_ A!!! Huhu!!! Quận Công, người có dùng kế sách, cũng nên đợi mông đít vi thần lành thương chớ.

_ Á! Ngỗ! Hừ, đợi ngươi dưỡng mông trắng trẻo, chẳng phải đã quá hơn nửa tuần trăng. Bổn Vương đại sự sao có thể đợi?

Nữ tử khố thoát ngang đùi nằm trên tháp mỹ nhân khinh thường liếc qua An Ngọc Hiên phía bên kia mếu máo gào khóc.

Cẩm Tú Viện lộng lẫy, là toà biệt viện trong Triệu Quận Công phủ đệ, nuôi dưỡng nữ nhân bà mụ thông thạo y học, đọc sách nghiên cứu dược liệu, còn có hàng chục bà tử cai quản thực vật trân quý. Khuê phòng dựng vách ngăn gấm thêu chỉ bạc, Trầm Hương thoang thoảng dễ chịu, ở trên tráp vàng, có hằng sa số bình ngọc xanh mướt, trong mỗi bình đều là thuốc mỡ, cao dược trị thương, bát sứ đựng lá thuốc tươi giã nhuyễn nát đều đã đem đến cho chủ tớ các nàng dùng. Bà tử đã kịp thay Triệu Quận Công đắp lá thuốc, đắp vải trắng để thuốc ngấm, sắc mặt nàng hơi tái nhợt:

_ Hảo, Các má má, bồi An Nữ Quan trị thương.

Người nào đó nghe nàng nói liền một thủ hai tay ôm đít vú sưng thũng lằn roi nhấp nhô, An Ngọc Hiên càng muốn khóc to hơn, vang vọng khắp Cẩm Tú Viện.

_ Huhu~ Quận Công Gia! Huhu! Cầu ngài, vi thần vẫn tốt lắm! Huhu, đừng, đừng rịt thuốc hảo. Huhu, Chủ tử, ngài tha vi thần đi.

_ Hồ nháo! Ngươi hạ thân ngoài vết thương ngoài da còn bị nội thương. Làm sao không chữa? Các người, giữ chặt nàng ta, đắp dược.

_ Ân, Quận Công Gia.

_ Huhu! Huhu! Ngọc Hiên cầu ngài, ngài tha mạng huhu. Ta.. ta không bôi dược.. Huhu~

Liền sau đó, nhóm bốn bà tử cùng nàng hầu đều quy củ kéo An Nữ Quan tứ chi, ghì chặt nàng eo. Y nữ thấy nàng khóc thét hoảng sợ, ngại nàng sẽ đau đến cắn lưỡi, đành nhìn tới Triệu Kiều. Quận Công thở dài, phất tay cho phép, nàng ta liền thuần thục nhét khăn vải trắng vào chiếc miệng nhỏ nhắn của An Ngọc Hiên.

_ Aaaaa!!!!! Ố Ô Ô!!! ƯM~!!!! Ố Ố!!! ƯM!!!!

Thảo mộc đều đã được Y Nữ nghiền thật nhỏ, nhưng đắp lên vết thương của An Ngọc Hiên vẫn là đau thấu trời xanh.

_ ÁAAAAAAA!!!!! Ố!!!! NGAO Ù!!!! Ưm!!!! Ưm!!!!!

Y nữ rịt thuốc đến từng vết lằn roi nhấp nhô trên nàng cái mông nhỏ mềm mềm đáng thương, An Nữ Quan muốn giãy đành đạch muốn đào tẩu, lại chỉ có thể nằm cắn răng chịu trận.

_ Ô.. ô .. ô huhu... tê~ ô ô...

Hai quả đồi sưng tấy u lên một tầng, bã thuốc đã được đắp đầy đặn đều khắp nàng mông đít, băng vải trắng ép xuống để thuốc ngấm. Quận Công chau mày lắc đầu nhìn nàng nữ quan kia gào thét gây náo loạn khắp Viện Cẩm Tú vốn yên tĩnh tịch mịch.

_ Ô ô Quận Công Gia, vi thần đau tưởng chết.

_ Haizz.. Ngươi tĩnh dưỡng đi, hảo hảo nghỉ ngơi. Mama, mau giúp bản vương tháo băng, à bôi chút thuốc mỡ mềm da mông đi.

Flashback

Trịnh Thành Chủ Tân Phòng

_ Tướng công, Kiều Nhi bồi người dâng trà.

_ Phu nhân của ta. Mặt mũi nàng cũng thật dày đi...

Lừa gạt hắn cùng nàng phu thê thề nguyện kết tóc, ngay ngày hôn lễ , hắn mới tỏ tường nàng thân phận thật sự, còn thêm tin tức Triệu Kiều Quận Công đã sớm kết bái cùng Vũ Hiền Hầu Vương, hắn trong một ngày biến thành nàng nhị tướng công, chính là... "Nhị Phò Mã" của trưởng công chúa Triệu Quốc. Đường đường Nam Kinh Thành Chủ, sớm đã như một quốc gia thu nhỏ, gần như tách biệt cùng Triệu Quốc nước sông nước giếng ranh giới rạch ròi, hắn bàng hoàng, hận nàng đến thấu xương.

Dưới trướng hắn còn có hai vị tam phò mã, tứ phò mã đều là Đại Tướng Quân dũng mãnh uy nghi, Triệu Kiều, nàng đến cuối cùng, vẫn quyết tâm là một Triệu Quốc Quận Công, sao có thể đơn giản cùng hắn làm một đôi uyên ương hoà hợp?

Trông thấy bộ dáng nàng điềm đạm đáng yêu, mặc bộ y phục vải Tây Vực sa mỏng tầng tầng lớp lớp, kiều mị cao quý, hắn đặc biệt dùng khúc vải quý hiếm được cống nạp, đem đến thiết kế sư gia công, chính mình tặng nàng làm sính lễ cưới hỏi, Trịnh Phong Vân châm biếm bật cười.

_ Tướng công, người nếu sinh khí, thì có thể dạy dỗ Kiều Nhi. Đừng đối ta lạnh lùng a.

_ Dạy dỗ? Nàng xem nàng làm nên cái chuyện gì? À, nàng là Quận Công, bổn Thành Chủ thật sự không dám.

Cặp mắt dò xét lạnh băng chiếu thẳng, còn có phần khinh miệt tia đến Triệu Kiều. Hắn công kích nàng, mà nàng vốn nhạy cảm thanh cao, hẳn sẽ uất ức khóc nghẹn trốn chạy. Trịnh Phong Vân hắn cho rằng hắn hiểu nàng ở điểm này!

_ Vân, chàng là ta tướng công. Chàng dĩ nhiên có thể tuỳ ý trách mắng đánh đòn ta a~

Ánh mắt công tử lục y kinh ngạc trông đến nàng lạ lẫm, vài phần hứng thú.

Triệu Kiều, nàng rốt cuộc là người như thế nào?

Lời nói nhu thuận phục tùng, nhưng ánh mắt nương tử bướng bỉnh kiên định hiếm thấy. Trịnh Phong Vân hừ nhẹ:

_ Tướng công, nàng nói xem. Nếu như ta thực sự là nàng tướng công, vậy nàng thế nào sai lầm?

_ Thiếp ... thiếp là nên tự mình đến tìm chàng. Chớ nên bày mưu tính kế dùng An Ngọc Hiên đại náo chàng biệt phủ.

_ Quận Công Triệu Quốc, vừa thông minh mỹ lệ, còn có tâm cơ mưu trí. Phong mỗ nghe nàng gọi một tiếng tướng công... tự mình hổ thẹn.

Bi ai cảm thán, hắn nâng tách trà, hương thơm thoang thoảng ấm nóng, tâm hắn lạnh lẽo đến tột cùng. Người ở trước mặt, khác xa với "Kiều Nhi" ôn nhu đáng yêu mà hắn quen biết. Nàng Quận Công thế nhưng không hề khóc, bày ra bộ dáng câu dẫn nhân, quỳ gối ôm chân hắn cầu xin:


_ Tướng công, thiếp sai rồi. Nhưng là....

_ Hửm?

_ Phu thê kết bái, chúng ta vẫn cần theo quy củ đánh gả động phòng nha!

_ Ngươi...!

_ Thiếp, thiếp là Triệu Kiều Quận Công, là của chàng nương tử kết bái nha!

Lời nói dứt khoát cứng rắn, nàng quyết tâm bướng bỉnh không bỏ cuộc. Trịnh Phong Vân tay nắm chặt, lệnh cho người đem Tử Đàn mộc thước đến, màu sắc đỏ sẫm óng ánh, bề mặt bóng mịn. Tử Đàn hình đắng cũng đã mang đến, là một bục gỗ hình khối, để người chịu đòn nằm ghé đầu xuống, hai tay đưa ra trước vịn thanh gỗ, thân giữa đặt sát ép xuống bục, chân tách đôi, hạ thân sẽ dĩ nhiên đẩy ra phía sau lĩnh phạt.

Nàng không chần chừ, lập tức bước tới hình đắng, lại bị hắn ngăn cản. Của nàng "nhị tướng công" chợt cười khiến nàng rét run, thoáng rùng mình.

_ Phu nhân, nàng là Trịnh Gia thiếu phu nhân. Nếu nàng đã thành tâm, tướng công sao có thể phụ nàng chứ.

_ Chàng...

Gia nhân phủ đệ còn chưa kịp thoái lui khép cửa tân phòng, hắn đã đem nàng vắt vẻo ngang đùi, chân dài mở ra rồi khép chặt kẹp chân nàng, Triệu Kiều chỉ có thể dùng hai tay chống xuống sàn nhà. Nàng ngẩn người chợt hiểu, nàng hại hắn thực thảm, bôi xấu hắn mặt mũi, hắn há có thể dễ dàng tha nàng.

...

Gia nhân đã rời khỏi, tiếng nam nhân bạt tay nữ nhân kiều nhược da thịt vang dội.

CHÁT...!!! CHÁT...! CHÁT CHÁT....!!!!

Dù có lớp vải che đậy, nàng vẫn cảm thấy hắn chưởng ấn đặc biệt có lực, bỏng rát làn da khiến nàng thở gấp.

BÁT ...!!! CHÁT...! CHÁT...!!! CHÁT...!! CHÁT!

_ Ngỗ...!

Đánh mới hơn chục cái, đậu hũ khối thịt đã muốn nhũn ra. Vết thương cũ do Sở Huyền Vũ ban thưởng đêm đánh gả còn chưa có lành hẳn a!

_ Trịnh phu nhân, đổng sao? (Đau sao?)

_ ...

_ Tốt lắm, rất tốt. Đau sẽ khiến phu nhân nhớ kĩ.

CHÁT!!! CHÁT!!!!!! CHÁT!!!!! CHÁT...!!!

Trịnh Phong Vân hắn hiện tại so với hắn thuộc hạ, càng chính là không biết cái gì là thương hoa tiếc ngọc. Loạt chưởng ấn nam nhân người năm rèn luyện, muốn phá nát nàng thí thí.

...

Ngày trước, dưới danh phận Triệu A Kiều, nàng hồ nháo đi thanh lâu, càng uống càng hăng, đến tận nửa đêm chưa có tái khởi trở về. Hắn mặt đen đem thủ hạ lục tung cả Nam Kinh, rất nhanh tìm được "A Kiều" khuôn trăng hồng rực, còn ôm bình rượu lảo đảo bước đi:

_ A Vân, chàng.. cùng ta uống... khụ... hảo rượu ngon a~...

_ Kiều Nhi, nàng say.

_ Ta... ta... đang chơi vui a~~~ haha~~

Cả đám thuộc hạ dò xét chủ nhân thái độ, xương sống lạnh buốt, mà cô nương trước mắt cười hihi haha vui vẻ. Thành Chủ bọn họ mắng nàng, nhưng vẫn đem nàng ôm trong ngực, một tay bế người về, còn có thể gọi là "hầu hạ" cẩn thận, bồi nàng lau mặt, uống cảnh giải rượu, thay y phục. Sợ nàng cảm lạnh, hắn đặc biệt dặn người dùng than sưởi ấm phòng, cùng nhau ngủ say.

...

Trên đời có một loại người, khi yêu khi hận đều rất cực đoan. Trịnh Phong Vân là một ví dụ điển hình. Triệu Kiều cơ trí, vốn đã đoán trước được kết cục này.

BÁCH!!! BA!!! CHÁT!!! CHÁT!!! CHÁT

Bàn tay dài cứng cáp thô bạo tét nàng mông nở hoa, đau đến chảy nước mắt. Hắn im lặng, ghì chặt eo nàng, đều đều nâng tay lên, hạ xuống chà đạp Triệu Kiều hạ thân. Hồi lâu sau mới nhàn nhạt giáo huấn:

_ Trịnh phu nhân, vi phu là theo Tổ Huấn dùng lễ nghi đánh gả Trịnh Gia nàng dâu đối đãi nàng, nàng đừng trách vi phu.

BÁCH BÁCH BÁCH CHÁT CHÁT......!!!

_ Aa!!! Ngỗ! Ân, Kiều Nhi đa tạ tướng công. Chàng là yêu thương dạy dỗ ta, Kiều Nhi làm sao dám hận. Aa...!!!

CHÁT!!!! CHÁT...!!! CHÁT!!! CHÁT..!!!!


Cả cơ thể nàng run bần bật, hiện tại chỉ có thể dưới thân hắn nâng cao thí thí, nửa người trên gập xuống, đôi chân nàng đã bị hắn khống chế, mỗi lần bàn tay hắn đánh úp tới, cánh mông tròn trĩnh đáng thương cảm giác đều là đau buốt, khối thịt lồi lõm muốn nổ tung, lúc nhúc mông thịt ẩn ẩn đau buốt, như là có pháo hoa nổ đùng đùng dưới mông.

_ Ân, Kiều Nhi hiểu chuyện, vi phu thật có phúc khí.

BỐP! BỐP! BỐP! BỐP!!!!! BÁCH!!!!!!!!!!!

...

_ A Kiều, nàng tỉnh?

Triệu A Kiều sau buổi tối uống rượu "phong lưu", nàng ngủ đến gần trưa mới dậy. Trịnh Phong Vân lắc đầu mỉm cười, sủng nịnh vuốt má nàng, nhìn nàng chăm chú.

_ A Vân, đêm trước ta...

_ A Kiều, nàng... không sao chứ? Đầu còn đau?

Nàng lười biếng trả lời, vòng tay xuống eo hắn xem như gối ôm, biểu hiện cô nương được nàng tướng công sủng hư. Hắn dậy từ sớm, y phục chỉnh tề, từ đầu đến chân một kiện bào màu đen chỉ vàng tôn quý, nửa nằm ngửa ngồi trên giường, say mê thưởng thức vuốt tóc mỹ nhân.

_ A Kiều, nàng hại ta lo lắng phát điên. Còn dám trộm ta áo bào đi thanh lâu.

_ Vân, được rồi, nhân gia đều biết mình sai. Về sau sửa đổi. Hừ, chàng mắng ta.

_ A Kiều, nàng cắt đuôi ám vệ, còn uống rất nhiều. Nhỡ phát sinh sự tình...

_ Nhưng là chàng rất lợi hại, trong chốc lát có thể bắt lão nương trở về phủ! Hừ!

_ Kiều Nhi, từ này trở đi, không thể tái diễn. Hảo?

Nàng đuối lý, ậm ự gật đầu. Trịnh Phong Vân ngồi nghiêng hẳn về phía nàng, ngắm phu nhân tương lai, hắn vốn đã xem nàng là thê tử, đem tay thương tiếc nâng niu, vuốt vuốt của hắn A Kiều mông tròn tuyệt đẹp, bồi nàng xoa xoa thí thí sắp ăn đòn. Chưa đầy một khắc sau, quần vải lụa được hắn chậm rãi mở ra. Nàng quan sát hắn biểu hiện. Đây hẳn là muốn trừng phạt nàng a.

_ Hừ, chàng muốn đánh thì cứ đánh chết lão nương đi! Dù sao cũng đã mắng, còn chưa chịu tha ta.

Hắn khổ sở đau lòng trông nàng uỷ khuất, chân mày nhíu chặt, liếc xuống thịt da trắng như bông tuyết, sờ vào cảm giác mềm mại hơn đậu phụ non, chỉ sợ nhỡ xuống tay quá nặng, làm thê tử trọng thương. Hơn nữa, người nàng cũng rất gầy. Trịnh Phong Vân tuy là công tử hào môn thế gia, nhưng sớm đã phải tiếp quản gia nghiệp, gánh vác cả Nam Kinh Thành trù phú nhộn nhịp, còn có đi theo lão sư luyện tập võ nghệ.

Trên mười ngón tay hắn, khắp nơi chằng chịt gân xanh nổi rõ rệt, trải dài đến cánh tay cùng bắp tay. Triệu A Kiều phát hoảng, chẳng dám tuỳ ý hành động. Bàn tay phải hắn nhu nhu nàng hai cánh mông, thương xót vỗ về tả hữu khối thịt tròn. Nơi này ít ra vẫn có thịt đầy đặn, đánh vào tuy sẽ đau nhức, đi lại, ngồi xuống khó khăn, nhưng không tổn hại đến nàng xương cốt.

_ Vân, chàng thực sẽ đánh ta? Ô ô...

Khụ, khụ, dù có hơi nhục một chút, nàng nên tranh thủ làm nũng mới phải. Tiểu tử này khắp người cơ bắp cuồn cuộn, thật có thể đánh phế mông nàng.

_ Kiều Nhi ngoan, vi phu muốn đảm bảo nàng sẽ không tự mình tổn hại thân thể, còn gặp nguy hiểm khó lường.

Trịnh Phong Vân kém nàng vài tuổi, lại rất trưởng thành, hắn kéo rèm che kín buồng ngủ. Nghĩ đến mông nàng sẽ phải chịu khổ, không thể mặc quần vải dài hay tiết khố, mà tính tình nàng đỏng đảnh quật cường, hắn kéo quần lụa nàng đến cổ chân, thoát hẳn nàng khố, vứt xuống sàn, đề phòng nàng nhận giáo huấn xong giận dỗi mặc lại quần vải để che chỗ đau, không cho hắn thoa thuốc mỡ.

Biết mình trốn làm sao thoát, hiện tại khố đã bị hắn ném ra ngoài, tình huống này, là tướng công giáo dưỡng thê tử, đối với người Triệu Quốc cùng Nam Kinh, là chuyện kinh thiên nghĩa địa! Triệu Kiều nàng đường đường Triệu Quốc Quận Công, mặt đỏ bừng chôn xuống gối, hai chân duỗi thẳng, cái mông trần trụi vểnh vểnh lên.

Hắn chậm rãi cấp nàng kê gối dưới hạ thân, hai trái đào non tròn trĩnh trắng trẻo cứ thế trắng trợn nâng cao, căng bóng phập phồng dưới đuôi mắt phượng sắc bén. Vẫn là thập phần thương tiếc, Trịnh Phong Vân xoa nàng mái đầu trấn an:

_ Kiều Nhi, vi phu thực đau nàng, càng không muốn đánh nàng...

_ Vân, ta.. ta biết sai rồi, ta sẽ thực ngoan ngoãn làm của chàng tiểu kiều thê.

"Triệu A Kiều" ngoái đầu nhìn xuống một đôi trái đào tuyết sắp sưng vù, có chút co rút dưới tay tên đầu gỗ kia.

_ Kiều Nhi, không được. Nàng có thể đã mất mạng! Nàng biết chứ?

_ A Vân! Tên tiểu tử nhà chàng, nhớ đánh nhẹ một chút... ô ô... mông lão nương sợ là chịu không nổi chàng trừng phạt đâu. Ô ô... đáng thương lão nương ta... đít sắp bị chàng đánh nát rồi... ô ô... Sắp thành thân còn bị chàng kéo quần tét mông... Ô ô~

_ Khục...khục... Kiều Nhi, nàng thật đáng yêu. Được rồi, ngoan, phạt xong ta cấp nàng nhu mông đến hết đau, nhé?

_ Hừ, chàng vẫn không tha ta!

BỐP...Nga~~~~~!!!

Chưởng ấn hồng rực, hắn đánh một cái liền giúp nàng xoa xoa giảm đau đớn.

_ Kiều Nhi, vi phu có thể dung túng nàng nghịch ngợm ham chơi, nhưng chớ có đến thanh lâu quán chén, còn cố tình không cho người của ta theo bảo vệ nàng.


BỐP......!!! AAA!!!

_ A Vân, ta sẽ nhớ, tê!!!

BỐP .... BỐP... BỐP..... Nga~!

Hắn dừng tay, xoa nàng cái bánh màn thầu hồng hồng. Đánh không nặng lắm, nhưng từ lúc rời xa Sở Huyền Vũ thế tử, nàng chưa ngày nào phải chịu đòn.

_ A Kiều, rất đau chứ?

_ Tiểu tử, chàng nói xem! Chàng nỡ phạt ta, hiện tại quan tâm lão nương đau... ô ô!

BỐP... BỐP... BỐP! Tê~~~~~

_ Kiều Nhi, vi phu thực lo nàng. Nàng uống say mèm, xém chút nữa cảm lạnh.

BỐP BỐP BỐP BỐP....!!! Nga!

_ Tê, A Vân, lão nương sẽ hối cải. Chàng, chàng nhẹ tay.

Đã hơn hai chục hạ, kiều đồn nàng hồng rực khắp nơi, sờ vào nóng phỏng tay, da thịt phòng rộp. Trịnh Phong Vân nhăn mi ái ngại, vuốt vuốt vỗ vỗ nàng quả đào nở hoa sưng húp. Hắn kiềm chế lực đạo, cơ hồ rất nương tay rồi, mà nàng dường như muốn chịu không được. Đây là lần đầu tiên hắn xuống tay giáo huấn Triệu A Kiều. Trước kia đều là bao dung, gõ đầu nhắc nhở, sau đó sẽ nắm lấy chiếc mông xoa xoa cảnh cáo.

_ Kiều Nhi, nàng có thể dùng vi phu y phục cải trang, nhưng ta cấm nàng làm chuyện lén lút sau lưng ta.

_ A Vân, đừng phạt nữa. Hảo? Tê~

BỐP BỐP BỐP BỐP.... Ai Ôi! Chàng!!

Hắn mân mê tả hữu cánh mông biếm đỏ, đau lòng muốn chết. Nhìn nàng uất nghẹn nóng mặt vùi đầu xuống gối, hắn ôn nhu chạm vào suối tóc đen mượt, an ủi dỗ dành. Trái đào non trắng tươi đã sưng đỏ, còn co giật liên hồi dưới tay nam nhân. Lòng bàn tay mát lạnh áp vào phần thịt mông, cấp nàng xoa xoa vòng tròn, giảm chút đau đớn.

_ A Kiều, về sau đừng quá phận, đừng để vi phu phải giáo huấn nàng. Hảo?

_ Vân, chàng ... chàng dừng tay... ô ô... mấy ngày nay lão nương thực sự sẽ chẳng dám ngồi ghế đâu!

BỐP BỐP BỐP BỐP BỐP...! Ai! Tê!!!!!!!

_ Hứa với ta, nàng sẽ không tái phạm.

_ Ô ô! Hảo! Lão nương nghe chàng ô ô. Vân, mông ta đau.

_ A Kiều ngoan, vi phu biết nàng hiểu chuyện, nhưng... vi phu hy vọng nàng nhớ kỹ đau này, muốn nàng coi trọng chính mình tính mạng.

BỐP BỐP BỐP BỐP.... BỐP... BỐP.. BỐP...

_ Ngao~~~ Hức... Huhu...

Phía dưới khó chịu nóng râm ran, phồng rộp sưng múp míp hai đồi thịt, Triệu A Kiều nàng rốt cuộc đã nức nở, thân mình xiên vẹo, vẫn phải nằm vểnh cái mông chờ hắn tát xuống. Cũng may, hắn đã nhẹ tay, nếu không, nàng có thể thực sự một tháng nằm úp sấp. Bàn tay kia dừng giữa không trung, lại nhu nhu thí thí đỏ chót nở hoa. Biết nàng hẳn đang rất đau, hắn dịu dàng xoa chỗ ăn đánh.

_ Vân, ta.. ta sẽ thật ngoan ngoãn, ô ô, ta biết sai rồi. Hức, ô ô, dừng tay... ô ô chàng mau dừng tay cho lão nương!

_ Hảo, vậy mới ngoan. Nàng xem, nàng hư thế nào, chỉ hại cái thí thí nhỏ nhắn đáng yêu này....

BỐP ... BỐP... BỐP.... BỐP... BỐP...!!!!!

_ Ai ui~!!!!! Ngao ù!!!!!! Ai Ôi!!! Tê!!! Ngươi!

Hắn ôn nhu, kiên nhẫn chỉ điểm sai lầm, nhưng vẫn rất nghiêm khắc giáo dục nàng. Mặc kệ nàng hơn hắn bao nhiêu tuổi, đối với hắn, nàng chỉ như một tiểu cô nương mà thôi.

_ Trộm ta áo bào, cải nam trang, uống rượu vô độ, xuất môn cố tình cắt đuôi ám vệ. Triệu A Kiều, nàng vốn dĩ đáng đánh mà.

BỐP BỐP BỐP BỐP BỐP BỐP....!!!!!

_ Ai ui~~~! Cái mông lão nương!!!! Tê! Tê! Vân.. đau.. đau.. đau quá! Đừng đánh ta nữa! Tê~ Huhu~ Tê~....!!!!!

_ Nàng xem, sắp tới lễ thành thân, làm Thành Chủ phu nhân rồi, còn tuỳ hứng náo loạn.

BỐP!!! BỐP!!!!!

_ Ngao! A Vân, ô ô! Trịnh thiếu gia, chàng muốn đánh nát đít lão nương đi! Ô ô~ đã bảo nhẹ tay thôi~ ô ô đánh đau như vậy! Ô ô! Lão nương thực khổ...

_ Nàng biết sai chưa? Còn dám nháo? Hửm?

_ Ô.. ô... Lão nương hôm nay lĩnh ngộ chàng giáo huấn... ô ô... Ân... ô ô... hiện tại đi đứng còn không xong, nháo cái gì chứ... ô ô~

Hắn hài lòng, im lặng, vuốt ve tán thưởng nàng. Chiếc mông đau đớn châm chích cơ hồ nhận đủ dạy dỗ, vểnh vểnh nương theo tay hắn đang nhu nhu yêu thương xoa xoa.

_ Hảo, vi phu phạt nàng ba mươi hạ cuối. Nàng đếm!

_ Hức.. Ân... Trịnh thiếu gia, chàng chờ đấy. Ô ô... nghiêm khắc như vậy... ăn đánh xong xem lão nương hành hạ chàng thế nào.. ô ô!

_ Haha... hảo! Hảo! Cho ta mái đầu hạ thấp, cái mông chổng cao.


Triệu A Kiều thức thời, dùng tư thế quỳ bò, sợ chống đối lại càng ăn đòn thêm, ở trên giường đồng thời chống tay, tách hai chân, nâng cánh mông nở hoa sưng đẫy đà nhổng hướng thiên. Hắn ấm áp sủng nịnh nhìn nàng, ánh mắt nhu tình mật ý, vỗ vỗ nhẹ hai bánh màn thầu nóng hấp rưng rưng. Nàng uỷ khuất xuống nước:

_ Trịnh thiếu gia, đêm qua là thiếp sai lầm. Thỉnh Trịnh thiếu gia thực thi gia pháp.

BỐP! Á! Thứ nhất hạ....

BỐP!!! Ai Ui! Thứ hai hạ........!!!!

BÁCH!!! Ai du ôi! Thứ ba hạ....!!!

Núc ních thịt mông nhoái ra phía trước trốn tránh, bị hắn nhắc nhở, nàng nức nở mân mê đẩy hạ thân ngược trở về sau. Lập tức nếm đủ mùi vị cái mông đít nở hoa.

BÁCH BỐP BỐP BỐP!!!! Ai ui!!!! Thứ mười hạ!!!!!!

_ A Vân, điểm.. điểm nhẹ... ai ui! Tê! Thí thí lão nương hỏng rồi! Ai du!!! Ai du!

_ A Kiều, vi phu nào muốn phạt nàng. Có điều... bất đánh nàng lại không nhớ...

Đôi mông kiều thê, bị hắn vỗ tới vỗ lui, sớm đã nở hoa chộn rộn, sắc màu đỏ huyết sẫm, màu trái mận chín, sờ vào như hòn than thiêu đốt. Từ mông trên đến phần đùi non, đầy ắp dấu vân tay, đôi chân nàng có hơi giãy dụa, hai luồng thịt run bần bật. Hắn cẩn thận xem xét đến nàng hạ thân chỗ sưng, động tác bàn tay nhè nhẹ bồi nàng xoa hạ thân đau đớn.

Chớp lấy thời cơ, nàng sẽ liền tranh thủ kiện cáo làm mình làm mẩy:

_ Vân, Hức, chàng xem mông ta đi... ô ô... Chỗ nào cũng toàn là thịt sưng đỏ tấy... Cầu chàng... ô ô... điểm nhẹ.. ô ô... điểm nhẹ.. Ai du!

_ Cô nương, còn hai mươi bàn tay. Ngoan, rất nhanh sẽ kết thúc.

_ A....!!!

BỐP... BỐP! BỐP..... BỐP... Á!!!!!!

BỐP ... BỐP... BỐP......NGAO Ù!!!!

_ A! Thứ hai mươi hạ... Ngỗ... huhu! Đau chết lão nương rồi! Tê~~~~!!!

Mười hạ này, hắn thêm chút phần lực, nàng giãy nãy trợn mắt, tròng mắt ngập nước, oán trách ngoảnh lại, van cầu hắn.

_ Ô ô!!! Huhu!! Ô ô! A Vân, chàng được lắm. Ô ô~~~~~ Tê~ Ai Ui~ huhu...! Nát đít lão nương rồi! Ô ô~~~~!!!

Hắn cười khổ, haizz. Yêu chiều nàng quá thì nàng lại được đằng chân lấn đằng đầu. Đánh mắng dạy dỗ thì đau lòng. Bản thân hắn biết chính mình đánh mười bàn tay vừa rồi thực hơi nặng, đôi mông nàng sưng thêm một tầng, ẩn ẩn nóng rát.

Triệu Kiều trong tâm mắng chửi bản thân mình ngu dốt còn xui xẻo, tiểu tử này chẳng qua đánh xuống tuỳ tiện vài cái nhẹ, mà nàng đã đau ê ẩm bỏng rát. Chỉ còn cách khóc rống, ra vẻ tiểu nương tử bị nàng tướng công bắt nạt. Nhưng phương pháp của nàng, là điểm chí mạng với hắn.

_ A Kiều...

_ Huhu~~~~ tê!!! Ngao Ù huhu!!! Trịnh thiếu gia, còn mười bàn tay... Ô ô!!! Huhu!!! Tê!!! Người mau động thủ... ô ô... lão nương thí thí dù sao sớm đã hỏng!!! Ngao~

(Au: nghe giọng là biết dỗi rồi)

_ ...

Dìu nàng nằm úp sấp thẳng xuống nệm, hắn bối rối, chà tới chà lui luồng thịt nóng hổi mềm nhũn trong lòng bàn tay. Không đành lòng tiếp tục, nhưng vẫn phải giáo huấn nàng chút quy củ.

_ A Kiều, vi phu nghĩ muốn cấp A Kiều tra thuốc mỡ. Có điều, nếu nàng cầu ăn đòn.. vậy vi phu...

_ Khoan! Khoan... Ta.. ta... ô ô...

_ Hửm?

Triệu A Kiều ngước xuống phía dưới đồn thịt núc ních màu đỏ son sẫm màu. Người kia chiếm hữu mơn trớn đặt tay trên nàng bánh màn thầu, cười xảo quyệt.

_ Nói! Nàng muốn thế nào?

_ A Vân, lão nương dĩ nhiên muốn chàng bôi thuốc... ô ô... ta sai lầm nói nhăng nói cuội. Trịnh thiếu gia, người không nên xem là thật... Ai ui! Ố ô ô~

_ Hảo hảo, tiểu tổ tông của ta, đừng khóc. Chúng ta trao đổi.

_ Hức hức... Chàng nói.

Thí thí nàng đã an toàn, Triệu A Kiều nhích sang rúc đầu vào mảng ngực áo nam nhân, dây bẩn áo bào vải gấm đen sạch sẽ, hắn mặc kệ. Kiều đồn bị ai đó vỗ vỗ nhẹ, mặt nàng càng nóng.

_ Mười bàn tay, vi phu bỏ qua, chỉ phạt vỗ mông trần tiểu nương tử mấy ngày tiếp.

_ ...

_ Nàng phải ở trong phòng tĩnh dưỡng, chỉ được mặc áo yếm.

_ ...

_ Vi phu muốn vỗ nàng thí thí, cấm nàng trốn tránh.

Nàng bật cười, A Vân đối nàng tinh tế, ôn nhu, còn thực cưng chiều. Khi ấy đôi lúc nàng mộng tưởng, nếu nàng Triệu Kiều, chỉ là Triệu A Kiều, tốt biết nhường nào. Chưa đầy một tháng sau đó, ở lễ thành thân, trước mặt hắn, nàng lại danh chính ngôn thuận trở về thân phận Quận Công cao quý.

-End Chap 4-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương