Trở Lại Trước Khi Chia Tay
-
Chương 42
Bận bịu cả ngày, hôm nay nhiệm vụ phỏng vấn đặc biệt nặng, khi kéo thân thể mệt mỏi rã rời xuống lầu thì tôi lại hối hận.
Trước hầm bãi đậu xe, chiếc xe thể thao màu trắng chói mắt làm tôi có kích động muốn chạy trốn. Người đàn ông đó đứng nhàn nhã bên cạnh xe, tây trang màu trắng rất phù hợp với màu chiếc xe, dáng vẻ khỏe mạnh như vậy, hấp dẫn trai xinh gái đẹp từ sảnh ra ngoài.
"Đây không phải là thiếu gia họ Trịnh sao?" Có người kêu lên.
Trịnh Duệ lại quăng cho những cô gái kia một nụ cười mê người, điện làm toàn thân họ phát run, tứ chi xụi lơ, cô ta phát ra một tiếng giọng nũng nịu: "Trịnh thiếu gia. . ." Giọng nói nũng nịu, ngay cả phụ nữ như tôi nghe cũng sợ hết cả người, nổi hết cả da gà.
Cũng có đàn ông vây lại, từ tòa nhà ra ngoài phần nhiều là đồng nghiệp của tôi, tuy là không cùng ngành, nhưng trời sinh người truyền thông bén nhạy với tin tức, bọn họ cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, rối rít tiến lên.
Mừng sinh nhật 13 của diễn đàn, mừng diễn đàn thêm tuổi mới die nda nlequ ydo n
Trước kia cũng thấy anh dừng xe ở hầm đậu xe, nhưng vì điều gì mà thật không ngờ quang minh chính đại xuất hiện ở trước tòa nhà, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người? Tôi chỉ cảm giác anh ấy vì tôi mà đến, da đầu tê dại một hồi, xoay người đi vào tòa cao ốc, chỉ hy vọng lúc bị mọi người bao vây anh ấy không thấy tôi. Nhưng tôi thất vọng, lúc tôi vừa xoay người đi vào đại sảnh thì nghe được một tiếng kêu phía sau: "Diệp!"
Tiếng kêu cũng không làm tôi dừng lại, ngược lại đi vào cao ốc nhanh hơn. Tiếng kêu phía sau càng lúc càng gần, có thể nghe được âm thanh có người ngăn anh lại muốn phỏng vấn, cũng có tiếng anh ấy dùng lực đẩy ra kêu nhường, tôi không dám quay đầu lại, là sợ vừa quay đầu lại sẽ bị hắn anh ấy đuổi theo, chỉ đành phải thoát khỏi tầm mắt của anh thật nhanh. Nhưng tôi vẫn bị đuổi theo, tới vây không chỉ có anh ấy, còn có các đồng nghiệp tôi, ánh mắt của bọn họ lỳ lạ . Trước kia bọn họ từng thảo luận quan hệ giữa tôi và Trịnh Duệ thì ra một tia tìm tòi nghiên cứu, mà bây giờ càng khẳng định nhiều hơn, bởi vì động tác kế tiếp của Trịnh Duệ bán đứng tôi, đồng thời cũng khẳng định ý nghĩ của bọn họ.
"Diệp, em đứng lại!" Trịnh Duệ gọi, đuổi theo tôi, kéo mạnh cánh tay của tôi.
Tôi đang chạy về phía trước, không có chú ý tới anh ấy, bị anh ấy kéo mạnh như vậy, cơ thể không khống chế được ngã lui về phía sau, đang lúc mọi người trợn mắt hốc mồm cùng tiếng hít thở, tôi ngã vào trong ngực của anh ấy.
"Bảo em đừng chạy, em còn không ngừng chạy!" Anh dùng lực ôm chặt tôi, ấn tôi ở trong lòng anh.
Mặt của tôi đỏ lên bởi vì hành động của anh, đồng thời tư thế mập mờ của hai chúng tôi cũng làm mọi người nghi ngờ còn bàn luận. Tôi dùng sức đẩy anh, e thẹn nói: "Buông tôi ra."
"Tại sao nhìn thấy anh thì bỏ chạy?" Chẳng những anh không thả, ngược lại ôm càng chặt.
Tôi vừa xấu hổ vừa vội, đám người tới vây quanh càng nhiều, sắc mặt của mọi người đều không giống nhau, có người tức giận, có người kinh ngạc, có người thẩn thờ cũng có người mập mờ, điều này làm cho mặt của tôi nóng hơn.
"Buông ra!" Mặt của tôi trầm xuống, ngẩng đầu trừng anh ấy.
Anh ấy nhìn tôi, không nói gì, tay vẫn vòng quanh tôi, cũng không có buông ra.
"Nếu như anh còn ôm tôi, làm khó tôi, ngay cả bạn bè chúng ta cũng không làm được." Tôi nặng lời.
Lời này của tôi có thể đâm vào vướng mắt trong lòng anh ấy, anh ấy buông lỏng tay ra, vừa nói: "Diệp, em ghét anh vậy sao?"
"Không ghét, tôi nói chúng ta là bạn bè." Tôi đẩy anh ấy ra, đối với anh ấy tôi không có quá nhiều suy nghĩ, chỉ cho là bạn tốt vẫn nên giữ vững một chút khoảng cách cho thỏa đáng.
"Tôi chỉ muốn mời em ăn cơm tối." Giọng của Trịnh Duệ không lớn, nhưng vừa đúng có thể làm tất cả mọi người ở đây nghe được.
Tôi thấy lúc ấy có người đang ghi chép, tôi có một cảm giác là ngày mai có thể tôi sẽ trở thành tiêu đề trang đầu nên lạnh mặt xuống nói: "Không cần, hôm nay bạn trai tôi sẽ đến đón tôi." Lời của tôi cũng không nhỏ, cũng chân chính làm người ở đó nghe được, hơn nữa tôi cố ý tăng thêm ở chữ "bạn trai".
Lời này gây chấn động ở giữa sân, cũng làm cho sắc mặt của Trịnh Duệ rất khó coi, rất lúng túng, anh ho nhẹ một tiếng nói: "Chẳng lẽ ngay cả người bạn cũ này mà cũng không cho mặt mũi?"
"Thật xin lỗi, bởi vì tôi và bạn trai hẹn tối hôm nay cùng nhau về nhà nấu cơm, hôm nào có cơ hội tôi với bạn trai cùng mời anh ăn cơm, như thế nào?"
Sao Từ Lỗi chưa tới đón tôi? Mỗi ngày vào lúc này thì anh đã sớm đến bãi đậu xe dưới lầu, mỗi lần đều là chờ ở bên ngoài thật sớm, tôi vừa tan tầm là anh sẽ chạy tới ôm lấy tôi vào xe, nhưng hôm nay tôi tan việc trễ hơn rồi, hơn nữa thời gian cũng qua lâu như vậy, bóng dáng của anh lại không có xuất hiện. Anh đang làm gì? Bây giờ là lúc cần anh, thế nhưng anh lại chậm chạp không xuất hiện.
Vội vàng đi ra ngoài, lần này Trịnh Duệ không có ngăn cản tôi mà là đi theo tôi ra ngoài. Nhưng bên ngoài cao ốc cũng không có chiếc Hummer quen thuộc, tôi gấp gáp nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn sáu giờ, anh còn chưa có xuất hiện. Lúc này Trịnh Duệ cũng chạy tới, nhìn tôi hỏi tôi: "Thế nào? Anh ta không có tới đón em sao?" Trên mặt của anh ta có nụ cười hài hước.
Mặt của tôi đỏ hơn, phản bác nói: "Ai nói anh ấy không tới đón tôi, có thể anh ấy kẹt xe." Nhưng trong lòng tôi lại khẳng định sẽ không thể, cuối cùng anh có xuất hiện hay không, bởi vì chuyện này chưa từng xảy ra.
Tôi gấp gáp mở điện thoại di động lên gọi qua số anh, nhưng bên kia lại truyền đến giọng nói máy móc: "Thật xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy; sor¬ry, the num¬ber you di¬aledis ¬power off. . .” Lại bấm mấy lần, vẫn là giọng nữ máy móc. Trong trường hợp này, nếu như Từ Lỗi không xuất hiện, có một số việc thật không dễ dàng, nhiều đôi mắt nhìn tôi chằm chằm, hơn nữa Trịnh Duệ sẽ tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho tôi, ăn cơm? Miễn đi, tôi không muốn cùng có quan hệ nào với anh ấy trừ bạn bè. Dưới tình thế cấp bách, tôi gọi cho Nha Đầu, ngược lại bên Nha Đầu vang lên một tiếng lập tức nghe: "A lô?" Trong điện thoại truyền đến tiếng động cơ xe hơi, hiển nhiên cô ấy ở trên xe.
"Nha Đầu, anh cậu đâu?" Âm thanh của tôi đè rất thấp, chỉ sợ Trịnh Duệ nghe.
"Anh mình? Anh đi rồi, anh không có nói cho cậu biết sao?" Nha Đầu cũng có vẻ khá là kinh ngạc: "Buổi trưa anh gọi điện thoại nói cho mình biết, nói bộ đội có chuyện khẩn cấp cần anh trở về xử lý, sau đó dặn dò mình sau khi tan làm nhất định phải qua đón cậu, bây giờ mình đang đi trên đường."
Từ Lỗi đi? Tại sao tôi không biết? Anh nên nói cho tôi biết, tại sao không nói câu nào? Hiện tại tôi vô cùng cần anh, cần anh xuất hiện giống như anh hùng thì anh lại biến mất bóng dáng, trong lòng uất ức giống như nước lũ phá vỡ đê.
"Có phải là anh ta không đến đón em không? Lên xe đi, anh chở em về." Anh ta cười xấu xa tựa như con chuột trộm dầu.
Tôi cắn môi nói: "Không cần, bạn tôi lập tức tới ngay." Trong lòng cũng đang nói thầm, Nha Đầu cậu nhanh lên một chút đi, mình sắp không chống đỡ nổi nữa. Trịnh Duệ này còn khó dây hơn Từ Lỗi lúc trước, Từ Lỗi còn có thể tôn trọng ý kiến của tôi, chỉ cần tôi không đồng ý thì anh không ép buộc, cũng sẽ không làm khó tôi, nhưng Trịnh Duệ thì không nói được rồi, tính chủ quan của anh ta rất mạnhanh ta đã quyết định chuyện gì thì rất khó có người nào có thể làm anh ta dao động, từ trước đến giờ anh ta nói được là làm được, cho nên tôi rất sợ anh ta.
Thời gian ở nơi này chờ đợi trôi qua trong đau khổ, đồng nghiệp chung quanh còn có những người trong cao ốc nhìn xem có gì để buôn dưa lê cũng đều từ từ tản đi, chỉ còn lại có hai người tôi và Trịnh Duệ còn giằng co. Anh ta nhiều lần muốn kéo tôi, mời tôi lên xe của anh ta, cũng bị tôi sử dụng ánh mắt ép trở về, tôi thật sự cực sợ anh ta tới mạnh mẽ lôi kéo tôi. Không nói chúng tôi là bạn bẹ, anh ta là doanh nhân, anh ta muốn làm gì chuyện gì, tất cả mọi người sẽ theo ý của anh ta mà đi làm, nếu như anh ta muốn dùng thủ đoạn, tôi biết rõ tôi chắc chắn không trốn thoát. Không nói chuyện khác, chỉ nói mẹ tôi, bà rất hi vọng tôi kết hôn với Trịnh Duệ, ngộ nhỡ anh ta nói gì với mẹ, sử dụng thủ đoạn, mẹ rất có khả năng ép buộc tôi kết hôn với anh ta, tôi lại không nên chống đối mẹ, thân thể mẹ vốn không tốt, tôi không muốn cô ấy tức giận.
Trong khi nôn nóng chờ đợi, rốt cuộc Nha Đầu tới trễ, chiếc Hummer làm tôi cho là Từ Lỗi trở lại, nhưng kết quả rất thất vọng, Nha Đầu mở cửa xe anh cô ấy ra.
"Đồng Diệp, để cho cậu chờ lâu, thư viện chúng ta vừa tăng ca cho nên mới chậm." Nha Đầu giật mình xuống xe liền chạy vội tới, hùng hùng hổ hổ.
"Cuối cùng cậu đã tơi." Thấy cô ấy xuất hiện làm tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu như cô ấy không xuất hiện nữa, tôi thật sự sẽ nhịn chết mất.
Lúc này Nha Đầu cũng nhìn thấy Trịnh Duệ, ánh mắt của cô ấy liền bốc lửa, xông tới bắt bẻ: "Ồ, sao anh lại ở chỗ này? Không phải là không để cho anh theo đuổi Đồng Diệp nhà tôi sao?"
Trịnh Duệ cũng lạnh lùng nhìn lại cô ấy, hừ nói: "Theo đuổi Diệp của tôi là tự do của tôi, làm phiền cô chuyện gì?"
Hai người giống như gà chọi nhìn chằm chằm đối phương, đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi thấy hai người này chiến đấu, làm tôi rất bất đắc dĩ. Tôi kéo Nha Đầu nói: "Chúng ta đi thôi."
Nhưng Trịnh Duệ lại ngăn cản chúng tôi: "Hãy để cho một người đàn ông là tôi mời các cô ăn cơm tối đi, hai người đẹp có thể nể mặt hay không?"
"Ăn cơm? Chúng tôi còn có việc, cũng không đi cùng. Đồng Diệp, chúng ta đi." Nha Đầu nói nặng giọng mũi, sau đó kéo tôi cao ngạo rời đi.
Tôi lặng lẽ quay đầu nhìn, lại thấy bộ dạng cực kỳ tức giận của Trịnh Duệ, một quyền đánh ra, đập vào bên thân xe.
Trước hầm bãi đậu xe, chiếc xe thể thao màu trắng chói mắt làm tôi có kích động muốn chạy trốn. Người đàn ông đó đứng nhàn nhã bên cạnh xe, tây trang màu trắng rất phù hợp với màu chiếc xe, dáng vẻ khỏe mạnh như vậy, hấp dẫn trai xinh gái đẹp từ sảnh ra ngoài.
"Đây không phải là thiếu gia họ Trịnh sao?" Có người kêu lên.
Trịnh Duệ lại quăng cho những cô gái kia một nụ cười mê người, điện làm toàn thân họ phát run, tứ chi xụi lơ, cô ta phát ra một tiếng giọng nũng nịu: "Trịnh thiếu gia. . ." Giọng nói nũng nịu, ngay cả phụ nữ như tôi nghe cũng sợ hết cả người, nổi hết cả da gà.
Cũng có đàn ông vây lại, từ tòa nhà ra ngoài phần nhiều là đồng nghiệp của tôi, tuy là không cùng ngành, nhưng trời sinh người truyền thông bén nhạy với tin tức, bọn họ cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, rối rít tiến lên.
Mừng sinh nhật 13 của diễn đàn, mừng diễn đàn thêm tuổi mới die nda nlequ ydo n
Trước kia cũng thấy anh dừng xe ở hầm đậu xe, nhưng vì điều gì mà thật không ngờ quang minh chính đại xuất hiện ở trước tòa nhà, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người? Tôi chỉ cảm giác anh ấy vì tôi mà đến, da đầu tê dại một hồi, xoay người đi vào tòa cao ốc, chỉ hy vọng lúc bị mọi người bao vây anh ấy không thấy tôi. Nhưng tôi thất vọng, lúc tôi vừa xoay người đi vào đại sảnh thì nghe được một tiếng kêu phía sau: "Diệp!"
Tiếng kêu cũng không làm tôi dừng lại, ngược lại đi vào cao ốc nhanh hơn. Tiếng kêu phía sau càng lúc càng gần, có thể nghe được âm thanh có người ngăn anh lại muốn phỏng vấn, cũng có tiếng anh ấy dùng lực đẩy ra kêu nhường, tôi không dám quay đầu lại, là sợ vừa quay đầu lại sẽ bị hắn anh ấy đuổi theo, chỉ đành phải thoát khỏi tầm mắt của anh thật nhanh. Nhưng tôi vẫn bị đuổi theo, tới vây không chỉ có anh ấy, còn có các đồng nghiệp tôi, ánh mắt của bọn họ lỳ lạ . Trước kia bọn họ từng thảo luận quan hệ giữa tôi và Trịnh Duệ thì ra một tia tìm tòi nghiên cứu, mà bây giờ càng khẳng định nhiều hơn, bởi vì động tác kế tiếp của Trịnh Duệ bán đứng tôi, đồng thời cũng khẳng định ý nghĩ của bọn họ.
"Diệp, em đứng lại!" Trịnh Duệ gọi, đuổi theo tôi, kéo mạnh cánh tay của tôi.
Tôi đang chạy về phía trước, không có chú ý tới anh ấy, bị anh ấy kéo mạnh như vậy, cơ thể không khống chế được ngã lui về phía sau, đang lúc mọi người trợn mắt hốc mồm cùng tiếng hít thở, tôi ngã vào trong ngực của anh ấy.
"Bảo em đừng chạy, em còn không ngừng chạy!" Anh dùng lực ôm chặt tôi, ấn tôi ở trong lòng anh.
Mặt của tôi đỏ lên bởi vì hành động của anh, đồng thời tư thế mập mờ của hai chúng tôi cũng làm mọi người nghi ngờ còn bàn luận. Tôi dùng sức đẩy anh, e thẹn nói: "Buông tôi ra."
"Tại sao nhìn thấy anh thì bỏ chạy?" Chẳng những anh không thả, ngược lại ôm càng chặt.
Tôi vừa xấu hổ vừa vội, đám người tới vây quanh càng nhiều, sắc mặt của mọi người đều không giống nhau, có người tức giận, có người kinh ngạc, có người thẩn thờ cũng có người mập mờ, điều này làm cho mặt của tôi nóng hơn.
"Buông ra!" Mặt của tôi trầm xuống, ngẩng đầu trừng anh ấy.
Anh ấy nhìn tôi, không nói gì, tay vẫn vòng quanh tôi, cũng không có buông ra.
"Nếu như anh còn ôm tôi, làm khó tôi, ngay cả bạn bè chúng ta cũng không làm được." Tôi nặng lời.
Lời này của tôi có thể đâm vào vướng mắt trong lòng anh ấy, anh ấy buông lỏng tay ra, vừa nói: "Diệp, em ghét anh vậy sao?"
"Không ghét, tôi nói chúng ta là bạn bè." Tôi đẩy anh ấy ra, đối với anh ấy tôi không có quá nhiều suy nghĩ, chỉ cho là bạn tốt vẫn nên giữ vững một chút khoảng cách cho thỏa đáng.
"Tôi chỉ muốn mời em ăn cơm tối." Giọng của Trịnh Duệ không lớn, nhưng vừa đúng có thể làm tất cả mọi người ở đây nghe được.
Tôi thấy lúc ấy có người đang ghi chép, tôi có một cảm giác là ngày mai có thể tôi sẽ trở thành tiêu đề trang đầu nên lạnh mặt xuống nói: "Không cần, hôm nay bạn trai tôi sẽ đến đón tôi." Lời của tôi cũng không nhỏ, cũng chân chính làm người ở đó nghe được, hơn nữa tôi cố ý tăng thêm ở chữ "bạn trai".
Lời này gây chấn động ở giữa sân, cũng làm cho sắc mặt của Trịnh Duệ rất khó coi, rất lúng túng, anh ho nhẹ một tiếng nói: "Chẳng lẽ ngay cả người bạn cũ này mà cũng không cho mặt mũi?"
"Thật xin lỗi, bởi vì tôi và bạn trai hẹn tối hôm nay cùng nhau về nhà nấu cơm, hôm nào có cơ hội tôi với bạn trai cùng mời anh ăn cơm, như thế nào?"
Sao Từ Lỗi chưa tới đón tôi? Mỗi ngày vào lúc này thì anh đã sớm đến bãi đậu xe dưới lầu, mỗi lần đều là chờ ở bên ngoài thật sớm, tôi vừa tan tầm là anh sẽ chạy tới ôm lấy tôi vào xe, nhưng hôm nay tôi tan việc trễ hơn rồi, hơn nữa thời gian cũng qua lâu như vậy, bóng dáng của anh lại không có xuất hiện. Anh đang làm gì? Bây giờ là lúc cần anh, thế nhưng anh lại chậm chạp không xuất hiện.
Vội vàng đi ra ngoài, lần này Trịnh Duệ không có ngăn cản tôi mà là đi theo tôi ra ngoài. Nhưng bên ngoài cao ốc cũng không có chiếc Hummer quen thuộc, tôi gấp gáp nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn sáu giờ, anh còn chưa có xuất hiện. Lúc này Trịnh Duệ cũng chạy tới, nhìn tôi hỏi tôi: "Thế nào? Anh ta không có tới đón em sao?" Trên mặt của anh ta có nụ cười hài hước.
Mặt của tôi đỏ hơn, phản bác nói: "Ai nói anh ấy không tới đón tôi, có thể anh ấy kẹt xe." Nhưng trong lòng tôi lại khẳng định sẽ không thể, cuối cùng anh có xuất hiện hay không, bởi vì chuyện này chưa từng xảy ra.
Tôi gấp gáp mở điện thoại di động lên gọi qua số anh, nhưng bên kia lại truyền đến giọng nói máy móc: "Thật xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy; sor¬ry, the num¬ber you di¬aledis ¬power off. . .” Lại bấm mấy lần, vẫn là giọng nữ máy móc. Trong trường hợp này, nếu như Từ Lỗi không xuất hiện, có một số việc thật không dễ dàng, nhiều đôi mắt nhìn tôi chằm chằm, hơn nữa Trịnh Duệ sẽ tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho tôi, ăn cơm? Miễn đi, tôi không muốn cùng có quan hệ nào với anh ấy trừ bạn bè. Dưới tình thế cấp bách, tôi gọi cho Nha Đầu, ngược lại bên Nha Đầu vang lên một tiếng lập tức nghe: "A lô?" Trong điện thoại truyền đến tiếng động cơ xe hơi, hiển nhiên cô ấy ở trên xe.
"Nha Đầu, anh cậu đâu?" Âm thanh của tôi đè rất thấp, chỉ sợ Trịnh Duệ nghe.
"Anh mình? Anh đi rồi, anh không có nói cho cậu biết sao?" Nha Đầu cũng có vẻ khá là kinh ngạc: "Buổi trưa anh gọi điện thoại nói cho mình biết, nói bộ đội có chuyện khẩn cấp cần anh trở về xử lý, sau đó dặn dò mình sau khi tan làm nhất định phải qua đón cậu, bây giờ mình đang đi trên đường."
Từ Lỗi đi? Tại sao tôi không biết? Anh nên nói cho tôi biết, tại sao không nói câu nào? Hiện tại tôi vô cùng cần anh, cần anh xuất hiện giống như anh hùng thì anh lại biến mất bóng dáng, trong lòng uất ức giống như nước lũ phá vỡ đê.
"Có phải là anh ta không đến đón em không? Lên xe đi, anh chở em về." Anh ta cười xấu xa tựa như con chuột trộm dầu.
Tôi cắn môi nói: "Không cần, bạn tôi lập tức tới ngay." Trong lòng cũng đang nói thầm, Nha Đầu cậu nhanh lên một chút đi, mình sắp không chống đỡ nổi nữa. Trịnh Duệ này còn khó dây hơn Từ Lỗi lúc trước, Từ Lỗi còn có thể tôn trọng ý kiến của tôi, chỉ cần tôi không đồng ý thì anh không ép buộc, cũng sẽ không làm khó tôi, nhưng Trịnh Duệ thì không nói được rồi, tính chủ quan của anh ta rất mạnhanh ta đã quyết định chuyện gì thì rất khó có người nào có thể làm anh ta dao động, từ trước đến giờ anh ta nói được là làm được, cho nên tôi rất sợ anh ta.
Thời gian ở nơi này chờ đợi trôi qua trong đau khổ, đồng nghiệp chung quanh còn có những người trong cao ốc nhìn xem có gì để buôn dưa lê cũng đều từ từ tản đi, chỉ còn lại có hai người tôi và Trịnh Duệ còn giằng co. Anh ta nhiều lần muốn kéo tôi, mời tôi lên xe của anh ta, cũng bị tôi sử dụng ánh mắt ép trở về, tôi thật sự cực sợ anh ta tới mạnh mẽ lôi kéo tôi. Không nói chúng tôi là bạn bẹ, anh ta là doanh nhân, anh ta muốn làm gì chuyện gì, tất cả mọi người sẽ theo ý của anh ta mà đi làm, nếu như anh ta muốn dùng thủ đoạn, tôi biết rõ tôi chắc chắn không trốn thoát. Không nói chuyện khác, chỉ nói mẹ tôi, bà rất hi vọng tôi kết hôn với Trịnh Duệ, ngộ nhỡ anh ta nói gì với mẹ, sử dụng thủ đoạn, mẹ rất có khả năng ép buộc tôi kết hôn với anh ta, tôi lại không nên chống đối mẹ, thân thể mẹ vốn không tốt, tôi không muốn cô ấy tức giận.
Trong khi nôn nóng chờ đợi, rốt cuộc Nha Đầu tới trễ, chiếc Hummer làm tôi cho là Từ Lỗi trở lại, nhưng kết quả rất thất vọng, Nha Đầu mở cửa xe anh cô ấy ra.
"Đồng Diệp, để cho cậu chờ lâu, thư viện chúng ta vừa tăng ca cho nên mới chậm." Nha Đầu giật mình xuống xe liền chạy vội tới, hùng hùng hổ hổ.
"Cuối cùng cậu đã tơi." Thấy cô ấy xuất hiện làm tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu như cô ấy không xuất hiện nữa, tôi thật sự sẽ nhịn chết mất.
Lúc này Nha Đầu cũng nhìn thấy Trịnh Duệ, ánh mắt của cô ấy liền bốc lửa, xông tới bắt bẻ: "Ồ, sao anh lại ở chỗ này? Không phải là không để cho anh theo đuổi Đồng Diệp nhà tôi sao?"
Trịnh Duệ cũng lạnh lùng nhìn lại cô ấy, hừ nói: "Theo đuổi Diệp của tôi là tự do của tôi, làm phiền cô chuyện gì?"
Hai người giống như gà chọi nhìn chằm chằm đối phương, đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi thấy hai người này chiến đấu, làm tôi rất bất đắc dĩ. Tôi kéo Nha Đầu nói: "Chúng ta đi thôi."
Nhưng Trịnh Duệ lại ngăn cản chúng tôi: "Hãy để cho một người đàn ông là tôi mời các cô ăn cơm tối đi, hai người đẹp có thể nể mặt hay không?"
"Ăn cơm? Chúng tôi còn có việc, cũng không đi cùng. Đồng Diệp, chúng ta đi." Nha Đầu nói nặng giọng mũi, sau đó kéo tôi cao ngạo rời đi.
Tôi lặng lẽ quay đầu nhìn, lại thấy bộ dạng cực kỳ tức giận của Trịnh Duệ, một quyền đánh ra, đập vào bên thân xe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook