Trở Lại Trước Khi Chia Tay
-
Chương 41
Tôi không nghĩ tới, Trịnh Duệ sẽ tiến hành theo đuổi quyết liệt như vậy.
Khi người giao của tiệm bán hoa đưa tới một bó 999 đóa hoa hồng, trong lòng tôi chỉ có hai chữ: kinh ngạc! Gì vậy? Ăn no không có việc gì làm, đưa nhiều hoa tới như vậy?
Bó hoa lớn như vậy, giống như biển hoa, hoa hồng đỏ kiều diễm, đó là tượng trưng cho tình yêu, tản ra mùi thơm thoang thoảng. Nhưng quá lớn rồi, như vài đóa hoa cô dâu lớn có thể chống đỡ được, lúc ôm lên hoàn toàn che khuất nửa người, tay cũng tê rồi.
"Oa, một bó hoa lớn như vậy, ai đưa thế?" Mới vừa thả lên trên bàn làm việc thì có đồng nghiệp vây quanh.
"Cậu thích không? Thích sẽ đưa cho cậu." Tôi nhìn mặt một đồng nghiệp, cầm thẻ trong hoa, phía trên rồng bay phượng múa viết mấy chữ: 999 đóa hoa hồng cho người anh yêu nhất, ký tên Trịnh Duệ.
"Cho tôi thật chứ?" Đồng nghiệp sáng mắt lên.
Tôi đẩy vào ngực cô ấy, nói: "Nói đưa cho cô chính là cho cô, không đổi ý."
Mừng diễn đàn Lê Quý Đôn thêm tuổi mới. <3 die nda nlequ ydo n
Đồng nghiệp bị kích động cầm hoa về chỗ ngồi của mình, tôi thấy trên mặt cô ấy tràn đầy nụ cười sung sướng, trong lòng cảm thán một tiếng, thì ra là con gái đều thích hoa. Trước kia yêu A Hạo, nhìn bạn trai của người khác có thể ở bên cạnh trong ngày Lễ tình nhân, chỉ có tôi là cô đơn một mình, không có hoa tươi không có quà tặng, sau đó từng oán trách với anh, thế nhưng anh lại nói: "Hoa có thể ăn thay cơm sao?" Nhưng làcon gái đều thích những thứ hư ảo, thời gian dài sau đó tôi cũng không oán trách nữa. Hôm nay qua lại với Từ Lỗi, nhưng người như anh bây giờ cũng không nhớ phải tặng tôi, mặc dù có ôm cũng có quan tâm, nhưng lãng mạn quả thật ít lại càng ít. Hôm nay lại ngoài ý muốn nhận được hoa tươi của Trịnh Duệ , nghĩ đến câu nói buổi sáng hôm đó của anh ấy: " Diệp, anh sẽ không buông tay em, anh sẽ giành được em từ tay anh ta!" Càng nghĩ trong lòng lại càng run lên. Trịnh Duệ là một người kiêu ngạo, cho tới bây giờ làm việc cũng đều thích cạnh tranh, chuyện quyết định rồi rất khó thay đổi, ngược lại rất giống Từ Lỗi. Nhớ tới buổi sáng hôm đó, lúc xuống lầu nhìn thấy bọn họ đang đánh nhau ở, Từ Lỗi là một quân nhân, chắc chắn sẽ không động thủ trước, hơn nữa bọn họ có kỷ luật sắt, tuyệt đối sẽ không động thủ đánh người, nhưng Trịnh Duệ không giống vậy, một người cao ngạc sẽ tức giận đánh tình địch của mình, không cần nghĩ cũng biết anh ấy sẽ hành động như thế nào.
"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn. . ."
Đồng nghiệp bưng bó hoa qua thì có nhiều đồng nghiệp nữ la hét cũng muốn, cô ấy còn chưa biết có chuyện gì đã bị bao vây trong đám người, truyền đến nàng tiếng gào: "Đừng động hoa của tôi! Ai cũng đừng động hoa của tôi. . ."
Tôi ở bên cạnh nhìn thấy thì nở nụ cười, thích cảnh tượng náo nhiệt như vậy. Có lúc áp lực trong tòa soạn đè nén hơi lạnh, tổng biên tập có gì không ổn là mọi người ai cũng không dám làm sai, cũng nơm nớp lo sợ chuyện của chính mình, sự kiện tặng hoa hôm nay giống như con suối bị nứt một đường, rất lâu không có làm ầm ĩ như vậy.
Lần một lần hai, mỗi ngày đều có thể nhận được hoa đúng giờ ở tòa sạn, lúc ban đầu kinh ngạc thì càng về sau sẽ hờ hững, những bó hoa kia vẫn đưa cho đồng nghiệp theo thường lệ. Các đồng nghiệp cũng thở dài nói: "Người đàn ông theo đuổi cô thật hào phóng, mỗi lần đều 999 đóa hoa hồng, cần biết bao nhiêu tiền đây." Nhưng mà tôi lại không cho là đúng, tôi không có chút hứng thú nào với hoa này cả.
Trịnh Duệ chẳng những tặng hoa, mỗi lần còn đón tôi phía dưới tòa soạn, mỗi lần thấy chiếc xe màu trắng đậu dưới lầu thì tôi đều có một cảm giác bất đắc dĩ. Mỗi lần thấy Từ Lỗi tới đón tôi đi làm thì thấy bộ dáng Trịnh Duệ phẫn nộ, tôi hiểu anh đang ẩn nhẫn lửa giận, nhưng phong độ lại làm anh không phát tác tại chỗ, nhưng nhìn sắc mặt cũng không phải dễ nhìn, mỗi lần sau khi trở về đều lấy phương thức kích tình đối đãi, một lần lại một lần, nghe được tiếng thở của anh trên người tôi, nghe anh bá đạo nói: "Em là của anh, không em qua lại với cậu ta, gặp mặt cũng không nói, nói chuyện cũng không được, thấy cậu ấy phải tránh." Càng không ngừng hôn mặt của tôi, tôi có thể cảm thấy anh rất bất lực, vì thế tôi đau lòng, dùng sức ôm chặt hắn.
Ở chung một chỗ với Từ Lỗi là hạnh phúc, chưa từng có sự thoải mái và cảm giác an toàn như vậy, cảm giác hạnh phúc nhàn nhạt khiến tôi cảm thấy mình không có chọn lầm người, mặc kệ yêu hay không yêu, đời này cũng nhất định là anh thôi.
Đang suy nghĩ, điện thoại trên bàn vang lên, tôi hít sâu một hơi, đè xuống hoảng loạn trong lòng, giọng nói nhận điện thoại chuyên nghiệp: "Chào bạn, báo chiều Kim Hải nghe."
"Diệp, nhận được hoa chưa?" Điện thoại bên kia truyền đến giọng nói ôn hòa.
Nghe được giọng nói đó, tôi sợ ngây người. Là anh ấy, Trịnh Duệ! Sao anh ấy gọi đến số tòa doạn? Cuối cùng anh ấy muốn làm gì? Chẳng lẽ tặng hoa còn chưa đủ sao, nhất định phải làm tòa soạn sóng to gió lớn, làm tất cả mọi người biết anh ấy đang theo đuổi tôi sao? Trong hồ lô của anh ấy bán thuốc gì?
"Diệp, tại sao không nói chuyện? Vui không?" Bên kia Trịnh Duệ đang cười.
Tôi hít sâu một hơi, nhàn nhạt hỏi: "Trịnh Duệ, anh làm trò quỷ gì? Vô duyên vô cớ đưa hoa làm gì? Còn bó lớn như vậy, anh ngại tiền quá nhiều, không có chỗ xài thật sao?"
"Diệp, xem em nói đó, tặng hoa cho người mình thích nhất, tại sao có thể là phung phí? Em còn không biết sao? Anh thích em, anh muốn theo đuổi em, làm em gả cho anh." Giọng nói Trịnh Duệ vô cùng nghiêm túc.
"Không cần." Tôi muốn cũng không muốn, trực tiếp từ chối anh ấy.
Tôi với anh ấy là không thể nào, trước kia có lẽ sẽ có một chút tình cảm, bởi vì nguyên nhân là thanh mai trúc mã, nhưng chuyện cách nhiều năm như vậy, coi như từng có một chút xíu mùi vị nhàn nhạt cũng đã thay đổi, lần nữa gặp mặt cũng chỉ còn lại thản nhiên của những người bạn cũ, hơn nữa hiện tại tôi có Từ Lỗi, tình cảm của anh dành cho tôi làm tôi không thể rời khỏi anh.
"Diệp, em đừng tuyệt tình như vậy, dầu gì chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, khi còn bé chúng ta còn chơi kết hôn giả, em là cô dâu của anh. . ."
Tôi cắt đứt lời nói xằng nói bậy: "Đây đều là chuyện khi còn bé, anh còn nhắc đến nó làm gì? Anh có chuyện gì không? Không có việc gì thì tôi cúp."
"Đừng, Diệp." Bên kia Trịnh Duệ nóng nảy, vội vàng kêu lên: "Anh có việc, anh thật sự có chuyện tìm em."
Tôi đặt lại ông nghe lên tai, hỏi anh: "Nói đi, chuyện gì."
Bên kia dừng một chút, nói: "Diệp, buổi tối em có rảnh không? Anh muốn mời em ăn cơm."
Ăn cơm? Cuối cùng anh ấy muốn làm gì? Tôi vẫn không chút suy nghĩ liền từ chối anh ấy: "Thật xin lỗi, buổi tối em có hẹn."
Lời này tôi lại không có nói sai, mỗi đêm tan làm tôi và Từ Lỗi đều đến nhà anh, Từ Lỗi tự mình nấu cơm cho tôi ăn. Ngày ngày như thế, đã hơn hai mươi ngày rồi, tôi và anh đều cùng nhau ăn tối, có lúc Nha Đầu cũng sẽ đến làm kỳ đà cản mũi, vì thức ăn ngon nên cô ấy luôn nói mùi vị làm kỳ đà không dễ chịu, Từ Lỗi châm biếm lại cô ấy: "Cũng không phải là van em tới đây làm, là em cố gắng chen vào giữa anh và Đồng Diệp, anh còn chưa nói em." Nhưng mỗi lần vậy thì Nha Đầu nói: "Có thể ăn được món ăn anh trai làm không dễ dàng."
Tôi chưa từng bao giờ nghĩ đến Từ Lỗi cứng nhắc như vậy lại nấu cơm, còn làm được thức ăn ngon, nhìn những món ăn thơm ngáy, mặt tôi ngạc nhiên: "Thật sự không nghĩ tới những món ăn này là anh làm."
"Thế nào? Ở Trong ấn tượng của em, anh chỉ biết cầm súng bắn bia sao? Hay chỉ là lăn lộn bùn đất? Vì người phụ nữ anh yêu, học vài món ăn có gì khó khăn?"
Khi đó, Nha Đầu ở bên cạnh bắt đầu kêu la: "Đồng Diệp, mình thật sự vô cùng ghen tỵ với cậu, cậu xem cậu kìa, hôm nay nói muốn ăn món ăn Chiết Giang là anh mình vội vàng đi học làm cho cậu, ngày mai nói muốn ăn món cay Tứ Xuyên, anh mình lại lập tức làm theo thực đơn, mỗi lần mình la hét muốn ăn món Tây, anh mình cũng không thèm để ý mình, toàn bộ hạnh phúc trong thiên hạ để cho một mình cậu chiếm hết."
Tôi bị cô ấy nói thì ngượng ngùng, lại nghe Từ Lỗi quát: "Từ Nhan, em nhai đầu lưỡi rồi hả? Thích ăn thì ăn, không thích thì tự mình làm đi, cho em ăn chực còn nhiều lời nữa!"
"Anh, anh không quan tâm em, có bà xã liền quên em gái." Nha Đầu la hét.
Nhìn anh em bọn họ anh một câu em một câu trêu chọc đấu võ mồm với nhau, trong lòng tôi cũng cười, tranh cãi vẫn có thể xem là một niềm hạnh phúc, đó là tình thân, là biểu hiện của tình thân, tôi còn muốn tìm người tranh cãi đây, nhưng bởi vì con gái độc nhất nên suy nghĩ của tôi cũng không thể được. Mỗi ngày ăn cơm cùng Từ Lỗilàm tôi dần dần có một thói quen, có một cảm giác gia đình, có một loại ảo giác, anh đã dung nhập vào cuộc sống của tôi, thành bộ phận không thể thiếu trong sinh mệnh của tôi. Có đôi lúc tôi sẽ mượn cớ ở lại nhà Nha Đầu mà ở lại bên cạnh Từ Lỗi, có lúc anh còn có thể giúp tôi giặt quần áo, thậm chí sẽ còn giúp tôi rửa chân, mỗi lần như vậy tôi cũng ngại, từ chối không để cho anh làm những chuyện này vì tôi, thế nhưng anh lại luôn nói: "Anh được nghỉ phép ở nhà không dễ dàng đâu, thời gian không lâu, thừa dịp bây giơg có thời gian sẽ làm ít chuyện cho em, sau này trở về doanh trại sẽ không có thời gian." Người đàn ông này, sự quan tâm của anh, cưng chiều của anh làm cho tôi từ từ thích ứng anh, cũng đã quen anh. Khi thói quen trở thành tự nhiên sẽ lặng lẽ cảm nhận được sự quan tâm đó.
Mỗi lần sau khi ăn cơm tối, tôi và anh cũng đi ra ngoài tản bộ. Anh luôn đưa tay ra kéo tôi đi, có lúc sẽ ôm lấy tôi, đi ở trước đèn nê ông, cũng chỉ là đi từ từ, cũng không nhớ từng mua gì, hoặc là đi những đâu chơi, chỉ là tay nắm tay đi chậm rãi. Có lúc anh sẽ đưa tôi đến bờ biển đó, hét to với bờ biển: "Đồng Diệp, anh yêu em! Yêu em! Yêu em!"
Biển chúng tôi đến không phải biển tự nhiên mà là biển nhân tạo, nói thành hồ cũng không quá đáng. Bờ biển có rất nhiều người, lúc ấy anh hét to như vậy, mọi người cũng quay đầu lại nhìn chúng tôi, mặt của tôi đỏ lên, đi tới kéo anh: "Đừng hét như vậy, anh xem, tất cả mọi người đang cười chúng ta."
Từ Lỗi lại bá đạo ôm tôi vào ngực, bàng quang nói: "Bọn họ thích nhìn thì để cho bọn họ nhìn đi, anh hét ra suy nghĩ trong lòng mình, có gì không đúng? Đồng Diệp, em cũng thử một chút, hét to nỗi lòng với biển rộng, cảm giác đó thật sự rất đã!"
Tôi đỏ mặt, chôn đầu vào trong ngực của anh, nói: "Em không hét đây, mất thể diện quá!"
Anh cứ nói suốt, muốn tôi cũng nói lên tình yêu với anh, đôi môi tôi lại một mực không mở miệng, cuối cùng anh chỉ đành chịu thôi, nhưng anh lại kêu to với biển: "Đồng Diệp, em là vợ của anh, anh yêu nhất!" Anh vẫn hét vẫn hét, cũng không ngại mệt mỏi.
Có lúc, anh sẽ mang tôi đi leo núi, anh luôn nói: "Xương của em quá yếu, phải tăng cường rèn luyện, sau này mỗi ngày đều chạy bộ cùng anh."
Tôi nhìn hình thể hoàn mỹ bây giờ của mình, cũng không cảm thấy tôi có gì không tốt. Trước kia tôi rất mập, cao một mét sáu tám, lại sáu mươi lăm kí lô gam, tuy rằng bởi vì người cao nên không nhìn ra mập, nhưng lại có vẻ rất lớn, lúc A Hạo với tôi yêu nhau, thế nhưng anh lại cau mày nói: "Em quá béo rồi, về sau này lúc chúng ta vận động trên giường, em ở trên còn không phải đè chết anh sao? Không phải con gái đều thích giảm cân sao? Sao em không giảm cân?" Lúc ấy nói xong thì mặt của tôi lập tức nóng lên, cho tới bây giờ tôi cũng không có ý thức về mập, nhưng bị bị anh dạy như vậy, đột nhiên tôi liền cảm thấy mình mập.
Khi đó vì giảm béo, mỗi ngày tôi không ăn bữa ăn chính, chỉ ăn quả táo lót dạ, đói bụng liền uống nước, thậm chí tôi còn đã nếm thử thuốc giảm cân, còn có vận động, cuối cùng bởi vì ăn uống không điều độnên tôi xuất hiện triệu chứng tuột huyết áp nghiêm trọng, bệnh bao tử càng nghiêm trọng, ở một lần đi học bị xỉu bất tỉnh, bị đưa vào bệnh viện lại bị mẹ mắng, bà đau lòng ôm, trong miệng nhẹ nhàng mắng tôi, tôi biết rõ đã khiến mẹ lo lắng, khi đó tôi không dám nói cho A Hạo biết, đoạn thời gian đó cũng bận rộn, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có. Sau đó tôi không muốn giảm cân, lại ngược lại tự gầy xuống, nguyên nhân gì gầy thì tôi cũng không biết, chỉ biết là công việc có áp lực, ăn cơm lại không có quy luật, có lúc nhiệm vụ phỏng vấn nặng nề thì tùy tiện mua ít đồ lót dạ. Sauk hi gầy đi, A Hạo luôn nói: "Gầy gầy vẫn xinh đẹp hơn, anh phát hiện càng yêu em rồi."
Hôm nay, Từ Lỗi lại nói tôi quá gầy, không phải đàn ông yêu phụ nữ gầy sao?
"Mặc kệ em là hình dáng gì, mập cũng được mà gầy cũng được, anh đều yêu, nhưng muốn em khỏe là quan trọng."
Tế bào vận động của tôi vốn không tốt, lúc đi học còn có hoạt động thể dục, sau khi đi làm thì ít khi rèn luyện, hôm nay leo núi, mới leo chưa được một phần năm, tôi đã mệt tức giận thở mạnh, ngồi trên thềm đá nói: "Em không leo nữa, mệt chết đi được."
Từ Lỗi lại nói: "Thể chất của em không tốt, đi xuống lâu như vậy, sớm muộn cơ thể cũng sẽ suy sụp." Anh kêu để cho tôi đi, tôi lại níu thềm đá không chịu đi. Anh bất đắc dĩ thở dài, sau đó nói: "Leo núi không thể bỏ dở nửa chừng, đây là mục tiêu làm bất cứ chuyện gì, cho nên mặc kệ như thế nào, kiên trì chính là thắng lợi."
"Người ta đi không được mà, trái tim cũng tạo phản muốn nhảy ra." Tôi làm nũng.
"Em đó." Từ Lỗi bất đắc dĩ nói: "Anh cõng em đi, không thể dừng lại ở giữa sườn núi, anh cõng em lên đỉnh núi."
Tôi mừng khấp khởi leo lên lưng của anh, tay của anh nâng mông của tôi, tôi tựa đầu vào lung to lớn của anh, nghe tiếng anh thở còn có tiếng tim đập, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như mật.
"Trư Bát Giới cõng vợ." Tôi cười trêu ghẹo.
"Bây giờ em chịu thừa nhận là vợ anh rồi hả ?" Từ Lỗi dừng lại, quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi ngẩn ra ở, xấu hổ vùi mặt ở trên lung anh, giọng buồn bực truyền tới: "Ai đồng ý làm vợ của anh hả ?"
Cánh tay Từ Lỗi bắt đầu xoay lại, vốn là tôi còn ở trên lưng anh lại bị anh kéo xuống ngực, anh mở một đôi mắt sáng lên nhìn tôi, nói: "Em dám không đồng ý gả cho anh? Vậy anh ném em ở giữa sườn núi này, mặc kệ em." Anh uy hiếp.
Tôi cũng trừng anh: "Anh dám!"
"Em không đồng ý thì anh sẽ dám!" anh cố ý thử buông tay, tôi bị sợ đến ôm chặt cổ của anh, lại làm anh cười to, tôi vỗ lồng ngực của anh nhẹ mắng: "Anh thật là xấu, anh hư."
"Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu." Anh nói xong thì tiếp tục hôn, ngậm môi của tôi.
Ngày hôm đó leo núi biến thành anh cõng tôi lên núi, lúc đến đỉnh núi, tôi hỏi anh: "Mệt không?"
"Cõng người yêu sao mệt được?" Nụ cười của anh rất dịu dàng.
Tôi liếc anh một cái, hơi giận: "Nói năng ngọt xớt, lúc nào thì miệng trở nên ngọt như vậy?"
"Miệng của anh không ngọt, không tin em nếm thử một chút." Anh đưa miệng sát tới tôi, tôi tát nhẹ: "Ai muốn nếm miệng thúi của anh."
Từ Lỗi lại đuổi theo tôi, làm như sói đuổi tôi. Tôi kêu to chạy đi, lại bị anh ép xuống cỏ trên đỉnh núi, dùng sức ôm lấy tôi, mắt lấp lánh có hồn, ở trong đó lại bốc cháy lên một đốm lửa: "Đồng Diệp, anh yêu em." Giọng của anh khàn khàn, nhưng vẫn hấp dẫn.
"Anh đã nói mấy trăm lần rồi." Ngoài miệng nói nhưng trong lòng cũng rất ngọt, trái tim xông ra một thứ gọi là "hạnh phúc".
"Anh muốn em." Anh còn nói.
Tiếng thở dốc của anh càng lúc càng nặng, mặt cũng càng lúc càng gần, tôi lại lấy tai chống đầu của anh lên, nói: "Từ Lỗi, cỏ dưới người cứng quá, đâm vào người." Lúc nãy bị anh xô ngã xuống đất thì không có cảm thấy, bây giờ cảm thấy cỏ cứng ngắc đâm vào lưng của tôi rồi.
Anh dùng sức thở một hơi, nhảy lên, thuận tay kéo tôi lên, lại kéo tôi vào trong ngực của anh, ôm tôi nhìn chân trời nói: "Thật đẹp."
Lúc nãy tôi cho là anh muốn tôi ở chỗ này, nhưng không ngờ anh lại dừng tay. Kể từ sau ngày đó anh gần như mạnh mẽ muốn tôi, mỗi ngày anh đều nghĩ biện pháp thân mật cùng tôi, một lần lại một lần đụng chạm thân thể của tôi, vừa mới bắt đầu tôi cũng không thích ứng, càng về sau thì thoải mái hơn, mặc dù mỗi một lần anh nói muốn tôi thì tôi đều sẽ xấu hổ, cũng giãy giụa, nhưng hình như thành khúc dạo đầu thân thiết của tôi và anh, muốn đón tiếp mà còn từ chối, mỗi lần đều có thể làm cho nhiệt tình của anh dâng cao.
"Anh thật sự muốn em ở chỗ này, nhưng nơi này không sạch sẽ, anh sợ em khổ." Từ Lỗi nhẹ nhàng vuốt ve lưng của tôi, nhẹ nhàng cắn lỗ tai của tôi nói.
Thật ra thì đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, điều làm người ta lo lắng chính là mặc dù bây giờ là sáng sớm, trên núi không có nhiều người, nhưng sáng sớm người luyện leo núi không ít, để cho người ta thấy được chúng tôi thâm mật ở đây, mất mặt chết mất.
Chỉ là về phương diện này, Từ Lỗi đòi hỏi rất mạnh rất mạnh, có thể là vì trẻ tuổi, cũng có thể là bởi vì yêu tôi, cũng có khả năng đàn ông thích phương diện đó, bởi vì mỗi lần mỗi lúc anh muốn tôi, nhiều lần lúc anh lái xe cũng dừngxe ở ven đường, sau đó muốn tôi ở trên xe, anh mãnh liệt làm tôi có lúc không cách nào thích ứng. Kỹ thuật của anh rất tốt, mỗi lần luôn có thể làm cho tôi leo lên Thiên đường, làm tôi rên rỉ, làm tôi không nhịn được run rẩy, có lúc suy nghĩ một chút, trước khi gặp tôi anh không có bạn gái, cần chuyện đó cũng không có gì kỳ lạ, chỉ cần nghĩ đến việc anh cùng người phụ nữ khác quấn nhau trên giường, trong lòng tôi có chút không thoải mái, giống như có vật gì đó đâm tôi.
"Sao thể? Đột nhiên không vui." Từ Lỗi hôn mắt nói.
"Không có, không có gì." Lúc nãy đột nhiên mình có cảm giác không thoải mái mà không giải thích được.
Lúc này Từ Lỗi đã buông tôi ra, sau đó như lần bên bờ biển, hai tay ghép lại đưa lên khóe miệng, hét to xuống dưới núi: "Đồng Diệp, anh yêu em! Đời này anh chỉ yêu một mình em!" Âm thanh rất vang dội, hét lên trong núi dội lại: "Yêu em — yêu em — yêu —"
Bị anh hét lên, tôi nghĩ tới ánh mắt quái dị của những người trên bờ biển, tiến lên lấy tay che miệng của anh, ánh mắt khả nghi nhìn bốn phía, cáu với anh: "Đừng hét, giống như không ai biết anh yêu em vậy."
Thế nhưng anh lại nắm tay của tôi, dùng sức đặt trên khóe miệng hôn, một tây khác vòng ở eo của tôi, nháy mắt với tôi: "Đồng Diệp, anh cũng muốn nghe em hét yêu anh."
"Em không hét, không mất mặt như anh." Tôi muốn hất tay của anh ra.
"Sao lại mất mặt? Biểu đạt lời yêu, đây là rất bình thường. Nói đi, anh muốn nghe em nói." Anh cầu khẩn.
Tôi không nghĩ ngợi, tôi từ chối: "Không nói."
"Kêu nha, có được hay không, Đồng Diệp." Anh lại cầu khẩn.
"Có người. . ."
"Không có người, nếu có cũng là một vài người lớn tuổi, bọn họ sẽ không quản chuyện của người tuổi trẻ chúng ta."
"Đã nói không hét rồi, anh phiền quá à. . ."
"Đồng Diệp, bảo bối của anh, bảo bối Đồng Diệp, nếu không anh che tai lại, tuyệt đối không nghe lén, em hét lên nhé."
". . . . . ."
Khi người giao của tiệm bán hoa đưa tới một bó 999 đóa hoa hồng, trong lòng tôi chỉ có hai chữ: kinh ngạc! Gì vậy? Ăn no không có việc gì làm, đưa nhiều hoa tới như vậy?
Bó hoa lớn như vậy, giống như biển hoa, hoa hồng đỏ kiều diễm, đó là tượng trưng cho tình yêu, tản ra mùi thơm thoang thoảng. Nhưng quá lớn rồi, như vài đóa hoa cô dâu lớn có thể chống đỡ được, lúc ôm lên hoàn toàn che khuất nửa người, tay cũng tê rồi.
"Oa, một bó hoa lớn như vậy, ai đưa thế?" Mới vừa thả lên trên bàn làm việc thì có đồng nghiệp vây quanh.
"Cậu thích không? Thích sẽ đưa cho cậu." Tôi nhìn mặt một đồng nghiệp, cầm thẻ trong hoa, phía trên rồng bay phượng múa viết mấy chữ: 999 đóa hoa hồng cho người anh yêu nhất, ký tên Trịnh Duệ.
"Cho tôi thật chứ?" Đồng nghiệp sáng mắt lên.
Tôi đẩy vào ngực cô ấy, nói: "Nói đưa cho cô chính là cho cô, không đổi ý."
Mừng diễn đàn Lê Quý Đôn thêm tuổi mới. <3 die nda nlequ ydo n
Đồng nghiệp bị kích động cầm hoa về chỗ ngồi của mình, tôi thấy trên mặt cô ấy tràn đầy nụ cười sung sướng, trong lòng cảm thán một tiếng, thì ra là con gái đều thích hoa. Trước kia yêu A Hạo, nhìn bạn trai của người khác có thể ở bên cạnh trong ngày Lễ tình nhân, chỉ có tôi là cô đơn một mình, không có hoa tươi không có quà tặng, sau đó từng oán trách với anh, thế nhưng anh lại nói: "Hoa có thể ăn thay cơm sao?" Nhưng làcon gái đều thích những thứ hư ảo, thời gian dài sau đó tôi cũng không oán trách nữa. Hôm nay qua lại với Từ Lỗi, nhưng người như anh bây giờ cũng không nhớ phải tặng tôi, mặc dù có ôm cũng có quan tâm, nhưng lãng mạn quả thật ít lại càng ít. Hôm nay lại ngoài ý muốn nhận được hoa tươi của Trịnh Duệ , nghĩ đến câu nói buổi sáng hôm đó của anh ấy: " Diệp, anh sẽ không buông tay em, anh sẽ giành được em từ tay anh ta!" Càng nghĩ trong lòng lại càng run lên. Trịnh Duệ là một người kiêu ngạo, cho tới bây giờ làm việc cũng đều thích cạnh tranh, chuyện quyết định rồi rất khó thay đổi, ngược lại rất giống Từ Lỗi. Nhớ tới buổi sáng hôm đó, lúc xuống lầu nhìn thấy bọn họ đang đánh nhau ở, Từ Lỗi là một quân nhân, chắc chắn sẽ không động thủ trước, hơn nữa bọn họ có kỷ luật sắt, tuyệt đối sẽ không động thủ đánh người, nhưng Trịnh Duệ không giống vậy, một người cao ngạc sẽ tức giận đánh tình địch của mình, không cần nghĩ cũng biết anh ấy sẽ hành động như thế nào.
"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn. . ."
Đồng nghiệp bưng bó hoa qua thì có nhiều đồng nghiệp nữ la hét cũng muốn, cô ấy còn chưa biết có chuyện gì đã bị bao vây trong đám người, truyền đến nàng tiếng gào: "Đừng động hoa của tôi! Ai cũng đừng động hoa của tôi. . ."
Tôi ở bên cạnh nhìn thấy thì nở nụ cười, thích cảnh tượng náo nhiệt như vậy. Có lúc áp lực trong tòa soạn đè nén hơi lạnh, tổng biên tập có gì không ổn là mọi người ai cũng không dám làm sai, cũng nơm nớp lo sợ chuyện của chính mình, sự kiện tặng hoa hôm nay giống như con suối bị nứt một đường, rất lâu không có làm ầm ĩ như vậy.
Lần một lần hai, mỗi ngày đều có thể nhận được hoa đúng giờ ở tòa sạn, lúc ban đầu kinh ngạc thì càng về sau sẽ hờ hững, những bó hoa kia vẫn đưa cho đồng nghiệp theo thường lệ. Các đồng nghiệp cũng thở dài nói: "Người đàn ông theo đuổi cô thật hào phóng, mỗi lần đều 999 đóa hoa hồng, cần biết bao nhiêu tiền đây." Nhưng mà tôi lại không cho là đúng, tôi không có chút hứng thú nào với hoa này cả.
Trịnh Duệ chẳng những tặng hoa, mỗi lần còn đón tôi phía dưới tòa soạn, mỗi lần thấy chiếc xe màu trắng đậu dưới lầu thì tôi đều có một cảm giác bất đắc dĩ. Mỗi lần thấy Từ Lỗi tới đón tôi đi làm thì thấy bộ dáng Trịnh Duệ phẫn nộ, tôi hiểu anh đang ẩn nhẫn lửa giận, nhưng phong độ lại làm anh không phát tác tại chỗ, nhưng nhìn sắc mặt cũng không phải dễ nhìn, mỗi lần sau khi trở về đều lấy phương thức kích tình đối đãi, một lần lại một lần, nghe được tiếng thở của anh trên người tôi, nghe anh bá đạo nói: "Em là của anh, không em qua lại với cậu ta, gặp mặt cũng không nói, nói chuyện cũng không được, thấy cậu ấy phải tránh." Càng không ngừng hôn mặt của tôi, tôi có thể cảm thấy anh rất bất lực, vì thế tôi đau lòng, dùng sức ôm chặt hắn.
Ở chung một chỗ với Từ Lỗi là hạnh phúc, chưa từng có sự thoải mái và cảm giác an toàn như vậy, cảm giác hạnh phúc nhàn nhạt khiến tôi cảm thấy mình không có chọn lầm người, mặc kệ yêu hay không yêu, đời này cũng nhất định là anh thôi.
Đang suy nghĩ, điện thoại trên bàn vang lên, tôi hít sâu một hơi, đè xuống hoảng loạn trong lòng, giọng nói nhận điện thoại chuyên nghiệp: "Chào bạn, báo chiều Kim Hải nghe."
"Diệp, nhận được hoa chưa?" Điện thoại bên kia truyền đến giọng nói ôn hòa.
Nghe được giọng nói đó, tôi sợ ngây người. Là anh ấy, Trịnh Duệ! Sao anh ấy gọi đến số tòa doạn? Cuối cùng anh ấy muốn làm gì? Chẳng lẽ tặng hoa còn chưa đủ sao, nhất định phải làm tòa soạn sóng to gió lớn, làm tất cả mọi người biết anh ấy đang theo đuổi tôi sao? Trong hồ lô của anh ấy bán thuốc gì?
"Diệp, tại sao không nói chuyện? Vui không?" Bên kia Trịnh Duệ đang cười.
Tôi hít sâu một hơi, nhàn nhạt hỏi: "Trịnh Duệ, anh làm trò quỷ gì? Vô duyên vô cớ đưa hoa làm gì? Còn bó lớn như vậy, anh ngại tiền quá nhiều, không có chỗ xài thật sao?"
"Diệp, xem em nói đó, tặng hoa cho người mình thích nhất, tại sao có thể là phung phí? Em còn không biết sao? Anh thích em, anh muốn theo đuổi em, làm em gả cho anh." Giọng nói Trịnh Duệ vô cùng nghiêm túc.
"Không cần." Tôi muốn cũng không muốn, trực tiếp từ chối anh ấy.
Tôi với anh ấy là không thể nào, trước kia có lẽ sẽ có một chút tình cảm, bởi vì nguyên nhân là thanh mai trúc mã, nhưng chuyện cách nhiều năm như vậy, coi như từng có một chút xíu mùi vị nhàn nhạt cũng đã thay đổi, lần nữa gặp mặt cũng chỉ còn lại thản nhiên của những người bạn cũ, hơn nữa hiện tại tôi có Từ Lỗi, tình cảm của anh dành cho tôi làm tôi không thể rời khỏi anh.
"Diệp, em đừng tuyệt tình như vậy, dầu gì chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, khi còn bé chúng ta còn chơi kết hôn giả, em là cô dâu của anh. . ."
Tôi cắt đứt lời nói xằng nói bậy: "Đây đều là chuyện khi còn bé, anh còn nhắc đến nó làm gì? Anh có chuyện gì không? Không có việc gì thì tôi cúp."
"Đừng, Diệp." Bên kia Trịnh Duệ nóng nảy, vội vàng kêu lên: "Anh có việc, anh thật sự có chuyện tìm em."
Tôi đặt lại ông nghe lên tai, hỏi anh: "Nói đi, chuyện gì."
Bên kia dừng một chút, nói: "Diệp, buổi tối em có rảnh không? Anh muốn mời em ăn cơm."
Ăn cơm? Cuối cùng anh ấy muốn làm gì? Tôi vẫn không chút suy nghĩ liền từ chối anh ấy: "Thật xin lỗi, buổi tối em có hẹn."
Lời này tôi lại không có nói sai, mỗi đêm tan làm tôi và Từ Lỗi đều đến nhà anh, Từ Lỗi tự mình nấu cơm cho tôi ăn. Ngày ngày như thế, đã hơn hai mươi ngày rồi, tôi và anh đều cùng nhau ăn tối, có lúc Nha Đầu cũng sẽ đến làm kỳ đà cản mũi, vì thức ăn ngon nên cô ấy luôn nói mùi vị làm kỳ đà không dễ chịu, Từ Lỗi châm biếm lại cô ấy: "Cũng không phải là van em tới đây làm, là em cố gắng chen vào giữa anh và Đồng Diệp, anh còn chưa nói em." Nhưng mỗi lần vậy thì Nha Đầu nói: "Có thể ăn được món ăn anh trai làm không dễ dàng."
Tôi chưa từng bao giờ nghĩ đến Từ Lỗi cứng nhắc như vậy lại nấu cơm, còn làm được thức ăn ngon, nhìn những món ăn thơm ngáy, mặt tôi ngạc nhiên: "Thật sự không nghĩ tới những món ăn này là anh làm."
"Thế nào? Ở Trong ấn tượng của em, anh chỉ biết cầm súng bắn bia sao? Hay chỉ là lăn lộn bùn đất? Vì người phụ nữ anh yêu, học vài món ăn có gì khó khăn?"
Khi đó, Nha Đầu ở bên cạnh bắt đầu kêu la: "Đồng Diệp, mình thật sự vô cùng ghen tỵ với cậu, cậu xem cậu kìa, hôm nay nói muốn ăn món ăn Chiết Giang là anh mình vội vàng đi học làm cho cậu, ngày mai nói muốn ăn món cay Tứ Xuyên, anh mình lại lập tức làm theo thực đơn, mỗi lần mình la hét muốn ăn món Tây, anh mình cũng không thèm để ý mình, toàn bộ hạnh phúc trong thiên hạ để cho một mình cậu chiếm hết."
Tôi bị cô ấy nói thì ngượng ngùng, lại nghe Từ Lỗi quát: "Từ Nhan, em nhai đầu lưỡi rồi hả? Thích ăn thì ăn, không thích thì tự mình làm đi, cho em ăn chực còn nhiều lời nữa!"
"Anh, anh không quan tâm em, có bà xã liền quên em gái." Nha Đầu la hét.
Nhìn anh em bọn họ anh một câu em một câu trêu chọc đấu võ mồm với nhau, trong lòng tôi cũng cười, tranh cãi vẫn có thể xem là một niềm hạnh phúc, đó là tình thân, là biểu hiện của tình thân, tôi còn muốn tìm người tranh cãi đây, nhưng bởi vì con gái độc nhất nên suy nghĩ của tôi cũng không thể được. Mỗi ngày ăn cơm cùng Từ Lỗilàm tôi dần dần có một thói quen, có một cảm giác gia đình, có một loại ảo giác, anh đã dung nhập vào cuộc sống của tôi, thành bộ phận không thể thiếu trong sinh mệnh của tôi. Có đôi lúc tôi sẽ mượn cớ ở lại nhà Nha Đầu mà ở lại bên cạnh Từ Lỗi, có lúc anh còn có thể giúp tôi giặt quần áo, thậm chí sẽ còn giúp tôi rửa chân, mỗi lần như vậy tôi cũng ngại, từ chối không để cho anh làm những chuyện này vì tôi, thế nhưng anh lại luôn nói: "Anh được nghỉ phép ở nhà không dễ dàng đâu, thời gian không lâu, thừa dịp bây giơg có thời gian sẽ làm ít chuyện cho em, sau này trở về doanh trại sẽ không có thời gian." Người đàn ông này, sự quan tâm của anh, cưng chiều của anh làm cho tôi từ từ thích ứng anh, cũng đã quen anh. Khi thói quen trở thành tự nhiên sẽ lặng lẽ cảm nhận được sự quan tâm đó.
Mỗi lần sau khi ăn cơm tối, tôi và anh cũng đi ra ngoài tản bộ. Anh luôn đưa tay ra kéo tôi đi, có lúc sẽ ôm lấy tôi, đi ở trước đèn nê ông, cũng chỉ là đi từ từ, cũng không nhớ từng mua gì, hoặc là đi những đâu chơi, chỉ là tay nắm tay đi chậm rãi. Có lúc anh sẽ đưa tôi đến bờ biển đó, hét to với bờ biển: "Đồng Diệp, anh yêu em! Yêu em! Yêu em!"
Biển chúng tôi đến không phải biển tự nhiên mà là biển nhân tạo, nói thành hồ cũng không quá đáng. Bờ biển có rất nhiều người, lúc ấy anh hét to như vậy, mọi người cũng quay đầu lại nhìn chúng tôi, mặt của tôi đỏ lên, đi tới kéo anh: "Đừng hét như vậy, anh xem, tất cả mọi người đang cười chúng ta."
Từ Lỗi lại bá đạo ôm tôi vào ngực, bàng quang nói: "Bọn họ thích nhìn thì để cho bọn họ nhìn đi, anh hét ra suy nghĩ trong lòng mình, có gì không đúng? Đồng Diệp, em cũng thử một chút, hét to nỗi lòng với biển rộng, cảm giác đó thật sự rất đã!"
Tôi đỏ mặt, chôn đầu vào trong ngực của anh, nói: "Em không hét đây, mất thể diện quá!"
Anh cứ nói suốt, muốn tôi cũng nói lên tình yêu với anh, đôi môi tôi lại một mực không mở miệng, cuối cùng anh chỉ đành chịu thôi, nhưng anh lại kêu to với biển: "Đồng Diệp, em là vợ của anh, anh yêu nhất!" Anh vẫn hét vẫn hét, cũng không ngại mệt mỏi.
Có lúc, anh sẽ mang tôi đi leo núi, anh luôn nói: "Xương của em quá yếu, phải tăng cường rèn luyện, sau này mỗi ngày đều chạy bộ cùng anh."
Tôi nhìn hình thể hoàn mỹ bây giờ của mình, cũng không cảm thấy tôi có gì không tốt. Trước kia tôi rất mập, cao một mét sáu tám, lại sáu mươi lăm kí lô gam, tuy rằng bởi vì người cao nên không nhìn ra mập, nhưng lại có vẻ rất lớn, lúc A Hạo với tôi yêu nhau, thế nhưng anh lại cau mày nói: "Em quá béo rồi, về sau này lúc chúng ta vận động trên giường, em ở trên còn không phải đè chết anh sao? Không phải con gái đều thích giảm cân sao? Sao em không giảm cân?" Lúc ấy nói xong thì mặt của tôi lập tức nóng lên, cho tới bây giờ tôi cũng không có ý thức về mập, nhưng bị bị anh dạy như vậy, đột nhiên tôi liền cảm thấy mình mập.
Khi đó vì giảm béo, mỗi ngày tôi không ăn bữa ăn chính, chỉ ăn quả táo lót dạ, đói bụng liền uống nước, thậm chí tôi còn đã nếm thử thuốc giảm cân, còn có vận động, cuối cùng bởi vì ăn uống không điều độnên tôi xuất hiện triệu chứng tuột huyết áp nghiêm trọng, bệnh bao tử càng nghiêm trọng, ở một lần đi học bị xỉu bất tỉnh, bị đưa vào bệnh viện lại bị mẹ mắng, bà đau lòng ôm, trong miệng nhẹ nhàng mắng tôi, tôi biết rõ đã khiến mẹ lo lắng, khi đó tôi không dám nói cho A Hạo biết, đoạn thời gian đó cũng bận rộn, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có. Sau đó tôi không muốn giảm cân, lại ngược lại tự gầy xuống, nguyên nhân gì gầy thì tôi cũng không biết, chỉ biết là công việc có áp lực, ăn cơm lại không có quy luật, có lúc nhiệm vụ phỏng vấn nặng nề thì tùy tiện mua ít đồ lót dạ. Sauk hi gầy đi, A Hạo luôn nói: "Gầy gầy vẫn xinh đẹp hơn, anh phát hiện càng yêu em rồi."
Hôm nay, Từ Lỗi lại nói tôi quá gầy, không phải đàn ông yêu phụ nữ gầy sao?
"Mặc kệ em là hình dáng gì, mập cũng được mà gầy cũng được, anh đều yêu, nhưng muốn em khỏe là quan trọng."
Tế bào vận động của tôi vốn không tốt, lúc đi học còn có hoạt động thể dục, sau khi đi làm thì ít khi rèn luyện, hôm nay leo núi, mới leo chưa được một phần năm, tôi đã mệt tức giận thở mạnh, ngồi trên thềm đá nói: "Em không leo nữa, mệt chết đi được."
Từ Lỗi lại nói: "Thể chất của em không tốt, đi xuống lâu như vậy, sớm muộn cơ thể cũng sẽ suy sụp." Anh kêu để cho tôi đi, tôi lại níu thềm đá không chịu đi. Anh bất đắc dĩ thở dài, sau đó nói: "Leo núi không thể bỏ dở nửa chừng, đây là mục tiêu làm bất cứ chuyện gì, cho nên mặc kệ như thế nào, kiên trì chính là thắng lợi."
"Người ta đi không được mà, trái tim cũng tạo phản muốn nhảy ra." Tôi làm nũng.
"Em đó." Từ Lỗi bất đắc dĩ nói: "Anh cõng em đi, không thể dừng lại ở giữa sườn núi, anh cõng em lên đỉnh núi."
Tôi mừng khấp khởi leo lên lưng của anh, tay của anh nâng mông của tôi, tôi tựa đầu vào lung to lớn của anh, nghe tiếng anh thở còn có tiếng tim đập, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như mật.
"Trư Bát Giới cõng vợ." Tôi cười trêu ghẹo.
"Bây giờ em chịu thừa nhận là vợ anh rồi hả ?" Từ Lỗi dừng lại, quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi ngẩn ra ở, xấu hổ vùi mặt ở trên lung anh, giọng buồn bực truyền tới: "Ai đồng ý làm vợ của anh hả ?"
Cánh tay Từ Lỗi bắt đầu xoay lại, vốn là tôi còn ở trên lưng anh lại bị anh kéo xuống ngực, anh mở một đôi mắt sáng lên nhìn tôi, nói: "Em dám không đồng ý gả cho anh? Vậy anh ném em ở giữa sườn núi này, mặc kệ em." Anh uy hiếp.
Tôi cũng trừng anh: "Anh dám!"
"Em không đồng ý thì anh sẽ dám!" anh cố ý thử buông tay, tôi bị sợ đến ôm chặt cổ của anh, lại làm anh cười to, tôi vỗ lồng ngực của anh nhẹ mắng: "Anh thật là xấu, anh hư."
"Đàn ông không hư, phụ nữ không yêu." Anh nói xong thì tiếp tục hôn, ngậm môi của tôi.
Ngày hôm đó leo núi biến thành anh cõng tôi lên núi, lúc đến đỉnh núi, tôi hỏi anh: "Mệt không?"
"Cõng người yêu sao mệt được?" Nụ cười của anh rất dịu dàng.
Tôi liếc anh một cái, hơi giận: "Nói năng ngọt xớt, lúc nào thì miệng trở nên ngọt như vậy?"
"Miệng của anh không ngọt, không tin em nếm thử một chút." Anh đưa miệng sát tới tôi, tôi tát nhẹ: "Ai muốn nếm miệng thúi của anh."
Từ Lỗi lại đuổi theo tôi, làm như sói đuổi tôi. Tôi kêu to chạy đi, lại bị anh ép xuống cỏ trên đỉnh núi, dùng sức ôm lấy tôi, mắt lấp lánh có hồn, ở trong đó lại bốc cháy lên một đốm lửa: "Đồng Diệp, anh yêu em." Giọng của anh khàn khàn, nhưng vẫn hấp dẫn.
"Anh đã nói mấy trăm lần rồi." Ngoài miệng nói nhưng trong lòng cũng rất ngọt, trái tim xông ra một thứ gọi là "hạnh phúc".
"Anh muốn em." Anh còn nói.
Tiếng thở dốc của anh càng lúc càng nặng, mặt cũng càng lúc càng gần, tôi lại lấy tai chống đầu của anh lên, nói: "Từ Lỗi, cỏ dưới người cứng quá, đâm vào người." Lúc nãy bị anh xô ngã xuống đất thì không có cảm thấy, bây giờ cảm thấy cỏ cứng ngắc đâm vào lưng của tôi rồi.
Anh dùng sức thở một hơi, nhảy lên, thuận tay kéo tôi lên, lại kéo tôi vào trong ngực của anh, ôm tôi nhìn chân trời nói: "Thật đẹp."
Lúc nãy tôi cho là anh muốn tôi ở chỗ này, nhưng không ngờ anh lại dừng tay. Kể từ sau ngày đó anh gần như mạnh mẽ muốn tôi, mỗi ngày anh đều nghĩ biện pháp thân mật cùng tôi, một lần lại một lần đụng chạm thân thể của tôi, vừa mới bắt đầu tôi cũng không thích ứng, càng về sau thì thoải mái hơn, mặc dù mỗi một lần anh nói muốn tôi thì tôi đều sẽ xấu hổ, cũng giãy giụa, nhưng hình như thành khúc dạo đầu thân thiết của tôi và anh, muốn đón tiếp mà còn từ chối, mỗi lần đều có thể làm cho nhiệt tình của anh dâng cao.
"Anh thật sự muốn em ở chỗ này, nhưng nơi này không sạch sẽ, anh sợ em khổ." Từ Lỗi nhẹ nhàng vuốt ve lưng của tôi, nhẹ nhàng cắn lỗ tai của tôi nói.
Thật ra thì đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, điều làm người ta lo lắng chính là mặc dù bây giờ là sáng sớm, trên núi không có nhiều người, nhưng sáng sớm người luyện leo núi không ít, để cho người ta thấy được chúng tôi thâm mật ở đây, mất mặt chết mất.
Chỉ là về phương diện này, Từ Lỗi đòi hỏi rất mạnh rất mạnh, có thể là vì trẻ tuổi, cũng có thể là bởi vì yêu tôi, cũng có khả năng đàn ông thích phương diện đó, bởi vì mỗi lần mỗi lúc anh muốn tôi, nhiều lần lúc anh lái xe cũng dừngxe ở ven đường, sau đó muốn tôi ở trên xe, anh mãnh liệt làm tôi có lúc không cách nào thích ứng. Kỹ thuật của anh rất tốt, mỗi lần luôn có thể làm cho tôi leo lên Thiên đường, làm tôi rên rỉ, làm tôi không nhịn được run rẩy, có lúc suy nghĩ một chút, trước khi gặp tôi anh không có bạn gái, cần chuyện đó cũng không có gì kỳ lạ, chỉ cần nghĩ đến việc anh cùng người phụ nữ khác quấn nhau trên giường, trong lòng tôi có chút không thoải mái, giống như có vật gì đó đâm tôi.
"Sao thể? Đột nhiên không vui." Từ Lỗi hôn mắt nói.
"Không có, không có gì." Lúc nãy đột nhiên mình có cảm giác không thoải mái mà không giải thích được.
Lúc này Từ Lỗi đã buông tôi ra, sau đó như lần bên bờ biển, hai tay ghép lại đưa lên khóe miệng, hét to xuống dưới núi: "Đồng Diệp, anh yêu em! Đời này anh chỉ yêu một mình em!" Âm thanh rất vang dội, hét lên trong núi dội lại: "Yêu em — yêu em — yêu —"
Bị anh hét lên, tôi nghĩ tới ánh mắt quái dị của những người trên bờ biển, tiến lên lấy tay che miệng của anh, ánh mắt khả nghi nhìn bốn phía, cáu với anh: "Đừng hét, giống như không ai biết anh yêu em vậy."
Thế nhưng anh lại nắm tay của tôi, dùng sức đặt trên khóe miệng hôn, một tây khác vòng ở eo của tôi, nháy mắt với tôi: "Đồng Diệp, anh cũng muốn nghe em hét yêu anh."
"Em không hét, không mất mặt như anh." Tôi muốn hất tay của anh ra.
"Sao lại mất mặt? Biểu đạt lời yêu, đây là rất bình thường. Nói đi, anh muốn nghe em nói." Anh cầu khẩn.
Tôi không nghĩ ngợi, tôi từ chối: "Không nói."
"Kêu nha, có được hay không, Đồng Diệp." Anh lại cầu khẩn.
"Có người. . ."
"Không có người, nếu có cũng là một vài người lớn tuổi, bọn họ sẽ không quản chuyện của người tuổi trẻ chúng ta."
"Đã nói không hét rồi, anh phiền quá à. . ."
"Đồng Diệp, bảo bối của anh, bảo bối Đồng Diệp, nếu không anh che tai lại, tuyệt đối không nghe lén, em hét lên nhé."
". . . . . ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook