Trò Đùa Của Merlin
-
Chương 7
Khi Harry túm cổ áo mặt đỏ ửng xông vào phòng sinh hoạt chung Gryffindor liền hoàn hảo doạ sợ cả Ron và Hermione.
“Harry?!” Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng gặp nhau trên người Harry. Cái bộ dạng “xiêm y xốc xếch” này là sao đây?
“Bồ làm sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?”
“A?” Sau khi xác định trong phòng không còn ai khác, Harry thoáng thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, hình ảnh Cậu Bé Vàng Gryffindor quần áo xộc xệch sẽ không bị truyền ra ngoài.
“Harry, bồ không sao chứ? Malfoy không làm gì bồ chứ?” Ron lập tức từ ghế sô pha nhảy dậy vọt tới trước mặt Harry, nắm lấy bờ vai có chút run của cậu, hỏi, “Nói cho mình biết đi, mình sẽ xử đẹp tên đó giúp bồ!”
Câu hỏi của Ron thành công gợi lại khung cảnh rối loạn tại phòng học trong đầu Harry, khuôn mặt lập tức nóng lên. “Không, không có gì. Dra-Malfoy không làm gì mình hết.”
“Thật không?” Ron hoài nghi nhìn Harry, cảm thấy thật kì quái. Rõ ràng là có vấn đề, nhưng nghĩ mãi cũng không thấy vấn đề ở đâu cả. “Tên đó thực sự không làm gì sao?”
“Ừ, ừ…”
“Harry, bồ cứ nói với mình đi, không sao đâu mà!” Ron càng cố hỏi, Hary lại càng xấu hổ.
“Tốt!” Sau khi bình tĩnh chiếu laze từ đầu đến chân không bỏ sót tí gì trên người Harry, lại nhìn nhìn cổ áo bị mở ra quá mức cùng mái tóc so với tổ quạ không khác là bao, Hermione nở nụ cười làm Harry rợn tóc gáy.
“Ron, nếu Harry đã không muốn nói, bồ cũng đừng ép bồ ấy!” Cô nghiêm mặt giáo huấn Ron, sau đó, quay đầu nói với Harry, “Bồ nên đi nghỉ sẽ tốt hơn đó!”
“A, ừ, ừ…” Vừa khéo, Hary bây giờ thực chỉ muốn ngủ một giấc, những chuyện xảy ra hôm nay đã vượt quá trí tưởng tượng của cậu.
“Được, vậy đi đi, Harry.”
Hermione tới gần cậu, ghé vào bên tai dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nói, “Mình sẽ không ép bồ phải nói cho mình những gì đã xảy ra, nhưng nếu Malfoy thực sự cái gì cũng không làm vậy cậu ta tuyệt đối không phải đàn ông!”
Âu! Mai! Gọt! Cho dù sau đó Hermione có cùng Ron nói thêm những gì, thì nửa chữ cũng không lọt vào tai Harry. Kể cả cuối cùng cậu làm thế nào về đến phòng ngủ cũng không biết.
Mình nên làm gì bây giờ? Mình làm sao mà đối mặt với cậu ta đây???
Bây giờ, chỉ cần nghĩ đến Draco, Harry sẽ liên tưởng ngay đến sự kiện phòng học không nói nên lời kia.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Điên mất thôi!!! Tốt nhất là mình không nên gặp cậu ta! Đúng thế!
“Harry?!” Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng gặp nhau trên người Harry. Cái bộ dạng “xiêm y xốc xếch” này là sao đây?
“Bồ làm sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra?”
“A?” Sau khi xác định trong phòng không còn ai khác, Harry thoáng thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, hình ảnh Cậu Bé Vàng Gryffindor quần áo xộc xệch sẽ không bị truyền ra ngoài.
“Harry, bồ không sao chứ? Malfoy không làm gì bồ chứ?” Ron lập tức từ ghế sô pha nhảy dậy vọt tới trước mặt Harry, nắm lấy bờ vai có chút run của cậu, hỏi, “Nói cho mình biết đi, mình sẽ xử đẹp tên đó giúp bồ!”
Câu hỏi của Ron thành công gợi lại khung cảnh rối loạn tại phòng học trong đầu Harry, khuôn mặt lập tức nóng lên. “Không, không có gì. Dra-Malfoy không làm gì mình hết.”
“Thật không?” Ron hoài nghi nhìn Harry, cảm thấy thật kì quái. Rõ ràng là có vấn đề, nhưng nghĩ mãi cũng không thấy vấn đề ở đâu cả. “Tên đó thực sự không làm gì sao?”
“Ừ, ừ…”
“Harry, bồ cứ nói với mình đi, không sao đâu mà!” Ron càng cố hỏi, Hary lại càng xấu hổ.
“Tốt!” Sau khi bình tĩnh chiếu laze từ đầu đến chân không bỏ sót tí gì trên người Harry, lại nhìn nhìn cổ áo bị mở ra quá mức cùng mái tóc so với tổ quạ không khác là bao, Hermione nở nụ cười làm Harry rợn tóc gáy.
“Ron, nếu Harry đã không muốn nói, bồ cũng đừng ép bồ ấy!” Cô nghiêm mặt giáo huấn Ron, sau đó, quay đầu nói với Harry, “Bồ nên đi nghỉ sẽ tốt hơn đó!”
“A, ừ, ừ…” Vừa khéo, Hary bây giờ thực chỉ muốn ngủ một giấc, những chuyện xảy ra hôm nay đã vượt quá trí tưởng tượng của cậu.
“Được, vậy đi đi, Harry.”
Hermione tới gần cậu, ghé vào bên tai dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nói, “Mình sẽ không ép bồ phải nói cho mình những gì đã xảy ra, nhưng nếu Malfoy thực sự cái gì cũng không làm vậy cậu ta tuyệt đối không phải đàn ông!”
Âu! Mai! Gọt! Cho dù sau đó Hermione có cùng Ron nói thêm những gì, thì nửa chữ cũng không lọt vào tai Harry. Kể cả cuối cùng cậu làm thế nào về đến phòng ngủ cũng không biết.
Mình nên làm gì bây giờ? Mình làm sao mà đối mặt với cậu ta đây???
Bây giờ, chỉ cần nghĩ đến Draco, Harry sẽ liên tưởng ngay đến sự kiện phòng học không nói nên lời kia.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Điên mất thôi!!! Tốt nhất là mình không nên gặp cậu ta! Đúng thế!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook