Trở về 20 năm trước nhận nuôi lại bản thân
-
Chapter 9
Tác giả: Thanh Luật
Editor: Wu
Beta: Shin
Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thành tích của Bành Tinh Vọng cũng không tệ lắm.
Năm đầu tiên đi học cũng không có gì đáng nói, nhưng ở thị trấn nhỏ đang muốn chạy theo phong trào, trẻ em được cho học tiếng Anh từ rất sớm nên Bành Tinh Vọng có chút không thể bắt kịp các bạn đồng trang lứa.
Khương Vong lại là phiên bản lớn của cậu nhóc, không cần bàn đến trình độ ngoại ngữ như thế nào, trong khi những người cùng tuổi mình vẫn đang miệt mài kinh sử, còn hắn sau khi học xong cấp hai, đã có ý định nhập ngũ. Lại phải nói, nhập ngũ chẳng cần bằng cấp cao hay kiểm tra trình độ ngoại ngữ, bốn năm trời tham gia huấn luyện, hắn đã sớm quẳng những thứ kiến thức bị cho là không quan trọng mất tích đến nơi xa xôi nào rồi.
“Ai...thinh…đá… (I think that)”
Bành Tinh Vọng vuốt môi niệm theo: “Ai thinh đá.”
Còn vài ngày nữa sẽ tới thi cuối kỳ, tâm lý của hai kẻ đang ngồi học đều muốn cải thiện được môn này càng sớm càng tốt. Trong văn phòng Khương Vong hiện tại có một số đồng nghiệp cũng là phụ huynh đang ở nhà dạy kèm con mình tiếng Anh. Một đồng nghiệp trong số đó lôi ra những tấm thẻ được tô sẵn chữ với nhiều màu sắc, làm từ bao thuốc đã cắt, sau đó tư vấn hắn cách dạy tường tận.
“Có thật chỉ đơn giản như vậy không?”
“Này, tin em đi, đây là chân lý em đã giác ngộ được đó, anh phải tạo được kích thích cho mấy đứa nhỏ trước khi muốn dạy chúng.”
Khương Vong cầm theo một mớ thẻ về nhà sau khi tan ca.
“Bảng hiệu, rồi, đó, bị vỡ.”
“Bảng hiệu, đó, rồi, bị vỡ.”
“Sai rồi, làm lại.”
Sau lần thứ mười nhắc nhở, Khương Vong úp mấy tấm thẻ xuống.
“Câu này đọc như thế nào?”
Bành Tinh Vọng tràn đầy tự tin: “Rồi, bảng hiệu vỡ đó!”
Trước khi Khương Vong dạy kèm, bạn nhỏ còn làm kiểm tra thử đạt tận 62 điểm, tới lúc bài kiểm tra cuối kỳ được trả về, điểm số trực tiếp giảm thê thảm, chỉ còn 48 điểm. Bạn nhỏ khóc đến nổi mũi đỏ như trái cà chua, lau khô nước mắt xong mới dám về nhà, bĩu môi đem bài thi cho Khương Vong xem. Cậu đã chuẩn bị tinh thần đem mông lên cho hắn rồi.
Khương Vong không có nửa điểm xúc động lên án.
Không phải không hề có chút kỳ vọng nào ở cậu, thật ra trong lòng hắn đã sớm tính toán chuẩn bị cho bạn nhỏ một quá trình học tập rèn luyện hoàn hảo nhất, nhưng với điểm số bây giờ, chỉ sợ muốn tốt nghiệp cấp một…còn xa lắm.
Cái gì đây… Địa lý 29 điểm.
Trong lúc người đối diện đang xem sổ liên lạc, Bành Tinh Vọng ở bên này lén lút cẩn thận quan sát biểu tình của hắn.
Khương Vong không có biểu cảm gì: “Ký ở đâu?”
Bành Tinh Vọng ấp úng nói: “Anh không giận em sao?”
…Sao tôi phải giận bản thân mình.
Bạn nhỏ thấy hắn thực sự không giận, chủ động thành thật nói lên suy nghĩ của mình.
“Đại ca…Anh bây giờ bận rộn như vậy, còn nhớ bồi em làm bài tập về nhà, vậy mà điểm của em thì ngày càng tệ… Em xin lỗi đại ca.”
Khương Vong sờ sờ cằm, bỗng nhiên nhớ tới cái gì: “Thầy Quý nói như thế nào?”
Hốc mắt Bành Tinh Vọng lại hồng lên: “Thầy ấy phê bình em.”
“Thầy hỏi phát âm của em là học từ ai, em trả lời là đại ca em chỉ.” Nói tới đây bạn nhỏ đặc biệt ủy khuất: “Thầy ấy bảo em về nghe băng đĩa nhiều vào, thứ hai tuần sau sẽ làm lại một bài kiểm tra khác.”
Khương Vong rốt cuộc bắt được trọng điểm.
E hèm…lần này đội sổ, cũng không uổng.
“Như vầy,” hắn xoa xoa đầu bạn nhỏ, từ trong ngăn kéo lấy ra một cây kẹo sữa cho cậu: “Để tôi liên lạc với thầy Quý thử xem, xem thầy ấy cuối tuần có thể kèm em học bù được hay không, chịu không?”
Bành Tinh Vọng quyết định trừng phạt chính mình bằng cách không ăn kẹo, thập phần trân trọng đem kẹo cất lại vào trong hộp: “Thầy Quý có chán ghét em không, em là một đứa ngốc, chậm tiêu như vậy.”
Khương Vong cười rộ lên: “Em nhìn đại ca có giống một kẻ ngốc không?”
“…Một chút cũng không!”
“Đại ca không ngốc, em cũng không phải kẻ ngốc, nhớ kỹ chưa?”
Bạn nhỏ hoàn toàn không hiểu được logic trong lời nói ở đâu nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc trở về phòng khách xem TV, Khương Vong đã gửi tin nhắn cho Quý Lâm Thu. Không có Wechat thật sự rất bất tiện, hắn có chút tò mò, không biết thầy Quý sẽ thường đăng gì lên vòng bạn bè của mình.
[Thầy Quý, làm phiền thầy rồi, tình hình tiếng Anh cơ bản của Tinh Vọng tương đối kém, không biết thầy có thể dành chút thời gian kèm giúp thằng bé học được không? Vất vả cho thầy rồi, cảm ơn thầy nhiều.]
Khoảng mười lăm phút sau, đầu bên kia trả lời.
[Khương tiên sinh khách sáo quá rồi, tối thứ sáu mỗi tuần tôi đều rảnh, 8h em ấy có thể đến đây.]
Câu chuyện đến đây hẳn là nên ngừng, nhưng Khương Vong vẫn còn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Hắn không muốn cùng người này đề cập đến chuyện tiền bạc. Khương Vong không quan tâm cho dù từ hình tượng ‘thầy Quý ôn nhu thanh tuấn’ có trở thành một ‘thầy Quý tùy tiện bị ướt’, là hình ảnh nào thì thầy Quý trong mắt hắn luôn là người giản dị, trong sạch với hào quang sáng xung quanh người. Không thể để bất kỳ suy nghĩ u tối nào của mình làm ô uế hình tượng thầy.
Người đàn ông trong lúc nhất thời chưa nghĩ ra nên như trả lời thế nào, di động lại rung.
[Nghe nói Khương tiên sinh cuối tuần thường xuyên đi tỉnh thành phải không?]
[Nếu tiện, anh có thể cho tôi đi nhờ xe, rất cảm ơn anh.]
Đôi mắt Khương Vong sáng lên.
Cứ cuối tuần hắn đều đi tỉnh thành để gặp khách hàng trao đổi, cơ bản mỗi lần đều tự lái xe đến một mình nên luôn có chỗ trống.
[Tiện chứ, thầy Quý muốn đi đâu?]
[Cuối tuần ở đó luôn tổ chức một hội chợ sách kế bên Đại học Sư Phạm, còn mở thêm tọa đàm giao lưu. Tôi vẫn luôn quan tâm đến nó.]
[Được, đến lúc đó gặp nhé.]
Khương Vong đối với Quý Lâm Thu thủy chung luôn có một ít chấp niệm.
Hắn mơ hồ hỏi thăm một số người dân ở quê, hầu hết những câu trả lời đều trùng khớp với mảnh ký ức của hắn về anh.
Quan hệ của Quý Lâm Thu với các đồng nghiệp đều rất hòa hợp, nhưng bạn bè của anh lại không có bao nhiêu người. Một người tốt như thầy Quý đến bốn mươi tuổi vẫn cô đơn lẻ bóng một mình, không thể như vậy. Mỗi lần hắn nghĩ đến anh, sâu trong nội tâm đều lộ ra vài phần chấp niệm, sự ấu trĩ.
Hắn muốn thầy Quý hạnh phúc, muốn cuộc sống của thầy phải vui vẻ, náo nhiệt hơn.
Cuối tuần bọn họ nhất định có thể vừa đi vừa kiếm nhiều chuyện tán gẫu.
Đang xuất thần, mắt Khương Vong lơ đãng quét qua một bạn nhỏ nào đó.
“Anh đang suy nghĩ cái gì hả?” Bành Tinh Vọng mở miệng: “Cứ cười hoài.”
Hắn hướng cậu liếc: “Có vấn đề?”
Bạn nhỏ giữ chặt cửa một lúc, sau đó hai ba bước đến cái ghế bên cạnh hắn cọ vài cái, lại nghẹn vài giây.
“Cái đó…em nói ra, anh đừng giận em.”
“Không giận, mau nói đi.”
Nét vui vẻ trên mặt Bành Tinh Vọng mất một ít, cúi đầu nhìn mũi chân nói: “Em…em muốn nếu có thời gian…có thể về thăm ba một chuyến.”
Cậu sợ mình làm tổn thương đến trái tim mỏng manh của đại ca, mau chóng ngẩng đầu quan sát biểu tình trên mặt hắn: “Anh đừng hiểu lầm em!”
“Em…em rất sợ ba sẽ bị bệnh.”
“Tuy rằng ông ấy thường xuyên đánh em, bà Hoàng nói là do ông ấy đã chọc giận mẹ…nhưng mà em rất sợ không thể gặp lại ông ấy nữa.”
Khương Vong trầm mặc vài giây, duỗi tay cầm lấy tay cậu.
“Ngày mai dẫn em đến thăm, được không?”
Hắn biết tuổi thơ của mình đang sợ cái gì. Gã đàn ông nghiện rượu đó đến bản thân còn không chăm sóc tốt thì nhắc gì đến việc quan tâm người thân của mình.
Một người sau khi bị rượu khống chế, ý thức tự chủ sẽ dần biến mất, đó là lý do họ rất dễ bị sặc, bị nghẹn hay nôn ra.
Khi còn nhỏ Khương Vong thường hay lấy khăn nóng lau mặt cho cha. Cái khăn lông kia vốn là dì Trương hàng xóm cho hắn để lau mặt, cái khăn màu trắng còn được thêu hình quả lê rất tỉ mỉ, sau lại bị chất nôn mửa nhuộm thành một miếng giẻ rách. Sau này trưởng thành rồi, mỗi lúc đi siêu thị, khi ghé ngang qua quầy bán khăn tắm, hắn luôn thất thần ở đó rất lâu mới chịu đi.
Mặc kệ nói thế nào, hắn vẫn muốn đích thân đưa Bành Tinh Vọng đi, tránh cho cha lại muốn gây ra chuyện gì. Ngày hôm sau cậu tan học rất sớm, buổi chiều bốn giờ trời vẫn còn sáng, Khương Vong dẫn Bành Tinh Vọng chậm rãi đi về căn nhà cũ kia. Hiện tại bạn nhỏ đã có rất nhiều thứ mà trước kia từng mơ ước. Phòng sạch sẽ gọn gàng, có đèn bàn và những cuốn sách yêu thích, sau khi làm xong bài tập về nhà có thể thoải mái xem hai tập phim ‘Chú mèo xanh nghịch ngợm ba nghìn câu hỏi’. Nhưng trong lòng cậu vẫn luôn nhớ đến cha mình.
Hẻm nhỏ như cũ vẫn đông đúc náo nhiệt, có mấy bà dì đang đứng trước quầy rau trên đường với mớ cà chua trò chuyện rôm rả, còn người bán hàng rong đang nướng xiên thịt cừu, trên người mồ hôi nhễ nhại.
Khương Vong bước từng bước một đi vào, vừa đi vừa nghĩ xem giờ cha mình đang làm gì bên trong. Cha mẹ là hai người cùng với thầy cô giáo giống nhau, đối với một đứa trẻ dù là như thế nào vẫn luôn luôn là những người hoàn hảo. Giống như chỉ cần nhắc tới bọn họ, mối liên hệ huyết thống làm mạch đập trái tim trở nên khát khao và vui sướng, ngay cả khi hiện thực lại vô cùng tàn nhẫn.
Bành Tinh Vọng lúc đưa đi chích ngừa luôn không sợ, còn nhảy nhót tung tăng, mà lúc này mỗi bước chân đều khiến cậu cảm thấy rất khẩn trương.
“Thật ra ba cũng có lúc rất tốt,” cậu đột nhiên muốn biện minh cho bản thân: “Lúc ba không uống rượu, sẽ dắt em đi công viên chơi, còn nướng cá cho em ăn nữa.”
“Ba của em… Là do công việc quá nặng, áp lực lớn nên mới luôn không vui, mới uống nhiều rượu như vậy.”
Người đàn ông an tĩnh lắng nghe, những hồi ức bị chôn dấu đến ố vàng cũng từ từ xuất hiện.
“Thật đó, đại ca,” Bành Tinh Vọng lộ ra khó xử cười cười: “Anh có phải…rất ghét ba của em.”
Khương Vong cúi đầu nhìn phiên bản nhỏ của mình, cũng suy nghĩ thật lâu.
“Tôi không biết.” Hắn trả lời: “Có lẽ là do…tôi không thân thiết với ông ấy lắm.”
Hai người đi vào sâu trong khu nhà nhỏ, bỗng nhiên ngửi thấy mùi canh sườn.
Ánh mắt bạn nhỏ đột nhiên sáng lên: “Là ba đang làm canh! Đã lâu rồi em chưa được uống lại canh ba làm, đại ca, có phải anh đã thông báo với ba là chúng ta tới thăm không??”
“Thật tốt quá, ông ấy không uống rượu nữa,” Bành Tinh Vọng cố gắng để bản thân biểu hiện tự nhiên một chút, xoa đôi mắt vẫn luôn cười: “Em đã nói với anh đừng có dặn trước cho ba rồi mà, thật là…”
Lời còn chưa dứt, một người phụ nữ với mùi nước hoa nồng nặc lướt qua hai người tiến về phía trước, đôi giày cao gót vừa nhọn vừa mỏng, âm thanh giọng nói của cô ta trong trẻo vang lên. Bành Gia Huy ở dưới bếp đang nếm thử mùi vị thức ăn, nghe thấy tiếng bước chân vội vàng dùng tay chải lại tóc, đi ra ngoài nghênh đón.
“Xin lỗi xin lỗi, anh nên đi đón em mới phải, đi đường chắc là mệt rồi ha, anh gọt táo cho em ăn trước nhé?”
Người phụ nữ tùy ý để gã đàn ông ôm eo mình, cười ngọt ngào bước vào: “Anh Bành, anh thật biết chiều người ta mà.”
Bạn nhỏ còn đang ngơ ngác nhìn, đột nhiên không biết nên làm cái gì bây giờ. Cậu mới bảy tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện, hiện tại chỉ sợ mình làm hỏng chuyện của cha. Tiến thêm hai bước nữa thông qua cửa sổ phòng khách, hết thảy phong cảnh hữu tình trong đó trọn vẹn đập vào mắt người đang nhìn.
Khương Vong bình phục hô hấp vài giây, khom lưng muốn đem bạn nhỏ bế lên.
Bành Tinh Vọng nhanh một bước né ra, hạ âm thanh xuống: “Đại ca, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về nhà trước, em còn bài tập chưa hoàn thành.”
Khương Vong muốn nói vài câu an ủi, Bành Tinh Vọng lại đưa lưng về phía hắn đi càng lúc càng nhanh: “Được rồi, cha em không có vấn đề gì, cảm ơn đại ca đã dẫn em tới đây.”
Một đường thẳng đưa bạn nhỏ trở về phòng, người đàn ông trầm mặt mang áo khoác đi xuống cầu thang, trở lại thị trấn tồi tàn kia một lần nữa. Hắn đứng gần đó hút thuốc, càng hút càng phát ngốc, số thuốc hút lần này cũng nhiều hơn bình thường.
Canh rong biển rất thơm, cách hơn mười mét vẫn có thể ngửi được.
Cũng đã rất nhiều năm hắn cũng không được uống lại canh sườn. Rõ ràng cho dù có ăn uống ở bất kỳ chỗ sang trọng nào, hắn chưa bao giờ gọi riêng cho bản thân một chén canh sườn.
Cũng không biết đã đứng được bao lâu, sau khi đưa người phụ nữ kia về Bành Gia Huy mới quay lại, lúc nhận ra Khương Vong thì hoảng sợ.
“Ai? Là mày?”
Khương Vong dựa vào tường nhả khói, không nhìn gã cũng không muốn nói chuyện.
Bành Gia Huy của năm ba mươi tuổi trên môi lộ ra nụ cười xấu hổ, trong lòng biết Khương Vong vẫn đang nghe.
“Tiểu Tinh nó… Có khỏe không?” Bành Gia Huy cũng biết chính mình không có mặt mũi để nhìn cậu, loay hoay giải thích: “Tôi vừa mới đổi việc làm, hiện tại uống rượu cũng giảm đi bớt rồi.”
“Mọi người trong thị trấn đều hâm mộ cậu có thể kiếm được nhiều tiền, còn nói cậu nuôi thằng bé còn tốt hơn trước kia, tôi vẫn luôn đặc biệt cảm kích cậu.”
Người đàn ông trung niên dĩ nhiên không biết Khương Vong chính là Bành Tinh Vọng của tương lai cho nên vẫn thao thao bất tuyệt.
“Tôi cũng biết uống rượu nhiều là không tốt, vậy mà mấy năm nay tôi lại quá ỷ vào nó nên không hề biết điểm dừng.”
“Khi nào mua được một căn nhà tử tế, tôi sẽ…”
Khương Vong bỗng nhiên đánh gãy lời gã.
“Tinh Vọng lo lắng ông bị bệnh, muốn tôi đến thăm.”
“Không có, không có,” Bành Gia Huy xấu hổ cười cười, nhanh chóng nói cậu chờ chút liền chạy về nhà lấy một ít đồ, sau đó từ trong tay móc ra một xấp tiền, đưa một phần cho Khương Vong.
“Đây là bài tập mà thằng bé chưa hoàn thành, đây là con cừu mà thằng bé thích ôm lúc ngủ nhất… Còn có cuốn tập này, tôi lúc trước uống quá nhiều lúc tức giận đã xé nó, hiện tại tôi đã dán lại xong rồi.”
Khương Vong không trả lời, chỉ nhìn ông vài giây, ngậm thuốc lá, từ trong túi lấy ra tờ năm trăm tệ cùng với xấp tiền kia trả lại.
“Mấy thứ này tôi sẽ đem đi, tiền thì ông cứ cầm đó, ít nhất cũng phải mua vài bộ đồ tử tế mà mặc vào, đừng làm mất mặt thằng bé.” Âm thanh hắn khàn khàn, như là đè nặng rất nhiều lời muốn nói: “Đi đây.”
Bành Gia Huy cầm tiền ngơ ngác đứng ở cuối hẻm, đứng mãi đến khi không thấy bóng dáng Khương Vong hồi lâu mới quay về.
Khương Vong một mình đi đến quán nướng ngồi thật lâu.
Có một số việc hắn không muốn nhớ, cũng không muốn nghĩ hay nhắc về nó, hắn cảm thấy cái gọi là tình cảm huyết thống thật đau đầu, không khác gì mấy môn triết học mà sinh viên đại học phải đối đầu mỗi năm, ai gặp phải cũng đều than trời than đất.
Hắn uống hai lon bia, lại hút thêm vài điếu thuốc, lúc sau mua một phần xúc xích giăm bông mang về.
Bạn nhỏ làm xong bài tập đã đi ngủ từ lâu, tiền tiêu vặt không động vào, thậm chí phần khoai tây chiên mới mua để trên bàn trong phòng khách cũng không ăn.
Cũng có thể là chưa ngủ, chỉ là không muốn đối mặt với hắn thôi.
Khương Vong không nói gì, cúi người đem con cừu cũ kỹ trên tay nhét vào tay cậu, nghĩ nghĩ lại đem chăn đắp lên con cừu kia.
Lúc hắn rời phòng khách lại nghe thấy âm thanh nức nở rất yếu ớt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook