Thân là đầu bếp, ưu thế lớn nhất chính là kỹ năng nấu nướng. Nếu cô không theo đuổi sự tiến bộ, vậy mất đi tài hoa là chuyện sớm hay muộn thôi. Mà nếu cô vẫn học tập, vậy tương lai cô tốn một giờ làm ra món ăn xuất sắc, trái lại có thể đáng với thời gian cô mù quáng làm việc một hai năm.

Là cô, lẫn lộn đầu đuôi.

Không, không phải lẫn lộn đầu đuôi, mà là lòng hiệu quả và lợi ích quá nặng.

Về nhà là một kế hoạch rất dài, năm tháng sẽ dần mài mòn suy nghĩ lúc ban đầu, thanh xuân sẽ không còn, lòng hăng hái cũng sẽ biến mất, thứ đầu bếp có thể dựa vào, từ đầu đến cuối chỉ có con dao trong tay.

Thẩm Tiêu nhắm mắt lại nghĩ thật lâu, càng nghĩ, lòng của cô lại càng bình tĩnh. Bởi vì sự sợ hãi đối với tương lai không biết, đối diện với sự nhung nhớ mê hoặc, còn có sự xốc nổi mà bản thân gây ra, từng chút một đều giống như bụi bặm trong ánh sáng, từng chút bình tĩnh lại.

Ánh mặt trời hơi chiếu tới trên mặt của cô, không chói mắt, rất ấm áp. Thẩm Tiêu mở trung tâm mua sắm ảo một lần nữa, cô nhấn vào khung đối thoại với quán vừa nãy, nói: “Cảm ơn của nhắc nhở của anh, rượu này tôi không bán nữa. Còn có, tôi cũng là đầu bếp.”

Bên kia qua một hồi lâu mới nhắn lại: “Vậy thật đúng là đáng xấu hổ. Tuy rằng kỹ năng nấu nướng của cô rất có thể không được tốt lắm, nhưng ôm ý nghĩ không phung phí của trời, tôi đề nghị cô vẫn nên dùng đồ đựng ủ rượu tốt một chút cho bình rượu đó thì tốt hơn. Nếu chỉ là ống trúc, lấy vào lấy ra, lấy thêm vài lần, đoán là rượu cũng sẽ hỏng mất.”

Đều nói cùng nghề khinh nhau, nhưng nói trắng ra như vậy, vẫn là lần đầu Thẩm Tiêu gặp.

Nhưng lời cảm ơn vẫn phải cảm ơn: “Cảm ơn lời nhắc nhở của anh. Chờ sau này tôi thừa tích phân, nhất định sẽ đến thưởng thức tay nghề của anh.”

“Vẫn là thôi đi, dù sao không ăn hiểu chính là lãng phí.”

Thẩm Tiêu: “…”

Thật cao ngạo.

Nhưng chỉ có người có bản lĩnh thật sự mới có thể ngông cuồng như vậy.

Thẩm Tiêu đột nhiên có chút mong đợi.

Nhưng đồ đựng mà người này nói, cô nghĩ một lát, trước mắt hình như mình chỉ có ống trúc. Nhìn số dư 3 tích phân trên trung tâm mua sắm ảo của mình, Thẩm Tiêu mặt dày mày dạn mở cửa hàng bán bùa chú trước kia: “Tiệm ông có bình đựng rượu không? Phải thật kín.”

“Có, thủy tinh, ngọc thạch, gốm sứ, thậm chí còn có thứ chế tạo bằng linh ngọc, phải xem cô cần thứ gì.”

“…Tôi chỉ có 3 tích phân, ông xem rồi giới thiệu đi.”

“3 tích phân? Một thứ cũng không mua nổi.”

“Nhìn ở trên mặt mũi tôi tiêu mấy trăm tích phân trong cửa hàng của ông, ông không thể cho tôi ưu đãi sao? Lần sau tôi vẫn tới tìm ông mua bùa.” Thẩm Tiêu tiếp tục nói.

“Nhưng 3 tích phân…”

“Van xin đó QAQ…”

Một phút đồng hồ sau, Thẩm Tiêu chiếm được một bình rượu thủy tinh hai lít.

Tạo hình của bình rượu này giống với bình nước hoa loại to, bụng béo cổ hẹp, tạo hình tao nhã. Thẩm Tiêu đổ khỉ ngâm rượu vào, đậy nắp lại, cầm dưới ánh mặt trời nhìn một lát, trước đó cô nhìn thấy rượu màu xanh lá vậy mà giờ tỏa ra ánh vàng xanh dưới ánh sáng chói lọi.

Nơi ánh sáng đi qua, giống như tơ vàng tách ra.

Thẩm Tiêu bị kinh diễm.

Đồng thời lại vô cùng may mắn và thỏa mãn, đây là món đồ cất giữ đầu tiên của cô, cũng là ngọn đèn đánh thức của cô. Thậm chí cô còn suy nghĩ, có phải sư phụ biết cô bị lạc, cho nên đưa ngọn đèn đến chỉ dẫn cô hay không.

Khi Thẩm Tiêu đi ra từ trong nhà gỗ, bên đống lửa không chỉ có bà cụ Phạm đang một mình xử lý nho. Tổ bốn người lúc trước đều ở đây, hiện tại bọn họ đều tự ngồi ở một phía, thường thường sẽ nói chuyện với bà cụ Phạm, nhưng không tương tác với ba người khác.

Nhìn thấy Thẩm Tiêu đi ra, bà cụ Phạm chủ động giải thích: “Bọn họ thấy chỗ bà quá nhiều nho, tự nguyện đến giúp đỡ xử lý.”

Bên trong chùm nho có trái chín rữa và tro bụi, những quả này đều phải bỏ đi.

“À.” Thẩm Tiêu biết đằng sau chữ tự nguyện này có hàm nghĩa gì: “Xử lý những thứ này xong, một người một chùm tiền công.” Cô nói xong rồi đi đốn củi.

Sau khi những quả nho này được xử lý sạch sẽ, phải có đồ đựng để ở nơi râm mát phơi khô. Nếu ngày mai trời mưa, cô còn phải chuẩn bị thêm ít gỗ để phơi khô nữa.

Nho khô, dù là làm bánh ngọt hay là làm canh uống, đều là nguyên liệu phối không tệ. Mặc dù ở bản đồ này chưa chắc có thể phát huy công dụng, nhưng thu vào trước dù sao cũng sẽ không sai.

Giống như Thẩm Tiêu đoán, rừng mưa nhiệt đới ban ngày vẫn là trời nắng, tới chạng vạng lại bắt đầu tí tách hạ cơn mưa.

Nho rừng đã rửa rồi, nếu cứ như vậy để đó mặc kệ, chờ ngày mai trái cây có lẽ sẽ bị hư hỏng. Vì thế Thẩm Tiêu đốt một đống lửa ở bên nhà gỗ, phía trên dùng lá chuối tây chắn mưa, dùng để soi sáng. Tiếp theo cô lại đốt xuống một đống ở nhà gỗ, nhưng dưới nhà gỗ không phải lửa, mà là dùng vụn gỗ chẻ ra. Chỉ ở nơi cao hơn vụn gỗ một mét thì nhiệt độ cao hơn một chút sẽ không ảnh hưởng đến nhà gỗ cao hơn một mét, đồng thời tấm ván gỗ mỏng phủ kín nho rừng cũng đặt ở bên trên phơi khô, sẽ không có nguy cơ bốc cháy.

Vừa bị nóng, nho rừng dần dần khô héo, có vài chỗ sẽ trống ra. Vừa có chỗ trống, Thẩm Tiêu đã gom đống nho này qua một bên, tiếp tục đặt mẻ mới lên phơi khô. Mãi cho đến khi khô tới nỗi nặn ra bên ngoài vỏ cứng bên trong mềm dẻo, lúc này mới tính đạt tiêu chuẩn.

Lặp lại như thế, vẫn để khô đến khi phía đông trời sáng lên, quả nho mà Thẩm Tiêu hái về mới phơi khô hết toàn bộ. Trước đó một đống giống như núi nhỏ, hiện tại mất hơi nước, mấy ống trúc đã có thể đựng đầy.

Bởi vì là lần đầu tiên phơi khô, Thẩm Tiêu thấy lượng nho khô này có hơi chênh lệch không đồng đều, lo lắng để chung với nhau, mấy cái phơi hỏng sẽ ảnh hưởng đến những quả tốt, dù sao bên ngoài còn đang mưa, nhàn rỗi chính là nhàn rỗi, cô dứt khoát lựa ra những qua mềm dẻo có tính co dãn, ngoài những quả giữ lại, phần kém hơn còn lại sẽ giữ làm đồ ăn vặt bổ sung lượng đường.

Nhưng khi cô đựng những quả đẹp đầy ống trúc, cô bất ngờ lại thu được nhắc nhở thu về của trung tâm mua sắm ảo: Một bình nho rừng khô không tệ, giá thu về 5 tích phân, có thu về hay không?

?

5 tích phân?

Nho khô cũng thu về được?

Thẩm Tiêu cầm nho khô nhìn hồi lâu, nhấn mở trung tâm mua sắm ảo.

Dựa theo lệ thường, Thẩm Tiêu không bán thứ này cho hệ thống, mà là ấn mở những quán mỹ thực. Nhưng khác với Khỉ ngâm rượu, thứ như nho rừng khô này thật sự có chút tầm thường, dưới một hàng từ chối, chỉ có một quán đúng lúc cần thứ này, cuối cùng lấy giá 8 tích phân giao dịch thành công.

“Anh còn cần không? Nếu anh cần chỗ tôi vẫn còn đấy.” Thẩm Tiêu nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ.

“Tạm thời không cần.”

“Vậy nếu anh cần, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tôi. Lúc nào tôi cũng có.” Có thể thêm một tích phân thì cũng là một tích phân.

“Được.”

Nhìn thấy 8 tích phân mới mẻ ra lò, Thẩm Tiêu lại tiếp tục chọn lựa lô hàng. Lúc này cô còn chọn ra những sản phẩm kém một chút, nhưng thực đáng tiếc, trung tâm mua sắm ảo vốn chướng mắt những sản phẩm này. Nhìn thấy lại lấy ra non nửa ống trúc nho rừng khô đẹp, trong lòng Thẩm Tiêu đưa ra một quyết định:

Đàn khỉ, xin lỗi!

Ngày hôm sau, trời không mưa, sáng sớm Thẩm Tiêu đã xuất phát. Sau khi đến khe núi, vua khỉ của khe núi còn chưa về. Cô đi tới vách núi bên kia giống như lúc trước, lúc này cô không lựa lấy như trước nữa, hầu như là nho rừng có thể nhìn thấy đều hái bỏ vào trong không gian cửa hàng, mãi cho đến khi đựng không hết, mới nhanh chóng rời đi.

Lần này bởi vì buổi sáng xuất phát, lần này chạng vạng Thẩm Tiêu quay về nhà gỗ.

Lại là một đợt hái rửa phơi, bởi vì trời quá muộn, Thẩm Tiêu bèn dứt khoát giao chuyện lựa nho cho bà cụ Phạm làm. Ngày thứ ba lúc gần đi cô còn đặc biệt dặn dò bà ta, nhất định phải kiểm soát sản phẩm nghiêm ngặt.

Bà cụ Phạm không rõ vì sao nhưng vẫn đồng ý.

Đợi khi chạng vạng Thẩm Tiêu trở về, cô đã thấy bà cụ Phạm vội vàng chạy đến bên người cô hạ giọng nói: “Thứ đó bà để trong nhà, đủ hai ống trúc còn nhiều hơn một chút.”

Thẩm Tiêu biết bà ta hẳn là cũng nhận được nhắc nhở của trung tâm mua sắm, cô nở nụ cười, nói: “Được, kế tiếp chúng ta bận rộn đấy. Nếu có tích phân, cháu bảy bà ba. Trước tiên bà đừng vội từ chối, thời gian chín của nho sẽ không quá dài, đây là nguồn tích phân duy nhất chúng ta phát hiện trước mắt, cho nên ngày hôm sau cháu sẽ nắm chặt thời gian tìm kiếm chúng ở xung quanh. Mà bà thì phải phụ trách xử lý nho sạch sẽ, phơi khô và lựa chọn thu vào hàng tốt. Những việc này cũng không phải công việc thoải mái gì, bà đừng ghét bỏ cháu phân cho bà ít tích phân là được.”

“Sao có thể ngại ít chứ.” Bà Phạm mím miệng: “Cảm ơn.”

Sau khi hai người đạt thành hiệp nghị, ngày hôm sau Thẩm Tiêu vẫn đi tới đi lui giữa khe núi và nhà gỗ. Nho rừng phía dưới vách núi, Thẩm Tiêu hái hết những quả nho phía dưới mà cô có thể hái, tốn thời gian xấp xỉ sáu ngày. Lại lên phía trên, cô thật sự không thể đi lên được nữa, chỉ có thể từ bỏ.

Một ngày cuối cùng khi rời khe núi, Thẩm Tiêu còn nhân cơ hội đến chỗ cổ thụ ngàn năm nhìn thử, bên trong có thức ăn do khỉ dự trữ, sau khi Thẩm Tiêu đi lên vừa đánh nhau với khỉ canh giữ vừa nhanh chóng vơ vét một nắm phía dưới cây rồi bỏ trốn mất dạng.

Sau khi trở lại nhà gỗ, trước tiên cô giao tất cả nho rừng cho bà cụ Phạm xử lý, sau đó lại vào nhà xem thu hoạch từ hang ổ của con khỉ.

Trước đó cô không vơ vét nhiều thứ lắm, chủ yếu là muốn nhìn thử xem khỉ ăn gì. Nói cách khác, khỉ có thể ăn, người cũng có thể ăn. Hiện tại cô hái hết nho rừng rồi, chỉ có thể lại mở rộng phạm vi khác, nếu trung tâm mua sắm ảo có thể thu nho về, vậy nói không chừng trái cây khác, trung tâm mua sắm ảo cũng thu.

Lấy toàn bộ đồ trong hang ổ của khỉ ra phân loại, bên trong phần lớn là quả khô. Thẩm Tiêu gạt qua một bên, rất nhanh đã phát hiện một thứ. Thứ đó là một tảng đá, nửa trong suốt, có hơi đục giống thủy tinh. Nhưng khỉ không phải rồng, chắc là sẽ không bởi vì vẻ ngoài của thứ này mà sưu tầm nó.

Thẩm Tiêu để sát vào ngửi thử, không có mùi lạ gì. Cô vươn đầu lưỡi l.iếm xuống, mặn.

Đây là đá muối?

Sau khi đi vào rừng nhiệt đới, trên cơ bản Thẩm Tiêu chưa từng thu được muối. Hiện tại thời gian coi như ngắn, di chứng thiếu muối còn chưa quá rõ ràng. Bây giờ có đá muối, cũng coi như tiết kiệm được tích phân.

Thu đá muối về, Thẩm Tiêu bắt đầu phân loại những thứ khác, sau đó rửa từng cái, tiếp đó đặt ở trên lửa nướng lên. Sau khi quả khô bị ướt, bị nóng nên phồng lên, dần dần khôi phục dáng vẻ lúc tươi mới, mặc dù có hơi biến hình, nhưng bộ dáng to lớn vẫn phải có.

“Đây là gì thế?” Lâm Thu Thanh ở bên cạnh xử lý nho thấy vậy hỏi: “Có thể ăn không?”

“Anh muốn ăn vậy có thể thử xem, chết rồi tôi không chịu trách nhiệm đâu.”

Lâm Thu Thanh vốn đang nóng lòng muốn thử yên lặng thu tay về, sau đó anh ta đổi đề tài: “Cô làm nhiều nho khô như vậy làm gì, thứ này lại không thể làm cơm ăn.”

Anh ta thấy bên Thẩm Tiêu nổi lửa mấy ngày, nho khô làm ra e là không hề ít. Thứ này tuy rằng hương vị ngon hơn chuối tây, nhưng ăn nhiều cũng không được.

“Muốn biết à?”

“Ừ ừ.” Lâm Thu Thanh liên tục gật đầu.

“Tự mình đi kiếm về thử xem chẳng phải sẽ biết à.” Thẩm Tiêu nói.

“Nếu tôi có thể tự mình đi hái, tôi sẽ không cần cực khổ mỗi ngày giúp cô lựa nho như vậy. Cô nhìn ngón tay tôi này.” Lâm Thu Thanh để lộ bàn tay: “Lựa nho đến mức lựa xanh lè luôn.”

Mấy ngày nay mỗi ngày Thẩm Tiêu vận chuyển nho vào trong nhà gỗ, ngoài thời gian bọn họ tìm đồ ăn, hầu như tất cả thời gian đều là giúp cô rửa sạch nho.

Thẩm Tiêu lại gần cùng xử lý nho rừng: “Phơi tốt nho khô có thể đổi tích phân.”

“…?” Bỗng chốc tám đôi mắt đều nhìn về phía Thẩm Tiêu: “Thật sự?”

“Thích tin hay không thì tùy.”

“Không phải chúng tôi không tin.” Lâm Thu Thanh tổ chức ngôn ngữ một chút: “Nói thế nào tin tức quan trọng như thế, không phải đều nên tự mình giấu sao?” Giống bọn họ trong khoảng thời gian này, thật ra hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút thu hoạch của bản thân, đều không nói ra.

Thẩm Tiêu lại nói ra sự thật làm cho bọn họ rất xót xa trong lòng: “Cho dù các anh phát hiện, vận chuyển cũng sẽ không quá thuận tiện. Đến lúc đó anh có thể thuê tôi, lấy được tích phân mỗi người một nửa.”

Bốn người Lâm Thu Thanh đã hiểu, thì ra đang chờ ở đây.

Cho dù bọn họ tự tạo ra giỏ trúc, trọng lượng có thể khuân vác cũng vô cùng có hạn, nếu đường xá xa xôi, vậy lại khó càng thêm khó. Thẩm Tiêu có tùy thân không gian, nếu giúp bọn họ vận chuyển, tổng thể mà nói, thật ra bọn họ vẫn kiếm được nhiều.

Đây là giao dịch bọn họ không thể từ chối.

Tối hôm nay nho rừng xử lý xong, Thẩm Tiêu tính toán một hồi, bọn họ thu hoạch tổng cộng 11 ống trúc nho rừng. Dựa theo ước định phân chia với bà cụ Phạm, cô cầm 6 ống trúc, bà Phạm cầm 3 ống trúc, hai ống còn lại Thẩm Tiêu dự định cho tính toán đợt sau.

6 ống trúc nho rừng dại, trong đó hai ống được quán lúc trước lấy 8 tích phân mua về hai ống mua, 4 ống tiếp theo Thẩm Tiêu bán ra hai ống cho trung tâm mua sắm ảo, gom được 34 tích phân, hai ống còn lại, thì đặt ở trong cửa hàng của mình bán ra, giá bán 8 tích phân. Có thể bán đi hay không, tùy duyên. Không bán được, khi thiếu tích phân lại bán cho trung tâm mua sắm cũng không muộn.

Trong tay có 34 tích phân, còn có khỉ ngâm rượu có thể đổi 300 tích phân, Thẩm Tiêu ở trong rừng nhiệt đới này cũng không luống cuống chút nào.

Ngày hôm sau, bởi vì cô tiết lộ, đám người Lâm Thu Thanh không giới hạn ở gần xung quanh nữa. Hơn nữa, bị vây trong những suy xét nào đó, bốn người đã cãi nhau rồi tách ra, giống như đạt thành hiệp nghị, lại nhập thành một, xuất phát đến nơi xa hơn thăm dò.

Đối với sự đoàn kết của bọn họ, Thẩm Tiêu chỉ có một câu chúc phúc chân thành: “Chỉ mong bọn họ có thể có thu hoạch.”

Cô không đi chung với đám người Lâm Thu Thanh, mà là đi một phương hướng khác.

Có lẽ vận may của bọn họ tốt, lần này Thẩm Tiêu tìm kiếm, vậy mà lại phát hiện một bụi nho rừng, khi trở về, Lâm Thu Thanh bên này cũng có tin tức tốt. Bọn họ không tìm được bụi nho, nhưng tìm được một gốc cây ăn quả, theo Lâm Thu Thanh nói, cây ăn quả đó quả thực rất tương tự với trái cây mà Thẩm Tiêu phơi, bọn họ hái một ít về, để Thẩm Tiêu phân biệt có được hay không.

Thẩm Tiêu nhận lấy trái cây nhìn, quả thật rất tương tự. Nhưng xuất phát từ lo lắng an toàn, cô không ăn luôn, mà dùng dao găm cứa lên gan bàn tay, sau đó vắt chất lỏng của trái cây này. Nói như vậy, nếu chất lỏng của quả này bôi lung tung lên miệng vết thương 15 phút mà không có phản ứng xấu, vậy chứng tỏ thứ này dù cho có độc, cơ thể con người cũng có thể chấp nhận được.

15 phút trôi qua, Thẩm Tiêu không có phản ứng xấu nào, lúc này cô mới cắn một ít thịt quả.

Không nghĩ tới chính là, màu sắc của trái cây diễm lệ, ăn vào lại không có hương vị gì.

Bởi vì là lần đầu tiên, Thẩm Tiêu không tiếp tục nữa.

Nhưng chạng vạng khi cô ở bên đống lửa ăn chuối tây nướng, chuối tây vừa vào miệng, hương vị lại cay xè.

Thẩm Tiêu giật mình, cô nếm thử cắn một miếng nữa, lúc này hương vi của chuối tây không còn là vị cay, mà biến thành vị mặn.

Thẩm Tiêu: “…?”

Thẩm Tiêu biết một loại quả tên là quả thần bí, ăn thứ này, lại ăn thứ khác hương vị đều là ngọt. Nhưng nó cũng chỉ là ngọt thôi, không giống thứ này… Muôn màu muôn vẻ.

Cho nên rốt cuộc là cô ăn trúng quả thần bí phiên bản nâng cấp, hay là vị giác hỗn loạn, chuyện này còn phải xem xét lại mới được.

Dùng chuối tây, nho khô và măng lấp đầy bụng, uống một ly nước muối nóng, Thẩm Tiêu rửa mặt một lát, sau đó trở lại nhà gỗ nghỉ ngơi.

Buổi sáng hôm sau, thân thể của cô không có phản ứng xấu nào, không nóng không đau không ốm, cũng không có triệu chứng choáng váng đầu. Lại đi ăn chuối tây, hương vị của chuối tây cũng khôi phục bình thường.

Thẩm Tiêu lại ăn một miếng trái cây đó, miếng đầu tiên hương vị của chuối tây là ngọt, miếng thứ hai là chua. Ăn hết một quả chuối tây nướng, chua ngọt đắng cay mặn Thẩm Tiêu đều nếm mấy lần. Ăn xong cô cơ bản có thể xác định, trái cây này quả thật có hiệu quả thay đổi vị giác của con người.

Theo lý mà nói, thứ như vậy trung tâm mua sắm ảo hẳn là cũng sẽ thu về mới đúng.

Trong khi Thẩm Tiêu tự hỏi, mấy người Lâm Thu Thanh cũng đến đây.

Bọn họ thấy Thẩm Tiêu bình yên vô sự, bỗng chốc nói: “Xem ra trái cây kia không có độc.” Sau khi bọn họ hái được, đến bây giờ đều vẫn chưa dám thử.

“Ừ. Các anh dẫn tôi đến nơi mọc thứ này nhìn thử đi.” Thẩm Tiêu nói: “Về phần quả hái được ngày hôm qua, tạm thời trước tiên đừng ăn.”

Cô hoài nghi là phân lượng không đủ. Giống như Khỉ ngâm rượu, cô đựng gần đầy mới nhận được nhắc nhở thu về, nho khô cũng đựng một đống mới có. Trái cây không tên này có lẽ là bởi vì phân lượng quá ít, cho nên không đạt tới thu về tích phân thấp nhất? Dù sao với giá cả của trung tâm mua sắm ảo bủn xỉn kia, việc này rất có thể.

“Được.”

Vốn con đường này một người dẫn là được, nhưng bốn người kia ai cũng không yên tâm với ai, cuối cùng cả năm người xuất phát.

Nếu tất cả mọi người ở đây, có một số việc Thẩm Tiêu vẫn nói rõ ràng trước thì tốt hơn: “Nếu trái cây này có thể đổi tích phân, chúng ta chia như thế nào?”

Đối mặt với vấn đề của Thẩm Tiêu, những người khác không hé răng, Tiểu Lâm nghĩ một lát, nói: “Trái cây này không lớn, số lượng cũng không tính nhiều, nếu chúng tôi muốn mang về cũng không cần cô hỗ trợ, vậy chia cho cô một nửa thì không quá được. Nhưng vì cô chúng tôi mới phát hiện nó, với lại cũng là cô thử độc, cho nên năm người chúng ta chia đều. Ít nhất cây này là như vậy.”

Đề nghị của Tiểu Lâm chiếm được sự đồng ý của những người khác.

Việc này quả thật coi như công bằng, Thẩm Tiêu chấp nhận sự phân phối này: “Được.”

Nơi bọn họ phát hiện cây thần bí ấy là ở trong một khe suối hẻo lánh, đúng lúc phía dưới là hồ nước, bên trên có ao lõm xuống trong núi, cây ăn quả đó mọc lên ở trong chỗ lõm của ngọn núi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương