Triệu Hồi Cuồng Triều Ở Mạt Thế
-
Chương 10: Linh Hồn Của Độc Nhãn Bị Đả Kích Và Khủng Bố
Văn Vũ miễn cưỡng nghiêng người né đòn của Độc nhãn. Sau đó hung hăng đá vào bụng của Độc nhãn một cái.
Tuy vừa mới xoay người, nhưng rõ ràng, cú đá mạnh gấp đôi người thường, chắc chắn không dễ chịu. Nhất là nơi mềm mại như ở bụng.
Độc nhãn bị Văn Vũ đá một cước, động tác lập tức hơi chậm. Mà Văn Vũ cũng cảm giác được một lực phản kích từ mũi chân truyền đến, một bước đẩy lùi sức mạnh này.
“Xem ra với thể lực gấp đôi, muốn chống lại con thú này, đúng là quá miễn cưỡng, vậy thì ......”
“Trạng thái chiến đấu thì sao?”
Chỉ thấy linh thú vốn là lắc lư lên xuống trên vai Văn Vũ, bỗng dưng ghé sát vào tai Văn Vũ.
Văn Vũ chỉ cảm thấy luồng nhiệt từ lỗ tai truyền đến khắp người. Sau đó, cả người thấy khô nóng, kéo theo đó là một cảm giác sức mạnh khổng lồ.
“A a a a a, mau chết cho tôi.”
Sức mạnh điên cuồng được trút ra một cách dữ dội, Văn Vũ gào thét, giơ tay đấm mạnh vào đầu của Độc nhãn đang nhào tới. Độc nhãn chưa kịp phản ứng trước tốc độ bất ngờ của đối thủ, nó đã nhận hẳn một cú đấm.
“Âu âu, âu.”
Độc nhãn bị Văn Vũ đấm một phát ngã xuống, kêu gào thảm thiết, nỗi đau thể xác vô cùng nhẹ.
Nhưng một luồng năng lượng kỳ lạ tràn vào não dọc theo phần bị đánh, Độc nhãn cảm thấy như có một cây gậy, không ngừng khuấy động trong đầu mình.
Văn Vũ thấy tình trạng thảm hại của Độc nhãn trước mắt, trong lòng dĩ nhiên hiểu, trạng thái chiến đấu xuống, kỹ năng đầu tiên của linh thú – linh hồn tấn công phát huy hiệu quả.
Với thể lực hiện tại của Văn Vũ, giá trị cơ bản là 4, còn tố chất thể lực của Độc nhãn chí ít là 5 Hơn nữa bản thân không có bất kỳ vũ khí nào, lại dựa vào võ thuật rất khó tạo vết thương chí mạng cho Độc nhãn.
Cho nên, dĩ nhiên Văn Vũ đặt cược vào kỹ năng cấp S của linh hồn tấn công, ít nhất bây giờ xem ra, bản thân cược đúng rồi, linh hồn tấn công gây ra thiệt hại không thể lường trước cho Độc nhãn.
Võ thuật điên cuồng của Văn Vũ đánh trúng phần eo của Độc nhãn, cái gọi là thắt lưng đầu đồng đuôi sắt eo đậu phụ không chỉ là con sói.
Mà sức mạnh bảo vệ phần cột sống trên eo, rõ ràng kém hơn các bộ phận khác.
Mà Độc nhãn rõ ràng đã choáng váng trước từng đợt linh hồn tấn công ập đến, trừ việc la hét không ngừng, sức mạnh của tay chân hoàn toàn bị những cơn đau buốt trong đầu lấy đi.
Từ điểm này, chúng ta có thể thấy sự khủng khiếp của linh hồn tấn công. Nếu không có sự can thiệp của ngoại lực, Độc nhãn chắc chắn sẽ bị sức mạnh của linh hồn tấn công đánh tan linh hồn mà chết. Hơn nữa chỉ thấy những vết máu lan tràn trên khuôn mặt của Độc nhãn thì có thể biết, lúc này chắc chắcn sẽ không quá lâu.
Nhưng tai nạn vẫn xảy ra, tai nạn không đến từ thế giới bên ngoài, mà là từ bản thân Độc nhãn.
Là thú biến dị, nghề nghiệp tương tự con người, mỗi lần biến dị đều có cơ hội tự động đánh thức khả năng biến dị.
Còn đối với “thiên tài” mạt thế Độc nhãn này vừa mới bắt đầu thì đã thăng cấp thú biến dị cấp một mà nói, nếu không rơi giữa chừng, có nghĩa là cứ lên cấp sẽ được kỹ năng đẳng cấp không thấp, cấp bậc càng lên cao càng khủng khiếp.
Cho nên lúc này Độc nhãn đã có kỹ năng đầu tiên của mình.
Mệnh đấu (cấp S): Ý chí chiến đấu không tưởng sẽ khiến ký chủ không lo sợ, cơn đau sẽ giảm đi đáng kể. Khi chấn thương nặng hơn, thể lực cơ bản của ký chủ sẽ tăng lên theo cấp số nhân, tăng đến không có giới hạn trên.
Lúc này Độc nhãn đã bị sức mạnh của linh hồn tấn công dày vò đau đớn phê dần, còn linh hồn chấn thương dĩ nhiên cũng là một loại tổn thương.
Cho nên lúc Văn Vũ chưa cảm nhận được gì, sức mạnh cơ thể của Độc nhãn không ngừng tăng lên. Với sự gia tăng của vết thương linh hồn, thuộc tính cơ thể của Độc nhãn ngày càng mạnh.
Năng lực gây hại của linh hồn tấn công căn cứ theo sự khác biệt thuộc tính cơ bản của hai bên mà quyết định. Vốn dĩ với thuộc tính cơ bản của Văn Vũ là 4, còn của Độc nhãn là 5, linh hồn tấn công có thể phát huy sức phá hoại khổng lồ đã không hổ là năng lực của cấp S. Nhưng theo tố chất cơ thể của Độc nhãn được nâng cao, hiệu quả gây hại của linh hồn tấn công cũng không ngừng giảm xuống.
Mãi tới khi Văn Vũ cảm nhận được mục tiêu dưới mình, da thịt ngày càng săn chắc, lực phản kích càng ngày càng lớn, tiếng kêu gào của Độc nhãn càng ngày càng yếu, Văn Vũ cũng dần dần ngừng tấn công.
Sau đó, cậu thấy đôi mắt đỏ tươi của Độc nhãn.
Chỉ là một mắt như vậy.
Trò đùa và sự khắc nghiệt hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sát khí cuồng bạo, sát khí cực lớn khiến Văn Vũ vốn đang chiến đấu hăng say cũng phải bình tĩnh lại.
“Tiêu rồi, chỉ thấy sức mạnh của bản thân, nhưng lại quên thú biến dị cũng có thể có năng lực này.” Văn Vũ bèn nghĩ tới chỗ sơ xuất của mình.
Tuy vừa mới xoay người, nhưng rõ ràng, cú đá mạnh gấp đôi người thường, chắc chắn không dễ chịu. Nhất là nơi mềm mại như ở bụng.
Độc nhãn bị Văn Vũ đá một cước, động tác lập tức hơi chậm. Mà Văn Vũ cũng cảm giác được một lực phản kích từ mũi chân truyền đến, một bước đẩy lùi sức mạnh này.
“Xem ra với thể lực gấp đôi, muốn chống lại con thú này, đúng là quá miễn cưỡng, vậy thì ......”
“Trạng thái chiến đấu thì sao?”
Chỉ thấy linh thú vốn là lắc lư lên xuống trên vai Văn Vũ, bỗng dưng ghé sát vào tai Văn Vũ.
Văn Vũ chỉ cảm thấy luồng nhiệt từ lỗ tai truyền đến khắp người. Sau đó, cả người thấy khô nóng, kéo theo đó là một cảm giác sức mạnh khổng lồ.
“A a a a a, mau chết cho tôi.”
Sức mạnh điên cuồng được trút ra một cách dữ dội, Văn Vũ gào thét, giơ tay đấm mạnh vào đầu của Độc nhãn đang nhào tới. Độc nhãn chưa kịp phản ứng trước tốc độ bất ngờ của đối thủ, nó đã nhận hẳn một cú đấm.
“Âu âu, âu.”
Độc nhãn bị Văn Vũ đấm một phát ngã xuống, kêu gào thảm thiết, nỗi đau thể xác vô cùng nhẹ.
Nhưng một luồng năng lượng kỳ lạ tràn vào não dọc theo phần bị đánh, Độc nhãn cảm thấy như có một cây gậy, không ngừng khuấy động trong đầu mình.
Văn Vũ thấy tình trạng thảm hại của Độc nhãn trước mắt, trong lòng dĩ nhiên hiểu, trạng thái chiến đấu xuống, kỹ năng đầu tiên của linh thú – linh hồn tấn công phát huy hiệu quả.
Với thể lực hiện tại của Văn Vũ, giá trị cơ bản là 4, còn tố chất thể lực của Độc nhãn chí ít là 5 Hơn nữa bản thân không có bất kỳ vũ khí nào, lại dựa vào võ thuật rất khó tạo vết thương chí mạng cho Độc nhãn.
Cho nên, dĩ nhiên Văn Vũ đặt cược vào kỹ năng cấp S của linh hồn tấn công, ít nhất bây giờ xem ra, bản thân cược đúng rồi, linh hồn tấn công gây ra thiệt hại không thể lường trước cho Độc nhãn.
Võ thuật điên cuồng của Văn Vũ đánh trúng phần eo của Độc nhãn, cái gọi là thắt lưng đầu đồng đuôi sắt eo đậu phụ không chỉ là con sói.
Mà sức mạnh bảo vệ phần cột sống trên eo, rõ ràng kém hơn các bộ phận khác.
Mà Độc nhãn rõ ràng đã choáng váng trước từng đợt linh hồn tấn công ập đến, trừ việc la hét không ngừng, sức mạnh của tay chân hoàn toàn bị những cơn đau buốt trong đầu lấy đi.
Từ điểm này, chúng ta có thể thấy sự khủng khiếp của linh hồn tấn công. Nếu không có sự can thiệp của ngoại lực, Độc nhãn chắc chắn sẽ bị sức mạnh của linh hồn tấn công đánh tan linh hồn mà chết. Hơn nữa chỉ thấy những vết máu lan tràn trên khuôn mặt của Độc nhãn thì có thể biết, lúc này chắc chắcn sẽ không quá lâu.
Nhưng tai nạn vẫn xảy ra, tai nạn không đến từ thế giới bên ngoài, mà là từ bản thân Độc nhãn.
Là thú biến dị, nghề nghiệp tương tự con người, mỗi lần biến dị đều có cơ hội tự động đánh thức khả năng biến dị.
Còn đối với “thiên tài” mạt thế Độc nhãn này vừa mới bắt đầu thì đã thăng cấp thú biến dị cấp một mà nói, nếu không rơi giữa chừng, có nghĩa là cứ lên cấp sẽ được kỹ năng đẳng cấp không thấp, cấp bậc càng lên cao càng khủng khiếp.
Cho nên lúc này Độc nhãn đã có kỹ năng đầu tiên của mình.
Mệnh đấu (cấp S): Ý chí chiến đấu không tưởng sẽ khiến ký chủ không lo sợ, cơn đau sẽ giảm đi đáng kể. Khi chấn thương nặng hơn, thể lực cơ bản của ký chủ sẽ tăng lên theo cấp số nhân, tăng đến không có giới hạn trên.
Lúc này Độc nhãn đã bị sức mạnh của linh hồn tấn công dày vò đau đớn phê dần, còn linh hồn chấn thương dĩ nhiên cũng là một loại tổn thương.
Cho nên lúc Văn Vũ chưa cảm nhận được gì, sức mạnh cơ thể của Độc nhãn không ngừng tăng lên. Với sự gia tăng của vết thương linh hồn, thuộc tính cơ thể của Độc nhãn ngày càng mạnh.
Năng lực gây hại của linh hồn tấn công căn cứ theo sự khác biệt thuộc tính cơ bản của hai bên mà quyết định. Vốn dĩ với thuộc tính cơ bản của Văn Vũ là 4, còn của Độc nhãn là 5, linh hồn tấn công có thể phát huy sức phá hoại khổng lồ đã không hổ là năng lực của cấp S. Nhưng theo tố chất cơ thể của Độc nhãn được nâng cao, hiệu quả gây hại của linh hồn tấn công cũng không ngừng giảm xuống.
Mãi tới khi Văn Vũ cảm nhận được mục tiêu dưới mình, da thịt ngày càng săn chắc, lực phản kích càng ngày càng lớn, tiếng kêu gào của Độc nhãn càng ngày càng yếu, Văn Vũ cũng dần dần ngừng tấn công.
Sau đó, cậu thấy đôi mắt đỏ tươi của Độc nhãn.
Chỉ là một mắt như vậy.
Trò đùa và sự khắc nghiệt hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sát khí cuồng bạo, sát khí cực lớn khiến Văn Vũ vốn đang chiến đấu hăng say cũng phải bình tĩnh lại.
“Tiêu rồi, chỉ thấy sức mạnh của bản thân, nhưng lại quên thú biến dị cũng có thể có năng lực này.” Văn Vũ bèn nghĩ tới chỗ sơ xuất của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook