Trở về 20 năm trước nhận nuôi lại bản thân
-
Chapter 8
Tác giả: Thanh Luật
Editor: Wu
Beta: Shin
Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mắt thấy số dư trong thẻ từ hai số không tăng lên sáu số, Khương Vong quyết định dẫn bạn nhỏ nhà mình đi lựa vài bộ quần áo.
Hắn dần trở nên nổi tiếng ở thị trấn. Nguyên nhân lớn nhất cũng bởi vì nếu một người cầm trong tay một số tiền khổng lồ lẽ ra đã muốn chuyển đi từ lâu. Hàng trăm ngàn tệ, người ta có thể mua được một căn nhà lớn, một chiếc xe mới, và lo được một khoản tiền học phí để cho con mình vào một ngôi trường danh giá. Một số người tò mò bắt chuyện với Khương Vong, đều hỏi tại sao không để Bành Tinh Vọng ra ngoài mở mang tầm nhìn. Mỗi lần nhắc đến người đàn ông chỉ trầm mặt không trả lời.
Cùng lúc đó, vận chuyển Tốc Phong nhanh chóng bén rễ vào thành phố. Hai cửa hàng mới lần lượt được khai trương ở cửa Nam và cửa Bắc. Toàn bộ quá trình đều có hồ sơ giám sát. Giá nhà đất được mua tại đây gấp ba lần so với bình thường làm thay đổi cuộc sống sinh hoạt của người dân, toàn bộ quá trình đều có hồ sơ giám sát. Người trong thị trấn muốn làm bộ không để ý không được vì từ khi xác định địa điểm, áp phích được dán khắp các xe buýt, họ còn cố ý sơn lại các bảng quảng cáo hoặc thay poster mới.
“Nội thành sẽ được giao hàng trong ngày, giao hàng toàn quốc sẽ được xử lý trong vòng một tuần.”
“Giá chỉ từ sáu tệ, luôn luôn sẵn sàng phục vụ khách hàng.”
“Chà, còn có gói dịch vụ giao hàng hỏa tốc nữa kìa? Đúng là thời đại ngày càng phát triển mà!”
Để thuận lợi chuyển hàng, Khương Vong đã mua một chiếc xe, tuyển thêm một vài nhân viên trợ giúp. Hắn bận đến mức có đôi khi trời còn chưa sáng đã phải chạy ra ngoài xử lý công việc, chỉ để lại một số tiền đủ để bạn nhỏ có thể tự lo bữa sáng và bữa tối. Nhưng cho dù bận thế nào, hắn vẫn cố gắng dành thời gian giúp Bành Tinh Vọng làm bài tập.
Bạn nhỏ rất hài lòng: “Đại ca vẫn nhớ lời dặn của em, anh là người tốt.”
Khương Vong chỉ muốn dạy bạn nào đó đang mãi líu lo đằng sau một bài học.
Bước đầu tiên giúp công ty nhanh chóng đi vào hệ thống là thiết lập các quy trình vận hành cho các dịch vụ chuyển phát nhanh, sau đó áp dụng quy trình từng bước đi lên một nền tảng cao hơn. Trụ sở chính của công ty không ngờ rằng, thành phố có vẻ nhỏ bé này lại có thể có nhiều đơn đặt hàng đến vậy, vì vậy bọn họ đã bắt đầu dự tính đến việc mở rộng thêm một vài chi nhánh nữa ở các thành phố lân cận. Hai ngày nay Khương Vong lái xe đưa đại diện Lưu đi tìm thêm vài chỗ mở rộng chi nhánh, hai người đang tính toán không biết có nên nhận vận chuyển đồ tươi lưu thông các tỉnh hay không.
Tuyến đường liên thông mấy ngày này đang bị kiểm soát thường xuyên, do đó mà thời gian về nhà vô tình trở nên muộn hơn. Đang điều khiển xe chạy về hướng nhà thì bị cơn mưa như trút nước đập vào mặt. Bầu trời liên tục rơi xuống những hạt mưa nặng trĩu, sấm sét xuyên qua không khí xé toạc màn đêm u ám. Khương Vương cầm vô lăng chắc chắn, cau mày không nói gì. Đại diện Lưu mấy ngày nay đã quen với hắn, trong lòng mơ hồ khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều. Người này khí chất sắt đá, tính tình kiên định, không nóng giận vô cớ, tuy cười với mọi người nhưng không cố làm ra vẻ thân thiện.
Tâm trạng người này đang không tốt à?
Đại diện Lưu đang âm thầm suy đoán Khương Vong đã một tay chống cằm thở dài.
“Phải về nhanh.” Hắn lẩm bẩm: “Sáng nay chắc chắn thằng nhóc sẽ quên mang ô.”
Không mang ô thế nào tối nay dầm mưa về cũng sẽ bị sốt.
Sáng nay mới có năm giờ hắn đã vội vàng ra ngoài xử lý công việc, ba cục pin còn lại trong điện thoại đều dùng cạn kiệt, lúc này không có cách nào để khởi động điện thoại, trong lòng hắn cầu nguyện hai câu. Đèn giao thông chuyển xanh hắn đánh tay lái gọn gàng, sau khi ưu tiên đưa đối tác của mình về khách sạn liền xoay đầu xe đạp mạnh chân ga về nhà. Đèn xe xuyên qua chiều hoàng hôn, xe chạy nhanh đến nỗi động cơ xe trong màn mưa xối xả bốc khói. Người đàn ông nhìn biểu tình bên ngoài không chút sơ hở, hoàn toàn bình tĩnh nhưng thực chất trong lòng hắn luôn bồn chồn, lo lắng cho bạn nhỏ còn ở nhà chờ mình.
Đáng lẽ buổi trưa hắn không nên theo đám người kia đánh chén.
Khương Vong đậu xe, nhìn lên tòa nhà trước mắt.
Đèn hỏng rồi sao?
Hắn hy vọng đứa nhỏ này có thể biết tự giác tìm giáo viên để mượn một cây dù, máy nước nóng đã lắp đặt vào hôm qua, tắm xong còn phải sấy thật kỹ tóc.
Hai ba bước đã đến lầu ba, hắn mở cửa quan sát trong nhà lại không có ai. Tuy nhiên cửa sổ đều được đóng kín, quần áo trên ban công đã lấy vào được xếp ngăn nắp chồng lên nhau. Khương Vong quay đầu lại nhìn phòng khách tối đen, nghĩ thầm đứa nhỏ chắc sẽ không mặt dày chạy qua nhà người đó chứ. Thị lực của hắn rất tốt, trong đêm tối vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy từ trên khe cửa rơi xuống một tờ giấy. Khương Vong cầm giấy, đi tới bật đèn, phía trên xiêu vẹo viết một dòng chữ.
Đại ca, em đến phòng 501 của thầy Quý nha.
Chữ trên giấy do nước mưa tạt vào nên bị nhòe đi nhưng miễn cưỡng vẫn có thể đọc được.
Người đàn ông tìm đại chiếc khăn lau qua loa mặt, sau đó lại khóa cửa, vội vàng đi đón phiên bản nhỏ của mình về nhà.
Nhưng trong lúc đi lên trái tim hắn có chút mơ hồ.
Cứ coi như đây là cơ hội đến thăm thầy giáo vậy, ừm…thật ngại quá.
Hắn đứng ở trước cửa phòng 501 do dự một chút. Đầu tiên là sửa lại cổ áo, hắn ngửi thấy mùi rượu cùng mùi thuốc lá liền chà xát vết thuốc giữa hai ngón tay, sau đó hai tay đem tóc rối kéo lại thành một bộ nghiêm túc. Tâm trạng hắn hồi hộp không khác gì học sinh chột dạ khi bị giáo viên gọi lên văn phòng.
Khắc chế lại tâm trạng gõ cửa hai cái, không lâu sau cửa truyền đến thanh âm.
“Ai vậy?”
“Khương Vong, anh trai của Bành Tinh Vọng.” Người đàn ông mím môi: “Làm phiền thầy rồi, tôi đến đưa thằng bé về nhà.”
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, đập vào mắt là vách tường màu vàng sau đó thầy Quý với mái tóc đang ướt xuất hiện sau cửa. Thầy Quý vừa mới tắm xong, mái tóc đen ban đầu được chải cẩn thận giờ đang rũ xuống trên mắt và hai bên tai, trong ánh đèn vàng ấm áp, thân thể mơ hồ còn bốc hơi nóng.
Ngoài sân trời còn đang lạnh vì mưa hoàn toàn trái ngược không khí bên trong cửa ấm áp, làm cho người ta nhịn không được muốn đi vào.
Quý Lâm Thu đang lau mái tóc ướt, lui về sau nhường đường: “Vào đi, Khương tiên sinh cũng vất vả rồi.”
Thầy Quý mặc áo thun màu xám nhạt, bên vai xuất hiện những vệt nước nhỏ tối màu do bị những giọt nước còn đọng lại trên tóc rơi xuống, hình ảnh anh hiện tại...mềm mại một cách khó hiểu.
Khương Vong hơi chần chừ.
Có lẽ hắn ngại khi bước vào không gian riêng của người khác, chưa kể trong lòng hắn, trước mặt là người mà hắn đã nhiều năm vẫn luôn tôn trọng.
Cũng có thể hắn chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh của một giáo viên trong trạng thái thoải mái như vậy
Hoặc là nói, đây là Quý Lâm Thu.
Một đứa trẻ sẽ luôn có chút thần thánh hóa giáo viên của mình. Bảng và bụi phấn gắng liền với biểu tình nghiêm túc, điềm đạm, quần áo giống như sẽ không bao giờ có nếp nhăn. Tóm lại hình tượng đó sẽ không liên quan đến một người thiếu niên với mái tóc ướt và một khuôn mặt đang đỏ lên vì nóng đang đứng trước mặt hắn như bây giờ.
Giờ phút này hắn lấy góc nhìn hai mươi bảy tuổi nhìn Quý Lâm Thu của hai mươi sáu tuổi này, đôi mắt anh, trong trí nhớ của hắn như rất giống lại rất khác.
Quý Lâm Thu không chú ý tới đối phương đang chăm chăm nhìn mình, ôi một tiếng nhìn xuống: “Giày của anh ướt hết rồi, anh bị mắc mưa sao?”
Khương Vong giật mình, gật đầu nói: “À, tôi không vào đâu, tránh làm ướt sàn nhà của thầy. Bành Tinh Vọng đang ở trong sao?”
“Thằng bé đang làm bài tập về nhà, như vậy đi, trước tiên anh cởi vớ và giày ra, vào nhà đợi một lát.” Quý Lâm Thu chỉ vào giá giày ở cửa: “Vào đây ngồi đi, để tôi rót cho anh một tách trà nóng.”
Khương Vong thấy mặt mình đột nhiên bị nóng lên. Hắn có chút hiểu ra tại sao không chỉ bạn nhỏ ở nhà, mà những đứa trẻ khác cũng thích dính người này như vậy.
Người đàn ông cẩn thận cởi giày và vớ ướt bước vào nhà, trong lòng hồi hộp không khác gì một đứa trẻ đang chơi trò thám hiểm. Trên sàn trải thảm nhung dài màu nâu sẫm giẫm lên rất mềm mại, bàn chân đau nhức đi vài bước liền muốn thả lỏng.
Hắn khống chế bản thân không nên nhìn lung tung, nhưng lại vô thức giương mắt vào ly rượu khắc hình đầu ngựa trên tủ. Kết cấu xương trắng rất tinh tế, không giống như hàng giả bằng nhựa. Phòng khách nhỏ rất có phong cách. Trong phòng khách không có TV, chỉ để một bàn trà nhỏ bằng gỗ thông đặt giữa tấm chăn lót màu trắng hình tròn, những chiếc gối bông nằm rải rác ở xung quanh bàn. Bookmark dùng đánh dấu phần sách còn đọc dang dở, là hình một chiếc lá đỏ, được ghim trong quyển “Mười ngày đàm phán”. Trong ly rượu khắc đầu ngựa có một chiếc nhẫn, Khương Vong ngượng ngùng nhìn kỹ. Trong góc tường có một cây đàn, trên thân đàn vẽ hình rắn. Mảng hoa văn màu trắng, nét thanh mảnh, tuy cũ lại rất đẹp.
“Được học sinh tặng lúc tôi còn đang là trợ giảng,” Quý Lâm Thu đưa trà nóng tới, ly thủy tinh dùng đã cũ: “Tôi học được bốn tháng, miễn cưỡng có thể đàn được một bài hoàn chỉnh.”
“Thật lợi hại,” Khương Vong đứng ngay ngắn, không dám tùy tiện dựa vào tường, hai tay tiếp nhận còn nhớ nói cảm ơn: “Thầy Quý rất có phẩm vị.”
Hắn nhớ tới chuyện chính, cúi đầu giải thích nguyên nhân.
“Hai ngày nay tôi đang bận việc kinh doanh, vừa mới từ ngoại ô thành phố A trở về, không kịp đón Tinh Vọng. Thật ngại quá, xin lỗi thầy.”
“Thằng bé rất thông minh,” Quý Lâm Thu cười, ý bảo Khương Vong ngồi một lát: “Buổi chiều nhìn thấy trời nhiều mây, còn chưa có mưa đã chạy đến hỏi tôi, nếu trời mưa có muốn về nhà cùng nhau hay không, thằng bé có mang theo ô.”
Khương Vong khụ một tiếng, nhìn cuốn tiểu thuyết trên bàn thấp thỏm muốn thay đổi đề tài.
“Cuốn sách này có hay không? Tôi cũng muốn mua một quyển đọc thử.”
Hắn chỉ mới tốt nghiệp cấp hai, sau khi học xong cũng không có nhã hứng tìm hiểu hay đọc sách, nhưng trước mặt giáo viên hắn vẫn muốn giữ hình tượng...thư sinh chút.
Cuốn sách bị mang ra làm chủ đề.
Quý Lâm Thu cười cười: “Không cần để ý đâu, nó cũng cũ lắm rồi.”
Khương Vong nghĩ thầm thầy Quý còn có thể ngây thơ như vậy. Hắn nâng lông mày hứng thú, lại nhớ tới cái gì đó, thăm dò hỏi một câu.
"Trong nhà thầy Quý ấm áp như vậy, thầy có bạn gái rồi sao?"
Quý Lâm Thu cười lắc đầu, vào phòng gọi Bành Tinh vọng ra.
Khương Vong buông chén trà xuống đứng dậy, phát hiện đứa nhỏ đã nằm sấp trên bàn làm việc của anh ngủ thiếp đi. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy bạn nhỏ đang ngủ đến mức thổi bong bóng nước mũi, trong tay còn cầm bút.
Quý Lâm Thu giúp bạn nhỏ dọn dẹp bài tập về nhà, cầm chìa khóa xuống lầu ba giúp hai người mở cửa.
Khương Vong đặt bạn nhỏ lên giường đắp chăn kỹ càng liền ra ngoài cảm ơn thầy Quý.
"Thầy Quý," hắn lại ngại: “Hôm nào để tôi mời thầy bữa cơm nhé, thật sự cảm ơn thầy.”
“Chuyện nhỏ thôi, về sau nếu anh bận không thể về sớm được cũng có thể để cho Tinh Vọng tới nhà tôi, thằng bé rất ngoan.”
Khương Vong cảm thấy hơi khó thở, nhất thời không thích ứng được câu nói vừa rồi.
“À,” hắn trả lời ngắn gọn, sau đó liền đưa tay ra chắn lại đằng sau tóc thầy Quý: “Thầy cẩn thận, bức tường đằng sau có bụi.”
Quý Lâm Thu theo bản năng muốn tránh tiếp xúc thân thể, vẫy tay chào tạm biệt.
Khương Vong không nghĩ nhiều, đóng cửa lại thay áo ngủ cho Bành Tinh Vọng. Bạn nhỏ vừa ngồi dậy đã nhìn thẳng vào mặt hắn.
“Dậy rồi à?”
“Vừa nằm xuống giường đã tỉnh rồi!” Bành Tinh Vọng giơ tay lên nói: “Thầy Quý tự làm bánh sữa trứng chiên cho em ăn đó, còn mời em uống sữa chua!”
“...... Biết rồi.”
“Đại ca, anh ăn cơm chưa? Trời mưa nhớ phải sấy tóc thật khô đó!”
“Biết rồi.”
Khương Vong giúp cậu thay đồ ngủ, sau khi sờ tóc đảm bảo tóc cậu hoàn toàn khô, thở phào nhẹ nhõm nói: “Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Bạn nhỏ nép mình bên cạnh chiếc gối ôm, ngoan ngoãn để hắn giúp mình đắp chăn.
“Đại ca, lại gần đây, em nói cho anh nghe một bí mật.”
Khương Vong liếc cậu một cái: “Có ngủ hay không?”
“Aiiiii...mau đến đây.”
Người đàn ông nghiêng người đến gần bạn nhỏ, lỗ tai bên cạnh truyền tới một tiếng thì thầm.
“Trên người thầy Quý có mùi thơm lắm, giống như hoa sơn chi vậy.”
Khương Vong mặt mày hung dữ: “Không được nói lung tung, đi ngủ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook