da, toàn thân chỉn chu, thẳng lưng, ưỡn ngực, rất có dáng dấp một phần tử trí thức. Làn da ấy vẫn đen, khuôn mặt vẫn chữ điền, Chu Thừa Trạch chỉ cần thoáng nhìn là nhận ra ngay ông anh trai đã mất tích 8 năm nay, Chu Giai Minh.
Vốn chỉ là thử may rủi, không ngờ thực sự được gặp lại anh, động tác mở cửa bỏ chạy của Chu Thừa Trạch khựng lại: “Anh!”
Chu Gia Minh gật đầu với anh ta, mở cửa xe ngồi vào ghế sau rồi mới mỉm cười với Chu Thừa Trạch: “Đã lâu không gặp rồi, Tiểu Trạch.”
Sau đó y bảo với Từ Phần Đông: “Lái xe đi.”
Lại nói với Chu Thừa Trạch: “Anh trai dẫn em đi ăn cơm trưa.”
Sau khi thực sự gặp được anh, Chu Thừa Trạch mới an tâm. Anh ta có quá nhiều điều muốn hỏi nhưng sau khi nghe anh trai nói xong thì câu đầu tiên bật ra lại là: “Anh, anh không còn nói lắp nữa rồi?”
“Ừ, khỏi từ lâu rồi.” Chu Giai Minh đưa tay xoa đầu em trai như khi còn nhỏ, “Có nhiều chuyện lắm, sau này sẽ nói với em.”
Hai chữ “sau này” khiến Chu Thừa Trạch cảm thấy bất an. Anh tiếp tục hỏi rất nhiều chuyện khác nữa nhưng Chu Giai Minh không vội trả lời ngay mà toàn đánh trống lảng. Điều này khiến Chu Thừa Trạch nhận ra anh trai mình không những không nói lắp nữa mà còn trở thành người giỏi khua môi múa mép.
Họ ăn cơm tại một nhà hàng gần đấy. Chu Giai Minh gọi hai chai rượu đế, Chu Thừa Trạch thì vẫn đang hỏi không ngừng. Chu Giai Minh vịn bừa một cái cớ mời rượu em trai. Tửu lượng Chu Thừa Trạch vốn dĩ không thành vấn đề nhưng uống nhiều rượu đế như vậy, chẳng bao lâu sau thì bất tỉnh nhân sự.
Khi Chu Thừa Trạch tỉnh lại thì trời đã tối, bốn bề đen như mực, đầu đau dữ dội. Anh ta đang nằm trên sàn nhà cứng ngắc, lồm cồm ngồi dậy, vừa day huyệt thái dương vừa quan sát bốn phía. Đây là một căn hộ chừng 80m2, sàn bằng gỗ. Phòng khách, phòng bếp và một gian phòng ngủ thông với nhau, có vài dây quần áo chăng ở góc, có 6, 7 người đang ngồi ở góc nhà, cả nam lẫn nữ, họ tụ lại dưới bóng đèn để chơi bài.
Một người phụ nữ phát hiện ra Chu Thừa Trạch đã tỉnh, nhiệt tình đi lại hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Chu Thừa Trạch vẫn đang day huyệt thái dương đau nhức, chỉ cảm thấy tiếng ồn ào đằng kia làm anh ta khó chịu, gật đầu qua loa rồi hỏi: “Xin hỏi Chu Giai Minh đang ở đâu?”
“À, tiên sinh bảo ngài cứ ở đây trước đã, hai ngày nữa sẽ đến đón.”
Hai ngày nữa? Chu Thừa Trạch giương mắt nhìn bốn phía một lượt nữa, tất cả mọi người trong phòng đều đã ở hết đây, không có một ai quen biết.
Anh ta chống tay định đứng dậy: “Tôi muốn về trước.”
“Này, không nên đâu, anh cứ ở đây chờ đi!”
Hai người đàn ông đi qua đè anh ta ngồi lại chỗ cũ. Mọi người đều nhìn dồn cả về người Chu Thừa Trạch khiến anh ta căng thẳng, dần dần tỉnh táo hơn, lại nhìn khắp lượt căn phòng thêm lần nữa. Tất cả cửa sổ đều gắn dây thép lưới phòng trộm, cửa chính không gắn lưới nhưng nó đang khóa trái. Đây là một cái bẫy. Nhưng nó có quan hệ thế nào với Chu Giai Minh?
“Vậy có thể cho tôi một chén nước không?”
Trước hết phải để cho những người này thả lỏng cảnh giác, Chu Thừa Trạch ấn huyệt Thái Dương: “Tôi uống quá nhiều rượu nên khó chịu.”
Cô gái bắt chuyện với anh ta lúc đầu đi vào phòng bếp mang ra một cốc nước. Chu Thừa Trạch kề sát chóp mũi vào miệng chén. Là một người nổi bật trong lĩnh vực hóa học, chỉ cần ngửi qua anh đã có thể dám chắc đây không chỉ là nước lã, mà còn không được là nước máy, trùng roi xanh vượt giới hạn nghiêm trọng.
“Tôi không quen uống nước lã. Có nước khoáng không?”
Ba người vây quanh đều lắc đầu.
“Tôi ra ngoài mua.”
Hai người đàn ông lại đứng lên, ấn anh ngồi xuống sàn nhà.
“Không được, ở đây có quy định, không được phòng ngủ dài cho phép, ai cũng không thể ra ngoài!”
Vừa dứt lời, cánh cửa đang đóng chặt được mở ra. Một đoàn nam nữ đủ cả hùng hổ tràn vào phòng ở, không biết là ai mở đèn phòng khách, ánh sáng chói mắt khiến Chu Thừa Trạch phải nhắm chặt mắt lại rồi mới mở ra, quan sát những người mới tới, trang phục của họ khác nhau, tuổi từ 17 đến tận 60, điểm duy nhất giống nhau là vẻ hưng phấn dị thường trên mặt mỗi người. Không ít người chạy tới trước mặt anh ta, điên cuồng hô to: “Hoan nghênh đến thế giới hoàn toàn mới! Đây là sự nghiệp vĩ đại nhất! Tất cả mục tiêu của ngài đều cỏ thể thành sự thực ở đây!”
Chu Thừa Trạch đã hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân lúc này. Tiếp đó là một đêm tra tấn dài đằng đẵng…
Sáng sớm hôm sau, Kiều Nhân đi làm như bình thường, vừa lấy xe từ bãi đỗ xe ngầm ra liền bị bảo vệ trực ban gọi lại: “Này này, Kiều tiểu thư!”
Ông ta ôm một bó hoa hồng trong tay, lại gần cửa kính xe, đưa hoa cho cô rồi nói: “Sáng sớm hôm qua có một vị tiên sinh đứng dưới lầu chờ cô suốt mấy tiếng đồng hồ, sau đó có việc gấp phải đi nên nhờ tôi chuyển cho cô.”
“Tiên sinh?”
Kiều Nhân ngẩn người rồi cười cười, nói cảm ơn theo lẽ thường: “Ôi, vâng ạ. Anh ta có nói tên gì không ạ?”
Người bảo vệ lắc đầu: “Không, anh ta đi rất vội vã.”
“Dạ, cảm ơn chú.”
Kiều Nhân đặt hoa sang ghế phụ. Đến khi vào bãi đỗ xe gần văn phòng luật, ôm bó hoa đặt lên đùi, nhìn ngó một hồi, hy vọng có thể tìm được thẻ thiệp gì đó, không ngờ lại phát hiện một phong thư. Cô nghĩ là của người tặng hoa nên mở ra xem, chữ viết trong thư đẹp nhưng cô không quen: “Tiểu Trạch, anh đã trở về. Người đưa thư là đồng nghiệp của anh, nếu em có thời gian thì hãy đi cùng cậu ta tới gặp anh nhé.” Bức thư không đề tên nhưng dựa vào xưng hô đầu thư thì hẳn đây là thư gửi cho Chu Thừa Trạch. Chẳng lẽ hoa là Chu Thừa Trạch đưa, anh ta sơ ý bỏ thư vào bên trong? Bức thư được cài cẩn thận, không giống như bất cẩn. Kiều Nhân càng nghĩ càng thấy không yên tâm. Cô lấy di động gọi cho Chu Thừa Trạch nhưng không được, đành phải đi làm trước đã, nghĩ cách liên lạc với anh ta sau.
Suốt ngày hôm ấy, Chu Thừa Trạch không hề nhận điện khiến cho Kiều Nhân càng ngày càng sốt ruột. Hai ngày sau, khi cục cảnh sát nhận được báo án mất tích, Kiều Nhân đến cục cảnh sát, lúc này sắc mặt Kiều Nhân có phần nhợt nhạt. Tiêu Dương rót cho cô một cốc nước lọc, bắt đầu hỏi theo trình tự. Địa điểm cuối cùng Chu Thừa Trạch xuất hiện trước khi mất tích là dưới lầu nhà Kiều Nhân, sau đấy không có ai từng gặp qua hay liên lạc với anh ta. Viện nghiên cứu nơi anh ta làm việc là bên báo án. Án mất tích vốn dĩ không do bên Tiêu Dương điều tra nhưng Chu Thừa Trạch đang tham gia một dự án cơ yếu cho nên cấp trên đã lệnh trong một tuần phải tìm được anh ta, sống thấy người, chết thấy xác.
“Em nghĩ đến một chuyện.” Kiều Nhân ôm cốc thủy tinh bằng hai tay, cố gắng giữ tỉnh táo, “Anh tra Chu Giai Minh mất tích khi anh ta học năm thứ ba đại học. Em đã gặp người này đôi lần, anh ta thường gọi Chu Thừa Trạch là tiểu Trạch.”
“Chữ viết hẳn là của Chu Giai Minh.” Nghiêm Thông gật đầu phán đoán, “Không thì một người trưởng thành có năng lực phán đoán sẽ không dễ dàng đi theo người xa lạ.”
Tiêu Dương gọi người đi xác nhận: “Đi tìm tài liệu tiến hành xác minh bút tích.”
Nhà Chu Thừa Trạch ở vùng Đông Bắc, không khó tìm được bằng chứng để đối chiếu.
Bốn năm học đại học, Kiều Nhân từng gặp qua mẹ của anh ta, nhớ lại người phụ nữ với dáng đi tập tễnh ấy, Kiều Nhân nhắm mắt, hít sâu một hơi rối mới nói: “Trong nhà anh ta chỉ còn một người lớn tuổi.”
Ngón tay cầm cốc của Kiều Nhân khe khẽ siết chặt, cô thở dài nói: “Ban đầu là mất chống, sau đó là con cả. Không thể mất cả con út được.”
Nghiêm Thông đang muốn mở miệng an ủi đôi câu, liền bị Tiêu Dương thản nhiên chặn hong: “Muốn than thở chờ chúng tôi xác nhận mọi chuyện vẫn chưa muộn.”
Anh đặt bút xuống, nhìn cô bằng ánh mắt lãnh đạm: “Em là luật sư, hẳn phải biết rõ trong tình huống này nên làm gì thì có lợi cho mình. Phối hợp với chúng tôi phá án, không nên phân tâm.”
Người khác nghe sẽ cảm thấy lời Tiêu Dương nói thật lạnh lùng nhưng Kiều Nhân thì khác, nghe xong, cô cảm thấy trấn tĩnh lại. Cô nhìn anh vài giây, bình tĩnh gật đầu, hai mắt sáng trong: “Được ạ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook