“Hơn nữa, chị ấy đã đói bụng mấy bữa rồi, sáng sớm chị còn chưa ăn gì còn bưng cháo cho cha, thật sự rất kì lạ.” Thẩm Kiều Kiều tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

Các đường nét trên mặt Thẩm Thắng Lợi căng thẳng, ông ta đã cúi xuống cởi giày và chuẩn bị đánh người.

Thẩm Kiều Kiều mím môi thích thú.

Nếu là trước đây, Thẩm Thanh Ca vẫn là người câm và không mở miệng giải thích được, thì việc bị đánh xảy ra thường xuyên.

Nhưng bây giờ thì khác!

“Cha, trong nhà này chỉ có mình cha đối xử tốt với con, biết cháo có độc, con làm sao bưng cho cha? Ngược lại, mẹ không nói lời nào, mà để cha uống xong mới nói……”

Đôi mắt hạnh nhân của Thẩm Thanh Ca rũ xuống, vô tội đến không được.

“Yên tâm đi, hiện tại trong nhà chỉ còn mình con có thể kiếm tiền, con nhất định sẽ để cho cha ăn uống no say.”

Những lời này khiến Thẩm Thắng Lợi cảm thấy thoải mái và đau lòng.

Đúng vậy, ông là người duy nhất trong gia đình không đánh Thẩm Thanh Ca nhiều, đối xử với Thẩm Thanh Ca cũng tốt nhất.

Đầu độc ông đến chết, Thẩm Thanh Ca sẽ có một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai?

Nhưng con đĩ Lý Phượng Chi! Chẳng lẽ là mới vừa bị ông đánh nên muốn trả thù ông, hạ độc chết ông để đoạt gia sản?

Hiện tại ông đang ốm yếu, máy kéo chắc chắn sẽ không thể lái trong vài ngày tới, làm sao ông có thể đắc tội Thẩm Thanh Ca người duy nhất kiếm ra tiền được.

Chiếc giày vải dính đầy bùn sắp đánh vào Thẩm Thanh Ca lại chuyển hướng, đánh lên Thẩm Kiều Kiều.

“A……”

Mùi chân thúi khiến Thẩm Kiều Kiều suýt chết tại chỗ!



“Cha, sao cha lại đánh con! Oẹ……”

Thẩm Thắng Lợi vừa đi giày vải vừa mắng mỏ: "Ai kêu mày lắm miệng! Thích đi châm ngòi ly gián!"

Thẩm Kiều Kiều tức giận đến muốn nổ phổi, chỉ có thể lau đi vết giày trên mặt, cắn răng nói: “Cha, chúng ta đi cục cảnh sát mang mẹ ra ngoài đi.”

“Mang ra cái đầu mày, con chó cái hôi hám muốn đầu độc tao chết, tốt nhất là bà ta chết đi!" Thẩm Thắng Lợi nhờ Thẩm Thanh Ca đỡ ông trở về, phớt lờ Thẩm Kiều Kiều.

Đi được vài bước, Thẩm Thanh Ca quay đầu lại cười khinh thường đối với Thẩm Kiều Kiều.

Thẩm Kiều Kiều lồng ngực phập phồng dữ dội, cô tức giận giậm chân.

Sau khi trở về nhà, trời đã tối.

Thẩm Kiều Kiều làm nũng nói: “Chị, em còn phải đọc sách, chị đi nấu cơm đi.”

Cô ta thầm nghĩ, tạm thời đừng bận tâm đến con chó rẻ tiền Thẩm Thanh Ca này!

Nó chỉ là một con chó cái và là nô lệ được cha mẹ nhận nuôi!

Nhưng Thẩm Thanh Ca nhàn nhã ngồi ở một bên uống nước, không có ý định đứng dậy.

Nếu là trước đây, không cần ai nói cô cũng sẽ đi nấu ăn, cô ước gì có thể đút cho bọn họ ăn, chỉ muốn cho bọn họ thích nàng.

Nhưng bây giờ, họ xứng sao?

Thẩm Thắng Lợi cũng định thúc giục cô, nhưng ông ta vừa định mở miệng, Thẩm Thanh Ca đã nói: "Cha, con không còn muốn ăn, vừa rồi con đã trả cho cha năm mươi đồng tiền để khám bệnh."

Khi nói đến tiền, Thẩm Thắng Lới giống như một con lươn bị rút gân.

“Kiều Kiều, con đi nấu ăn đi!” Ông ra lệnh.



“Con?” Thẩm Kiều Kiều kinh ngạc mở to hai mắt.

“Con không làm thì ai làm? Hôm nay chị của con phải chịu bao nhiêu oan ức? Để chị con làm?" Thẩm Thắng Lợi biết cách cấp một cái tát thưởng một viên đường.

Vì Thẩm Thanh Ca đã tiêu tiền, nên để nó lười biếng một chút.

Thẩm Kiều Kiều tức giận nhăn mũi, từ nhỏ cô vào phòng bếp không được mấy lần, cha cô bắt cô nấu cơm cho con chó cái này!

Cô ta sợ bị đánh nên tức giận đi vào bếp.

Nhìn thấy Thẩm Kiều Kiều ăn mệt, Thẩm Thanh Ca gần như phá lên cười.

Đúng vậy, Thẩm Thắng Lợi đúng là tiêu năm mươi đồng tiền đi khám bệnh, cô không có nói dối!

Nhưng người trả tiền là Lý Phượng Chi.

Cô nói một câu không muốn ăn uống, liền vào phòng chứa đồ linh tinh.

Thẩm Thanh Ca lấy ra tất cả những chiếc két nhỏ mà cô cất giữ riêng tư.

Không tính một trăm đồng tiền của Bạc Đình, cô đã tiết kiệm được tổng cộng 30 đồng tiền.

Phân gia rất dễ dàng, chỉ cần cắp sổ hộ khẩu ra chỗ bí thư chi bộ đóng dấu là xong.

Nhưng sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, cô không có nơi nào để ở, và bây giờ Bạc Đình nhìn thấy cô liền bỏ chạy... Chà, cô phải xây một ngôi nhà thôi!

Ở niên đại này xây nhà vẫn còn rất rẻ, mọi người có thể xây một ngôi nhà gạch bùn cho một gia đình với giá 300 đồng tiền.

Không giống như sau năm 2000, một ngôi nhà trong thành phố có giá hơn 100.000 đồng tiền, chưa kể đồ trang trí!

Ngoài việc xây nhà, còn một việc nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương