◈ 007 [STAGE 0]: Trận chiến quyết định (2)

 “Bình tĩnh lại nào.”

Bối rối trong thoáng chốc, tôi liền nhanh chóng trấn tĩnh lại.

“Không đời nào mà nó lại không có mặt ở đây.”

Nữ hoàng rõ ràng nằm trong danh sách Thông tin kẻ địch của Màn chơi. Thế nên, chắc chắn nó nằm đâu đó trên bản đồ.

“Ngay từ đầu mục tiêu của màn này vốn không phải là giết trùm rồi. Nên cũng không có gì lạ khi mà ‘điểm đánh dấu trùm’ không được hiển thị ở đây.”

Tôi nhớ lại vị trí của những con nhện mà tôi đã quan sát trước đó, rồi nhanh chóng nhìn vào vòng vây của chúng ở thời điểm hiện tại.

Mặc dù bây giờ bọn chúng đang tấn công tổng lực, nhưng ắt hẳn vẫn sẽ có lực lượng dự bị ở lại tuyến sau.

Hậu phương an toàn. Chúng là những cá thể có vai trò hộ tống trong các tình huống khẩn cấp.

Nữ hoàng chắc chắn sẽ ở đó.

Boom! Crash!

Ở tuyến đầu tường thành, trận chiến giữa binh lính và lũ nhện đã bắt đầu nổ ra, cùng với những âm thanh khốc liệt vang lên không ngừng.

Tiếng đại bác khai hỏa, tiếng kim loại va chạm, tiếng la hét của binh lính, tiếng gầm rú của lũ quái vật…

“ Nó ở đâu?”

Trong tình thế hỗn loạn này, tôi tuyệt vọng tìm kiếm trên bản đồ rộng lớn.

“Ngươi đang ở đâu? Ở đâu?”

Ngay sau đó, mắt tôi liền dừng lại.

Phía tây nam của căn cứ tiền phương.

Có những chấm đỏ được hiển thị rõ ràng trên bản đồ và cách xa đội quân chính của kẻ địch.

“Tìm ra rồi!”

 Tôi lập tức hét lên.

“Damian!”

“Vâng!”

“Ở đằng kia! Cậu có nhìn thấy không?”

Tôi chỉ tay về hướng Tây Nam.

Damian cau mày, nheo mắt lại và nhìn theo hướng tôi đang chỉ.

Tôi vội lấy ống nhòm của lính trinh sát và định đưa nó cho Damian, nhưng… 

“ …Vâng. Tôi thấy một nhóm nhện đang ở yên một chỗ mà không làm gì cả.”

Damian nói vậy sau khi nhìn bằng mắt thường mà không cần dùng đến ống nhòm.

Thật không thể tin được. Tất cả những gì tôi thấy chỉ là các dấu chấm mờ. Rốt cuộc đôi mắt đó tốt tới cỡ nào vậy?

“Chắc chắn con nữ hoàng ở quanh đó, cậu có tìm thấy nó không?”

“…”

Vẫn đang nhìn về hướng đó, Damian lẩm bẩm.

“Nữ hoàng, ý ngài có phải là con quái vật có phần thân dưới giống như nhện, còn phần thân trên giống như người không?”

Bingo!

“Chính xác.”

“Vâng, tôi có thể nhìn thấy. Nó trông có vẻ… hơi đáng sợ…”

“Không có gì phải sợ. Lát nữa chúng ta sẽ dùng pháo bắn nổ tung đầu nó.”

Sau đó, tôi ra lệnh cho các pháo binh đứng phía sau tôi.

“ Quay nòng pháo lại! Mục tiêu nằm ở hướng Tây Nam! Damian và ta sẽ phụ trách việc ngắm bắn.”

Drrrr…

Các pháo binh liền đổi hướng của khẩu pháo bằng cách xoay bệ ở bên dưới, hướng về phía nữ hoàng ở đằng xa.

Mana giống bỗng nảy vọt lên trên nòng pháo giống như tia lửa điện.

“Pháo mana đã sẵn sàng!”

“Mana đã được sạc đầy. Ngài có thể khai hỏa bất cứ lúc nào!”

“Tốt!”

Tôi nắm lấy tay Damian rồi dẫn cậu ta tới phía trước bảng điều khiển của pháo mana.

Sức mạnh của tạo tác này rất đáng nể, nhưng hệ thống ngắm bắn của nó thì lại cực kỳ kém.

Đó là một phương pháp ngắm mục tiêu thô sơ bằng cách nhìn qua các điểm ngắm trên thân pháo và kéo cần để bắn.

“Cầm lấy”

Tôi thúc giục Damian, người vẫn còn đang bỡ ngỡ trước cần pháo.

Đổ mồ hôi đầm đìa, Damian đặt bàn tay run rẩy lên cái cần. Nhưng cậu vẫn không kéo được.

“Uhm… Hoàng tử.”

"Gì vậy?"

“ Tôi không đủ tự tin để làm chuyện này.”

Damian rên rỉ nhìn tôi.

“T-Tôi chưa bao giờ làm điều gì tương tự trong đời. Đột nhiên được ngài giao cho làm việc này, tôi…”

“Damian.”

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy vai Damian.

“Cậu có thể bắn trượt.”

“Sao cơ?”

“Ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”

“…”

“ Ngay cả khi cậu mắc sai lầm, ngay cả khi cậu thất bại và phả hỏng tất cả mọi thứ! Đều không sao hết. Bởi vì ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”

Binh lính chỉ làm theo mệnh lệnh.

Vì vậy, người chỉ huy phải chịu trách nhiệm về kết quả do mệnh lệnh của mình mang lại. Đây chính là trọng trách của người chỉ huy trên chiến trường.

“Chỉ cần nhắm vào lũ quái vật đó và kéo cần pháo. Đó là tất cả những gì cậu phải làm.”

Tôi cố gắng nở nụ cười ấm áp nhất có thể.

“Như thế cậu sẽ trả thù được cho Ban.”

“Trả thù cho… Ban…”

Đôi mắt của Damian đột nhiên thay đổi sau khi nghe những lời nói ấy.

Hít một hơi thật sâu, Damian nắm lấy cần pháo, nhìn về hướng Tây Nam qua các điểm ngắm trên thân pháo.

Dưới sự điều chỉnh của Damian, khẩu pháo đã thay đổi tầm cao và hướng của nó.

Việc điều chỉnh chỉ mất tầm vài giây.

Cạch!

Và rồi, Damian dùng hết sức để kéo cần.

Cạch! Cạch!

Các tia lửa điện va vào nhau, các thiết bị ma thuật không thể hiểu được bắt đầu phản ứng dây chuyền.

Spark!

Lượng mana dần tập hợp lại, tạo ra một dòng điện dữ dội bên ngoài nòng pháo,

Boom-!

Khoảnh khắc tiếp theo, lượng mana đó được bắn đi với một lực không thể cản phá.

Sức mạnh của khẩu pháo mana đã được gỡ bỏ hạn chế thậm chí còn nằm ngoài dự đoán của cả pháo binh.

Giật mình trước tiếng nổ cùng với sóng xung kích, tất cả pháo binh đều ngã ngửa ra sau, còn tôi thì lăn lộn trên sàn trong khi lấy cả hai tay bịt tai lại.

Tuy vậy, tôi vẫn cố mở cả hai mắt cho đến cùng để theo dõi quỹ đạo của viên đạn vừa mới được bắn ra.

“Trúng đi!”

Viên đạn mana màu xanh dương hiện đang bay ngang qua bầu trời.

'Trúng đi!'

Băng qua bầu trời phía nam, tiến về phía giữa những chấm đen ở xa xôi.

"Trúng đi!"

Tôi hét lên trong vô thức.

Ka-boom…!

Và rồi phát bắn hạ cánh.

Rơi xuống tạo ra một vụ nổ lớn. Đám mây bụi bốc lên sau vụ nổ có thể được nhìn thấy một cách rõ ràng ngay cả từ đây.

Tôi nhanh chóng đứng dậy.

“Chúng ta đã bắn trúng Nữ hoàng chưa?!”

Câu trả lời không đến từ Damian, mà là đến từ người lính trinh sát đang quan sát điểm va chạm thông qua ống nhòm ở bên cạnh tôi.

“Trúng rồi! Đó là một phát bắn hoàn hảo! Nó đã rơi chính xác vào giữa đội hình của địch!”

Những người lính trên đỉnh pháo đài liền đồng loạt reo hò.

Đang lăn lộn trên mặt đất, Damian dường như vẫn chưa nắm bắt được tình hình.

Binh lính liền bao quanh Damian và vỗ nhẹ vào lưng cậu ấy.

“Phát bắn vừa rồi tuyệt thật đấy, anh bạn nhỏ. Cậu có chắc đây là lần đầu tiên mình làm chuyện này không?

“Không, đó là…”

“Thế quái nào mà cậu có thể nhắm chuẩn được một thứ ở xa như vậy? Tôi thậm chí còn chẳng thể nhìn rõ mặc dù đã dùng đến cả ống nhòm!”

“Tôi cũng không biết mình đã làm điều đó như thế nào nữa…”

Damian nhìn xuống bàn tay của mình với đôi mắt mở to.

“ Đúng như những gì Hoàng tử từng nói… Khoảng khắc tôi nắm lấy cần pháo, cơ thể tôi bắt đầu tự chuyển động, như thể nó biết mình nên làm những gì.”

Tôi không rõ đó có phải là do sự điều chỉnh của kỹ năng hay không, vì dù sao chúng tôi cũng đang ở trong một thế giới trò chơi. Hoặc đó cũng có thể là do tài năng bẩm sinh của Damian.

Tuy nhiên, tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều về chuyện đó. Bởi vì lính trinh sát đang quan sát bằng ống nhòm đột nhiên quay sang nhìn tôi với khuôn mặt tái nhợt.

“...Ừm, thưa Điện hạ.”

Giọng trinh sát run run. Cảm giác tồi tệ bỗng chạy dọc sống lưng tôi.

“Gì vậy?”

“Chúng đang di chuyển.”

“Cái gì?”

“Đàn nhện ở đằng kia, chúng đang bắt đầu di chuyển.”

Tôi vội chạy tới chỗ người lính trinh sát, giật lấy ống nhòm từ tay anh ta và tự mình quan sát.

“…!”

Hoàn toàn có tổ chức.

Những con nhện đằng xa đang bắt đầu sắp xếp lại đội hình một cách trật tự. Đây là… phòng trận? 

{防陣 : Đội hình phòng thủ}

“Chết tiệt!”

Tôi nghiến chặt răng.

Quân đoàn Nhện đen sẽ bất động ngay sau khi nữ hoàng bị giết. Như thể não chúng bị phá hủy vậy.

Nhưng lũ nhện đằng kia vẫn đang tiếp tục di chuyển.

Không chỉ chúng thôi đâu, mà cả những con đang tấn công căn cứ tiền phương cũng không hề mất đi khả năng chuyển động.

“Điều đó có nghĩa…!”

Khoảnh khắc tiếp theo,

Shhh…

Không cần phải đoán chủ nhân của âm thanh đó là ai.

Kyeaaaaargh-!

Một tiếng gầm khủng khiếp đến từ Nữ hoàng nhện vang vọng khắp chiến trường.

Ngay cả khi đang đứng ở một khoảng cách rất xa, chúng tôi vẫn cảm thấy khó thở trong giây lát bởi khí tức tà ác mà nó tỏa ra.

Bối rối, binh lính ôm đầu và hét lên.

“Cái gì?! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”

“Không phải chúng ta đã bắn trúng Nữ hoàng rồi sao?”

“Tại sao nó lại có vẻ không hề hấn gì thế kia?!”

Pháo mana không thể nào bắn trượt được.

Vì vậy, vấn đề ở đây chắc chắn là do không gây ra đủ sát thương.

“Hãy tỉnh táo lại đi! Bình tĩnh! Chúng ta sẽ tiếp tục bắn con quái vật đó!”

Mặc dù tôi đã hét lên, nhưng binh lính vẫn nhìn tôi với ánh mắt run rẩy. Tôi liền hét lớn hơn nữa.

“Nạp đạn cho lần bắn tiếp theo! Nhanh lên!”

“V-vâng…”

Pháo binh run rẩy vội vàng bám lấy khẩu pháo mana. Nòng pháo quá nóng được làm mát và viên đạn tiếp theo đang được nạp.

Vào lúc này.

Kyeeeeaaah!

Nữ hoàng nhện lại phát ra một tiếng gầm khủng khiếp khác, và ngay sau đó, chuyển động của lũ nhện bỗng thay đổi hoàn toàn.

Keehg…

Kyeeegh!

Những con nhện đang bao vây đồng đều trên toàn bộ căn cứ đồng loạt di chuyển. Trực tiếp hướng thẳng về phía pháo đài trung tâm nơi chúng tôi đang đứng.

Đôi mắt kép màu đỏ rực của những con quái vật lóe lên ánh dữ dội. Chứng kiến cảnh tượng này, tôi không khỏi rùng mình và toát mồ hôi lạnh.

Ra lệnh cũng nhanh đấy, Nữ hoàng!

Du-Du-Du-Du-Du!

Nhìn những con nhện đang tấn công tổng lực về phía pháo đài trung tâm, lính trinh sát liền hét lên.

“Chúng đang tiến đến chỗ của chúng ta!”

“Việc phòng thủ đã có đơn vị bên dưới lo rồi! Chúng ta chỉ cần tập trung nhắm bắn là được! Tiếp tục nạp đạn. Nhanh lên!”

Tôi đôn đốc các pháo binh.

“Chúng ta phải giết Nữ hoàng trước khi chúng đến được đây! Nạp đạn nhanh lên!”

Pháo binh tuyệt vọng dùng ma thuật để làm mát khẩu pháo mana và nạp đạn cho nó. Không lâu sau, đội trưởng pháo binh với cơ thể ướt đẫm mồ hôi liền hét lớn.

“Nạp đạn hoàn tất!”

“Damian! Bắn!”

Damian, người đang nheo mắt lại để xác định vị trí của nữ hoàng, lập tức kéo cần ngay sau khi tôi vừa hạ lệnh.

Clank!

Ptssss!

Boom-!

Mana nảy lên như một dòng điện và rồi khẩu pháo lại được khai hỏa. Tôi nuốt nước bọt trong khi dõi theo quỹ đạo của phát bắn thông qua ống nhòm.

Viên đạn cắt xuyên bầu trời và vẽ ra một đường vòng cung đẹp mắt.

Ka-bam-!

Và rồi rơi xuống.

Với độ chính xác đáng sợ, nó rơi thẳng vào đầu của nữ hoàng quái vật.

“Trúng rồi! Trúng rồi! Lại thêm một phát bắn chính xác khác!”

Người lính trinh sát phấn khích nhảy lên. Nhưng tôi lại không hào hứng chút nào.

Kyeeeegh-!

Bởi vì lũ nhện vẫn không hề dừng chuyển động.

“Vẫn chưa đủ!”

Mặc dù đang ở một khoảng cách rất xa nhưng vẻ ngoài của Nữ Hoàng vẫn trông như còn nguyên vẹn khi nhìn qua ống nhòm.

Tôi nghiến chặt răng.

Trong game, Nữ hoàng của Quân đoàn nhện đen thường chỉ xuất hiện sau giữa năm thứ hai, và là một con quái vật có thể dễ dàng bị giết chỉ với một đến hai phát bắn từ tạo tác này.

Quân đoàn nhện đen là một tập hợp bao gồm các cá thể có sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng nữ hoàng của bọn chúng thì lại không.

Thế còn con Nữ hoàng ở màn hướng dẫn này thì sao?

Không có bất cứ thông tin nào về nó cả.

Phải chăng số liệu thống kê của nó hiện giờ khác với trong trò chơi? Hay là nó có mánh khóe đặc biệt nào đó? Không, nếu như nó là ‘bất khả chiến bại’ thì sao?

‘Vậy thì mình nên làm gì…’

Trong chốc lát, tất cả các ý nghĩ tồi tệ đều chạy qua tâm trí tôi. Nhưng rồi tôi vội lắc đầu xua tan những ý nghĩ đó.

Không cần quan tâm đó là cái nào. Tôi chỉ cần tập trung làm tất cả những gì trong khả năng của mình. Tiếp tục chiến đấu cho tới hơi thở cuối cùng.

“Điện hạ!”

Đang dùng ma thuật hạ nhiệt cho nòng pháo để chuẩn bị cho lần khai hỏa kế tiếp , Đội trưởng pháo binh khẩn trương báo cáo lại với tôi.

“Do lõi ma thuật bị ép hoạt động quá công suất nên nó sắp đạt tới giới hạn rồi! Thiệt hại gây ra cho khẩu pháo khá là đáng kể! Hơn nữa, số lần có thể khai hỏa được trên thực tế ít hơn so với dự kiến ban đầu của chúng tôi.”

“Nói ngắn gọn thôi! Rốt cuộc chúng ta còn có thể bắn được tối đa bao nhiêu phát?”

“Tổng cộng là 5… Vì đã bắn 2 lần rồi, nên hiện giờ chúng ta chỉ còn có thể bắn ba phát.”

Ba phát bắn.

Tôi chỉ có thể hi vọng rằng Nữ hoàng nhện sẽ chết trong ba phát bắn tiếp theo.

‘Không, ngay từ đầu…’

Nhìn phòng tuyến xung quanh, tôi thậm chí còn không dám chắc liệu mình có thể sử dụng hết số phát bắn còn lại hay không.

Boom! Crash!

Tiền tuyến đang dần sụp đổ.

Tập trung tấn công vào một điểm, những con nhện đang sử dụng răng và móng vuốt của chúng phá huỷ tường thành từng chút một, rồi bắt đầu xâm nhập vào bên trong.

“Chặn chúng lại! Bằng mọi giá chúng ta phải chặn chúng lại!”

Lucas vừa vung kiếm vừa hét lớn với cơ thể dính đầy máu quái vật. Dù vậy, phòng tuyến vẫn đang trên đà sụp đổ.

“Aargh!”

“Gaaah!”

Những người lính bắt đầu kêu la trong tuyệt vọng và gục ngã một cách bất lực.

Trong khi đó, lũ nhện đen với đôi mắt đỏ rực vẫn đang thâm nhập và tàn sát con người không thương tiếc.

Nhìn những cái chết đang diễn ra ngay trước mắt mình, tôi bất giác nắm chặt tay lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương