Trầm Thụy Tiền, Biệt Thuyết Ái Ngã
-
Chương 5
Trình An tỉnh, bệnh viện cũng nổi danh. Người thực vật ngủ suốt chín năm có thể tỉnh lại, bệnh viện này muốn không nổi tiếng cũng khó! Các phương tiện truyền thông tung hô các y bác sĩ tại đây lên đến tận trời. Có bệnh nhân còn không để ý bệnh nặng hay bệnh nhẹ mà cứ nhất định muốn đến bệnh viện này. Bởi vì có nhiều bệnh nhân từ nơi khác nghe danh mà đến, số bệnh nhân gia tăng, các bác sĩ cũng phải tăng ca thêm giờ. Còn có không ít các bệnh nhân ở các bệnh viện khác đòi chuyển đến đây, cho nên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà các giường bệnh đã chật ních người. Nhờ phúc của Trình An, lợi nhuận của bệnh viện hiện tại tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa!
Chờ đến lúc cái phong trào kéo đến đây xem bệnh chấm dứt, ta mới lại có sức đi thăm kẻ đầu sỏ khiến ta bận tối mắt tối mũi suốt một tháng nay!
Nói thật ra, tình trạng hiện tại của Trình An cũng không phải tốt lắm. Năm đó mạo hiểm nhảy xuống đã làm tổn thương đến trung ương thần kinh não của cậu ấy. Cậu ấy tỉnh lại thì giống như một đứa trẻ mới sinh, không biết nói, không biết đi, cái gì cũng không nhớ rõ. Một tháng hồi phục này, cuối cùng cũng có thể khiến cho cậu ấy tốt hơn một chút. Ít nhất lúc ta thấy cậu ấy, cậu ấy cũng đã biết tự cầm chén ăn cơm.
Trong tiềm thức của cậu ấy vẫn nhớ rõ ta. Bằng chứng là cậu ấy sau khi nhìn thấy ta, trên cái áo khoác trắng muốt của ta xuất hiện hai dấu móng tay, cái này cũng chưa đáng để nói làm chi, sau khi cậu ta làm rơi bát canh xuống đất, nước canh liền bắn lên đôi giày và chiếc quần tây màu kem nhập nguyên gốc từ Ý ta mới mua được. Ta khó khăn lắm mới cứu thoát được cái áo khoác của ta khỏi tay cậu ấy thì cậu ấy thì bắt đầu khóc lớn cứ như mới vừa bị bắt nạt dữ dội lắm. Nhóm y tá vừa trấn an cậu ấy, vừa trừng mắt mắng ta đã làm cho cậu ấy khóc, hại ta vốn là bác sĩ nổi tiếng ác đức nhất ở bệnh viện này phải bỏ chạy.
Trình An khôi phục cũng coi như rất tốt. Chỉ là có một chỗ không ổn, cậu ấy cứ dính lấy ta. Cậu ấy một lần nữa bi bô tập nói, từ đầu tiên nhớ kĩ lại là “Hà Nhứ”, từ khi có thể bắt đầu đi lại xung quanh thì luôn chạy đi kiếm ta. Cảm thấy loại tình huống này rất thú vị nên nhóm y tá cũng nhún tay vào. Lúc ăn cơm trưa, nếu không phải có ngươi đem Trình An đến phòng của ta thì cũng sẽ có y tá đến lôi ta đi qua chỗ Trình An. Chỉ cần buổi chiều ta không có việc gì làm thì sẽ bị bắt đi dỗ Trình An ngủ trưa. Thậm chí có tên mất nết nào đó dám dạy Trình An gọi ta là “Hà Nhứ ba ba”, hại ta mất không ít công sức uy hiếp mới sửa miệng cậu ta được. Nhưng cái danh từ này đã truyền xa đến mức cả viện đều biết, ta hơi bị nghi ngờ rằng đây không phải có kẻ cố ý muốn chơi ta đấy chứ?!
Trí lực của Trình An đã khôi phục lại đến trình độ của trẻ em mười tuổi, hiện tại cậu ấy rất vui vẻ, ngoại trừ việc trí lực có chút thấp thì mọi chuyện đều rất bình thường. Phí chữa bệnh của cậu ấy đã phải dùng đến chữ số âm để tính, bên bệnh viện quyết định: Trình An, phải xuất viện !
Quyết định để cho Trình An xuất viện là chuyện tốt, nhưng sau đó lại xuất hiện vấn đề khác. Sau khi xuất viện, ai sẽ chăm sóc Trình An?!
Ba mẹ cậu ấy đều đã qua đời, chị gái duy nhất lại chẳng biết đi đâu, ngay cả sinh hoạt phí cũng không lưu lại cho cậu ấy. Nhà cậu ấy đã bị bán đi, may mắn chị của cậu ấy coi như vẫn còn có chút lương tâm, đem một số giấy tờ tùy thân và bằng tốt nghiệp đến gởi cho bệnh viện, tránh cho Trình An trở thành người chợ đen, với ta thì hành động đó của cô ta chỉ có thể là vì để cho giấy báo tử của Trình An có đầy đủ thông tin thôi. Tìm thân thích của cậu ấy, bọn họ đều nói nhà mình không có khả năng nuôi thêm một người. Đưa đi cô nhi viện? Cậu ta đã gần hai mươi tám, không được! Đưa tổ chức phúc lợi xã hội? Trình An trí lực và trí nhớ vẫn đang trong giai đoạn khôi phục, ở trong tổ chức phúc lợi chỉ sợ sẽ không được trị liệu tốt. Cậu ta là bệnh nhân chứ không phải người tàn tật!
Vì thế, vấn đề sau khi Trình An xuất viện đã trở nên nhức nhối trong toàn bệnh viện! Ai! Muốn kiếm được người tốt thật đúng là khó na!
Tính thương cảm tràn ra tất cả các y tá, người người càng có thêm thương yêu đối với Trình An, nghĩ đến việc cậu ta khi xuất viện có thể sẽ không được sống tốt mỗi ngày nên bây giờ liền cưng chiều lên đến tận trời. Có thể cậu ta cũng cảm giác được mình sắp phải xuất viện, trình độ nhây của Trình An đối với ta lại càng tăng lên. Mỗi ngày ta đi làm, đến cửa bệnh viện đã nhìn thấy cậu ấy, sau đó cậu ấy theo ta vào phòng, tự mình lấy ghế ngồi ở một bên nhìn ta xem bệnh. Đợi cho đến khi không có ai thì quấn quít lấy ta học viết chữ. May mắn cậu ta cũng thực ngoan, lúc làm việc không quấy rầy ta, nhưng lúc tan tầm ta lại bị dính lấy đến mức không thể về nhà. Ta nghĩ đến việc sau khi xuất viện có thể sẽ không thể thường xuyên gặp cậu ấy, vậy thì thôi bây giờ cứ bỏ ra một ít thời gian cá nhân ở cạnh cậu ấy cũng tốt!
Ta rất nhanh liền hối hận! Khó được khi lòng tốt của ta trỗi dậy, kết quả lại bị mấy người khác lợi dụng Không biết là do ai bắt đầu đề nghị, muốn ta đưa Trình An về nhà chăm sóc. Chỗ công cộng thì lực đồn đại càng lớn, tốc độ truyền bá của lời đồn nhanh đến mức khiến cho người ta không kịp hiểu ra cái gì với cái gì cả.
“Hà Nhứ và Trình An là bạn tốt với nhau từ hồi trung học; mấy năm qua chỉ có một mình Hà Nhứ liên tục đến thăm Trình An; Trình An đối với Hà Nhứ có cảm giác quen thuộc cho nên mới đặc biệt thân cận, cho nên ở cạnh Hà Nhứ, Trình An sẽ có cơ hội hồi phục nhanh hơn……!” Ta chưa kịp làm sáng tỏ lời đồn đãi, nội dung lời đồn truyền đi ngày càng hấp dẫn! “Hà Nhứ là vì muốn chữa khỏi bệnh cho bạn thân nên mới ghi danh đại học y; tình bạn giữa Hà Nhứ và Trình An là có biết bao nhiêu cảm động!”…… Nghe được câu cuối cùng, ta thật sự chỉ muốn bụp Trình An một phát! Trình An vào lúc thi đại học mới nhảy lầu, chẳng lẽ ta đã sớm biết cậu ta muốn nhảy lầu mới đi ghi danh đại học y sao?! Huống chi vùng tổn thương của Trình An là não bộ, ngành của ta là về huyết quản cơ mà! Tình cảm giữa ta và cậu ấy cũng chỉ mới dừng lại ở mức cậu ấy nói chuyện với ta, ta thì luôn hững hờ. Thử hỏi tình bạn như vậy có chỗ nào gọi là cảm động đến tận trời không?
Hiện tại vô luận là bác sĩ hay là y tá, ai gặp ta cũng đều cười hì hì hỏi ta một câu “Bác sĩ Hà a, anh chừng nào thì làm thủ tục xuất viện cho Trình An?” Trong mắt bọn họ thì lời đồn đãi chính là sự thật. Ngay cả Trình An cũng cho rằng ta sẽ dẫn cậu ấy về nhà của ta, giống như chuyện này đã được quyết định luôn rồi vậy.
Ta cùng Trình An là có tình cảm tốt với nhau, nhưng chưa đến mức ta phải kiêm bảo mẫu của cậu ấy cả quãng đời còn lại! Đời này ta sợ nhất là phiền toái, lần này lại đụng phải một cái phiền toái thật lớn. Ta lại không thể nói chuyện với người thực tế đã gần hai mươi tám tuổi nhưng đầu óc mới có mười tuổi như Trình An được. Trình An bình thường ở trước mặt ta đều luôn nghe lời lần này lại phát hỏa. Cậu ấy sau khi nghe ta nói rằng ta sẽ không thu dưỡng cậu ấy liền nổi giận tự giam mình trong nhà vệ sinh không chịu ra, chẳng những không nghe ta giải thích mà còn rống to với ta. “Cậu chán ghét tôi thì đừng đến đây nữa. Tôi cũng không cần cậu!” Xem, câu nói thật quá trẻ con mà!
Ngày hôm sau đi làm, áo khoác của ta còn chưa kịp cởi, đã bị năm y tá người nhỏ nhưng sức không nhỏ lôi đi. Ta vừa bị lôi vừa bị các cô ấy quở trách. Các cô ấy nói Trình An từ hôm qua tới giờ không chịu ăn cơm, không chịu uống thuốc, không chịu nghe người khác nói, cả đêm không ngủ cộng với khóc đứt quãng cả một ngày. Cho đến sáng hôm nay vài y tá đến ép hỏi mới chịu nói ra nguyên nhân.
“Hà Nhứ chán ghét tôi, cậu ấy không cần tôi!”
Ông trời ơi! Ta khi nào thì cần cậu ta vậy?! Ta cùng cậu ấy chỉ có chút xíu tình cảm bạn học với nhau! Vài y tá kéo ta đi tới, trên đường gặp bác sĩ hay y tá nào cũng đều lớn tiếng nêu lên tội trạng của ta: “Hà Nhứ muốn bỏ mặc Trình An!” Giống như ta là mấy người cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ con của mình vậy. Ta chỉ có một cái miệng mà các cô ấy lại có đến năm cái, không ai chịu nghe ta giải thích, bọn họ cũng không để ý ta cùng Trình An vốn chẳng có quan hệ huyết thống gì cả, ta vốn chẳng có nghĩa vụ phải nuôi nấng cậu ta. Tất cả mọi người đều cho rằng người sai là ta, hơn nữa còn đào ra chuyện ta từ nhỏ đến lớn phẩm hạnh thật kém, dưới trận cuồng oanh đạn tạc, ta chỉ biết rụt đầu lại nghe! Mấy trăm năm trước cổ nhân đã bị tù oan như thế nào, ta rốt cục đã hiểu được; tâm trạng lúc bị vu oán giá họa, ta cũng đã sâu sắc cảm thấu!
Bị lôi đi qua một loạt con số phòng bệnh không hay ho, ta bị mấy y tá thô lỗ đẩy mạnh. Trình An đang dùng chăn bọc kín chính mình lui thành một khối nằm trên giường. Ta tiến lên dùng sức lôi cậu ta từ trong chăn ra. Cậu ấy vừa thấy người đến là ta, liền giận dỗi quay đầu đi không thèm nhìn. Mắt cậu ấy sưng đỏ, khẳng định là đã khóc rất lâu; dưới mắt còn có quầng thâm, khẳng định là cả đêm không ngủ; trong bụng thỉnh thoảng truyền ra tiếng “ùng ục”, khẳng định là đang trong tình trạng đói bụng……
Quay đầu lại, trước cửa phòng là năm cô thần giữ cửa đang đứng, nhìn sắc mặt các cô ấy là biết không nên chọc vào. Ngoài cửa còn có không ít y tá bác sĩ ngoài mặt là đến hỗ trợ nhóm thần giữ cửa, thực tế là tới để xem náo nhiệt. Ta hiện tại nghĩ hoài vẫn không ra ta rốt cục đã làm chuyện gì mà khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng ta là tên mất nết “đệ nhất thiên hạ” nữa! Ta rõ ràng ở trong bệnh viện luôn an phận thủ thường không làm chuyện gì xấu, vì sao đến cuối cùng ta vẫn bị chơi hội đồng a?!
Ta đắc tội không ít đồng sự, nhưng chưa đến mức đắc tội đến tất cả các y tá tiểu thư cơ mà! Ta cũng biết có một số người là không nên đắc tội, nhất là các chị em phụ nữa, một khi đoàn kết lại sẽ rất đáng sợ! Hơn nữa ta trong công việc vẫn cần các cô ấy hỗ trợ……
Ai……! Ta thở dài một hơi. Ta đầu hàng! Ta nhận thua! Ta giơ cờ trắng lên là được rồi chứ gì!
Ta kéo Trình An vẫn còn đang cáu kỉnh trên giường ngồi dậy, ta chỉnh âm lượng cho tất cả mọi người cùng nghe, nói: “Tôi bây giờ đi làm thủ tục xuất viện cho cậu, sau đó mang cậu về nhà của tôi!” Được rồi chứ gì, cái này mọi người đều vừa lòng rồi phải không!
Chờ đến lúc cái phong trào kéo đến đây xem bệnh chấm dứt, ta mới lại có sức đi thăm kẻ đầu sỏ khiến ta bận tối mắt tối mũi suốt một tháng nay!
Nói thật ra, tình trạng hiện tại của Trình An cũng không phải tốt lắm. Năm đó mạo hiểm nhảy xuống đã làm tổn thương đến trung ương thần kinh não của cậu ấy. Cậu ấy tỉnh lại thì giống như một đứa trẻ mới sinh, không biết nói, không biết đi, cái gì cũng không nhớ rõ. Một tháng hồi phục này, cuối cùng cũng có thể khiến cho cậu ấy tốt hơn một chút. Ít nhất lúc ta thấy cậu ấy, cậu ấy cũng đã biết tự cầm chén ăn cơm.
Trong tiềm thức của cậu ấy vẫn nhớ rõ ta. Bằng chứng là cậu ấy sau khi nhìn thấy ta, trên cái áo khoác trắng muốt của ta xuất hiện hai dấu móng tay, cái này cũng chưa đáng để nói làm chi, sau khi cậu ta làm rơi bát canh xuống đất, nước canh liền bắn lên đôi giày và chiếc quần tây màu kem nhập nguyên gốc từ Ý ta mới mua được. Ta khó khăn lắm mới cứu thoát được cái áo khoác của ta khỏi tay cậu ấy thì cậu ấy thì bắt đầu khóc lớn cứ như mới vừa bị bắt nạt dữ dội lắm. Nhóm y tá vừa trấn an cậu ấy, vừa trừng mắt mắng ta đã làm cho cậu ấy khóc, hại ta vốn là bác sĩ nổi tiếng ác đức nhất ở bệnh viện này phải bỏ chạy.
Trình An khôi phục cũng coi như rất tốt. Chỉ là có một chỗ không ổn, cậu ấy cứ dính lấy ta. Cậu ấy một lần nữa bi bô tập nói, từ đầu tiên nhớ kĩ lại là “Hà Nhứ”, từ khi có thể bắt đầu đi lại xung quanh thì luôn chạy đi kiếm ta. Cảm thấy loại tình huống này rất thú vị nên nhóm y tá cũng nhún tay vào. Lúc ăn cơm trưa, nếu không phải có ngươi đem Trình An đến phòng của ta thì cũng sẽ có y tá đến lôi ta đi qua chỗ Trình An. Chỉ cần buổi chiều ta không có việc gì làm thì sẽ bị bắt đi dỗ Trình An ngủ trưa. Thậm chí có tên mất nết nào đó dám dạy Trình An gọi ta là “Hà Nhứ ba ba”, hại ta mất không ít công sức uy hiếp mới sửa miệng cậu ta được. Nhưng cái danh từ này đã truyền xa đến mức cả viện đều biết, ta hơi bị nghi ngờ rằng đây không phải có kẻ cố ý muốn chơi ta đấy chứ?!
Trí lực của Trình An đã khôi phục lại đến trình độ của trẻ em mười tuổi, hiện tại cậu ấy rất vui vẻ, ngoại trừ việc trí lực có chút thấp thì mọi chuyện đều rất bình thường. Phí chữa bệnh của cậu ấy đã phải dùng đến chữ số âm để tính, bên bệnh viện quyết định: Trình An, phải xuất viện !
Quyết định để cho Trình An xuất viện là chuyện tốt, nhưng sau đó lại xuất hiện vấn đề khác. Sau khi xuất viện, ai sẽ chăm sóc Trình An?!
Ba mẹ cậu ấy đều đã qua đời, chị gái duy nhất lại chẳng biết đi đâu, ngay cả sinh hoạt phí cũng không lưu lại cho cậu ấy. Nhà cậu ấy đã bị bán đi, may mắn chị của cậu ấy coi như vẫn còn có chút lương tâm, đem một số giấy tờ tùy thân và bằng tốt nghiệp đến gởi cho bệnh viện, tránh cho Trình An trở thành người chợ đen, với ta thì hành động đó của cô ta chỉ có thể là vì để cho giấy báo tử của Trình An có đầy đủ thông tin thôi. Tìm thân thích của cậu ấy, bọn họ đều nói nhà mình không có khả năng nuôi thêm một người. Đưa đi cô nhi viện? Cậu ta đã gần hai mươi tám, không được! Đưa tổ chức phúc lợi xã hội? Trình An trí lực và trí nhớ vẫn đang trong giai đoạn khôi phục, ở trong tổ chức phúc lợi chỉ sợ sẽ không được trị liệu tốt. Cậu ta là bệnh nhân chứ không phải người tàn tật!
Vì thế, vấn đề sau khi Trình An xuất viện đã trở nên nhức nhối trong toàn bệnh viện! Ai! Muốn kiếm được người tốt thật đúng là khó na!
Tính thương cảm tràn ra tất cả các y tá, người người càng có thêm thương yêu đối với Trình An, nghĩ đến việc cậu ta khi xuất viện có thể sẽ không được sống tốt mỗi ngày nên bây giờ liền cưng chiều lên đến tận trời. Có thể cậu ta cũng cảm giác được mình sắp phải xuất viện, trình độ nhây của Trình An đối với ta lại càng tăng lên. Mỗi ngày ta đi làm, đến cửa bệnh viện đã nhìn thấy cậu ấy, sau đó cậu ấy theo ta vào phòng, tự mình lấy ghế ngồi ở một bên nhìn ta xem bệnh. Đợi cho đến khi không có ai thì quấn quít lấy ta học viết chữ. May mắn cậu ta cũng thực ngoan, lúc làm việc không quấy rầy ta, nhưng lúc tan tầm ta lại bị dính lấy đến mức không thể về nhà. Ta nghĩ đến việc sau khi xuất viện có thể sẽ không thể thường xuyên gặp cậu ấy, vậy thì thôi bây giờ cứ bỏ ra một ít thời gian cá nhân ở cạnh cậu ấy cũng tốt!
Ta rất nhanh liền hối hận! Khó được khi lòng tốt của ta trỗi dậy, kết quả lại bị mấy người khác lợi dụng Không biết là do ai bắt đầu đề nghị, muốn ta đưa Trình An về nhà chăm sóc. Chỗ công cộng thì lực đồn đại càng lớn, tốc độ truyền bá của lời đồn nhanh đến mức khiến cho người ta không kịp hiểu ra cái gì với cái gì cả.
“Hà Nhứ và Trình An là bạn tốt với nhau từ hồi trung học; mấy năm qua chỉ có một mình Hà Nhứ liên tục đến thăm Trình An; Trình An đối với Hà Nhứ có cảm giác quen thuộc cho nên mới đặc biệt thân cận, cho nên ở cạnh Hà Nhứ, Trình An sẽ có cơ hội hồi phục nhanh hơn……!” Ta chưa kịp làm sáng tỏ lời đồn đãi, nội dung lời đồn truyền đi ngày càng hấp dẫn! “Hà Nhứ là vì muốn chữa khỏi bệnh cho bạn thân nên mới ghi danh đại học y; tình bạn giữa Hà Nhứ và Trình An là có biết bao nhiêu cảm động!”…… Nghe được câu cuối cùng, ta thật sự chỉ muốn bụp Trình An một phát! Trình An vào lúc thi đại học mới nhảy lầu, chẳng lẽ ta đã sớm biết cậu ta muốn nhảy lầu mới đi ghi danh đại học y sao?! Huống chi vùng tổn thương của Trình An là não bộ, ngành của ta là về huyết quản cơ mà! Tình cảm giữa ta và cậu ấy cũng chỉ mới dừng lại ở mức cậu ấy nói chuyện với ta, ta thì luôn hững hờ. Thử hỏi tình bạn như vậy có chỗ nào gọi là cảm động đến tận trời không?
Hiện tại vô luận là bác sĩ hay là y tá, ai gặp ta cũng đều cười hì hì hỏi ta một câu “Bác sĩ Hà a, anh chừng nào thì làm thủ tục xuất viện cho Trình An?” Trong mắt bọn họ thì lời đồn đãi chính là sự thật. Ngay cả Trình An cũng cho rằng ta sẽ dẫn cậu ấy về nhà của ta, giống như chuyện này đã được quyết định luôn rồi vậy.
Ta cùng Trình An là có tình cảm tốt với nhau, nhưng chưa đến mức ta phải kiêm bảo mẫu của cậu ấy cả quãng đời còn lại! Đời này ta sợ nhất là phiền toái, lần này lại đụng phải một cái phiền toái thật lớn. Ta lại không thể nói chuyện với người thực tế đã gần hai mươi tám tuổi nhưng đầu óc mới có mười tuổi như Trình An được. Trình An bình thường ở trước mặt ta đều luôn nghe lời lần này lại phát hỏa. Cậu ấy sau khi nghe ta nói rằng ta sẽ không thu dưỡng cậu ấy liền nổi giận tự giam mình trong nhà vệ sinh không chịu ra, chẳng những không nghe ta giải thích mà còn rống to với ta. “Cậu chán ghét tôi thì đừng đến đây nữa. Tôi cũng không cần cậu!” Xem, câu nói thật quá trẻ con mà!
Ngày hôm sau đi làm, áo khoác của ta còn chưa kịp cởi, đã bị năm y tá người nhỏ nhưng sức không nhỏ lôi đi. Ta vừa bị lôi vừa bị các cô ấy quở trách. Các cô ấy nói Trình An từ hôm qua tới giờ không chịu ăn cơm, không chịu uống thuốc, không chịu nghe người khác nói, cả đêm không ngủ cộng với khóc đứt quãng cả một ngày. Cho đến sáng hôm nay vài y tá đến ép hỏi mới chịu nói ra nguyên nhân.
“Hà Nhứ chán ghét tôi, cậu ấy không cần tôi!”
Ông trời ơi! Ta khi nào thì cần cậu ta vậy?! Ta cùng cậu ấy chỉ có chút xíu tình cảm bạn học với nhau! Vài y tá kéo ta đi tới, trên đường gặp bác sĩ hay y tá nào cũng đều lớn tiếng nêu lên tội trạng của ta: “Hà Nhứ muốn bỏ mặc Trình An!” Giống như ta là mấy người cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ con của mình vậy. Ta chỉ có một cái miệng mà các cô ấy lại có đến năm cái, không ai chịu nghe ta giải thích, bọn họ cũng không để ý ta cùng Trình An vốn chẳng có quan hệ huyết thống gì cả, ta vốn chẳng có nghĩa vụ phải nuôi nấng cậu ta. Tất cả mọi người đều cho rằng người sai là ta, hơn nữa còn đào ra chuyện ta từ nhỏ đến lớn phẩm hạnh thật kém, dưới trận cuồng oanh đạn tạc, ta chỉ biết rụt đầu lại nghe! Mấy trăm năm trước cổ nhân đã bị tù oan như thế nào, ta rốt cục đã hiểu được; tâm trạng lúc bị vu oán giá họa, ta cũng đã sâu sắc cảm thấu!
Bị lôi đi qua một loạt con số phòng bệnh không hay ho, ta bị mấy y tá thô lỗ đẩy mạnh. Trình An đang dùng chăn bọc kín chính mình lui thành một khối nằm trên giường. Ta tiến lên dùng sức lôi cậu ta từ trong chăn ra. Cậu ấy vừa thấy người đến là ta, liền giận dỗi quay đầu đi không thèm nhìn. Mắt cậu ấy sưng đỏ, khẳng định là đã khóc rất lâu; dưới mắt còn có quầng thâm, khẳng định là cả đêm không ngủ; trong bụng thỉnh thoảng truyền ra tiếng “ùng ục”, khẳng định là đang trong tình trạng đói bụng……
Quay đầu lại, trước cửa phòng là năm cô thần giữ cửa đang đứng, nhìn sắc mặt các cô ấy là biết không nên chọc vào. Ngoài cửa còn có không ít y tá bác sĩ ngoài mặt là đến hỗ trợ nhóm thần giữ cửa, thực tế là tới để xem náo nhiệt. Ta hiện tại nghĩ hoài vẫn không ra ta rốt cục đã làm chuyện gì mà khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng ta là tên mất nết “đệ nhất thiên hạ” nữa! Ta rõ ràng ở trong bệnh viện luôn an phận thủ thường không làm chuyện gì xấu, vì sao đến cuối cùng ta vẫn bị chơi hội đồng a?!
Ta đắc tội không ít đồng sự, nhưng chưa đến mức đắc tội đến tất cả các y tá tiểu thư cơ mà! Ta cũng biết có một số người là không nên đắc tội, nhất là các chị em phụ nữa, một khi đoàn kết lại sẽ rất đáng sợ! Hơn nữa ta trong công việc vẫn cần các cô ấy hỗ trợ……
Ai……! Ta thở dài một hơi. Ta đầu hàng! Ta nhận thua! Ta giơ cờ trắng lên là được rồi chứ gì!
Ta kéo Trình An vẫn còn đang cáu kỉnh trên giường ngồi dậy, ta chỉnh âm lượng cho tất cả mọi người cùng nghe, nói: “Tôi bây giờ đi làm thủ tục xuất viện cho cậu, sau đó mang cậu về nhà của tôi!” Được rồi chứ gì, cái này mọi người đều vừa lòng rồi phải không!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook