Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế
-
Chương 11: Linh Hồn Của Độc Nhãn Bị Đả Kích Và Khủng Bố 2
Thật ra chuyện này không trách Văn Vũ, kiếp trước của cậu là bia đỡ đạn, bất kể tiếp xúc người hay quái vật đều là loại cấp thấp, mà sinh vật ở cấp này không thể có nặng lực thay đổi cục diện trận chiến.
Nhưng tìnhh ình bây giờ rõ ràng không giống vậy, bản thân Văn Vũ, do nghề hồn sư kinh khủng, có thể nói chỉ có mình không chết, kiếp này đã hoàn toàn thoát khỏi nghề làm bia đỡ đạn.
Còn Độc nhãn có thể ở mạt thế lần đầu tiên trở thành thú biến dị, con đường tiến hóa trong tương lai có thể nói là con đường bằng phẳng, dĩ nhiên cũng không phải là bia đỡ đạn.
Trong trận chiến giữa hai bên, kỹ năng chắc chắn là yếu tố then chốt để phân chia ranh giới thắng thua.
“Chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người.”
Văn Vũ không màng đôi tay đầy thịt của cậu, từ từ lui ra cửa phía sau mình.
Văn Vũ không nhìn rõ rốt cuộc Độc nhãn có năng lực gì, cách tốt nhất để giải quyết tình trạng khó khăn trước mắt, chắc chắn là tìm lối thoát trước, có thể đánh thì đánh, đánh không được thì chạy.
Độc nhãn từ từ đứng dậy, phần eo bị Văn Vũ đá trúng đã tạm thời không có cảm giác.
Nhưng nỗi đau thể xác dù sao cũng không cách nào so sánh với nỗi đau trong đầu.
Đau đớn này khiến Độc nhãn phát điên.
“Gừ.”
Cuối cùng làn sóng âm thanh khổng lồ phát ra từ Độc nhãn, kính thuỷ tinh của cửa hàng tiện lợi kêu răng rắc, thậm chí quầy kính gần Độc nhãn nhất cũng trực tiếp tan vỡ. Văn Vũ cũng bị tiếng ồn ào làm mất tập trung, ù hết cả tai.
Độc nhãn không cho Văn Vũ cơ hội hồi phục, bàn chân to phía trước chống đỡ cơ thể lao ra, miệng đầy máu há to nhắm ngay đầu của Văn Vũ, không còn nghi ngờ, chỉ cần bị cắn trúng thì tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Văn Vũ cảm giác được một cỗ sát khí cực lớn xông thẳng vào mặt, cố chịu cảm giác choáng váng trong đầu, vội lắc lư cơ thể.
Kinh nghiệm chiến đấu của Văn Vũ ở mạt thế trong một năm qua cứu cái mạng nhỏ của mình. Văn Vũ nghiêng người, tránh được cái miệng đầy máu của Độc nhãn.
Tuy không cắn trúng chính diện, nhưng móng vuốt của Độc nhãn đánh trúng cánh tay của cậu.
Văn Vũ giống như bị một đoàn tàu đâm thẳng vào, sức rất lớn khiến Văn Vũ trực tiếp bay ra ngoài. Sau khi làm vỡ kính của cửa hàng tiện lợi, cậu lại lăn vài vòng dưới mặt đường rồi mới phun ra một ngụm máu.
Thấy xương bàn tay trái uốn cong thành hình dạng quái dị, Văn Vũ không màng cơn đau thấu tim, cậu vội đi về phía cửa lớn của tiểu khu.
Độc nhãn vận không ngừng kêu gào phía sau, nhưng rõ ràng âm thanh càng lúc càng nhỏ.
Văn Vũ đoán có thể con thú biến dị này bị thương ở eo, năng lực hành động trở nên yếu, nhờ vậy cũng đã cứu Văn Vũ một mạng.
“Hộc hộc.”
Văn Vũ thở hổn hển, thấy trong nháy mắt đã chạy xa mấy trăm mét, ngày càng gần tiểu khi, nên cậu giảm tốc độ lại, hít một hơi.
“Đó là năng lực gì, sao khác thường vậy, lúc nãy sức mạnh vừa bổ nhào chắc cũng trên 20 điểm. Nếu không phải mình phản ứng nhanh thì chết là cái chắc.”
Nhưng điều mà Văn Vũ thấy lạ là, Độc nhãn có tiềm lực lớn như vậy, kiếp trước mình sinh sống tại thành phố M trước giờ chưa từng nghe qua ai nói tới chú chó này.
“Không phải tên này chạy khỏi thành phố M đó chứ.”
Văn Vũ nghĩ nửa ngày trời cũng không nghĩ ra nguyên nhân gì, anh dứt khoát từ bỏ suy nghĩ đó.
Thấy cánh cửa lớn của tiểu khu phía sau mình bỏ lại rất xa, Văn Vũ cảm thấy bất lực.
“Lần này không về được. Mẹ nó, bị một con chó chết đuổi tới mức có nhà cũng không về được. Mình trọng sinh lần này đúng là mất mặt đại quân trọng sinh rồi.”
Văn Vũ khạc nhổ dữ dội, thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình thì cảm thán sức chiến đấu của Độc nhãn, lại một lần nữa suy nghĩ mục tiêu hành động tiếp theo.
“Nhớ là ở mạt thế sắp tới ngày thứ ba, công viên Giang Tân hình như xuất hiện một bảo địa khổng lồ, kiếp trước mình không biết đó là gì. Sau này mới nghe người khác nhắc tới, trong đó có một số bảo vật rất hữu dụng. Là người trọng sinh, sao có thể không tranh cơ hội này?”
“Nhưng trước hết, vẫn phải xử lý vết thương trên cánh tay, đổi một số vũ khí và trang bị để tăng cường thể chất cơ thể. Nếu không lại gặp con thú đó thì có thể sẽ chết rất khó coi.”
Văn Vũ nghĩ tới đôi mắt đỏ khủng khiếp của Độc nhãn chứa sát khí và phẫn nộ khiến Văn Vũ hiểu, giữa 2 bên chắc chắn không có hồi kết.
Với khứu giác nhạy bén, Độc nhãn chắc chắn có thể tìm thấy mình.
Văn Vũ nghỉ ngơi một lúc, cơn đau trên cánh tay làm cho vẻ mặt của cậu trắng bệch.
Thấy cánh tay sưng to, Văn Vũ hiểu, vết thương của mình cần phải chữa trị nhanh chóng, nếu không bản thân chỉ có thể cân nhắc chuyện cắt cụt chi, sau đó thông qua thăng cấp để nó mọc dài ra trở lại.
Nhưng tìnhh ình bây giờ rõ ràng không giống vậy, bản thân Văn Vũ, do nghề hồn sư kinh khủng, có thể nói chỉ có mình không chết, kiếp này đã hoàn toàn thoát khỏi nghề làm bia đỡ đạn.
Còn Độc nhãn có thể ở mạt thế lần đầu tiên trở thành thú biến dị, con đường tiến hóa trong tương lai có thể nói là con đường bằng phẳng, dĩ nhiên cũng không phải là bia đỡ đạn.
Trong trận chiến giữa hai bên, kỹ năng chắc chắn là yếu tố then chốt để phân chia ranh giới thắng thua.
“Chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người.”
Văn Vũ không màng đôi tay đầy thịt của cậu, từ từ lui ra cửa phía sau mình.
Văn Vũ không nhìn rõ rốt cuộc Độc nhãn có năng lực gì, cách tốt nhất để giải quyết tình trạng khó khăn trước mắt, chắc chắn là tìm lối thoát trước, có thể đánh thì đánh, đánh không được thì chạy.
Độc nhãn từ từ đứng dậy, phần eo bị Văn Vũ đá trúng đã tạm thời không có cảm giác.
Nhưng nỗi đau thể xác dù sao cũng không cách nào so sánh với nỗi đau trong đầu.
Đau đớn này khiến Độc nhãn phát điên.
“Gừ.”
Cuối cùng làn sóng âm thanh khổng lồ phát ra từ Độc nhãn, kính thuỷ tinh của cửa hàng tiện lợi kêu răng rắc, thậm chí quầy kính gần Độc nhãn nhất cũng trực tiếp tan vỡ. Văn Vũ cũng bị tiếng ồn ào làm mất tập trung, ù hết cả tai.
Độc nhãn không cho Văn Vũ cơ hội hồi phục, bàn chân to phía trước chống đỡ cơ thể lao ra, miệng đầy máu há to nhắm ngay đầu của Văn Vũ, không còn nghi ngờ, chỉ cần bị cắn trúng thì tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Văn Vũ cảm giác được một cỗ sát khí cực lớn xông thẳng vào mặt, cố chịu cảm giác choáng váng trong đầu, vội lắc lư cơ thể.
Kinh nghiệm chiến đấu của Văn Vũ ở mạt thế trong một năm qua cứu cái mạng nhỏ của mình. Văn Vũ nghiêng người, tránh được cái miệng đầy máu của Độc nhãn.
Tuy không cắn trúng chính diện, nhưng móng vuốt của Độc nhãn đánh trúng cánh tay của cậu.
Văn Vũ giống như bị một đoàn tàu đâm thẳng vào, sức rất lớn khiến Văn Vũ trực tiếp bay ra ngoài. Sau khi làm vỡ kính của cửa hàng tiện lợi, cậu lại lăn vài vòng dưới mặt đường rồi mới phun ra một ngụm máu.
Thấy xương bàn tay trái uốn cong thành hình dạng quái dị, Văn Vũ không màng cơn đau thấu tim, cậu vội đi về phía cửa lớn của tiểu khu.
Độc nhãn vận không ngừng kêu gào phía sau, nhưng rõ ràng âm thanh càng lúc càng nhỏ.
Văn Vũ đoán có thể con thú biến dị này bị thương ở eo, năng lực hành động trở nên yếu, nhờ vậy cũng đã cứu Văn Vũ một mạng.
“Hộc hộc.”
Văn Vũ thở hổn hển, thấy trong nháy mắt đã chạy xa mấy trăm mét, ngày càng gần tiểu khi, nên cậu giảm tốc độ lại, hít một hơi.
“Đó là năng lực gì, sao khác thường vậy, lúc nãy sức mạnh vừa bổ nhào chắc cũng trên 20 điểm. Nếu không phải mình phản ứng nhanh thì chết là cái chắc.”
Nhưng điều mà Văn Vũ thấy lạ là, Độc nhãn có tiềm lực lớn như vậy, kiếp trước mình sinh sống tại thành phố M trước giờ chưa từng nghe qua ai nói tới chú chó này.
“Không phải tên này chạy khỏi thành phố M đó chứ.”
Văn Vũ nghĩ nửa ngày trời cũng không nghĩ ra nguyên nhân gì, anh dứt khoát từ bỏ suy nghĩ đó.
Thấy cánh cửa lớn của tiểu khu phía sau mình bỏ lại rất xa, Văn Vũ cảm thấy bất lực.
“Lần này không về được. Mẹ nó, bị một con chó chết đuổi tới mức có nhà cũng không về được. Mình trọng sinh lần này đúng là mất mặt đại quân trọng sinh rồi.”
Văn Vũ khạc nhổ dữ dội, thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình thì cảm thán sức chiến đấu của Độc nhãn, lại một lần nữa suy nghĩ mục tiêu hành động tiếp theo.
“Nhớ là ở mạt thế sắp tới ngày thứ ba, công viên Giang Tân hình như xuất hiện một bảo địa khổng lồ, kiếp trước mình không biết đó là gì. Sau này mới nghe người khác nhắc tới, trong đó có một số bảo vật rất hữu dụng. Là người trọng sinh, sao có thể không tranh cơ hội này?”
“Nhưng trước hết, vẫn phải xử lý vết thương trên cánh tay, đổi một số vũ khí và trang bị để tăng cường thể chất cơ thể. Nếu không lại gặp con thú đó thì có thể sẽ chết rất khó coi.”
Văn Vũ nghĩ tới đôi mắt đỏ khủng khiếp của Độc nhãn chứa sát khí và phẫn nộ khiến Văn Vũ hiểu, giữa 2 bên chắc chắn không có hồi kết.
Với khứu giác nhạy bén, Độc nhãn chắc chắn có thể tìm thấy mình.
Văn Vũ nghỉ ngơi một lúc, cơn đau trên cánh tay làm cho vẻ mặt của cậu trắng bệch.
Thấy cánh tay sưng to, Văn Vũ hiểu, vết thương của mình cần phải chữa trị nhanh chóng, nếu không bản thân chỉ có thể cân nhắc chuyện cắt cụt chi, sau đó thông qua thăng cấp để nó mọc dài ra trở lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook