Trở Về Năm 1994
-
Chương 90
Ba ngày sau em mèo nhà Kiều Anh bình an hạ sinh ba bé mèo con. Một bé màu vàng giống mẹ, một bé tam thể và một bé mèo mướp. Mới sinh ra mèo con hai mắt nhắm nghiền lông ngắn thưa thớt nhìn không có gì đẹp. Nhưng từ màu lông có thể kết luận bố bọn nó là một con mèo mướp. Kiều Anh cứ ngỡ mèo con sinh ra cô sẽ phải bận rộn lắm. Nhưng không thành tưởng em mèo mẹ đột nhiên thay đổi tính từ dịu ngoan lúc trước giờ lại dữ lắm. Ai đến gần con nó là nó tặng ngay một móng vuốt luôn. Thế nên ngoài chăm lo cơm ăn nước uống cho mèo mẹ ra chuyện còn lại cô đều không cần nhúng tay. Bởi vậy Kiều Anh bỗng chốc lại thanh nhàn lên. Lúc này điện thoại của cô rung lên, màn hình hiển thị tin nhắn mới đến. Kiều Anh ảo não thở dài, lại tới nữa. Mấy ngày nay Nhật Anh đều nhắn tin nói chuyện vơi cô. Trong tối ngoài sáng đều nhắc khéo cuộc hẹn cô nợ cậu ta. Cô không phải muốn quỵt nợ mà là hôm trước quá mất mặt, cô còn chưa kịp giảm sóc. Định nhân cơ hội em mèo sinh em bé lấy cớ chốn một chốn. Không nghĩ em mèo lại không cho cô cơ hội này. Vậy chỉ có thể thuận theo mà trả nợ trước lại nói.
Kiều Anh cầm lấy điện thoại nhắn tin trả lời Nhật Anh, hẹn cậu ta ngày mai đến nhà cô chơi. Bên kia rất nhanh hồi âm lại đồng ý. Nhìn tin nhắn qua lại giữa hai người Kiều Anh có chút không cam lòng khi dễ dàng thuận theo Nhật Anh như thế. Nghĩ nghĩ cô bấm số điện thoại của Phương gọi qua tới. Đợi đến đầu bên kia bắt máy cô cười nói: "Mai cậu có rảnh không? Đến nhà tớ chơi nhé!"
Không biết đầu bên kia Phương nói gì đó, sau đó chỉ nghe Kiều Anh nói: "Cậu có thể gọi được ai đi cùng thì gọi hết đi nhé!"
Hai người chơi làm sao vui bằng một nhóm người chơi đúng không? Kiều Anh đắc ý nghĩ.
8h sáng hôm sau, Nhật Anh đúng hẹn tới rồi. Vừa mới gọi cửa đã thấy Kiều Anh tươi cười từ bên trong đi ra. Nhìn thấy nụ cười sáng láng của cô Nhật Anh cảm thấy 10km đường mình vừa đi thật đáng giá. Cậu không. Chút keo kiệt mà nở một nụ cười đáp lại. Nhưng sau đó nụ cười của cậu chợt tắt khi thấy đứng đằng sau Kiều Anh còn một nhóm người. Đối với nhóm bạn Kiều Anh có những ai cậu đều biết rõ nên vừa nhìn thấy nhóm người cậu liền biết hôm nay không phải đi hẹn hò mà là hoạt động tập thể. Trong lòng hơi có tiếc nuối nhưng cậu cũng không nhụt chí. Dù sao còn nhiều cơ hội đi chơi khác. Tâm lý hoạt động một phen cậu đã tự nhiên tiến lên chào hỏi mọi người. Nhóm bạn của Kiều Anh không nhận ra được rất nhỏ biến hóa này của cậu. Chỉ có Kiều Anh luôn để ý đến cậu ta mới phát hiện được điểm này. Ý cười trong mắt cô càng sâu, trong lòng tiểu nhân không ngừng ngửa mặt lên trời cười dài. Đấu với chị em còn non lắm nha.
Từ khi nghỉ hè đến giờ nhóm bạn của Kiều Anh mới tập hợp đủ người, trọn vẹn bảy người. Cộng thêm Nhật Anh và con chồng trước Bảo Anh nữa là chín người. Đoàn người mênh mông cuồn cuộn mà đi về nhà cũ của Kiều Anh. Đúng vậy, sau một thời gian bàn bạc tất cả mọi người đều đầu phiếu về nhà cũ cô chơi. Lý do đơn giản là hơn nửa số người ở đây đều ở huyện thành hay thành phố lớn lên. Nên bọn họ tò mò cuộc sống ở nông thôn, số còn lại là hướng về rau dưa hoa quả trong vườn của Kiều Anh. Từ Hà Nội trở về, Kiều Anh có về về nhà cũ một chuyến. Dâu tây với đám rau củ lớn lên rất khả quan. Bảo đảm sẽ cho nhóm bạn cô buổi đi chơi khó quên.
Làng cô không lớn chỉ hơn trăm hộ khẩu, đứng từ đầu làng có thể nhìn thấy cuối làng. Ở quê cái gì cũng thiếu nhưng riêng đất ở lại rất nhiều. Nên ngoài nhà ở vườn rau cây ăn quả trồng rất nhiều. Lại là "đất nhãn" nữa nên nhà nào cũng trồng vài cây. Nhà cũ Kiều Anh trồng ba cây nhãn đang mùa quả chín, cả bọn nhăm nhe hầm hè thu hoạch giúp cô.
Kiều Anh cầm lấy điện thoại nhắn tin trả lời Nhật Anh, hẹn cậu ta ngày mai đến nhà cô chơi. Bên kia rất nhanh hồi âm lại đồng ý. Nhìn tin nhắn qua lại giữa hai người Kiều Anh có chút không cam lòng khi dễ dàng thuận theo Nhật Anh như thế. Nghĩ nghĩ cô bấm số điện thoại của Phương gọi qua tới. Đợi đến đầu bên kia bắt máy cô cười nói: "Mai cậu có rảnh không? Đến nhà tớ chơi nhé!"
Không biết đầu bên kia Phương nói gì đó, sau đó chỉ nghe Kiều Anh nói: "Cậu có thể gọi được ai đi cùng thì gọi hết đi nhé!"
Hai người chơi làm sao vui bằng một nhóm người chơi đúng không? Kiều Anh đắc ý nghĩ.
8h sáng hôm sau, Nhật Anh đúng hẹn tới rồi. Vừa mới gọi cửa đã thấy Kiều Anh tươi cười từ bên trong đi ra. Nhìn thấy nụ cười sáng láng của cô Nhật Anh cảm thấy 10km đường mình vừa đi thật đáng giá. Cậu không. Chút keo kiệt mà nở một nụ cười đáp lại. Nhưng sau đó nụ cười của cậu chợt tắt khi thấy đứng đằng sau Kiều Anh còn một nhóm người. Đối với nhóm bạn Kiều Anh có những ai cậu đều biết rõ nên vừa nhìn thấy nhóm người cậu liền biết hôm nay không phải đi hẹn hò mà là hoạt động tập thể. Trong lòng hơi có tiếc nuối nhưng cậu cũng không nhụt chí. Dù sao còn nhiều cơ hội đi chơi khác. Tâm lý hoạt động một phen cậu đã tự nhiên tiến lên chào hỏi mọi người. Nhóm bạn của Kiều Anh không nhận ra được rất nhỏ biến hóa này của cậu. Chỉ có Kiều Anh luôn để ý đến cậu ta mới phát hiện được điểm này. Ý cười trong mắt cô càng sâu, trong lòng tiểu nhân không ngừng ngửa mặt lên trời cười dài. Đấu với chị em còn non lắm nha.
Từ khi nghỉ hè đến giờ nhóm bạn của Kiều Anh mới tập hợp đủ người, trọn vẹn bảy người. Cộng thêm Nhật Anh và con chồng trước Bảo Anh nữa là chín người. Đoàn người mênh mông cuồn cuộn mà đi về nhà cũ của Kiều Anh. Đúng vậy, sau một thời gian bàn bạc tất cả mọi người đều đầu phiếu về nhà cũ cô chơi. Lý do đơn giản là hơn nửa số người ở đây đều ở huyện thành hay thành phố lớn lên. Nên bọn họ tò mò cuộc sống ở nông thôn, số còn lại là hướng về rau dưa hoa quả trong vườn của Kiều Anh. Từ Hà Nội trở về, Kiều Anh có về về nhà cũ một chuyến. Dâu tây với đám rau củ lớn lên rất khả quan. Bảo đảm sẽ cho nhóm bạn cô buổi đi chơi khó quên.
Làng cô không lớn chỉ hơn trăm hộ khẩu, đứng từ đầu làng có thể nhìn thấy cuối làng. Ở quê cái gì cũng thiếu nhưng riêng đất ở lại rất nhiều. Nên ngoài nhà ở vườn rau cây ăn quả trồng rất nhiều. Lại là "đất nhãn" nữa nên nhà nào cũng trồng vài cây. Nhà cũ Kiều Anh trồng ba cây nhãn đang mùa quả chín, cả bọn nhăm nhe hầm hè thu hoạch giúp cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook