Trò Chơi Của Gã Hề
Chương 32: Sâu não (2)

Dịch: Laoshu

***

Mở ra cánh cửa căn biệt thự, một mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, còn may là chưa hun cho đội trưởng Lý ngã nhào.

"ĐM!"- Gã khẽ giọng chửi thề một câu.

Tuy đang là ban ngày, song chẳng hiểu vì sao mà rèm cửa trong căn nhà đều bị kéo lại, cho nên bên trong căn biệt thự có hơi tối. Đội trưởng Lý gần như bật ngay chiếc đèn pin cầm tay được gắn trên vai áo giáp. Một luồng ánh đèn sáng ngời trải rộng khắp xung quanh. Loại đèn cầm tay được đặc chế này có thể chiếu sáng liên tục trong suốt hơn mười giờ đồng hồ. Cho nên, nó gần như có thể được sử dụng ngay mà không cần tiết kiệm năng lượng.

Gã tiến vào trong căn nhà. Nền nhà dính dớp, khi giẫm giày lên còn có thể kéo ra những sợi tơ rất dài, giống như keo dính vậy.

"Đây là trò gì thế?"- Gã đàn ông trọc đầu, lại thấp lùn tỏ vẻ gớm ghiếc.

"Chắc là dịch nhầy của thứ quỷ quái gì đó tiết ra….."- Đội trưởng Lý nói nhỏ, đồng thời dẫn đầu đoàn bước sâu vào trong căn nhà.

Cũng chẳng rõ trên người gã Háo Tử (Chuột) rốt cuộc giắt mấy khẩu súng. Tóm lại, gã ta tiếp tục rút ra hai khẩu súng từ sau lưng, cẩn thận dè dặt bước theo.

"Cũng có nghĩa là, nhiệm vụ lần này chỉ là thứ quái vật gì đó thuộc thể loại ăn thịt người, phải không?"

Gã ta vừa nói, vừa thận trọng quan sát bốn phía xung quanh.

Nói thật tình, trong các nhiệm vụ cấp D, các loại sinh vật biến dị đều được tính là khá dễ xử lý. Bởi vì trong các tình huống bình thường, chỉ cần bắn bọn chúng là có thể xử xong rồi.

Tiếp theo đó, gã đàn ông đeo găng tay cũng bước vào trong căn nhà. Gã này hoàn toàn không cầm theo bất kỳ vũ khí gì, cũng chẳng thèm chú ý đến dịch thể nhầy nhầy dưới chân, rất thoải mái bước theo ba người phía trước.

Mãi cho tới lúc này, Trần Tiếu mới thò đầu vào nhìn ngó bên trong căn nhà.

"Hô… Mùi vị này… Nói thế nào cũng phải thối rữa hết cả một tuần rồi ấy chứ. Những người gần đây không ngửi thấy gì hay sao mà đến hôm nay mới báo cảnh sát?"- Trần Tiếu ngẫm nghĩ thế nhưng không hề bước vào trong nhà. Hắn ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chọc chọc vào chất dính trên nền nhà.

"Ờm… rất dày, độ kết dính còn chắc hơn cả keo….. Hơn nữa, mùi vị còn chẳng ra làm sao!"- Hắn thì thầm. Yên tâm đi, hắn không có ăn đâu, chỉ ngửi thử thôi… Mặc dù có cảm giác hắn hoàn toàn có khả năng làm ra loại chuyện tọng nguyên một họng, miệng lại còn phát ra tiếng nhai nhóp nhép nữa.

"Nhìn vào độ kết dính chắc chắn như này, mà một chút dấu vết gió sấy khô cũng không có, hẳn là mới trát lên đây. Độc tính thì tạm thời còn chưa biết, có điều không có tính chất ăn mòn. Cũng có nghĩa là, nếu như đánh sáp lá cà với cái thứ hay ho này, có dao trong tay thì sẽ không quá chịu thiệt."- Trần Tiếu lẩm bẩm.

Cũng chẳng biết hắn nghĩ thế nào, cái thứ có thể tiết ra chất dính ghê tởm thế này, ai mà thèm xông pha đấu tay đôi với nó cơ chứ.

Coi xong chất dính trước mắt, hắn lại xem xét nền nhà quanh đó, muốn tìm thử coi có dấu chân kỳ lạ cổ quái nào hay không. Từ đó hắn có thể phán đoán sơ bộ về trọng lượng, chiều cao của cái thứ ấy. Đồng thời, hắn cũng tiện thể suy đoán luôn về mấy điểm như độ dày cơ bắp và sức lực của nó.

Thế nhưng, bởi vì diện tích bao phủ của chất kết dính kia quá lớn, có vẻ như chẳng lưu lại bất kỳ vết tích gì.

Vào lúc này, gã "Háo Tử" vốn đã đi trước một đoạn mới quay đầu lại, liếc thấy Trần Tiếu vẫn còn ngồi xổm trước cửa, bèn tỏ vẻ mất kiên nhẫn gào lên với hắn: "Này! Thằng ngốc kia, đi theo nhanh!"

Trần Tiếu hầu như không thèm để ý, vui vẻ hi ha, lại tranh thủ xem xét bức tường bên cạnh và trần nhà trên đầu, xong rồi mới "vui sướng" đi theo sau.

"Đừng có hòng trốn tránh ở phía sau, nghe rõ chưa?"- Háo Tử trừng Trần Tiếu một cái và nói. Hiện giờ, trong mắt gã ta, Trần Tiếu kỳ thực chỉ là một kẻ ngốc chạy tới đây trà trộn vào làm nhiệm vụ mà thôi.

"Đi, kéo tấm rèm bên kia ra đi!"

Gã ta rổn rảng nói, đồng thời ấn mở công tắc đèn tường.

Quả nhiên, đèn không sáng lên.

Trần Tiếu đến bên cửa sổ. Trước hết, hắn sờ soạng chất liệu vải, lại ngửi thử vài cái, sau đó mới kéo mở rèm cửa sổ.

……………………..

"Hô… Dính cũng chặt quá nha!"- Hắn cảm thán.

Cả cánh cửa sổ trước mắt đều bị bao trùm bởi lớp dịch nhầy dày dặn y như dưới nền nhà. Khiến cho ánh sáng chỉ có thể lọt vào một phần nhỏ mà thôi.

"Hử?"- Ngay sau đó, hắn liền ngẩn ra, cứ như đã phát hiện được sự việc gì đó rất kỳ lạ. Tiếp theo, hắn tức tốc chạy đến trước một cánh cửa sổ khác, kéo rèm cửa ra.

Quả nhiên cũng giống như cánh cửa sổ trước, đều bị phủ kín bởi lớp dịch nhầy chắc chắn.

"Kỳ lạ….."- Hắn nhíu mày lẩm bẩm một câu.

Lúc này, ánh mắt của Háo Tử liếc qua đây.

"Mẹ nó, tại sao đến cả cửa sổ cũng bị vậy!"- Hắn rủa một câu, khuôn mặt tỏ vẻ ghê tởm.

Liền sau đó, ba người còn lại cũng nhìn về phía bên này.

"Có cần phá vỡ nó không?"- Gã đàn ông trọc đầu hỏi, đồng thời, thuận tay nhấc súng lên.

Đội trưởng Lý vỗ nhẹ cánh tay hắn rồi lắc đầu.

"Không có tác dụng đâu. Kính còn có thể dính lại với nhau nữa ấy chứ. Trừ phi gỡ được cả cụm ra, không thì ánh sáng cũng chẳng rọi vào được bao nhiêu! Hơn nữa, dù cho thứ kia là cái gì, song tóm lại là hiện tại nó vẫn còn chưa có động tĩnh gì cả. Giờ mà nổ súng, nói không chừng sẽ đánh động nó."

Lời của gã đội trưởng kia rất có lý, song Trần Tiếu căn bản không thèm để ý đến cuộc đối thoại của mấy người này. Hắn chỉ đăm chiêu xem xét tấm rèm cửa.

"Từ độ dày và tình trạng bao phủ của dịch nhầy cho thấy, có lẽ chúng được một thứ gì đó phun lên theo từng tầng từng lớp."- Hắn giơ tay ra sờ thử lớp kết dính trên cửa sổ, đa phần đều đã khô lại: "Nhìn từ lớp bụi bên trên có thể thấy chiếc rèm cửa này được kéo kín chẳng được mấy ngày. Thế nên có thể nói, thời điểm rèm cửa được kéo lại thì trong căn nhà này đã nồng nặc mùi thối rữa và dịch nhầy rồi. Thế mà người này vẫn ngây ngốc ở trong nhà ư? Hoặc có thể nói, kẻ kéo rèm cửa lại chính là cái thứ phun dịch nhầy khắp nơi này hả? Vậy chắc vốn dĩ nó có trí tuệ tương đối cao nha!"

Chính vào lúc hắn đang suy nghĩ ấy, tiếng của gã đàn ông đầu trọc truyền tới.

"Này! Tên gì đó ơi, đừng đứng ngẩn ra đó nữa. Lại đây!"- Gã ta chỉ trỏ vào chính giữa gian phòng khách.

Ngay từ đầu, hắn đã thấy Trần Tiếu không vừa mắt rồi. Đặc biệt là điệu cười gớm ghiếc luôn treo trên mặt của hắn, thật khiến cho người ta chẳng hiểu sao luôn cảm thấy không thoải mái.

"Mày hãy đứng ở đây, đừng động đậy, có biết không?"- Gã ta hung hăng nói: "Hãy chăm chú quan sát xung quanh. Nếu thấy có bất kỳ thứ gì kỳ lạ thì nổ súng vào nó!"

Trần Tiếu không thèm để ý đến gã, trong đầu hắn giờ đây vẫn đang nghĩ về chiếc rèm cửa sổ kia.

Gã đàn ông trọc đầu thấy bộ dáng đăm chiêu có chút ngơ ngơ của hắn, bèn bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ. Sau đó, gã bỏ lại một câu chửi: "Đồ bỏ đi!", rồi xoay người, hợp cùng ba gã còn lại bắt đầu chia nhau ra tìm kiếm quanh tầng một này.

……………….

……………….

Tuy rằng đây là một căn biệt thự, nhưng nếu chỉ đơn giản chia tầng ra xem xét, thì cũng không lớn lắm. Dù xem xét hết nguyên lầu một này cũng không cần dùng bao nhiêu thời gian, càng khỏi nói đến Trần Tiếu. Hắn chỉ cần liếc mắt một cái là đã nắm bắt được tình hình cơ bản nơi đây.

Trước tiên, nhìn từ những bức hình treo tường quanh căn nhà liền biết, đây là một nhà ba người. Nam chủ nhà khoảng 40 tuổi trở xuống, phục vụ trong ngành y. Trên chiếc ghế sô pha có quyển sách đã bám đầy dịch nhờn, bề mặt của sách có vẽ minh họa hình chụp cắt lớp CT bộ não người. Về cơ bản sẽ chẳng có ai rảnh rỗi đến mức đi xem loại sách ấy cả.

Kệ để giày ngay cửa ra vào không để nhiều giày của nữ giới, nhưng dép lê đi trong nhà của nữ lại có ba đôi. Trong phòng bếp còn có hai chiếc tạp dề được gấp gọn gàng, dầu, muối, tương, dấm,… được sắp đặt rất hợp lý. Cho nên có thể suy đoán đại khái rằng, vị nữ chủ nhân chắc là bà chủ gia đình, hoặc là làm công việc rất nhẹ nhàng.

Còn đứa con thì vừa nhìn tuổi tác đã biết, cùng lắm là học sinh trung học phổ thông.

Trên cửa tủ lạnh có dán tờ lịch tháng, chỗ con số của 9 ngày trước có vẽ một vòng tròn, kế bên ghi chú chữ "có mưa", chắc có lẽ bởi vì vị nam chủ nhân cần phải đi xa, hoặc là có việc gì đó rất quan trọng phải ở bên ngoài. Ngoài cửa còn đặt sẵn đôi giày da cho ông ta thay khi quay về. Cũng có nghĩa là, từ sau khi nam chủ nhân trở về nhà, cũng chưa đi ra ngoài lại. Thế nên thi thể chắc là ở gian phòng nào đó trong căn biệt thự này. Xét từ mùi hôi thối trong đây, có lẽ sau khi về nhà khoảng hai đến ba ngày thì đã chết rồi. Cho nên phải chăng ông ta ra ngoài rồi đem thử gì đó kỳ lạ về nhà ư?

Xung quanh không hề có dấu vết giằng co, cho nên có thể nói thứ "vật phẩm dị thường" này đã giết người trong yên lặng hoặc trong tình trạng rất chóng vánh.

Có điều, mấy thứ dịch nhầy này là tình huống gì thế này?

Trần Tiếu cứ thế chôn chân tại chỗ buồn chán mà suy ngẫm. Kỳ thực, những suy nghĩ này của hắn chỉ tốn có mấy giây mà thôi.

Lúc này, gã đầu chọc vừa mới mở ra cánh cửa một gian phòng ngủ kề bên phòng khách.

"Ụa…."- Gã ta nhíu chặt mày, tỏ vẻ buồn nôn: "Tìm thấy rồi!"- Gã bịt mũi lại, khẽ giọng hô.

Chính vào giây phút gã mở cánh cửa phòng kia ra, Trần Tiếu liền biết rằng, có một cỗ thi thể đã thối rữa ít nhất một tuần ở trong đó. Mùi vị kia khó lòng không ngửi thấy được. Thế là, khuôn mặt hắn vô cùng hưng phấn, là người đầu tiên tiến tới đó.

"Hô… Không lãng phí chút nào nhỉ!"- Lần thứ hai trong vòng năm phút ngắn ngủi, Trần Tiếu lại phát ra tiếng cảm thán. Cũng còn may, trước đây hắn đã từng được gặp qua hình dạng kỳ quái của cô em "Thiên Sứ", chứ nếu không, giờ phút này, chắc rằng hắn sẽ không thể nhịn được mà phỉ nhổ vài cái.

Y như lời Trần Tiếu đánh giá, cỗ thi thể trước mặt này bị ăn sạch bách, không hề bị lãng phí chút nào, à không đúng, phải nói là bị hút cho khô cạn luôn.

Toàn thân khô quắt, chỉ sót lại tấm da người rũ trên bộ khung xương. Lớp da bên ngoài còn sót lại cũng đã sớm bị mục nát, nhìn như những bông hoa nở rộ, có thể thấy rõ được bộ xương trắng ngà giữa phần thịt thối rữa.

Điều đáng chú ý là, bên mạn sườn phần đầu của ông ta bị đục thủng một lỗ, nhìn vào trong chỉ là khoảng trống không.

Đội trưởng Lý ghìm súng, bước vào trong phòng.

"Đã chết khoảng một tuần rồi."- Gã ta nhàn nhạt nói, đồng thời đạp thử vào bụng cỗ thi thể khô quắt kia.

"Chẳng còn gì cả. Chắc là sau khi hòa tan được liền hút cạn rồi!"

Háo Tử ở một bên cũng nhíu mày, nhìn vào trong cái lỗ trên đầu nói: "Hút khô sao? Con muỗi siêu khổng lồ ư?"

Nói xong, hẳn là hắn đang tưởng tượng đến cảnh bản thân bị một cái miệng vừa dài vừa nhọn chọc vào bộ não, sau đó từ từ hút cạn máu thịt của mình từng chút từng chút, toàn thân không tự chủ được mà rùng mình một cái.

"Gần như vậy! Hơn nữa, không hề có vết tích giằng co, có khả năng mục tiêu có tốc độ rất nhanh."- Đội trưởng Lý nói: "Đi thôi. Tầng một tạm thế đã, lên tầng hai xem thử coi. Hoạt bát lên chút coi, tên nhóc này không chừng rất nguy hiểm đấy!"

Gã ta nói xong bèn ngẩng đầu nhìn Trần Tiếu ở bên cạnh, hơi do dự đôi chút.

………………

"Thạch Đầu (đá)! Mày đi đằng trước!"- Gã ta nói.

Trần Tiếu nhìn ra được, vừa rồi gã định để mình đi đằng trước. Thế nhưng không biết do gã cảm thấy bản thân có hơi bất nhân khi để một kẻ mới vào nghề, chẳng có bất kỳ trang bị nào như hắn đi trước, hay là cảm thấy để mình đi trước, trừ việc tự nạp mạng ra, nói không chừng còn làm lỡ việc nữa. Tóm lại, sau khi cân nhắc thiệt hơn, gã ta không thể nói ra được.

Ngay sau đó, điều khiến cho Trần Tiếu ngạc nhiên chính là, gã đầu trọc có làn da màu xanh xám, được gọi là "Thạch Đầu" kia lập tức gật đầu. Cứ như rất sẵn lòng tiếp nhận sự sắp đặt này.

Nói ra thì, nếu như suy đoán của đội trưởng Lý đúng, cái thứ "muỗi khổng lồ" phun đầy dịch nhầy khắp cả phòng này hẳn là rất nguy hiểm. Trong tình huống rõ ràng nói với anh là có nguy hiểm, vậy mà vẫn để anh đi đằng trước, người bình thường chắc chắn sẽ không cam tâm đâu. Chưa biết chừng vừa mở cửa ra là đã bị ám toán ngay.

Thế nhưng gã "Thạch Đầu" này hiển nhiên chẳng có tâm tư gì cả, dường như hiển nhiên gã ta nên đi đằng trước vậy.

Trần Tiếu híp đôi mắt lại, tỉ mỉ xem xét gã đàn ông có làn da xám xanh kia một lần nữa, làm ra bộ dạng "thì ra là thế", rồi khẽ gật đầu.

……………………..

……………………..

……………..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương