Trở về 20 năm trước nhận nuôi lại bản thân
-
Chương 1
Tác giả: Thanh Luật
Editor: Wu
Beta: Shin
Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Anh Khương, tháng này em thật sự cố gắng hết sức rồi. Có mấy khách hàng còn chê chất lượng phòng kém mà giá phòng thì lại đắt. Em thật sự không thể thuyết phục họ được nữa.”
Tiểu Bình lắc đầu, cởi bỏ bộ đồ rẻ tiền đang mặc, trên môi lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Em biết lần này cấp trên khảo sát hiệu suất doanh thu rất chặt chẽ nhưng anh Khương giúp em một chút được không, trong nhà em còn hai đứa nhỏ cần phải nuôi.”
Người đàn ông quay lưng về phía cậu, tựa vào đèn đường bên cạnh im lặng hút thuốc. Làn khói được phả ra từ một điếu thuốc lá rẻ tiền tùy ý mà rơi xuống đất như một đống tuyết khô. Người đàn ông ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, lấy ra một xấp giấy bạc đỏ được cuộn lại cần thận cất trong túi, đưa tay cố nhét vào chiếc áo khoác cũ mà cậu đã mặc hơn mười năm.
“Cầm đi.”
Hai người đứng bên cạnh lúc này cũng bị làm cho hoang mang, lộ ra ánh mắt khẩn cầu: “Anh Khương!”
“Cho cậu thêm hai tháng nữa.” Người đàn ông dụi tàn thuốc lá lên cột đèn đường, trầm giọng khàn khàn: “Lần tới tôi sẽ lại đánh giá hiệu suất chặt chẽ như ban đầu, nên không có lần sau đâu.”
Tiều Bình như vừa mới trong mộng tỉnh lại liên tục gật đầu, trong tay vẫn còn đang cầm sấp tiền như cũ, lấy cũng không được mà nhận cũng không xong. Người bên cạnh cậu ta nhanh chóng nháy mắt ra hiệu: “Sao còn đứng đó mà thất thần nữa, anh Khương trượng nghĩa như vậy, chúng ta phải nhanh chóng mời anh ấy một bữa cơm.”
Khương Vong còn chưa kịp lên tiếng, một tiếng phanh xe đột nhiên vang lên cách đó không xa. Hắn theo bản năng đẩy người bên cạnh mình ra, giây tiếp theo cổ họng hắn trở nên khô khốc, hắn trực tiếp bị đụng vào chiếc xe tải đang bị mất khống chế mà bay lên không trung.
“Khương Vong!!”
“Anh Khương!!”
Thế giới như đang đảo lộn.
Hắn mất đi trọng tâm, rơi xuống đất mà hình ảnh phản chiếu của những tòa nhà cao chọc trời trong mắt hắn lúc này lại là những ngôi nhà cũ đổ nát. Phốc một cái liền rơi xuống hồ, mọi thứ dần chìm vào bóng tối.
Khương Vong nhìn bầu trời đầy u ám, con ngươi dần mất tiêu điểm.
Cảnh sát thậm chí không cần phải thông báo cho ai về cái chết của mình, cũng tốt. Chỉ tiếc cho cái áo khoác này. Nước hồ đầy mùi ẩm thối tràn vào phổi khiến người ta sặc chỉ muốn nôn ra. Đầu óc Khương Vong ngưng lại khoảng mười giây rồi quyết định giãy giụa bơi lên bờ.
Tuy kỹ năng bơi của hắn cũng bình thường nhưng tay chân lại linh hoạt, hắn cố chịu đựng mùi máu vẫn còn ứ đọng trong cổ họng mà nhắm mắt bơi lên cao, nghĩ đến buổi báo danh chiều nay thế nào cũng sẽ muộn. Âm thanh bên tai hỗn loạn giống tiếng xe lửa chạy qua đường hầm, có một vài vệt ánh sáng yếu ớt lơ lửng trên mặt nước. Khương Vong mở mắt nhìn lên, đưa tay dùng sức đẩy nước và hất đám cây cỏ xung quanh ra hai bên. Cuối cùng cũng ngoi lên được mặt nước mà bốn phía xung quanh không một tiếng động.
Không đúng, có gì đó không đúng.
Nơi này không phải là thành phố mà hắn đang sống. Khương Vong hít một hơi thật sâu cố gắng bơi vào bờ. Hắn bị va chạm đến nỗi cổ áo dính đầy máu, cằm thì bị thâm tím, còn lòng bàn tay đã bị trầy xước hơn một nửa, giày da và vớ thì chứa toàn nước. Hồ trong công viên lúc này đã trở thành một con sông nhỏ, thành phố bằng phẳng đến mức thấy được cả đường chân trời, vào lúc này một đàn chim bay ngang qua bầu trời quang đãng.
Khương Vong đã nhiều năm rồi không nhìn thấy được một đàn chim như vậy, hắn cố gắng chống đỡ thân thể mình đi lên bờ rồi mới phát hiện chỗ nào cũng không đúng. Cách đó hai trăm mét là một ngã tư, bên cạnh còn có một cái sạp báo mới được dựng, mùi nước sơn mới xộc thẳng vào mũi. Hắn loạng choạng bước tới, lờ đi ánh nhìn kỳ lạ của người qua đường cầm tờ báo địa phương trên tay, hắn lật thấy được ngày tháng năm hiện tại trong một đống tin quảng cáo điện thoại và các sản phẩm chăm sóc sức khỏe.
“Fuck.”
Hiện tại là ngày 10 tháng 6 năm 2006!
Hắn đã trở lại thành phố A!!
Những mẫu xe lỗi thời và những con phố cũ hiện ra trước mặt giống như khung cảnh hoài cổ trong những bộ phim thời đại, hắn giật mình nhìn xuống thấy một chú chó đang giơ chân tè ngay bên cạnh chiếc quần âu của mình. Khương Vong không nói một lời, quay đầu nhìn lại bờ sông, chán nản lại gần. Lần này nổi lên lại nhìn, vẫn là năm 2006, chỉ khác là lần này có thêm một vài đứa nhỏ đang chỉ trỏ bên bờ sông. Khương Vong ngâm mình trong nước nên mặt mũi từ lâu đã hôi hám.
“Mẹ.”
“Mau về nhà ăn cơm! Đừng có nhìn người điên!”
Người phụ nữ trong thị trấn mặc một bộ quần áo vải hoa đang đuổi đứa bé về, sắc trời lúc này cũng dần dần tối. Người đàn ông cũng lặng lẽ bơi vào bờ, vắt khô quần áo, đi sâu vào trong thành phố. Khương Vong rất quen thuộc với nơi này. Bế tắc, hẻo lánh, đây là một thành phố nhỏ cấp năm cấp sáu mới dành để xây đường sắt cao tốc, mà đây cũng là nơi đen tối khiến hắn chỉ muốn vội vã bỏ đi dù khi đó hắn mới chỉ là một cậu thiếu niên. Điều duy nhất bây giờ hắn muốn xác nhận là…
Nếu bây giờ là năm 2006, nói vậy là bản thân mình của hai mươi năm về trước vẫn còn tồn tại? Thị trấn không lớn lắm, mười phút là đã đến một nơi rất quen thuộc. Trong sảnh có người vừa chơi mạt chược vừa lớn tiếng nói đùa, tiếng lộn xộn của những quả bóng bàn như là phần thưởng. Quầy bán hàng ngoài trời treo một cái đèn hột vịt, người bán hàng rong thì nhận được tiền liền lấy một nắm mì cho vào chảo xào lên, mồ hôi theo cổ mà đầm đìa chảy xuống.
Tất cả những gì đang diễn ra đều giống như trong ký ức của tuổi thơ. Người đàn ông ngày thường cho dù có cảm xúc gì cũng không hiện rõ lên mặt, giờ đây càng trầm mặt im lặng đang tiến sâu vào con phố hẹp. Công ty thỉnh thoảng cũng sẽ tổ chức một vài buổi đi xem phim, anh cũng biết một vài điều cơ bản về vấn đề mình đang đối mặt.
Cùng là một người nhưng lại ở các mốc thời gian khác nhau thì không thể nhìn thấy nhau, nếu không sẽ kích hoạt phản vật chất mà gây nên sự đảo lộn, có thể dẫn đến khả năng hủy diệt bản thân. Hắn chỉ là hoàn toàn quên mất một vấn đề nhỏ. Có một bác gái đang xách hành tây và thịt lợn đang cùng hàng xóm nói chuyện phiếm, vừa mới nói chuyện vui xong thì lại thở dài một hơi.
“Thật là tạo nghiệp mà”
Khương Vong đi ngang qua họ, rẽ vào khu ổ chuột, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của một đứa nhỏ. Hắn hít sâu một hơi, hô hấp dần trở nên căng thẳng. Đầu tiên là tiếng một bình rượu rơi xuống, sau đó là tiếng va chạm của thắt lưng đập mạnh vào da.
“Đừng đánh nữa, ba, con xin ba, ba ơi!!!”
Đứa trẻ gần như hét lên, thảm thiết mà gào khóc, âm thanh xuyên qua bóng đêm cơ hồ nghe như một chú mèo con bị ngược đãi. Máu toàn thân Khương Vong dường như muốn ngưng trệ chỉ trong một giây, ý niệm chỉ sau một cái nhìn lướt qua liền rời đi giờ đây càng trở nên bốc đồng. Không, đó là tôi trong quá khứ, tôi không thể. Gã đàn ông say xỉn hất tung bàn làm cho mọi thứ rơi xuống đất vỡ vụn, miệng gã chửi bới lại còn muốn đưa chân qua đạp thêm một cước nữa.
Vài giây sau bức màn nhựa in hình hoa bất thình lình bị kéo mạnh ra, một cậu bé ôm cánh tay thiếu chút nữa bị đá lăn ra đất, lảo đảo một chút, còn chưa đứng vững liền chạy ra ngoài với khuôn mặt sưng và đôi mắt đỏ bừng lên vì khóc. Sau đó cậu mở to mắt nhìn Khương Vong đang đứng chỗ ngã rẽ ở góc tường. Gã đàn ông say rượu liền chửi bới vừa mở cửa muốn chạy ra bắt cậu bé lại, cậu vừa hoảng hốt vừa sợ hãi không biết trốn đi đâu. Khương Vong hít một hơi thật sâu, sau đó liền bế đứa nhỏ chạy đi.
Bây giờ hắn còn hơi đâu ở đó mà quản quy luật thời gian hay không gian chứ, cũng mặc kệ thế giới hủy diệt như thế nào, chết tiệt, ông đây chạy trước rồi tính sau. Đứa nhỏ bị hắn kẹp ở nách, nói năng cũng lộn xộn: “Chú, chú, chú là ai aaaaaaaaaaaa!!!”
Khương Vong lúc này sức mạnh bộc phát kinh người, thật không uổng công hắn tham gia quân ngũ rèn luyện 5 năm, bây giờ cho dù là mang theo bên mình một người nhưng lại chạy 800 mét mà không hề thở hổn hển. Hắn cũng hoàn toàn quên mất là người say rượu thì không thể chạy xa đến vậy nên vẫn tiếp tục chạy, giống như muốn chạy trốn cho đến khi nào hắn trút xuống hơi thở cuối cùng mới chịu ngừng lại vậy.
Cậu bạn nhỏ lúc đầu còn la hét, hai chân đạp loạn, cuối cùng im lặng như một con thỏ bị tóm gáy không dám hó hé mà phát ra tiếng động. Cả hai đứng ở một nơi xa lạ lúc nào không hay. Sau khi được thả xuống, cậu bé không dám chạy hay la hét toáng loạn mà thậm chí còn rất tự giác lấy tay che miệng mình, dưới ánh đèn mờ đánh giá người đàn ông xa lạ này. Có một vết sẹo ở đuôi mắt, một bên chân mày bị gãy, quần áo thì loang lổ đầy vết máu, anh ta còn mặc một bộ đồ giống hệt những lão đại trong phim truyền hình HongKong.
Chắc chắn không phải là người tốt.
Khương Vong còn đang một tay chống tường điều chỉnh lại hô hấp, hoàn toàn không ý thức được chính mình đã bị người ta âm thầm xếp vào loại người hay phạm pháp. Cậu bé nghẹn ngào không dám nói. Khương Vong liếc cậu một cái, duỗi tay vào túi lấy một cái ví chống thấm nước từ trong ra, sau đó lại từ trong ví lấy ra bốn tờ tiền cùng mấy đồng xu lẻ mà đếm. Hai mươi năm sau tiền giấy đã sớm không còn thịnh hành, trước kia mang theo cũng là vì phòng các trường hợp bất ngờ, có thể thuận tiện hơn trong quá trình dẫn khách hàng đi xem phòng. Bạn nhỏ thấy hắn đếm tiền càng thêm hoảng sợ, như con đà điểu mà rụt cổ. Xong đời rồi, phỏng chừng đây là muốn đem mình bán đi.
“Đói rồi sao?”
Bạn nhỏ hít sâu vài giây, nơm nớp lo sợ mà ngẩng đầu lên nhìn hắn. Dáng người đàn ông này cao to ước chừng cũng phải một mét chín, nhìn ngược ánh sáng hắn lại càng khủng bố hơn.
“Chú…chào chú, tên cháu là Bành Tinh Vọng”
Ha, không cần phải nhắc đến cái tên chết tiệt này.
Sát khí xung quanh Khương Vong ngày càng nặng, nhíu mày nói: “Tôi hỏi cậu muốn ăn cái gì.”
Bạn nhỏ Bành Tinh Vọng lúc này càng run rẩy, lúc này có gắng chống đỡ nói: “Chú ơi, cháu có thể nhặt ve chai, còn có thể làm toán, chú đừng bán cháu vào lò than được không?”
Khương Vong nghiến răng, xách cổ áo cậu đi về phía trước.
“Đêm nay cậu ở lại khách sạn với tôi.”
Hắn tùy ý tìm một quán thịt nướng, yêu cầu hai lon bia cùng một dĩa mì xào, suy nghĩ một chút lại gọi cho đứa nhỏ một chén cháo trứng. Bành Tinh Vọng đã ba ngày rồi vẫn chưa được ăn gì, cầm chén cháo nóng trong tay đã quên luôn phải nghĩ cách làm sao để chạy trốn, đến khi húp hết bát cháo còn không quên chép miệng. Khương Vong trầm mặt ngồi bên cạnh uống cạn hai lon bia, cảm xúc lúc này vừa chua vừa ẩm y như bộ quần áo hắn đang mặc trên người.
Đứa trẻ đối diện bàn của họ mập mạp, trên người đang mặc một chiếc áo cũ, trên áo còn in một chú heo hoạt hình màu hồng, vừa nhìn qua liền thấy một bác gái hàng xóm khi xưa thường đem cho hắn thức ăn thừa của con gái bà. Bành Tinh Vọng ngửi thấy mùi thịt dê thì liền nuốt nước miếng, một bộ muốn ăn mà lại không dám chạm vào chỉ có thể lặng lẽ nhìn. Khương Vọng đôi mắt cay độc, nhìn thấy một màn này thì càng thêm tức giận.
“Nếu còn cảm thấy đói thì ăn đi.”
“Không ăn không ăn”. Đứa trẻ lắc đầu. “Cháu no rồi.”
Khương Vong lại xụ mặt đẩy cái đĩa qua.
“Có ăn hay không?”
Bành Tinh Vọng liền nhấm nháp xiên thịt cừu trong sợ hãi và nước mắt.
Khương Vong trước kia trong quân đội từng có biệt hiệu là tay súng truy hồn đối thủ, trước khi giải nghệ đã từng đối đầu giết chết một đám sói hoang, sau khi giải nghệ phải nói là dựa vào mặt mũi mà bán hơn chục dãy phòng, hắn chưa bao giờ phải hạ mình với bất cứ ai. Bây giờ đang đối diện với bản thân mình 20 năm trước lại cảm thấy mũi mình cay nóng.
Bành Tinh Vọng giải quyết xong đám que nướng, còn lấy muỗng nhỏ đem chén cháo múc sạch sẽ, nhìn thấy dĩa mì xào đối diện còn lại đến hơn phân nửa trong ánh mắt liền lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, sau khi nghe nam nhân đối diện bảo tiếp tục đi lại rất thành thật nghe lời ăn mà không dám phản kháng. Mẹ cậu đã mất sớm, cha thì lại xa chân vào vũng bùn lầy không thoát ra được, e rằng giờ cậu có bị bắt cóc cũng không ai quan tâm.
“Chú.”
“Không cần kêu chú.”
Bành Tình Vọng ủy khuất gật đầu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chú”
“…Kêu đại ca.”
Thân phận hắc đạo của người nào đó đã bị cậu nhóc âm thầm xác nhận. Sắc trời đã tối, các cửa hàng bán quần áo trên đường đã sớm đóng cửa, Khương Vong dắt cậu trở về, nửa đường liền ghé hiệu thuốc mua một ít gạc rượu và tăm bông. Phục vụ khách sạn vừa nhìn thấy chứng minh thư của hắn mới lạ, sợ e là không phải người ở thị trấn.
Bành Tinh Vọng lần đầu đặt chân đến một nơi như vậy, lại nghĩ đến ngày mai mình bị bán đến lò đào than liền có chút bi thương trong lòng, cắn miệng vẻ mặt rối rắm. Khương Vong không đợi được phục vụ tiếp tục săm soi chứng minh thư của mình được nữa liền lạnh lùng thúc giục: “Còn không mau mở cửa phòng?”
“Mở chứ, mở chứ” phục vụ vội vàng trả lại chứng minh thư cho hắn, dặn dò một ít, ghi lại số điện thoại rồi cầm chìa khóa dẫn hai người lên phòng.
Trước khi đóng cửa, Khương Vong còn liếc anh ta một cái: “Cho một điếu thuốc.”
Anh ta cẩn thận cầm điếu thuốc bằng hai tay đưa hắn
“Lửa”
Anh ta cảm thấy nghẹn ức nhưng vẫn là không dám chọc vào loại người này, suy nghĩ một chút liền đưa cho hắn một cái bật lửa mới mua. Khương Vong đi vệ sinh chỉ đơn giản rửa mặt gội đầu, cởi quần áo bẩn ra ngâm nước, phơi trên ban công, mặc vào chiếc quần to, hắn lấy điếu thuốc ngậm vào, mặt không chút biểu cảm buộc gạc lên tay mình. Đứa nhóc lặng lẽ quan sát một hồi lâu liền đưa cho đại ca mình tăm bông vừa mới mua xong. Coi như còn có đầu óc. Khương Vong nội tâm khen ngợi bản thể thu nhỏ của mình, ý bảo cậu vén áo lên: “Tôi giúp cậu thoa thuốc.”
Cậu bạn nhỏ lúc này ngoan ngoãn quay lưng lại, vén áo lên, những vết sẹo xanh xanh tím tím trong nháy mắt đều lộ ra ngoài. Có một số chỗ lúc trước là do bị tấm gỗ đập qua, giờ vết thương đã lành lại. Khương Vong ánh mắt lạnh hơn, không nói lời nào xử lý vết thương cho cậu. Đứa trẻ đột nhiên nghẹn ngào mà nấc lên.
Khương Vong liền dừng động tác trên tay lại: “Sao? Làm đau cậu à?”
“Chú…Đại ca”, Bành Tinh Vọng nước mắt lưng tròng: “Anh là người tốt, đừng bán em đi có được hay không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook