Trêu Chọc Thiếu Niên Cố Chấp
-
Chương 43
Tháng bảy.
Thời gian điền nguyện vọng đã xong.
Học sinh tốt nghiệp phải quay lại trường để nhận bằng và tổ chức lễ tốt nghiệp. Thánh Mẫn là một trường tư thục có đủ kinh phí, cần những nghi lễ này để giữ thể diện. Để chuẩn bị cho đợt nhập học mới, công tác chuẩn bị đã được chuẩn bị chu đáo, nên sẽ làm thật hoành tráng.
Kỳ Ngôn Châu, với tư cách là học sinh giỏi trong trường và cũng là học sinh giỏi số một trong thành phố, nên cậu được mời phát biểu trên sân khấu.
Cậu không có hứng thú với loại hoạt động này, và cũng không thích thể hiện, vì vậy, cậu không do dự mà từ chối.
Điện thoại cúp máy.
Thẩm Kiều đang uống trà đá chanh, nên chỉ hỏi qua: "Giáo viên chủ nhiệm lớp cậu? Lần trước gặp ở đồn cảnh sát phải không?"
"Ừ."
"Vậy tại sao cậu lại không cho cô ấy mặt mũi? Thái độ còn không tốt."
"Tôi không muốn đi."
Từ sớm, Thẩm Kiều đã quen với thái độ này của cậu rồi, nên cô chỉ cười cười, đặt chén xuống, lại dụi dụi mắt. Dừng một chút, cô lại chuyển đề tài: "Tôi buồn ngủ."
Hôm qua, cô và Chu Ý Cầm đã gọi điện thoại với nhau cả đêm.
Nội dung tất nhiên là về Kỳ Ngôn Châu.
Chu Ý Cầm có vẻ phấn khích hơn cả Thẩm Kiều, còn hỏi rất nhiều chi tiết.
"...Kiều Kiều, cậu không biết đâu, tớ cứ đợi cậu mở miệng để tớ làm quân sư tình yêu cho cậu đấy!"
Nghe vậy, Thẩm Kiều nằm ở trên giường cười ha ha.
"Tớ không biết rằng cậu lại có sở thích này đấy."
Chu Ý Cầm thở dài: "Cái gì. Đó không phải là sợ rằng cậu quá ngây thơ, và sẽ bị người khác bắt nạt sao? Nói thật, trước khi cậu nói với tớ về việc cậu ấy cho cậu ở nhờ, tớ còn không thích những người như Kỳ Ngôn Châu. Cậu vừa ngoan ngoãn, tình cách lại tốt, nhất định sẽ không bị cậu ấy nghiền ép, nhưng sau này xem trạng thái của cậu, có lẽ cậu ấy sẽ đối xử rất tốt với cậu nhỉ?"
"Ừ, cậu ấy rất tốt với tớ."
Tất cả sự dịu dàng của Kỳ Ngôn Châu đều được trao cho cô.
Nếu không, Thẩm Kiều đã không dễ dàng "Lâu ngày sinh tình" như vậy.
Cô trông có vẻ mềm mỏng, nhưng trong xương cốt lại rất cứng cỏi.
Chu Ý Cầm cười: "Chúc mừng cậu, Kiều Kiều. Nếu Kỳ Ngôn Châu có thể khiến cậu vui vẻ mỗi ngày, tớ cũng yên tâm rồi."
____
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều mím môi nhìn người thanh niên trước mặt.
Mỗi ngày mỗi giờ cô đều thấy rất hạnh phúc. Cô xem TV cũng vui vẻ, đi tập múa cũng vui vẻ, ăn cơm cũng vui vẻ, nói chuyện với Kỳ Ngôn Châu cũng vui vẻ.
Dường như chỉ cần ở bên cậu, mọi muộn phiền đều có thể tan biến trong tích tắc.
Kỳ Ngôn Châu không biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì. Cậu suy nghĩ một chút, rồi mới hỏi: "Cậu muốn ngủ trưa?"
"Ừ." Thẩm Kiều gật đầu.
Không cần nhiều lời, Kỳ Ngôn Châu liền ra tay rất nhanh, ôm lấy cả người cô, vững vàng đi về phía cầu thang.
Cầu thang rất hẹp.
Kỳ Ngôn Châu cẩn thận di chuyển, ôm Thẩm Kiều, để cô không bị đụng vào.
Hai người đã đặt chân lên tầng hai rồi.
Tay không rảnh, cậu đá nhẹ cửa phòng ngủ, bước vào, đặt Thẩm Kiều lên giường.
Kỳ Ngôn Châu nhướng mày nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Ngủ một lát đi."
Hai người nhìn nhau.
Thẩm Kiều móc ngón út ủa cậu, rồi cười nhạt: “Đừng đi.”
"Không phải là cậu buồn ngủ sao?"
"Có thể kiên trì thêm một chút."
Kỳ Ngôn Châu gật đầu, ngồi xuống bên giường cô. Anh nhìn chằm chằm lông mày của Thẩm Kiều, hiếm thấy hỏi: “Buổi tối ngủ không ngon à? Nói chuyện điện thoại sao?”
Thẩm Kiều: “Ừm, nói chuyện với Cầm Cầm, cậu nghe thấy sao?”
Hiệu quả cách âm của ngôi nhà cũ rất kém, mặc dù có khoảng cách trống giữa hai phòng ngủ nhưng cửa sổ được mở song song, không biết có thể chặn hoàn toàn âm thanh hay không. Thẩm Kiều sợ quấy rầy người khác, đêm khuya cố ý thấp giọng nói.
Kỳ Ngôn Châu nhéo ngón tay cô, giọng điệu bình tĩnh nhưng giọng nói lại ngọt ngào như ngọc chạm băng: "Tôi nghe thấy một chút, các cậu nói cái gì vậy?"
"Chỉ là... con gái tán gẫu với nhau thôi."
"Không thể nói cho tôi sao?"
"Không hay lắm."
Thẩm Kiều cười cười, còn có chút thẹn thùng.
Nghe cô trả lời thẳng thừng như vậy, đôi mắt Kỳ Ngôn Châu hơi tối lại, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn một chút, gật đầu nói: "Được."
Thẩm Kiều cả kinh: “Kỳ Ngôn Châu, cậu không vui sao?”
"Không có."
"Có đấy. Sao vậy? Vì tôi không nói cho cậu biết sao? Chỉ đơn thuần là chuyện giữa con gái với nhau thôi."
"Tôi biết."
Ý nghĩ đê hèn của Kỳ Ngôn Châu thực sự không thể nói thành lời.
Cậu biết phải cố gắng rất nhiều mới có thể kiềm chế được dục vọng khống chế, và tính chiếm hữu Thẩm Kiều trong lòng mình.
Vì thân phận thay đổi, còn vì thân phận bạn trai, Kỳ Ngôn Châu muốn cô hoàn toàn thuộc về mình, không có bí mật, sống chết có nhau.
Suy nghĩ này rất nguy hiểm.
Cậu chỉ có thể dùng lý trí để ngăn mình lại một cách tuyệt vọng.
Thẩm Kiều không phát hiện ra.
Kỳ Ngôn Châu mím môi, lông mi dài hơi rũ xuống, che đi tất cả cảm xúc trong mắt. Cậu lặp lại: "Tôi biết."
Thẩm Kiều nửa ngồi nửa nằm, nhìn cậu chằm chằm từ trên xuống, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì.
Sau nhiều lần cân nhắc, cô cảm thấy không nên nói ra sự thật về những lời của Chu Ý Cầm. Vậy nên cô chỉ có thể bỏ qua.
Cô hắng giọng: "Kỳ Ngôn Châu."
"Ừ."
"Tới gần hơn đi."
Kỳ Ngôn Châu có chút bối rối, nhưng vẫn làm theo.
Thẩm Kiều đổi tư thế, quỳ ở trên giường, thẳng lưng, hai tay đặt ở trên vai Kỳ Ngôn Châu.
Hai người đổi thành quỳ và ngồi bên nhau.
Lần này, tầm mắt của Thẩm Kiều cao hơn Kỳ Ngôn Châu, rốt cuộc có thể nhìn xuống cậu.
Cô cụp mắt, gò má ửng hồng, cúi đầu xuống.
Một nụ hôn đáp xuống má Kỳ Ngôn Châu.
Rất nhẹ và mềm, dễ dàng chạm vào, không có chút cảm giác thân mật nào, chỉ có sự trong trẻo và thuần khiết như khi cậu hôn lên trán cô.
"..."
Thẩm Kiều không đợi Kỳ Ngôn Châu phản ứng, “bụp” một cái liền chui vào trong chăn, dùng chăn trùm kín đầu.
Dừng một chút, cô ho nhẹ một tiếng, rồi nhỏ giọng: "Cậu không tức giận là tốt rồi. Cậu đi đi, tôi đi ngủ một giấc."
Thẩm Kiều không nhìn thấy, còn Kỳ Ngôn Châu thì nghiến răng, toàn thân căng thẳng, tay nắm chặt.
Niềm vui tràn ngập gần như bóp chết cậu.
Sự tự chủ đang trên bờ vực sụp đổ.
Chỉ cần Thẩm Kiều chủ động một chút... dù chỉ một chút thì cậu luôn không có cách nào để phản kháng lại.
Vì Kỳ Ngôn Châu không nói chuyện, cũng không đứng dậy rời đi, nên Thẩm Kiều nhìn không ra phản ứng của cậu. Cô có chút nghi hoặc, ở trong chăn động đậy một lúc, nhưng sau đó nhịn không được mà mở một cái khe, muốn xem biểu hiện của cậu.
Một giây sau, cô bị một đôi tay to kéo ra khỏi chăn.
Kỳ Ngôn Châu dùng sức rất lớn nắm lấy bả vai Thẩm Kiều, dễ dàng kéo cô ra, rồi ôm cô vào trong ngực.
Cô buộc phải ngồi trên đùi cậu, nhìn chằm chằm vào cậu.
Thẩm Kiều giật mình, nên lắp bắp hỏi: “Sao, sao vậy?”
Sắc mặt Kỳ Ngôn Châu nghiêm nghị, giữa hai lông mày lộ ra một tia địch ý.
Cậu không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô một lúc. Bỗng nhiên, cậu buông một tay ra, ấn sau đầu cô.
Các đường nét trên khuôn mặt đẹp trai và thanh tú của cậu được phóng đại vô tận trước mắt cô.
Có một cảm giác ấm áp và mềm mại trên môi.
Rất nhanh, loại dịu dàng này dần dần bị thay thế bởi sức mạnh, giống như bão tố và dục vọng tranh đấu không ngừng.
Kỳ Ngôn Châu tự học được, nên liền ấn tay cô và dùng đầu lưỡi áp vào môi cô.
Cậu bắt đầu vô lương tâm.
Thẩm Kiều lập tức mở to hai mắt, cô không biết làm sao. Dần dần sự từ chối của cô đã trở nên nhu nhược, chỉ có thể để mặc cậu thao túng.
____
Mùa hè.
Trong căn phòng nhỏ và cũ.
Giấy dán tường lốm đốm.
Chiếc điều hòa đời cũ đã trải qua năm tháng, khi chạy nghe tiếng máy kêu vo ve nhưng vẫn làm mát căn phòng và xua tan cái nóng một cách hiệu quả.
Trên chiếc giường đơn, chàng trai và cô gái lặng lẽ hôn nhau, không muốn tách ra.
Cho đến khi toàn thân và lưng đẫm mồ hôi, tràn ngập cảnh xuân tươi đẹp.
Hai mắt Thẩm Kiều ngấn nước, cả người mệt mỏi, lười biếng dựa vào trên người Kỳ Ngôn Châu.
Tư thế này khiến cô trông càng nhỏ nhắn và cô độc, eo còn bị một vòng tay siết chặt.
Lòng bàn tay Kỳ Ngôn Châu nóng rực, rơi xuống eo cô, giống như có thể xuyên qua lớp vải quần áo để thiêu đốt da cô.
Thẩm Kiều gọi cậu: “Kỳ Ngôn Châu
"Ừ."
Giọng trả lời khàn khàn, mang theo chút dục vọng.
"Tự dưng tôi không muốn ngủ nữa."
Kỳ Ngôn Châu lại "ừ" một tiếng: "Thật đúng lúc."
Nói xong, cậu lại hôn lên môi cô.
Có lẽ, điều lãng mạn nhất trên thế giới này là lãng phí thời gian với người yêu của mình.
Thẩm Kiều thầm nghĩ.
____
Ngày lễ tốt nghiệp.
Dù trời oi bức nhưng hiếm có nơi nào không có nắng nhưng không vì thế mà nắng gắt.
Sau khi các hoạt động và nghi lễ của trường kết thúc, các học sinh tốt nghiệp chạy ra sân chơi để chụp ảnh với các bạn cùng lớp, giáo viên hoặc phụ huynh của mình.
Thẩm Kiều chụp ảnh nhóm với các bạn cùng lớp của cô trước, sau đó, cô đi bộ đến bóng râm của con đường mòn với Chu Ý Cầm để chụp ảnh.
Một lúc sau, điện thoại rung lên.
ID người gọi là Kỳ Ngôn Châu.
Thẩm Kiều cắn môi, rồi ngượng ngùng cười với Chu Ý Cầm thì mới bắt máy: “Alo?”
Kỳ Ngôn Châu: "Ở đâu?"
"Ở một bên đường lớn. Tôi đang chụp ảnh với Cầm Cầm, cậu có đến không?"
"Gần đến rồi."
Cúp điện thoại, Chu Ý Cầm nhìn vẻ mặt Thẩm Kiều, liền trêu chọc: “Kỳ Ngôn Châu có đến không?”
Thẩm Kiều gật đầu: “Có.”
Chu Ý Cầm không khỏi thở dài: "Học bá của chúng ta khi yêu vào thật bám người. Cậu ấy thực sự không muốn rời xa cậu dù chỉ một giây..."
Vừa rồi, trong giảng đường, Kỳ Ngôn Châu ngồi ở bên cạnh Thẩm Kiều, hoàn toàn làm ngơ trước đôi mắt tò mò của những người xung quanh.
Nếu không có hoạt động chia lớp, chắc cậu đã không tách khỏi cô rồi.
Tuy nhiên, vì đã chính thức tốt nghiệp, hai người nằm ngoài tầm kiểm soát của giáo viên và quy định của nhà trường, rất nhiều cặp đôi trẻ trong lớp đã công khai quan hệ, hành vi trở nên trắng trợn, như muốn lợi dụng ngày cuối cùng của thời học sinh.
Điều này khiến Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Châu không mấy nổi bật.
Chỉ là bởi vì hai người bọn họ đều là nhân vật có tiếng trong trường, trước đó từng có tin đồn scandal, có chút chuyện để nói, nên mới thu hút sự chú ý của mọi người.
Chính Thẩm Kiều cũng không để ý chuyện nà, cô cười cười, trong mắt tràn đầy ngọt ngào.
"Không bám người đâu. Cậu ấy tới giúp chúng ta chụp ảnh, không phải rất tốt sao."
Chu Ý Cầm cảm thấy bất lực trước bộ dạng của cô, liền nhún vai: "Cậu nói vậy cũng không sao. Nhưng sau này chúng ta không thể dẫn cậu ấy đi uống trà chiều được. Không được phép mang theo bạn trai lúc đi cùng tớ đấy."
"Biết rồi."
Hai người mới trò chuyện vài câu thì bóng dáng Kỳ Ngôn Châu đã xuất hiện ở cuối đường.
Cậu gầy và cao, bước đi không vội vã, cũng không chậm chạp.
Thẩm Kiều vẫy tay với cậu: “Tôi ở đây!”
Ngay sau đó, Kỳ Ngôn Châu đi đến chỗ hai người họ.
Cậu gật đầu với Chu Ý Cầm, sau đó, ất cả sự chú ý của cậu đều đổ dồn lên mặt Thẩm Kiều.
"Có nóng không?"
"Cũng bình thường."
"Muốn uống chút nước không?"
"Không cần đâu……"
Rõ ràng chỉ là một cuộc đối thoại bình thường hàng ngày, nhưng khi hai người nói ra, thì nghe rất thân mật.
Chu Ý Cầm giả vờ như không thể chịu đựng được, nên đành thở dài, rồi cong môi, "Được rồi, hai người các cậu đứng bên kia đi."
Thẩm Kiều quay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
"Tớ sẽ chụp một bức ảnh cho hai cậu. Cậu không muốn chụp một bức ảnh cặp đôi trong ngày tốt nghiệp sao?"
"…Chụp!"
Chu Ý Cầm khịt mũi, rồi xua tay: "Đi thì đi đi! Đứng ở đằng kia!"
Hai người nhìn nhau rồi đứng trên bậc thềm.
Sau bậc tam cấp là một hàng cây. Thấp thoáng giữa những thân cây là sân trường và cột cờ.
Màu xanh là đại diện cho tuổi trẻ và tình bạn.
Kỳ Ngôn Châu cong khóe môi, rồi giơ tay lên, bá đạo mà dùng sức ôm lấy bả vai Thẩm Kiều.
Cả hai ôm nhau rất thân mật.
Thẩm Kiều cười rất đẹp. Lông mày cô cong cong, còm mắt híp lại.
Còn đôi mắt của Kỳ Ngôn Châu từ đầu đến cuối đều ở trên mặt Thẩm Kiều, mà không nhìn vào máy quay.
"Tách...."
____
Hoạt động kết thúc.
Mọi người nghỉ học.
Thẩm Kiều tạm biệt Kỳ Ngôn Châu, rồi bảo cậu về nhà trước, còn cô đi uống trà chiều với Chu Ý Cầm.
Nói là uống trà chiều, nhưng Thẩm Kiều còn phải ở chỗ Đới Tùng Xuân tập múa, vậy nên cô không thể buông thả, càng không thể ăn đồ nhiều đường.
Mặt đối mặt tất nhiên là sẽ khác với gọi thoại.
Chu Ý Cầm rất phấn chấn, liền nhướng mày, và đặt câu hỏi rõ ràng hơn.
Khóe miệng Chu Ý Cầm nở nụ cười, rồi nói thấp giọng: "Hai người các cậu mập mờ quanh co, lại còn ở chung, vậy phát triển đến bước nào rồi?"
"..."
Hai má Thẩm Kiều đột nhiên nóng bừng. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng đẩy Chu Ý Cầm một cái: "Cậu đang nói gì vậy?"
Chu Ý Cầm không nghiêm túc: "Tớ đã nói với cậu phải cẩn thận, nhưng không phải vì cậu vẫn còn là học sinh, mà vì hai người vẫn chưa xác nhận mối quan hệ của mình, vì vậy không nên vượt qua giới hạn, nếu không, chẳng phải cậu sẽ bị Kỳ Ngôn Châu lợi dụng sao? Nhưng bây giờ, cả hai người vẫn còn là sinh viên đại học. Người lớn, nam nữ bạn bè, làm quen là không thể tránh khỏi. Nhưng tớ vẫn phải nói, cẩn thận..."
Thẩm Kiều không nghe được nữa, mà vội vàng ngăn lại.
"Không có, Cầm Cầm, đừng nói vậy."
Chu Ý Cầm: "Được rồi, được rồi. Vậy tớ sẽ không nói nữa."
Hai người nói về chủ đề trường học.
Dù giấy báo nhập học chưa công bố nhưng do điểm của từng trường đã được công bố nên học sinh cũng biết mình trúng tuyển vào trường nào.
Thành tích của Chu Ý Cầm trong lớp văn hóa rất bình thường, cô ấy đã không được nhận vào học viện múa sau khi bị trừ điểm chuyên môn, mà phải chọn nguyện vọng tiếp theo, và đến một trường nghệ thuật khác.
Ngôi trường đó ở khu vực trung tâm, cách thành phố Lục Xuyên vẫn còn xa, đi tàu cao tốc đến đó phải mất năm tiếng đồng hồ. Nếu như hai người muốn thỉnh thoảng gặp mặt trò chuyện như thời cấp ba, chỉ có thể đợi đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.
Hết giai đoạn này đến giai đoạn khác trong cuộc đời.
Sự chia ly dường như không thể tránh khỏi.
Chu Ý Cầm ngậm một cây kem, rồi thở dài: "Không sao đâu bảo bối, ngày nào tớ cũng sẽ gửi tin nhắn cho cậu. Cậu đừng có vì bạn trai mới mà quên tớ đấy."
Thẩm Kiều: “Nếu nhận được, tớ sẽ trả lời ngay."
Chu Ý Cầm mỉm cười.
Nghĩ một lúc, cô ấy lại hỏi: "Nói mới nhớ, Kỳ Ngôn Châu không đi tới đại học T và đại học F, là vì cậu ấy không muốn cách xa cậu? Hay nguyện vọng chính là trường hàng không? Học bá này, lễ tốt nghiệp không phát biểu, cũng không ai biết được con đường tiếp theo của cậu ấy.”
Một danh sách đỏ đã được đăng trong trường, và tên của Kỳ Ngôn Châu được xếp hạng đầu tiên.
Theo sau tên là trường nhập học.
Về danh tiếng và sự công nhận của công chúng, Đại học Hàng không và Vũ trụ chắc chắn không bằng những trường đại học TOP đó, mà chỉ có thể nói rằng một số chuyên ngành sẽ tốt hơn.
Thánh Mẫn vào Đại học T năm nay với lên vị trí thứ hai, vì vậy, không có lý do gì mà cậu không thể đứng đầu.
Giáo viên trong trường và các bạn cùng lớp đều có dự định riêng của riêng họ.
Chu Ý Cầm lập tức nghĩ đến.
Quả nhiên, Thẩm Kiều do dự nửa giây. Cô cắn môi, khẽ gật đầu, coi như đồng ý.
Chu Ý Cầm giơ ngón tay cái lên, và thở dài: "Tuyệt. Hai người có thể viết tiểu thuyết được rồi. Tuy rằng nghe có chút phi lý nhưng thực sự rất lãng mạn."
"Tớ không thuyết phục được cậu ấy..."
"Điều này cho thấy Kỳ Ngôn Châu coi cậu là điều quan trọng nhất. Bởi vì có cậu thì mới có tương lai. Thật lãng mạn! Hơn nữa, các trường cao đẳng Hàng Không không có vấn đề gì. Chuyên ngành của họ rất phổ biến và sẽ không thất nghiệp. Giống như nhiều học sinh giỏi khác, sau khi tốt nghiệp thì có thể chế tạo tên lửa, sau này kiếm tiền nuôi cậu, công chúa điện hạ ơi."
Thẩm Kiều bị cô ấy làm cho buồn cười, nên cười, rồi nói: "Cậu nói như thế, giống như sau khi tốt nghiệp tớ sẽ thất nghiệp vậy."
Chu Ý Cầm: "Hả? Thất nghiệp không phải là tương lai của vũ công sao?"
Hai người nhìn nhau.
Trong giây tiếp theo, lại phá lên cười.
____
Bất giác, hai người nói chuyện đến lúc chạng vạng tối.
Xe của Chu Ý Cầm đã đợi sẵn trước cửa hàng.
Vì lòng tốt khó từ chối, Thẩm Kiều đành phải lên xe đi một đoạn.
"Chỉ cần đưa tớ đến cửa hàng sửa chữa điện thoại đó. Cảm ơn cậu."
Chu Ý Cầm suy nghĩ một lúc, sau đó quay sang hỏi cô: "Có phải là lần trước chúng ta đã đến không? Đã hơn một năm rồi mà nó vẫn chưa sửa được ư?"
Thẩm Kiều: “Không sửa được, thôi quên đi, tớ đi lấy lại.”
Bởi vì trước kỳ thi đại học quá bận rộn, hơn nữa sau kỳ nghỉ trời nóng bức, lười ra ngoài lấy, đến bây giờ mới chậm trễ.
Thẩm Kiều cũng bó tay.
Dù sao thì nhiều thứ cũng đã thay đổi rồi.
Mặc dù rời khỏi nhà họ Thẩm nhưng cô không bị tai nạn xe hơi như "Thẩm Kiều" đã nói, cô không từ bỏ múa ba lê, cô đã thoát khỏi số phận trở thành "túi máu" của Thẩm Hòa Nguyệt, và được nhận vào học viện khiêu vũ thành công.
Xem ra tương lai thật rộng mở, không cần báo trước.
Chỉ là về Kỳ Ngôn Châu...
Có lẽ, vì chuyện lần trước đến đồn cảnh sát, chính là cái chết của Kỳ Ngôn Châu trong dòng thời gian của “Thẩm Kiều”.
Có lẽ, kết cục đã thay đổi rồi.
Thẩm Kiều lắc đầu, rồi áp chế lại những lo lắng.
Mười lăm phút sau.
Xe đến tiệm sửa chữa.
Thẩm Kiều cảm ơn tài xế, và tạm biệt Chu Ý Cầm, rồi một mình xuống xe.
Bước vào cửa hàng.
Người chủ cửa hàng thậm chí còn nhận ra cô.
"Bạn học, đây là điện thoại của cô sao? Cái mà mãi vẫn không sửa được."
Thẩm Kiều gật đầu: “Vâng, là của tôi, xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Chủ tiệm phất phất tay, rồi đi tới ngăn kéo, lấy điện thoại di động ra, sau đó đặt ở trên quầy.
Khu bấm vào nút khóa màn hình, màn hình liền nhấp nháy sáng.
"Mở lên được, nhưng màn hình trắng xóa, không dùng được. Về cơ bản, linh kiện bên trong đều đã thay thế, nhưng cũng không còn cách nào khác."
Thẩm Kiều cầm lấy, rồi bấm vài lần.
Không có phản hồi nào khác ngoài màn hình đang bật.
Xem ra là không còn cách nào rồi.
Cô mím môi, và không thử nữa, sau đó, cô cất điện thoại, tiện tay thanh toán tiền, rồi quay người rời đi.
____
Vào mùa hè, đêm tối rất muộn.
Lúc bắt đầu bảy giờ, trên bầu trời vẫn còn sót lại vệt hoàng hôn cuối cùng, còn chưa bị bóng tối hoàn toàn che khuất.
Trước khi đi qua đèn giao thông trên đường Chấn Đồng, Thẩm Kiều đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn thấy Kỳ Ngôn Châu đang đợi cô ở ngã tư đối diện.
Cô cười và vẫy tay về phía bên kia.
Kỳ Ngôn Châu cũng vẫy tay.
Đèn xanh.
Cô gái nhỏ giống như một con chú nhỏ nhào lên người thiếu niên, nhào vào trong lòng của cậu: " Kỳ Ngôn Châu! Cậu đợi tôi lâu chưa?"
"Không lâu."
Thẩm Kiều gửi tin nhắn nói 15 phút nữa sẽ về, cậu liền đi ra.
Chờ đợi, đối với Kỳ Ngôn Châu, là điều cậu đã quen.
Cậu đợi Thẩm Kiều vào trong lòng bàn tay nhiều năm như vậy, chứu không phải chỉ có mười mấy phút này.
Tuy nhiên, không cần phải nói với cô, nó sẽ chỉ làm tăng áp lực.
Kỳ Ngôn Châu cúi đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn người trong ngực.
Thẩm Kiều vẫn không biết gì, hỏi: “Có nóng không? Ăn tối chưa?”
Bên đường, người qua kẻ lại.
Hai người chỉ ôm nhau.
Sau khi tách ra, hai người đan tay vào nhau và đi về phía lối vào con hẻm.
Kỳ Ngôn Châu bình tĩnh trả lời: "Vẫn chưa ăn."
"Chờ tôi về ăn sao?"
"Ừ."
"Thật ra tôi không đói lắm... Tôi vừa uống trà chiều."
"Vậy ăn tối với tôi?"
"Được rồi."
"..."
Đi vào ngõ.
Hai người không thể tiếp tục đi cạnh nhau, chỉ có thể đi sau người kia.
Thẩm Kiều đi ở phía trước.
Tất nhiên, cô không thể nhìn thấy biểu cảm của những người phía sau.
Kỳ Ngôn Châu mím môi, lại hỏi: "Hôm nay cậu nói cái gì với Chu Ý Cầm vậy?"
"Chỉ là... chúng tôi nói về việc học đại học sau này."
"Không thể nói chi tiết sao?"
"Đúng! Kỳ Ngôn Châu, cậu ghen sao?"
"……Ừ."
Kỳ Ngôn Châu thừa nhận một cách dễ dàng.
Thẩm Kiều dừng một chút, rồi khẽ cười một tiếng, sau đó quay đầu nhìn cậu: “Đừng ghen tị, Kỳ Ngôn Châu, tôi rất thích cậu.”
"Tôi cũng vậy."
Cô mãn nguyện quay người lại.
Đằng sau, Kỳ Ngôn Châu vô thức nắm chặt ngón tay.
Thẩm Kiều là cơn nghiện của cậu.
Trong cuộc gặp gỡ hàng ngày, và câu nói "thích" đã đánh mất lí trí của cậu.
Kể từ bây giờ, Kỳ Ngôn Châu tin chắc rằng cậu sẽ không bao giờ cho phép tình yêu của Thẩm Kiều bỏ cuộc giữa chừng.
Họ được định sẵn để chết cùng nhau.
Thời gian điền nguyện vọng đã xong.
Học sinh tốt nghiệp phải quay lại trường để nhận bằng và tổ chức lễ tốt nghiệp. Thánh Mẫn là một trường tư thục có đủ kinh phí, cần những nghi lễ này để giữ thể diện. Để chuẩn bị cho đợt nhập học mới, công tác chuẩn bị đã được chuẩn bị chu đáo, nên sẽ làm thật hoành tráng.
Kỳ Ngôn Châu, với tư cách là học sinh giỏi trong trường và cũng là học sinh giỏi số một trong thành phố, nên cậu được mời phát biểu trên sân khấu.
Cậu không có hứng thú với loại hoạt động này, và cũng không thích thể hiện, vì vậy, cậu không do dự mà từ chối.
Điện thoại cúp máy.
Thẩm Kiều đang uống trà đá chanh, nên chỉ hỏi qua: "Giáo viên chủ nhiệm lớp cậu? Lần trước gặp ở đồn cảnh sát phải không?"
"Ừ."
"Vậy tại sao cậu lại không cho cô ấy mặt mũi? Thái độ còn không tốt."
"Tôi không muốn đi."
Từ sớm, Thẩm Kiều đã quen với thái độ này của cậu rồi, nên cô chỉ cười cười, đặt chén xuống, lại dụi dụi mắt. Dừng một chút, cô lại chuyển đề tài: "Tôi buồn ngủ."
Hôm qua, cô và Chu Ý Cầm đã gọi điện thoại với nhau cả đêm.
Nội dung tất nhiên là về Kỳ Ngôn Châu.
Chu Ý Cầm có vẻ phấn khích hơn cả Thẩm Kiều, còn hỏi rất nhiều chi tiết.
"...Kiều Kiều, cậu không biết đâu, tớ cứ đợi cậu mở miệng để tớ làm quân sư tình yêu cho cậu đấy!"
Nghe vậy, Thẩm Kiều nằm ở trên giường cười ha ha.
"Tớ không biết rằng cậu lại có sở thích này đấy."
Chu Ý Cầm thở dài: "Cái gì. Đó không phải là sợ rằng cậu quá ngây thơ, và sẽ bị người khác bắt nạt sao? Nói thật, trước khi cậu nói với tớ về việc cậu ấy cho cậu ở nhờ, tớ còn không thích những người như Kỳ Ngôn Châu. Cậu vừa ngoan ngoãn, tình cách lại tốt, nhất định sẽ không bị cậu ấy nghiền ép, nhưng sau này xem trạng thái của cậu, có lẽ cậu ấy sẽ đối xử rất tốt với cậu nhỉ?"
"Ừ, cậu ấy rất tốt với tớ."
Tất cả sự dịu dàng của Kỳ Ngôn Châu đều được trao cho cô.
Nếu không, Thẩm Kiều đã không dễ dàng "Lâu ngày sinh tình" như vậy.
Cô trông có vẻ mềm mỏng, nhưng trong xương cốt lại rất cứng cỏi.
Chu Ý Cầm cười: "Chúc mừng cậu, Kiều Kiều. Nếu Kỳ Ngôn Châu có thể khiến cậu vui vẻ mỗi ngày, tớ cũng yên tâm rồi."
____
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều mím môi nhìn người thanh niên trước mặt.
Mỗi ngày mỗi giờ cô đều thấy rất hạnh phúc. Cô xem TV cũng vui vẻ, đi tập múa cũng vui vẻ, ăn cơm cũng vui vẻ, nói chuyện với Kỳ Ngôn Châu cũng vui vẻ.
Dường như chỉ cần ở bên cậu, mọi muộn phiền đều có thể tan biến trong tích tắc.
Kỳ Ngôn Châu không biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì. Cậu suy nghĩ một chút, rồi mới hỏi: "Cậu muốn ngủ trưa?"
"Ừ." Thẩm Kiều gật đầu.
Không cần nhiều lời, Kỳ Ngôn Châu liền ra tay rất nhanh, ôm lấy cả người cô, vững vàng đi về phía cầu thang.
Cầu thang rất hẹp.
Kỳ Ngôn Châu cẩn thận di chuyển, ôm Thẩm Kiều, để cô không bị đụng vào.
Hai người đã đặt chân lên tầng hai rồi.
Tay không rảnh, cậu đá nhẹ cửa phòng ngủ, bước vào, đặt Thẩm Kiều lên giường.
Kỳ Ngôn Châu nhướng mày nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Ngủ một lát đi."
Hai người nhìn nhau.
Thẩm Kiều móc ngón út ủa cậu, rồi cười nhạt: “Đừng đi.”
"Không phải là cậu buồn ngủ sao?"
"Có thể kiên trì thêm một chút."
Kỳ Ngôn Châu gật đầu, ngồi xuống bên giường cô. Anh nhìn chằm chằm lông mày của Thẩm Kiều, hiếm thấy hỏi: “Buổi tối ngủ không ngon à? Nói chuyện điện thoại sao?”
Thẩm Kiều: “Ừm, nói chuyện với Cầm Cầm, cậu nghe thấy sao?”
Hiệu quả cách âm của ngôi nhà cũ rất kém, mặc dù có khoảng cách trống giữa hai phòng ngủ nhưng cửa sổ được mở song song, không biết có thể chặn hoàn toàn âm thanh hay không. Thẩm Kiều sợ quấy rầy người khác, đêm khuya cố ý thấp giọng nói.
Kỳ Ngôn Châu nhéo ngón tay cô, giọng điệu bình tĩnh nhưng giọng nói lại ngọt ngào như ngọc chạm băng: "Tôi nghe thấy một chút, các cậu nói cái gì vậy?"
"Chỉ là... con gái tán gẫu với nhau thôi."
"Không thể nói cho tôi sao?"
"Không hay lắm."
Thẩm Kiều cười cười, còn có chút thẹn thùng.
Nghe cô trả lời thẳng thừng như vậy, đôi mắt Kỳ Ngôn Châu hơi tối lại, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn một chút, gật đầu nói: "Được."
Thẩm Kiều cả kinh: “Kỳ Ngôn Châu, cậu không vui sao?”
"Không có."
"Có đấy. Sao vậy? Vì tôi không nói cho cậu biết sao? Chỉ đơn thuần là chuyện giữa con gái với nhau thôi."
"Tôi biết."
Ý nghĩ đê hèn của Kỳ Ngôn Châu thực sự không thể nói thành lời.
Cậu biết phải cố gắng rất nhiều mới có thể kiềm chế được dục vọng khống chế, và tính chiếm hữu Thẩm Kiều trong lòng mình.
Vì thân phận thay đổi, còn vì thân phận bạn trai, Kỳ Ngôn Châu muốn cô hoàn toàn thuộc về mình, không có bí mật, sống chết có nhau.
Suy nghĩ này rất nguy hiểm.
Cậu chỉ có thể dùng lý trí để ngăn mình lại một cách tuyệt vọng.
Thẩm Kiều không phát hiện ra.
Kỳ Ngôn Châu mím môi, lông mi dài hơi rũ xuống, che đi tất cả cảm xúc trong mắt. Cậu lặp lại: "Tôi biết."
Thẩm Kiều nửa ngồi nửa nằm, nhìn cậu chằm chằm từ trên xuống, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì.
Sau nhiều lần cân nhắc, cô cảm thấy không nên nói ra sự thật về những lời của Chu Ý Cầm. Vậy nên cô chỉ có thể bỏ qua.
Cô hắng giọng: "Kỳ Ngôn Châu."
"Ừ."
"Tới gần hơn đi."
Kỳ Ngôn Châu có chút bối rối, nhưng vẫn làm theo.
Thẩm Kiều đổi tư thế, quỳ ở trên giường, thẳng lưng, hai tay đặt ở trên vai Kỳ Ngôn Châu.
Hai người đổi thành quỳ và ngồi bên nhau.
Lần này, tầm mắt của Thẩm Kiều cao hơn Kỳ Ngôn Châu, rốt cuộc có thể nhìn xuống cậu.
Cô cụp mắt, gò má ửng hồng, cúi đầu xuống.
Một nụ hôn đáp xuống má Kỳ Ngôn Châu.
Rất nhẹ và mềm, dễ dàng chạm vào, không có chút cảm giác thân mật nào, chỉ có sự trong trẻo và thuần khiết như khi cậu hôn lên trán cô.
"..."
Thẩm Kiều không đợi Kỳ Ngôn Châu phản ứng, “bụp” một cái liền chui vào trong chăn, dùng chăn trùm kín đầu.
Dừng một chút, cô ho nhẹ một tiếng, rồi nhỏ giọng: "Cậu không tức giận là tốt rồi. Cậu đi đi, tôi đi ngủ một giấc."
Thẩm Kiều không nhìn thấy, còn Kỳ Ngôn Châu thì nghiến răng, toàn thân căng thẳng, tay nắm chặt.
Niềm vui tràn ngập gần như bóp chết cậu.
Sự tự chủ đang trên bờ vực sụp đổ.
Chỉ cần Thẩm Kiều chủ động một chút... dù chỉ một chút thì cậu luôn không có cách nào để phản kháng lại.
Vì Kỳ Ngôn Châu không nói chuyện, cũng không đứng dậy rời đi, nên Thẩm Kiều nhìn không ra phản ứng của cậu. Cô có chút nghi hoặc, ở trong chăn động đậy một lúc, nhưng sau đó nhịn không được mà mở một cái khe, muốn xem biểu hiện của cậu.
Một giây sau, cô bị một đôi tay to kéo ra khỏi chăn.
Kỳ Ngôn Châu dùng sức rất lớn nắm lấy bả vai Thẩm Kiều, dễ dàng kéo cô ra, rồi ôm cô vào trong ngực.
Cô buộc phải ngồi trên đùi cậu, nhìn chằm chằm vào cậu.
Thẩm Kiều giật mình, nên lắp bắp hỏi: “Sao, sao vậy?”
Sắc mặt Kỳ Ngôn Châu nghiêm nghị, giữa hai lông mày lộ ra một tia địch ý.
Cậu không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô một lúc. Bỗng nhiên, cậu buông một tay ra, ấn sau đầu cô.
Các đường nét trên khuôn mặt đẹp trai và thanh tú của cậu được phóng đại vô tận trước mắt cô.
Có một cảm giác ấm áp và mềm mại trên môi.
Rất nhanh, loại dịu dàng này dần dần bị thay thế bởi sức mạnh, giống như bão tố và dục vọng tranh đấu không ngừng.
Kỳ Ngôn Châu tự học được, nên liền ấn tay cô và dùng đầu lưỡi áp vào môi cô.
Cậu bắt đầu vô lương tâm.
Thẩm Kiều lập tức mở to hai mắt, cô không biết làm sao. Dần dần sự từ chối của cô đã trở nên nhu nhược, chỉ có thể để mặc cậu thao túng.
____
Mùa hè.
Trong căn phòng nhỏ và cũ.
Giấy dán tường lốm đốm.
Chiếc điều hòa đời cũ đã trải qua năm tháng, khi chạy nghe tiếng máy kêu vo ve nhưng vẫn làm mát căn phòng và xua tan cái nóng một cách hiệu quả.
Trên chiếc giường đơn, chàng trai và cô gái lặng lẽ hôn nhau, không muốn tách ra.
Cho đến khi toàn thân và lưng đẫm mồ hôi, tràn ngập cảnh xuân tươi đẹp.
Hai mắt Thẩm Kiều ngấn nước, cả người mệt mỏi, lười biếng dựa vào trên người Kỳ Ngôn Châu.
Tư thế này khiến cô trông càng nhỏ nhắn và cô độc, eo còn bị một vòng tay siết chặt.
Lòng bàn tay Kỳ Ngôn Châu nóng rực, rơi xuống eo cô, giống như có thể xuyên qua lớp vải quần áo để thiêu đốt da cô.
Thẩm Kiều gọi cậu: “Kỳ Ngôn Châu
"Ừ."
Giọng trả lời khàn khàn, mang theo chút dục vọng.
"Tự dưng tôi không muốn ngủ nữa."
Kỳ Ngôn Châu lại "ừ" một tiếng: "Thật đúng lúc."
Nói xong, cậu lại hôn lên môi cô.
Có lẽ, điều lãng mạn nhất trên thế giới này là lãng phí thời gian với người yêu của mình.
Thẩm Kiều thầm nghĩ.
____
Ngày lễ tốt nghiệp.
Dù trời oi bức nhưng hiếm có nơi nào không có nắng nhưng không vì thế mà nắng gắt.
Sau khi các hoạt động và nghi lễ của trường kết thúc, các học sinh tốt nghiệp chạy ra sân chơi để chụp ảnh với các bạn cùng lớp, giáo viên hoặc phụ huynh của mình.
Thẩm Kiều chụp ảnh nhóm với các bạn cùng lớp của cô trước, sau đó, cô đi bộ đến bóng râm của con đường mòn với Chu Ý Cầm để chụp ảnh.
Một lúc sau, điện thoại rung lên.
ID người gọi là Kỳ Ngôn Châu.
Thẩm Kiều cắn môi, rồi ngượng ngùng cười với Chu Ý Cầm thì mới bắt máy: “Alo?”
Kỳ Ngôn Châu: "Ở đâu?"
"Ở một bên đường lớn. Tôi đang chụp ảnh với Cầm Cầm, cậu có đến không?"
"Gần đến rồi."
Cúp điện thoại, Chu Ý Cầm nhìn vẻ mặt Thẩm Kiều, liền trêu chọc: “Kỳ Ngôn Châu có đến không?”
Thẩm Kiều gật đầu: “Có.”
Chu Ý Cầm không khỏi thở dài: "Học bá của chúng ta khi yêu vào thật bám người. Cậu ấy thực sự không muốn rời xa cậu dù chỉ một giây..."
Vừa rồi, trong giảng đường, Kỳ Ngôn Châu ngồi ở bên cạnh Thẩm Kiều, hoàn toàn làm ngơ trước đôi mắt tò mò của những người xung quanh.
Nếu không có hoạt động chia lớp, chắc cậu đã không tách khỏi cô rồi.
Tuy nhiên, vì đã chính thức tốt nghiệp, hai người nằm ngoài tầm kiểm soát của giáo viên và quy định của nhà trường, rất nhiều cặp đôi trẻ trong lớp đã công khai quan hệ, hành vi trở nên trắng trợn, như muốn lợi dụng ngày cuối cùng của thời học sinh.
Điều này khiến Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Châu không mấy nổi bật.
Chỉ là bởi vì hai người bọn họ đều là nhân vật có tiếng trong trường, trước đó từng có tin đồn scandal, có chút chuyện để nói, nên mới thu hút sự chú ý của mọi người.
Chính Thẩm Kiều cũng không để ý chuyện nà, cô cười cười, trong mắt tràn đầy ngọt ngào.
"Không bám người đâu. Cậu ấy tới giúp chúng ta chụp ảnh, không phải rất tốt sao."
Chu Ý Cầm cảm thấy bất lực trước bộ dạng của cô, liền nhún vai: "Cậu nói vậy cũng không sao. Nhưng sau này chúng ta không thể dẫn cậu ấy đi uống trà chiều được. Không được phép mang theo bạn trai lúc đi cùng tớ đấy."
"Biết rồi."
Hai người mới trò chuyện vài câu thì bóng dáng Kỳ Ngôn Châu đã xuất hiện ở cuối đường.
Cậu gầy và cao, bước đi không vội vã, cũng không chậm chạp.
Thẩm Kiều vẫy tay với cậu: “Tôi ở đây!”
Ngay sau đó, Kỳ Ngôn Châu đi đến chỗ hai người họ.
Cậu gật đầu với Chu Ý Cầm, sau đó, ất cả sự chú ý của cậu đều đổ dồn lên mặt Thẩm Kiều.
"Có nóng không?"
"Cũng bình thường."
"Muốn uống chút nước không?"
"Không cần đâu……"
Rõ ràng chỉ là một cuộc đối thoại bình thường hàng ngày, nhưng khi hai người nói ra, thì nghe rất thân mật.
Chu Ý Cầm giả vờ như không thể chịu đựng được, nên đành thở dài, rồi cong môi, "Được rồi, hai người các cậu đứng bên kia đi."
Thẩm Kiều quay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
"Tớ sẽ chụp một bức ảnh cho hai cậu. Cậu không muốn chụp một bức ảnh cặp đôi trong ngày tốt nghiệp sao?"
"…Chụp!"
Chu Ý Cầm khịt mũi, rồi xua tay: "Đi thì đi đi! Đứng ở đằng kia!"
Hai người nhìn nhau rồi đứng trên bậc thềm.
Sau bậc tam cấp là một hàng cây. Thấp thoáng giữa những thân cây là sân trường và cột cờ.
Màu xanh là đại diện cho tuổi trẻ và tình bạn.
Kỳ Ngôn Châu cong khóe môi, rồi giơ tay lên, bá đạo mà dùng sức ôm lấy bả vai Thẩm Kiều.
Cả hai ôm nhau rất thân mật.
Thẩm Kiều cười rất đẹp. Lông mày cô cong cong, còm mắt híp lại.
Còn đôi mắt của Kỳ Ngôn Châu từ đầu đến cuối đều ở trên mặt Thẩm Kiều, mà không nhìn vào máy quay.
"Tách...."
____
Hoạt động kết thúc.
Mọi người nghỉ học.
Thẩm Kiều tạm biệt Kỳ Ngôn Châu, rồi bảo cậu về nhà trước, còn cô đi uống trà chiều với Chu Ý Cầm.
Nói là uống trà chiều, nhưng Thẩm Kiều còn phải ở chỗ Đới Tùng Xuân tập múa, vậy nên cô không thể buông thả, càng không thể ăn đồ nhiều đường.
Mặt đối mặt tất nhiên là sẽ khác với gọi thoại.
Chu Ý Cầm rất phấn chấn, liền nhướng mày, và đặt câu hỏi rõ ràng hơn.
Khóe miệng Chu Ý Cầm nở nụ cười, rồi nói thấp giọng: "Hai người các cậu mập mờ quanh co, lại còn ở chung, vậy phát triển đến bước nào rồi?"
"..."
Hai má Thẩm Kiều đột nhiên nóng bừng. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng đẩy Chu Ý Cầm một cái: "Cậu đang nói gì vậy?"
Chu Ý Cầm không nghiêm túc: "Tớ đã nói với cậu phải cẩn thận, nhưng không phải vì cậu vẫn còn là học sinh, mà vì hai người vẫn chưa xác nhận mối quan hệ của mình, vì vậy không nên vượt qua giới hạn, nếu không, chẳng phải cậu sẽ bị Kỳ Ngôn Châu lợi dụng sao? Nhưng bây giờ, cả hai người vẫn còn là sinh viên đại học. Người lớn, nam nữ bạn bè, làm quen là không thể tránh khỏi. Nhưng tớ vẫn phải nói, cẩn thận..."
Thẩm Kiều không nghe được nữa, mà vội vàng ngăn lại.
"Không có, Cầm Cầm, đừng nói vậy."
Chu Ý Cầm: "Được rồi, được rồi. Vậy tớ sẽ không nói nữa."
Hai người nói về chủ đề trường học.
Dù giấy báo nhập học chưa công bố nhưng do điểm của từng trường đã được công bố nên học sinh cũng biết mình trúng tuyển vào trường nào.
Thành tích của Chu Ý Cầm trong lớp văn hóa rất bình thường, cô ấy đã không được nhận vào học viện múa sau khi bị trừ điểm chuyên môn, mà phải chọn nguyện vọng tiếp theo, và đến một trường nghệ thuật khác.
Ngôi trường đó ở khu vực trung tâm, cách thành phố Lục Xuyên vẫn còn xa, đi tàu cao tốc đến đó phải mất năm tiếng đồng hồ. Nếu như hai người muốn thỉnh thoảng gặp mặt trò chuyện như thời cấp ba, chỉ có thể đợi đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.
Hết giai đoạn này đến giai đoạn khác trong cuộc đời.
Sự chia ly dường như không thể tránh khỏi.
Chu Ý Cầm ngậm một cây kem, rồi thở dài: "Không sao đâu bảo bối, ngày nào tớ cũng sẽ gửi tin nhắn cho cậu. Cậu đừng có vì bạn trai mới mà quên tớ đấy."
Thẩm Kiều: “Nếu nhận được, tớ sẽ trả lời ngay."
Chu Ý Cầm mỉm cười.
Nghĩ một lúc, cô ấy lại hỏi: "Nói mới nhớ, Kỳ Ngôn Châu không đi tới đại học T và đại học F, là vì cậu ấy không muốn cách xa cậu? Hay nguyện vọng chính là trường hàng không? Học bá này, lễ tốt nghiệp không phát biểu, cũng không ai biết được con đường tiếp theo của cậu ấy.”
Một danh sách đỏ đã được đăng trong trường, và tên của Kỳ Ngôn Châu được xếp hạng đầu tiên.
Theo sau tên là trường nhập học.
Về danh tiếng và sự công nhận của công chúng, Đại học Hàng không và Vũ trụ chắc chắn không bằng những trường đại học TOP đó, mà chỉ có thể nói rằng một số chuyên ngành sẽ tốt hơn.
Thánh Mẫn vào Đại học T năm nay với lên vị trí thứ hai, vì vậy, không có lý do gì mà cậu không thể đứng đầu.
Giáo viên trong trường và các bạn cùng lớp đều có dự định riêng của riêng họ.
Chu Ý Cầm lập tức nghĩ đến.
Quả nhiên, Thẩm Kiều do dự nửa giây. Cô cắn môi, khẽ gật đầu, coi như đồng ý.
Chu Ý Cầm giơ ngón tay cái lên, và thở dài: "Tuyệt. Hai người có thể viết tiểu thuyết được rồi. Tuy rằng nghe có chút phi lý nhưng thực sự rất lãng mạn."
"Tớ không thuyết phục được cậu ấy..."
"Điều này cho thấy Kỳ Ngôn Châu coi cậu là điều quan trọng nhất. Bởi vì có cậu thì mới có tương lai. Thật lãng mạn! Hơn nữa, các trường cao đẳng Hàng Không không có vấn đề gì. Chuyên ngành của họ rất phổ biến và sẽ không thất nghiệp. Giống như nhiều học sinh giỏi khác, sau khi tốt nghiệp thì có thể chế tạo tên lửa, sau này kiếm tiền nuôi cậu, công chúa điện hạ ơi."
Thẩm Kiều bị cô ấy làm cho buồn cười, nên cười, rồi nói: "Cậu nói như thế, giống như sau khi tốt nghiệp tớ sẽ thất nghiệp vậy."
Chu Ý Cầm: "Hả? Thất nghiệp không phải là tương lai của vũ công sao?"
Hai người nhìn nhau.
Trong giây tiếp theo, lại phá lên cười.
____
Bất giác, hai người nói chuyện đến lúc chạng vạng tối.
Xe của Chu Ý Cầm đã đợi sẵn trước cửa hàng.
Vì lòng tốt khó từ chối, Thẩm Kiều đành phải lên xe đi một đoạn.
"Chỉ cần đưa tớ đến cửa hàng sửa chữa điện thoại đó. Cảm ơn cậu."
Chu Ý Cầm suy nghĩ một lúc, sau đó quay sang hỏi cô: "Có phải là lần trước chúng ta đã đến không? Đã hơn một năm rồi mà nó vẫn chưa sửa được ư?"
Thẩm Kiều: “Không sửa được, thôi quên đi, tớ đi lấy lại.”
Bởi vì trước kỳ thi đại học quá bận rộn, hơn nữa sau kỳ nghỉ trời nóng bức, lười ra ngoài lấy, đến bây giờ mới chậm trễ.
Thẩm Kiều cũng bó tay.
Dù sao thì nhiều thứ cũng đã thay đổi rồi.
Mặc dù rời khỏi nhà họ Thẩm nhưng cô không bị tai nạn xe hơi như "Thẩm Kiều" đã nói, cô không từ bỏ múa ba lê, cô đã thoát khỏi số phận trở thành "túi máu" của Thẩm Hòa Nguyệt, và được nhận vào học viện khiêu vũ thành công.
Xem ra tương lai thật rộng mở, không cần báo trước.
Chỉ là về Kỳ Ngôn Châu...
Có lẽ, vì chuyện lần trước đến đồn cảnh sát, chính là cái chết của Kỳ Ngôn Châu trong dòng thời gian của “Thẩm Kiều”.
Có lẽ, kết cục đã thay đổi rồi.
Thẩm Kiều lắc đầu, rồi áp chế lại những lo lắng.
Mười lăm phút sau.
Xe đến tiệm sửa chữa.
Thẩm Kiều cảm ơn tài xế, và tạm biệt Chu Ý Cầm, rồi một mình xuống xe.
Bước vào cửa hàng.
Người chủ cửa hàng thậm chí còn nhận ra cô.
"Bạn học, đây là điện thoại của cô sao? Cái mà mãi vẫn không sửa được."
Thẩm Kiều gật đầu: “Vâng, là của tôi, xin lỗi vì đã làm phiền anh.”
Chủ tiệm phất phất tay, rồi đi tới ngăn kéo, lấy điện thoại di động ra, sau đó đặt ở trên quầy.
Khu bấm vào nút khóa màn hình, màn hình liền nhấp nháy sáng.
"Mở lên được, nhưng màn hình trắng xóa, không dùng được. Về cơ bản, linh kiện bên trong đều đã thay thế, nhưng cũng không còn cách nào khác."
Thẩm Kiều cầm lấy, rồi bấm vài lần.
Không có phản hồi nào khác ngoài màn hình đang bật.
Xem ra là không còn cách nào rồi.
Cô mím môi, và không thử nữa, sau đó, cô cất điện thoại, tiện tay thanh toán tiền, rồi quay người rời đi.
____
Vào mùa hè, đêm tối rất muộn.
Lúc bắt đầu bảy giờ, trên bầu trời vẫn còn sót lại vệt hoàng hôn cuối cùng, còn chưa bị bóng tối hoàn toàn che khuất.
Trước khi đi qua đèn giao thông trên đường Chấn Đồng, Thẩm Kiều đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn thấy Kỳ Ngôn Châu đang đợi cô ở ngã tư đối diện.
Cô cười và vẫy tay về phía bên kia.
Kỳ Ngôn Châu cũng vẫy tay.
Đèn xanh.
Cô gái nhỏ giống như một con chú nhỏ nhào lên người thiếu niên, nhào vào trong lòng của cậu: " Kỳ Ngôn Châu! Cậu đợi tôi lâu chưa?"
"Không lâu."
Thẩm Kiều gửi tin nhắn nói 15 phút nữa sẽ về, cậu liền đi ra.
Chờ đợi, đối với Kỳ Ngôn Châu, là điều cậu đã quen.
Cậu đợi Thẩm Kiều vào trong lòng bàn tay nhiều năm như vậy, chứu không phải chỉ có mười mấy phút này.
Tuy nhiên, không cần phải nói với cô, nó sẽ chỉ làm tăng áp lực.
Kỳ Ngôn Châu cúi đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn người trong ngực.
Thẩm Kiều vẫn không biết gì, hỏi: “Có nóng không? Ăn tối chưa?”
Bên đường, người qua kẻ lại.
Hai người chỉ ôm nhau.
Sau khi tách ra, hai người đan tay vào nhau và đi về phía lối vào con hẻm.
Kỳ Ngôn Châu bình tĩnh trả lời: "Vẫn chưa ăn."
"Chờ tôi về ăn sao?"
"Ừ."
"Thật ra tôi không đói lắm... Tôi vừa uống trà chiều."
"Vậy ăn tối với tôi?"
"Được rồi."
"..."
Đi vào ngõ.
Hai người không thể tiếp tục đi cạnh nhau, chỉ có thể đi sau người kia.
Thẩm Kiều đi ở phía trước.
Tất nhiên, cô không thể nhìn thấy biểu cảm của những người phía sau.
Kỳ Ngôn Châu mím môi, lại hỏi: "Hôm nay cậu nói cái gì với Chu Ý Cầm vậy?"
"Chỉ là... chúng tôi nói về việc học đại học sau này."
"Không thể nói chi tiết sao?"
"Đúng! Kỳ Ngôn Châu, cậu ghen sao?"
"……Ừ."
Kỳ Ngôn Châu thừa nhận một cách dễ dàng.
Thẩm Kiều dừng một chút, rồi khẽ cười một tiếng, sau đó quay đầu nhìn cậu: “Đừng ghen tị, Kỳ Ngôn Châu, tôi rất thích cậu.”
"Tôi cũng vậy."
Cô mãn nguyện quay người lại.
Đằng sau, Kỳ Ngôn Châu vô thức nắm chặt ngón tay.
Thẩm Kiều là cơn nghiện của cậu.
Trong cuộc gặp gỡ hàng ngày, và câu nói "thích" đã đánh mất lí trí của cậu.
Kể từ bây giờ, Kỳ Ngôn Châu tin chắc rằng cậu sẽ không bao giờ cho phép tình yêu của Thẩm Kiều bỏ cuộc giữa chừng.
Họ được định sẵn để chết cùng nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook