Trò Chơi Nạp Mạng [vô Hạn]
C19: Người Chơi Số 1

Editor: Minori

Mọi người đi theo sau Đường Từ, tất cả chạy tới W2, chỉ thấy bức tường đối diện W3 mở ra, một cô gái mặc váy xếp ly với kiểu tóc Bob đi ra.

Nhìn thấy mọi người, cô thở phào nhẹ nhõm, kiệt sức ngồi dưới đất dựa vào tường.

Căn phòng phía sau cô cũng là hình tam giác, trên sàn nhà màu lam sơn chữ B5, trên bức tường màu đen viết một bài thơ acrostic*.

*Acrostic (hay thể thơ chữ đầu) là chữ cái đầu tiên của mỗi dòng viết ra một từ, thông điệp hoặc bảng chữ cái.

Bước vào B5 còn có một phòng hình tứ giác tương tự như W10, trên sàn sơn chữ W4, trên bức tường đen hai bên được dán đầy giấy báo tiếng Anh.

Trong phòng không còn có ai khác ngoại trừ cô gái tóc Bob.

Gã búi tóc lấy nhật ký của hai phòng ra. Ông chú tóc vuốt keo thò lại gần muốn nhìn, nhưng đột nhiên nhớ tới đối phương có thể là thợ săn, liền nhảy ra như cái lò xo.

Gã búi tóc nhướng mày chế giễu, liếc qua một cái rồi đưa nhật ký sang cho Tống Từ.

Ông chú tóc vuốt leo lập tức yên tâm vây quanh.

【Ngày 12 tháng 3, thời tiết nắng ấm, bác sĩ nói Bé Ngoan rất thông minh, nếu huấn luyện tốt có thể tham gia thi đấu. Dựa theo những gì bác sĩ nói, tôi đã chuẩn bị một kế hoạch huấn luyện cho Bé Ngoan, Bé Ngoan của tôi sẽ trở thành thú cưng mạnh mẽ nhất.】

【Ngày 18 tháng 3, thời tiết rất đẹp, tôi rất buồn. Hôm nay tôi đưa Bé Ngoan đi tắm, Bé Ngoan không nghe lời mà lẻn đi, còn vô tình làm bản thân bị ngã gãy chân. Mẹ rất tức giận.】

Tống Từ đang đọc hai trang nhật ký thì Đường Tứ bước tới, lặng lẽ mở lòng bàn tay ra trước mặt cậu, trên găng tay da là hai hạt châu một xanh và một vàng.

Thanh kim thạch và âm kim!

Bây giờ chỉ thiếu một viên tố kim.

Mọi người vốn còn nửa tin nửa ngờ về suy luận của Tống Từ, nhưng giờ đây khi chất liệu của hai hạt châu đó nằm trong dự đoán của cậu, mọi người đã hoàn toàn bị thuyết phục.

Căn phòng có đuôi số 8 bây giờ vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì.

Tống Từ âm thầm lướt qua tám trang nhật ký trước mắt, vốn dĩ cậu cảm thấy thông tin về chìa khóa mật thất rất có thể được giấu trong những trang nhật ký này, nhưng tám cuốn mà cậu lấy được dường như không có thông tin gì.

Phải mở ra phòng cuối cùng, mới có manh mối ư?

Vì sao hình dạng và màu sắc của những căn phòng này lại kỳ lạ như vậy?

Nếu giống như Trương Trì đã nói trước đó, người bạn mà cậu bé đang tìm kiếm chính là thú cưng được nhắc đến trong trang nhật ký này, vậy thì thú cưng đó sẽ được giấu ở đâu?

Chẳng lẽ...... Cậu nghĩ tới một khả năng.

【Sói ~ già ~ sói ~ già ~ mấy ~ giờ rồi】 Giọng nói lanh lảnh của đứa trẻ vang lên khắp các phòng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tống Từ.


【 Một giờ rồi ~】 cậu bé vui sướng trả lời.

Mọi người sững người tại chỗ khi nghe thấy âm thanh, sau khi cậu bé nói một lúc, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, may mà lúc này không phải là lúc săn người.

"Không tìm ra tên đó, tôi luôn cảm thấy không yên tâm." Ông chú tóc vuốt keo lo sợ bất an nói.

"Tên nào?" Cô gái tóc Bob khó hiểu.

"Thợ săn giết người."

Cô gái tóc Bob trong phòng hoàn toàn không biết thời gian săn người, nên ông chú tóc vuốt keo đã giải thích tình hình vừa rồi cho cô ấy.

"Bị động như vậy? Tôi còn tưởng có một cơ chế tương tự như ma sói, có thể bầu chọn người." Cô gái tóc Bob thất vọng nói

"Chúng ta cùng nhau tìm xem, xem còn manh mối nào khác không." Ông chú tóc vuốt keo không thể ngồi yên. Chờ đợi ở đó, càng đợi càng thấy lo sợ, vì vậy tốt hơn hết nên tìm việc gì đó để làm.

Hầu hết mọi người đều nghe theo kiến nghị của ông ta và tản ra thành tốp năm tốp ba, chỉ có Tống Từ, Đường Tứ, Trương Trì và gã búi tóc đứng yên không di chuyển.

Bọn họ đều mơ hồ cảm thấy, là một vở kịch xuất hiện cuối cùng, căn phòng phía sau bức tường hẳn là cực kỳ nguy hiểm. Lúc này, cách tốt nhất là nên nắm bắt thời gian để nạp năng lượng.

Đường Tứ và gã búi tóc đều đứng thẳng tắp, Tống Từ quay đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay gã búi tóc, lười biếng ngồi xuống bên ngưỡng cửa của W2 và B5. Còn thuận tay kéo Trương Trì ngồi xuống.

Gã búi tóc kỳ lạ nói, "Cậu làm gì vậy?"

"Bật chế độ tiết kiệm pin." Một cách tay mềm oặt của Tống Từ đặt lên người Trương Trì mượn lực, một tay khác đấm đấm hai chân nhức mỏi. Lượng pin của cậu đã giảm xuống dưới 10%, nếu không bớt dùng chút lại, thì có khả năng sập nguồn bất cứ lúc nào. Tuy rằng hiện tại không dám ngủ, nhưng vẫn có thể nghỉ chân, nhắm mắt dưỡng thần chứ.

"Thật sự không bắt thợ săn ra sao?" Trương Trì nói.

"Võ công trong thiên hạ, chỉ cần tốc độ nhanh, không gì không phá nổi." Tống Từ nhắm mắt lại giọng điệu như cao thủ võ lâm.

Thợ săn tương đương với quy tắc buộc phải loại bỏ của mật thất trước đó, mật thất phá giải càng nhanh thì càng ít không gian cho thợ săn phát huy. Nếu cứ ám ảnh bởi việc tìm kiếm kẻ đó sẽ chỉ lãng phí thời gian và lệch khỏi quỹ đạo trọng tâm. Huống hồ còn có bùa hộ mệnh là Đường Tứ đây, sao phải lãng phí sức lực làm gì?

Nhìn dáng ngồi ngoắt nga ngoắt ngoẻo của Tống Từ, Đường Tứ nhíu chặt mày, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng không nỡ nhìn thẳng đành phải dời ánh mắt đi. Để chuyển hướng sự chú ý của mình, anh bắt đầu tỉ mỉ nắn thẳng lại cổ tay áo gió.

Gã búi tóc không có việc gì làm đút hai tay vào túi, nhìn chằm chằm Đường Tứ, không ngừng nhìn trái nhìn phải.

Ánh mắt trắng trợn khiến người ta không chịu nổi, Đường Tứ nhướng mày, "Có chuyện gì sao?"

"Khuôn mặt này của anh quá hoàn hảo." Gã búi tóc vẻ mặt nghiêm túc cảm thán.

Đường Tứ:..................

"Đúng vậy, rất đẹp trai, đẹp trai tuyệt vời, nếu tôi là con gái, nhất định sẽ gả cho anh." Trương Trì bên cạnh vẻ mặt cũng mê luyến phụ họa.

Đường Tứ siết chặt nắm tay đầy vẻ uy hiếp, Trương Trì và gã búi tóc biết điều im lặng.


Muốn nói đến hoàn hảo thì người đàn ông cao lớn mới là hoàn hảo đước chứ! Thẩm mỹ của hai cậu là gì? Tống Từ nhắm mắt dưỡng thần nên không nhìn thấy nắm đấm, yên lặng chửi thầm.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt, thời gian cậu nhóc thông báo đã đến bốn giờ, không xuất hiện thời gian săn người, thợ săn thật sự không có ra tay nữa.

Chỉ là, căn phòng còn lại kia vẫn chưa có chút động tĩnh nào.

Lâm vào cảnh khốn cùng vẻ mặt mọi người đều nôn nóng, thậm chí không ít người còn lo sợ bất an mà suy đoán, người trong phòng kia hẳn là đã chết từ lâu rồi đi?

Trương Trì sốt ruột đến độ quay mòng mòng, nếu như còn kéo dài vô thời hạn như này nữa, bọn họ coi như xong luôn!

Khi phòng W3 bên cạnh cuối cùng cũng truyền đến âm thanh ầm ầm, mọi người thậm chí còn tự hỏi liệu bọn họ có phải bị ảo giác hay không.

"Con mẹ nó, cái bản đồ quái quỷ này, chọc mù hai mắt ông đây rồi. "Người mặc áo thun xanh lá vừa đi ra vừa dụi mắt.

"Cám ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng ra rồi."

"Làm tốt lắm!"

Gã để tóc bổ luống và Trương Trì kích động tiến lên, liên tiếp cho người mặc áo thun xanh lá hai cái ôm, khiến cho đối phương không thể hiểu được.

Căn phòng hình tam giác, sàn nhà màu trắng sơn dòng chữ W8.

Hạt châu móc trên dây đèn quả nhiên là hạt tố kim mà Tống Từ đã nói.

Nhật ký W8 bị ném trên mặt đất, Trương Trì nhặt lên đưa cho gã búi tóc và Tống Từ ở phía sau, mọi người cùng xúm lại nhìn, 【Ngày 6 tháng 3, thời tiết trong lành, tôi đã nghĩ ra một sáng kiến, tôi sẽ viết nhật ký quan sát thú cưng trong bài tập về nhà, như vậy mẹ có thể đồng ý cho tôi nuôi thú cưng rồi!】

Cảm giác như nó vẫn không có tác dụng gì.

Tống Từ lần lượt đặt chín hạt châu vào các lỗ trong phòng W2 theo thứ tự từ nhất phẩm đến cửu phẩm.

Mọi người nhìn chằm chằm vào bức tường và nín thở theo bản năng.

Rầm rầm rầm, bức tường chậm rãi hạ xuống, lộ ra không gian mới tinh.

Trên tràn nhà sơn màu trắng với dòng chữ W1.

Phòng số một.

Đó là một không gian hoàn chỉnh hình vuông với cả bốn bức tường đều được sơn đen. Hình dạng bình thường, sáng sủa, yên tĩnh và trống trải, với bầu không khí giống như phòng trưng bày nghệ thuật.

Tuy nhiên, những bức tường đen xung quanh lại mang đến cảm giác lạnh lẽo nghiêm nghị, xơ xác tiêu điều cho căn phòng này, khiến người ta có chút bất an.


Ở giữa phòng còn có bốn cánh cửa nằm trên sàn nhà.

Cửa!

Có thể đi ra ngoài!

Nhìn thấy những cánh cửa đó, mọi người không khỏi có chút kích động.

Gã mặc áo thun xanh gần ngưỡng cửa nhất lo lắng bước vào, nhưng lại bước vào không khí.

Sàn nhà vỡ tan như bong bóng xà phòng trực tiếp biến mất!

"A!" Anh ta hét lên và ngã xuống.

Những người khác đều giật mình sợ hãi, có sàn nhà giả sao?

Tiếng hét thảm thiết của áo thun xanh còn chưa dứt thì âm thanh điện tử đột ngột vang lên, 【Trò chơi vấn đáp phà sẽ bắt đầu sau 10 giây. Các bạn vui lòng chọn điểm bắt đầu và trả lời các câu hỏi theo thứ tự đèn đã chọn.

Trả lời đúng sẽ được thưởng điểm tích luỹ tương ứng với câu hỏi, trả lời sai sẽ bị trừ điểm tích luỹ tương ứng, hết thời gian và từ chối trả lời coi như trả lời sai.

Tính cả số điểm ban đầu, mỗi khi được 5 điểm tích luỹ, bạn có thể tiến lên một bước cho đến khi về đích.】

Âm thanh điện tử đã kết thúc thông báo, Soạt! Soạt! Soạt! Mấy dãy đèn sáng rực nối tiếp nhau chiếu sáng cả không gian khiến người ta khó có thể mở mắt được.

Sàn trong phòng về cơ bản đã biến mất, chỉ còn lại cánh cửa ở giữa và một vài mảnh sàn lơ lửng gần ngưỡng cửa. Những nơi ban đầu lát sàn nhà tràn ngập sương mù trắng xóa, ngăn cản phía dưới kín mít đến mức không thể nhìn thấy vật gì.

Bởi vì không nhìn thấy gì ngược lại càng làm cho con người ta thấp thỏm bất an hơn.

Gã búi tóc ngồi xổm xuống, cẩn thận chọc chọc miếng sàn nhà trước mặt kia, sau khi xác định không có vấn đề mới đứng lên.

Những người khác sôi nổi học theo.

Trương Trì cuốn chín trang nhật ký lại, cuộn lại rồi vung vẩy trong tay như một cây gậy bóng chày, kiểu muốn dùng nó phòng thân.

Tống Từ không bình luận gì về khả năng phòng thủ của cuộn giấy đó, dùng đế dép Pikachu chà xát lên sàn kính dưới chân mình, nhìn làn sương trắng bên cạnh, cậu chợt nhớ đến những đám mây lớn mà cậu nhìn thấy bên ngoài cửa sổ trước khi đến đây, trong lòng nảy lên dự cảm không lành.

Mỗi miếng sàn khoảng một mét vuông. Có người tình cờ đứng trong ô vuông, ô vuông đó liền phát sáng màu xanh lục. Ô không có người hoặc có nhiều người đứng đang nhấp nháy ánh sáng màu đỏ.

Trương Trì đang bước lên mép ô vuông của Tống Từ, cậu ta ngập ngừng lùi lại một bước rồi bước vào ô vuông bên cạnh, hai ô vuông đồng thời phát sáng màu xanh lục.

Mọi người lập tức hiểu được, ô vuông chính là điểm bắt đầu, điểm bắt đầu của mỗi người không thể trùng nhau.

Tuy rằng mọi người đều vội vã tìm kiếm ô vuông thuộc về mình, nhưng hình ảnh tấm kính mỏng manh, dễ vỡ khiến ai cũng bất giác bước đi nhẹ nhàng và thận trọng khi đi trên loại sàn này.

"A!!!" Cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi.

Tống Từ theo tiếng hét nhìn lại, là đôi tình nhân ban nãy. Cô gái cột tóc đuôi ngựa sắc mặt trắng bệch, cố gắng túm chặt cánh tay bạn trai, mới không trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, "Dưới...Phía dưới..."

Mọi người cúi đầu nhìn dưới chân, vô cùng sợ hãi.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, mấy thứ như sương mù dưới sàn nhà dần dần tản đi, lộ ra thành phố quen thuộc đang nằm dưới chân bọn họ.


Những mái nhà cao thấp đan xen, đường phố tấp nập xe cộ qua lại.

Góc nhìn quá cao đột ngột đè nén các tòa nhà thường thấy gấp mấy lần, cảm giác sai lệch gây ra bởi sự giảm mạnh tầm nhìn xé toạc dây thần kinh, khiến người ta hoa mắt chóng mặt, lạnh sống lưng.

Nhìn xuống đột ngột chẳng khác nào đứng ở vực thẳm, bất cứ ai cũng phải hoảng loạn, sợ hãi.

Căn biệt thự kỳ lạ này vậy mà bay trên đỉnh Tô Hàng một cách khó tin!

Có hai người đại khái sợ độ cao, ngồi sụp xuống sàn nhà.

Hai chân Tống Từ cũng mềm nhũn không kém, vì để tránh cho quá mất mặt, cậu ra vẻ nhẹ nhàng ngồi trên sàn nhà.

"Đàn anh à, anh đã từng nghe câu nói này chưa?" Trương Trì nhìn dưới chân, cảm thấy lúc này giống như trước trận đấu, adrenaline trong lòng đột nhiên dâng lên, "Khi bạn nhìn chằm chằm vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn chằm chằm bạn."

"Cậu nghĩ nhiều rồi, vực thẳm có lẽ không muốn nhìn chằm chằm cậu đâu, nó chỉ là giám thị cậu mà thôi." Tống Từ dội gáo nước lạnh, lúc này quá phấn khích cũng không tốt.

Trương Trì mặt ủ mày chau nhìn Tống Từ, đàn anh à, chúng ta có thể không nói về kỳ thi được không?

Sau khi mọi người đều đứng yên, ánh sáng màu xanh lục trên tấm kính dày hội tụ thành những con số khác nhau, dưới chân Tống Từ là 20, Trương Trì bên trái là 10, Đường Tứ bên phải là 0.

Ô sàn dưới chân mỗi người bắt đầu di chuyển về phía trước dựa theo giá trị điểm tích luỹ, điểm tích luỹ của Tống Từ là cao nhất, vị trí di chuyển cũng là một trong những vị trí tốt nhất, chỉ cách bục ở giữa hai bước chân.

"Đàn anh à, của anh vậy mà nhiều gấp đôi em luôn!" Trương Trì dùng gậy giấy trong tay chỉ vào con số dưới chân Tống Từ oa oa hét lớn.

Nghe thấy lời cậu, tất cả mọi người đều dồn một cái nhìn ngạc nhiên. Tống Từ nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy rằng hầu hết các số dưới chân của những người khác đều là 2 hoặc 3, thậm chí còn giống với số 0 của Đường Tứ, cậu và Trương Trì là người có hai chữ số duy nhất.

Âm thanh điện tử lạnh lùng đột nhiên vang lên, không có một chút cảm xúc, 【Người chơi số một, xin hãy chú ý nghe câu hỏi.】

Khi sàn nhà dưới chân Trương Trì sáng lên theo giọng nói, cậu vẫn còn đang duy trì tư thế chỉ về phía Tống Từ.

"Tôi là số 1 sao?" Cậu không thể tưởng tượng mà chỉ vào chóp mũi của mình.

Mười ô sàn, chín người chơi, Tống Từ đứng gần như ở chính giữa, cậu đứng ở bên tay trái Tống Từ, xung quanh đều có người, làm sao cậu lại bị xếp là số 1 chứ?

Nhưng mà, âm thanh điện tử hoàn toàn không để ý tới nghi ngờ của cậu chút nào, gằn từng chữ một nói,

【 Câu hỏi trắc nghiệm, thời gian giới hạn là 10 giây, đơn vị nào sau đây không phải là đơn vị số lượng?

A, không thể tin được B, không thể nói được C, không thể ước lượng được 】

Haaả???

Lông mày Trương Trì nhíu chặt lại, ở đây có đơn vị số lượng sao?

Ngay phía trên căn phòng, con số đếm ngược màu đỏ đã nhảy lên,

10,

9,

...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương