Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê
-
Chương 30: Cổ mộ (tiếp)
Từ từ mở mắt, chỉ thấy xuất hiện trước mắt nàng và tiểu Dương là một nơi chất đầy xương trắng, trên tường vẫn còn đầy những bộ xương treo trên đó, dưới đất la liệt xương, có chỗ còn chất thành đống. Trên và dưới tường vẫn còn những vết đen thẫm, lại nhìn xung quanh, cứ cách một khoảng lại có một dụng cụ tra tấn người.
Trên bàn đinh vẫn còn bộ xương nằm trên đó, treo trên tường còn có bộ móng mèo dùng để xẻ thịt từ cơ thể, còn có những lưỡi cưa được đặt nơi đó, ngoài ra còn có hình cụ cắt đầu gối, những cái cọc, trinh nữ sắt, con bò bằng đồng,...đầy đủ các loại hình cụ rải rác xung quanh. Nơi này...
Tiếng "xoạt xoạt" vang lên từ phía sau hai người, quay đầu nhìn, chỉ thấy chỗ vực như đang có thứ gì đó bò lên. Từ từ xuất hiện một khối màu đen bò lên, nhìn thấy thứ đó, nàng nhíu mày. Thứ đó dần tản ra, bây giờ có thể thấy rõ, đó là những con sâu màu đen lúc nhúc bò về phía nàng và tiểu Dương.
Nhìn bọn chúng một thân màu đen bò lúc nhúc làm nàng có cảm giác kinh tởm. Tiểu Dương bỗng kéo tay nàng chỉ về một phía.
- Tỷ, nhìn kìa !
Theo hướng tiểu Dương chỉ, chỉ thấy nơi mà bọn chúng đi qua chẳng còn lại gì, những bộ xương trắng chất đống nơi đó hoàn toàn biến mất. Nàng nhíu mày, ôm lấy tiểu Dương, xoay người, chạy vào trong lối nhỏ trước mặt.
Chạy vào lối nhỏ, nàng nhíu mày chặt hơn, con đường này rõ ràng là được dựng nên bằng xương người, nhìn những bộ xương được đặt chen chúc vào nhau tạo thành đường đi. Thiên Thanh Nguyệt thấy trong người dâng lên một trận khó chịu.
Cảm nhận được nàng khó chịu, tiểu Dương hai tay nắm chặt, ôm nàng càng chặt hơn. Mắt hắn ánh lên tia đau xót, sau đó trở nên lạnh băng, hắn, nhất định rời khỏi nơi này.
Phía cuối con đường có ánh sáng, nàng chạy nhanh về phía đó. Xuất hiện trước mắt nàng và hắn là một ngôi mộ bằng vàng, xung quanh mộ là những lưỡi đao sắc ngăn cản người khác tới gần.
Thả tiểu Dương xuống, nàng và hắn quan sát xung quanh, ngoài ngôi mộ ra chẳng có gì cả, khác hẳn với cảnh tượng bên ngoài.
- Tỷ ! - Tiểu Dương lên tiếng gọi nàng.
Đi về phía tiểu Dương, chỉ thấy đệ ấy đang xem những hình vẽ trên tường. Nhìn theo tiểu Dương, nhìn những bức tranh trên đó, nàng nhíu mày, trên đó là những hình ảnh miêu tả những người bị hình cụ tra tấn, người khóc lóc, kêu la, kẻ cười nhạo, hung ác tra tấn người khác.
Nhìn tiếp phía trên, chỉ thấy một nam nhân tóc đen xõa dài, đôi mắt đỏ rực đầy hèn mọn nhìn những người bị tra tấn, trên môi nở nụ cười tà ác. Nhìn sang bức tranh tiếp theo, đó là hình ảnh người nam nhân đó đang chiến đấu với một người tóc trắng, người tóc trắng chỉ được vẽ từ phía sau nên nàng và tiểu Dương không nhìn thấy mặt người đó.
Sau một trận chiến dai dẳng, nam nhân tóc đen bị giết, người tóc trắng thì biến mất, hình ảnh tiếp theo là nam nhân đó được chôn cất trong ngôi mộ bằng vàng, xung quanh là những lưỡi đao sắc bén.
nàng nhìn lại ngôi mộ, là của nam nhân tóc đen. Bỗng nhiên, có một bàn tay nhỏ nắm lấy tay nàng, sau đó là bóng dáng nhỏ ôm chặt lấy nàng.
- Tiểu Dương. - Nàng nhẹ giọng nói.
Hàn khí từ người tiểu Dương làm nàng giật mình, cúi người ôm chặt lấy đệ ấy, nàng cảm nhận được, có thứ gì đó như đè nén trong lòng đệ ấy. Ôm lấy đệ ấy, nàng nhẹ giọng nói:
- Không sao, tiểu Dương, có tỷ ở đây.
Nghe nàng nói, hắn càng ôm chặt hơn, chôn đầu vào ngực nàng, không để cho nàng thấy vẻ mặt hắn lúc này. Nếu Thiên Thanh Nguyệt nhìn thấy mặt hắn lúc này, chắc chắn sẽ giật mình, chỉ thấy mắt hắn sắc bén, ẩn đầy sát khí, môi mím chặt, mặt lạnh băng không chút biểu cảm.
Cố gắng đè nén cảm sát khí của mình, hắn ngửa đầu nhìn nàng.
- Tỷ, đi thôi.
Thấy tiểu Dương trở lại bình thường, tâm đang siết chặt thả lỏng hơn, nàng cười dịu dàng.
- Ừm.
Lại nhìn xung quanh, căn bản là không tìm được lối ra, "xoạt xoạt", tiếng động từ ngoài vang lên. Bọn chúng đến rồi, cầm tay nàng dẫn nàng đi về phía ngôi mộ, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn thứ trước mắt, môi nhếch lên cười khẩy một tiếng. Cầm đoản kiếm trong tay, hắn vung lên, tức thì như có một cơn gió ập tới làm các lưỡi đao vỡ nát.
Thấy vậy, Thiên Thanh Nguyệt giật mình nhưng lại không nói gì, mắt nàng thoáng qua tia đau xót "tiểu Dương", nắm chặt lấy tay đệ ấy, cùng đệ ấy tiến gần đến ngôi mộ.
Không chút do dự, hắn đẩy nắp quan tài ra, mắt hắn lướt qua tia sát ý. Bên trong quan tài rỗng không, không có một thứ gì, "xoạt xoạt" bọn chúng lúc nhúc bò đến chỗ nàng và hắn. Nhìn bọn sâu ngày càng đến gần, hắn đứng chắn trước nàng.
- Tiểu Dương... - Nàng lo lắng.
- Đệ sẽ không để bọn chúng đụng đến tỷ.
Nói xong, hàn khí từ người hắn phát ra như muốn đóng băng mọi thứ, đoản kiếm vung lên "ầm ầm", tiếng gió gào thét đan xen với tiếng gầm nhanh như chớp lao thẳng về phía chúng. Chỉ thấy nơi nào cơn gió đi qua thì chẳng còn lại gì, một vết tích của bọn chúng cũng không có.
"Rắc rắc" từ phía trên dần dần nứt ra, xuất hiện trong vết nứt là một viên minh châu màu đen, viên minh châu rơi xuống trước mặt hai người. Đột nhiên viên minh châu nứt ra, từ trong nó xuất ra những làn khói đen.
- Chết tiệt!
Vùng tay khỏi tay nàng, hắn không chút do dự cắm thẳng thanh đoản kiếm vào viên minh châu, từ người hắn hàn khí tỏa ra ngày càng nhiều hơn, hàn khí truyền vào đoản kiếm sang viên minh châu. Dần dần, viên minh châu bị đóng băng, làn khói màu đen cũng biến mất,"rắc" viên minh châu vỡ ra.
"Phụt" tiểu Dương phun ra một ngụm máu rồi gục xuống bất tỉnh. Nàng hoàng sợ ôm chầm lấy hắn.
- Tiểu Dương !!!
Trên bàn đinh vẫn còn bộ xương nằm trên đó, treo trên tường còn có bộ móng mèo dùng để xẻ thịt từ cơ thể, còn có những lưỡi cưa được đặt nơi đó, ngoài ra còn có hình cụ cắt đầu gối, những cái cọc, trinh nữ sắt, con bò bằng đồng,...đầy đủ các loại hình cụ rải rác xung quanh. Nơi này...
Tiếng "xoạt xoạt" vang lên từ phía sau hai người, quay đầu nhìn, chỉ thấy chỗ vực như đang có thứ gì đó bò lên. Từ từ xuất hiện một khối màu đen bò lên, nhìn thấy thứ đó, nàng nhíu mày. Thứ đó dần tản ra, bây giờ có thể thấy rõ, đó là những con sâu màu đen lúc nhúc bò về phía nàng và tiểu Dương.
Nhìn bọn chúng một thân màu đen bò lúc nhúc làm nàng có cảm giác kinh tởm. Tiểu Dương bỗng kéo tay nàng chỉ về một phía.
- Tỷ, nhìn kìa !
Theo hướng tiểu Dương chỉ, chỉ thấy nơi mà bọn chúng đi qua chẳng còn lại gì, những bộ xương trắng chất đống nơi đó hoàn toàn biến mất. Nàng nhíu mày, ôm lấy tiểu Dương, xoay người, chạy vào trong lối nhỏ trước mặt.
Chạy vào lối nhỏ, nàng nhíu mày chặt hơn, con đường này rõ ràng là được dựng nên bằng xương người, nhìn những bộ xương được đặt chen chúc vào nhau tạo thành đường đi. Thiên Thanh Nguyệt thấy trong người dâng lên một trận khó chịu.
Cảm nhận được nàng khó chịu, tiểu Dương hai tay nắm chặt, ôm nàng càng chặt hơn. Mắt hắn ánh lên tia đau xót, sau đó trở nên lạnh băng, hắn, nhất định rời khỏi nơi này.
Phía cuối con đường có ánh sáng, nàng chạy nhanh về phía đó. Xuất hiện trước mắt nàng và hắn là một ngôi mộ bằng vàng, xung quanh mộ là những lưỡi đao sắc ngăn cản người khác tới gần.
Thả tiểu Dương xuống, nàng và hắn quan sát xung quanh, ngoài ngôi mộ ra chẳng có gì cả, khác hẳn với cảnh tượng bên ngoài.
- Tỷ ! - Tiểu Dương lên tiếng gọi nàng.
Đi về phía tiểu Dương, chỉ thấy đệ ấy đang xem những hình vẽ trên tường. Nhìn theo tiểu Dương, nhìn những bức tranh trên đó, nàng nhíu mày, trên đó là những hình ảnh miêu tả những người bị hình cụ tra tấn, người khóc lóc, kêu la, kẻ cười nhạo, hung ác tra tấn người khác.
Nhìn tiếp phía trên, chỉ thấy một nam nhân tóc đen xõa dài, đôi mắt đỏ rực đầy hèn mọn nhìn những người bị tra tấn, trên môi nở nụ cười tà ác. Nhìn sang bức tranh tiếp theo, đó là hình ảnh người nam nhân đó đang chiến đấu với một người tóc trắng, người tóc trắng chỉ được vẽ từ phía sau nên nàng và tiểu Dương không nhìn thấy mặt người đó.
Sau một trận chiến dai dẳng, nam nhân tóc đen bị giết, người tóc trắng thì biến mất, hình ảnh tiếp theo là nam nhân đó được chôn cất trong ngôi mộ bằng vàng, xung quanh là những lưỡi đao sắc bén.
nàng nhìn lại ngôi mộ, là của nam nhân tóc đen. Bỗng nhiên, có một bàn tay nhỏ nắm lấy tay nàng, sau đó là bóng dáng nhỏ ôm chặt lấy nàng.
- Tiểu Dương. - Nàng nhẹ giọng nói.
Hàn khí từ người tiểu Dương làm nàng giật mình, cúi người ôm chặt lấy đệ ấy, nàng cảm nhận được, có thứ gì đó như đè nén trong lòng đệ ấy. Ôm lấy đệ ấy, nàng nhẹ giọng nói:
- Không sao, tiểu Dương, có tỷ ở đây.
Nghe nàng nói, hắn càng ôm chặt hơn, chôn đầu vào ngực nàng, không để cho nàng thấy vẻ mặt hắn lúc này. Nếu Thiên Thanh Nguyệt nhìn thấy mặt hắn lúc này, chắc chắn sẽ giật mình, chỉ thấy mắt hắn sắc bén, ẩn đầy sát khí, môi mím chặt, mặt lạnh băng không chút biểu cảm.
Cố gắng đè nén cảm sát khí của mình, hắn ngửa đầu nhìn nàng.
- Tỷ, đi thôi.
Thấy tiểu Dương trở lại bình thường, tâm đang siết chặt thả lỏng hơn, nàng cười dịu dàng.
- Ừm.
Lại nhìn xung quanh, căn bản là không tìm được lối ra, "xoạt xoạt", tiếng động từ ngoài vang lên. Bọn chúng đến rồi, cầm tay nàng dẫn nàng đi về phía ngôi mộ, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn thứ trước mắt, môi nhếch lên cười khẩy một tiếng. Cầm đoản kiếm trong tay, hắn vung lên, tức thì như có một cơn gió ập tới làm các lưỡi đao vỡ nát.
Thấy vậy, Thiên Thanh Nguyệt giật mình nhưng lại không nói gì, mắt nàng thoáng qua tia đau xót "tiểu Dương", nắm chặt lấy tay đệ ấy, cùng đệ ấy tiến gần đến ngôi mộ.
Không chút do dự, hắn đẩy nắp quan tài ra, mắt hắn lướt qua tia sát ý. Bên trong quan tài rỗng không, không có một thứ gì, "xoạt xoạt" bọn chúng lúc nhúc bò đến chỗ nàng và hắn. Nhìn bọn sâu ngày càng đến gần, hắn đứng chắn trước nàng.
- Tiểu Dương... - Nàng lo lắng.
- Đệ sẽ không để bọn chúng đụng đến tỷ.
Nói xong, hàn khí từ người hắn phát ra như muốn đóng băng mọi thứ, đoản kiếm vung lên "ầm ầm", tiếng gió gào thét đan xen với tiếng gầm nhanh như chớp lao thẳng về phía chúng. Chỉ thấy nơi nào cơn gió đi qua thì chẳng còn lại gì, một vết tích của bọn chúng cũng không có.
"Rắc rắc" từ phía trên dần dần nứt ra, xuất hiện trong vết nứt là một viên minh châu màu đen, viên minh châu rơi xuống trước mặt hai người. Đột nhiên viên minh châu nứt ra, từ trong nó xuất ra những làn khói đen.
- Chết tiệt!
Vùng tay khỏi tay nàng, hắn không chút do dự cắm thẳng thanh đoản kiếm vào viên minh châu, từ người hắn hàn khí tỏa ra ngày càng nhiều hơn, hàn khí truyền vào đoản kiếm sang viên minh châu. Dần dần, viên minh châu bị đóng băng, làn khói màu đen cũng biến mất,"rắc" viên minh châu vỡ ra.
"Phụt" tiểu Dương phun ra một ngụm máu rồi gục xuống bất tỉnh. Nàng hoàng sợ ôm chầm lấy hắn.
- Tiểu Dương !!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook