◈ 008 [STAGE 0] Trận chiến quyết định (3)

Kyeeegh-!

Quái vật không ngừng tràn vào xung quanh pháo đài trung tâm nơi đặt khẩu pháo mana, trong khi nó đang nạp đạn cho phát bắn thứ ba.

Phòng tuyến do Lucas chỉ đạo tạm thời vẫn cầm cự được nhưng nó sẽ không tồn tại được lâu.

“Nạp đạn hoàn tất”

“Damian!”

Vào lúc đội trưởng pháo binh vừa tuyên bố nạp đạn xong, tôi ngay lập tức hét vào mặt Damian.

“Bắn!”

Đôi mắt của Damian đỏ ngầu với những mạch máu vỡ tung.

Đó chắc hẳn là tác dụng phụ của việc sử dụng [Thiên lý nhãn]. Nhưng bây giờ không có thời gian để xem xét điều đó.

Cạch!

Sau khi hoàn tất việc nhắm bắn, Damian ngay lập tức kèo cần pháo mà không có chút do dự.

Spark, Ptsss…!

Bam-!

Lần bắn thứ ba.

Đạn pháo xuyên qua bầu trời.

Boom…!

Nó tiếp tục bắn trúng chính xác vị trí của Nữ hoàng Nhện.

Khả năng ngắm bắn ảo diệu như thế này thực sự không khác gì phép màu đến từ thánh thần.

Cho dù đây là sai lầm của thần linh, trò đùa của nhà phát triển hay bất cứ thứ gì tương tự, đôi mắt của Damian chính là một kỳ tích đã xuất hiện trong thực tại tàn khốc này.

Nhưng vấn đề là,

Kyaaargh-!

Nữ hoàng Nhện vẫn chưa chịu gục ngã.

Nó cũng không bị ngu. Sau khi bị ăn hai phát đạn, nó chắc hẳn đã nhận ra rằng mình đã trở thành mục tiêu của một tay bắn tỉa và ngay lập tức thực thi các biện pháp đối phó.

Kế hoạch của nó đơn giản mà hiệu quả. Nó dùng cơ thể của lũ cấp dưới như một cái khiên để che chắn cho nó.

Trước viên đạn mana đang bay theo một đường cong hoàn hảo, lũ nhện đã cố gắng chặn nó lại bằng chính cơ thể chúng.

Vì phải xuyên qua nhiều lớp phòng ngự nên sức công phá của viên đạn mana đã bị giảm đi khi bắn tới chỗ Nữ hoàng.

“Xác nhận đã bắn trúng Nữ hoàng nhện đen. Nhưng nó vẫn còn sống khỏe…!”

Nhìn qua ống nhòm, trinh sát báo cáo lại với giọng run run. Tôi bình tĩnh hét lên.

“Tại sao lại đứng ngây người ra như thế kia! Đây là lúc để thư giãn à? Nạp phát bắn kế tiếp! Nhanh lên!”

Ướt đẫm mồ hôi, pháo binh liền cố gắng làm mát nòng pháo và nạp phát đạn tiếp theo với khuôn mặt đầy tuyệt vọng.

“Uryaah-!”

Tầng thứ nhất của căn cứ, xung quanh pháo đài trung tâm.

Lucas cố gắng vung kiếm trong tuyệt vọng trong khi chỉ huy phòng tuyến đang dần bị thu hẹp lại.

“Chúng ta phải bảo vệ pháo đài! Chúng ta phải bảo vệ Hoàng tử Điện hạ.”

Lucas đang chiến đấu rất xuất sắc. Anh ấy chính là hiệp sĩ mạnh nhất ở đây.

Mặc dù chỉ có cấp độ bằng một nửa so với lũ nhện đen, nhưng anh ấy đã sử dụng thanh kiếm của mình một cách khéo léo và đỡ được móng vuốt của chúng.

Lucas ở chỗ nào, phòng tuyến không bị đẩy lùi ở chỗ đó.

Tuy nhiên, tại những nơi khác của phòng tuyến.

“Urgh!”

“Ahh…”

“C-cứu tôi! Làm ơn cho tôi về nhà…”

Hiện có rất nhiều thương vong.

Trên cửa sổ hiển thị thông tin đồng minh, số lượng binh lính đang giảm dần với tốc độ chóng mặt. Tôi liền tắt nó đi vì không thể tiếp tục nhìn vào nó được nữa.

Tôi không biết.

Khi tôi chơi trò chơi này, tôi đã không biết …

Rằng nơi này cũng có người đang sinh sống.

Rằng cái chết không đơn giản chỉ là những con số. Nó đi kèm với những tiếng la hét và mùi hôi thối khủng khiếp.

Phòng tuyến càng ngày càng bị đẩy lùi. Với tốc độ này, nó sẽ sụp đổ hoàn toàn trước khi bên ta kịp bắn phát thứ tư chứ đừng nói đến phát thứ năm.

“Này, lũ quái vật khốn khiếp!”

Chính vào lúc đó.

Có người hét lên đến khàn cả giọng từ bên ngoài phòng tuyến. Tôi lập tức nhìn về phía đó.

Người đang đứng giữa đám quái vật và la hét không ai khác chính là Ken.

“ Này! Nhìn tao đây này!”

Trước đó, Ken đã thành công trong việc thu hút lượng lớn nhện bằng cách liên tục đánh lạc hướng chú ý của kẻ thù và ẩn nấp ở bên ngoài tường thành.

Nhưng anh ấy đã bị bỏ lại một mình ở bên ngoài khi Nữ hoàng Nhện thay đổi mệnh lệnh của mình và tất cả những con nhện đều hướng đến pháo đài trung tâm.

Ken hoàn toàn có thể nhân cơ hội đó để mà bỏ chạy. Bởi vì anh ấy vẫn còn rất nhiều người trong gia đình cần phải chăm sóc.

”Lũ nhện khốn khiếp kia! Tao chính là Ngài Ken, Hiệp sĩ của Đế Quốc.!”

Tuy nhiên, Ken vẫn trung thành với nhiệm vụ của mình cho đến những giây phút cuối cùng.

Dù sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, nhưng anh ta vẫn cố gắng hét to hết mức có thể để thu hút sự chú ý của lũ nhện.

Phải chăng đây là do lời đe doạ của tôi? Hay là…

Kyeegh-!

Vào khoảnh khắc hàng chục con nhện đang phá huỷ phòng tuyến đồng loạt quay sang nhìn Ken, tôi liền có một linh cảm.

Linh cảm rằng tôi sẽ không bao giờ có thể hỏi anh ấy.

Lý do tại sao anh quay trở lại.

Hàng chục con nhện ngay lập tức ngừng tấn công hướng này và lao thẳng về phía Ken.

Ken dẫn bọn chúng đi, rồi chạy đến nấp đằng sau bức tường đá đổ sập và cố gắng kích hoạt thuộc tính tàng hình của mình.

“Ah.”

Tuy nhiên, anh ấy đã không thể kích hoạt [Cách thức sinh tồn của tên trộm vặt] vì lượng HP còn lại không đủ để sử dụng.

Hàng chục con nhện lao thẳng về phía anh ấy. Ken quay sang nhìn tôi đang đứng trên pháo đài và cười cay đắng với khuôn mặt đẫm nước mắt.

“Tôi biết mọi chuyện kiểu gì sẽ kết thúc như thế này, chết tiệt.”

Stab! Stab! Stab!

Âm thanh cơ thể bị vỡ nát vẫn có thể được nghe thấy một cách rõ ràng ngay cả khi đang đứng ở một khoảng cách xa.

Tôi đã chứng kiến cái chết của anh ấy mà không hề rời mắt.

Không chỉ mỗi mình Ken. Xung quanh, con người đang bị tàn sát không ngừng nghỉ bởi lũ quái vật.

Tôi đã không kìm được mà cắn chặt môi tới mức bật máu.

Trong suốt quãng thời gian chơi con game này, tôi vẫn luôn sẵn sàng vứt bỏ đồng đội nếu tôi cho rằng đó là điều cần thiết.

Trò chơi chết tiệt này được thiết kế theo cách đó. Phải hi sinh ai đó để hoàn thành một màn chơi.

Để cứu ai đó quan trọng, để lấy được vật phẩm, để hoàn thành nhiệm vụ phụ hay để đạt được thành tựu nào đó…

Ai đó phải chết, và tôi luôn sẵn lòng giết họ.

Để hoàn thành toàn bộ trò chơi một cách hiệu quả, tôi đã ném vô số cấp dưới vào chỗ chết mà không hề hối hận. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ gì về hành động này xuyên suốt quá trình đó.

“Dừng lại.”

Nhưng giờ tôi đã nhận ra.

“Dừng lại…”

Ý nghĩa thực sự của những việc tôi đã từng làm trong suốt thời gian qua.

“Tao đã bảo chúng mày hãy dừng lại rồi mà, lũ quái vật khốn khiếp!”

Thực tế là tất cả những cái chết đó đều đi kèm với nỗi đau đớn tột cùng.

Nhìn mọi người ngã xuống trước mặt mình với cơ thể toàn là máu, tôi bất giác hét lên.

“Dừng lại!”

Nhưng mà bọn chúng vẫn không hề dừng lại.

Tiếng hét vốn không thể khiến chúng dừng lại. Luôn chỉ có một cách duy nhất để ngăn cản một con quái vật.

Giết nó.

Trước khi chúng ta chết.

“Điện hạ!”

Tôi quay về phía giọng nói của đội trưởng pháo binh.

“Đã nạp xong cho lần thứ tư! Tuy nhiên do đã bắn và làm lạnh liên tục, nòng pháo sắp không thể chịu đựng được….”

“Damian!”

Tôi phớt lờ lời nói của đội trưởng pháo binh và ra lệnh cho Damian khai hỏa.

“Bắn!”

Những giọt máu chảy xuống từ đôi mắt to tròn của Damian.

Khuôn mặt cậu nhợt nhạt và không còn chút sức sống nào. Có vẻ như cơ thể cậu ấy đang phải gánh chịu những ảnh hưởng tiêu cực đến từ việc sử dụng [Thiên lý nhãn].

Tuy nhiên, Damian vẫn nghiến răng nghiến lợi và kéo cần.

Spark! Ptsss…!

Bam-!

Phát thứ tư.

Tia mana màu xanh đậm cắt ngang bầu trời theo hình vòng cung và bay tới Nữ hoàng một lần nữa.

Lần này, hàng chục con nhện thi nhau làm lá chắn.

Tuy nhiên, viên đạn mana vẽ một quỹ đạo kỳ lạ trong không khí và tránh hầu hết chúng.

Boom!

Hạ cánh.

Nó rơi vào ngay vào chính giữa đầu của Nữ hoàng.

Đó chính là hiệu ứng của Thiên lý nhãn.

Thuộc tính gian lận mạnh nhất mang lại sự chính xác tuyệt đối, thậm chí còn bỏ qua các định luật vật lý thông thường. Kết quả là viên đạn mana đã thành công bắn trúng Nữ hoàng.

Keeeh, Shhheih…

Thế nhưng.

Kyeaaah-!

Giữa khói lửa rực cháy sau vụ nổ, con nhện khốn khiếp đó vẫn còn sống khỏe.

Nó phát ra một tiếng gầm kinh hoàng, khiến cho tất cả pháo binh đều ngã lăn ra đất. Damian, người đang ngắm bắn, không thể trụ lâu hơn được nữa và gục xuống.

Vẻ mặt của mọi người đều hiện rõ sự tuyệt vọng.

“Đòn tấn công của chúng ta đều không có hiệu quả…”

Đội trưởng pháo binh lẩm bẩm bằng giọng nói yếu ớt. Đôi bàn tay anh hiện hiện đang bị bỏng rát và nổi đầy những vết phồng rộp do liên tục phải làm nguội nòng pháo đang nung nóng.

“Khẩu pháo đã đạt tới giới hạn. Nếu chúng ta cố bắn thêm một lần nữa, thì khẩu pháo rất có thể sẽ phát nổ.”

“…”

“Tất cả đã kết thúc rồi. Chúng ta nên từ bỏ thôi…”

Những người lính đều quay sang nhìn tôi với vẻ mặt mệt mỏi, như thể họ cũng đang ngầm đồng ý với lời nhận xét đó. Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn xung quanh.

Phòng tuyến đã sắp bị huỷ diệt hoàn toàn.

Hàng trăm con nhện đang ở ngay bên dưới pháo đài.

Lucas hiện đang bảo vệ tuyến phòng thủ cuối cùng, trong khi động viên số binh lính ít ỏi còn lại.

Trên người anh ấy dính nhiều máu của bản thân hơn là máu của những con quái vật.

Tôi quay đầu sang Damian. Cậu ấy đang rên rỉ trong khi nhắm chặt đôi mắt đẫm máu của mình.

Khẩu pháo thì sắp hỏng tới nơi, tuyến phòng thủ thì sắp sụp đổ, còn xạ thủ thì không thể mở mắt nổi.

Tôi đã tận dụng sự hy sinh của mọi người để bắn nữ hoàng, nhưng nó có vẻ không hề hấn gì.

Đây có phải là kết thúc không?

Thực sự không còn hi vọng nào nữa sao?....

”Không!”

Chính là lúc đó.

“Phát vừa rồi chắc chắn đã gây ra được sát thương cho nó! Lớp da bên ngoài của Nữ hoàng đang dần bị bong ra.”

Một ai đó đột nhiên hét lên như vậy. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên và quay sang nơi phát ra giọng nói.

Ngay cả trong tình huống tuyệt vọng này, có một lính người vẫn trung thành với nhiệm vụ của mình cho đến cùng. Đó là một trinh sát. Rời mắt khỏi ống nhòm, anh ta hét lên.

“Chỉ cần bắn thêm một phát nữa thôi là chúng ta có thể giết được…”

Vào đúng khoảnh khắc ngay sau đó.

Rầm..

Toàn bộ pháo đài bắt đầu rung lắc dữ dội,

Rầm!

Vết nứt trên sàn nhà dưới chân tôi bắt đầu lan rộng.

Những con nhện đen công thành chầm chậm tiến tới, rồi lấy cơ thể bọc thép nặng nề của chúng húc vào tường cùng một lúc.   

Toàn bộ pháo đài sụp đổ ngay tức khắc sau đòn tấn công tổng lực đó. Tất cả mọi người đang đứng phía trên đều rơi xuống một cách bất lực.

Va chạm với mặt đất, nhìn dòng người và đống pháo vỡ nát đang rơi xuống, tôi nhắm chặt mắt lại.

Kết thúc rồi.

Thế giới này. Hy vọng hoàn thành Màn chơi này.

Tất cả đều đã sụp đổ.

***

“Điện hạ.”

Một giọng nói rõ ràng vang lên.

Tôi gần như không thể mở mắt ra, cảm thấy đau đớn như thể toàn bộ cơ thể tôi đang bị xé toạc.

Trước mặt tôi hiện giờ… chính là Lucas.

Lucas đang nằm xuống sàn với lưng hướng lên như thể đang che chắn cho tôi.

Anh ấy đã chặn những mảnh vỡ rơi xuống bằng chính cơ thể của mình.

“Lucas?!”

Tôi liền lấy lại tỉnh táo và nhanh chóng đứng dậy.

Chỉ khi đó Lucas mới đẩy những phiến đá trên lưng sang một bên trong khi phát ra những âm thanh rên rỉ.

“Ngài bị thương rồi… Ngài có sao không, Điện hạ?

“Đáng lẽ những lời đó phải là tôi nói mới đúng, Lucas! Cơ thể cậu ổn-..”

Tôi ngừng nói.

Lưng của Lucas đang bị bao phủ bởi máu. Những vết thương mà anh ấy nhận phải trong khi cố gắng bảo vệ tôi khỏi pháo đài sụp đổ còn lớn hơn nhiều so với những vết thương mà lũ nhện đã gây ra.

“Khụ!”

Ho ra máu, Lucas lẩm bẩm với khuôn mặt tái nhợt.

“Điện hạ, ngài có còn nhớ không? Đã hai mươi năm trôi qua kể từ khi đó.”

“…”

Tôi thể không nhớ được.

Bởi vì là một người chơi bị kéo vào đây nên tôi không có bất kỳ kỷ niệm vào với anh ấy cả.

“Vào ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau và ngài nhận tôi làm hiệp sĩ hộ tống, ngài đã nói thế này.”

“...Tôi đã nói gì?”

“ Có thể ta sẽ không trở thành hoàng đế, nhưng ta nhất định sẽ trở thành người đàn ông ngầu nhất thế giới này.”

Một nụ cười yếu ớt nở trên khuôn mặt của Lucas khi anh ấy nhớ lại thời thơ ấu của mình.

“Vì vậy, với tư cách là vệ sĩ của ta, hãy đặt mục tiêu trở thành hiệp sĩ giỏi nhất thế giới.”

“…”

“Mặc dù lúc đó tôi chỉ mới là một đứa trẻ, nhưng những lời nói đó của ngài đã thực sự chạm đến trái tim tôi. Tới mức tôi vẫn luôn mang theo nó cho đến tận ngày hôm nay.”

Với khuôn mặt bê bết máu, Lucas nhìn vào tôi với ánh mắt đầy kiên định.

“Điện hạ. Tôi tin ngài sẽ làm được.”

“Ngay cả trong tình huống này sao?”

“Bất cứ lúc nào, bất kể nơi đâu.”

Sau đó, Lucas liền gục xuống.

Tôi vội đỡ lấy cơ thể đang đổ gục của Lucas và cẩn thận đặt anh ấy lên mặt đất. Nó đúng là một vết thương chí mạng, nhưng may mắn thay, anh ấy vẫn chưa chết.

“Cố gắng lên, Lucas.”

Anh là nhân vật chính ở đây. Là vị cứu tinh cho cả thế giới.

Anh không phải là người sẽ chết ở một nơi như thế này.

Tôi nhanh chóng nhìn xung quanh để nắm bắt tình hình hiện tại. Ở dưới cùng của pháo đài bị sập là những khẩu pháo vỡ nát cùng với những người lính bị thương.

Sao lũ nhện vẫn chưa tới giết chúng ta?

“Điện hạ.”

Câu hỏi của tôi nhanh chóng được giải đáp.

Ở tầng 1 của pháo đài vừa mới sụp đổ, ở chỗ lối vào hẹp .

“Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc...”

Lily đang đứng ở đó.

Với thuộc tính [Hoả bì] đang được kích hoạt, cô đang chống đỡ toàn bộ đoàn tấn công của lũ nhện bằng tấm lưng mảnh mai của mình. Nhờ vậy mà lối vào hiện vẫn đang bị chặn lại.

Uống nốt lọ mana cuối cùng với vẻ mặt tái nhợt, Lily khẽ nở một nụ cười với đôi môi run rẩy.

”Đúng chứ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương