Tranh Đấu Gia Tộc
-
Chương 21: Ai tính kế ai
Editor: Hạ Tuyết Liên Vũ
Minh Nhược Cẩm vốn nghĩ dù Minh Hoa Dung là trưởng nữ như được nuôi thả lớn lên thì nhất định sẽ thô bỉ không chịu nổi. Không nghĩ đến chẳng những đối phương dung mạo tinh tế mà cái miệng cũng lợi hại như vậy, không chịu thua thiệt chút nào. Thấy câu nói của nàng mang hàm nghĩa chế nhạo, ý chỉ mình là đạo tặc, Minh Nhược Cẩm tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Ngươi mới là kẻ lén lút chuồn vào! Ta là đường đường là Tứ tiểu thư của phụ Thượng thư!”
“Cái gì?” Minh Hoa Dung ra vẻ kinh ngạc che môi lại, giống như bị chấn kinh: “Hóa ra là Tứ muội muội, vì sao vừa rồi muội. . . . . . Vì sao lại hành xử như vậy? Nếu muội sớm nói rõ thì ta đã không trách muội như vậy.”
Câu trước câu sau đều ý chỉ Minh Nhược Cẩm không được dạy dỗ, khiến nàng ta tức giận vô cùng, vừa thở dốc vừa mắng: “Quả nhiên là nha đầu được nuôi thả, cái miệng chỉ biết châm chọc người khác, đáng đời khi bị nô tài ức hiếp!”
Nghe vậy, Minh Hoa Dung nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Hôm qua ta không gặp được Tứ muội muội nên muội không nhận ra ta là điều không phải nghi ngờ. Không nghĩ đến muội đã sớm nhận ra ta, như vậy càng thêm đáng trách. Tứ muội muội hãy ăn nói cẩn thận, lão gia đã sớm hạ lệnh không ai được nói nhiều về việc này, một mình ta tức giận thì không có việc gì, chỉ sợ việc này truyền đến tai lão gia, đến lúc đó Tứ muội muội cũng không được thoải mái đâu.”
Minh Nhược Cẩm trước nay chỉ biết la lối dọa dẫm người khác, chưa bao giờ lĩnh giáo qua lời lẽ chặt chẽ như vậy, có thể chỉ trích nàng khiến nàng không thể chống đỡ mà không dùng một từ thô tục nào, nhất thời tức giận đến mức ngón tay run rẩy, chỉ vào Minh Hoa Dung, nửa ngày chỉ thốt ra được mỗi từ “Ngươi”.
Lúc này, cửa viện bỗng vang lên âm thanh tựa thiên âm: “Sáng nay gió lớn, sao Nhược Cẩm còn không vào đi?”
Người đến chính là Minh Độc Tú, bình thường sẽ còn cả Minh Sương Nguyệt đi theo, nhưng hiện tại Minh Sương Nguyệt đang dưỡng bệnh nên chỉ có nàng và nha hoàn đến.
Hôm nay nàng vẫn mặc một thân màu đỏ, áo choàng thêu mai đỏ tinh tế, khi đi lại thì vạt váy màu lam nhạt ẩn hiện, thắt lưng đeo miếng bạch ngọc quý giá, trang phục hoa lệ tinh xảo càng khiến dung nhan của nàng thêm lóa mắt, hoàn mỹ khiến người khác không dám nhìn thẳng.
“Nhị tỷ tỷ!”Minh Nhược Cẩm giống như nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng chạy đến trước mặt nàng, cầm tay nàng tố khổ: “Tỷ phải làm chủ cho ta, ta chỉ nói một câu mà nàng ta giống như ăn phải hỏa dược, nói ta một trận, còn nói bảo phụ thân xử trí ta. Nhị tỷ tỷ, tỷ giúp ta đi!”
Nghe từ ngữ đổi trắng thay đen này, Minh Hoa Dung cũng không kinh hoảng, cười nhạt nhìn Minh Độc Tú: “Độc Tú cũng đến rồi.”
Minh Độc Tú cũng mỉm cười nói: “Hoa Dung cùng Đàn Chân đều đến thật sớm, ngược lại có vẻ ta lười biếng rồi, mai phải theo kịp mọi người mới được.”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn Minh Nhược Cẩm đang giữ tay mình, khuyên nhủ: “Tỷ muội cãi nhau là việc nhỏ, cười một cái là xong rồi, sao phải tính toán chi li.”
Tuy nàng vẫn đang cười, ngữ khí cũng vô cùng dịu dàng nhưng lại khiến Minh Nhược Cẩm có chút sợ hãi, vội vàng buông tay:”Nhị tỷ tỷ, ta. . . . . .”
“Tiếu tiên sinh cũng sắp đến, chúng ta vào chỗ ngồi trước đi. Hoa Dung, hai cái này đều chưa ai ngồi, Hoa Dung ngồi bên kia chứ?” Minh Độc Tú không để ý đến Minh Nhược Cẩm nữa mà quay đầu sang nói với Minh Hoa Dung.
“Chỗ này đi, gần Độc Tú một chút, nếu lúc học có gì không hiểu ta có thể thỉnh giáo Độc Tú.”
“Hoa Dung khiêm tốn rồi , nói không chừng học vấn của Hoa Dung còn hơn ta đấy.”
Hai người nhìn như bình thản khách sao, bày ra một vẻ tỷ muội tình thâm, Minh Nhược Cẩm nhìn thấy thì nắm chặt khăn tay: Nhị tỷ tỷ chưa từng đối xử khách khí với nàng như vậy, Minh Hoa Dung là thứ tiện nhân phụ thân không thương, mẫu thân không còn thì có cái gì? Nàng nhất định phải tìm được lỗi của tiện nhân kia để Nhị tỷ tỷ biết ai mới đáng giá được cất nhắc!
Một lát sau, Tiếu Duy Hoành với một thân màu xám đi vào phòng học. Vóc người hắn cao ráo, gương mặt cực kỳ anh tuấn, bởi vì quanh năm uất ức nên không che được vẻ tiều tụy trên mặt, nhưng ngược lại điều này khiến ông có một loại mị lực mang theo vài phần tang thương.
Nhìn trong phòng có thêm một học trò, Tiếu Duy Hoành cũng không cảm thấy lạ, hiển nhiên Minh Thủ Tĩnh đã nói cho ông về việc của Minh Hoa Dung. Sau khi sắp xếp sách vở, ông hỏi Minh Hoa Dung mấy vấn đề, ngoài ý muốn là Minh Hoa Dung đều đối đáp trôi chảy. Ông có tư tâm muốn thử xem học trò mới này sâu cạn thế nào nên những câu hỏi ngày càng khó, nhưng Minh Hoa Dung vẫn như cũ đáp rõ ràng liền mạch.
Minh Độc Tú cùng vài người như có vẻ vùi đầu vào học, thật ra đều lặng lẽ dựng lỗ tai lên. Minh Đàn Chân chỉ vô cùng kinh ngạc với vị tỷ tỷ bác học này, còn tâm tình Minh Nhược Cẩm ngày càng kém: những vẫn đề Tiếu Duy Hoành đưa ra một chữ nàng cũng chưa được nghe đến, nhưng Minh Hoa Dung lại đối đáp ung dung, hiển nhiên học vẫn của nàng ta không chỉ cao hơn nàng một hai phần.
Mà sau khi sự kinh ngạc của Minh Độc Tú qua đi, sự khinh thường trong lòng đối với vị kế tỷ này giảm đi đôi chút, đồng thời một ý tưởng mới lặng yên xuất hiện: từ xưa những gia tộc cường thịnh không suy đều có huynh đệ tỷ muội đồng khí liên chi*, bản thân mình có một đệ đệ chỉ sợ không đủ; thân muội Minh Sương Nguyệt lại luôn ra vẻ thanh cao, không thể làm những việc luồn cúi; về phần Minh Nhược Cẩm lại càng không có gì để nói, lòng dạ hẹp hòi, tầm nhìn hạn hẹp, khó thành đại sự. Đại phòng đã sớm suy thoái, Minh Đàn Chân không có ích gì, trừ phi Minh Trác Nhiên có tiền đồ, nếu không cũng không đủ làm cánh tay của nàng.
*Đồng khí liên chi: chỉ sự gắn bó mật thiết
—— Nhưng Minh Hoa Dung này, nếu có thể lung lạc, không hẳn là không phải công cụ tốt. Đương nhiên, tuyệt đối không phải là quan hệ hợp tác, nàng chỉ là muốn lợi dụng hết giá trị của Hoa Dung, sau khi xong việc sẽ đá bỏ ngay lập tức, vì mẫu thân cùng chính mình trút mối hận nhiều năm qua.
Nhưng mà, ý tưởng này cũng chỉ thoáng qua trong đầu mà thôi. Lấy ác cảm của Minh Độc Tú đối với Minh Hoa Dung, trừ phi nàng biểu hiện ra chỗ hơn người, nếu không, hai mẫu tử mắt cao hơn đầu này tuyệt đối sẽ không hạ mình.
—— Để ta xem xem, ngươi có giá trị để ta lưu lại cái mạng của ngươi hay không.
Nghĩ đến đây, Minh Độc Tú cười càng ngọt.
Giống như cảm nhận được tính toán của nàng ta, trong lúc Minh Hoa Dung đối đáp vẫn quay sang nhìn nàng ta. Hai mắt chạm nhau, hai người cùng cười, nhưng mỗi người đều có mưu tính riêng.
Sau khi đối đáp một hồi, Tiếu Duy Hoành rất hài lòng với học trò mới này, khuyến khích vài câu. Tâm tư Minh Hoa Dung vốn không đặt ở đây nên không quá để ý. Minh Nhược Cẩm nghe thì lại tức đến lệch mũi, do mải ghen ghét người khác nên nàng viết sai bài học hơn phân nửa, rồi bị lão sư phát hiện, rước tới một trận khiển trách.
Qua việc đó, hận ý của nàng với Minh Hoa Dung càng sâu thêm, giờ Ngọ tan học liền trở về phòng, không thèm dùng bữa mà nằm trên giường bực tức.
Nghe nói nữ nhi bực tức không chịu dùng bữa, Tôn di nương lo lắng không thôi, bất chấp việc mắt không nhìn thấy mà bảo nha hoàn đỡ đến đây để hỏi thăm.
Sau khi hỏi rõ nguyên do, Tôn di nương thở dài một hơi: “Con lớn lên trước mặt lão gia và phu nhân, riêng về phần này thì tiền đồ của Đại tiểu thư sao có thể so sánh với con? Sao con phải bực tức vô ích, khiến tổn hại đến bản thân.”
“Di nương, người không biết thì đừng nói!” Minh Nhược Cẩm đang đang tức giận, sao có thể nghe lọt tai lời khuyên. Sau khi đuổi Tôn di nương đi, nàng suy nghĩ nửa ngày rồi gọi nha hoàn đến, thấp giọng dặn dò.
Nhìn nha hoàn lĩnh mệnh rời đi, trên khuôn mặt Minh Nhược Cẩm hiện lên nụ cười đắc ý: để cho người theo dõi người hàng ngày còn sợ không bắt được lỗi của ngươi sao? Một khi có động tĩnh ta sẽ bẩm báo phu nhân, không khiến ngươi chết thì cũng mất một lớp da!
Ai ngờ cứ như vậy mà trôi qua mười ngày. Đến tận khi Minh Nhược Cẩm gần như hết kiên nhẫn, nha hoàn mới truyền tin tức tới:”Tiểu thư, nha hoàn Thanh Ngọc bên người Đại tiểu thư hôm nay cầm bao đồ ra khỏi phủ. Bà tử canh giữ cửa bên lặng lẽ nhìn một chút, bên trong chính là khối vải dệt.”
“Điều này có gì đáng ngạc nhiên, là nàng ta muốn tìm người làm xiêm y thôi.” Minh Nhược Cẩm cả giận nói,”Chuyện này cũng đáng để bẩm báo sao!”
“Xin tiểu thư bớt giận, nô tỳ còn chưa nói xong. Trong phòng Đại tiểu thư có máy dệt, còn có tơ tằm chưa dùng hết, có thể khối vải này do tự tay Đại tiểu thư dệt ra.”
“Tự tay dệt ra vải?”Minh Nhược Cẩm tuyệt đối không nghĩ đến việc này, không khỏi ngây người ngẩn ngơ, không rõ là có cảm xúc gì.
“Bà tử chuyên quét tước mà chúng ta mua chuộc được nói, hôm qua trong viện nghe được Đại tiểu thư cùng Thanh Ngọc nói thiếu bạc, còn nói có thứ bán sẽ đỡ hơn .”Nhẫn nại mười ngày, nghĩ đến sắp thoát khỏi sự nóng giận của tiểu thư, nha hoàn càng nói càng hưng phấn: “Nô tỳ đoán, hơn phân nửa là Đại tiểu thư mang đi bán chính khối vải mình dệt ra. Chuyện này nếu để phu nhân biết được, chẳng rõ sẽ bị xử trí thế nào đâu!”
Minh Nhược Cẩm bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng vậy! Một tiểu thư lưu lạc đến mức bán đồ của mình thì còn ra thể thống gì, nàng ta không chỉ làm mất mặt của chính mình mà còn của cả phủ. Không chỉ phu nhân xử phạt nàng ta mà ngay cả lão gia cũng sẽ không tha cho nàng ta!”
Nghĩ đến việc Minh Hoa Dung bị giáo huấn, thậm chí bị giam lỏng, Minh Nhược Cẩm vô cùng vui vẻ, lập tức đứng dậy ra ngoài: “Ta phải đi bẩm báo lão gia và phu nhân để họ định đoạt!”. . .
Minh Nhược Cẩm vốn nghĩ dù Minh Hoa Dung là trưởng nữ như được nuôi thả lớn lên thì nhất định sẽ thô bỉ không chịu nổi. Không nghĩ đến chẳng những đối phương dung mạo tinh tế mà cái miệng cũng lợi hại như vậy, không chịu thua thiệt chút nào. Thấy câu nói của nàng mang hàm nghĩa chế nhạo, ý chỉ mình là đạo tặc, Minh Nhược Cẩm tức giận đến mức mặt đỏ bừng: “Ngươi mới là kẻ lén lút chuồn vào! Ta là đường đường là Tứ tiểu thư của phụ Thượng thư!”
“Cái gì?” Minh Hoa Dung ra vẻ kinh ngạc che môi lại, giống như bị chấn kinh: “Hóa ra là Tứ muội muội, vì sao vừa rồi muội. . . . . . Vì sao lại hành xử như vậy? Nếu muội sớm nói rõ thì ta đã không trách muội như vậy.”
Câu trước câu sau đều ý chỉ Minh Nhược Cẩm không được dạy dỗ, khiến nàng ta tức giận vô cùng, vừa thở dốc vừa mắng: “Quả nhiên là nha đầu được nuôi thả, cái miệng chỉ biết châm chọc người khác, đáng đời khi bị nô tài ức hiếp!”
Nghe vậy, Minh Hoa Dung nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Hôm qua ta không gặp được Tứ muội muội nên muội không nhận ra ta là điều không phải nghi ngờ. Không nghĩ đến muội đã sớm nhận ra ta, như vậy càng thêm đáng trách. Tứ muội muội hãy ăn nói cẩn thận, lão gia đã sớm hạ lệnh không ai được nói nhiều về việc này, một mình ta tức giận thì không có việc gì, chỉ sợ việc này truyền đến tai lão gia, đến lúc đó Tứ muội muội cũng không được thoải mái đâu.”
Minh Nhược Cẩm trước nay chỉ biết la lối dọa dẫm người khác, chưa bao giờ lĩnh giáo qua lời lẽ chặt chẽ như vậy, có thể chỉ trích nàng khiến nàng không thể chống đỡ mà không dùng một từ thô tục nào, nhất thời tức giận đến mức ngón tay run rẩy, chỉ vào Minh Hoa Dung, nửa ngày chỉ thốt ra được mỗi từ “Ngươi”.
Lúc này, cửa viện bỗng vang lên âm thanh tựa thiên âm: “Sáng nay gió lớn, sao Nhược Cẩm còn không vào đi?”
Người đến chính là Minh Độc Tú, bình thường sẽ còn cả Minh Sương Nguyệt đi theo, nhưng hiện tại Minh Sương Nguyệt đang dưỡng bệnh nên chỉ có nàng và nha hoàn đến.
Hôm nay nàng vẫn mặc một thân màu đỏ, áo choàng thêu mai đỏ tinh tế, khi đi lại thì vạt váy màu lam nhạt ẩn hiện, thắt lưng đeo miếng bạch ngọc quý giá, trang phục hoa lệ tinh xảo càng khiến dung nhan của nàng thêm lóa mắt, hoàn mỹ khiến người khác không dám nhìn thẳng.
“Nhị tỷ tỷ!”Minh Nhược Cẩm giống như nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng chạy đến trước mặt nàng, cầm tay nàng tố khổ: “Tỷ phải làm chủ cho ta, ta chỉ nói một câu mà nàng ta giống như ăn phải hỏa dược, nói ta một trận, còn nói bảo phụ thân xử trí ta. Nhị tỷ tỷ, tỷ giúp ta đi!”
Nghe từ ngữ đổi trắng thay đen này, Minh Hoa Dung cũng không kinh hoảng, cười nhạt nhìn Minh Độc Tú: “Độc Tú cũng đến rồi.”
Minh Độc Tú cũng mỉm cười nói: “Hoa Dung cùng Đàn Chân đều đến thật sớm, ngược lại có vẻ ta lười biếng rồi, mai phải theo kịp mọi người mới được.”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn Minh Nhược Cẩm đang giữ tay mình, khuyên nhủ: “Tỷ muội cãi nhau là việc nhỏ, cười một cái là xong rồi, sao phải tính toán chi li.”
Tuy nàng vẫn đang cười, ngữ khí cũng vô cùng dịu dàng nhưng lại khiến Minh Nhược Cẩm có chút sợ hãi, vội vàng buông tay:”Nhị tỷ tỷ, ta. . . . . .”
“Tiếu tiên sinh cũng sắp đến, chúng ta vào chỗ ngồi trước đi. Hoa Dung, hai cái này đều chưa ai ngồi, Hoa Dung ngồi bên kia chứ?” Minh Độc Tú không để ý đến Minh Nhược Cẩm nữa mà quay đầu sang nói với Minh Hoa Dung.
“Chỗ này đi, gần Độc Tú một chút, nếu lúc học có gì không hiểu ta có thể thỉnh giáo Độc Tú.”
“Hoa Dung khiêm tốn rồi , nói không chừng học vấn của Hoa Dung còn hơn ta đấy.”
Hai người nhìn như bình thản khách sao, bày ra một vẻ tỷ muội tình thâm, Minh Nhược Cẩm nhìn thấy thì nắm chặt khăn tay: Nhị tỷ tỷ chưa từng đối xử khách khí với nàng như vậy, Minh Hoa Dung là thứ tiện nhân phụ thân không thương, mẫu thân không còn thì có cái gì? Nàng nhất định phải tìm được lỗi của tiện nhân kia để Nhị tỷ tỷ biết ai mới đáng giá được cất nhắc!
Một lát sau, Tiếu Duy Hoành với một thân màu xám đi vào phòng học. Vóc người hắn cao ráo, gương mặt cực kỳ anh tuấn, bởi vì quanh năm uất ức nên không che được vẻ tiều tụy trên mặt, nhưng ngược lại điều này khiến ông có một loại mị lực mang theo vài phần tang thương.
Nhìn trong phòng có thêm một học trò, Tiếu Duy Hoành cũng không cảm thấy lạ, hiển nhiên Minh Thủ Tĩnh đã nói cho ông về việc của Minh Hoa Dung. Sau khi sắp xếp sách vở, ông hỏi Minh Hoa Dung mấy vấn đề, ngoài ý muốn là Minh Hoa Dung đều đối đáp trôi chảy. Ông có tư tâm muốn thử xem học trò mới này sâu cạn thế nào nên những câu hỏi ngày càng khó, nhưng Minh Hoa Dung vẫn như cũ đáp rõ ràng liền mạch.
Minh Độc Tú cùng vài người như có vẻ vùi đầu vào học, thật ra đều lặng lẽ dựng lỗ tai lên. Minh Đàn Chân chỉ vô cùng kinh ngạc với vị tỷ tỷ bác học này, còn tâm tình Minh Nhược Cẩm ngày càng kém: những vẫn đề Tiếu Duy Hoành đưa ra một chữ nàng cũng chưa được nghe đến, nhưng Minh Hoa Dung lại đối đáp ung dung, hiển nhiên học vẫn của nàng ta không chỉ cao hơn nàng một hai phần.
Mà sau khi sự kinh ngạc của Minh Độc Tú qua đi, sự khinh thường trong lòng đối với vị kế tỷ này giảm đi đôi chút, đồng thời một ý tưởng mới lặng yên xuất hiện: từ xưa những gia tộc cường thịnh không suy đều có huynh đệ tỷ muội đồng khí liên chi*, bản thân mình có một đệ đệ chỉ sợ không đủ; thân muội Minh Sương Nguyệt lại luôn ra vẻ thanh cao, không thể làm những việc luồn cúi; về phần Minh Nhược Cẩm lại càng không có gì để nói, lòng dạ hẹp hòi, tầm nhìn hạn hẹp, khó thành đại sự. Đại phòng đã sớm suy thoái, Minh Đàn Chân không có ích gì, trừ phi Minh Trác Nhiên có tiền đồ, nếu không cũng không đủ làm cánh tay của nàng.
*Đồng khí liên chi: chỉ sự gắn bó mật thiết
—— Nhưng Minh Hoa Dung này, nếu có thể lung lạc, không hẳn là không phải công cụ tốt. Đương nhiên, tuyệt đối không phải là quan hệ hợp tác, nàng chỉ là muốn lợi dụng hết giá trị của Hoa Dung, sau khi xong việc sẽ đá bỏ ngay lập tức, vì mẫu thân cùng chính mình trút mối hận nhiều năm qua.
Nhưng mà, ý tưởng này cũng chỉ thoáng qua trong đầu mà thôi. Lấy ác cảm của Minh Độc Tú đối với Minh Hoa Dung, trừ phi nàng biểu hiện ra chỗ hơn người, nếu không, hai mẫu tử mắt cao hơn đầu này tuyệt đối sẽ không hạ mình.
—— Để ta xem xem, ngươi có giá trị để ta lưu lại cái mạng của ngươi hay không.
Nghĩ đến đây, Minh Độc Tú cười càng ngọt.
Giống như cảm nhận được tính toán của nàng ta, trong lúc Minh Hoa Dung đối đáp vẫn quay sang nhìn nàng ta. Hai mắt chạm nhau, hai người cùng cười, nhưng mỗi người đều có mưu tính riêng.
Sau khi đối đáp một hồi, Tiếu Duy Hoành rất hài lòng với học trò mới này, khuyến khích vài câu. Tâm tư Minh Hoa Dung vốn không đặt ở đây nên không quá để ý. Minh Nhược Cẩm nghe thì lại tức đến lệch mũi, do mải ghen ghét người khác nên nàng viết sai bài học hơn phân nửa, rồi bị lão sư phát hiện, rước tới một trận khiển trách.
Qua việc đó, hận ý của nàng với Minh Hoa Dung càng sâu thêm, giờ Ngọ tan học liền trở về phòng, không thèm dùng bữa mà nằm trên giường bực tức.
Nghe nói nữ nhi bực tức không chịu dùng bữa, Tôn di nương lo lắng không thôi, bất chấp việc mắt không nhìn thấy mà bảo nha hoàn đỡ đến đây để hỏi thăm.
Sau khi hỏi rõ nguyên do, Tôn di nương thở dài một hơi: “Con lớn lên trước mặt lão gia và phu nhân, riêng về phần này thì tiền đồ của Đại tiểu thư sao có thể so sánh với con? Sao con phải bực tức vô ích, khiến tổn hại đến bản thân.”
“Di nương, người không biết thì đừng nói!” Minh Nhược Cẩm đang đang tức giận, sao có thể nghe lọt tai lời khuyên. Sau khi đuổi Tôn di nương đi, nàng suy nghĩ nửa ngày rồi gọi nha hoàn đến, thấp giọng dặn dò.
Nhìn nha hoàn lĩnh mệnh rời đi, trên khuôn mặt Minh Nhược Cẩm hiện lên nụ cười đắc ý: để cho người theo dõi người hàng ngày còn sợ không bắt được lỗi của ngươi sao? Một khi có động tĩnh ta sẽ bẩm báo phu nhân, không khiến ngươi chết thì cũng mất một lớp da!
Ai ngờ cứ như vậy mà trôi qua mười ngày. Đến tận khi Minh Nhược Cẩm gần như hết kiên nhẫn, nha hoàn mới truyền tin tức tới:”Tiểu thư, nha hoàn Thanh Ngọc bên người Đại tiểu thư hôm nay cầm bao đồ ra khỏi phủ. Bà tử canh giữ cửa bên lặng lẽ nhìn một chút, bên trong chính là khối vải dệt.”
“Điều này có gì đáng ngạc nhiên, là nàng ta muốn tìm người làm xiêm y thôi.” Minh Nhược Cẩm cả giận nói,”Chuyện này cũng đáng để bẩm báo sao!”
“Xin tiểu thư bớt giận, nô tỳ còn chưa nói xong. Trong phòng Đại tiểu thư có máy dệt, còn có tơ tằm chưa dùng hết, có thể khối vải này do tự tay Đại tiểu thư dệt ra.”
“Tự tay dệt ra vải?”Minh Nhược Cẩm tuyệt đối không nghĩ đến việc này, không khỏi ngây người ngẩn ngơ, không rõ là có cảm xúc gì.
“Bà tử chuyên quét tước mà chúng ta mua chuộc được nói, hôm qua trong viện nghe được Đại tiểu thư cùng Thanh Ngọc nói thiếu bạc, còn nói có thứ bán sẽ đỡ hơn .”Nhẫn nại mười ngày, nghĩ đến sắp thoát khỏi sự nóng giận của tiểu thư, nha hoàn càng nói càng hưng phấn: “Nô tỳ đoán, hơn phân nửa là Đại tiểu thư mang đi bán chính khối vải mình dệt ra. Chuyện này nếu để phu nhân biết được, chẳng rõ sẽ bị xử trí thế nào đâu!”
Minh Nhược Cẩm bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng vậy! Một tiểu thư lưu lạc đến mức bán đồ của mình thì còn ra thể thống gì, nàng ta không chỉ làm mất mặt của chính mình mà còn của cả phủ. Không chỉ phu nhân xử phạt nàng ta mà ngay cả lão gia cũng sẽ không tha cho nàng ta!”
Nghĩ đến việc Minh Hoa Dung bị giáo huấn, thậm chí bị giam lỏng, Minh Nhược Cẩm vô cùng vui vẻ, lập tức đứng dậy ra ngoài: “Ta phải đi bẩm báo lão gia và phu nhân để họ định đoạt!”. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook