Tác giả: Thanh Luật

Editor: Wu

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

     Khương Vong chợt nhận ra nói đạo lý với một đứa trẻ 7 tuổi là chuyện rất khó khăn.

     “Tôi sẽ không bán em đâu.” Hắn thong thả nói: “Thật ra…mẹ em đã nhờ tôi đến chăm sóc em, nếu tính theo vai vế mà nói, thì tôi là anh họ của em.”

     “Bây giờ em an toàn rồi.”

     Đã nhiều năm trôi qua Bành Tinh Vọng không còn được gặp lại mẹ nữa, giờ phút này lại nghe từ miệng người khác nhắc đến mẹ, cậu liền cảm thấy đau đớn nơi đôi mắt, hai hàng nước mắt lúc này cũng từ từ chảy ra nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt.

     “Thật sao?”

     Khương Vong trong lòng thở ra một hơi, nghĩ thầm cuối cùng cũng tìm được lý do để thoái thác, giọng điệu rốt cục cũng ôn hòa hơn.

      “Ừ, kỳ thật tôi lớn lên nhìn cũng rất giống bà ấy, em nhìn kỹ một chút xem.”

     Bành Tinh Vọng suy nghĩ vài giây.

     “Vậy anh có thể gọi điện cho mẹ em không?”

     Khương Vong trên mặt không chút biểu tình: “Tôi không có điện thoại di động.”

     “Quầy lễ tân của khách sạn có điện thoại di động.”

     “Đi ngủ.”

     Bành Tinh Vọng thất vọng ra mặt, chỉ thiếu điều muốn đem câu “Anh quả nhiên là đồ lừa đảo” viết lên mặt. Cậu khịt mũi, bò lên giường, cuộn tròn lại một góc, chỉ chốc lát sau liền hô hấp đều đều mà ngủ thiếp đi. Khương Vong lúc này vẫn còn đang ngơ ngẩng ngồi một mình ở mép giường nhìn nửa cuộn băng gạc còn lại. Hắn không nghĩ mọi chuyện lại đi tới bước này. Hắn càng không thể giải thích được hành động của bản thân, tại sao lại đem chính mình của quá khứ cứu ra, e là đứa nhỏ sau này tuyệt đối không thể quay về ngôi nhà kia nữa, chỉ có thể kiên trì nuôi dưỡng.

     Người nào đó đến nay kinh nghiệm yêu đương bằng không, nghe thấy tiếng khóc của trẻ em liền cảm thấy phiền. Vốn dĩ hắn còn nghĩ mình sẽ độc thân tới già, trước khi chết sẽ tự lấy tiền tiết kiệm mua một miếng đất và một cái quan tài rồi tự chôn cất mình.

     Hắn quay đầu nhìn Bành Tinh Vọng thì liền cảm thấy có chút phiền toái. Hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Bành Tinh Vọng nhìn đôi chân trần của mình cẩn thận trượt xuống giường, lại quay đầu quan sát phần chăn bông đang nhô lên phía bên cạnh sau đó liền nhanh chóng chạy ra ngoài. Mới vừa đi được ba bước liền đụng phải một cơ bụng săn chắc.

     “Ai…”

     Khương Vong xách theo túi sữa đậu nành bánh quẩy cuối đầu nhìn cậu, bóng của hắn trực tiếp đè lên người cậu. Bành Tinh Vong liền quay đầu bỏ chạy trốn lên giường, còn mạnh mẽ kéo chăn trùm kín người giả vờ ngủ tiếp, một bộ như chưa từng có gì xảy ra.

     “Mau dậy đi.” Người đàn ông lạnh lùng nói: “Ăn uống tắm rửa xong rồi thì tôi đưa em đi học.”

     Cậu bạn nhỏ còn cho là vừa rồi mình nghe nhầm: “…Đi học?”

     Khương Vong đã mua một cái áo thun rẻ tiền mặc vào, quay lưng lại lấy áo sơ mi cùng áo khoác trên ban công cất vào: “Bình thường mấy giờ thì tan học? Tôi sẽ đến đón em.” 

     Cậu im lặng một lúc, giọng nói lúc này cũng nhẹ đi.

     “Chưa từng có ai đến đón em tan học cả.”

     Bành Tinh Vọng năm nay 7 tuổi, theo thông lệ nhập học sớm của thành phố A thì bây giờ cậu đang học lớp hai mới đúng. Nhưng cậu chưa từng học qua bất kì một trường lớp nào cả, kể cả mẫu giáo. Từ lúc sinh ra đã phải chứng kiến cảnh cha ruột hết ngâm mình trong rượu lại nôn mửa cả ngày, hai năm sau khi sinh cậu ra, vì không chịu nổi nữa mà mẹ đã vội vàng bỏ quê hương chạy trốn, có thể sống được tới hôm nay cũng là nhờ nương tựa vào chén cơm của hàng xóm.

     Đứa trẻ này về sau không có nơi nương tựa liền suốt ngày lang thang trên đường phố lượm rác, hết trêu chó lại đến chọc mèo. Cũng may nhờ sự quán triệt nghiêm khắc của chính sách xây dựng đô thị văn minh năm nay nên mới được các cô dì trong Tổ dân phố đưa đến trường học, thi hành chính sách giáo dục bắt buộc 9 năm. Nhưng dù sao cũng chẳng phải con ruột của mình, hàng xóm láng giềng cũng chỉ có thể bỏ ra được một chút quan tâm, không thể quá thân cận, không những bị cho là phung phí tiền bạc mà bản thân người nhà cũng có ý kiến.

     Suy cho cùng trẻ con thì không giống với người lớn, sẽ không biết phải lựa chọn cái gì mới tốt cho mình.

     Khương Vong trầm mặt vài giây, một tay đem chiếc áo khác cũ xếp gọn gàng ôm vào trong ngực, một tay dẫn Bành Tinh Vọng đi ra ngoài. Trường tiểu học Hồng Sơn mở cửa vào lúc 7 giờ, đồng phục thì toàn màu nâu vàng sọc đen, nhìn từ xa cứ trông giống đàn ong đang xếp hàng dài để chờ vào cửa. Có một người đàn ông cao lớn cùng với một đứa nhỏ cứ đứng mãi bên cạnh biển báo điểm dừng dành cho xe buýt đối diện cổng trường.

     Khương Vong đột nhiên nhớ tới Bành Tinh Vọng còn chưa có đồng phục học sinh.

     Chính xác mà nói thì phải đợi đến khi tốt nghiệp hắn mới nhận được một bộ đồng phục sạch sẽ, lúc trước khi còn đi học đều phải mặc lại những bộ đồ cũ, rách nát tới nỗi người khác có thể đem hắn ra so sánh với một tên ăn mày.

     Bành Tinh Vọng không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì, nghiêng đầu hỏi: “Chúng ta có qua đó không?”

     Khương Vương nhíu mày, xoay người nói: “Đi.”

     Hắn phải kiếm tiền để mua cho cậu một bộ đồng phục mới.

     Một lớn một nhỏ cứ như vậy mà đi men theo con đường không có điểm dừng, đi được một lúc lâu hai người ghé vào một cửa hàng tạp hóa đang phục vụ khách tới xem thể thao.

     Tivi đời bây giờ vẫn là màn hình màu trắng đen, tính hiệu lại càng không tốt, xem được một lúc thì liền phản chiếu hình ảnh bông tuyết mất sóng đặc trưng, thỉnh thoảng bị một ông già vung tay vỗ vài cái.

     Những nơi như vậy thường dành cho những người già đã nghỉ hưu đến đánh cờ tán gẫu lúc nhàn rỗi nên rất ít khi buôn bán vào sáng sớm, nhưng lại có rất nhiều người thích vào đây ngồi.

     Ông lão gác quầy nhìn thấy một thanh niên to cao, nhìn ngoại hình trông chẳng khác gì xã hội đen đang nắm tay một đứa bé tiến lại gần, biểu tình trên mặt ông liền không có mấy sự thân thiện: “Có việc gì sao?”

     Khương Vong nhìn chằm chằm màn hình TV một lúc lâu rồi mới mở miệng: “World Cup?”

     “Phải mua vé mới được xem.” Ông già nói thẳng: “Không còn chỗ ngồi, chỉ còn chỗ đứng thôi.”

     Bành Tinh Vọng rụt rè nhìn ra đường cái không biết lúc này mình có nên bỏ chạy hay không.

     Kỳ thật Khương Vong vốn không thích xem bóng đá. Hắn rất ít khi quan tâm đến chuyện thế sự đến mức mà đôi lúc còn bị người khác lầm tưởng là tự kỷ.

     Mấy năm đầu vừa mới nhận việc, bạn cùng phòng của hắn ở trong phòng khách sắm một cái màn hình chiếu, cuối tuần rảnh rỗi sẽ cùng một vài người bạn khác nữa ngồi xem bóng đá, cứ như vậy mà lặp đi lặp lại trải qua mấy năm trời. Khương Vong đôi lúc còn cùng đối phương uống rượu, người bạn kia còn cao hứng cùng hắn thi so tửu lượng uống cho đến khi hắn nửa tỉnh nửa mê mà một hơi ngủ gật. Thỉnh thoảng khi bóng vào lưới, trong phòng khách sẽ hét lên một tiếng, lớn đến nỗi dưới lầu cũng nghe thấy, Khương Vong buồn ngủ nên cũng chỉ mím môi uống một ngụm rượu rồi lại dựa vào sopha mà tiếp tục ngủ.

     Ông lão vẫn quyết tâm muốn đuổi cái người trong trông giống xã hội đen kia đi lại không ngờ thanh niên này chủ động từ trong người móc ra một đống tiền. Nhìn thoáng một cái có tới mấy tờ vài trăm liền ngẫm nghĩ hai người này muốn tiêu hết số tiền này sao.

     Khương Vong cầm một trăm tám đồng bạc đưa cho ông.

     “Ba Lan với Ecuador, tôi cược 0 – 2.”

     Ông lão nghi ngờ nhìn hắn một cái, đem tiền đang cầm trong tay lần lượt đếm đi đếm lại từng tờ, chậm rì rì mà đưa lại vé lại cho hai người.

     Bên cạnh có một người đàn ông trung niên thập thò, phỏng chừng là đang trốn vợ đi xem bóng đá nhìn hai người cười rộ lên tự nhiên.

     “Cậu cược Ecuador sao?”

     “Mấy năm trước Ba Lan đã dẫn trước 3 – 0 đấy, chàng trai trẻ, cho dù muốn chơi lớn cũng đừng cược vào đội bóng không có thế mạnh chứ.”

     “Zurawski* cướp bóng từ đội chủ nhà rất lợi hại đó.”, người đàn ông bên cạnh mỉm cười phả khói: “Nghe tôi đi, cược vào Ba Lan sẽ không bao giờ làm cậu thất vọng đâu.”

(*)Maciej Żurawski: một cầu thủ bóng đá người Ba Lan đã nghỉ hưu, từng chơi ở vị trí tiền đạo. Żurawski ra sân 72 lần và ghi 17 bàn cho Ba Lan, đại diện cho họ tại hai kỳ World Cup và Euro 2008. Anh cũng ghi 121 bàn trong màu áo Ba Lan Ekstraklasa và là cầu thủ ghi nhiều bàn thắng nhất giải đấu hai lần.

     Bành Tinh Vọng tìm đại một cái ghế nhỏ để ngồi, được một lúc liền nằm sấp xuống bàn mà ngủ thiếp đi. Hai giờ sau, người đàn ông cầm tờ tiền năm trăm tệ mới tinh bỏ vào túi, cúi xuống nhìn cậu bé đang say sưa ngủ mà gõ một cái vào đầu.

     “Oa.” Bành Tinh Vọng giơ tay che đầu: “Đau quá!”

     “Uống soda.” Khương Vong nhìn cậu như muốn hỏi, tay lại mở tủ lạnh của người ta ra: “Vị gì đây?”

     Bành Tinh Vọng cảnh giác: “Em không uống.”

     Khương Vong cũng không chờ cậu trả lời mà trực tiếp lấy hai chai nước ngọt vị cam ra tính tiền. Ông chủ vừa khui nắp chai vừa nhìn bọn họ, dù sao cũng đang nhàn rỗi nên ông liền dò hỏi tin tức.

     “Thằng bé này là con trai cậu à?”

     “Sao có thể chứ.” Khóe miệng Khương Vong nhếch lên: “Tôi làm sao có thể sinh ra một đứa ngốc như vậy.”

     Giữa trưa hai người quay về lại trường học, cùng đến phòng Giáo vụ mua một bộ đồng phục hoàn chỉnh, ngoài quần áo ra còn có thêm một đôi giày trắng, một chiếc khăn quàng đỏ và một chiếc nón nhỏ màu vàng. Lúc thanh toán tiền giáo vụ nhận ra Bành Tinh Vọng, sau đó vẻ mặt tò mò nhìn sang Khương Vong.

     “Vọng tử, đây là ai vậy?”

     Bành Tinh Vọng trả lời một cách rõ ràng và dứt khoát.

     “Là đại ca của em.”

     Không khí xung quanh Khương Vong dường như ngày càng thấp một cách khó hiểu. Giáo viên lúc trước nhiều lần phiền muộn bởi chuyện trong nhà và vấn đề đóng học phí của đứa nhỏ này, rốt cục hôm nay cũng xuất hiện một người bảo hộ đứng ra xử lý liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn, lấy ra hai ba bộ quần áo ướm thử trên người thằng bé. Đứa nhỏ cầm được đồng phục mới hai mắt sáng ngời, chạy một mạch đến nhà vệ sinh thay xong rồi lại vọt ra, lôi kéo vạt áo Khương Vong cười đến ngốc nghếch.

     “Có đẹp không?”

     Khương Vong lúc này còn đang bận nghĩ xem bộ đồng phục có màu chẳng khác gì bộ lông của một con chó lúc mới vừa nghịch từ vũng bùn lên thì có gì đẹp, hắn liền híp mắt miễn cưỡng gật đầu một cái. Nụ cười của Bành Tinh Vọng trở nên rực rỡ hơn, nhảy nhót muốn hòa nhập vào đám học sinh cũng đang mặc bộ đồng phục có màu của lông chó dính bùn giống cậu: “Em sắp được đi học rồi sao?!”

     Khương Vong vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại. Đầu bên kia hành lang xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Người đó gầy gò, giản dị, trên cổ tay phải đeo một chiếc vòng ngọc, đường nét khuôn mặt ánh lên vẻ đẹp của ánh trăng trong đêm hè yên tĩnh, lặng lẽ mà soi sáng mọi vật trên thế gian.

     Dòng thời gian lúc này như đột ngột chảy chậm lại, Khương Vong tiến một bước về phía trước, cảm giác mình giống như một cựu học sinh đang trở về trường cũ sau hai mươi năm để thăm thầy giáo. Người nọ nhìn thấy Bành Tinh Vọng đang mặc bộ đồng phục mới, mỉm cười xoa đầu đứa nhỏ khen thằng bé đẹp trai, cuối cùng nắm tay cậu dắt về lớp. Người đàn ông đứng nhìn xa xăm, nhìn thấy hình bóng của hắn rơi xuống bậc thang như thủy triều, hồi sau hắn mới hoàn hồn, hắn nhìn lại chiếc áo khoác cũ mà mình luôn mang theo.

     Người đó thậm chí còn không nhớ tên mình.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương