“Em thật là, bởi vì e hiểu chuyện nhue vậy nên mới có thể bị khi dễ!” Triệu Sơn Hà sủng nịch nói.

Thẩm Thanh Ca muốn mắc ói, trước kia ánh mắt của cô như thế nào…… kinh tởm và thấp kém như vậy?

Lại đi thích Triệu Sơn Hà cái này con chó!

“Bây giờ tôi vẫn là vị hôn thê của anh, vậy mà anh lại đi tán tỉnh Thẩm Kiều Kiều ở nơi công cộng như vậy, thật là kinh tởm.” Thẩm Thanh Ca cố tình phớt lờ họ.

“Chị, anh Sơn Hà sẽ không như vậy phong kiến.” Thẩm Kiều Kiều nắm chặt Triệu Sơn Hà tay, đắc ý nói.

Triệu Sơn Hà nghe cô nói vậy, anh ta mới nhận ra rằng có rất nhiều người đang đứng nhìn xem về hướng này.

Như bị điện giật, anh ta dùng sức hất mạnh tay Thẩm Kiều Kiều, "A hèm, Thẩm Kiều Kiều, em chú ý một chút! Đừng tùy tiện chạm vào anh."

Thẩm Kiều Kiều bị mắng đến sững sờ, mặt đỏ bừng.

Thẩm Thanh Ca vui sướng hả hê và quay đầu rời đi ngay.

Cô mới lười để ý đến hai người bọn họ.

Một dì đang bế con đi khám bệnh đi ngang qua lẩm bẩm nói: "Thật đáng đời! Bọn họ bắt nạt Thẩm Thanh Ca không chỉ một hai lần.”

“Thanh Ca đánh rất đúng! Rốt cuộc cũng kiên cường lên!”

“Nghe nói Thẩm Kiều Kiều dính líu với một tên ác bá……”

Thẩm Kiều Kiều đột nhiên cảm thấy xấu hổ, "Anh Sơn Hà, không phải như vậy..."

Nghe vậy Triệu Sơn Hà quay người lại và rời đi.

Thẩm Kiều Kiều tức giận đến muốn nghiến răng nghiến lợi, đều là do tên khốn Thẩm Thanh Ca đó gây ra!



Thẩm Thanh Ca chạy đến tầng một của trạm y tế và nhìn thấy Bạc Đình.

Anh kẹp một điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, khói thuốc bao phủ đôi mắt đen và đẹp của anh ta.

“Cảm ơn anh Đình.” Thẩm Thanh Ca chạy đến bên người anh.

Bạc Đình lập tức dập tắt tàn thuốc, lạnh lùng nói: "... Sau này đừng có bốc đồng như vậy."

"Em biết rồi." Cô cười nhìn anh, "Anh tới đây làm gì vậy? Anh bị bệnh sao?"

“Nhìn thân thể của tôi khỏe mạnh như vậy, nhìn giống sinh bệnh sao? Tôi tới thăm Tam tử, Tam tử là anh em của tôi, nam nhân……”

Bạc Đình càng nói, giọng anh càng trầm xuống, anh cảm thấy hình như mình đang nói nhảm.

Giải thích với cô ấy làm cái gì?

Thẩm Thanh Ca cắn môi để cố nén cười, Bạc Đình thật tốt, thậm chí còn chủ động báo cáo chi tiết cho cô.

“Anh Đình, anh còn điều gì muốn nói với em không?”

Đôi môi mỏng của Bạc Đình hơi mím lại, khuôn mặt tuấn tú có chút cáu kỉnh, "Thẩm Thanh Ca, đêm đó..."

Anh đột nhiên im lặng, một lúc lâu cũng không thấy anh nói thêm cái gì.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh, "Anh đang muốn nói, tối hôm đó không phải anh cố ý trêu chọc em sao? Muốn xin lỗi em sao?"

Trong lòng Bạc Đình chợt lóe lên một tia kinh ngạc, người phụ nữ này nhìn thì thông minh nhưng thực chất cũng rất thông minh.

“Ừm.”

Cô chậm lại một chút, gật đầu: "Vậy nếu anh muốn xin lỗi, thì nên bồi thường cho em."

“Bồi thường thế nào?” Anh cau mày.



“Cưới em đi!” Cô đi thẳng vào vấn đề.

Bạc Đình lỗ tai đỏ lên, “Tôi không muốn nói chuyện với em nữa.”

“Anh đây là không muốn chịu trách nhiệm đúng không?”

Anh ném một cái gì đó vào cô, quay người lại và sải bước đi.

Thẩm Thanh Ca nhận lấy, đưa tay mở ra xem, hóa ra là một viên kẹo trái cây.

Đường là thứ quý hiếm ở niên đại này!

Nhưng anh Đình của cô rất có bản lĩnh, cô đã đọc cuốn tự truyện của Bạc Đình, lúc này Bạc Đình đã có tài sản cả trăm triệu.

Cô cho đường vào miệng, ngọt lịm.

Người đàn ông này luôn như vậy, anh luôn xấu hổ, và anh luôn che giấu mỗi khi anh tốt với cô.

Một tiếng sau, Thẩm Thắng Lợi có chút thở dốc, được Thẩm Thanh Ca và Thẩm Kiều Kiều đỡ rời đi trạm y tế.

“Cha, chúng ta đi cục cảnh sát đem mẹ tiếp trở về đi.” Thẩm Kiều Kiều làm nũng nói.

Vì chuyện một trăm đồng tiền mà bây giờ cha rất ghét cô.

Nếu là mẹ cô không ở, chẳng phải Thẩm Thanh Ca sẽ ngồi lên đầu cô sao?

Thẩm Thắng Lợi trợn tròn mắt, "Con mẹ nó, suýt chút nữa mẹ mày hạ độc chết tao, tốt nhất là bắn chết mẹ mày đi!”

“Nhưng cháo rõ ràng là do chị mang đến cho cha…… Này, con có phải hay không nói sai rồi?” Thẩm Kiều Kiều giả tạo che miệng.

Ngay khi Thẩm Thắng Lợi được nhắc nhở, ánh mắt ông ta lập tức nhìn về phía Thẩm Thanh Ca.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương