Trầm Thụy Tiền, Biệt Thuyết Ái Ngã
-
Chương 8
Từ khi ta nói mang Trình An về nhà trong lễ mừng năm mới, cậu ấy vẫn luôn trong một trạng thái phấn khởi. Mỗi ngày cười như mấy thằng ngốc, từ sớm đã muốn đem rượu vang cao cấp tặng ba ba để lấy lòng, cậu ấy tự tay bao hộp gỗ đựng rượu sáng bóng cả lên, còn dùng hồng tuyến thặt một cái nơ theo kiểu Trung Quốc thật to; cặp bông tai hình mặt Phật tặng mụ mụ thì một ngày được lau mấy lần, ta dám đảm bảo trên mặt nó đã không còn lấy một hạt bụi. Cậu ấy còn lôi kéo ta mua cho cả hai đồ mới từ trên xuống dưới – áo mới, quần mới, giày mới, tất mới, thậm chí ngay cả đồ lót cũng phải mua mới. Hai bộ đồ mới cậu ấy cất thật kỹ, nói là ngày ba mươi mặc vào đến nhà ba mẹ ta chúc Tết.
Cậu ấy đối chuyện này thật sự xem trọng làm ta cũng bị lây nhiễm. Ta gọi điện thoại về nhà, mụ mụ tiếp điện thoại. Bà nghe được ta chủ động nói sẽ về nhà mừng năm mới thì rất kinh ngạc, sau đó nghe ta nói cũng sẽ mang Trình An về theo, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “…… Đúng vậy! Ba người khó tránh khỏi sẽ có chút lạnh lùng. Trong nhà nếu có hai đứa con trai có lẽ sẽ có không khí lễ Tết……!” Ta nhấc điện thoại cùng mụ mụ tâm sự hơn hai giờ. Bà hỏi cuộc sống mấy năm gần đây của ta ra sao, cũng hỏi không ít chuyện về Trình An. Chưa bao giờ nghĩ tới ta sẽ cùng mụ mụ thoải mái nói chuyện phiếm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên trong trí nhớ của ta. Trước khi cúp điện thoại, mụ mụ nói không cần đợi đến lễ mừng năm mới, có thời gian thì cứ dẫn Trình An về thăm nhà.
Ngày hôm sau, ba ba thế nhưng lại tự mình đến phòng của ta. Biểu tình luôn luôn nghiêm túc lại có một vết nứt. Ông mở miệng đóng miệng đều là hỏi ta chuyện công tác thế nào, chỉ là trước khi rời đi mới nói: “Mẹ con và ba mấy ngày này tương đối rảnh, con nếu không có gì vội thì mang Trình An về nhà đi. Mẹ con…… rất nhớ con!” Mấy câu nói này của ba ba có thể xem là ôn nhu đi!
Ta nở nụ cười! “Được! Cho dù mẹ không nhớ con, con cũng sẽ trở về ăn bữa cơm.” Một câu hơi cứng ngắc của ba ba thế nhưng lại có thể nổi lên gió xuân trong lòng ta, khiến cho ta lại nổi lên hứng chí muốn nói giỡn. “Thế nhưng nếu ba ba không muốn gặp con, con thật không dám đi. Bị đá ra cửa thì thật quá mất mặt.”
“Con về nhà của mình sao lại có người nào đá ra!” Ba ba bị ta đùa nở nụ cười. Cho dù chỉ là khóe miệng hơi hơi cong lên một chút, ôn nhu trong mắt ta sẽ không nhận sai! “Con, đứa nhỏ này đã ba mươi tuổi mà không cô gái nào chịu gả cho, chính con sao không tự kiểm điểm một chút. Con nha! Càng lớn càng không đáng yêu, vẫn là bộ dáng vừa khóc vừa ôm đùi ba đòi mua mứt quả như trước kia là đáng yêu nhất!”
Ta có trải qua chuyện “khóc nháo đòi mua mứt quả” sao? Ta sao một chút ấn tượng đều không có. “Có chuyện này sao? Ba xác định là con có làm?” Ta nghi ngờ nhìn ba ba, ông là không phải nhận sai người chứ?!
“Con của mình ba sao có thể nhớ lầm!” Ông vỗ vỗ bả vai ta, “Lúc đó con chỉ mới hai tuổi rưỡi, chớp mắt một cái đã cao hơn cả ba!…… Nhớ kĩ, nếu có rãnh thì về nhà a!” Ba ba miệng tươi cười về văn phòng của ông.
Cha mẹ là có quan tâm ta! Điều mới phát hiện này khiến tâm tình ta nhảy nhót cả lên! Ta vẻ mặt ôn hoà đối đãi nhóm bệnh nhân, bọn họ người người nét mặt đều là thụ sủng nhược kinh(được yêu thương đâm ra lo sợ)tiếp nhận trị liệu, xoay qua suy đoán tính tình ta sao lại có thay đổi.
Sau khi tan tầm ta tốc hoả chạy về nhà, nói với Trình An hôm nay trở về nhà thăm ba mẹ ta. Cậu ấy nghe xong đầu tiên là quá sợ hãi, sau đó lục tung tìm quần áo. Cậu ấy thay đồ xong hỏi ta không dứt “Thế nào? Không khó xem chứ?”, “Ba mẹ cậu có thích màu này không?”, “Phối hợp vào nhìn không thô tục chứ?”, “……?”
Trời ạ! Cậu ấy là bị cái gì kích thích! “Tôi hỏi cậu đủ chưa? Cũng không phải con dâu xấu xí gặp ba mẹ chồng. Cậu có gì phải khẩn trương.” Ta bị cậu ấy gây phiền muốn chết, trực tiếp lôi cậu ấy ra khỏi cửa.
“Tôi tuy rằng không phải con dâu xấu xí, nhưng đây là đi gặp ba nuôi mẹ nuôi, đương nhiên phải gây ấn tượng tốt đầu tiên cho hai vị lão nhân gia.” Trình An không bỏ qua, tiếp tục lải nhải bên tai ta. “Tôi không cha không mẹ, người chị duy nhất thì mang hết tài sản bỏ trốn. Tôi trên đời không chỗ nương tựa, ngay cả cái nhà cũng không có. Nếu có ba nuôi mẹ nuôi, vậy thì tôi đây không phải không có người nhà rồi! Hơn nữa cậu cũng thành anh em của tôi, cậu nói xem, đây không phải là rất tốt sao!”
Cho cậu ta một cái liếc mắt xem thường, khiến cho cậu ta đem một đống ảo tưởng tốt đẹp nuốt trở lại trong bụng. Nhìn bộ dáng cậu ta ủy ủy khuất khuất lại không dám mở miệng nói nửa câu, ta lại tiếp tục bỏ đá xuống giếng tặng cậu ta một câu. “Chứng ngu ngốc vẫn chưa trị khỏi sao?!” Ta điên mới làm anh em với cậu ta! Làm bạn bè bình thường ta còn không tiêu hóa nổi chứ đừng nói làm anh em!
Ở trên đường mua chút hoa quả, Trình An lại bảo phải mua thực phẩm chăm sóc sức khỏe. Ta nói thời gian gấp không kịp mua, kết quả người này trên đường cái liền khóc lóc om sòm nhõng nhẽo. Hai người chúng ta trên đường khiến không ít người chú ý, lúc ta phát hiện thì đã có người dùng ánh mắt “Thì ra bọn họ là…… (chính là cái xxx kia đó!)”, gió mùa đông thổi vù vù khiến ta toát một thân mổ hôi lạnh
Thực phẩm chăm sóc sức khỏe được Trình An mang theo, cậu ấy lại một lần nhắc nhở ta, bảo ta rằng phải nói với ba mẹ đây là quà gặp mặt cậu ấy mua cho hai người họ! Quả thực là buồn cười! Bất cứ một phân tiền nào cậu ấy sử dụng suốt hơn một năm nay không phải đều do ta kiếm sao?! Gần đây cậu ấy lừa tiền của ta ngày càng thuận tay rồi.
Chúng ta đột nhiên đến khiến cho ba mẹ ta vô cùng kinh hỉ. Một bữa cơm không tính là quá phong phú nhưng cùng ăn thật sự rất hòa thuận vui vẻ. Trình An ngọt như mía lùi kêu ba nuôi mẹ nuôi không ngừng, khiến ba mẹ ta cười không đóng miệng lại được. Thân thế xui xẻo (chính cậu ta lại muốn nói là “thê lương”) khiến cho mụ mụ ta đau lòng không thôi, trình độ quan tâm cậu ấy liền vượt qua cả thằng con đứt ruột đẻ ra này. Trình An như trước có tính tình hoạt bát của thiếu niên, thật dẫn dắt không khí. Nhà của ta ba mươi năm qua chưa bao giờ náo nhiệt như thế này. Ba mẹ nói nhiều hơn, cùng ta nói chuyện cũng nhiều. Thì ra ở một chỗ sâu nhất trong tim, ta vẫn có một gia đình luôn nghĩ cho ta, quan tâm đến ta. Nhưng do người nhà chúng ta cuộc sống quá mức hạn chế, ngược lại không biết nên ở chung với nhau như thế nào. Lâu ngày, đáng lý ra chúng ta phải trở nên thân mật lại hóa thành xa lạ. Nhìn Trình An đang ở một bên hoa chân múa tay dạy mụ mụ thắt nơ kiểu Trung Quốc, ta cảm thấy thật biết ơn cậu ấy! Thân tình đã lạnh nhạt nhiều năm, cậu ấy chỉ dùng một ngày đã lấy lại cho ta.
Buổi tối hơn mười một giờ, chúng ta tạm biệt ba mẹ trở về. Nhớ lại bộ dáng không nỡ vừa rồi của ba mẹ lúc tiễn chúng ta, ta toàn thân liền nóng hầm hập, ngay cả không khí lạnh như băng cũng hóa thành nước ngọt trong phổi ta. Ta chủ động khoát vai Trình An, “Cám ơn! Hôm nay nhờ có cậu, bằng không tôi cùng ba mẹ tám phần vẫn sẽ là bộ dáng như cũ.” Ta còn có thể nói giỡn nữa, khó tin thật!
Trình An cũng nâng tay ôm lấy bả vai của ta, hùng hùng hổ hổ nói. “Cảm ơn cái gì! Đều là người trong nhà có gì phải cảm ơn.”
Thằng nhóc này! Ha ha ha! Ta cười to ra tiếng. Cậu ấy lại biến thành người nhà của ta!
Chúng ta hai người khoác vai đi vừa nói vừa cười, ta thật nhiều năm chưa từng sống như vậy qua!
Sau đó, ta cùng Trình An ba ngày hai lần là chạy về nhà. Ba mẹ cũng tận lực dành thời gian ra cùng chúng ta gặp nhau. Ta bắt đầu lộ tươi cười trên mặt khi đi làm, có bệnh nhân đánh bạo nói với ta rằng đã mấy ngày nay ta không có mắng chửi người khác, ta lập tức liền như người đó mong muốn mắng người đó một chút. Trong bệnh viện nếu ba ba không có việc gì cũng sẽ đến chỗ của ta nói chuyện phiếm vài câu; Trình An cũng thường thường chạy đến chỗ bệnh viện của mụ mụ, hiện tại các y tá ở bệnh viện kia đều biết mụ mụ có một đứa con nuôi rất hiếu thuận. Một nhà bốn người chúng ta vô cùng đầm ấm!
Hạnh phúc sung sướng đến rất nhanh, ra đi lại càng nhanh hơn!
Cách lễ mừng năm mới khoàng nửa tháng, ba mẹ cùng nhau đến tham dự một hội nghị y học ở ngoại thành, lúc tham quan thì bị cuốn vào một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Danh sách tử vong có bảy người, có cả ba mẹ ta trong đó. Tin tức truyền đến, ta cả người như dại ra. Không nói một lời tùy ý Trình An dẫn ta đi nhận xác, hoả táng, hạ táng, ký tên công văn nhận thừa kế. Ta vô tri vô giác không biết mấy ngày nay đã trôi qua như thế nào.
Ta nói phải về sửa sang lại di vật của ba mẹ, Trình An dùng vẻ mặt lo lắng nhìn ta, mấy ngày nay cậu ấy vẫn là nhìn ta như vậy. Không cần lo lắng vậy chứ! Người không ai tránh khỏi phải chết, chỉ là ba mẹ đi quá đột ngột khiến cho ta không chuẩn bị kịp tâm lý mà thôi. Cứ để cho ta thương tâm vài ngày đi, dù sao ta bây giờ cũng chỉ có thể đến thế! Trên đời này chỉ còn lại một mình ta ……
Căn nhà ta đã ở hai mươi mấy năm, ta chốc lát ngồi ở phòng làm việc của ba ba, chốc lát sau ngồi trong phòng làm việc của mụ mụ. Thật lâu trước kia ta hay ngồi trong phòng khách lắng nghe hai căn phòng này ngẫu nhiên truyền đến tiếng lật sách, tiếng đi lại…… Bây giờ im lặng đến mức khiến cho người ta không thể hô hấp! Trên tầng trên cùng giá sách trong phòng ba ba ta tìm được một cuốn album ảnh. Ta liền đem nó vào phòng khách lật xem.
Trong đó đa phần đều là ảnh chụp các lần ba mẹ đi công tác hay tham dự hội nghị, chỉ có một phần nhỏ là ảnh chụp gia đình. Đầu tiên là ảnh kết hôn của ba mẹ, hồi đó còn chưa có áo cưới, chưa có máy ảnh màu, chỉ là chụp nửa người trên của ba mẹ, bên góc có viết “Kết hôn năm x tháng x ngày x”. Sau đó là hình hai người họ ôm ta lúc mới sinh ra, hai người vẻ mặt làm ba làm mẹ hết sức vui sướng, thoạt nhìn thực hạnh phúc! Sau sau nữa, có hình ba ba dẫn ta đi vườn bách thú, mụ mụ tắm rửa cho ta; lớn chút nữa, hình cả nhà đi du lịch khi ta tốt nghiệp trung học cơ sở…… lúc ta lãnh thưởng ở trường …… Trí nhớ xa xôi từng giọt từng giọt quay trở lại!
Ta khép lại cuốn album ảnh, một cước đạp tất cả các sách to và dày khác xuống mặt đất, nằm xuống sôpha. Đem cuốn album kia ôm vào trước ngực, ta nhắm mắt lại. Vẫn cho rằng đó là những thứ không cần nhớ tới, giờ phút này lại rõ ràng hiện lên trước mắt ta. Hồi tiểu học khi cùng bạn bè đánh nhau, ba mẹ vừa giáo huấn vừa bôi thuốc cho ta. Lúc lên trung học cũng là khi ba mẹ trở thành ông lớn bà lớn, công việc bận rộn, là từ khi đó thời gian ba mẹ ở cạnh ta ngày càng ít, trước khi thi đại học xác định ta muốn thi đại học y rồi cũng không nói gì nữa……
Vì sao ông trời để cho bọn họ một lần nữa có thể có được thân tình đáng quý, rồi lại ngay lập tức cướp đi ngay? Đó là trừng phát vì chúng ta đã bỏ qua nhau nhiều năm như vậy sao?!…… Thật sự là trừng phạt tàn nhẫn a!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lời tác giả:Mê Âm có đôi khi không thể làm rõ tính tình của Hà Nhứ, nhưng tôi cho rằng cậu ấy là một người luôn xem trọng hiện tại hơn là những thứ đã mất. Loại tính tình này không thể nói rõ là tốt hay xấu, mỗi người tự cho mình một cảm nhận riêng thôi!
Cậu ấy đối chuyện này thật sự xem trọng làm ta cũng bị lây nhiễm. Ta gọi điện thoại về nhà, mụ mụ tiếp điện thoại. Bà nghe được ta chủ động nói sẽ về nhà mừng năm mới thì rất kinh ngạc, sau đó nghe ta nói cũng sẽ mang Trình An về theo, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “…… Đúng vậy! Ba người khó tránh khỏi sẽ có chút lạnh lùng. Trong nhà nếu có hai đứa con trai có lẽ sẽ có không khí lễ Tết……!” Ta nhấc điện thoại cùng mụ mụ tâm sự hơn hai giờ. Bà hỏi cuộc sống mấy năm gần đây của ta ra sao, cũng hỏi không ít chuyện về Trình An. Chưa bao giờ nghĩ tới ta sẽ cùng mụ mụ thoải mái nói chuyện phiếm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên trong trí nhớ của ta. Trước khi cúp điện thoại, mụ mụ nói không cần đợi đến lễ mừng năm mới, có thời gian thì cứ dẫn Trình An về thăm nhà.
Ngày hôm sau, ba ba thế nhưng lại tự mình đến phòng của ta. Biểu tình luôn luôn nghiêm túc lại có một vết nứt. Ông mở miệng đóng miệng đều là hỏi ta chuyện công tác thế nào, chỉ là trước khi rời đi mới nói: “Mẹ con và ba mấy ngày này tương đối rảnh, con nếu không có gì vội thì mang Trình An về nhà đi. Mẹ con…… rất nhớ con!” Mấy câu nói này của ba ba có thể xem là ôn nhu đi!
Ta nở nụ cười! “Được! Cho dù mẹ không nhớ con, con cũng sẽ trở về ăn bữa cơm.” Một câu hơi cứng ngắc của ba ba thế nhưng lại có thể nổi lên gió xuân trong lòng ta, khiến cho ta lại nổi lên hứng chí muốn nói giỡn. “Thế nhưng nếu ba ba không muốn gặp con, con thật không dám đi. Bị đá ra cửa thì thật quá mất mặt.”
“Con về nhà của mình sao lại có người nào đá ra!” Ba ba bị ta đùa nở nụ cười. Cho dù chỉ là khóe miệng hơi hơi cong lên một chút, ôn nhu trong mắt ta sẽ không nhận sai! “Con, đứa nhỏ này đã ba mươi tuổi mà không cô gái nào chịu gả cho, chính con sao không tự kiểm điểm một chút. Con nha! Càng lớn càng không đáng yêu, vẫn là bộ dáng vừa khóc vừa ôm đùi ba đòi mua mứt quả như trước kia là đáng yêu nhất!”
Ta có trải qua chuyện “khóc nháo đòi mua mứt quả” sao? Ta sao một chút ấn tượng đều không có. “Có chuyện này sao? Ba xác định là con có làm?” Ta nghi ngờ nhìn ba ba, ông là không phải nhận sai người chứ?!
“Con của mình ba sao có thể nhớ lầm!” Ông vỗ vỗ bả vai ta, “Lúc đó con chỉ mới hai tuổi rưỡi, chớp mắt một cái đã cao hơn cả ba!…… Nhớ kĩ, nếu có rãnh thì về nhà a!” Ba ba miệng tươi cười về văn phòng của ông.
Cha mẹ là có quan tâm ta! Điều mới phát hiện này khiến tâm tình ta nhảy nhót cả lên! Ta vẻ mặt ôn hoà đối đãi nhóm bệnh nhân, bọn họ người người nét mặt đều là thụ sủng nhược kinh(được yêu thương đâm ra lo sợ)tiếp nhận trị liệu, xoay qua suy đoán tính tình ta sao lại có thay đổi.
Sau khi tan tầm ta tốc hoả chạy về nhà, nói với Trình An hôm nay trở về nhà thăm ba mẹ ta. Cậu ấy nghe xong đầu tiên là quá sợ hãi, sau đó lục tung tìm quần áo. Cậu ấy thay đồ xong hỏi ta không dứt “Thế nào? Không khó xem chứ?”, “Ba mẹ cậu có thích màu này không?”, “Phối hợp vào nhìn không thô tục chứ?”, “……?”
Trời ạ! Cậu ấy là bị cái gì kích thích! “Tôi hỏi cậu đủ chưa? Cũng không phải con dâu xấu xí gặp ba mẹ chồng. Cậu có gì phải khẩn trương.” Ta bị cậu ấy gây phiền muốn chết, trực tiếp lôi cậu ấy ra khỏi cửa.
“Tôi tuy rằng không phải con dâu xấu xí, nhưng đây là đi gặp ba nuôi mẹ nuôi, đương nhiên phải gây ấn tượng tốt đầu tiên cho hai vị lão nhân gia.” Trình An không bỏ qua, tiếp tục lải nhải bên tai ta. “Tôi không cha không mẹ, người chị duy nhất thì mang hết tài sản bỏ trốn. Tôi trên đời không chỗ nương tựa, ngay cả cái nhà cũng không có. Nếu có ba nuôi mẹ nuôi, vậy thì tôi đây không phải không có người nhà rồi! Hơn nữa cậu cũng thành anh em của tôi, cậu nói xem, đây không phải là rất tốt sao!”
Cho cậu ta một cái liếc mắt xem thường, khiến cho cậu ta đem một đống ảo tưởng tốt đẹp nuốt trở lại trong bụng. Nhìn bộ dáng cậu ta ủy ủy khuất khuất lại không dám mở miệng nói nửa câu, ta lại tiếp tục bỏ đá xuống giếng tặng cậu ta một câu. “Chứng ngu ngốc vẫn chưa trị khỏi sao?!” Ta điên mới làm anh em với cậu ta! Làm bạn bè bình thường ta còn không tiêu hóa nổi chứ đừng nói làm anh em!
Ở trên đường mua chút hoa quả, Trình An lại bảo phải mua thực phẩm chăm sóc sức khỏe. Ta nói thời gian gấp không kịp mua, kết quả người này trên đường cái liền khóc lóc om sòm nhõng nhẽo. Hai người chúng ta trên đường khiến không ít người chú ý, lúc ta phát hiện thì đã có người dùng ánh mắt “Thì ra bọn họ là…… (chính là cái xxx kia đó!)”, gió mùa đông thổi vù vù khiến ta toát một thân mổ hôi lạnh
Thực phẩm chăm sóc sức khỏe được Trình An mang theo, cậu ấy lại một lần nhắc nhở ta, bảo ta rằng phải nói với ba mẹ đây là quà gặp mặt cậu ấy mua cho hai người họ! Quả thực là buồn cười! Bất cứ một phân tiền nào cậu ấy sử dụng suốt hơn một năm nay không phải đều do ta kiếm sao?! Gần đây cậu ấy lừa tiền của ta ngày càng thuận tay rồi.
Chúng ta đột nhiên đến khiến cho ba mẹ ta vô cùng kinh hỉ. Một bữa cơm không tính là quá phong phú nhưng cùng ăn thật sự rất hòa thuận vui vẻ. Trình An ngọt như mía lùi kêu ba nuôi mẹ nuôi không ngừng, khiến ba mẹ ta cười không đóng miệng lại được. Thân thế xui xẻo (chính cậu ta lại muốn nói là “thê lương”) khiến cho mụ mụ ta đau lòng không thôi, trình độ quan tâm cậu ấy liền vượt qua cả thằng con đứt ruột đẻ ra này. Trình An như trước có tính tình hoạt bát của thiếu niên, thật dẫn dắt không khí. Nhà của ta ba mươi năm qua chưa bao giờ náo nhiệt như thế này. Ba mẹ nói nhiều hơn, cùng ta nói chuyện cũng nhiều. Thì ra ở một chỗ sâu nhất trong tim, ta vẫn có một gia đình luôn nghĩ cho ta, quan tâm đến ta. Nhưng do người nhà chúng ta cuộc sống quá mức hạn chế, ngược lại không biết nên ở chung với nhau như thế nào. Lâu ngày, đáng lý ra chúng ta phải trở nên thân mật lại hóa thành xa lạ. Nhìn Trình An đang ở một bên hoa chân múa tay dạy mụ mụ thắt nơ kiểu Trung Quốc, ta cảm thấy thật biết ơn cậu ấy! Thân tình đã lạnh nhạt nhiều năm, cậu ấy chỉ dùng một ngày đã lấy lại cho ta.
Buổi tối hơn mười một giờ, chúng ta tạm biệt ba mẹ trở về. Nhớ lại bộ dáng không nỡ vừa rồi của ba mẹ lúc tiễn chúng ta, ta toàn thân liền nóng hầm hập, ngay cả không khí lạnh như băng cũng hóa thành nước ngọt trong phổi ta. Ta chủ động khoát vai Trình An, “Cám ơn! Hôm nay nhờ có cậu, bằng không tôi cùng ba mẹ tám phần vẫn sẽ là bộ dáng như cũ.” Ta còn có thể nói giỡn nữa, khó tin thật!
Trình An cũng nâng tay ôm lấy bả vai của ta, hùng hùng hổ hổ nói. “Cảm ơn cái gì! Đều là người trong nhà có gì phải cảm ơn.”
Thằng nhóc này! Ha ha ha! Ta cười to ra tiếng. Cậu ấy lại biến thành người nhà của ta!
Chúng ta hai người khoác vai đi vừa nói vừa cười, ta thật nhiều năm chưa từng sống như vậy qua!
Sau đó, ta cùng Trình An ba ngày hai lần là chạy về nhà. Ba mẹ cũng tận lực dành thời gian ra cùng chúng ta gặp nhau. Ta bắt đầu lộ tươi cười trên mặt khi đi làm, có bệnh nhân đánh bạo nói với ta rằng đã mấy ngày nay ta không có mắng chửi người khác, ta lập tức liền như người đó mong muốn mắng người đó một chút. Trong bệnh viện nếu ba ba không có việc gì cũng sẽ đến chỗ của ta nói chuyện phiếm vài câu; Trình An cũng thường thường chạy đến chỗ bệnh viện của mụ mụ, hiện tại các y tá ở bệnh viện kia đều biết mụ mụ có một đứa con nuôi rất hiếu thuận. Một nhà bốn người chúng ta vô cùng đầm ấm!
Hạnh phúc sung sướng đến rất nhanh, ra đi lại càng nhanh hơn!
Cách lễ mừng năm mới khoàng nửa tháng, ba mẹ cùng nhau đến tham dự một hội nghị y học ở ngoại thành, lúc tham quan thì bị cuốn vào một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Danh sách tử vong có bảy người, có cả ba mẹ ta trong đó. Tin tức truyền đến, ta cả người như dại ra. Không nói một lời tùy ý Trình An dẫn ta đi nhận xác, hoả táng, hạ táng, ký tên công văn nhận thừa kế. Ta vô tri vô giác không biết mấy ngày nay đã trôi qua như thế nào.
Ta nói phải về sửa sang lại di vật của ba mẹ, Trình An dùng vẻ mặt lo lắng nhìn ta, mấy ngày nay cậu ấy vẫn là nhìn ta như vậy. Không cần lo lắng vậy chứ! Người không ai tránh khỏi phải chết, chỉ là ba mẹ đi quá đột ngột khiến cho ta không chuẩn bị kịp tâm lý mà thôi. Cứ để cho ta thương tâm vài ngày đi, dù sao ta bây giờ cũng chỉ có thể đến thế! Trên đời này chỉ còn lại một mình ta ……
Căn nhà ta đã ở hai mươi mấy năm, ta chốc lát ngồi ở phòng làm việc của ba ba, chốc lát sau ngồi trong phòng làm việc của mụ mụ. Thật lâu trước kia ta hay ngồi trong phòng khách lắng nghe hai căn phòng này ngẫu nhiên truyền đến tiếng lật sách, tiếng đi lại…… Bây giờ im lặng đến mức khiến cho người ta không thể hô hấp! Trên tầng trên cùng giá sách trong phòng ba ba ta tìm được một cuốn album ảnh. Ta liền đem nó vào phòng khách lật xem.
Trong đó đa phần đều là ảnh chụp các lần ba mẹ đi công tác hay tham dự hội nghị, chỉ có một phần nhỏ là ảnh chụp gia đình. Đầu tiên là ảnh kết hôn của ba mẹ, hồi đó còn chưa có áo cưới, chưa có máy ảnh màu, chỉ là chụp nửa người trên của ba mẹ, bên góc có viết “Kết hôn năm x tháng x ngày x”. Sau đó là hình hai người họ ôm ta lúc mới sinh ra, hai người vẻ mặt làm ba làm mẹ hết sức vui sướng, thoạt nhìn thực hạnh phúc! Sau sau nữa, có hình ba ba dẫn ta đi vườn bách thú, mụ mụ tắm rửa cho ta; lớn chút nữa, hình cả nhà đi du lịch khi ta tốt nghiệp trung học cơ sở…… lúc ta lãnh thưởng ở trường …… Trí nhớ xa xôi từng giọt từng giọt quay trở lại!
Ta khép lại cuốn album ảnh, một cước đạp tất cả các sách to và dày khác xuống mặt đất, nằm xuống sôpha. Đem cuốn album kia ôm vào trước ngực, ta nhắm mắt lại. Vẫn cho rằng đó là những thứ không cần nhớ tới, giờ phút này lại rõ ràng hiện lên trước mắt ta. Hồi tiểu học khi cùng bạn bè đánh nhau, ba mẹ vừa giáo huấn vừa bôi thuốc cho ta. Lúc lên trung học cũng là khi ba mẹ trở thành ông lớn bà lớn, công việc bận rộn, là từ khi đó thời gian ba mẹ ở cạnh ta ngày càng ít, trước khi thi đại học xác định ta muốn thi đại học y rồi cũng không nói gì nữa……
Vì sao ông trời để cho bọn họ một lần nữa có thể có được thân tình đáng quý, rồi lại ngay lập tức cướp đi ngay? Đó là trừng phát vì chúng ta đã bỏ qua nhau nhiều năm như vậy sao?!…… Thật sự là trừng phạt tàn nhẫn a!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lời tác giả:Mê Âm có đôi khi không thể làm rõ tính tình của Hà Nhứ, nhưng tôi cho rằng cậu ấy là một người luôn xem trọng hiện tại hơn là những thứ đã mất. Loại tính tình này không thể nói rõ là tốt hay xấu, mỗi người tự cho mình một cảm nhận riêng thôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook