Trò Chơi Nạp Mạng [vô Hạn]
-
C18: Thời Gian Săn Người
Editor: Minori
【Bây giờ thời gian săn người bắt đầu, 】 Trong bóng tối, giọng nói của cậu bé tràn đầy sự phấn khích khát máu, 【Bác thợ săn à, mau hành động đi! 】
Săn người?
Trong lúc hoảng loạn, những người chơi muốn nấp vào góc tường, nhưng bọn họ chợt nhận ra hai chân của họ dường như chứa đầy chì, chúng quá nặng không thể nào nhấc lên được.
"Toi rồi, tôi không cử động được." Ông chú tóc vuốt keo hoảng sợ nói.
"Triệu Tiền Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương.
Phùng Trần Chử Vệ, Tưởng Thẩm Hàn Dương."
Giọng nói của ông chú tóc vuốt keo gần trong gang tấc, Tống Từ đang điên cuồng đọc nhẩm nhanh Bách Gia Tính cũng thử theo, quả nhiên, hai chân giống như không còn thuộc về bản thân, hoàn toàn không thể điều khiển.
Cậu vặn ống quần bằng cả hai tay để giúp đỡ, cố gắng nhấc chân phải lên, nhưng với tất cả sức lực của mình, cậu chỉ có thể nhấc được khoảng nửa cm.
Đúng lúc này, một cơn gió mạnh ập đến.
Tống Từ chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy một âm thanh giống như tiếng nắm đấm va vào bao cát, sau đó, giống như một con mèo bị vận mệnh véo mạnh vào gáy, cậu bị người ta túm cổ áo xách lên.
Cảm giác ớn lạnh sống lưng như có một luồng điện, khiến cả lưng tê dại.
Xong đời, bị ác ma bắt được rồi, chết chắc rồi! Hy vọng nó không quá đau! Tống Từ cảm thấy trong lòng chợt ớn lạnh, mọi ý nghĩ thoáng qua trong đầu cậu trong nháy mắt.
Mãi cho đến khi xộc vào mũi một mùi thơm mát lạnh dễ chịu, cậu mới chợt nhận ra đó là Đường Tứ!
Sự kinh ngạc vui mừng khi tìm được đường sống trong cõi chết kèm theo cảm giác choáng váng mãnh liệt ấp đến.
Tống Từ thấy mình giống như một chiếc chong chóng lớn hình người, bị xoay trên không trung nửa vòng đến choáng váng.
Khi đèn bật sáng, cậu đã bị lắc lư đến mức trước mắt biến thành màu đen, cậu túm chặt cánh tay Đường Tứ mới gần như đứng yên lại. Nhìn kỹ hơn, cậu đã chuyển từ bên tay trái của Đường Tứ sang bên tay phải.
Tống Từ vừa mới đứng vững, Đường Tứ đã gấp không chờ nổi mà rút cánh tay về, nhân tiện còn dùng bàn tay đeo găng tay da bò cẩn thận phủi vài cái chỗ mà cậu vừa chạm vào.
Tống Từ:..................
Loại cảm giác ghét bỏ vi diệu này, dường như đã từng quen biết.
Nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ ông chú tóc vuốt keo trên mặt đất, những người khác đều đứng vững. Mọi người hai mặt nhìn nhau, cậu bé đó nói thời gian săn người, chẳng lẽ là nói đùa sao?
Ông chú tóc vuốt keo đột nhiên đứng lên, giống con thú dữ phun lửa, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía mọi người, "Là ai đã đá tôi?"
Sau đó ông ta che cái bụng nóng rát, ánh mắt khoá chặt lên người Đường Tứ.
Giữa một đống dép lê và giày thể thao, chỉ có Đường Tứ là đi một đôi giày da đế gân bò*.
*Đế gân bò: sở dĩ có cái tên này là do màu sắc và hình dạng giống gân bò, độ đàn hồi tốt, thoải mái khi mang, chống mài mòn và chống thấm nước...
"Không phải đá," Đường Tứ quơ quơ nắm đấm, giải thích hời hợt, "Chỉ là đánh nhẹ một cái thôi."
Ông chú tóc vuốt keo cảm thấy bị xúc phạm, lập tức nổi giận, nắm chặt tay muốn tiến lên tranh luận với Đường Tứ.
"Phụt!"
Một dòng máu tươi bắn tung tóe lên má trái của ông ta.
Ông ta khiếp sợ quay đầu, chỉ thấy người mặc áo khoác đen bên cạnh đang luống cuống tay chân che cổ, ở giữa khe hở ngón tay và ngực vẫn còn máu phun như suối chảy.
Ông chú tóc vuốt keo:..................
"Rầm." Bức tường phía trước bên trái đột nhiên đổ một nửa, trên tường để lại vài nhát chém sắc bén, giống như một móng vuốt của một con sói cực lớn.
Người mặc áo khoác đen cũng nhẹ nhàng quỳ xuống theo tiếng đổ xuống, ngã xuống đất thành mấy mảnh, mọi người mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
Người bị săn lùng là người mặc áo khoác đen! Ác quỷ giết người kia đã ra tay từ lâu rồi!
Phía sau người mặc áo khoác đen chính là vị trí đứng ban đầu của ông chú tóc vuốt keo, nếu ông ta không ngồi xuống, kết quả không cần nói cũng biết. Một đấm kia của Đường Tứ đã cứu ông ta một mạng.
"Cảm ơn!" Tống Từ xoa cổ nói lời cảm ơn với Đường Tứ khi nhận ra muộn màng, căn cứ theo vị trí của mình, nếu không có Đường Tứ, không chừng cậu cũng đã sớm bị lưỡi đao chém tới, máu phủ kín cổ họng.
"Không có gì, chỉ là tôi không muốn làm quả phu mà thôi." Đường Tứ bình thản kéo vạt áo nhăn nhúm của mình
Tống Từ:..................
Đó là một kỹ năng tổ đội tạm thời, vì vậy chúng ta đừng nhập vai như vậy, được chứ?
【 Ha ha ha, chơi vui thật đấy. 】
Trong mùi máu tanh nồng nặc khắp phòng, tiếng vỗ tay của cậu bé vang lên.
【Vậy thì thợ săn giết người à, lần sau chúng ta sẽ chọn ai đây?】
Giọng nói của cậu bé ngây thơ mà tàn nhẫn, người nghe được cũng hãi hùng khiếp vía.
Lần sau, còn có lần sau sao?
Ông chú tóc vuốt keo và đôi tình nhân trẻ nhanh chóng kéo ra khoảng cách với mọi người, ngạc nhiên không xác định nghi ngờ những người khác.
Trong phòng chỉ có tám người, Tống Từ, Đường Tứ, Trương Trì, gã búi tóc, đôi tình nhân trẻ, gã để tóc bổ luống và ông chú tóc vuốt keo. Không thể nghi ngờ, thợ săn giết người trong miệng cậu bé, lúc này khẳng định đang đứng trong số bọn họ.
Gã để tóc bổ luống, ông chú tóc vuốt keo, đôi tình nhân trẻ cảnh giác lui càng lúc càng xa, chỉ có gã búi tóc không lùi mà tiến lên, đi tới bên thi thể ngườu mặc áo khoác đen, ngồi xổm xuống, nghiêm túc đánh giá những mảnh xác máu me be bét.
Có bác sĩ xông lên phía trước, nhóm Tống Từ không đi qua nữa, rốt cuộc áp lực tâm lý khi đối mặt với xác chết là quá lớn.
"Chậc!" Gã búi tóc vừa nghiêng đầu đánh giá, vừa ghét bỏ nói, "Kỹ thuật thật sự thô bạo."
Mọi người:..................
"Mặt cắt của vết thương rất gọn gàng, rõ ràng là do một công cụ sắc bén như lưỡi dao gây ra." Một lúc sau, gã búi tóc đứng dậy, nhìn vài người xung quanh. "Ngoài ra, người này không biết nhiều về cấu tạo cơ thể con người, hạ đao không có trình tự, nói ngắn gọn chính là chém lung tung."
"Ai, rốt cuộc là ai?" Cô gái trong đôi tình nhân giống con thỏ bị hoảng sợ, hoang mang.
"Đầu tiên có thể bài trừ cậu ấy, anh ta, còn có ông ta nữa," gã búi tóc lần lượt chỉ vào Tống Từ, Đường Tứ và ông chú tóc vuốt keo, khi đèn sáng tay của Đường Tứ vẫn chưa buông khỏi cổ áo của Tống Từ, thêm phản ứng của ông chú tóc vuốt keo nữa, rất rõ ràng Đường Tứ đã cứu hai người.
"Mặc dù tôi biết rất rõ cấu tạo cơ thể con người, nhưng suy xét đến kết luận vụ chém lung tung là do tôi đưa ra, năm người còn lại, bao gồm cả tôi thì,"mắt kính của gã búi tóc lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, "Tất cả đều bị nghi ngờ là ác quỷ."
"Chỉ bằng việc cứu hai người là có thể loại trừ anh ta sao? Trong số chúng ta, người có kỹ năng tốt nhất và nguy hiểm nhất chính là anh ta. Nói không chừng anh ta đã cứu hai người bọn họ để che đậy hành vi giết người của mình." Gã để tóc bổ luống không đồng ý với kết luận củ gã búi tóc, nhanh chóng phản bác.
"Nếu anh ta có thể cứu hai người và giết một người trong vài giây khi đèn tắt, rõ ràng không có ai trong chúng ta ở đây là đối thủ của anh ta," gã búi tóc khẽ nhếch khóe môi, "Nếu anh ta là thợ săn, chỉ cần tàn sát tất cả là được rồi, còn cần làm việc thừa thãi để che giấu sao?"
Gã để tóc bổ luống:..................
"Vậy vì sao hai người bọn họ có thể loại trừ?" Chàng trai trong cặp tình nhân trẻ khó hiểu nói.
Ánh mắt Đường Tứ sắc bén kéo kéo bao tay, "Bởi vì bọn họ không thể gạt được tôi ở khoảng cách gần nhất."
Chàng trai:..................
Ông chú tóc vuốt keo tiến lại gần Đường Tứ và Tống Từ, cảnh giác nhìn nhóm gã búi tóc, "Nếu thợ săn ở trong số bọn họ, mà chúng ta lại hành động cùng họ vậy có phải sẽ quá nguy hiểm hay không?"
"Lục soát người đi! Nếu hung khí là dao, lục soát người chẳng phải sẽ biết sao?" Gã để tóc bổ luống đề nghị nói.
Gã búi tóc nhướng mày không bày tỏ ý kiến.
Bốn trong số năm nghi phạm là nam giới, nên họ đã tìm kiếm từng người một. Không có vết máu trên người của mọi người, ngoại trừ một con dao phẫu thuật trong túi gã búi tóc, còn lại không tìm thây thứ gì tương tự như một con dao.
Con dao mổ của gã búi tóc trông giống như đã được sửa đổi, được khoan một lỗ trên cán dao, phía dưới móc có một tấm thẻ nhỏ bằng bạc và dòng chữ Một dao năm trăm được in trên đó.
"Một dao năm trăm là có ý gì?" Trương Trì khó hiểu hỏi.
Gã búi tóc nhún vai, "Tìm tôi mổ chính, một dao năm trăm."
Phẫu thuật còn m bàn theo dao sao? Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Tuy nhiên, mặc dù dao mổ của gã búi tóc rất sắc bén, nhưng chiều dài của lưỡi dao không bằng một phần ba độ dày thân thể của người mặc áo khoác đen cứng cáp, hoàn toàn không thể cắt cơ thể anh ta thành xác chết trong chốc lát.
Tuy rằng không thể lục soát người cô gái, nhưng cách ăn mặc bó sát người của cô, cũng không thể nào giấu một con dao lớn được.
"Nếu mọi người đều trong sạch, vậy thợ săn giết người gì đó, liệu có phải là cố làm ra vẻ huyền bí, khiến chúng ta nghi ngờ lẫn nhau không?" Gã để tóc bổ luống nói.
"Thật quá độc ác đi!" Chàng trai trong đôi tình nhân trẻ hung hăng đập nấm đấm.
"Không, có lẽ còn có khả năng khác," gã búi tóc chậm rãi xoay con dao phẫu thuật tay, "Cũng có thể là sách đạo cụ hoặc là kỹ năng tạm thời, dù sao đây cũng là ở trong mật thất."
Mọi người thở dài, nếu là sách đạo cụ, vậy bọn họ nhất thời tìm không ra.
"Chỉ có thể đi một bước tính một bước."
"Nhưng mà, nếu kẻ đó thật sự ở giữa chúng ta, cứ như vậy để mặc hắn......" Ông chú tóc vuốt keo vẫn có chút lo lắng bị đánh lén, lo sợ bất an, muốn nói lại thôi.
Đi lại cùng một người như vậy, chẳng phải là gắn một quả bom hẹn giờ trên người sao?
Ai có thể yên tâm?
"Yên tâm, tuy rằng không biết nhiệm vụ cụ thể của thợ săn có gì khác với chúng ta, nhưng hiện tại xem ra, năng lực của kẻ đó rõ ràng cần có điều kiện," gã búi tóc nhún vai, "Ví dụ như khi đèn tối."
Tống Từ gật đầu tán đồng, cho dù trước mắt gã để tóc bổ luống là người cuối cùng ra khỏi phòng, thì trong thời gian ở chung với bọn họ cũng có khá nhiều cơ hội có thể xuống tay, những người khác thì càng không phải nói.
Trước đây ác ma không ra tay, lời giải thích hợp lý nhất là kẻ đó không thể tuỳ ý giết người và cần điều kiện nào đó.
Ví dụ, Thời gian săn người mà cậu bé đã thông báo.
"Nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta lúc này vẫn là tìm ra chìa khóa!" Gã búi tóc kết luận.
Biện pháp tốt nhất để thoát khỏi nguy hiểm chính là nhanh chóng cầm được chìa khóa và rời khỏi mật thất.
"Ầm ầm ầm." Mặt đất khẽ rung chuyển lên, bên cạnh truyền đến một âm thanh quen thuộc
Mọi người nhất thời có chút hoảng hốt, nhìn thấy Đường Tứ sải bước đi về phía W2, mới đột nhiên phản ứng lại, lại có phòng mở ra!
Mã mở cửa mà bọn họ chờ đợi đã xuất hiện!
***
Tác giả có lời muốn nói:
Chế từ của Đường Tứ trong rạp hát nhỏ mini:
Tống Từ [cười nhạo]: Quả phu? Chỉ có người goá vợ và quả phụ được chứ? Quả phu là cái gì?
Đường Tứ [chém đinh chặt sắt]: Người đàn ông có bạn đời đã chết được gọi là quả phu.
Tống Từ [không phục]: Ai nói?
Đường Tứ [đúng lý hợp tình]: Tôi.
Tống Từ:............
Anh tự mình biên soạn từ điển Tân Hoa được rồi đấy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook