Trò Chơi Hệ Sinh Hoạt
Chương 43: Điện Thoại

Vì đồng chí Giang Kiến Khang nhiệt tình giữ lại nên mọi người trong câu lạc bộ cờ tướng đều ở lại nhà hàng ăn một bữa cơm tối.

Sau khi ăn xong, Lưu Thiến quyến luyến nhìn chằm chằm mâm giò lớn trên bàn, ngay cả nước canh cũng không chừa bị cô ấy lấy ra chan canh ăn đến mức bóng loáng sạch sẽ như là bị liếm qua vậy, mắt nước mắt lưng tròng nói:”Chờ tôi có tiền rồi, mỗi ngày đều sẽ ăn giò!"

Lý tưởng thật vĩ đại.

Khuya hôm nay Lưu Thiến hoàn toàn cho mình thả ga, phát huy xứng đáng thực lực của bản thân, liên tiếp ăn sáu chén cơm một chút cũng không khách khí.

"Thiến Thiến, em bình thường ở trường học cũng ăn nhiều như vậy sao?” Hà Giai Tuệ xoa bụng của mình hỏi, vừa rồi cô ấy không khống chế được ăn nhiều hơn nửa bát cơm, bây giờ no đến mức chịu không nổi.

"Không có, bình thường em chỉ ăn bốn chén cơm thôi.” Lưu Thiến nói.

Mọi người:...

"Ăn được là tốt, ăn được là tốt!” Giang Kiến Khang vui vẻ hớn hở khen.

Đồng chí Vương Tú Liên nghe lời này của Lưu Thiến ánh mắt liền sáng lên:”Cô gái này tốt nha, nói năng nhẹ nhàng, ăn được uống được, dáng người khá tốt!"

Giang Phong: ? ? ?

Tại sao từ mà đồng chí Vương Tú Liên hình dung nghe có vẻ quen như vậy nhỉ?

Đợi một chút 【 Tâm nguyện của mẹ 】!

Đồng chí Vương Tú Liên, bà tỉnh táo chút!

Mọi người còn lại đều tự xác định nhiệm vụ của mình, ngày mốt câu lạc bộ sẽ chiêu tân người mới, nhiệm vụ của mỗi người đều rất gian khổ. Thời gian không còn sớm, mọi người liền tự giác ra về.

"Bố, bác cả gần đây rất bận sao?” Giang Phong vào phòng để đồ linh tinh lấy bột mì.

"Bác cả của con đã hai tháng không nhận được đơn làm ăn nào, có cái gì để bận chứ.” Quả nhiên không hổ là anh em ruột, Giang Kiến Khang nói chuyện không ngại thọc dao găm vào.

Giang Phong gật đầu, lấy điện thoại ra gọi điện cho đồng chí Giang Kiến Quốc.



"Alo, Tiểu Phong à! Sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho bác thế!” Đầu bên kia điện thoại có tiếng TV rất ầm ĩ, một người phụ nữ đang khóc và bà mẹ chồng độc ác đang la hét, nghe có vẻ giống như bộ phim tình cảm yêu thích của bác gái về đạo đức gia đình thì phải.

"Bác cả, bác gần đây làm ăn như thế nào?” Giang Phong khách sáo hỏi.

"Làm ăn rất tốt, kỹ thuật của bác cả con còn không biết sao? Nhất đẳng đấy! Ngày hôm nay bận không chịu nổi!” Giang Kiến Quốc lớn giọng nói khoác.

Giang Phong: ...

"Là như vậy, cuối tuần ông nội muốn tới thành phố A, nếu bác bận cháu sẽ tìm chú tư bàn."

"Không vội, không vội, bác cả của con là con trai lớn nên việc chiếu cố ông cụ là điều phải làm, nếu không người khác sẽ nói bác bất hiếu đấy Tiểu Phong ạ, không cần làm phiền nhà chú tư, ngày ngày bọn họ đi cửa hàng thú cưng quét dọn phân cho mấy con mèo chó kia cũng bận rộn mà, cũng không vệ sinh nữa. Bác cả của con có nhà lớn, ông cụ ở cũng yên tâm, đến ở nhà bác cả đi, con nói với ông cụ, ở nhà ta!” Giang Kiến Quốc bắn súng liên thanh, một hơi nói hết.

"Bác cả buôn bán không phải còn bề bộn sao?"

"Vội gì, chuyện mở cửa tiệm nào có quan trọng bằng việc chiếu cố ông cụ, bác cả ngày mai sẽ đóng cửa tiệm! Con nói với ông nội, nhà bác cả của con lúc nào cũng hoan nghênh ông qua ở! Muốn ở bao lâu thì ở, tốt nhất không cần đi!"

Về phần tại sao muốn Giang Phong qua liên lạc, bởi vì thiên phú nấu nướng của năm anh em nhà họ Giang năm đó thật ra đều thuộc về Giang Kiến Quốc, nhưng tâm tư của ông căn bản không đặt vào việc nấu nướng nên ông cụ cũng chỉ có thể tùy ý để ông làm nghề may vá.

Kết quả Giang Kiến Quốc vì theo đuổi bác gái, lần nữa làm lại nghề nấu nướng, một tay bánh ngọt làm đến xuất thần nhập hóa, ông cụ vốn tưởng rằng ông muốn làm đầu bếp nên dốc túi giúp đỡ, còn vui vẻ vô cùng, kết quả Giang Kiến Quốc theo đuổi được bác gái rồi lại không học nấu nướng nữa mà chạy về đi làm may vá hạng ba. Làm ông cụ giận đến mức, thề độc, trừ khi Giang Kiến Quốc chủ động chạy đến trước mặt ông cụ cầu xin và chịu bị mắng thì tuyệt sẽ không liên lạc với ông ấy nữa.

"Cái kia, bác cả, con muốn xin bác giúp một việc.” Giang Phong rốt cuộc cũng đi vào chủ đề chính.

"Việc gì, chỉ cần bác cả của con có thể giúp thì sẽ giúp.” Nghe nói ông cụ muốn tới thành phố A, trong lòng Giang Kiến Quốc vui vẻ miệng đáp ứng liên tục.

Ngày ngày bị mắng cũng không hề gì, ông cụ tới đồng nghĩa là thức ăn sẽ từ cho heo ăn một phát thăng cấp thành mãn hán toàn tịch.

Cho dù ông cụ không chào đón ông, cũng không để chú ba đói bụng, còn có chú tư, chú năm và Tiểu Phong nữa không phải sao!

Giang Kiến Quốc càng nghĩ càng thấy mộng đẹp, ngay cả trên ti vi đang phát sóng mấy bộ phim đạo đức máu chó trông cũng thật đặc sắc.

Nhìn người phụ nữ kia, lúc bị đuổi ra khỏi nhà khóc đến tê tâm liệt phế, nước mắt cũng chảy không ra nữa chỉ có thể khóc khàn cả họng.

"Cũng không phải là việc gì khó, thứ hai trường học của con có câu lạc bộ chiêu tân, con muốn mời bác cả làm chút bánh ngọt qua lôi kéo sinh viên năm nhất.” Giang Phong nói.

"Vậy còn không phải rất dễ sao, ngày mai bác cả sẽ đến nhà hàng giúp con làm, nói, muốn bao nhiêu loại.” Giang Kiến Quốc vô cùng kiêu ngạo.



"Muốn chừng hai mươi loại, mỗi loại hơn một trăm cái đi."

"Ha ha?"

Giang Kiến Quốc: ? ? ?

Con nói lại một lần xem ? ? ?

Giang Phong nhanh chóng cúp điện thoại, bắt đầu nhào bột mì.

Lời nói vừa rồi, đương nhiên là nói giỡn.

Hơn hai ngàn phần bánh ngọt, ép khô 35 kg thịt béo trên người đồng chí Giang Kiến Quốc cũng không làm được.

Giang Phong quyết định làm hai mươi phần bánh trước, sau đó cho chúng vào hộp bảo quản.

Chuyện hộp bảo quản này, lúc đầu Giang Phong có bấy nhiêu ghét bỏ, thì bây giờ lại yêu thích bấy nhiêu.

Có thể đảm bảo trạng thái nguyên liệu nấu ăn không thay đổi, quả thực là bảo bối của đầu bếp mà.

Giang Phong một bên nhào nặn bột, một bên ngân nga hát.

Đối với đợt tuyển người vào thứ Hai, câu lạc bộ cờ tướng sẽ khiến câu lạc bộ nội trợ bên kia không thể tuyển được người nào cả, còn không có đường nào để đi nữa!

Ai kêu lúc đầu các người không nhận nam sinh, kỳ thị giới tính.

Nghĩ đi nghĩ lại, không kiềm được cười ra tiếng.

Giang Kiến Quốc đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Giang Phong thỉnh thoảng nghiêm túc, thỉnh thoảng cười khúc khích mà nhào nặn bột trên bàn, không khỏi tự sờ sờ đỉnh đầu sáng bóng của mình.

Con trai đây là bị cái gì kích thích, đêm hôm khuya khoắt một bên nhào nặn bột một bên cười khúc khích thế.

Chẳng lẽ nó đang ám chỉ mình, ngày mai nên làm mì Dương Xuân?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương