Cuộc sống của ta hoàn toàn rơi vào hỗn loạn đáng sợ!

Căn nhà luôn yên lặng bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một nhi đồng lớn tuổi, giống như phòng thanh tịnh đột nhiên bị một con voi xông vào. Ta xin bệnh viện ba ngày ở nhà trông Trình An, miễn cho cậu ấy biến nhà của ta thành cái sơn động nguyên thủy.

Ta nhẫn nại hết một lần lại một lần lặp lại phương pháp sử dụng các thiết bị điện trong nhà, đi siêu thị tốn một đống tiền mua thực phẩm dinh dưỡng. Ta còn lôi cậu ấy đi qua đi lại trong tiểu khu để quen với khung cảnh, thuận tiện đánh thêm một cái chìa khóa đeo trên cổ cậu ấy. Nhà của ta cho tới bây giờ vốn không có khách đến, cho nên chỉ có trong phòng ta mới có giường ngủ. Đem tất cả các thiết bị trong phòng tập thể hình ra hết ngoài ban công, ta nhanh chóng điện thoại đặt thêm một cái giường, một cái giá sách, một cái bàn, yêu cầu đưa đến trong ngày. Sau khi dọn dẹp hết mọi thứ ta mệt đến mức chỉ muốn lăn ra xỉu, Trình An lại hưng trí bừng bừng nhai khoai rán “rắc rắc” ngồi xem TV.

Trình An hiện tại không xu dính túi, không biết ai mặc cho cậu ta cái quần jeans và cái áo sơmi nữa, lúc cùng ta dọn dẹp đã bị dính dơ vài chỗ. Nhớ tới việc cậu ấy bước vào nhà ta với hai bàn tay trắng, căn bản là không có quần áo để tắm rửa, ta cố nén mệt mỏi mở tủ quần áo ra. Tuy rằng vóc dáng của Trình An chỉ thấp hơn ta một chút, nhưng cậu ấy trước giờ vốn gầy tự nhiên, lại nhìn bộ dáng vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành kia, tây trang của ta chắc chắn cậu ấy không cách nào mặc. Lục lọi trong tủ quần áo một hồi, cuối cùng cũng tìm được mấy bộ đồ mặc hồi đại học. Cầm đồ lót mới và đồ dùng rửa mặt, ta gọi Trình An đi tắm rửa. Cậu ta lưu luyến không rời, buông khoai rán tắt TV bước vào phòng tắm. Nhưng sự thật chứng minh rằng chuyện tin tưởng một đứa trẻ mười tuổi có thể tự tắm rửa của ta là ngu ngốc cỡ nào!

“Tôi tắm xong rồi!” Trình An cười hì hì đứng trước mặt ta. Nhìn kẻ vô dụng tắm có năm phút kia, ta không nói hai lời lôi cậu ta vào phòng tắm cọ rửa lại.

Ta mua chút quần áo mới, giầy mới cho Trình An, vì thân thể của cậu ta vẫn đang trong giai đoạn trưởng thành nên ta mua quần dài một chút, áo cũng mua lớn hơn một chút. Tìm ra sách giáo khoa từ hồi tiểu học đến trung học, ta mỗi ngày sau khi tan tầm đều dạy cậu ấy học. Trí nhớ của cậu ấy cũng đang khôi phục, tuy rằng không phải thực đầy đủ, nhưng có chút ít còn hơn không.

Lúc Trình An đến nhà ta ở chưa đầy một tháng, ngày nọ đột nhiên xuất hiện một đám khách không mời. Ta đại khái đếm được hình như có hai mươi lăm, hai mươi sáu người, nhìn nhiều gương mặt xa lạ như vậy, ta chắc rằng ta không quen. Sau khi bọn họ một đám tự giới thiệu xong ta vẫn không nghĩ ra là ta đã gặp bọn họ ở chỗ nào, cho đến tận khi một thằng nào đó thân thiết nắm lấy tay ta nói rằng là bạn hồi trung học, ta mới hiểu ra đây là cả đám nam nữ “tốt bụng, lương thiện, nhiệt huyết” mười năm trước mắng ta xối xả lúc ra trường.

Nhiều người như vậy lập tức chiếm hết cái phòng khách ba mươi mét vuông của ta, bọn họ cười ha ha khen ngợi nhà của ta lớn cỡ nào, thuận tiện hỏi thăm công tác của ta, hoàn cảnh cùng thu nhập trong ngân hàng. Nói vớ nói vẩn một hồi, cuối cùng cũng nói ra mục đích bọn họ tới đây. Ta đã nói rồi, bọn họ sao lại nhiệt tình đến mức thăm hỏi kẻ lúc nào cũng bị chán ghét như ta?! Nguyên lai đều là đến xem Trình An!

Lúc đầu là có người chú ý tới tin tức chín tháng trước, biết được có một người thực vật kì tích tỉnh lại. Hỏi thăm ra mới biết được người này đúng là bạn học cũ xảy ra chuyện hồi trung học, tụ tập liên hệ với nhau đến bệnh viện thăm cậu ta, không ngờ đã xuất viện. Hỏi thăm thêm nữa mới biết cậu ấy đang ở nhà một vị bác sĩ trong bệnh viện. Mà khéo một chỗ bác sĩ này cũng là một bạn học cũ hồi trung học.

Hai mươi mấy cái miệng cứ ở trước mặt ta mở ra khép vào, ghét nhất nhìn thấy loại tình cảnh như thế này, đầu của ta lập tức choáng váng. Ta để bọn họ ở phòng khách đợi, một mình vào phòng đánh thức Trình An đang ngủ trưa. Đem Trình An còn đang có chút buồn ngủ đến trước mặt đám người kia, ta nói với cậu ấy “Đây đều là bạn hồi trung học với cậu.” Sau đò, ta liền đi vào phòng mình nghe một đĩa CD nhạc nhẹ, không để ý đến mấy thanh âm hưng phấn đang nói chuyện với nhau ngoài phòng khách.

Còn chưa đến mười phút, có người đến gõ cửa phòng của ta. “Hà Nhứ cậu mau ra đây. Trình An cậu ấy không ổn!” Ta trở mình khinh bỉ thầm kêu ba tiếng “Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét”! Đi ra chỉ thấy Trình An lui ở một góc sô pha sợ hãi khóc. Người bên cạnh càng muốn tới gần an ủi, cậu ấy càng sợ phát run, khóc cũng dữ dội hơn. Sau khi thấy ta liền nhanh chóng chạy tới chui vào trong lòng ta, gắt gao ôm trước ngực ta khóc thét……. Trời ạ! Đám người này bộ thật là mãnh thú hay nước lũ sao? Cư nhiên dọa cậu ấy thành như vậy!

“Các người làm gì cậu ấy?!” Mặt ta không chút thay đổi hướng bọn họ lên tiếng.

Trong đó có một phụ nữ thấy ta bộ dạng anh hai đang khó chịu, thì thào trả lời: “Không có a,…… Chúng tôi căn bản không có làm gì cậu ấy. Chỉ là hỏi xem cậu ấy có còn nhớ chuyện hồi học trung học? Có nhớ chúng tôi là bạn học hồi đó không thôi!”

Hừ! Ta dùng giọng mũi biểu đạt ra ta đối hành vi vô tri của bọn họ là khinh thường cỡ nào. “Cậu ấy như thế này nhìn giống như đã khôi phục như bình thường sao?! Cậu ấy hiện tại trí lực chỉ như học sinh tiểu học, nói chuyện trung học với cậu ấy là thực xa xôi. Huống chi cậu ấy ngay cả người nhà cũng không nhớ rõ, sao lại có thể nhớ được các người!”

“Chúng tôi chỉ là muốn nói một chút xem cậu ấy có thể nhớ ra không thôi.” Có người vì hành vi của mình mà ngụy biện. Những người khác cũng lập tức chõ mỏ vào theo.

Trình An sẽ nhớ lại từng chút từ nhỏ đến lớn, nhớ lại thời kì trung học sẽ là chuyện không lâu trong tương lai. Nhưng hiện tại cậu ấy chỉ có thể nhớ tới chuyện hồi tiểu học, lập tức nói với cậu ấy chuyện trung học sẽ chỉ khiến cho trí nhớ của cậu ấy bắt đầu hỗn loạn. Thế nhưng ta cũng không tính nói cho bọn họ biết. Ta không để ý đến đám nào đó thời trung học, trấn an Trình An vẫn đang khóc rả rích trong lòng ta.

“Sao lại khóc thành như vậy! Bọn họ cũng đâu có đem cậu đi ăn sống. Người ta cũng là có ý tốt đến thăm cậu, cậu xem cậu như thế này là lối tiếp khách kiểu gì hả?! Đừng khóc, con trai lớn như vậy còn khóc, cậu không mất mặt a!” Xoay lại, ta tiến hành cơ hôi dạy dỗ đám bạn học cũ. “Các người cũng thật là, đối một bệnh nhân không quen biết các ngươi lại thân thiết như vậy, cậu ấy sao lại không bị dọa. Thấy cậu ấy khóc cũng không biết chạy đi lấy kẹo que hay cái gì đó dỗ, với một đứa trẻ mười tuổi mà dùng phương pháp trao đổi như người lớn, tôi thấy đầu óc các người cũng cần phải chỉnh lại rồi đấy! Thật không hiểu mấy người đến tột cùng là an ủi cậu ấy hay là hù dọa cậu ấy nữa.” Ta đã cố gắng hết sức đem từ ngữ trau chuốt đến mức có thể, nhưng nhìn bộ dáng thì xem ra có một số người vẫn chịu không nổi.

“Hà Nhứ!” Một nhỏ nào đó có điểm thẹn quá thành giận. “Cậu có cần phải nói khó nghe như vậy không?! Mọi người dù sao đều là bạn học cũ của nhau.”

Ôi, người lúc trước bị đám “bạn học cũ của nhau” mắng chửi lúc ra trường cũng không phải là cô!

“Lời nói của tôi khó nghe sao? Tôi sao lại không thấy như vậy! Nói đi nói lại, tôi cũng không nhớ mấy người có bao nhiêu “yêu mến” đối với tôi!” Ta chẳng hề để ý liếc cô ta một cái, để cho cô ta hiểu rằng con người của ta chẳng biết cái gì gọi là “Mượn pha hạ lư”!

Không khí ngay lập tức trở nên không được tự nhiên. Chỉ có Trình An cảm giác không được. Cậu ấy đột nhiên ngẩng đầu lớn tiếng hỏi ta, “Hà Nhứ, bọn họ có đang khi dễ cậu hay không?” Đại khái là mọi người nhìn ta bằng ánh mắt không chút thân mật nên mới khiến cho cậu ấy hiểu lầm như vậy .

Ngô…… Bọn họ đúng là từng khi dễ ta, đáng tiếc không phải bây giờ. “Bọn họ trước kia từng khi dễ tôi, bởi vì tôi xấu xa.” Ta nói là sự thật, những người đó lại có một bộ biểu tình oan uổng, ta chỉ tốt bụng bổ sung thêm một câu, “Bọn họ trước kia hợp lực mắng tôi ra khỏi trường, còn trước mặt mụ mụ cậu nói xấu về tôi.”

Nghe ta nói như vậy, phản ứng của Trình An là tức giận hét to. “Hà Nhứ mới không xấu, Hà Nhứ đối tôi tốt nhất.” Cậu ấy lại hướng về phía đám bạn học cũ đã tốt bụng đến thăm cậu ấy rống giận, “Các người mới xấu xa. Tôi chán ghét mấy người, chán ghét, chán ghét!”

Cậu ấy dùng lực lay động ta, “Hà Nhứ, chúng ta đuổi bọn họ đi đi, bọn họ thật đáng ghét.”

Ôi ôi ôi! Ta cảm thấy Trình An hiện tại so với bất kì thời điểm nào cũng đều đáng yêu hơn vô số lần. Nhìn thấy hai mươi mấy hào nhân hảo tâm bị lôi thân bộ dáng ta quả thực sắp nhạc đã chết. Không thể tưởng được Trình An cũng có thể thuận tay giúp ta trả thù bọn họ một chút.

“Mời đi! Các vị.” Ta miễn phí tặng cho bọn họ một nụ cười thật tươi chỉ ra cửa chính, ra vẻ tiễn khách. “Hôm nay thời gian tiếp khách đã hết, lần sau nhớ đến sớm hơn!”

Nhìn bọn họ một đám phẫn giận nối đuôi nhau rời đi, ta tin tưởng lần tới chắc chắn sẽ không ai đến nữa. Cuối cùng cũng trả được mối thù nho nhỏ hồi tốt nghiệp trung học, lòng ta thật muốn ngẩng mặt lên trời cười to ba tiếng.

Trong phòng chỉ còn lại có ta cùng Trình An, cậu ấy vẫn như cũ nằm trong lòng ôm chặt lấy ta. Nhìn chung quanh phòng khách, cậu ấy phát hiện có không ít thứ mới lạ. “Hà Nhứ, bên kia có cái giỏ thật to a! A…… Bên này cũng có thiệt nhiều chuối tiêu và táo…… Hà Nhứ, màu vàng vàng kia là gì vậy?……”

Theo tầm mắt cậu ấy nhìn lại, “Đó là trái xoài.”

“Cái bụi bụi tròn tròn kia?”

“Kiwii.”

“Này có phải là mận không?”

“Đúng.”

“Trái dâu này thật lớn……”

“Vậy chúng ta liền ăn luôn nó.”

Hai người chúng ta ngồi chồm hỗm trên mặt đất kiểm tra mớ quà tặng của đám bạn học cũ — hoa quả. Những người này cũng thật không thông minh chút nào, sao tất cả đều là hoa quả?! Nhiều như vậy dư sức cho chúng ta ăn quá hai tuần. Ta quyết định đi siêu thị phải mua nhiều sốt hoa quả vào, sau này mỗi ngày đều ăn salad trái cây, xem có thể khiến chúng ta có nhiều nhiều nước trong cơ thể không!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương