Trần Chân
-
Chương 53: Chân tướng
Suốt ba năm, Lý Nhật Trung chỉ đến nơi tôi ẩn náu đúng một lần, tôi cũng chẳng ra gặp anh. Không ngờ lần ấy lại đánh động đến những kẻ trước giờ vốn chưa từng bỏ qua ý định giết tôi.
Sau đêm hôm ấy ít ngày, một buổi sáng tôi đến nhà thím Chín để mua vài con cá, chuẩn bị cơm cho thím Hà. Khi về đến cổng, bất giác một nỗi lo lắng xâm chiếm lấy mình. Vội vã chạy vào trong, tôi phát hiện thím Hà đã nằm gục ra bàn, hai mắt trợn ngược. Vết thương từ ngực không ngừng nhỏ máu xuống nền nhà.
Kẻ ra tay – dường như không còn nhân tính nữa. Tôi quăng chiếc giỏ đang cầm trên tay, chạy đến ôm lấy thi thể thím Hà, cố lay: “Mẹ ơi, tỉnh lại đi…”
Thím Hà không trả lời tôi, chỉ có cơ thể cứng đờ mặc tôi lay chuyển. Suốt ba năm qua thím và tôi, cả hai đã thật sự xem nhau chẳng khác nào người thân. Trên đời này tôi chỉ còn mỗi thím, vậy mà giờ đây nguồn an ủi duy nhất này cũng rời xa tôi. Thậm chí, điều tồi tệ chính là, thím bỏ mạng vì tôi! Ba năm yên ả trở thành một nỗi đau vô hạn, tuôn dài khỏi khóe mắt tôi.
Dương Tú Loan! Chắc chắn là ả ta.
Có tiếng bước chân vang lên sau lưng thật khẽ. Tôi quay lại, nói với người toàn thân vận đồ đen, chỉ chừa ra đôi mắt bừng bừng sát khí.
“Lại là Dương Tú Loan có đúng không?”
“Muốn biết thì xuống âm phủ hỏi Diêm Vương đi!”
Tôi lau những giọt lệ cuối cùng còn sót trên mi. Đôi mắt nhắm lại chờ đợi một kết thúc. Thế nhưng đao của tên áo đen chỉ vừa giơ lên, một mũi phi tiêu đã ghim phập vào đầu, hắn ngã xuống chết tức tưởi.
Đứng sau tên áo đen ấy là một người đàn ông ngoài bốn mươi, tôi chưa từng gặp qua. Ông ta tiến đến trước mặt tôi, thái độ kính cẩn.
“Xin lỗi đã làm cô sợ.”
“Ông là…?” Môi tôi run lên.
“Tôi là thuộc hạ của tứ vương gia. Suốt ba năm qua vẫn âm thầm ở nơi này để bảo vệ cô. Sáng nay thấy cô ra khỏi nhà tôi có cảm giác bất an nên đi theo. Không ngờ thích khách giương đông kích tây, tôi đã bỏ qua việc thím Hà cũng có thể gặp nguy hiểm.”
Nấm mộ thím Hà được đắp lên vội vã. Người trong thôn đến viếng, có người quan tâm hỏi thăm, cũng có người trở nên ái ngại, nghi ngờ tôi. Tôi không phải không nghe thấy, mà thật sự tôi không muốn quan tâm nữa. Trong đầu tôi, ký ức về ba năm trước quay trở lại một cách rõ ràng nhất. Cha tôi, mẹ tôi, Tự Khải, đầu của ba người họ lần lượt rơi xuống, máu lênh láng nơi mặt đất lạnh tanh. Và giờ thêm thím Hà, đôi mắt vô thần trợn to, nhìn chằm chằm vào tôi như trăn trối điều gì.
Tôi quỳ trước một thím Hà suốt hai ngày đêm, hy vọng đây chỉ là một giấc mơ. Đến ngày thứ ba, cơ thể rệu rời, tôi gục xuống nơi mộ.
Khi tôi tỉnh lại, người quen năm nào đang ngồi cạnh giường tôi.
“Em thấy trong người thế nào rồi?” Lý Nhật Trung lo lắng nắm lấy tay tôi.
Tôi giật tay ra khỏi anh ta, quay mặt vào vách.
“Ngài đến đây làm gì? Chỉ tại một tiếng sáo của ngài mà thím Hà phải ra đi tức tưởi như vậy. Ngài trả thím ấy lại cho tôi, hoặc là ngài đi khỏi đây đi.”
“Ta xin lỗi!”
Xin lỗi. Giờ đây lời xin lỗi của Lý Nhật Trung thì có ích gì với tôi đâu. Thật ra, tôi chẳng trách anh ấy, mà tôi chỉ tự trách bản thân mình. Nếu một lời xin lỗi có thể khiến thím Hà quay lại thì một ngàn lần, một vạn lần tôi tình nguyện nói câu xin lỗi. Những người thân yêu của tôi vì tôi mà lần lượt ra đi, liệu rằng lời xin lỗi còn có tác dụng gì?
“Chân à, ở đây không an toàn nữa rồi. Ta đưa em rời khỏi nơi này, có được không?”
“Vương gia, ngài đi đi!”
Tôi không theo Lý Nhật Trung và anh ta cũng không rời khỏi. Mấy ngày liên tiếp Lý Nhật Trung ở trong nhà tôi khiến mọi người xung quanh lời ra tiếng vào, liên tục bàn tán. Nhưng nhìn anh uy nghi đến rợn người, tôi không bước ra khỏi nhà, cũng không có ai dám bước vào để nói chuyện cùng tôi. Có đôi lúc tôi thấy dáng ai thấp thỏm ngoài hàng rào, dõi mắt nhìn ra, phát hiện anh Hải nơi đó nhìn về nơi tôi đầy lo lắng.
Một lần duy nhất tôi bước ra khoảng sân lúc anh Hải đang đứng đó. Anh vừa nhác thấy tôi đã vội vã lên tiếng: “Cô Chân, cô ổn chứ?”
“Cảm ơn anh, tôi vẫn ổn. Sao anh đến tìm tôi mà không vào nhà?”
Anh Hải cười, nụ cười vương nét buồn: “Tôi lo cho cô nên mấy lần định qua đây xem thử. Nhưng khi tôi trông thấy người đàn ông đó, tôi nghĩ anh ta có lẽ đến đây để bảo vệ cô.”
“Ừm…” – Tôi cũng không biết đáp lời anh Hải như thế nào và cũng không muốn giải thích điều gì.
“Từ lúc cô đến đây, tôi đã biết cô sẽ không lưu lại nơi này lâu. Có lẽ ngày cô rời đi cũng đang đến gần. Tôi hy vọng dù đi đâu thì cô cũng phải chăm sóc bản thân mình thật tốt và đừng quên mọi người ở đây nhé cô!”
Anh Hải rời đi sau khi buông một câu thật buồn. Gió ngoài trời nhè nhẹ thổi vào người tôi. Chẳng lẽ trước nay tôi sống một cách vô tâm như thế? Bất giác tôi tự hỏi, những người vốn dĩ bên cạnh tôi, lo lắng cho tôi, tôi có khi nào để tâm. Hay đợi đến khi họ ngã xuống trước mặt, tôi mới ôm một niềm luyến tiếc.
Bước chân nhè nhẹ vang lên sau lưng tôi, một tấm áo choàng khoác qua đôi vai gầy cùng thanh âm quen thuộc: “Em chưa khỏe hẳn đâu, đừng đứng ngoài gió quá lâu.”
Lý Nhật Trung – anh đã ở bên cạnh tôi tự khi nào? Phải chăng từ lần đầu gặp gỡ tại sông Bùng vào nguyên tiêu năm ấy?
*
* *
Mấy ngày sau ngôi nhà nhỏ của tôi lại tiếp đón thêm một vị khách vốn chẳng xa lạ - Nguyễn Sùng.
Anh ta vẫn chẳng khác gì lần đầu tôi gặp. Sau bao năm anh dường như cũng không già thêm chút nào, vẫn bộ quần áo thô sơ cùng dải lụa sang trọng trên tóc trông thật kệch cỡm. Nhưng ở anh lại toát lên một vẻ tiêu dao đến mức người khác phải sinh ganh tị.
Từ lần tôi định quyên sinh nhưng được anh cứu thoát, tôi đã nghĩ anh ta sẽ giận và không đến tìm tôi nữa. Thế mà lần này anh lại đến thật, có thể là nghe tin tôi lại gặp nguy hiểm chăng?
Nguyễn Sùng trông thấy Lý Nhật Trung ở chỗ tôi, đã vội vàng lên tiếng.
“Lý Nhật Trung, mấy năm qua cô ta sống yên ổn, không ngờ cậu lại đến tìm khiến mọi thứ xáo trộn lên cả.”
Nhật Trung không đáp, có lẽ anh cũng đang hối hận về việc này. Nguyễn Sùng quay sang tôi.
“Thím ấy cũng đã qua đời rồi. Cô còn định ở đây đến khi nào?”
“Tôi sẽ không đi đâu nữa. Nếu bọn họ muốn giết tôi thì tôi đi đến nơi nào cũng sẽ gặp nguy hiểm thôi.”
Nguyễn Sùng tự nhiên ngồi lên ghế, bắt chéo chân thong thả ngớp một ngụm trà.
“Vậy cũng tốt. Cô không đi, cậu ấy cũng sẽ ở lại đây với cô. Hai người cứ trồng rau nuôi gà, sống hết quãng đời còn lại xem ra cũng hạnh phúc rồi.”
Chúng tôi nhận ra ý trêu chọc trong câu nói của Nguyễn Sùng nên nhìn nhau đầy ngại ngùng. Sau giây phút đó, tôi thở dài một hơi, nói ra điều mình chất chứa lâu nay.
“Thật ra, trong lòng tôi luôn canh cánh… cái chết của gia đình tôi năm xưa, phải chăng có liên quan đến tôi?”
Nguyễn Sùng ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó lại quay sang Nhật Trung thăm dò.
“Cậu chưa nói gì với cô ấy à?”
Nhật Trung im lặng. Thì ra cả hai người họ đều biết rõ chuyện đó nhưng bấy lâu qua vẫn không nói tôi nghe. Tôi lại gần Nguyễn Sùng, thái độ cầu cạnh.
“Anh nói cho tôi nghe đi.”
Nguyễn Sùng đặt ly trà xuống bàn, nhún vai: “Được thôi. Nếu cô muốn biết thì tôi sẽ nói cho cô biết.”
“Nguyễn Sùng, anh…” – Lý Nhật Trung chen vào.
“Vương gia, ngài không nói thì để anh ấy nói.”
Tôi cắt lời Nhật Trung rồi im lặng lắng nghe. Giọng Nguyễn Sùng đều đều, lời nói như mũi dao đâm vào tim tôi.
“Đích thực chuyện của gia đình cô có liên quan đến cô. Người đứng sau lưng bày ra tất cả, cũng chính là Dương Tú Loan.”
Đúng là không ngoài suy đoán của tôi. Tôi chính là mầm mống tai họa của mọi người. Biết vậy, năm xưa lúc rơi xuống núi, tôi chết đi luôn có phải hay hơn không. Ông trời cho tôi sống để rồi liên lụy đến gia đình mình. Trước mắt tôi, khung cảnh pháp trường ba năm trước bỗng chốc lại hiện về khiến tôi không đứng vững nữa.
Nhật Trung dìu tôi ngồi xuống ghế rồi nói với Nguyễn Sùng: “Mọi chuyện để sau đi, Chân chỉ mới khỏe lại.”
Nguyễn Sùng hừ một tiếng: “Trốn tránh mãi được à? Cô ấy cần biết sự thật, sau đó quyết định thế nào cũng là sự lựa chọn của cổ.”
Tôi đẩy Nhật Trung ra xa mình một chút rồi nhìn Nguyễn Sùng nói tiếp: “Tôi có thể chấp nhận được, anh tiếp tục đi.”
“Ừm. Cô có còn nhớ cái lần anh cô vào cung cả đêm, còn cô ở nhà một mình bị thích khách ám sát không? Lần đó chúng tôi chỉ nghĩ Dương Tú Loan chỉ chĩa mũi vào cô, không ngờ bên cạnh ả ta còn dựng lên một màn kịch, âm thầm dụ dỗ Nguyễn thứ phi quyến rũ anh cô, khiến anh cô không thoát khỏi, đẩy cả gia đình cô vào tai ương này.”
“Dương Tú Loan!” – Tôi kêu lên: “Sao cô ta có thể độc ác đến như vậy?”
“Vì tâm tư ả ta dành hết cho Nhật Tôn nhưng chưa bao giờ cậu ta nhìn đến ả. Thậm chí ả từng đỡ cho Nhật Tôn một mũi tên, đến mức không thể làm mẹ được nữa. Tình yêu khi rơi vào quẫn bách sẽ khiến con người trở nên tàn nhẫn như thế.
Nhưng vấn đề là chính anh trai cô lại rơi vào lưới tình của Nguyễn thứ phi và cô ta cũng yêu anh cô. Dương Tú Loan thuận nước đẩy thuyền, ở bên cạnh đôn thúc thái tử cho người điều tra chuyện này và nhanh chóng định tội anh cô.
Giai đoạn đó tôi lại không ở Thăng Long, Nhật Trung cũng ở biên ải nên không nhận được tin tức. Nếu chúng tôi biết sớm hơn, có lẽ còn khuyên ngăn Nhật Tôn giảm tội cho gia đình cô, tiếc là…”
Nguyễn Sùng ngưng một lúc, rồi hạ giọng: “Tôi không hiểu tại sao Nhật Tôn lại ác cảm với cô đến vậy. Khi vừa biết người phạm tội có liên quan đến cô, lập tức ra quyết định mà không cần suy xét gì cả. Có lẽ một phần cũng do Dương Tú Loan và Lý Đạo Thành ở bên cạnh xuyên tạc… người ra lệnh xử trảm cả nhà cô, cũng chính là Nhật Tôn.”
Tôi nghe Nguyễn Sùng nói, đầu óc quay cuồng, ngực dường như nghẹt thở. Người mà tôi dùng cả sinh mạng để yêu, người mà tôi nguyện đánh đổi mọi thứ để được bình an lại chính là người đưa cả gia đình tôi vào chỗ chết. Khiến tôi từ một người vô lo vô nghĩ, trở thành một kẻ không chốn dung thân. Thế gian này, có nhiều chuyện, sao quá đỗi nực cười.
Lý Nhật Trung vẫn ở cạnh tôi, lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”
Tôi gật đầu với Lý Nhật Trung rồi hỏi Nguyễn Sùng tiếp: “Bằng cách nào anh cứu được tôi?”
Nguyễn Sùng ảo não nói tiếp: “Tôi mua chuộc lão đại sư mà khi xưa cô gặp trên sông Tô Lịch để lão đi tìm hoàng thượng, xin dời ngày xử tử cô lại. Ngày hôm đó Ngô Thường Kiệt giả vờ có việc nên không đến pháp trường, khi tôi đưa cô đến xe ngựa, hắn sẽ lập tức chở cô đến nhà thím Hà. Lý Nhật Trung thì ở lại tạo hiện trường giả. Chúng tôi tìm một xác chết thay thế cho cô. Đao phủ vừa chém thì Nhật Trung đã vội vàng chạy lại ôm lấy đầu cô khóc nức nở. Mọi người thấy thế cũng không dám bàn luận gì thêm. Lần đó, tội cho Nhật Trung, khóc đúng xấu!”
Lý Nhật Trung nghe nhắc đến tên mình, mặt lặp tức thộn ra: “Đừng có đá động đến tôi. Tôi đã cố gắng hết sức rồi!”
Tôi không quan tâm đến lời trêu đùa ấy, lại hỏi: “Nhưng bằng cách nào anh tráo được tôi và người khác. Vậy… người ấy là ai? Người ấy lại chết oan thay tôi?”
“Cô nghĩ tôi ác vậy à? Mà thật ra tôi cũng có chút nhẫn tâm. Chúng tôi tìm được một người vừa mới qua đời, nhìn hao hao cô, không thân thích đem vào thế chỗ. Còn lí do tại sao tôi tráo được thì đúng là tôi đã phải đánh đổi cả cuộc đời tôi để giữ lại mạng cho cô.”
“Đánh đổi cả cuộc đời?” Tôi khó hiểu nhìn Nguyễn Sùng.
“Thôi, tôi nói nhiều hơn cô cũng không hiểu đâu. Vấn đề hiện giờ là chúng tôi đã dùng hết khả năng để cứu cô, tôi thì cũng không thể trở về nhà của mình nữa. Chuyện sống chết hiện giờ của cô, do cô quyết định. Chẳng ai rỗi hơi mà cứ phải lo lắng vì một người chẳng thiết tha chính sinh mệnh của mình.”
Tôi nhớ đến ba năm trước, lúc cứu tôi từ dòng nước lạnh giá, suýt chút nữa Nguyễn Sùng đã đánh tôi. Thì ra vì cứu tôi, anh ta đã đánh đổi không ít, mặc dù tôi không hình dung đó là gì, nhưng chắc rằng phải thật lớn lao.
“Vậy nên suốt ba năm qua anh giận mà không đến tìm tôi à?” Tôi hỏi Sùng.
“Cô nghĩ tôi đàn bà như thế sao? Thật ra tôi chỉ không muốn những kẻ kia nắm được tin tức của cô. Thêm nữa, tôi đã theo lão đại sư kia xuất gia rồi!”
Tôi trân trối nhìn Nguyễn Sùng. Cả Lý Nhật Trung cũng ngạc nhiên không ít. Xem ra việc này đến cả Lý Nhật Trung cũng không hay biết. Nguyễn Sùng nhìn hai chúng tôi, ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Tôi chỉ là xuất gia thôi mà, làm gì hai người nhìn như quái vật vậy? Bởi vậy Trần Chân à, cô đừng có phụ tấm lòng của tôi, cố gắng sống cho thật tốt, có như vậy tôi mới cảm thấy những gì mình bỏ ra là xứng đáng!”
Tôi đã năm lần bảy lượt rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Nam đã không nhớ gì về tôi mà Dương Tú Loan vẫn đuổi cùng giết tận. Bây giờ, dù tôi có không muốn chết, nhưng chắc gì tôi có thể yên ổn sống nốt những ngày còn lại. Mạng sống tôi như ngàn cân treo sợi tóc, những người bên cạnh lần lượt vì tôi mà gặp họa đến mức mất mạng. Bản thân tôi cũng không có khả năng bảo vệ chính mình, làm sao hứa với Nguyễn Sùng được đây?
Nguyễn Sùng đêm hôm đó cũng rời đi. Nghe đâu anh ta lén trốn vị đại sư kia để đến tìm tôi. Dù thái độ Nguyễn Sùng khá ngông nghênh, nhưng tôi cảm nhận được anh ta thật sự lo lắng cho tôi. Cuộc đời tôi may mắn vì gặp được một người bạn như anh ta.
Cho đến khi Nguyễn Sùng rời khỏi, tôi vẫn đứng lẳng lặng nơi sân tối trông theo, lòng ngổn ngang. Nhật Trung vẫn lặng lẽ bên cạnh tôi, thì thầm: “Ta xin lỗi!”
Tôi thở dài: “Ngài sao cứ xin lỗi tôi mãi vậy?”
“Ta đã từng nghĩ chỉ cần ta ta lặng lẽ yêu và nhìn người mình yêu hạnh phúc thì đã là quá đủ. Nhưng ngược lại với suy tính của ta, em không hạnh phúc và ta cũng chưa từng vui vẻ. Nếu lần đầu tiên gặp mặt, ta đủ can đảm để thổ lộ cùng em thì biết đâu mọi chuyện đã không trở nên thế này.”
Tâm trạng bồn chồn, tôi quay lại, đưa mắt đối diện với Nhật Trung: “Vương gia!”
Lý Nhật Trung nắm lấy tay tôi, từng chữ từng chữ rõ ràng: “Ta không để bản thân mình sai thêm một lần nào nữa. Hạnh phúc của em nhất định phải do ta mang đến. Hãy để ta bên cạnh, bảo vệ em đến cuối cuộc đời.”
Đây là một lời bày tỏ hay sao? Tôi nhìn Lý Nhật Trung, nhớ đến lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, dưới ánh trăng sáng vằng vặc trên sông Bùng. Ấn tượng của tôi khi ấy chính là Nhật Trung rất đẹp. Bây giờ, sau gần mười năm, anh vẫn đẹp như thế. Anh là người đàn ông tôi đem vào giấc mơ trong sự nhung nhớ, là người tôi cố gắng gọi tên để rồi tỉnh dậy trong dòng lệ ướt nhòa. Tất cả tôi đều ghi nhớ. Mọi cảm xúc chỉ như mới hôm qua thôi. Chỉ tiếc là… trái tim tôi, đã chết rồi!
Tôi rút tay lại, thanh âm thả vào gió: “Vương gia, ngài cùng tôi quay về Diễn Châu, thăm một cha mẹ tôi, có được không?”
Sau đêm hôm ấy ít ngày, một buổi sáng tôi đến nhà thím Chín để mua vài con cá, chuẩn bị cơm cho thím Hà. Khi về đến cổng, bất giác một nỗi lo lắng xâm chiếm lấy mình. Vội vã chạy vào trong, tôi phát hiện thím Hà đã nằm gục ra bàn, hai mắt trợn ngược. Vết thương từ ngực không ngừng nhỏ máu xuống nền nhà.
Kẻ ra tay – dường như không còn nhân tính nữa. Tôi quăng chiếc giỏ đang cầm trên tay, chạy đến ôm lấy thi thể thím Hà, cố lay: “Mẹ ơi, tỉnh lại đi…”
Thím Hà không trả lời tôi, chỉ có cơ thể cứng đờ mặc tôi lay chuyển. Suốt ba năm qua thím và tôi, cả hai đã thật sự xem nhau chẳng khác nào người thân. Trên đời này tôi chỉ còn mỗi thím, vậy mà giờ đây nguồn an ủi duy nhất này cũng rời xa tôi. Thậm chí, điều tồi tệ chính là, thím bỏ mạng vì tôi! Ba năm yên ả trở thành một nỗi đau vô hạn, tuôn dài khỏi khóe mắt tôi.
Dương Tú Loan! Chắc chắn là ả ta.
Có tiếng bước chân vang lên sau lưng thật khẽ. Tôi quay lại, nói với người toàn thân vận đồ đen, chỉ chừa ra đôi mắt bừng bừng sát khí.
“Lại là Dương Tú Loan có đúng không?”
“Muốn biết thì xuống âm phủ hỏi Diêm Vương đi!”
Tôi lau những giọt lệ cuối cùng còn sót trên mi. Đôi mắt nhắm lại chờ đợi một kết thúc. Thế nhưng đao của tên áo đen chỉ vừa giơ lên, một mũi phi tiêu đã ghim phập vào đầu, hắn ngã xuống chết tức tưởi.
Đứng sau tên áo đen ấy là một người đàn ông ngoài bốn mươi, tôi chưa từng gặp qua. Ông ta tiến đến trước mặt tôi, thái độ kính cẩn.
“Xin lỗi đã làm cô sợ.”
“Ông là…?” Môi tôi run lên.
“Tôi là thuộc hạ của tứ vương gia. Suốt ba năm qua vẫn âm thầm ở nơi này để bảo vệ cô. Sáng nay thấy cô ra khỏi nhà tôi có cảm giác bất an nên đi theo. Không ngờ thích khách giương đông kích tây, tôi đã bỏ qua việc thím Hà cũng có thể gặp nguy hiểm.”
Nấm mộ thím Hà được đắp lên vội vã. Người trong thôn đến viếng, có người quan tâm hỏi thăm, cũng có người trở nên ái ngại, nghi ngờ tôi. Tôi không phải không nghe thấy, mà thật sự tôi không muốn quan tâm nữa. Trong đầu tôi, ký ức về ba năm trước quay trở lại một cách rõ ràng nhất. Cha tôi, mẹ tôi, Tự Khải, đầu của ba người họ lần lượt rơi xuống, máu lênh láng nơi mặt đất lạnh tanh. Và giờ thêm thím Hà, đôi mắt vô thần trợn to, nhìn chằm chằm vào tôi như trăn trối điều gì.
Tôi quỳ trước một thím Hà suốt hai ngày đêm, hy vọng đây chỉ là một giấc mơ. Đến ngày thứ ba, cơ thể rệu rời, tôi gục xuống nơi mộ.
Khi tôi tỉnh lại, người quen năm nào đang ngồi cạnh giường tôi.
“Em thấy trong người thế nào rồi?” Lý Nhật Trung lo lắng nắm lấy tay tôi.
Tôi giật tay ra khỏi anh ta, quay mặt vào vách.
“Ngài đến đây làm gì? Chỉ tại một tiếng sáo của ngài mà thím Hà phải ra đi tức tưởi như vậy. Ngài trả thím ấy lại cho tôi, hoặc là ngài đi khỏi đây đi.”
“Ta xin lỗi!”
Xin lỗi. Giờ đây lời xin lỗi của Lý Nhật Trung thì có ích gì với tôi đâu. Thật ra, tôi chẳng trách anh ấy, mà tôi chỉ tự trách bản thân mình. Nếu một lời xin lỗi có thể khiến thím Hà quay lại thì một ngàn lần, một vạn lần tôi tình nguyện nói câu xin lỗi. Những người thân yêu của tôi vì tôi mà lần lượt ra đi, liệu rằng lời xin lỗi còn có tác dụng gì?
“Chân à, ở đây không an toàn nữa rồi. Ta đưa em rời khỏi nơi này, có được không?”
“Vương gia, ngài đi đi!”
Tôi không theo Lý Nhật Trung và anh ta cũng không rời khỏi. Mấy ngày liên tiếp Lý Nhật Trung ở trong nhà tôi khiến mọi người xung quanh lời ra tiếng vào, liên tục bàn tán. Nhưng nhìn anh uy nghi đến rợn người, tôi không bước ra khỏi nhà, cũng không có ai dám bước vào để nói chuyện cùng tôi. Có đôi lúc tôi thấy dáng ai thấp thỏm ngoài hàng rào, dõi mắt nhìn ra, phát hiện anh Hải nơi đó nhìn về nơi tôi đầy lo lắng.
Một lần duy nhất tôi bước ra khoảng sân lúc anh Hải đang đứng đó. Anh vừa nhác thấy tôi đã vội vã lên tiếng: “Cô Chân, cô ổn chứ?”
“Cảm ơn anh, tôi vẫn ổn. Sao anh đến tìm tôi mà không vào nhà?”
Anh Hải cười, nụ cười vương nét buồn: “Tôi lo cho cô nên mấy lần định qua đây xem thử. Nhưng khi tôi trông thấy người đàn ông đó, tôi nghĩ anh ta có lẽ đến đây để bảo vệ cô.”
“Ừm…” – Tôi cũng không biết đáp lời anh Hải như thế nào và cũng không muốn giải thích điều gì.
“Từ lúc cô đến đây, tôi đã biết cô sẽ không lưu lại nơi này lâu. Có lẽ ngày cô rời đi cũng đang đến gần. Tôi hy vọng dù đi đâu thì cô cũng phải chăm sóc bản thân mình thật tốt và đừng quên mọi người ở đây nhé cô!”
Anh Hải rời đi sau khi buông một câu thật buồn. Gió ngoài trời nhè nhẹ thổi vào người tôi. Chẳng lẽ trước nay tôi sống một cách vô tâm như thế? Bất giác tôi tự hỏi, những người vốn dĩ bên cạnh tôi, lo lắng cho tôi, tôi có khi nào để tâm. Hay đợi đến khi họ ngã xuống trước mặt, tôi mới ôm một niềm luyến tiếc.
Bước chân nhè nhẹ vang lên sau lưng tôi, một tấm áo choàng khoác qua đôi vai gầy cùng thanh âm quen thuộc: “Em chưa khỏe hẳn đâu, đừng đứng ngoài gió quá lâu.”
Lý Nhật Trung – anh đã ở bên cạnh tôi tự khi nào? Phải chăng từ lần đầu gặp gỡ tại sông Bùng vào nguyên tiêu năm ấy?
*
* *
Mấy ngày sau ngôi nhà nhỏ của tôi lại tiếp đón thêm một vị khách vốn chẳng xa lạ - Nguyễn Sùng.
Anh ta vẫn chẳng khác gì lần đầu tôi gặp. Sau bao năm anh dường như cũng không già thêm chút nào, vẫn bộ quần áo thô sơ cùng dải lụa sang trọng trên tóc trông thật kệch cỡm. Nhưng ở anh lại toát lên một vẻ tiêu dao đến mức người khác phải sinh ganh tị.
Từ lần tôi định quyên sinh nhưng được anh cứu thoát, tôi đã nghĩ anh ta sẽ giận và không đến tìm tôi nữa. Thế mà lần này anh lại đến thật, có thể là nghe tin tôi lại gặp nguy hiểm chăng?
Nguyễn Sùng trông thấy Lý Nhật Trung ở chỗ tôi, đã vội vàng lên tiếng.
“Lý Nhật Trung, mấy năm qua cô ta sống yên ổn, không ngờ cậu lại đến tìm khiến mọi thứ xáo trộn lên cả.”
Nhật Trung không đáp, có lẽ anh cũng đang hối hận về việc này. Nguyễn Sùng quay sang tôi.
“Thím ấy cũng đã qua đời rồi. Cô còn định ở đây đến khi nào?”
“Tôi sẽ không đi đâu nữa. Nếu bọn họ muốn giết tôi thì tôi đi đến nơi nào cũng sẽ gặp nguy hiểm thôi.”
Nguyễn Sùng tự nhiên ngồi lên ghế, bắt chéo chân thong thả ngớp một ngụm trà.
“Vậy cũng tốt. Cô không đi, cậu ấy cũng sẽ ở lại đây với cô. Hai người cứ trồng rau nuôi gà, sống hết quãng đời còn lại xem ra cũng hạnh phúc rồi.”
Chúng tôi nhận ra ý trêu chọc trong câu nói của Nguyễn Sùng nên nhìn nhau đầy ngại ngùng. Sau giây phút đó, tôi thở dài một hơi, nói ra điều mình chất chứa lâu nay.
“Thật ra, trong lòng tôi luôn canh cánh… cái chết của gia đình tôi năm xưa, phải chăng có liên quan đến tôi?”
Nguyễn Sùng ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó lại quay sang Nhật Trung thăm dò.
“Cậu chưa nói gì với cô ấy à?”
Nhật Trung im lặng. Thì ra cả hai người họ đều biết rõ chuyện đó nhưng bấy lâu qua vẫn không nói tôi nghe. Tôi lại gần Nguyễn Sùng, thái độ cầu cạnh.
“Anh nói cho tôi nghe đi.”
Nguyễn Sùng đặt ly trà xuống bàn, nhún vai: “Được thôi. Nếu cô muốn biết thì tôi sẽ nói cho cô biết.”
“Nguyễn Sùng, anh…” – Lý Nhật Trung chen vào.
“Vương gia, ngài không nói thì để anh ấy nói.”
Tôi cắt lời Nhật Trung rồi im lặng lắng nghe. Giọng Nguyễn Sùng đều đều, lời nói như mũi dao đâm vào tim tôi.
“Đích thực chuyện của gia đình cô có liên quan đến cô. Người đứng sau lưng bày ra tất cả, cũng chính là Dương Tú Loan.”
Đúng là không ngoài suy đoán của tôi. Tôi chính là mầm mống tai họa của mọi người. Biết vậy, năm xưa lúc rơi xuống núi, tôi chết đi luôn có phải hay hơn không. Ông trời cho tôi sống để rồi liên lụy đến gia đình mình. Trước mắt tôi, khung cảnh pháp trường ba năm trước bỗng chốc lại hiện về khiến tôi không đứng vững nữa.
Nhật Trung dìu tôi ngồi xuống ghế rồi nói với Nguyễn Sùng: “Mọi chuyện để sau đi, Chân chỉ mới khỏe lại.”
Nguyễn Sùng hừ một tiếng: “Trốn tránh mãi được à? Cô ấy cần biết sự thật, sau đó quyết định thế nào cũng là sự lựa chọn của cổ.”
Tôi đẩy Nhật Trung ra xa mình một chút rồi nhìn Nguyễn Sùng nói tiếp: “Tôi có thể chấp nhận được, anh tiếp tục đi.”
“Ừm. Cô có còn nhớ cái lần anh cô vào cung cả đêm, còn cô ở nhà một mình bị thích khách ám sát không? Lần đó chúng tôi chỉ nghĩ Dương Tú Loan chỉ chĩa mũi vào cô, không ngờ bên cạnh ả ta còn dựng lên một màn kịch, âm thầm dụ dỗ Nguyễn thứ phi quyến rũ anh cô, khiến anh cô không thoát khỏi, đẩy cả gia đình cô vào tai ương này.”
“Dương Tú Loan!” – Tôi kêu lên: “Sao cô ta có thể độc ác đến như vậy?”
“Vì tâm tư ả ta dành hết cho Nhật Tôn nhưng chưa bao giờ cậu ta nhìn đến ả. Thậm chí ả từng đỡ cho Nhật Tôn một mũi tên, đến mức không thể làm mẹ được nữa. Tình yêu khi rơi vào quẫn bách sẽ khiến con người trở nên tàn nhẫn như thế.
Nhưng vấn đề là chính anh trai cô lại rơi vào lưới tình của Nguyễn thứ phi và cô ta cũng yêu anh cô. Dương Tú Loan thuận nước đẩy thuyền, ở bên cạnh đôn thúc thái tử cho người điều tra chuyện này và nhanh chóng định tội anh cô.
Giai đoạn đó tôi lại không ở Thăng Long, Nhật Trung cũng ở biên ải nên không nhận được tin tức. Nếu chúng tôi biết sớm hơn, có lẽ còn khuyên ngăn Nhật Tôn giảm tội cho gia đình cô, tiếc là…”
Nguyễn Sùng ngưng một lúc, rồi hạ giọng: “Tôi không hiểu tại sao Nhật Tôn lại ác cảm với cô đến vậy. Khi vừa biết người phạm tội có liên quan đến cô, lập tức ra quyết định mà không cần suy xét gì cả. Có lẽ một phần cũng do Dương Tú Loan và Lý Đạo Thành ở bên cạnh xuyên tạc… người ra lệnh xử trảm cả nhà cô, cũng chính là Nhật Tôn.”
Tôi nghe Nguyễn Sùng nói, đầu óc quay cuồng, ngực dường như nghẹt thở. Người mà tôi dùng cả sinh mạng để yêu, người mà tôi nguyện đánh đổi mọi thứ để được bình an lại chính là người đưa cả gia đình tôi vào chỗ chết. Khiến tôi từ một người vô lo vô nghĩ, trở thành một kẻ không chốn dung thân. Thế gian này, có nhiều chuyện, sao quá đỗi nực cười.
Lý Nhật Trung vẫn ở cạnh tôi, lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”
Tôi gật đầu với Lý Nhật Trung rồi hỏi Nguyễn Sùng tiếp: “Bằng cách nào anh cứu được tôi?”
Nguyễn Sùng ảo não nói tiếp: “Tôi mua chuộc lão đại sư mà khi xưa cô gặp trên sông Tô Lịch để lão đi tìm hoàng thượng, xin dời ngày xử tử cô lại. Ngày hôm đó Ngô Thường Kiệt giả vờ có việc nên không đến pháp trường, khi tôi đưa cô đến xe ngựa, hắn sẽ lập tức chở cô đến nhà thím Hà. Lý Nhật Trung thì ở lại tạo hiện trường giả. Chúng tôi tìm một xác chết thay thế cho cô. Đao phủ vừa chém thì Nhật Trung đã vội vàng chạy lại ôm lấy đầu cô khóc nức nở. Mọi người thấy thế cũng không dám bàn luận gì thêm. Lần đó, tội cho Nhật Trung, khóc đúng xấu!”
Lý Nhật Trung nghe nhắc đến tên mình, mặt lặp tức thộn ra: “Đừng có đá động đến tôi. Tôi đã cố gắng hết sức rồi!”
Tôi không quan tâm đến lời trêu đùa ấy, lại hỏi: “Nhưng bằng cách nào anh tráo được tôi và người khác. Vậy… người ấy là ai? Người ấy lại chết oan thay tôi?”
“Cô nghĩ tôi ác vậy à? Mà thật ra tôi cũng có chút nhẫn tâm. Chúng tôi tìm được một người vừa mới qua đời, nhìn hao hao cô, không thân thích đem vào thế chỗ. Còn lí do tại sao tôi tráo được thì đúng là tôi đã phải đánh đổi cả cuộc đời tôi để giữ lại mạng cho cô.”
“Đánh đổi cả cuộc đời?” Tôi khó hiểu nhìn Nguyễn Sùng.
“Thôi, tôi nói nhiều hơn cô cũng không hiểu đâu. Vấn đề hiện giờ là chúng tôi đã dùng hết khả năng để cứu cô, tôi thì cũng không thể trở về nhà của mình nữa. Chuyện sống chết hiện giờ của cô, do cô quyết định. Chẳng ai rỗi hơi mà cứ phải lo lắng vì một người chẳng thiết tha chính sinh mệnh của mình.”
Tôi nhớ đến ba năm trước, lúc cứu tôi từ dòng nước lạnh giá, suýt chút nữa Nguyễn Sùng đã đánh tôi. Thì ra vì cứu tôi, anh ta đã đánh đổi không ít, mặc dù tôi không hình dung đó là gì, nhưng chắc rằng phải thật lớn lao.
“Vậy nên suốt ba năm qua anh giận mà không đến tìm tôi à?” Tôi hỏi Sùng.
“Cô nghĩ tôi đàn bà như thế sao? Thật ra tôi chỉ không muốn những kẻ kia nắm được tin tức của cô. Thêm nữa, tôi đã theo lão đại sư kia xuất gia rồi!”
Tôi trân trối nhìn Nguyễn Sùng. Cả Lý Nhật Trung cũng ngạc nhiên không ít. Xem ra việc này đến cả Lý Nhật Trung cũng không hay biết. Nguyễn Sùng nhìn hai chúng tôi, ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Tôi chỉ là xuất gia thôi mà, làm gì hai người nhìn như quái vật vậy? Bởi vậy Trần Chân à, cô đừng có phụ tấm lòng của tôi, cố gắng sống cho thật tốt, có như vậy tôi mới cảm thấy những gì mình bỏ ra là xứng đáng!”
Tôi đã năm lần bảy lượt rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Nam đã không nhớ gì về tôi mà Dương Tú Loan vẫn đuổi cùng giết tận. Bây giờ, dù tôi có không muốn chết, nhưng chắc gì tôi có thể yên ổn sống nốt những ngày còn lại. Mạng sống tôi như ngàn cân treo sợi tóc, những người bên cạnh lần lượt vì tôi mà gặp họa đến mức mất mạng. Bản thân tôi cũng không có khả năng bảo vệ chính mình, làm sao hứa với Nguyễn Sùng được đây?
Nguyễn Sùng đêm hôm đó cũng rời đi. Nghe đâu anh ta lén trốn vị đại sư kia để đến tìm tôi. Dù thái độ Nguyễn Sùng khá ngông nghênh, nhưng tôi cảm nhận được anh ta thật sự lo lắng cho tôi. Cuộc đời tôi may mắn vì gặp được một người bạn như anh ta.
Cho đến khi Nguyễn Sùng rời khỏi, tôi vẫn đứng lẳng lặng nơi sân tối trông theo, lòng ngổn ngang. Nhật Trung vẫn lặng lẽ bên cạnh tôi, thì thầm: “Ta xin lỗi!”
Tôi thở dài: “Ngài sao cứ xin lỗi tôi mãi vậy?”
“Ta đã từng nghĩ chỉ cần ta ta lặng lẽ yêu và nhìn người mình yêu hạnh phúc thì đã là quá đủ. Nhưng ngược lại với suy tính của ta, em không hạnh phúc và ta cũng chưa từng vui vẻ. Nếu lần đầu tiên gặp mặt, ta đủ can đảm để thổ lộ cùng em thì biết đâu mọi chuyện đã không trở nên thế này.”
Tâm trạng bồn chồn, tôi quay lại, đưa mắt đối diện với Nhật Trung: “Vương gia!”
Lý Nhật Trung nắm lấy tay tôi, từng chữ từng chữ rõ ràng: “Ta không để bản thân mình sai thêm một lần nào nữa. Hạnh phúc của em nhất định phải do ta mang đến. Hãy để ta bên cạnh, bảo vệ em đến cuối cuộc đời.”
Đây là một lời bày tỏ hay sao? Tôi nhìn Lý Nhật Trung, nhớ đến lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, dưới ánh trăng sáng vằng vặc trên sông Bùng. Ấn tượng của tôi khi ấy chính là Nhật Trung rất đẹp. Bây giờ, sau gần mười năm, anh vẫn đẹp như thế. Anh là người đàn ông tôi đem vào giấc mơ trong sự nhung nhớ, là người tôi cố gắng gọi tên để rồi tỉnh dậy trong dòng lệ ướt nhòa. Tất cả tôi đều ghi nhớ. Mọi cảm xúc chỉ như mới hôm qua thôi. Chỉ tiếc là… trái tim tôi, đã chết rồi!
Tôi rút tay lại, thanh âm thả vào gió: “Vương gia, ngài cùng tôi quay về Diễn Châu, thăm một cha mẹ tôi, có được không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook