Trầm Thụy Tiền, Biệt Thuyết Ái Ngã
-
Chương 9
Trở lại nhà của mình, ta lấy ra chai rượu vang vốn định tặng ba ba trong lễ mừng năm mới. Rút nút bần, hương rượu nồng đậm liền tràn ngập cả căn phòng. Ta nâng chai rót ra hai ly thủy tinh, chờ Trình An lại.
“Uống rượu với tôi đi.” Ta bưng lên một ly, đem ly còn lại giao cho Trình An đang ngồi cạnh bên. Trên đời này còn có một người uống rượu cùng ta, ta thực may mắn khi ông trời còn cho ta chút thương hại! Một hơi uống hơn nửa ly, rượu lấn sang khí quản khiến ta ho lên không ngừng.
Sức uống của ta không tốt lắm. Hai chai bia là đã khiến ta say, đừng nói đến mấy loại rượu nho hay rượu đế. Uống xong một ly vang ta đã bắt đầu cả người nóng lên, suy nghĩ mê muội, cả người lắc lư sắp đổ thì bị Trình An chặt chẽ kéo vào trong lòng. Nếu bình thường, ta khẳng định sẽ tự nhiên cho cậu ấy một ánh mắt sắc bén đến mức cậu ấy phải tránh đi “năm ngón tay độc” của ta, nhưng hôm nay ta không muốn làm như vậy.
Cố chấp uống hết ly rượu thứ hai, vươn tay tùy tiện bắt lấy vạt áo của Trình An, ta hỏi cậu ấy. “Ba mẹ tôi đi rồi, cậu cũng đi sao?” Ta đã không có ba mẹ, lại chưa từng có bạn bè. Hiện tại ta đã quen có một Trình An bên người, nhưng cậu ấy chẳng có quan hệ gì với ta, cậu ấy sẽ chịu ở lại sao? Sẽ chịu tiếp tục bên cạnh ta sao? Cậu ấy không phải cũng sẽ có một ngày rời khỏi ta sao? Ta không thể tưởng tượng được cũng không cách nào đối mặt với cuộc sống cô độc một mình một người mỗi ngày!
“Sẽ không! Vĩnh viễn cũng sẽ không! Cho dù cậu đuổi tôi đi tôi cũng không đi. Tôi muốn cùng cậu cùng một chỗ, cả đời!” Trả lời giống như một lời thề khiến ta an tâm không ít, ít nhất người này đã nói sẽ không rời bỏ ta!
Ta say! Hơn nữa phỏng chừng do trình độ uống rượu của ta cũng không tốt. Hai ly rượu vang liền khiến ta say không biết trời trăng gì nữa cả.
Ta hình như đã nói với Trình An cái gì đó, Trình An cũng nói với ta gì đó, tất cả đều không thể nhớ rõ. Chỉ nhớ rõ sau đó ta ôm dính lấy Trình An cảm nhận phần ấm áp kia, cậu ấy vỗ vỗ lưng ta dịu dàng an ủi……
Một đêm qua đi, ta cả người khó chịu từ từ tỉnh lại, trong nhất thời không rõ ta đang làm gì đây?!
Trước không đề cập đến việc vòng eo của ta đang đau nhức cùng với nửa người dưới dường như không còn cảm giác, chỉ là vừa mở mắt liền nhìn thấy bên cạnh là một người đàn ông đã đủ khiến ta giật mình. Mười giây sau ta phát hiện người đàn ông này là Trình An, hơn nữa ta cùng cậu ấy đều không có mặc quần áo, tệ hơn nữa là cái chỗ quan trọng nhất ở người đàn ông của cậu ấy lại đang chặt chẽ kết hợp cùng với mặt sau của ta…… Lúc ta hiểu ra thì long trời lở đất không kém gì bệnh tâm thần vậy!……
Ta thét chói tai, dùng sức đánh Trình An, ai quản đánh tới chỗ nào, chỉ cần đánh trúng cậu ấy là được…… Ta còn chưa đánh đủ, hai cánh tay vô lực đã bị bắt lấy. Cậu ta cái gì cũng không nói liền tiến tới hôn chặt lấy ta, bá đạo đoạt đi lời ta nói, vận dụng ưu thế về sức khỏe, cậu ta khóa chặt ta trên giường không cho động đây! “Hối hận!” Hai chữ thật to đỏ chót này điên cuồng lóe lên trong đầu ta! Ta vì sao lại nuôi Trình An khỏe mạnh cường tráng như vậy?! Chẳng lẽ là để cho cậu ta dùng nó để đối phó với người đã nuôi cậu ta như ta sao?!
Loại tình hình này không cách nào suy ngẫm cho tốt được, chỉ có thể giãy dụa tứ chi thoát khỏi việc bị đặt dưới thân cậu ta đã rồi hãy nói sau. Hai tay bị dùng lực nắm chặt, chân cũng bị tách ra đặt ở hai bên sườn cậu ta khiến cho không thể khép lại được…… Ta chỉ cố gắng vặn vẹo phần éo, ít nhất muốn cho cái thứ kia của rời khỏi cơ thể ta cái đã a!
Sự thật chứng minh cố gắng của ta dường như bị phản hiệu quả! Dục vọng của cậu ta nhanh chóng bành trướng trong cơ thể ta, rồi sau đó nội bích mẫm cảm co rút lại kẹp cậu ta càng chặt hơn…… Ta khóc không ra nước mắt a!
Lưỡi của cậu ta rời khỏi môi ta, chuyển đến hai quả hồng anh trước ngực, cái miệng được tự do lập tức điên cuồng gào thét: “Buông ra, buông ra, buông ra! Cậu muốn làm gì a…… A…… Mau đi ra……” Tiếng quát to vốn tưởng rằng sẽ đinh tai nhức óc ngược lại trở thành tiếng rên rỉ yếu xìu, hơn nữa cái kẻ đang ở trên người ta đem cái thứ quỷ kia rút ra rồi lại nhanh chóng thẳng tiến vào lại, hại ta xấu hổ muốn đập đầu vào gối chết luôn đi!
Cậu ta ngày hôm qua đã làm gì với cơ thể của ta a?! Giờ này khắc này, hai chân của ta lại không nghe theo đầu óc chỉ huy, tự giác kẹp chặt thắt lưng của kẻ kia, phần eo bủn rủn lại theo từng cử động lên xuống của kẻ đó mà cử động theo! Phía sau truyền đến từng trận khoái cảm xông lên tới tận não, không tự giác ta đã rên rĩ ra những tiếng phóng đãng…… Không thể nào! Thứ âm thanh mị hoặc kia sao có thể là do ta phát ra…… ? Đừng hy vọng ta sẽ thừa nhận!
Trình An ở trên người ta tạo ra cảm giác hưởng thụ khiến ta không thể đối mặt, vừa nhìn mặt của ta chầm chậm nói: “Tôi yêu cậu! Hà Nhứ…… Mặc kệ cậu có tin hay không, tôi đã yêu cậu từ lâu lắm!…… Ngay cả khi trí nhớ chưa khôi phục cũng đã yêu cậu! Mặc kệ thời gian nào, chỉ cần nhìn thấy cậu, tôi nhất định sẽ yêu cậu.” Lời nói của cậu ta mang theo nồng đậm tình ý!
“Không cần…… nói như vậy!…… Tôi không cần……” Khoái cảm cùng khiếp sợ bức nước mắt ta chảy ra! Ta đang sợ! Lời nói của cậu ấy khiến ta sợ hãi! Sợ cậu ấy sẽ lại biến mất trước mặt ta. Trước đây một lần cậu ấy nói “Tôi yêu cậu!” Kết quả là trước mặt ta nhảy từ mái nhà xuống! Lúc này thì sao, lúc này sẽ lại phát sinh chuyện gì?! Ta chỉ có cậu ấy a! Cậu ấy không thể không ở cạnh ta. Ta đột nhiên nhận ra, kỳ thật ta đã sớm quen với sự tồn tại của Trình An! Hồi trung học cậu ấy luôn yên lặng bên cạnh ta, lúc cậu ấy ở bệnh viện, đứng trước giường bệnh của cậu ấy thì cho dù ta có đang cực kì không thoải mái thì cũng sẽ tan thành mây khói, sau khi cùng cậu ấy ở chung, mặc dù có lúc cảm thấy cậu ấy thật phiền nhưng chưa bao giờ muốn cậu ấy rời đi! Mười mấy năm trước cậu ấy đã như mọc rễ trong cuộc sống của ta, là “nghiệt” mà cho dù ta có cực lực trốn chạy đến cuối cùng vẫn phải đối mặt!
Trình An ôm chặt lấy ta đang khóc không thành tiếng, “Đừng khóc! Tôi yêu cậu a, Hà Nhứ! Muốn tôi làm như thế nào cậu mới bằng lòng yêu tôi đây……” Cậu ấy hôn lên nước mắt của ta, động tác mềm nhẹ coi đó như một viên bảo thạch vậy. Tương phản với động tác mềm nhẹ ấy, cậu ấy nhắc nhở ta cái ước hẹn trước đây mà ta vốn không định thực hiện. “Còn nhớ ước định lúc trước không? Cậu đã nói, nếu tôi nhảy từ trên lầu xuống, chỉ cần không chết không tàn phế, cậu sẽ đáp ứng làm người yêu của tôi! Nay…… tôi muốn cậu thực hiện lời hứa năm đó, cậu…… chuẩn bị tốt chưa?!!” Trong mắt cậu ấy là sự chờ mong thiêu đốt, còn có một chút sợ hãi sẽ lại bị thương tổn cùng lo lắng!
Cậu ấy nhớ rõ? Chẳng lẽ cậu ấy đã sớm nhớ ra?…… Cậu ấy nhảy lầu thật sự chỉ vì mấy câu ta nói! Nước mắt của ta càng lúc càng nhiều, cậu ấy là thằng ngốc sao! Ta căn bản không đáng để cho cậu ấy làm như vậy a! Không muốn cậu ấy rời khỏi ta, cho nên bất cứ thứ gì cậu ấy nói bây giờ ta đều sẽ đáp ứng. Ta dùng sức gật đầu, ta không muốn cậu ấy phải chịu thương tổn nữa, không cần cậu ấy lại phải chịu thương tổn từ chính bản thân ta! “Tôi…… làm người yêu của cậu! Cậu cứ tiếp tục…… yêu tôi, đừng rời khỏi tôi, đừng rời khỏi tôi…… Tôi đáp ứng cậu, cái gì cũng sẽ đáp ứng cậu!” Ta nâng tay chủ động choàng qua cổ cậu ấy, hôn lên môi cậu ấy, bỏ qua thất vọng chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt cậu ấy.
“Kêu tên của tôi, Hà Nhứ! Tôi muốn cậu kêu tên của tôi!” Thanh âm vội vàng của Trình An vang lên bên tai ta, động tác trừu động dưới thân của cậu ấy nhanh hơn, một cánh tay cố định cơ thể ta, tay kia thì cao thấp an ủi phần dục vọng hừng hực sắp đạt đến cao trào của ta!
Khoái cảm cuồn cuộn như điện chảy dọc theo cơ thể! Ta thét chói tai bắn ra chất dịch màu trắng đục, mà Trình An lại đem toàn bộ bắn vào chỗ sâu nhất trong thân thể ta!
Mơ mơ màng màng, ta được Trình An ôm vào phòng tắm tẩy rửa. Động tác của cậu ấy rất ôn nhu nhẹ nhàng, tận lực không gây tác động đến chỗ đau của ta. Cậu ấy thỉnh thoảng lại khẽ hôn ta, ở bên tai ta một lần lại một lần nói yêu ta! Mà ta chỉ sợ cậu ấy sẽ rời khỏi ta nên gắt gao níu chặt lấy cậu ấy, miệng không ngừng gọi tên cậu ấy, cho đến khi mệt mỏi cùng buồn ngủ kéo ta vào trong bóng tối……
Lại tỉnh là lúc gần đến bữa tối. Tỉnh lại trên giường, ta có chút sững sờ! Ba mẹ vừa mới qua đời, ta liền cùng một người đàn ông lên giường, còn nhất thời xúc động đáp ứng làm người yêu của người đó! Ta…… đến tột cùng là đang phát điên cái gì?! Vì sao mọi chuyện lại dần dần tới tận nước này? A!~~~ đầu của ta như sắp phát nổ rồi .
Trình An đẩy cửa tiến vào, nhìn trên mặt cậu ấy là nụ cười nhu tình nhẹ nhàng, ta thật muốn bất tỉnh đi cho rồi, hơn nữa tốt nhất là cả đời cũng đừng tỉnh, ta thật sự không biết nên lấy cái thể diện gì nhìn cậu ấy!
Cậu ấy ngồi bên mép giường, vỗ về cái trán đã cứng sắp thành đá của ta, “Hoàn hảo, không phát sốt!” Làm loại chuyện này sẽ phát sốt sao? Cậu ấy từ đâu biết được? Cậu ấy rút tay về, đan mười ngón tay vào nhau đặt trên đùi. Quay đầu đi, bộ dáng có vẻ không tự nhiên. “Cậu…… nếu đói bụng, ăn cơm trước đã! Tôi đã nấu xong rồi ……” Xem ra bộ dáng thật sự là không tự nhiên, cậu ấy rốt cuộc lo lắng cái gì ?! Ta có chút tò mò.
Ta đúng là đói bụng! Một ngày chưa ăn lấy một hạt cơm, người bằng sắt cũng chịu không nổi, huống chi…… ta còn làm chuyện vận động cực kì tốn sức kia! Có vấn đề gì chờ ta ăn no đã rồi nói sau!
Trình An không cho ta tự đi, cậu ấy trực tiếp ôm ta đến phòng ăn. Không đem ta đặt trên ghế, Trình An đem ta ôm ngồi ở trong lòng cậu ấy, cậu ấy không phải còn muốn đút ta ăn đó chứ! Ta nhanh chóng bưng bát lên đem đồ ăn nhét vào trong bụng, ăn như hổ đói. Trong lúc đó Trình An chỉ là lẳng lặng ôm và nhìn ta. Cho đến tận khi ta ăn no buông bát, cậu ấy mới ôm ta quay lại giường. Đặt ta nằm xuống xong cậu ấy cũng không rời đi.
“Hà Nhứ, cậu sẽ không hối hận chứ!” Kỳ quái, cậu ấy sao có thể lập tức liền hiểu được suy nghĩ của ta?! “Nếu cậu không chịu giữ lời hứa, tôi cũng sẽ không bắt buộc cậu. Bất quá……” Cậu ấy đem âm điệu kéo dài, hại ta có loại dự cảm không tốt! Quả nhiên là…… “Tôi cũng đã tách biệt với xã hội nhiều năm, hiện tại đi ra ngoài cũng chỉ có một con đường là đói chết. Nếu cậu không muốn tôi, tôi nghĩ, trên đời này vốn đã không còn ý nghĩa sinh tồn. Tôi sẽ…… từ tầng thứ mười hai nhảy xuống. Lần này hẳn là sẽ không còn có khả năng sống sót rồi!”
Cậu ấy là đang…… uy, hiếp, ta?! Tuy rằng ngoài miệng nói không ép buộc ta, nhưng khuôn mặt tối sầm của cậu ấy khiến ta phải hoài nghi câu đó. Cậu ấy đã từng một lần, sẽ lại có lần thứ hai…… Ta không thể tưởng tượng được kết quả này!
“Tôi…… không hối hận! Ở cùng tôi cả đời đi!” Thốt ra câu trả lời giống như khế ước bán mình vậy, có chút ngốc đi, tuổi già của ta, vậy thì cứ giao có một người đàn ông tên là Trình An đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lời tác giả:Một tiểu thụ tính cách khó chịu khiến cho người ta muốn đạp một phát + một tiểu công thâm tình không hối hận càng khiến người ta muốn hung hăng đạp nhiều hơn nữa = phương thức mà Mê Âm thích ghép đôi nhất!!! [chịu sự hun đúc sâu sắc từ “Mộc Nguyên”, hoàn thành xong thật thú vị!]
“Uống rượu với tôi đi.” Ta bưng lên một ly, đem ly còn lại giao cho Trình An đang ngồi cạnh bên. Trên đời này còn có một người uống rượu cùng ta, ta thực may mắn khi ông trời còn cho ta chút thương hại! Một hơi uống hơn nửa ly, rượu lấn sang khí quản khiến ta ho lên không ngừng.
Sức uống của ta không tốt lắm. Hai chai bia là đã khiến ta say, đừng nói đến mấy loại rượu nho hay rượu đế. Uống xong một ly vang ta đã bắt đầu cả người nóng lên, suy nghĩ mê muội, cả người lắc lư sắp đổ thì bị Trình An chặt chẽ kéo vào trong lòng. Nếu bình thường, ta khẳng định sẽ tự nhiên cho cậu ấy một ánh mắt sắc bén đến mức cậu ấy phải tránh đi “năm ngón tay độc” của ta, nhưng hôm nay ta không muốn làm như vậy.
Cố chấp uống hết ly rượu thứ hai, vươn tay tùy tiện bắt lấy vạt áo của Trình An, ta hỏi cậu ấy. “Ba mẹ tôi đi rồi, cậu cũng đi sao?” Ta đã không có ba mẹ, lại chưa từng có bạn bè. Hiện tại ta đã quen có một Trình An bên người, nhưng cậu ấy chẳng có quan hệ gì với ta, cậu ấy sẽ chịu ở lại sao? Sẽ chịu tiếp tục bên cạnh ta sao? Cậu ấy không phải cũng sẽ có một ngày rời khỏi ta sao? Ta không thể tưởng tượng được cũng không cách nào đối mặt với cuộc sống cô độc một mình một người mỗi ngày!
“Sẽ không! Vĩnh viễn cũng sẽ không! Cho dù cậu đuổi tôi đi tôi cũng không đi. Tôi muốn cùng cậu cùng một chỗ, cả đời!” Trả lời giống như một lời thề khiến ta an tâm không ít, ít nhất người này đã nói sẽ không rời bỏ ta!
Ta say! Hơn nữa phỏng chừng do trình độ uống rượu của ta cũng không tốt. Hai ly rượu vang liền khiến ta say không biết trời trăng gì nữa cả.
Ta hình như đã nói với Trình An cái gì đó, Trình An cũng nói với ta gì đó, tất cả đều không thể nhớ rõ. Chỉ nhớ rõ sau đó ta ôm dính lấy Trình An cảm nhận phần ấm áp kia, cậu ấy vỗ vỗ lưng ta dịu dàng an ủi……
Một đêm qua đi, ta cả người khó chịu từ từ tỉnh lại, trong nhất thời không rõ ta đang làm gì đây?!
Trước không đề cập đến việc vòng eo của ta đang đau nhức cùng với nửa người dưới dường như không còn cảm giác, chỉ là vừa mở mắt liền nhìn thấy bên cạnh là một người đàn ông đã đủ khiến ta giật mình. Mười giây sau ta phát hiện người đàn ông này là Trình An, hơn nữa ta cùng cậu ấy đều không có mặc quần áo, tệ hơn nữa là cái chỗ quan trọng nhất ở người đàn ông của cậu ấy lại đang chặt chẽ kết hợp cùng với mặt sau của ta…… Lúc ta hiểu ra thì long trời lở đất không kém gì bệnh tâm thần vậy!……
Ta thét chói tai, dùng sức đánh Trình An, ai quản đánh tới chỗ nào, chỉ cần đánh trúng cậu ấy là được…… Ta còn chưa đánh đủ, hai cánh tay vô lực đã bị bắt lấy. Cậu ta cái gì cũng không nói liền tiến tới hôn chặt lấy ta, bá đạo đoạt đi lời ta nói, vận dụng ưu thế về sức khỏe, cậu ta khóa chặt ta trên giường không cho động đây! “Hối hận!” Hai chữ thật to đỏ chót này điên cuồng lóe lên trong đầu ta! Ta vì sao lại nuôi Trình An khỏe mạnh cường tráng như vậy?! Chẳng lẽ là để cho cậu ta dùng nó để đối phó với người đã nuôi cậu ta như ta sao?!
Loại tình hình này không cách nào suy ngẫm cho tốt được, chỉ có thể giãy dụa tứ chi thoát khỏi việc bị đặt dưới thân cậu ta đã rồi hãy nói sau. Hai tay bị dùng lực nắm chặt, chân cũng bị tách ra đặt ở hai bên sườn cậu ta khiến cho không thể khép lại được…… Ta chỉ cố gắng vặn vẹo phần éo, ít nhất muốn cho cái thứ kia của rời khỏi cơ thể ta cái đã a!
Sự thật chứng minh cố gắng của ta dường như bị phản hiệu quả! Dục vọng của cậu ta nhanh chóng bành trướng trong cơ thể ta, rồi sau đó nội bích mẫm cảm co rút lại kẹp cậu ta càng chặt hơn…… Ta khóc không ra nước mắt a!
Lưỡi của cậu ta rời khỏi môi ta, chuyển đến hai quả hồng anh trước ngực, cái miệng được tự do lập tức điên cuồng gào thét: “Buông ra, buông ra, buông ra! Cậu muốn làm gì a…… A…… Mau đi ra……” Tiếng quát to vốn tưởng rằng sẽ đinh tai nhức óc ngược lại trở thành tiếng rên rỉ yếu xìu, hơn nữa cái kẻ đang ở trên người ta đem cái thứ quỷ kia rút ra rồi lại nhanh chóng thẳng tiến vào lại, hại ta xấu hổ muốn đập đầu vào gối chết luôn đi!
Cậu ta ngày hôm qua đã làm gì với cơ thể của ta a?! Giờ này khắc này, hai chân của ta lại không nghe theo đầu óc chỉ huy, tự giác kẹp chặt thắt lưng của kẻ kia, phần eo bủn rủn lại theo từng cử động lên xuống của kẻ đó mà cử động theo! Phía sau truyền đến từng trận khoái cảm xông lên tới tận não, không tự giác ta đã rên rĩ ra những tiếng phóng đãng…… Không thể nào! Thứ âm thanh mị hoặc kia sao có thể là do ta phát ra…… ? Đừng hy vọng ta sẽ thừa nhận!
Trình An ở trên người ta tạo ra cảm giác hưởng thụ khiến ta không thể đối mặt, vừa nhìn mặt của ta chầm chậm nói: “Tôi yêu cậu! Hà Nhứ…… Mặc kệ cậu có tin hay không, tôi đã yêu cậu từ lâu lắm!…… Ngay cả khi trí nhớ chưa khôi phục cũng đã yêu cậu! Mặc kệ thời gian nào, chỉ cần nhìn thấy cậu, tôi nhất định sẽ yêu cậu.” Lời nói của cậu ta mang theo nồng đậm tình ý!
“Không cần…… nói như vậy!…… Tôi không cần……” Khoái cảm cùng khiếp sợ bức nước mắt ta chảy ra! Ta đang sợ! Lời nói của cậu ấy khiến ta sợ hãi! Sợ cậu ấy sẽ lại biến mất trước mặt ta. Trước đây một lần cậu ấy nói “Tôi yêu cậu!” Kết quả là trước mặt ta nhảy từ mái nhà xuống! Lúc này thì sao, lúc này sẽ lại phát sinh chuyện gì?! Ta chỉ có cậu ấy a! Cậu ấy không thể không ở cạnh ta. Ta đột nhiên nhận ra, kỳ thật ta đã sớm quen với sự tồn tại của Trình An! Hồi trung học cậu ấy luôn yên lặng bên cạnh ta, lúc cậu ấy ở bệnh viện, đứng trước giường bệnh của cậu ấy thì cho dù ta có đang cực kì không thoải mái thì cũng sẽ tan thành mây khói, sau khi cùng cậu ấy ở chung, mặc dù có lúc cảm thấy cậu ấy thật phiền nhưng chưa bao giờ muốn cậu ấy rời đi! Mười mấy năm trước cậu ấy đã như mọc rễ trong cuộc sống của ta, là “nghiệt” mà cho dù ta có cực lực trốn chạy đến cuối cùng vẫn phải đối mặt!
Trình An ôm chặt lấy ta đang khóc không thành tiếng, “Đừng khóc! Tôi yêu cậu a, Hà Nhứ! Muốn tôi làm như thế nào cậu mới bằng lòng yêu tôi đây……” Cậu ấy hôn lên nước mắt của ta, động tác mềm nhẹ coi đó như một viên bảo thạch vậy. Tương phản với động tác mềm nhẹ ấy, cậu ấy nhắc nhở ta cái ước hẹn trước đây mà ta vốn không định thực hiện. “Còn nhớ ước định lúc trước không? Cậu đã nói, nếu tôi nhảy từ trên lầu xuống, chỉ cần không chết không tàn phế, cậu sẽ đáp ứng làm người yêu của tôi! Nay…… tôi muốn cậu thực hiện lời hứa năm đó, cậu…… chuẩn bị tốt chưa?!!” Trong mắt cậu ấy là sự chờ mong thiêu đốt, còn có một chút sợ hãi sẽ lại bị thương tổn cùng lo lắng!
Cậu ấy nhớ rõ? Chẳng lẽ cậu ấy đã sớm nhớ ra?…… Cậu ấy nhảy lầu thật sự chỉ vì mấy câu ta nói! Nước mắt của ta càng lúc càng nhiều, cậu ấy là thằng ngốc sao! Ta căn bản không đáng để cho cậu ấy làm như vậy a! Không muốn cậu ấy rời khỏi ta, cho nên bất cứ thứ gì cậu ấy nói bây giờ ta đều sẽ đáp ứng. Ta dùng sức gật đầu, ta không muốn cậu ấy phải chịu thương tổn nữa, không cần cậu ấy lại phải chịu thương tổn từ chính bản thân ta! “Tôi…… làm người yêu của cậu! Cậu cứ tiếp tục…… yêu tôi, đừng rời khỏi tôi, đừng rời khỏi tôi…… Tôi đáp ứng cậu, cái gì cũng sẽ đáp ứng cậu!” Ta nâng tay chủ động choàng qua cổ cậu ấy, hôn lên môi cậu ấy, bỏ qua thất vọng chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt cậu ấy.
“Kêu tên của tôi, Hà Nhứ! Tôi muốn cậu kêu tên của tôi!” Thanh âm vội vàng của Trình An vang lên bên tai ta, động tác trừu động dưới thân của cậu ấy nhanh hơn, một cánh tay cố định cơ thể ta, tay kia thì cao thấp an ủi phần dục vọng hừng hực sắp đạt đến cao trào của ta!
Khoái cảm cuồn cuộn như điện chảy dọc theo cơ thể! Ta thét chói tai bắn ra chất dịch màu trắng đục, mà Trình An lại đem toàn bộ bắn vào chỗ sâu nhất trong thân thể ta!
Mơ mơ màng màng, ta được Trình An ôm vào phòng tắm tẩy rửa. Động tác của cậu ấy rất ôn nhu nhẹ nhàng, tận lực không gây tác động đến chỗ đau của ta. Cậu ấy thỉnh thoảng lại khẽ hôn ta, ở bên tai ta một lần lại một lần nói yêu ta! Mà ta chỉ sợ cậu ấy sẽ rời khỏi ta nên gắt gao níu chặt lấy cậu ấy, miệng không ngừng gọi tên cậu ấy, cho đến khi mệt mỏi cùng buồn ngủ kéo ta vào trong bóng tối……
Lại tỉnh là lúc gần đến bữa tối. Tỉnh lại trên giường, ta có chút sững sờ! Ba mẹ vừa mới qua đời, ta liền cùng một người đàn ông lên giường, còn nhất thời xúc động đáp ứng làm người yêu của người đó! Ta…… đến tột cùng là đang phát điên cái gì?! Vì sao mọi chuyện lại dần dần tới tận nước này? A!~~~ đầu của ta như sắp phát nổ rồi .
Trình An đẩy cửa tiến vào, nhìn trên mặt cậu ấy là nụ cười nhu tình nhẹ nhàng, ta thật muốn bất tỉnh đi cho rồi, hơn nữa tốt nhất là cả đời cũng đừng tỉnh, ta thật sự không biết nên lấy cái thể diện gì nhìn cậu ấy!
Cậu ấy ngồi bên mép giường, vỗ về cái trán đã cứng sắp thành đá của ta, “Hoàn hảo, không phát sốt!” Làm loại chuyện này sẽ phát sốt sao? Cậu ấy từ đâu biết được? Cậu ấy rút tay về, đan mười ngón tay vào nhau đặt trên đùi. Quay đầu đi, bộ dáng có vẻ không tự nhiên. “Cậu…… nếu đói bụng, ăn cơm trước đã! Tôi đã nấu xong rồi ……” Xem ra bộ dáng thật sự là không tự nhiên, cậu ấy rốt cuộc lo lắng cái gì ?! Ta có chút tò mò.
Ta đúng là đói bụng! Một ngày chưa ăn lấy một hạt cơm, người bằng sắt cũng chịu không nổi, huống chi…… ta còn làm chuyện vận động cực kì tốn sức kia! Có vấn đề gì chờ ta ăn no đã rồi nói sau!
Trình An không cho ta tự đi, cậu ấy trực tiếp ôm ta đến phòng ăn. Không đem ta đặt trên ghế, Trình An đem ta ôm ngồi ở trong lòng cậu ấy, cậu ấy không phải còn muốn đút ta ăn đó chứ! Ta nhanh chóng bưng bát lên đem đồ ăn nhét vào trong bụng, ăn như hổ đói. Trong lúc đó Trình An chỉ là lẳng lặng ôm và nhìn ta. Cho đến tận khi ta ăn no buông bát, cậu ấy mới ôm ta quay lại giường. Đặt ta nằm xuống xong cậu ấy cũng không rời đi.
“Hà Nhứ, cậu sẽ không hối hận chứ!” Kỳ quái, cậu ấy sao có thể lập tức liền hiểu được suy nghĩ của ta?! “Nếu cậu không chịu giữ lời hứa, tôi cũng sẽ không bắt buộc cậu. Bất quá……” Cậu ấy đem âm điệu kéo dài, hại ta có loại dự cảm không tốt! Quả nhiên là…… “Tôi cũng đã tách biệt với xã hội nhiều năm, hiện tại đi ra ngoài cũng chỉ có một con đường là đói chết. Nếu cậu không muốn tôi, tôi nghĩ, trên đời này vốn đã không còn ý nghĩa sinh tồn. Tôi sẽ…… từ tầng thứ mười hai nhảy xuống. Lần này hẳn là sẽ không còn có khả năng sống sót rồi!”
Cậu ấy là đang…… uy, hiếp, ta?! Tuy rằng ngoài miệng nói không ép buộc ta, nhưng khuôn mặt tối sầm của cậu ấy khiến ta phải hoài nghi câu đó. Cậu ấy đã từng một lần, sẽ lại có lần thứ hai…… Ta không thể tưởng tượng được kết quả này!
“Tôi…… không hối hận! Ở cùng tôi cả đời đi!” Thốt ra câu trả lời giống như khế ước bán mình vậy, có chút ngốc đi, tuổi già của ta, vậy thì cứ giao có một người đàn ông tên là Trình An đi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lời tác giả:Một tiểu thụ tính cách khó chịu khiến cho người ta muốn đạp một phát + một tiểu công thâm tình không hối hận càng khiến người ta muốn hung hăng đạp nhiều hơn nữa = phương thức mà Mê Âm thích ghép đôi nhất!!! [chịu sự hun đúc sâu sắc từ “Mộc Nguyên”, hoàn thành xong thật thú vị!]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook