Trở Về Năm 1994
-
Chương 91
Kiều Anh không quá thích mùa hè bởi nó quá nóng. Nhưng không thể phủ nhận mùa này trái cây có rất nhiều còn đặc biệt ngọt nữa. Như vải, nhãn, mít, xoài, cam, bưởi.. gần như nhà nào đều có. Nhà Kiều Anh mỗi loại cũng trồng một ít. Có loại là mua cây giống có loại là từ ăn quả lấy hạt gieo lên. Gần hai mươi năm chăm sóc đám cây ăn quả này giờ đã trưởng thành đại thụ hằng năm mùa nào thức lấy cung cấp trái cây cho gia đình Kiều Anh. Giờ đã cuối tháng bảy quả vải đã qua vụ nhưng quả mít quả nhãn lại đang chính vụ. Tuy đều là những loại quả mang tính nóng nhưng với thanh thiếu niên ăn ngon là được ai quan tâm đến hậu quả sau khi ăn.
Bởi vậy vừa bước vào cổng nhà Kiều Anh, cả đám hưng phấn gào lên. Nữ sinh lao đến vườn rau dưa ngắt lấy, nam sinh tự giác ôm nhiệm vụ trèo cây hái quả. Tuổi trẻ tinh lực tràn đầy, làm việc mình thích không chút mệt mỏi. Hết hái rau ngắt quả mọi người lại đi tai họa ao cá trước nhà. Nhật Anh lúc đầu còn rụt rè chút sau cũng rũ bỏ hình tượng leo lên cây bẻ nhãn. Cả đám vui quên cả trời đất, đến trưa mới thấy bụng ngoài trái cây ra không có gì chắc dạ cả. Cũng may Kiều Anh có dự tính trước, cô đã mua thịt để sẵn trong tủ lạnh. Lúc đến đây cô còn lén lút dặn Bảo Anh đến nhà nhờ bà nội làm thịt con gà. Mười giờ hơn Bảo Anh ôm một chú gà đã sơ chế sạch sẽ trở lại. Cùng với thịt trong tủ lạnh nguyên liệu nấu ăn đã đầy đủ hết. Muốn ăn món gì đâu, cả đám bắt đầu nhao nhao thảo luận. Mỗi người một ý, Kiều Anh thiên hướng ăn lẩu. Chỉ cần một nồi ai ăn gì đều có thể bao dung hết. Nhưng cái thời tiết này mà ăn lẩu thì không khác tự sát, Kiều Anh đành phải đem ý tưởng này ném văng ra khỏi não. Cuối cùng cả đám quyết định thực đơn chính là thịt chiên xù, bò xào hoa thiên lý, gà ủ muối, canh sườn nấu bí xanh. Cùng đĩa sa lát cà chua dưa chuột nữa là đủ rồi. Thực đơn đã điểm danh xong tiếp đến là thời khắc khảo nghiệm khả năng bếp núc của các bạn trẻ. Kiều Anh biết trình độ nát nhừ của mình nên không dám đứng ra làm chủ bếp. Cô phụ trách nhặt rau dưa hành tỏi, vài ba người khác cũng cùng suy nghĩ với cô đều ra nhập đội quân nhặt rau. Còn lại hai bạn nữ và một nam sinh đứng ra phụ trách nấu ăn hôm nay. Nữ sinh nấu ăn mọi người thấy là chuyện thường. Ấy thế mà lại có nam sinh cũng thắp sáng kỹ năng này làm cả đám xúm vào trêu đùa. Bị trêu đùa nam sinh tên Lâm còn rất bình tĩnh nói lý do mình biết nấu ăn: "Tớ bắt đầu nấu cơm từ năm mười tuổi. Nhà tớ ngoài mẹ tớ ra thuần một màu đàn ông. Tớ không học nấu ăn mẹ tớ sẽ vất vả lắm."
Đây là điển hình thanh niên hiếu thuận nha, rất đáng khen ngợi. Cả đám nghe xong hướng gió thay đổi quay sang khen nức nở thanh niên này. Kiều Anh dịch đến phía sau Bảo Anh sâu kín nói: "Thấy con nhà người ta không, nhìn này mà học tập đi."
Đang cùng đám tỏi phấn đấu Bảo Anh ngây thơ mờ mịt hỏi lại: "Em phải học gì?"
Kiều Anh cười đến vô hại nói: "Tất nhiên là nấu ăn á! Sau này đồ ăn trong nhà đều trông cậy vào em. Cố lên nha!"
Bảo Anh như sét đánh dường như run lên béo mặt cố gắng trấn định nói: "Em còn chưa đến mười tuổi. Bố mẹ sẽ không để em nấu ăn đâu."
Kiều Anh rất là lý giải gật đầu: "Cũng đúng. Chị Ngọc Anh sắp đi học xa nhà. Sau này phòng bếp đều là của chị rồi."
Lại là lý do này, chị cậu cũng thật lười. Đến cái lý do cũng chẳng thèm thay đổi nữa. Bảo Anh béo mặt thật sâu bất đắc dĩ. Tuy lý do cũ kỹ thật nhưng cậu đúng là bị nó bắt chẹt. Chỉ phải cúi đầu, so với ngày ngày ăn cơm heo thì học nấu ăn tính cái gì. Cậu nhịn. Béo mặt cố nặn ra cười so khóc càng khó coi nói: "Công việc bếp núc khó nhọc thế sao có thể để chị làm được. Việc này cứ để đấy em làm đi thôi."
Kiều Anh giả cười hỏi lại: "Thật sự?"
Bảo Anh chỉ nuốt nước mắt vào tim bảo đảm: "Đúng vậy."
Kiều Anh lúc này mới thật cười nói: "Chị đùa chút thôi. Cơm vẫn là mẹ nấu nhé! Khi nào em lớn lúc đấy hiếu thảo bố mẹ sau."
Bảo Anh nghe này vui mừng ra mặt. Tuổi này của cậu nhóc ngoài ăn chơi ra ai muốn làm việc nhà đâu. Kiều Anh nhìn mà có chút đồng tình. Sau này cô với chị cô đều học hành và công tác ở bên ngoài, công việc bếp núc này tám chín phần đều là cậu nhóc này đảm nhiệm. Cho chơi thêm hai năm đã là không tồi rồi.
Ở hai chị em thì thầm to nhỏ đội quân nhặt rau đã xử lý gọn gàng nguyên liệu nấu ăn. Bước tiếp theo không phải việc Kiều Anh có thể làm. Cô quyết định đi hái dâu tây cho mọi người tráng miệng. Nói đến cũng lạ, vừa rồi cả đám hái rau quả đặc biệt nhiệt tình. Thế nhưng lại bỏ sót đám dâu tây không ai bén mảng tới. Lúc này cô hô hoán người đi cùng hái quả cả đám không ai chịu đi. Kiều Anh chỉ phải cầm rổ đi một mình, đi không được mấy bước có tiếng bước chân đuổi theo. Quay lại thấy là Nhật Anh, cô chậm lại bước chân đợi cậu ta theo cùng. Nhật Anh vài bước đã đuổi kịp Kiều Anh. Từ sáng đến giờ hai người mới có cơ hội ở riêng. Không ai nói với ai lời nào, không khí xung quanh có chút xấu hổ. Mãi cho đến lúc hai người ngồi xuống hái dâu, Nhật Anh mới không được tự nhiên mở miệng trước: "Tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Bởi vậy vừa bước vào cổng nhà Kiều Anh, cả đám hưng phấn gào lên. Nữ sinh lao đến vườn rau dưa ngắt lấy, nam sinh tự giác ôm nhiệm vụ trèo cây hái quả. Tuổi trẻ tinh lực tràn đầy, làm việc mình thích không chút mệt mỏi. Hết hái rau ngắt quả mọi người lại đi tai họa ao cá trước nhà. Nhật Anh lúc đầu còn rụt rè chút sau cũng rũ bỏ hình tượng leo lên cây bẻ nhãn. Cả đám vui quên cả trời đất, đến trưa mới thấy bụng ngoài trái cây ra không có gì chắc dạ cả. Cũng may Kiều Anh có dự tính trước, cô đã mua thịt để sẵn trong tủ lạnh. Lúc đến đây cô còn lén lút dặn Bảo Anh đến nhà nhờ bà nội làm thịt con gà. Mười giờ hơn Bảo Anh ôm một chú gà đã sơ chế sạch sẽ trở lại. Cùng với thịt trong tủ lạnh nguyên liệu nấu ăn đã đầy đủ hết. Muốn ăn món gì đâu, cả đám bắt đầu nhao nhao thảo luận. Mỗi người một ý, Kiều Anh thiên hướng ăn lẩu. Chỉ cần một nồi ai ăn gì đều có thể bao dung hết. Nhưng cái thời tiết này mà ăn lẩu thì không khác tự sát, Kiều Anh đành phải đem ý tưởng này ném văng ra khỏi não. Cuối cùng cả đám quyết định thực đơn chính là thịt chiên xù, bò xào hoa thiên lý, gà ủ muối, canh sườn nấu bí xanh. Cùng đĩa sa lát cà chua dưa chuột nữa là đủ rồi. Thực đơn đã điểm danh xong tiếp đến là thời khắc khảo nghiệm khả năng bếp núc của các bạn trẻ. Kiều Anh biết trình độ nát nhừ của mình nên không dám đứng ra làm chủ bếp. Cô phụ trách nhặt rau dưa hành tỏi, vài ba người khác cũng cùng suy nghĩ với cô đều ra nhập đội quân nhặt rau. Còn lại hai bạn nữ và một nam sinh đứng ra phụ trách nấu ăn hôm nay. Nữ sinh nấu ăn mọi người thấy là chuyện thường. Ấy thế mà lại có nam sinh cũng thắp sáng kỹ năng này làm cả đám xúm vào trêu đùa. Bị trêu đùa nam sinh tên Lâm còn rất bình tĩnh nói lý do mình biết nấu ăn: "Tớ bắt đầu nấu cơm từ năm mười tuổi. Nhà tớ ngoài mẹ tớ ra thuần một màu đàn ông. Tớ không học nấu ăn mẹ tớ sẽ vất vả lắm."
Đây là điển hình thanh niên hiếu thuận nha, rất đáng khen ngợi. Cả đám nghe xong hướng gió thay đổi quay sang khen nức nở thanh niên này. Kiều Anh dịch đến phía sau Bảo Anh sâu kín nói: "Thấy con nhà người ta không, nhìn này mà học tập đi."
Đang cùng đám tỏi phấn đấu Bảo Anh ngây thơ mờ mịt hỏi lại: "Em phải học gì?"
Kiều Anh cười đến vô hại nói: "Tất nhiên là nấu ăn á! Sau này đồ ăn trong nhà đều trông cậy vào em. Cố lên nha!"
Bảo Anh như sét đánh dường như run lên béo mặt cố gắng trấn định nói: "Em còn chưa đến mười tuổi. Bố mẹ sẽ không để em nấu ăn đâu."
Kiều Anh rất là lý giải gật đầu: "Cũng đúng. Chị Ngọc Anh sắp đi học xa nhà. Sau này phòng bếp đều là của chị rồi."
Lại là lý do này, chị cậu cũng thật lười. Đến cái lý do cũng chẳng thèm thay đổi nữa. Bảo Anh béo mặt thật sâu bất đắc dĩ. Tuy lý do cũ kỹ thật nhưng cậu đúng là bị nó bắt chẹt. Chỉ phải cúi đầu, so với ngày ngày ăn cơm heo thì học nấu ăn tính cái gì. Cậu nhịn. Béo mặt cố nặn ra cười so khóc càng khó coi nói: "Công việc bếp núc khó nhọc thế sao có thể để chị làm được. Việc này cứ để đấy em làm đi thôi."
Kiều Anh giả cười hỏi lại: "Thật sự?"
Bảo Anh chỉ nuốt nước mắt vào tim bảo đảm: "Đúng vậy."
Kiều Anh lúc này mới thật cười nói: "Chị đùa chút thôi. Cơm vẫn là mẹ nấu nhé! Khi nào em lớn lúc đấy hiếu thảo bố mẹ sau."
Bảo Anh nghe này vui mừng ra mặt. Tuổi này của cậu nhóc ngoài ăn chơi ra ai muốn làm việc nhà đâu. Kiều Anh nhìn mà có chút đồng tình. Sau này cô với chị cô đều học hành và công tác ở bên ngoài, công việc bếp núc này tám chín phần đều là cậu nhóc này đảm nhiệm. Cho chơi thêm hai năm đã là không tồi rồi.
Ở hai chị em thì thầm to nhỏ đội quân nhặt rau đã xử lý gọn gàng nguyên liệu nấu ăn. Bước tiếp theo không phải việc Kiều Anh có thể làm. Cô quyết định đi hái dâu tây cho mọi người tráng miệng. Nói đến cũng lạ, vừa rồi cả đám hái rau quả đặc biệt nhiệt tình. Thế nhưng lại bỏ sót đám dâu tây không ai bén mảng tới. Lúc này cô hô hoán người đi cùng hái quả cả đám không ai chịu đi. Kiều Anh chỉ phải cầm rổ đi một mình, đi không được mấy bước có tiếng bước chân đuổi theo. Quay lại thấy là Nhật Anh, cô chậm lại bước chân đợi cậu ta theo cùng. Nhật Anh vài bước đã đuổi kịp Kiều Anh. Từ sáng đến giờ hai người mới có cơ hội ở riêng. Không ai nói với ai lời nào, không khí xung quanh có chút xấu hổ. Mãi cho đến lúc hai người ngồi xuống hái dâu, Nhật Anh mới không được tự nhiên mở miệng trước: "Tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook