Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát
-
Chương 45
Cây ăn quả này không lớn, hình dáng chỉ cao một mét, lá cây có hình bầu dục, một bụi màu xanh biếc bao trùm ba đến bốn quả đỏ au, nhìn thấy cực kỳ khiến người ta vui mừng.
Thẩm Tiêu để Lâm Thu Thanh ở bên cạnh chờ, cô qua đó đầu tiên là dùng gậy gỗ gõ cây, thấy không có thứ gì rơi xuống, lúc này mới lấy dao găm bắt đầu ngắt lấy quả.
Những người khác không có công cụ, lo lắng phá hư trái cây, hơn nữa Thẩm Tiêu cũng không nói, bọn họ bèn đứng ở bên cạnh xem.
Khi những quả này đựng đầy một ống trúc, Thẩm Tiêu nhận được nhắc nhở thu về của trung tâm mua sắm ảo: “Một bình quả thần bí biến dị mới, giá cả thu về 1 tích phân. Có thu về hay không?”
Quả nhiên là có thể thu về.
Thẩm Tiêu thu về không gian, tiếp tục ngắt lấy. Chờ hái gần hết toàn bộ quả chín của cây này, cô ước chừng đựng được năm ống trúc.
“Vừa khéo năm ống.” Khi Thẩm Tiêu ở bên cạnh hái, tất cả mọi người đang nhìn: “Dựa theo trước đó chúng ta bàn, năm người chia đều, chính là mỗi người một ống trúc.”
Cô không vội vã chia đồ cho bọn họ, mà là trước tiên nói giá cả thu về của trung tâm mua sắm: “Một ống trúc, trung tâm mua sắm ra giá thu về là 1 tích phân, mà trong một ống trúc có khoảng 50 quả như vậy, cũng chính là 5 quả 0. 1 tích phân. Các anh bán cho trung tâm mua sắm là 1 tích phân, nhưng tôi nguyện lấy giá gấp hai trung tâm mua sắm để thu mua.”
Nói xong, cô mới chia ra cho mọi người.
Bốn người lấy được phần thuộc về mình rất nhanh nhận được nhắc nhở, bọn họ có hơi kinh ngạc vui sướng, không nghĩ tới một thứ như vậy cũng có thể đổi tích phân. Nhưng nhiều như vậy mới 1 tích phân, giá cả có hơi thấp.
“Giá gấp hai phải không?” Lâm Thu Thanh cảm thấy Thẩm Tiêu nguyện ý thu, vậy trái cây này chắc chắn có tác dụng với cô, vì thế anh ta nói: “Nếu không cô lại thêm chút đi? Trung tâm mua sắm cần thứ đó, chắc chắn cũng không kém.”
“Nho rừng khô trung tâm mua sắm cũng thu, 1 bình còn có 5 tích phân, đó cũng là thứ hiếm sao?”
Thẩm Tiêu nói: “Tôi ra giá này đấy. Không chỉ là trái cây, còn có những trái khác sau này tôi đều sẵn lòng lấy giá cao hơn trung tâm mua sắm để thu về.”
“Vậy giao dịch thế nào? Tích phân có thể trực tiếp giao dịch sao?” Tiểu Lâm hỏi.
“Không thể.” Tích phân không thể chuyển đi: “Nhưng tôi có thể giúp các anh lấy tích phân mua đạo cụ với tích phân tương ứng.” Thẩm Tiêu nói.
“À, chúng tôi suy nghĩ cái đã.”
Thẩm Tiêu cũng không sốt ruột.
Hái quả thần bí biến dị xong, khi năm người quay về nhà gỗ đặc biệt kéo dài đường đi một chút, xem có thu hoạch khác hay không, nhưng cả một đường ngoại trừ nhìn thấy một ít nấm ngũ sắc rực rỡ, lại không có niềm vui nào khác.
Trở lại nhà gỗ, trời lại bắt đầu mưa.
Thẩm Tiêu để một quả thần bí biến dị lên lửa nướng, nướng quả thần bí xong ăn vào hương vị trở nên ngọt một chút, hiệu quả vẫn còn. Lại ăn thứ khác, hương vị cũng vẫn thay đổi đủ loại.
Vậy nói cách khác, hiệu quả quả thần bí biến dị quả thực có thể tồn tại khi được nấu.
Thẩm Tiêu định thử một chút.
Thứ này nếu đặt ở thế kỷ 21, làm ra một món ăn bịp bợm cũng không thành vấn đề. Dù sao, ăn một miếng này xuống, không biết miếng tiếp theo chính là vị nào, rất nhiều người đều sẽ tình nguyện vì nó mà trả tiền.
Nhưng cô không xác định trung tâm mua sắm ảo có thể nhận thứ này không.
Những nấu nướng tiến bộ, cũng không chỉ là ở chỗ dũng cảm nếm thử.
Thẩm Tiêu nhìn 34 tích phân của mình một lát, lại nhìn bột mì 10 cân giá 15 tích phân của trung tâm mua sắm, cuối cùng yên lặng tắt trung tâm mua sắm, quyết định ngày mai đi lên núi nhìn xem phía trước có hạt dẻ rừng chín không.
Một đêm không mộng.
Ngày hôm sau bên ngoài còn đang mưa, cũng may trận mưa không lớn, chỉ lất phất mưa phùn, cây hạt dẻ lại không xa chỗ này, hơn nữa trên đường rừng cây rậm rạp, Thẩm Tiêu căng lá chuối tây đơn sơ lên sau núi.
Hạt dẻ rừng trải qua khoảng thời gian này đã chín một ít, Thẩm Tiêu lần lượt thu những quả có gai này vào trong túi.
Bên ngoài hạt dẻ là một lớp gai, sau khi đẩy gai ra, bên trong còn có một lớp vỏ. Điều kiện có hạn, vốn là hạt dẻ nướng lên càng thơm, cũng ngọt hơn một chút. Nhưng ở điều kiện rừng mưa nhiệt đới, dùng cách luộc sẽ có hiệu suất hơn.
Sau khi luộc hạt dẻ phơi khô hơi nước, lại tách vỏ và thịt, Thẩm Tiêu lại nhịn đau rỉ máu mua 200 gram đường mía và 100 gram bơ từ trong trung tâm mua sắm ảo, tổng cộng tốn của cô 19 tích phân.
Ở đây không có rây lọc, Thẩm Tiêu chỉ có thể ra tay giã nhân hạt dẻ đến xúc cảm nhẵn nhụi mới thôi, sau đó bỏ bơ vào trong ống trúc sạch đun nóng, chờ bơ hòa tan, lại bỏ nhân hạt dẻ và đường, cùng với quả thần bí vụn vào khuấy. Mãi cho đến khi bột hạt dẻ không dính tay, Thẩm Tiêu mới lấy ra khuôn định hình.
Nhưng bánh hạt dẻ làm xong rồi, Thẩm Tiêu cũng không có thu được nhắc nhở thu mua của trung tâm mua sắm ảo.
Cô im lặng một hồi, bỏ bánh ngọt vào trong miệng, vị thứ nhất là vị ngọt thật ra cũng không tệ lắm, nhưng vị thứ hai cô lại cảm giác như đang ăn bột ớt.
“…”
Mùi vị này thật ra không tệ hơn quá nhiều với mong muốn của Thẩm Tiêu, nhưng cô tưởng hoặc ít hoặc nhiều trung tâm mua sắm cũng sẽ đưa ra ít giá thu về, nhưng đựng một đống rồi, từ đầu đến cuối trung tâm mua sắm đều không có động tĩnh.
Ấn mở trung tâm mua sắm ảo, Thẩm Tiêu tìm được quán lúc trước nói tay nghề của cô không ra sao, gõ chủ quán nói: “Khi anh làm một phần bánh ngọt, trung tâm mua sắm cũng không ra giá thu về là chuyện gì vậy?”
Bên kia thật lâu không có động tĩnh gì. Khi Thẩm Tiêu cho rằng đối phương không muốn trả lời, rốt cuộc đối phương nhắn lại.
Nhưng lại là một tin rất dài: “Đầu tiên, tôi không có khả năng làm ra thứ không tiêu chuẩn như vậy. Tiếp theo, trước kia tôi còn nghĩ cô có thể vì phản bác lời nói của tôi mà mang kỹ năng nấu nướng của cô đến vả mặt tôi không, hiện tại xem ra là tôi suy nghĩ nhiều, cô chỉ là một dân thường với kỹ năng nấu nướng không đến nổi thềm cửa của trung tâm mua sắm. Vì sao trung tâm mua sắm không ra giá thu về, chính là vì hương vị không được đó. Cô cho là trung tâm mua sắm thật sự cái gì cũng thu à, những người như chúng ta làm được một món ăn, nếu không đạt được tiêu chuẩn của trung tâm mua sắm, ngay cả cơ hội lên kệ hàng cũng không có. Chậc chậc chậc, thế mà cô còn là đầu bếp, nếu không thì cô vẫn sớm đổi nghề đi. Tôi nói thật đấy.”
Thẩm Tiêu tắt khung đối thoại.
Ngay cả tư cách lên trung tâm mua sắm cũng không có.
Thẩm Tiêu lại làm một phần bánh hạt dẻ, lần này bánh ngọt không để quả thần bí biến dị vào. Mới vừa làm xong, nhắc nhở của hệ thống tới rồi, một phần bánh hạt dẻ vô cùng bình thường, trung tâm mua sắm ra giá thu về 2 tích phân.
Lần này mặc dù có giá cả, nhưng chưa thu về nổi vốn.
Thẩm Tiêu bỏ bánh hạt dẻ phía sau vào trong miệng, chỉ hương vị mà nói, quả thật tầm thường. Có thể ăn, nhưng không quá ngon. Ít nhất đặt chung với người khác, tuyệt đối sẽ không trở thành thứ nhất định được chọn.
Không để quả thần bí chính là 2 tích phân, bỏ quả thần bí vào ngay cả tư cách tiến vào trung tâm mua sắm ảo giả cũng không có.
Quả thần bí này có thể nấu cái gì?
Thẩm Tiêu cảm thấy không nên. Không có nguyên liệu nấu ăn không tốt, chỉ có đầu bếp không giỏi.
Nhưng sinh tồn ở rừng mưa nhiệt đới không dễ, ban ngày khi không mưa Thẩm Tiêu còn phải tiếp tục đi ra ngoài thu gom vật tư, đợi trời mưa hoặc là buổi tối mới có thể làm bánh hạt dẻ.
Một cây hạt dẻ rừng đó được Thẩm Tiêu làm từ trình độ mỗi một đĩa 2 tích phân tăng lên tới mỗi một đĩa 5 tích phân, nhưng bánh ngọt bỏ thêm quả thần bí biến dị vào từ đầu đến cuối đều không bán được. Trong lúc đó, bốn người Lâm Thu Thanh vẫn bán quả thần bí biến dị cho Thẩm Tiêu được 8 tích phân. Cùng lúc đó, bọn họ còn phát hiện nguồn gốc của mấy quả khô khác trong hang khỉ, nhưng không trái cây nào có hiệu quả thần kỳ giống như quả thần bí biến dị nữa.
Sau khi chế tất cả quả nho rừng ở chỗ phát hiện thứ hai thành nho khô, Thẩm Tiêu lại thu vào hơn 87 tích phân, cộng 7 tích phân còn lại với thu vào 21 tích phân trong khi bán bánh hạt dẻ, số dư hiện tại của cô là 115. Số tích phân này không tính ít, lại cố gắng gom góp một khoảng, khoảng cách rời khỏi bản đồ này cũng không xa.
Bởi vì đã dùng hết hạt dẻ rừng, Thẩm Tiêu nhìn bơ và đường còn lại, vì không lãng phí những vật tư này, cô lại tiêu 5 tích phân mua một cân bột mì, định thử làm bánh nho nướng và bánh quả thần bí nướng.
Có lẽ có đôi khi thành công chỉ cần một chút ngoài ý muốn.
Khi cô đang làm bánh nướng, bởi vì lúc bà cụ Phạm xuống nhà gỗ không cẩn thận ngã một cái, cô bèn đỡ người quay về nhà gỗ, lại giúp đỡ xem có bị thương đến xương cốt hay không, chờ một loạt chuyện làm xong, cô trở lại bên đống lửa, bánh nướng này đã cứng, đang có xu thế đốt trụi.
Thẩm Tiêu vội vàng thu bánh nướng về, kết quả khi thu miếng nướng đen nhất bên cạnh, trung tâm mua sắm liên tục b.ắn ra ba tin nhắn:
“Kiểm tra ra bánh ngọt sáng tạo kiểu mới, xin kí chủ đặt tên.”
“Một miếng bánh ngọt không biết tên có hương vị bình thường nhưng vẫn chưa có trong trung tâm mua sắm, giá thu về là 0.5 tích phân, có thu về hay không?”
“Kí chủ phát hiện vật phẩm sáng tạo mới, có tuyên bố hay không? ( Chú ý: Chi phí trong kênh mỹ thực là 100 tích phân, chi phí bảng khảo sát ẩm thực là 1000 tích phân, toàn bộ Internet là 10000 tích phân.)
Nhìn thấy ba tin nhắn liên tục bắ.n ra, Thẩm Tiêu có chút dở khóc dở cười.
Cô rất vui sướng khi bỏ quả thần bí biến dị vào trong nấu ăn rốt cuộc có thể được trung tâm mua sắm tán thành, nhưng 0.5 tích phân… Bánh hạt dẻ bình thường cũng không chỉ giá này.
“Gọi là…” Thẩm Tiêu cắn một miếng bánh nướng, khi miếng bánh nướng cháy sém giòn giòn đầu tiên vào miệng, bên trong vị ngọt lẫn thêm một chút đắng riêng biệt của vị cháy.
Có thể là bởi vì có cái này độn thêm, vị đắng giòn của miếng thứ hai không khiến người khác khó có thể chấp nhận, sau miếng thứ ba chua giòn là một loại mùi vị rất độc đáo, tổng thể giống chanh chiên giòn, nhưng lại mang theo vị khét. Hai mùi vị trước đó đầu lưỡi đều chấp nhận được, vị cay của miếng thứ tư và vị mặn của miếng thứ năm cũng trở nên không khó để có thể nuốt xuống, đặc biệt một miếng vị mặn cuối cùng, vị bơ, vị khét của bánh nướng, vào miệng trong ngọt mang theo chút mặn, lại làm cho khuynh hướng của miếng bánh này bay lên một tầng.
Tổng thể mà nói, bánh nướng này xem như tiêu chuẩn trung bình. Có thể ăn, kinh diễm không đủ, ý mới có thừa. Có lẽ đây cũng là lý do trung tâm mua sắm cho 0. 5 tích phân.
“Quả thần bí biến dị mang đến hiệu quả đặc biệt, vậy gọi là bánh nướng thần bí.” Thẩm Tiêu vừa đặt tên vừa từ chối thu về của trung tâm mua sắm ảo, nhưng khi nhìn thấy nhắc nhở thứ ba, cô hơi do dự một chút.
Ý trên mặt chữ ‘Tuyên bố’ rất dễ hiểu, mục thu phí phía sau cũng có thể thể hiện sơ sơ thông báo này có lẽ giống với thứ như, đẩy sản phẩm để cho mọi người biết.
Nếu là đồ ăn bình thường Thẩm Tiêu làm ra cô chắc chắn có tự tin này, nhưng bánh nướng thần bí 0. 5 tích phân này… Cô có thể thu hồi phí tổn sao?
Không không không, không nên nghĩ như vậy.
Thẩm Tiêu đổi vị trí tự hỏi một chút, nếu khi mình tích phân dồi dào, nghe nói có một món ăn kiểu mới như vậy, làm sao lại không sẵn lòng tốn chút tích phân để nếm thức ăn mới chứ?
Đáp án rõ ràng, cô chắc chắn sẵn lòng.
Nghề nghiệp đầu bếp này phát triển mấy ngàn năm, đổi mới đã càng ngày càng khó. Nếu ý sáng tạo của người khác có thể kích phát linh cảm của mình, thứ như tích phân này so sánh ra cũng không quan trọng chút nào, thậm chí, đắt một chút thì đắt một chút, mọi người mua chủ yếu là ý sáng tạo, hương vị xếp tiếp theo.
Nghĩ như vậy, Thẩm Tiêu đột nhiên có hơi nóng lòng muốn thử.
Cô nhìn nhắc nhở của trung tâm mua sắm, cuối cùng tay đặt ở trên kênh thông báo.
Đây là một canh bạc lớn 100 tích phân.
Cô lựa chọn, nhiều nhất thiệt 100 tích phân. Nhưng từ bỏ, cô thực sự có thể sẽ vì vậy mà hối hận rất lâu.
Đời người mà, không thể để lại tiếc nuối.
Thẩm Tiêu lựa chọn tuyên bố trong kênh.
Sau đó, khung trò chuyện của cô bùng nổ.
Là loại bùng nổ thật sự, hơn nữa khung trò chuyện riêng còn đang không ngừng gia tăng.
Thẩm Tiêu nhấn mở khung đối thoại, không ngoài câu hỏi đều là “Món sáng tạo mới?” “Sao trong cửa hàng cô không có?” “Khi nào thì lên quầy?” “Bao nhiêu tích phân?”….
Mà ở trong một đống câu hỏi ngắn gọn như vậy, một người sử dụng quá nhiều dấu câu lại có vẻ càng khiến người ta chú ý.
“????”
“Chỉ dựa vào cô?????”
“Ý sáng tạo??? Món mới????? Trung tâm mua sắm xuất hiện trục trặc hả????”
“Bao nhiêu tiền? Ra giá cho ông đi.”
“Mau!!!!! Ông chờ không kịp rồi!!!!!”
Theo dấu chấm hỏi và dấu chấm than trên khắp màn hình, Thẩm Tiêu có thể nhìn ra sơ sơ sự thay đổi cảm xúc của anh bạn nói nhiều này.
Trước tiên cô không nhìn anh ta, nhìn từng tin nhắn gửi tới của những người khác. Cuối cùng thống kê, tổng cộng có 143 người trò chuyện riêng với cô. Hơn nữa khung đối thoại còn đang liên tục gia tăng, chỉ là chậm hơn lúc trước.
Nhưng, đó là một dấu hiệu tốt. Một cái 0.5, bán ra 100 cái thì chính là 50 tích phân.
Hơn nữa, trung tâm mua sắm đưa ra giá thu về của nó, nếu chính cô tự bán, giá cả có thể tùy ý điều chỉnh. Ví dụ như khi những người ở đây hỏi giá, lúc trước hai bình nho rừng cô để trong cửa hàng đã được người ta lấy giá 10 tích phân để mua, mà giá thu về của trung tâm mua sắm là 5 tích phân.
Bình tĩnh cảm xúc một chút, Thẩm Tiêu ấn mở khung đối thoại với anh bạn nhiều chuyện, cô nhìn tên quán của đối phương, sau đó im lặng.
Cơm của cha…
Cũng may tên chủ quán coi như bình thường, gọi là Thiệu Triệt.
Thẩm Tiêu để Lâm Thu Thanh ở bên cạnh chờ, cô qua đó đầu tiên là dùng gậy gỗ gõ cây, thấy không có thứ gì rơi xuống, lúc này mới lấy dao găm bắt đầu ngắt lấy quả.
Những người khác không có công cụ, lo lắng phá hư trái cây, hơn nữa Thẩm Tiêu cũng không nói, bọn họ bèn đứng ở bên cạnh xem.
Khi những quả này đựng đầy một ống trúc, Thẩm Tiêu nhận được nhắc nhở thu về của trung tâm mua sắm ảo: “Một bình quả thần bí biến dị mới, giá cả thu về 1 tích phân. Có thu về hay không?”
Quả nhiên là có thể thu về.
Thẩm Tiêu thu về không gian, tiếp tục ngắt lấy. Chờ hái gần hết toàn bộ quả chín của cây này, cô ước chừng đựng được năm ống trúc.
“Vừa khéo năm ống.” Khi Thẩm Tiêu ở bên cạnh hái, tất cả mọi người đang nhìn: “Dựa theo trước đó chúng ta bàn, năm người chia đều, chính là mỗi người một ống trúc.”
Cô không vội vã chia đồ cho bọn họ, mà là trước tiên nói giá cả thu về của trung tâm mua sắm: “Một ống trúc, trung tâm mua sắm ra giá thu về là 1 tích phân, mà trong một ống trúc có khoảng 50 quả như vậy, cũng chính là 5 quả 0. 1 tích phân. Các anh bán cho trung tâm mua sắm là 1 tích phân, nhưng tôi nguyện lấy giá gấp hai trung tâm mua sắm để thu mua.”
Nói xong, cô mới chia ra cho mọi người.
Bốn người lấy được phần thuộc về mình rất nhanh nhận được nhắc nhở, bọn họ có hơi kinh ngạc vui sướng, không nghĩ tới một thứ như vậy cũng có thể đổi tích phân. Nhưng nhiều như vậy mới 1 tích phân, giá cả có hơi thấp.
“Giá gấp hai phải không?” Lâm Thu Thanh cảm thấy Thẩm Tiêu nguyện ý thu, vậy trái cây này chắc chắn có tác dụng với cô, vì thế anh ta nói: “Nếu không cô lại thêm chút đi? Trung tâm mua sắm cần thứ đó, chắc chắn cũng không kém.”
“Nho rừng khô trung tâm mua sắm cũng thu, 1 bình còn có 5 tích phân, đó cũng là thứ hiếm sao?”
Thẩm Tiêu nói: “Tôi ra giá này đấy. Không chỉ là trái cây, còn có những trái khác sau này tôi đều sẵn lòng lấy giá cao hơn trung tâm mua sắm để thu về.”
“Vậy giao dịch thế nào? Tích phân có thể trực tiếp giao dịch sao?” Tiểu Lâm hỏi.
“Không thể.” Tích phân không thể chuyển đi: “Nhưng tôi có thể giúp các anh lấy tích phân mua đạo cụ với tích phân tương ứng.” Thẩm Tiêu nói.
“À, chúng tôi suy nghĩ cái đã.”
Thẩm Tiêu cũng không sốt ruột.
Hái quả thần bí biến dị xong, khi năm người quay về nhà gỗ đặc biệt kéo dài đường đi một chút, xem có thu hoạch khác hay không, nhưng cả một đường ngoại trừ nhìn thấy một ít nấm ngũ sắc rực rỡ, lại không có niềm vui nào khác.
Trở lại nhà gỗ, trời lại bắt đầu mưa.
Thẩm Tiêu để một quả thần bí biến dị lên lửa nướng, nướng quả thần bí xong ăn vào hương vị trở nên ngọt một chút, hiệu quả vẫn còn. Lại ăn thứ khác, hương vị cũng vẫn thay đổi đủ loại.
Vậy nói cách khác, hiệu quả quả thần bí biến dị quả thực có thể tồn tại khi được nấu.
Thẩm Tiêu định thử một chút.
Thứ này nếu đặt ở thế kỷ 21, làm ra một món ăn bịp bợm cũng không thành vấn đề. Dù sao, ăn một miếng này xuống, không biết miếng tiếp theo chính là vị nào, rất nhiều người đều sẽ tình nguyện vì nó mà trả tiền.
Nhưng cô không xác định trung tâm mua sắm ảo có thể nhận thứ này không.
Những nấu nướng tiến bộ, cũng không chỉ là ở chỗ dũng cảm nếm thử.
Thẩm Tiêu nhìn 34 tích phân của mình một lát, lại nhìn bột mì 10 cân giá 15 tích phân của trung tâm mua sắm, cuối cùng yên lặng tắt trung tâm mua sắm, quyết định ngày mai đi lên núi nhìn xem phía trước có hạt dẻ rừng chín không.
Một đêm không mộng.
Ngày hôm sau bên ngoài còn đang mưa, cũng may trận mưa không lớn, chỉ lất phất mưa phùn, cây hạt dẻ lại không xa chỗ này, hơn nữa trên đường rừng cây rậm rạp, Thẩm Tiêu căng lá chuối tây đơn sơ lên sau núi.
Hạt dẻ rừng trải qua khoảng thời gian này đã chín một ít, Thẩm Tiêu lần lượt thu những quả có gai này vào trong túi.
Bên ngoài hạt dẻ là một lớp gai, sau khi đẩy gai ra, bên trong còn có một lớp vỏ. Điều kiện có hạn, vốn là hạt dẻ nướng lên càng thơm, cũng ngọt hơn một chút. Nhưng ở điều kiện rừng mưa nhiệt đới, dùng cách luộc sẽ có hiệu suất hơn.
Sau khi luộc hạt dẻ phơi khô hơi nước, lại tách vỏ và thịt, Thẩm Tiêu lại nhịn đau rỉ máu mua 200 gram đường mía và 100 gram bơ từ trong trung tâm mua sắm ảo, tổng cộng tốn của cô 19 tích phân.
Ở đây không có rây lọc, Thẩm Tiêu chỉ có thể ra tay giã nhân hạt dẻ đến xúc cảm nhẵn nhụi mới thôi, sau đó bỏ bơ vào trong ống trúc sạch đun nóng, chờ bơ hòa tan, lại bỏ nhân hạt dẻ và đường, cùng với quả thần bí vụn vào khuấy. Mãi cho đến khi bột hạt dẻ không dính tay, Thẩm Tiêu mới lấy ra khuôn định hình.
Nhưng bánh hạt dẻ làm xong rồi, Thẩm Tiêu cũng không có thu được nhắc nhở thu mua của trung tâm mua sắm ảo.
Cô im lặng một hồi, bỏ bánh ngọt vào trong miệng, vị thứ nhất là vị ngọt thật ra cũng không tệ lắm, nhưng vị thứ hai cô lại cảm giác như đang ăn bột ớt.
“…”
Mùi vị này thật ra không tệ hơn quá nhiều với mong muốn của Thẩm Tiêu, nhưng cô tưởng hoặc ít hoặc nhiều trung tâm mua sắm cũng sẽ đưa ra ít giá thu về, nhưng đựng một đống rồi, từ đầu đến cuối trung tâm mua sắm đều không có động tĩnh.
Ấn mở trung tâm mua sắm ảo, Thẩm Tiêu tìm được quán lúc trước nói tay nghề của cô không ra sao, gõ chủ quán nói: “Khi anh làm một phần bánh ngọt, trung tâm mua sắm cũng không ra giá thu về là chuyện gì vậy?”
Bên kia thật lâu không có động tĩnh gì. Khi Thẩm Tiêu cho rằng đối phương không muốn trả lời, rốt cuộc đối phương nhắn lại.
Nhưng lại là một tin rất dài: “Đầu tiên, tôi không có khả năng làm ra thứ không tiêu chuẩn như vậy. Tiếp theo, trước kia tôi còn nghĩ cô có thể vì phản bác lời nói của tôi mà mang kỹ năng nấu nướng của cô đến vả mặt tôi không, hiện tại xem ra là tôi suy nghĩ nhiều, cô chỉ là một dân thường với kỹ năng nấu nướng không đến nổi thềm cửa của trung tâm mua sắm. Vì sao trung tâm mua sắm không ra giá thu về, chính là vì hương vị không được đó. Cô cho là trung tâm mua sắm thật sự cái gì cũng thu à, những người như chúng ta làm được một món ăn, nếu không đạt được tiêu chuẩn của trung tâm mua sắm, ngay cả cơ hội lên kệ hàng cũng không có. Chậc chậc chậc, thế mà cô còn là đầu bếp, nếu không thì cô vẫn sớm đổi nghề đi. Tôi nói thật đấy.”
Thẩm Tiêu tắt khung đối thoại.
Ngay cả tư cách lên trung tâm mua sắm cũng không có.
Thẩm Tiêu lại làm một phần bánh hạt dẻ, lần này bánh ngọt không để quả thần bí biến dị vào. Mới vừa làm xong, nhắc nhở của hệ thống tới rồi, một phần bánh hạt dẻ vô cùng bình thường, trung tâm mua sắm ra giá thu về 2 tích phân.
Lần này mặc dù có giá cả, nhưng chưa thu về nổi vốn.
Thẩm Tiêu bỏ bánh hạt dẻ phía sau vào trong miệng, chỉ hương vị mà nói, quả thật tầm thường. Có thể ăn, nhưng không quá ngon. Ít nhất đặt chung với người khác, tuyệt đối sẽ không trở thành thứ nhất định được chọn.
Không để quả thần bí chính là 2 tích phân, bỏ quả thần bí vào ngay cả tư cách tiến vào trung tâm mua sắm ảo giả cũng không có.
Quả thần bí này có thể nấu cái gì?
Thẩm Tiêu cảm thấy không nên. Không có nguyên liệu nấu ăn không tốt, chỉ có đầu bếp không giỏi.
Nhưng sinh tồn ở rừng mưa nhiệt đới không dễ, ban ngày khi không mưa Thẩm Tiêu còn phải tiếp tục đi ra ngoài thu gom vật tư, đợi trời mưa hoặc là buổi tối mới có thể làm bánh hạt dẻ.
Một cây hạt dẻ rừng đó được Thẩm Tiêu làm từ trình độ mỗi một đĩa 2 tích phân tăng lên tới mỗi một đĩa 5 tích phân, nhưng bánh ngọt bỏ thêm quả thần bí biến dị vào từ đầu đến cuối đều không bán được. Trong lúc đó, bốn người Lâm Thu Thanh vẫn bán quả thần bí biến dị cho Thẩm Tiêu được 8 tích phân. Cùng lúc đó, bọn họ còn phát hiện nguồn gốc của mấy quả khô khác trong hang khỉ, nhưng không trái cây nào có hiệu quả thần kỳ giống như quả thần bí biến dị nữa.
Sau khi chế tất cả quả nho rừng ở chỗ phát hiện thứ hai thành nho khô, Thẩm Tiêu lại thu vào hơn 87 tích phân, cộng 7 tích phân còn lại với thu vào 21 tích phân trong khi bán bánh hạt dẻ, số dư hiện tại của cô là 115. Số tích phân này không tính ít, lại cố gắng gom góp một khoảng, khoảng cách rời khỏi bản đồ này cũng không xa.
Bởi vì đã dùng hết hạt dẻ rừng, Thẩm Tiêu nhìn bơ và đường còn lại, vì không lãng phí những vật tư này, cô lại tiêu 5 tích phân mua một cân bột mì, định thử làm bánh nho nướng và bánh quả thần bí nướng.
Có lẽ có đôi khi thành công chỉ cần một chút ngoài ý muốn.
Khi cô đang làm bánh nướng, bởi vì lúc bà cụ Phạm xuống nhà gỗ không cẩn thận ngã một cái, cô bèn đỡ người quay về nhà gỗ, lại giúp đỡ xem có bị thương đến xương cốt hay không, chờ một loạt chuyện làm xong, cô trở lại bên đống lửa, bánh nướng này đã cứng, đang có xu thế đốt trụi.
Thẩm Tiêu vội vàng thu bánh nướng về, kết quả khi thu miếng nướng đen nhất bên cạnh, trung tâm mua sắm liên tục b.ắn ra ba tin nhắn:
“Kiểm tra ra bánh ngọt sáng tạo kiểu mới, xin kí chủ đặt tên.”
“Một miếng bánh ngọt không biết tên có hương vị bình thường nhưng vẫn chưa có trong trung tâm mua sắm, giá thu về là 0.5 tích phân, có thu về hay không?”
“Kí chủ phát hiện vật phẩm sáng tạo mới, có tuyên bố hay không? ( Chú ý: Chi phí trong kênh mỹ thực là 100 tích phân, chi phí bảng khảo sát ẩm thực là 1000 tích phân, toàn bộ Internet là 10000 tích phân.)
Nhìn thấy ba tin nhắn liên tục bắ.n ra, Thẩm Tiêu có chút dở khóc dở cười.
Cô rất vui sướng khi bỏ quả thần bí biến dị vào trong nấu ăn rốt cuộc có thể được trung tâm mua sắm tán thành, nhưng 0.5 tích phân… Bánh hạt dẻ bình thường cũng không chỉ giá này.
“Gọi là…” Thẩm Tiêu cắn một miếng bánh nướng, khi miếng bánh nướng cháy sém giòn giòn đầu tiên vào miệng, bên trong vị ngọt lẫn thêm một chút đắng riêng biệt của vị cháy.
Có thể là bởi vì có cái này độn thêm, vị đắng giòn của miếng thứ hai không khiến người khác khó có thể chấp nhận, sau miếng thứ ba chua giòn là một loại mùi vị rất độc đáo, tổng thể giống chanh chiên giòn, nhưng lại mang theo vị khét. Hai mùi vị trước đó đầu lưỡi đều chấp nhận được, vị cay của miếng thứ tư và vị mặn của miếng thứ năm cũng trở nên không khó để có thể nuốt xuống, đặc biệt một miếng vị mặn cuối cùng, vị bơ, vị khét của bánh nướng, vào miệng trong ngọt mang theo chút mặn, lại làm cho khuynh hướng của miếng bánh này bay lên một tầng.
Tổng thể mà nói, bánh nướng này xem như tiêu chuẩn trung bình. Có thể ăn, kinh diễm không đủ, ý mới có thừa. Có lẽ đây cũng là lý do trung tâm mua sắm cho 0. 5 tích phân.
“Quả thần bí biến dị mang đến hiệu quả đặc biệt, vậy gọi là bánh nướng thần bí.” Thẩm Tiêu vừa đặt tên vừa từ chối thu về của trung tâm mua sắm ảo, nhưng khi nhìn thấy nhắc nhở thứ ba, cô hơi do dự một chút.
Ý trên mặt chữ ‘Tuyên bố’ rất dễ hiểu, mục thu phí phía sau cũng có thể thể hiện sơ sơ thông báo này có lẽ giống với thứ như, đẩy sản phẩm để cho mọi người biết.
Nếu là đồ ăn bình thường Thẩm Tiêu làm ra cô chắc chắn có tự tin này, nhưng bánh nướng thần bí 0. 5 tích phân này… Cô có thể thu hồi phí tổn sao?
Không không không, không nên nghĩ như vậy.
Thẩm Tiêu đổi vị trí tự hỏi một chút, nếu khi mình tích phân dồi dào, nghe nói có một món ăn kiểu mới như vậy, làm sao lại không sẵn lòng tốn chút tích phân để nếm thức ăn mới chứ?
Đáp án rõ ràng, cô chắc chắn sẵn lòng.
Nghề nghiệp đầu bếp này phát triển mấy ngàn năm, đổi mới đã càng ngày càng khó. Nếu ý sáng tạo của người khác có thể kích phát linh cảm của mình, thứ như tích phân này so sánh ra cũng không quan trọng chút nào, thậm chí, đắt một chút thì đắt một chút, mọi người mua chủ yếu là ý sáng tạo, hương vị xếp tiếp theo.
Nghĩ như vậy, Thẩm Tiêu đột nhiên có hơi nóng lòng muốn thử.
Cô nhìn nhắc nhở của trung tâm mua sắm, cuối cùng tay đặt ở trên kênh thông báo.
Đây là một canh bạc lớn 100 tích phân.
Cô lựa chọn, nhiều nhất thiệt 100 tích phân. Nhưng từ bỏ, cô thực sự có thể sẽ vì vậy mà hối hận rất lâu.
Đời người mà, không thể để lại tiếc nuối.
Thẩm Tiêu lựa chọn tuyên bố trong kênh.
Sau đó, khung trò chuyện của cô bùng nổ.
Là loại bùng nổ thật sự, hơn nữa khung trò chuyện riêng còn đang không ngừng gia tăng.
Thẩm Tiêu nhấn mở khung đối thoại, không ngoài câu hỏi đều là “Món sáng tạo mới?” “Sao trong cửa hàng cô không có?” “Khi nào thì lên quầy?” “Bao nhiêu tích phân?”….
Mà ở trong một đống câu hỏi ngắn gọn như vậy, một người sử dụng quá nhiều dấu câu lại có vẻ càng khiến người ta chú ý.
“????”
“Chỉ dựa vào cô?????”
“Ý sáng tạo??? Món mới????? Trung tâm mua sắm xuất hiện trục trặc hả????”
“Bao nhiêu tiền? Ra giá cho ông đi.”
“Mau!!!!! Ông chờ không kịp rồi!!!!!”
Theo dấu chấm hỏi và dấu chấm than trên khắp màn hình, Thẩm Tiêu có thể nhìn ra sơ sơ sự thay đổi cảm xúc của anh bạn nói nhiều này.
Trước tiên cô không nhìn anh ta, nhìn từng tin nhắn gửi tới của những người khác. Cuối cùng thống kê, tổng cộng có 143 người trò chuyện riêng với cô. Hơn nữa khung đối thoại còn đang liên tục gia tăng, chỉ là chậm hơn lúc trước.
Nhưng, đó là một dấu hiệu tốt. Một cái 0.5, bán ra 100 cái thì chính là 50 tích phân.
Hơn nữa, trung tâm mua sắm đưa ra giá thu về của nó, nếu chính cô tự bán, giá cả có thể tùy ý điều chỉnh. Ví dụ như khi những người ở đây hỏi giá, lúc trước hai bình nho rừng cô để trong cửa hàng đã được người ta lấy giá 10 tích phân để mua, mà giá thu về của trung tâm mua sắm là 5 tích phân.
Bình tĩnh cảm xúc một chút, Thẩm Tiêu ấn mở khung đối thoại với anh bạn nhiều chuyện, cô nhìn tên quán của đối phương, sau đó im lặng.
Cơm của cha…
Cũng may tên chủ quán coi như bình thường, gọi là Thiệu Triệt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook