Trò Đùa Của Merlin
-
Chương 6
Đồng thời lúc Harry đang tự mâu thuẫn, Draco cũng vì hành động của mình mà kinh ngạc.
Lạy Merlin! Anh đang làm cái quái gì vậy? Âu yếm ôm Harry Potter chạy lông nhông trên hành lang? Nếu để cho cha anh biết được, dám chắc ổng sẽ để anh chết không toàn thay ở Azkaban. Bất quá, Harry cũng thật nhẹ, xem ra sau này nên bồi bổ thêm, ừm, béo chút cũng tốt.
Anh ôm Harry xông vào một phòng học trống, sau đó thả cậu xuống. Vừa được đặt chân xuống đất, Harry nhanh chóng chạy ra xa, kéo dài khoảng cách giữa hai người vừa tìm cách ngăn chặn khuôn mặt đang đỏ lên vừa luyến tiếc lồng ngực ấm áp của Draco.
“Harry.” Bên tại truyền đến giọng nói ôn nhu của Draco. Harry vẻ mặt không thể nào ngẩng đầu lên, phát hiện khoảng cách vừa dãn ra lại trở về chưa đến 100cm trước đó. Gò má không tự chủ bắt đầu hồng lên.
Này, cậu…cậu ta tại sao nhanh như vậy đã tới gần mình thế này? Harry có chút tức giận. “Cậu……..cậu đừng đứng gần tôi.”
“Vì sao?” Draco dùng thanh âm mê hoặc đối phương. Anh biết, chỉ cần như vậy, Harry tuyệt đối không chống cự được bao lâu.
“Vì…vì, tôi khó thở!” Harry có chút hụt hơi, liền lấy ngay cái cớ này.
Thế nhưng, xui xẻo lại phản tác dụng, bởi Draco càng tiến lại gần hơn, cơ hồ đem cậu áp sát vào tường. Hô hấp ấm nóng phả vào mặt khiến trái tim đã không an phận của cậu nay đập càng nhanh hơn.
“Em thực không thành thật chút nào, Harry.” Lại là thanh âm khiến người ta tê dại, cả người Harry cứng đờ. Nếu dễ dàng buông tha cho con mồi của mình, hiển nhiên không phải phong cách của một Slytherin.
“Malfoy……thả..” Ngón tay Draco đặt lên môi cậu đánh gãy câu nói sắp thoát ra khỏi miệng.
“Draco. Gọi tôi là Draco.” Anh khẽ liếm nhẹ lên vành tai cậu, cảm nhận một trận run rẩy từ người trong lòng. Harry giống như rơi vào vũng bùn, không còn năng lực phản kháng.
“Nghe lời, tôi muốn nghe em gọi tên tôi. Nào, nói theo tôi, Draco…”
“D..Dra…co…” Harry hoàn toàn bị giọng nói kia khống chế, ngoan ngoãn gọi tên Draco.
“Tốt lắm, lặp lại lần nữa.”
“Draco….ngô!” Khi cậu lầm thứ hai gọi tên anh, anh ngay lặp tức hôn lên đôi môi kia, dễ dàng bắt được đầu lưỡi Harry đang trốn tránh, dây dây dưa dưa, hận không thể thắt thánh nơ bướm.
“Ngô….ân….ưm~” Rất nhanh, Harry với thần trí mù mờ bắt đầu đáp lại anh.
Rời ra mang theo một sợi chỉ bạc tình sắc, Draco liếm nhẹ môi Harry, hôn dần xuống bên dưới. Một bàn tay cởi bỏ từng nút áo sơ mi, tay kia cũng không tảnh rồi sờ trên sờ dưới người Harry.
Bàn tay không thành thật xẹt qua thắt lưng, vỗ về cặp mông tròn trịa, sau đó vòng về phía trước phác vẽ phân thân non nớt của cậu.
“A….a…..không….không cần…ưm~” Harry theo bản năng muốn né tránh đè lại tay Draco. Nhưng là, với sức lực gầy còm của cậu không những không có tác dụng, ngược lại còn mang đến cảm giác giống như dục cự hoàn nghênh.
“Thả lỏng, Harry, hưởng thụ nó.” Môi Draco từ xương quai xanh gợi cảm dời trận địa về vành tai non mềm, ngậm vào miệng toàn bộ khiến chân Harrry nhũn ra.
“Không…..không cần…..xin cậu….Draco….ân..a~~~” Bàn tay Draco thuần thục đảo quanh phân thân làm Harry chịu không nổi, mà đôi môi kia còn không khiêu khích, thật sự không khác gì đang tra tấn cậu.
“Anh muốn em, Harry!” Draco nói xong, dục vọng rắn chắc kề sát lên bụng Harry. Cảm giác kì quái làm Harrry thanh tỉnh không ít, hoảng sợ nhìn ra Draco.
“Không!! Draco…..tôi….không!!!” Thừa lúc Draco chưa kịp làm gì, Harrry dùng sức đẩy cậu ta ra, trốn khỏi phòng học.
“A! Đáng chết!” Nhìn Harry thành công trốn thoát, Draco buồn bực đấm lên tường. Em tại sao lại lâm trận bỏ chạy chứ! Rõ ràng đối với anh có cảm giác lại trốn tránh!
“Aizzz, xem ra phải đi tắm nước lạnh rồi.” Bất đắc dĩ vò đầu, Draco cười khổ ra khỏi phòng học. Lần sau tuyệt đối sẽ không buông tha em dễ dàng như thế đâu. Trong đôi mắt lam xám loé ra một tia kiên định cùng giảo hoạt.
Anh nghĩ, anh thực sự rất thích em, Harry!
Lạy Merlin! Anh đang làm cái quái gì vậy? Âu yếm ôm Harry Potter chạy lông nhông trên hành lang? Nếu để cho cha anh biết được, dám chắc ổng sẽ để anh chết không toàn thay ở Azkaban. Bất quá, Harry cũng thật nhẹ, xem ra sau này nên bồi bổ thêm, ừm, béo chút cũng tốt.
Anh ôm Harry xông vào một phòng học trống, sau đó thả cậu xuống. Vừa được đặt chân xuống đất, Harry nhanh chóng chạy ra xa, kéo dài khoảng cách giữa hai người vừa tìm cách ngăn chặn khuôn mặt đang đỏ lên vừa luyến tiếc lồng ngực ấm áp của Draco.
“Harry.” Bên tại truyền đến giọng nói ôn nhu của Draco. Harry vẻ mặt không thể nào ngẩng đầu lên, phát hiện khoảng cách vừa dãn ra lại trở về chưa đến 100cm trước đó. Gò má không tự chủ bắt đầu hồng lên.
Này, cậu…cậu ta tại sao nhanh như vậy đã tới gần mình thế này? Harry có chút tức giận. “Cậu……..cậu đừng đứng gần tôi.”
“Vì sao?” Draco dùng thanh âm mê hoặc đối phương. Anh biết, chỉ cần như vậy, Harry tuyệt đối không chống cự được bao lâu.
“Vì…vì, tôi khó thở!” Harry có chút hụt hơi, liền lấy ngay cái cớ này.
Thế nhưng, xui xẻo lại phản tác dụng, bởi Draco càng tiến lại gần hơn, cơ hồ đem cậu áp sát vào tường. Hô hấp ấm nóng phả vào mặt khiến trái tim đã không an phận của cậu nay đập càng nhanh hơn.
“Em thực không thành thật chút nào, Harry.” Lại là thanh âm khiến người ta tê dại, cả người Harry cứng đờ. Nếu dễ dàng buông tha cho con mồi của mình, hiển nhiên không phải phong cách của một Slytherin.
“Malfoy……thả..” Ngón tay Draco đặt lên môi cậu đánh gãy câu nói sắp thoát ra khỏi miệng.
“Draco. Gọi tôi là Draco.” Anh khẽ liếm nhẹ lên vành tai cậu, cảm nhận một trận run rẩy từ người trong lòng. Harry giống như rơi vào vũng bùn, không còn năng lực phản kháng.
“Nghe lời, tôi muốn nghe em gọi tên tôi. Nào, nói theo tôi, Draco…”
“D..Dra…co…” Harry hoàn toàn bị giọng nói kia khống chế, ngoan ngoãn gọi tên Draco.
“Tốt lắm, lặp lại lần nữa.”
“Draco….ngô!” Khi cậu lầm thứ hai gọi tên anh, anh ngay lặp tức hôn lên đôi môi kia, dễ dàng bắt được đầu lưỡi Harry đang trốn tránh, dây dây dưa dưa, hận không thể thắt thánh nơ bướm.
“Ngô….ân….ưm~” Rất nhanh, Harry với thần trí mù mờ bắt đầu đáp lại anh.
Rời ra mang theo một sợi chỉ bạc tình sắc, Draco liếm nhẹ môi Harry, hôn dần xuống bên dưới. Một bàn tay cởi bỏ từng nút áo sơ mi, tay kia cũng không tảnh rồi sờ trên sờ dưới người Harry.
Bàn tay không thành thật xẹt qua thắt lưng, vỗ về cặp mông tròn trịa, sau đó vòng về phía trước phác vẽ phân thân non nớt của cậu.
“A….a…..không….không cần…ưm~” Harry theo bản năng muốn né tránh đè lại tay Draco. Nhưng là, với sức lực gầy còm của cậu không những không có tác dụng, ngược lại còn mang đến cảm giác giống như dục cự hoàn nghênh.
“Thả lỏng, Harry, hưởng thụ nó.” Môi Draco từ xương quai xanh gợi cảm dời trận địa về vành tai non mềm, ngậm vào miệng toàn bộ khiến chân Harrry nhũn ra.
“Không…..không cần…..xin cậu….Draco….ân..a~~~” Bàn tay Draco thuần thục đảo quanh phân thân làm Harry chịu không nổi, mà đôi môi kia còn không khiêu khích, thật sự không khác gì đang tra tấn cậu.
“Anh muốn em, Harry!” Draco nói xong, dục vọng rắn chắc kề sát lên bụng Harry. Cảm giác kì quái làm Harrry thanh tỉnh không ít, hoảng sợ nhìn ra Draco.
“Không!! Draco…..tôi….không!!!” Thừa lúc Draco chưa kịp làm gì, Harrry dùng sức đẩy cậu ta ra, trốn khỏi phòng học.
“A! Đáng chết!” Nhìn Harry thành công trốn thoát, Draco buồn bực đấm lên tường. Em tại sao lại lâm trận bỏ chạy chứ! Rõ ràng đối với anh có cảm giác lại trốn tránh!
“Aizzz, xem ra phải đi tắm nước lạnh rồi.” Bất đắc dĩ vò đầu, Draco cười khổ ra khỏi phòng học. Lần sau tuyệt đối sẽ không buông tha em dễ dàng như thế đâu. Trong đôi mắt lam xám loé ra một tia kiên định cùng giảo hoạt.
Anh nghĩ, anh thực sự rất thích em, Harry!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook