Trêu Chọc Thiếu Niên Cố Chấp
-
Chương 42
Thẩm Kiều thật sự buồn ngủ, nên cô liền nằm trong lòng Kỳ Ngôn Châu.
Cơ thể được bế lơ lửng, vẫn còn cảm thấy choáng váng, mí mắt không ngừng chiến đấu lên xuống.
Nghe xong những lời này, tất nhiên là cô mong chờ đã lâu, nhưng ngay cả đáp án chính xác cũng không thể đưa ra, chỉ mơ hồ "ừm" một tiếng.
Cô áp má vào ngực cậu, rồi nhắm mắt lại, và chìm vào giấc ngủ.
Hai người da kề da, trông rất thân mật. Thời tiết tháng sáu này cũng không còn quá nóng.
"..."
Kỳ Ngôn Châu cau mày, cúi đầu nhìn Thẩm Kiều. Một lúc lâu sau, lại cười như thể đang cười nhạo chính mình.
Để tồn tại, từ nhỏ cậu đã lạnh lùng và tàn nhẫn, vấp ngã cũng chỉ có một mình, điều duy nhất xảy ra với cậu là Thẩm Kiều, cô bị chính cậu kéo xuống. Cậu đang lo lắng rằng cô sẽ sợ hãi, cà xa lánh cậu vì cô đã phát hiện ra sự ám ảnh và hoang tưởng trong lòng cậu.
Qua điện thoại, Chu Ý Cầm nói cậu lôi kéo Thẩm Kiều, và không đưa ra lời giải thích.
Cô ấy nói rằng hành vi này đã làm tổn thương Thẩm Kiều.
Trên thực tế, đối với Kỳ Ngôn Châu mà nói, cậu muốn càng ngày càng tiến xa, muốn hoàn toàn chiếm hữu Thẩm Kiều, hận không thể ôm cô vào lòng, ôm chặt cô không buông tay.
Nhưng cậu không thể làm điều này.
Đối với Thẩm Kiều, cậu không thể ích kỷ.
Cậu là người trong bùn, làm sao có thể dễ dàng với tới vì sao, và sống một cuộc sống hạnh phúc với cô?
Có rất nhiều chuyện, không chỉ có một mình Kỳ Ngôn Châu, cậu cũng phải suy nghĩ cẩn thận cho Thẩm Kiều, để sau này không phải hối hận.
Nghĩ trái nghĩ phải, cũng do dự không quyết định được.
Đây thực sự không giống cậu.
Kỳ Ngôn Châu mím môi, ôm Thẩm Kiều chặt để cô có thể ngủ thoải mái hơn. Nhưng vì tư thế này, cậu không có thời gian bắt taxi, đành phải đi bộ một đoạn ngắn.
Có một chiếc taxi đứng ở phía trước.
Mọi người đứng đó, sẽ có xe trống dừng lại.
Sau khi đợi vài phút, cả hai thuận lợi lên xe.
Kỳ Ngôn Châu đặt Thẩm Kiều ở ghế sau, rồi ngồi vào bên cạnh, để đầu cô dựa lên vai cậu.
Lúc này, Thẩm Kiều nồng nặc mùi rượu ngủ không ngon, rên rỉ một tiếng, lại duỗi tay ra, sờ soạng vài cái, chính xác ôm lấy cánh tay Kỳ Ngôn Châu, kéo thật chặt vào trong ngực.
Ánh mắt Kỳ Ngôn Châu tối sầm, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt tóc của cô.
"... Ngoan. Sắp về tới nhà rồi."
Cho dù trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Thẩm Kiều vẫn một lòng tin tưởng cậu, cô vẫn nhắm mắt lại, “hừ” một tiếng, rồi tựa đầu vào vai cậu.
Nhìn thế này, cô thực sự rất dễ thương.
Khi con người mơ mơ hồ hồ, vô tri vô giác, rất dễ khiến người khác nảy sinh ác niệm.
Hai tay Kỳ Ngôn Châu buông thõng bên hông, đầu ngón tay nắm chặt, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Cậu hít một hơi thật sâu và từ từ nhìn đi chỗ khác.
____
Không lâu sau.
Chiếc taxi lái vào đường Chấn Đồng dừng lại bên đường, trước tòa nhà cũ nát.
Hô hấp của Thẩm Kiều đã ổn định.
Kỳ Ngôn Châu nhẹ nhàng rút cánh tay mình ra. Sau khi trả tiền, cậu cẩn thận bế cô ra khỏi xe.
Con hẻm vẫn giống như lần đầu tiên Thẩm Kiều được đưa đến đây.
Vừa bẩn thỉu, vừa tối tăm và loạn. Nhưng tâm trạng rất khác so với lúc đó.
Kỳ Ngôn Châu cúi đầu, dưới ánh trăng nhìn người con gái trong ngực. Thẩm Kiều nhỏ bé, nằm cuộn trong lòng cậu, khuôn mặt trắng như sứ, đường nét thanh tú, giống như tiên nữ rơi xuống phàm trần, bị cướp đi đôi cánh, phải sống bên cạnh ác ma.
Cậu mím môi, rồi từ từ đi về phía cuối con hẻm.
Quẹo qua góc đường.
Cánh cổng sắt đã gần ngay trước mặt.
Kỳ Ngôn Châu đang suy nghĩ làm sao để lấy chìa khóa mở cửa, thì lúc này, Thẩm Kiều đã mơ màng tỉnh dậy.
Cô dụi dụi mắt, vừa mở mắt ra thì đụng phải cằm cửa Kỳ Ngôn Châu.
Đột nhiên, cô bật cười: "Kỳ Ngôn Châu."
“…Cậu tỉnh rồi à?”
"Ừ, tôi nghe thấy rồi."
Nói xong, Thẩm Kiều vươn tay, để ôm chặt lấy cổ Kỳ Ngôn Châu.
Hơi thở của cô phả vào cổ cậu, và nói bằng giọng điệu mềm mại: "Kỳ Ngôn Châu, tôi sẽ không rời xa cậu, cậu cũng đừng rời xa tôi, được không?"
Tốt nhất là cứ tiếp tục như thế này.
Cô chỉ có Kỳ Ngôn Châu.
Chỉ cần cậu là đủ rồi.
Đủ rồi.
Kỳ Ngôn Châu mắt lại, rồi trả lời bằng giọng khàn khàn, khô khốc: "Được."
"Vậy bây giờ chúng ta chính thức hẹn hò sao?"
"Ừ."
Thẩm Kiều cười cười, đôi mắt tràn đầy xuân ý, trông xinh đẹp kinh người: “Kỳ Ngôn Châu, từ nay về sau, cậu có thể gọi tôi bằng biệt danh, được không?”
"Cậu muốn tôi gọi cậu là gì?"
"Để xem cậu thích cái nào, nhưng đừng dùng cả họ và tên, vì nghe rất xa lạ."
Kỳ Ngôn Châu suy nghĩ một chút, rồi thấp giọng nói: "Kiều Kiều."
"Tôi ở đây."
____
Ngày hôm sau.
Đó là ánh sáng ban ngày.
Thẩm Kiều nheo mắt lại, sờ soạng xung quanh, tìm điều khiển từ xa, để mở máy điều hòa.
Máy móc kêu lạch cạch. Ngay lập tức, điều hòa không khí tỏa ra trong không gian nhỏ.
Thổi vào cơ thể, thổi bay cảm giác nóng nực mùa hè, rất dễ chịu.
Tối hôm qua Thẩm Kiều uống chút rượu, mặc dù về đến nhà đã gần như tỉnh ngủ, nhưng Kỳ Ngôn Châu vẫn sợ cô bật điều hòa cả đêm sẽ đau đầu, nhất định đã âm thầm dùng ứng dụng di động giúp cô tắt máy điều hòa từ bên ngoài vào sáng sớm.
Mặc dù Kỳ Ngôn Châu không giỏi ăn nói, cậu có một khuôn mặt lạnh lùng và một cái nhìn dữ dội.
Đối với cô, cậu luôn cẩn thận và kiên nhẫn
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Thẩm Kiều bất giác đỏ mặt, vùi đầu vào trong chăn, cười thầm.
Cô chưa từng có loại niềm vui này.
Cô trằn trọc trên giường hồi lâu. Vì đã tỉnh ngủ, nên cô quyết định đứng dậy, xỏ dép lê, giống như một con thỏ nhỏ nhảy ra ngoài.
"Cốc cốc."
Thẩm Kiều gõ cửa phòng bên cạnh, hỏi: "Kỳ Ngôn Châu? Cậu dậy rồi à?"
Thông thường vào giờ này, Kỳ Ngôn Châu đã thức dậy rồi.
Cậu có sức khỏe tốt và tràn đầy năng lượng, ngay cả khi cậu đi ngủ muộn, cậu vẫn hoạt động tích cực vào ban ngày, cậu không trì hoãn việc gì và trông không hề mệt mỏi.
"..."
Bên trong im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng, trong phòng, Kỳ Ngôn Châu nói: "Ừ."
Giọng nói vẫn còn hơi khàn và trầm, nhưng nghe rất dễ chịu.
Thẩm Kiều: “Tôi vào được không?”
"……Không thể."
"Sao vậy? Tôi không phải bạn gái của cậu sao? Kỳ Ngôn Châu, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Thẩm Kiều bĩu môi, rồi nhỏ giọng phàn nàn.
Cô gái nhỏ có suy nghĩ đơn giản, và luôn cảm thấy với mối quan hệ của “đôi lứa” thì nên thân thiết hơn trước, nên cô không quá ngượng ngùng.
Hơn nữa, hôm qua cô đã uống say, cũng không còn sức nói với cậu thêm vài câu. Vậy nên cô chỉ nói lời tỏ tình, xem ra cô chưa đủ nghiêm túc, hơn nữa không đủ quý trọng.
Căn phòng lại chìm vào im lặng.
Thẩm Kiều lại hỏi: “Kỳ Ngôn Châu?”
Kỳ Ngôn Châu: "Vào đi."
Thẩm Kiều vui mừng khôn xiết. Cô liền vặn nắm đấm cửa, đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào, tò mò nhìn xung quanh.
Phòng ngủ này nhỏ hơn và cũ hơn phòng cô ở, nhưng rất ngăn nắp.
Trước đây, Kỳ Ngôn Châu đã nói đây là phòng của bà nội cậu.
Điều hòa trong phòng luôn ở mức rất thấp, mang lại cảm giác mát lạnh.
Lúc này, Kỳ Ngôn Châu đang mặc quần cộc, ngồi ở trên giường.
Vì mới ngủ dậy, tóc còn chưa chải, chỉ xõa trên xương mày, có một số cọng không được vào nếp, hơi hơi vểnh lên, thần sắc cũng có vẻ lộn xộn, lười biếng.
Hiếm khi thấy cậu thế này.
Thẩm Kiều nhìn chằm chằm lọn tóc nhỏ một hồi, và không khỏi cười một tiếng.
Kỳ Ngôn Châu: "Cậu cười cái gì?"
Thẩm Kiều dựa vào cửa, lắc đầu, ho nhẹ một tiếng để che đậy: “Không có gì.”
Nói xong, hai người không nói nữa, giống như còn chưa kịp chuẩn bị cho sự thay đổi thân phận.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử.
Một lúc sau, Kỳ Ngôn Châu vươn tay về phía Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều không chút do dự đi tới, đặt tay cô vào lòng bàn tay cậu.
Kỳ Ngôn Châu kéo cô lên giường, ngồi song song với cậu.
Giường đơn không rộng rãi, nhưng thân hình Kỳ Ngôn Châu cao lớn, chân dài vốn đã chiếm diện tích lớn, bên cạnh còn có chăn bông. Giờ đây, ngồi hai người sẽ không tránh khỏi cảm giác chật chội hơn.
Tuy nhiên, điều này cũng có vẻ thân mật hơn.
Thẩm Kiều nhẹ nhàng dựa vào trên cánh tay Kỳ Ngôn Châu, rồi cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Kỳ Ngôn Châu.”
"Ừ?"
"Ngày hôm qua không phải là nằm mơ, đúng không?"
Cơ thể Kỳ Ngôn Châu cứng đờ. Cậu thay đổi biểu cảm, và trả lời bằng giọng trát.: "Không, cậu hối hận rồi?"
Thẩm Kiều lắc đầu, rồi thấp giọng: "Làm sao có thể chứ. Nhưng tôi sợ, Kỳ Ngôn Châu, cậu thật sự thích tôi sao? Nếu không phải là vì khi còn bé tôi cứu cậu...cậu... "
Cậu còn thích tôi không?
Cậu còn quan tâm tôi như thế sao?
Mười năm sau, từ cuộc điện thoại của cô, Thẩm Kiều đã xác nhận Kỳ Ngôn Châu có tình cảm với cô. Nhưng sau khi tỉnh lại, trong lòng không tránh khỏi lo lắng được mất.
Dù là cô hay "Thẩm Kiều" trong dòng thời gian, cô đều là người cứu Kỳ Ngôn Châu. Thứ tình cảm dựa trên sự “ưu ái” này giống như sợi dây ràng buộc hai người thật chặt với nhau.
Mười năm trước, cô đã cứu cậu.
Mười năm sau, cậu cũng cứu cô.
Đối với Thẩm Kiều mà nói, hai người bọn họ là bạn đồng hành, đồng lõa, ân nhân, dần dần phát triển thành người yêu.
Kỳ Ngôn Châu thì sao?
Cậu chỉ thích cô gái nhỏ đã cứu cậu ra khỏi ngõ, hay Thẩm Kiều bây giờ?
Cô muốn chắc chắn về điều đó.
Nhưng những lời này cô không dám hỏi.
Thẩm Kiều nhỏ giọng, rũ mắt xuống, hơi mím môi.
Một giây kế tiếp, Kỳ Ngôn Châu xoay người, dùng sức ôm Thẩm Kiều vào trong ngực, sau đó dùng tay đè cô xuống giường, cứng rắn không cho cô động đậy.
Ở tư thế này, cằm của Thẩm Kiều tựa trên vai cậu, cho nên cô không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu.
Nhưng cô có thể cảm thấy nhịp thở của người trước mặt rõ ràng là không bình thường.
Kỳ Ngôn Châu gọi cô: "Kiều Kiều."
"Ừ, tôi đang nghe đây."
"Thời gian tôi yêu cậu, còn nhiều hơn những gì cậu tưởng tượng."
____
Nửa tháng sau đã bắt đầu công bố điểm thi tuyển sinh đại học.
Trước khi hệ thống điểm được mở, Kỳ Ngôn Châu đã nhận được một cuộc gọi.
Khi đó, Thẩm Kiều vừa trở về từ chỗ của Đới Tùng Xuân.
Không thể tránh khỏi va chạm khi tập vũ đạo, đôi chân của cô quanh năm bị thương, cường độ rất cao, làn da trắng nõn ngày càng xanh tím khiến người ta sinh ra cảm giác đau lòng.
Kỳ Ngôn Châu chịu không nổi nữa, để cô nửa dựa vào trên sô pha, hai chân đặt lên đùi cậu, xoa dầu thuốc cho cô.
Lòng bàn tay của thiếu niên ấm áp, lực vừa phải, xoa một cái thì sẽ có cảm giác rất thoải mái.
Thẩm Kiều yên tâm hưởng thụ sự phục vụ của bạn trai. Trong tay cô cầm nửa quả dưa hấu, vừa xem phim, vừa dùng thìa múc, thỉnh thoảng sẽ đút cho Kỳ Ngôn Châu một miếng.
Đột nhiên, điện thoại trên bàn rung lên.
Thẩm Kiều liếc nhìn, rồi nói đại một câu: “Kỳ Ngôn Châu, điện thoại của cậu kìa.”
"Ừ, kệ nó đi."
Cậu vừa thoa dầu thuốc lên tay, nên không tiện với lấy điện thoại.
Thẩm Kiều để quả dưa hấu xuống: “Vậy để tôi nghe cho cậu?”
Kỳ Ngôn Châu: "Được, tùy cậu."
Thẩm Kiều cười cười, cúi đầu ấn nút kết nối, lập tức mở loa ngoài cho cậu nghe.
Có một giọng nói ở đầu kia của điện thoại.
"Xin chào, cậu là học sinh Kỳ Ngôn Châu phải không?"
Kỳ Ngôn Châu chuyên tâm xoa bóp chân cho Thẩm Kiều, nên cậu chỉ đáp lại một tiếng: "Ừ."
Đối phương cũng không tức giận, ngược lại, thái độ càng thêm nhiệt tình: "Xin chào, tôi là giáo viên Tần đến từ phòng tuyển sinh của trường đại học T..."
Nghe vậy, Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Châu nhìn nhau, hau người đều có chút giật mình.
Thẩm Kiều lập tức đẩy tay Kỳ Ngôn Châu ra, rồi ngồi thẳng người, để cẩn thận nghe điện thoại với cậu.
Nội dung cuộc điện thoại rất đơn giản, đại khái là mời Kỳ Ngôn Châu nộp đơn vào đại học T, và còn trợ cấp học bổng,...
Kỳ Ngôn Châu không trả lời rõ ràng, và cũng không thêm WeChat với bên kia.
Cậu nói rằng cậu phải suy nghĩ về điều đó, nên cậu liền dứt khoát cúp điện thoại.
Sau đó, Thẩm Kiều mở to hai mắt, rồi kinh ngạc hô lên: "Oa.."
"Oa cái gì?"
"Kỳ Ngôn Châu, cậu giỏi quá!"
Kỳ Ngôn Châu nhướng mày, trong mắt lộ ra ý cười, nhưng vẻ mặt không có vẻ kinh ngạc: "Cũng bình thường."
"Trên mạng, tôi cũng đã nghe thấy kiểu mời gọi thế này. Cậu nói vậy thì sau này còn có trường học khác tìm tới cậu sao?"
"Có thể."
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Kỳ Ngôn Châu vẫn không nghiêm túc đưa ra câu trả lời.
Nhưng bây giờ Internet đã phát triển, nên sẽ có một số thông tin về các bài kiểm tra. Hơn nữa, Thẩm Kiều ở bên cạnh cậu, Kỳ Ngôn Châu giúp cô ước lượng quá nhiều, trong lòng cậu cũng có điểm mấu chốt, đại khái về trình độ và điểm số cơ bản đều tính, và được xếp hạng.
Bây giờ, đại học T đang kêu gọi, từ tình hình tuyển sinh của đại học T trong hai năm qua, về cơ bản, cũng có thể đoán được thứ hạng của thành phố.
Cậu cũng không có hứng thú nhiều với những trường này, mà chỉ đợi một trường.
____
Trong vài ngày sau, điện thoại di động của Kỳ Ngôn Châu đã bị tấn công bởi văn phòng tuyển sinh của các trường khác nhau. Ở một khu ổ chuột xa xôi, và khó tìm, còn có những giáo viên tuyển dụng đến tận cửa.
Thẩm Kiều quan sát hồi lâu, cô luôn cảm thấy hình như cậu không hài lòng, nên mới bình tĩnh lại.
Cuối cùng, cô cũng không nhịn được nữa, mà nắm lấy tay Kỳ Ngôn Châu, rồi nhẹ giọng hỏi: "Kỳ Ngôn Châu, cậu muốn học trường nào? Tôi thấy điều kiện của những trường này rất tốt."
Vì điều kiện gia đình không khá giả, nên việc miễn hay giảm học phí, và học bổng là điều tất nhiên.
Sau khi xác nhận hợp đồng, một phần thưởng tiền mặt cũng sẽ được trao.
Ngoài ra, Thánh Mẫn cũng sẽ thưởng sau khi tốt nghiệp trung học, số tiền này cộng lại thì sẽ rất đáng kể.
Kỳ Ngôn Châu xoa đầu cô, rồi trả lời bằng giọng rất bình tĩnh: "Đợi thêm chút nữa."
"Trường có tiền thưởng cao nhất sao?"
"Ừ."
Thẩm Kiều khịt mũi, rồi giả vờ phàn nàn: “Mê tiền.”
Vừa dứt lời, Kỳ Ngôn Châu ôm cô vào lòng, dùng sức ôm cô, vừa khít vô cùng.
Dừng một chút, cậu lại thì thầm với cô: "Kiều Kiều, cậu có muốn ra ngoài chơi không?"
"Hả? Sao thế?"
"Đưa cậu đi."
"Dùng những khoản tiền thưởng đó?"
"Ừ."
Thẩm Kiều có chút kinh ngạc: “Đó là phần thưởng cậu, cậu muốn tiêu cho tôi sao?”
"Ừ, tôi muốn tiêu tiền cho cậu."
Đó là những dự định ban đầu của Kỳ Ngôn Châu.
Bản thân cậu không biết trường học và chuyên ngành, cậu chỉ cần ở gần Thẩm Kiều hơn. Còn những phần thưởng kia, cậu vốn định giữ lại cho Thẩm Kiều đi du học. Cô từng nói nếu muốn tiến xa hơn thì phải có lý lịch tốt, nếu muốn làm vũ công chính trong đoàn múa, vậy thì ra nước ngoài học tiếp sẽ có nhiều cơ hội hơn. Bất cứ điều gì cô muốn, cậu đều sẽ cố gắng hết sức để giúp cô.
Bây giờ, Kỳ Ngôn Châu không ngờ rằng Thẩm Kiều sẽ trở thành bạn gái của mình.
Cậu có thể đứng bên cạnh Thẩm Kiều, cũng không phải ở trong bóng tối nữa.
Tất nhiên, những suy nghĩ này đã lặng lẽ thay đổi, và phải được điều chỉnh cho phù hợp.
Nhận được câu trả lời dứt khoát này, Thẩm Kiều không nhịn được cười. Cô dụi đầu vào vai Kỳ Ngôn Châu.
Những sợi tóc khẽ lướt qua má cậu, để lại cảm giác run rẩy, nhưng cậu không biết gì về điều đó.
Cô cười, rồi nói: "Nói thì mới nhớ, trước khi nhập học, nếu có thời gian, chúng ta ra ngoài chơi mấy ngày đi. Trong kỳ nghỉ hè, tôi cũng làm việc thêm. Nếu tôi tiêu tiền của cậu, cậu cũng phải tiêu tiền của tôi, được chứ?"
"Được."
____
Ngày công bố điểm.
Kỳ Ngôn Châu giúp Thẩm Kiều kiểm tra điểm trước.
Thẩm Kiều không dám nhìn, nên cô lấy tay che mắt, chỉ lộ ra một khe hở, rồi sợ hãi hỏi: “Tôi có qua không?”
Kỳ Ngôn Châu liếc nhìn, sau đó gật đầu, nói: "Rất ổn."
Điểm của Thẩm Kiều không cao, chỉ có thể coi là bình thường, nhưng dù sao cũng là sinh viên nghệ thuật, thi đỗ học viện múa ba lê là tốt rồi.
Cho dù năm nay điểm số có biến động, điểm của cô so với năm ngoái cao hơn 20 điểm cũng là quá đủ rồi.
Nghe Kỳ Ngôn Châu nói nói vậy, Thẩm Kiều liền buông tay ra, rồi vội vàng nhìn điểm của mình.
Sau đó, cô đột nhiên nhảy lên, nhào vào trong ngực Kỳ Ngôn Châu, hoan hô: "Xong rồi! Kỳ Ngôn Châu! Tôi qua rồi!"
Sự phấn khích không thể nói nên lời.
Đến lượt Kỳ Ngôn Châu, vì biết trước nên cậu không quá kinh ngạc.
Thẩm Kiều lại nhắc tới: “Cậu còn chưa quyết định học trường nào sao?”
"Quyết định rồi."
"Trường nào?"
"Đại học công nghệ Lục Đồng."
Lời vừa dứt, trong phút chốc Thẩm Kiều liền ngừng cười. Cô ngồi thẳng người, kiên định nhìn Kỳ Ngôn Châu.
Cô mím môi: "Vì tôi sao?"
"Đừng nghĩ linh tinh."
Kỳ Ngôn Châu không trả lời có hay không, nhưng đối với Thẩm Kiều mà nói, đó là ngầm đồng ý.
“Kỳ Ngôn Châu, cậu không thể làm như vậy.” Cô thở dài: “Rõ ràng là cậu có lựa chọn tốt hơn.”
Đại học Công nghệ Lục Đồng và học viện múa ở cùng một quận, nên chỉ cách nhau ba con đường, rất gần.
Nhưng nó chỉ nằm trong top 985.
Thật lãng phí điểm của Kỳ Ngôn Châu.
Kỳ Ngôn Châu: "Đây là lựa chọn tốt nhất."
"Không phải."
"Phải."
Thẩm Kiều lại thở dài, cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "... Cậu muốn tôi phải cảm thấy áy náy với cậu sao?"
Chẳng mấy chốc, cả hai rơi vào im lặng.
Không ai nói gì.
Mãi cho đến giờ cơm tối, Thẩm Kiều không nói một lời đứng dậy đi ra cửa.
Thời tiết nóng.
Sau khi cánh cửa được mở ra, không khí nóng ùa vào phòng ngay lập tức.
Kỳ Ngôn Châu đuổi theo, nắm lấy cánh tay của cô, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Cậu muốn đi đâu?"
Thẩm Kiều tức giận, nói: “Đi ăn cơm.”
"Tôi đi cùng cậu."
"Không cần."
"Muộn vậy rồi, cậu đi ăn ở đâu, tôi đưa cậu đến đó."
Trong phút chốc, phẫn nộ của Thẩm Kiều biến thành bất đắc dĩ.
Kỳ Ngôn Châu dành cho cô tất cả sự dịu dàng.
Cô biết.
Nhưng đó là chuyện tương lai, cô không thể để cậu hy sinh như thế này được.
Thẩm Kiều quay người, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt Kỳ Ngôn Châu, rồi gằn từng chữ: “Kỳ Ngôn Châu, bữa này vốn định cùng cậu ăn, muốn ăn mừng cùng cậu, tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, rất nhiều ngày. Nhưng cậu đã chọn Đại học Công nghệ Lục Đồng, điều này khiến tôi cảm thấy không có lý do gì để ăn mừng."
"Kiều Kiều..."
Thẩm Kiều dùng tay trái nắm lấy ngón tay của cậu, cắt lời cậu, lại nói tiếp: “Cậu làm như vậy, chứng tỏ tôi là người ích kỷ.”
Cô chỉ quan tâm đến lý tưởng và ước mơ của riêng mình, nhưng không nghĩ đến cậu.
Nhưng cậu chỉ nghĩ về cô.
Một mối quan hệ như vậy là không bình đẳng.
Thẩm Kiều: “Kỳ Ngôn Châu, cậu muốn ở bên tôi cả đời, cho dù chúng ta không ở gần thì cũng không ảnh hưởng gì, cậu muốn nhìn thấy tôi, tôi cũng muốn nhìn thấy cậu. Giữa chúng ta, không nên là một mối quan hệ hy sinh lẫn nhau."
Kỳ Ngôn Châu ôm chặt cô: “…Không hy sinh.”
Cậu luôn tồn tại vì cô.
Không có tình yêu nào mà không có sự hy sinh.
Thẩm Kiều: “Nhưng cậu sẽ đối xử với tôi giống như tình cảm mà tôi dành cho cậu, hiểu không? Cậu không nỡ rời xa tôi, còn tôi cũng không nỡ để cậu từ bỏ một ngôi trường tốt.”
Từ trong mắt của Thẩm Kiều, có thể thấy được, nếu như cậu cứ khăng khăng làm như vậy, giữa hai người nhất định sẽ có khoảng cách.
Có thể, sẽ còn lại một khoảng trống, cái mất nhiều hơn cái được.
Cậu suy nghĩ vài giây, rất nhanh đã quyết định lui một bước: "Vậy tôi đổi trường khác? Đại học hàng không, được không?"
Đại học Hàng Không cũng ở thành phố Lục Đồng, nhưng khuôn viên chính cách Học viện múa rất xa, có lẽ là cách cả thành phố. Nếu muốn gặp mặt, sẽ mất hơn một giờ để đến đó bằng taxi.
Nhưng trường đại học này thuộc hàng TOP trong số các trường cao đẳng hàng không, thứ hạng toàn diện của nó cũng rất cao.
Đối phương đã sớm liên lạc với Kỳ Ngôn Châu, nói có thể chọn chuyên ngành.
Thẩm Kiều dừng lại nửa giây, vẻ mặt cô nghi hoặc nhìn cậu: “Thật sao?”
"Là thật, tôi nghe cậu."
"Nhưng cậu có thích trường này không? Suy nghĩ chọn trường, chọn ngành học phảo mất rất nhiều thời gian..."
Làm sao có thể đưa ra quyết định trong vài giây được.
Kỳ Ngôn Châu cười, sờ sờ đầu cô, ôn nhu nói: "Chế tạo máy bay là chuyên ngành tốt nhất trong trường của bọn họ, đứng trong top ba toàn quốc, người cần suy tính lâu dài, lựa chọn có hạn."
"..."
"Kiều Kiều, tôi chỉ có thể nhượng bộ đến vậy."
Giờ phút này, cậu chắc chắn rời xa Thẩm Kiều mất.
____
Không có sự giúp đỡ của ba mẹ, nà chỉ bằng vài lời nói, cả hai đã giải quyết êm đẹp và tay trong tay ra ngoài.
Đêm hè thích hợp để ăn xiên que và uống bia.
Thẩm Kiều chọn một cửa hàng nhỏ ven đường trên đường Chấn Đồng.
Đi ra khỏi ngõ, rẽ một lần là có thể đến.
Ngày thường cửa hàng này luôn tấp nập, nghe nói hương vị thơm ngon, điều kiện vệ sinh có vẻ tốt.
Lúc này cửa hàng chật ních người, hai người chỉ có thể ngồi bên ngoài.
"Kỳ Ngôn Châu, lần trước cậu nói muốn uống bi với tôi, vậy, hôm nay còn muốn uống không?"
"Được."
Thẩm Kiều híp mắt cười, rồi viết số "6" lên cột bia.
Bia vừa được lấy ra khỏi tủ lạnh, nó vẫn còn bốc khói khi được mang ra.
Thẩm Kiều không biết mở loại chai thủy tinh này.
Kỳ Ngôn Châu cầm lấy cái chai gõ nhẹ lên mép bàn, động tác uyển chuyển uyển chuyển.
Nắp chai bay ra ngoài.
Cậu đặt chai trước mặt Thẩm Kiều, sau đó mở một chai khác cho mình.
Thẩm Kiều: “Kỳ Ngôn Châu, chúc mừng!”
Mùa hè này thật ấm áp và khó quên.
Cơ thể được bế lơ lửng, vẫn còn cảm thấy choáng váng, mí mắt không ngừng chiến đấu lên xuống.
Nghe xong những lời này, tất nhiên là cô mong chờ đã lâu, nhưng ngay cả đáp án chính xác cũng không thể đưa ra, chỉ mơ hồ "ừm" một tiếng.
Cô áp má vào ngực cậu, rồi nhắm mắt lại, và chìm vào giấc ngủ.
Hai người da kề da, trông rất thân mật. Thời tiết tháng sáu này cũng không còn quá nóng.
"..."
Kỳ Ngôn Châu cau mày, cúi đầu nhìn Thẩm Kiều. Một lúc lâu sau, lại cười như thể đang cười nhạo chính mình.
Để tồn tại, từ nhỏ cậu đã lạnh lùng và tàn nhẫn, vấp ngã cũng chỉ có một mình, điều duy nhất xảy ra với cậu là Thẩm Kiều, cô bị chính cậu kéo xuống. Cậu đang lo lắng rằng cô sẽ sợ hãi, cà xa lánh cậu vì cô đã phát hiện ra sự ám ảnh và hoang tưởng trong lòng cậu.
Qua điện thoại, Chu Ý Cầm nói cậu lôi kéo Thẩm Kiều, và không đưa ra lời giải thích.
Cô ấy nói rằng hành vi này đã làm tổn thương Thẩm Kiều.
Trên thực tế, đối với Kỳ Ngôn Châu mà nói, cậu muốn càng ngày càng tiến xa, muốn hoàn toàn chiếm hữu Thẩm Kiều, hận không thể ôm cô vào lòng, ôm chặt cô không buông tay.
Nhưng cậu không thể làm điều này.
Đối với Thẩm Kiều, cậu không thể ích kỷ.
Cậu là người trong bùn, làm sao có thể dễ dàng với tới vì sao, và sống một cuộc sống hạnh phúc với cô?
Có rất nhiều chuyện, không chỉ có một mình Kỳ Ngôn Châu, cậu cũng phải suy nghĩ cẩn thận cho Thẩm Kiều, để sau này không phải hối hận.
Nghĩ trái nghĩ phải, cũng do dự không quyết định được.
Đây thực sự không giống cậu.
Kỳ Ngôn Châu mím môi, ôm Thẩm Kiều chặt để cô có thể ngủ thoải mái hơn. Nhưng vì tư thế này, cậu không có thời gian bắt taxi, đành phải đi bộ một đoạn ngắn.
Có một chiếc taxi đứng ở phía trước.
Mọi người đứng đó, sẽ có xe trống dừng lại.
Sau khi đợi vài phút, cả hai thuận lợi lên xe.
Kỳ Ngôn Châu đặt Thẩm Kiều ở ghế sau, rồi ngồi vào bên cạnh, để đầu cô dựa lên vai cậu.
Lúc này, Thẩm Kiều nồng nặc mùi rượu ngủ không ngon, rên rỉ một tiếng, lại duỗi tay ra, sờ soạng vài cái, chính xác ôm lấy cánh tay Kỳ Ngôn Châu, kéo thật chặt vào trong ngực.
Ánh mắt Kỳ Ngôn Châu tối sầm, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt tóc của cô.
"... Ngoan. Sắp về tới nhà rồi."
Cho dù trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Thẩm Kiều vẫn một lòng tin tưởng cậu, cô vẫn nhắm mắt lại, “hừ” một tiếng, rồi tựa đầu vào vai cậu.
Nhìn thế này, cô thực sự rất dễ thương.
Khi con người mơ mơ hồ hồ, vô tri vô giác, rất dễ khiến người khác nảy sinh ác niệm.
Hai tay Kỳ Ngôn Châu buông thõng bên hông, đầu ngón tay nắm chặt, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Cậu hít một hơi thật sâu và từ từ nhìn đi chỗ khác.
____
Không lâu sau.
Chiếc taxi lái vào đường Chấn Đồng dừng lại bên đường, trước tòa nhà cũ nát.
Hô hấp của Thẩm Kiều đã ổn định.
Kỳ Ngôn Châu nhẹ nhàng rút cánh tay mình ra. Sau khi trả tiền, cậu cẩn thận bế cô ra khỏi xe.
Con hẻm vẫn giống như lần đầu tiên Thẩm Kiều được đưa đến đây.
Vừa bẩn thỉu, vừa tối tăm và loạn. Nhưng tâm trạng rất khác so với lúc đó.
Kỳ Ngôn Châu cúi đầu, dưới ánh trăng nhìn người con gái trong ngực. Thẩm Kiều nhỏ bé, nằm cuộn trong lòng cậu, khuôn mặt trắng như sứ, đường nét thanh tú, giống như tiên nữ rơi xuống phàm trần, bị cướp đi đôi cánh, phải sống bên cạnh ác ma.
Cậu mím môi, rồi từ từ đi về phía cuối con hẻm.
Quẹo qua góc đường.
Cánh cổng sắt đã gần ngay trước mặt.
Kỳ Ngôn Châu đang suy nghĩ làm sao để lấy chìa khóa mở cửa, thì lúc này, Thẩm Kiều đã mơ màng tỉnh dậy.
Cô dụi dụi mắt, vừa mở mắt ra thì đụng phải cằm cửa Kỳ Ngôn Châu.
Đột nhiên, cô bật cười: "Kỳ Ngôn Châu."
“…Cậu tỉnh rồi à?”
"Ừ, tôi nghe thấy rồi."
Nói xong, Thẩm Kiều vươn tay, để ôm chặt lấy cổ Kỳ Ngôn Châu.
Hơi thở của cô phả vào cổ cậu, và nói bằng giọng điệu mềm mại: "Kỳ Ngôn Châu, tôi sẽ không rời xa cậu, cậu cũng đừng rời xa tôi, được không?"
Tốt nhất là cứ tiếp tục như thế này.
Cô chỉ có Kỳ Ngôn Châu.
Chỉ cần cậu là đủ rồi.
Đủ rồi.
Kỳ Ngôn Châu mắt lại, rồi trả lời bằng giọng khàn khàn, khô khốc: "Được."
"Vậy bây giờ chúng ta chính thức hẹn hò sao?"
"Ừ."
Thẩm Kiều cười cười, đôi mắt tràn đầy xuân ý, trông xinh đẹp kinh người: “Kỳ Ngôn Châu, từ nay về sau, cậu có thể gọi tôi bằng biệt danh, được không?”
"Cậu muốn tôi gọi cậu là gì?"
"Để xem cậu thích cái nào, nhưng đừng dùng cả họ và tên, vì nghe rất xa lạ."
Kỳ Ngôn Châu suy nghĩ một chút, rồi thấp giọng nói: "Kiều Kiều."
"Tôi ở đây."
____
Ngày hôm sau.
Đó là ánh sáng ban ngày.
Thẩm Kiều nheo mắt lại, sờ soạng xung quanh, tìm điều khiển từ xa, để mở máy điều hòa.
Máy móc kêu lạch cạch. Ngay lập tức, điều hòa không khí tỏa ra trong không gian nhỏ.
Thổi vào cơ thể, thổi bay cảm giác nóng nực mùa hè, rất dễ chịu.
Tối hôm qua Thẩm Kiều uống chút rượu, mặc dù về đến nhà đã gần như tỉnh ngủ, nhưng Kỳ Ngôn Châu vẫn sợ cô bật điều hòa cả đêm sẽ đau đầu, nhất định đã âm thầm dùng ứng dụng di động giúp cô tắt máy điều hòa từ bên ngoài vào sáng sớm.
Mặc dù Kỳ Ngôn Châu không giỏi ăn nói, cậu có một khuôn mặt lạnh lùng và một cái nhìn dữ dội.
Đối với cô, cậu luôn cẩn thận và kiên nhẫn
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Thẩm Kiều bất giác đỏ mặt, vùi đầu vào trong chăn, cười thầm.
Cô chưa từng có loại niềm vui này.
Cô trằn trọc trên giường hồi lâu. Vì đã tỉnh ngủ, nên cô quyết định đứng dậy, xỏ dép lê, giống như một con thỏ nhỏ nhảy ra ngoài.
"Cốc cốc."
Thẩm Kiều gõ cửa phòng bên cạnh, hỏi: "Kỳ Ngôn Châu? Cậu dậy rồi à?"
Thông thường vào giờ này, Kỳ Ngôn Châu đã thức dậy rồi.
Cậu có sức khỏe tốt và tràn đầy năng lượng, ngay cả khi cậu đi ngủ muộn, cậu vẫn hoạt động tích cực vào ban ngày, cậu không trì hoãn việc gì và trông không hề mệt mỏi.
"..."
Bên trong im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng, trong phòng, Kỳ Ngôn Châu nói: "Ừ."
Giọng nói vẫn còn hơi khàn và trầm, nhưng nghe rất dễ chịu.
Thẩm Kiều: “Tôi vào được không?”
"……Không thể."
"Sao vậy? Tôi không phải bạn gái của cậu sao? Kỳ Ngôn Châu, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Thẩm Kiều bĩu môi, rồi nhỏ giọng phàn nàn.
Cô gái nhỏ có suy nghĩ đơn giản, và luôn cảm thấy với mối quan hệ của “đôi lứa” thì nên thân thiết hơn trước, nên cô không quá ngượng ngùng.
Hơn nữa, hôm qua cô đã uống say, cũng không còn sức nói với cậu thêm vài câu. Vậy nên cô chỉ nói lời tỏ tình, xem ra cô chưa đủ nghiêm túc, hơn nữa không đủ quý trọng.
Căn phòng lại chìm vào im lặng.
Thẩm Kiều lại hỏi: “Kỳ Ngôn Châu?”
Kỳ Ngôn Châu: "Vào đi."
Thẩm Kiều vui mừng khôn xiết. Cô liền vặn nắm đấm cửa, đẩy cửa ra, chậm rãi đi vào, tò mò nhìn xung quanh.
Phòng ngủ này nhỏ hơn và cũ hơn phòng cô ở, nhưng rất ngăn nắp.
Trước đây, Kỳ Ngôn Châu đã nói đây là phòng của bà nội cậu.
Điều hòa trong phòng luôn ở mức rất thấp, mang lại cảm giác mát lạnh.
Lúc này, Kỳ Ngôn Châu đang mặc quần cộc, ngồi ở trên giường.
Vì mới ngủ dậy, tóc còn chưa chải, chỉ xõa trên xương mày, có một số cọng không được vào nếp, hơi hơi vểnh lên, thần sắc cũng có vẻ lộn xộn, lười biếng.
Hiếm khi thấy cậu thế này.
Thẩm Kiều nhìn chằm chằm lọn tóc nhỏ một hồi, và không khỏi cười một tiếng.
Kỳ Ngôn Châu: "Cậu cười cái gì?"
Thẩm Kiều dựa vào cửa, lắc đầu, ho nhẹ một tiếng để che đậy: “Không có gì.”
Nói xong, hai người không nói nữa, giống như còn chưa kịp chuẩn bị cho sự thay đổi thân phận.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử.
Một lúc sau, Kỳ Ngôn Châu vươn tay về phía Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều không chút do dự đi tới, đặt tay cô vào lòng bàn tay cậu.
Kỳ Ngôn Châu kéo cô lên giường, ngồi song song với cậu.
Giường đơn không rộng rãi, nhưng thân hình Kỳ Ngôn Châu cao lớn, chân dài vốn đã chiếm diện tích lớn, bên cạnh còn có chăn bông. Giờ đây, ngồi hai người sẽ không tránh khỏi cảm giác chật chội hơn.
Tuy nhiên, điều này cũng có vẻ thân mật hơn.
Thẩm Kiều nhẹ nhàng dựa vào trên cánh tay Kỳ Ngôn Châu, rồi cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Kỳ Ngôn Châu.”
"Ừ?"
"Ngày hôm qua không phải là nằm mơ, đúng không?"
Cơ thể Kỳ Ngôn Châu cứng đờ. Cậu thay đổi biểu cảm, và trả lời bằng giọng trát.: "Không, cậu hối hận rồi?"
Thẩm Kiều lắc đầu, rồi thấp giọng: "Làm sao có thể chứ. Nhưng tôi sợ, Kỳ Ngôn Châu, cậu thật sự thích tôi sao? Nếu không phải là vì khi còn bé tôi cứu cậu...cậu... "
Cậu còn thích tôi không?
Cậu còn quan tâm tôi như thế sao?
Mười năm sau, từ cuộc điện thoại của cô, Thẩm Kiều đã xác nhận Kỳ Ngôn Châu có tình cảm với cô. Nhưng sau khi tỉnh lại, trong lòng không tránh khỏi lo lắng được mất.
Dù là cô hay "Thẩm Kiều" trong dòng thời gian, cô đều là người cứu Kỳ Ngôn Châu. Thứ tình cảm dựa trên sự “ưu ái” này giống như sợi dây ràng buộc hai người thật chặt với nhau.
Mười năm trước, cô đã cứu cậu.
Mười năm sau, cậu cũng cứu cô.
Đối với Thẩm Kiều mà nói, hai người bọn họ là bạn đồng hành, đồng lõa, ân nhân, dần dần phát triển thành người yêu.
Kỳ Ngôn Châu thì sao?
Cậu chỉ thích cô gái nhỏ đã cứu cậu ra khỏi ngõ, hay Thẩm Kiều bây giờ?
Cô muốn chắc chắn về điều đó.
Nhưng những lời này cô không dám hỏi.
Thẩm Kiều nhỏ giọng, rũ mắt xuống, hơi mím môi.
Một giây kế tiếp, Kỳ Ngôn Châu xoay người, dùng sức ôm Thẩm Kiều vào trong ngực, sau đó dùng tay đè cô xuống giường, cứng rắn không cho cô động đậy.
Ở tư thế này, cằm của Thẩm Kiều tựa trên vai cậu, cho nên cô không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu.
Nhưng cô có thể cảm thấy nhịp thở của người trước mặt rõ ràng là không bình thường.
Kỳ Ngôn Châu gọi cô: "Kiều Kiều."
"Ừ, tôi đang nghe đây."
"Thời gian tôi yêu cậu, còn nhiều hơn những gì cậu tưởng tượng."
____
Nửa tháng sau đã bắt đầu công bố điểm thi tuyển sinh đại học.
Trước khi hệ thống điểm được mở, Kỳ Ngôn Châu đã nhận được một cuộc gọi.
Khi đó, Thẩm Kiều vừa trở về từ chỗ của Đới Tùng Xuân.
Không thể tránh khỏi va chạm khi tập vũ đạo, đôi chân của cô quanh năm bị thương, cường độ rất cao, làn da trắng nõn ngày càng xanh tím khiến người ta sinh ra cảm giác đau lòng.
Kỳ Ngôn Châu chịu không nổi nữa, để cô nửa dựa vào trên sô pha, hai chân đặt lên đùi cậu, xoa dầu thuốc cho cô.
Lòng bàn tay của thiếu niên ấm áp, lực vừa phải, xoa một cái thì sẽ có cảm giác rất thoải mái.
Thẩm Kiều yên tâm hưởng thụ sự phục vụ của bạn trai. Trong tay cô cầm nửa quả dưa hấu, vừa xem phim, vừa dùng thìa múc, thỉnh thoảng sẽ đút cho Kỳ Ngôn Châu một miếng.
Đột nhiên, điện thoại trên bàn rung lên.
Thẩm Kiều liếc nhìn, rồi nói đại một câu: “Kỳ Ngôn Châu, điện thoại của cậu kìa.”
"Ừ, kệ nó đi."
Cậu vừa thoa dầu thuốc lên tay, nên không tiện với lấy điện thoại.
Thẩm Kiều để quả dưa hấu xuống: “Vậy để tôi nghe cho cậu?”
Kỳ Ngôn Châu: "Được, tùy cậu."
Thẩm Kiều cười cười, cúi đầu ấn nút kết nối, lập tức mở loa ngoài cho cậu nghe.
Có một giọng nói ở đầu kia của điện thoại.
"Xin chào, cậu là học sinh Kỳ Ngôn Châu phải không?"
Kỳ Ngôn Châu chuyên tâm xoa bóp chân cho Thẩm Kiều, nên cậu chỉ đáp lại một tiếng: "Ừ."
Đối phương cũng không tức giận, ngược lại, thái độ càng thêm nhiệt tình: "Xin chào, tôi là giáo viên Tần đến từ phòng tuyển sinh của trường đại học T..."
Nghe vậy, Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Châu nhìn nhau, hau người đều có chút giật mình.
Thẩm Kiều lập tức đẩy tay Kỳ Ngôn Châu ra, rồi ngồi thẳng người, để cẩn thận nghe điện thoại với cậu.
Nội dung cuộc điện thoại rất đơn giản, đại khái là mời Kỳ Ngôn Châu nộp đơn vào đại học T, và còn trợ cấp học bổng,...
Kỳ Ngôn Châu không trả lời rõ ràng, và cũng không thêm WeChat với bên kia.
Cậu nói rằng cậu phải suy nghĩ về điều đó, nên cậu liền dứt khoát cúp điện thoại.
Sau đó, Thẩm Kiều mở to hai mắt, rồi kinh ngạc hô lên: "Oa.."
"Oa cái gì?"
"Kỳ Ngôn Châu, cậu giỏi quá!"
Kỳ Ngôn Châu nhướng mày, trong mắt lộ ra ý cười, nhưng vẻ mặt không có vẻ kinh ngạc: "Cũng bình thường."
"Trên mạng, tôi cũng đã nghe thấy kiểu mời gọi thế này. Cậu nói vậy thì sau này còn có trường học khác tìm tới cậu sao?"
"Có thể."
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Kỳ Ngôn Châu vẫn không nghiêm túc đưa ra câu trả lời.
Nhưng bây giờ Internet đã phát triển, nên sẽ có một số thông tin về các bài kiểm tra. Hơn nữa, Thẩm Kiều ở bên cạnh cậu, Kỳ Ngôn Châu giúp cô ước lượng quá nhiều, trong lòng cậu cũng có điểm mấu chốt, đại khái về trình độ và điểm số cơ bản đều tính, và được xếp hạng.
Bây giờ, đại học T đang kêu gọi, từ tình hình tuyển sinh của đại học T trong hai năm qua, về cơ bản, cũng có thể đoán được thứ hạng của thành phố.
Cậu cũng không có hứng thú nhiều với những trường này, mà chỉ đợi một trường.
____
Trong vài ngày sau, điện thoại di động của Kỳ Ngôn Châu đã bị tấn công bởi văn phòng tuyển sinh của các trường khác nhau. Ở một khu ổ chuột xa xôi, và khó tìm, còn có những giáo viên tuyển dụng đến tận cửa.
Thẩm Kiều quan sát hồi lâu, cô luôn cảm thấy hình như cậu không hài lòng, nên mới bình tĩnh lại.
Cuối cùng, cô cũng không nhịn được nữa, mà nắm lấy tay Kỳ Ngôn Châu, rồi nhẹ giọng hỏi: "Kỳ Ngôn Châu, cậu muốn học trường nào? Tôi thấy điều kiện của những trường này rất tốt."
Vì điều kiện gia đình không khá giả, nên việc miễn hay giảm học phí, và học bổng là điều tất nhiên.
Sau khi xác nhận hợp đồng, một phần thưởng tiền mặt cũng sẽ được trao.
Ngoài ra, Thánh Mẫn cũng sẽ thưởng sau khi tốt nghiệp trung học, số tiền này cộng lại thì sẽ rất đáng kể.
Kỳ Ngôn Châu xoa đầu cô, rồi trả lời bằng giọng rất bình tĩnh: "Đợi thêm chút nữa."
"Trường có tiền thưởng cao nhất sao?"
"Ừ."
Thẩm Kiều khịt mũi, rồi giả vờ phàn nàn: “Mê tiền.”
Vừa dứt lời, Kỳ Ngôn Châu ôm cô vào lòng, dùng sức ôm cô, vừa khít vô cùng.
Dừng một chút, cậu lại thì thầm với cô: "Kiều Kiều, cậu có muốn ra ngoài chơi không?"
"Hả? Sao thế?"
"Đưa cậu đi."
"Dùng những khoản tiền thưởng đó?"
"Ừ."
Thẩm Kiều có chút kinh ngạc: “Đó là phần thưởng cậu, cậu muốn tiêu cho tôi sao?”
"Ừ, tôi muốn tiêu tiền cho cậu."
Đó là những dự định ban đầu của Kỳ Ngôn Châu.
Bản thân cậu không biết trường học và chuyên ngành, cậu chỉ cần ở gần Thẩm Kiều hơn. Còn những phần thưởng kia, cậu vốn định giữ lại cho Thẩm Kiều đi du học. Cô từng nói nếu muốn tiến xa hơn thì phải có lý lịch tốt, nếu muốn làm vũ công chính trong đoàn múa, vậy thì ra nước ngoài học tiếp sẽ có nhiều cơ hội hơn. Bất cứ điều gì cô muốn, cậu đều sẽ cố gắng hết sức để giúp cô.
Bây giờ, Kỳ Ngôn Châu không ngờ rằng Thẩm Kiều sẽ trở thành bạn gái của mình.
Cậu có thể đứng bên cạnh Thẩm Kiều, cũng không phải ở trong bóng tối nữa.
Tất nhiên, những suy nghĩ này đã lặng lẽ thay đổi, và phải được điều chỉnh cho phù hợp.
Nhận được câu trả lời dứt khoát này, Thẩm Kiều không nhịn được cười. Cô dụi đầu vào vai Kỳ Ngôn Châu.
Những sợi tóc khẽ lướt qua má cậu, để lại cảm giác run rẩy, nhưng cậu không biết gì về điều đó.
Cô cười, rồi nói: "Nói thì mới nhớ, trước khi nhập học, nếu có thời gian, chúng ta ra ngoài chơi mấy ngày đi. Trong kỳ nghỉ hè, tôi cũng làm việc thêm. Nếu tôi tiêu tiền của cậu, cậu cũng phải tiêu tiền của tôi, được chứ?"
"Được."
____
Ngày công bố điểm.
Kỳ Ngôn Châu giúp Thẩm Kiều kiểm tra điểm trước.
Thẩm Kiều không dám nhìn, nên cô lấy tay che mắt, chỉ lộ ra một khe hở, rồi sợ hãi hỏi: “Tôi có qua không?”
Kỳ Ngôn Châu liếc nhìn, sau đó gật đầu, nói: "Rất ổn."
Điểm của Thẩm Kiều không cao, chỉ có thể coi là bình thường, nhưng dù sao cũng là sinh viên nghệ thuật, thi đỗ học viện múa ba lê là tốt rồi.
Cho dù năm nay điểm số có biến động, điểm của cô so với năm ngoái cao hơn 20 điểm cũng là quá đủ rồi.
Nghe Kỳ Ngôn Châu nói nói vậy, Thẩm Kiều liền buông tay ra, rồi vội vàng nhìn điểm của mình.
Sau đó, cô đột nhiên nhảy lên, nhào vào trong ngực Kỳ Ngôn Châu, hoan hô: "Xong rồi! Kỳ Ngôn Châu! Tôi qua rồi!"
Sự phấn khích không thể nói nên lời.
Đến lượt Kỳ Ngôn Châu, vì biết trước nên cậu không quá kinh ngạc.
Thẩm Kiều lại nhắc tới: “Cậu còn chưa quyết định học trường nào sao?”
"Quyết định rồi."
"Trường nào?"
"Đại học công nghệ Lục Đồng."
Lời vừa dứt, trong phút chốc Thẩm Kiều liền ngừng cười. Cô ngồi thẳng người, kiên định nhìn Kỳ Ngôn Châu.
Cô mím môi: "Vì tôi sao?"
"Đừng nghĩ linh tinh."
Kỳ Ngôn Châu không trả lời có hay không, nhưng đối với Thẩm Kiều mà nói, đó là ngầm đồng ý.
“Kỳ Ngôn Châu, cậu không thể làm như vậy.” Cô thở dài: “Rõ ràng là cậu có lựa chọn tốt hơn.”
Đại học Công nghệ Lục Đồng và học viện múa ở cùng một quận, nên chỉ cách nhau ba con đường, rất gần.
Nhưng nó chỉ nằm trong top 985.
Thật lãng phí điểm của Kỳ Ngôn Châu.
Kỳ Ngôn Châu: "Đây là lựa chọn tốt nhất."
"Không phải."
"Phải."
Thẩm Kiều lại thở dài, cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "... Cậu muốn tôi phải cảm thấy áy náy với cậu sao?"
Chẳng mấy chốc, cả hai rơi vào im lặng.
Không ai nói gì.
Mãi cho đến giờ cơm tối, Thẩm Kiều không nói một lời đứng dậy đi ra cửa.
Thời tiết nóng.
Sau khi cánh cửa được mở ra, không khí nóng ùa vào phòng ngay lập tức.
Kỳ Ngôn Châu đuổi theo, nắm lấy cánh tay của cô, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Cậu muốn đi đâu?"
Thẩm Kiều tức giận, nói: “Đi ăn cơm.”
"Tôi đi cùng cậu."
"Không cần."
"Muộn vậy rồi, cậu đi ăn ở đâu, tôi đưa cậu đến đó."
Trong phút chốc, phẫn nộ của Thẩm Kiều biến thành bất đắc dĩ.
Kỳ Ngôn Châu dành cho cô tất cả sự dịu dàng.
Cô biết.
Nhưng đó là chuyện tương lai, cô không thể để cậu hy sinh như thế này được.
Thẩm Kiều quay người, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt Kỳ Ngôn Châu, rồi gằn từng chữ: “Kỳ Ngôn Châu, bữa này vốn định cùng cậu ăn, muốn ăn mừng cùng cậu, tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, rất nhiều ngày. Nhưng cậu đã chọn Đại học Công nghệ Lục Đồng, điều này khiến tôi cảm thấy không có lý do gì để ăn mừng."
"Kiều Kiều..."
Thẩm Kiều dùng tay trái nắm lấy ngón tay của cậu, cắt lời cậu, lại nói tiếp: “Cậu làm như vậy, chứng tỏ tôi là người ích kỷ.”
Cô chỉ quan tâm đến lý tưởng và ước mơ của riêng mình, nhưng không nghĩ đến cậu.
Nhưng cậu chỉ nghĩ về cô.
Một mối quan hệ như vậy là không bình đẳng.
Thẩm Kiều: “Kỳ Ngôn Châu, cậu muốn ở bên tôi cả đời, cho dù chúng ta không ở gần thì cũng không ảnh hưởng gì, cậu muốn nhìn thấy tôi, tôi cũng muốn nhìn thấy cậu. Giữa chúng ta, không nên là một mối quan hệ hy sinh lẫn nhau."
Kỳ Ngôn Châu ôm chặt cô: “…Không hy sinh.”
Cậu luôn tồn tại vì cô.
Không có tình yêu nào mà không có sự hy sinh.
Thẩm Kiều: “Nhưng cậu sẽ đối xử với tôi giống như tình cảm mà tôi dành cho cậu, hiểu không? Cậu không nỡ rời xa tôi, còn tôi cũng không nỡ để cậu từ bỏ một ngôi trường tốt.”
Từ trong mắt của Thẩm Kiều, có thể thấy được, nếu như cậu cứ khăng khăng làm như vậy, giữa hai người nhất định sẽ có khoảng cách.
Có thể, sẽ còn lại một khoảng trống, cái mất nhiều hơn cái được.
Cậu suy nghĩ vài giây, rất nhanh đã quyết định lui một bước: "Vậy tôi đổi trường khác? Đại học hàng không, được không?"
Đại học Hàng Không cũng ở thành phố Lục Đồng, nhưng khuôn viên chính cách Học viện múa rất xa, có lẽ là cách cả thành phố. Nếu muốn gặp mặt, sẽ mất hơn một giờ để đến đó bằng taxi.
Nhưng trường đại học này thuộc hàng TOP trong số các trường cao đẳng hàng không, thứ hạng toàn diện của nó cũng rất cao.
Đối phương đã sớm liên lạc với Kỳ Ngôn Châu, nói có thể chọn chuyên ngành.
Thẩm Kiều dừng lại nửa giây, vẻ mặt cô nghi hoặc nhìn cậu: “Thật sao?”
"Là thật, tôi nghe cậu."
"Nhưng cậu có thích trường này không? Suy nghĩ chọn trường, chọn ngành học phảo mất rất nhiều thời gian..."
Làm sao có thể đưa ra quyết định trong vài giây được.
Kỳ Ngôn Châu cười, sờ sờ đầu cô, ôn nhu nói: "Chế tạo máy bay là chuyên ngành tốt nhất trong trường của bọn họ, đứng trong top ba toàn quốc, người cần suy tính lâu dài, lựa chọn có hạn."
"..."
"Kiều Kiều, tôi chỉ có thể nhượng bộ đến vậy."
Giờ phút này, cậu chắc chắn rời xa Thẩm Kiều mất.
____
Không có sự giúp đỡ của ba mẹ, nà chỉ bằng vài lời nói, cả hai đã giải quyết êm đẹp và tay trong tay ra ngoài.
Đêm hè thích hợp để ăn xiên que và uống bia.
Thẩm Kiều chọn một cửa hàng nhỏ ven đường trên đường Chấn Đồng.
Đi ra khỏi ngõ, rẽ một lần là có thể đến.
Ngày thường cửa hàng này luôn tấp nập, nghe nói hương vị thơm ngon, điều kiện vệ sinh có vẻ tốt.
Lúc này cửa hàng chật ních người, hai người chỉ có thể ngồi bên ngoài.
"Kỳ Ngôn Châu, lần trước cậu nói muốn uống bi với tôi, vậy, hôm nay còn muốn uống không?"
"Được."
Thẩm Kiều híp mắt cười, rồi viết số "6" lên cột bia.
Bia vừa được lấy ra khỏi tủ lạnh, nó vẫn còn bốc khói khi được mang ra.
Thẩm Kiều không biết mở loại chai thủy tinh này.
Kỳ Ngôn Châu cầm lấy cái chai gõ nhẹ lên mép bàn, động tác uyển chuyển uyển chuyển.
Nắp chai bay ra ngoài.
Cậu đặt chai trước mặt Thẩm Kiều, sau đó mở một chai khác cho mình.
Thẩm Kiều: “Kỳ Ngôn Châu, chúc mừng!”
Mùa hè này thật ấm áp và khó quên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook