Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói
Chương 7: Hồ Ly lớn nhỏ

******

Thời gian vùn vụt trôi, tháng năm thấm thoắt thoi đưa, xuân qua thu đến, lại 5 năm nữa trôi qua, trong 5 năm này, dưới ảnh hưởng của ta, Huyền Nguyệt sơn trang biến hóa cực lớn.

Thứ nhất, đồng chí Cổ Mông chịu ngược đãi về tinh thần, dưới sắp đặt của Cổ hồ ly, cuối cùng lấy vợ sinh con, được liệt vào danh sách “ Hiền phu lương phụ”!

Thứ hai, Tiểu Đậu Phụ dưới phương thức huấn luyện kiểu địa ngục, mới bước vào tuổi 16 liền bị ông nội Cổ Ba đá bay ra khỏi sơn trang, lăn lộn trong giang hồ, nói là đi thực nghiệm võ công, sau đó xưng được cái danh “Cổ thiếu hiệp”, đồng thời cũng gây dựng được một đội fan hùng hậu.

Thêm vào đó, Nha Nha ta càng lớn càng xinh đẹp, tên Cổ hồ ly đố kị thành tính, chỉ còn cách dùng danh nghĩa Môn chủ “hãm hại” các anh thị vệ đẹp trai đi làm nghĩa vụ tại các phân đà trên giang hồ.

Cuối cùng, cũng là vô cùng quan trọng nhất, sau khi luyện xong tầng thứ 10 của Huyền Nguyệt Thần Công, mức độ nguy hiểm trong phương thức chỉ giáo của hắn ngày càng leo thang, tỷ như:đôi mắt phượng xanh như ngọc tà mị, vô tình mà như cố tình, lại như đang đánh giá đo đạc luôn dính chặt lên người ta, ánh mắt háo sắc trần trụi đáng sợ đó luôn khiến ta đứng ngồi không yên.

“Thảm cỏ xanh xanh, sương trắng mang mang

Một cô mĩ nữ, đứng cạnh triền đê

Bờ cỏ sum sê, sương trắng mê li

Một cô mĩ nữ, dựng nhà ven đê……..”

(Nước ở một bên – Đặng Lệ Quân)

Nhìn bóng mình trong nước ngày càng mĩ miều, ta khẽ than thở! Haizzzzzzz! Vương Nha Nha à Vương Nha Nha! Ngươi sao lại có dung mạo “hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn” vậy chứ? Sao lại có thân hình đầy đặn, mềm mại, quyến rũ nam nhân như vậy chứ? Nếu khuôn mặt bình phàm một chút, thân hình tầm thường một chút, thì Cổ hồ ly không 24/24 chơi trò “quấy rối tình dục” với ta rồi!

“Haizzz!” Một viên đá nương theo đường pa-ra-bol đáp xuống mặt hồ, từng con sóng nhỏ lăn tăn tỏa ra. Khổ não quá!

“Gừ……gừ……uuu………….uuuu………gừ!” Tiếng rên rỉ kêu gào của động vật khiến ta tò mò, lần theo tiếng vọng, chỉ thấy một con hồ ly đáng thương đang bị một đàn sói vây quanh, cả cơ thể đầy máu không biết đang cố gắng bảo vệ cái gì.

Liều mạng phản kháng!

Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ! Vốn mang trong mình bản lãnh “trừ hung diệt bạo, giúp đỡ kẻ yếu”, ta lập tức đứng phắt dậy, lao vào chiến trường.

Nhìn thấy mĩ thực tròn tròn trăng trắng, lũ sói lập tức chuyển hướng, nhào về phía ta.

Vuốt sói vẫn chưa kịp chạm vào người ta, một hồi gió rít ào ào, chỉ nhìn thấy một đoàn sứ giả Nguyệt Môn từ trên trời bay xuống, sau một hồi hợp sức chiến đấu, cả đàn sói hoang bị giết cùng diệt tận, lại một trận gió rít gào, đám sứ giả áo xanh lại xuất thần nhập hóa ẩn nấp quanh ta!

Thi thể sói hoang vương vãi trên đất! Hừ! Cổng thiên đàng rộng mở chào đón lại không đi, cứ nhè cổng địa ngục đóng im lìm mà lao tới! Muốn ăn thịt ta! Cũng không thèm tìm hiểu xem Thái Sơn phía sau ta hùng vĩ cỡ nào!

“Ư…..Ư……..Ư….Ư!” Hồ ly mẹ thấy nguy hiểm đã qua, thoi thóp thở trên mặt đất, lưu luyến nhằm về hướng bụi cỏ xanh rờn rên rỉ!

“Ư………Ư……….Ư……….Ư!” Một bé Tiểu Hồ trắng tinh, múp míp từ bụi cỏ lăn ra, đáng thương vạn phần, dùng cái mũi nhỏ ti đen đen ngửi ngửi vết máu trên mình mẹ. Mẹ hồ ly thân mang trọng thương, gối mặt lên người con, mắt nhắm mắt mở rên ư ử. Nhìn thấy cảnh đó mà lòng ta đau xót!

Thân hình nhỏ bé, lông mượt trắng phau yếu đuối rên rỉ nhìn mẹ, hi vọng được sống bỗng lóe lên trong mắt của hồ ly mẹ, loạng choạng định gượng dậy nhưng lại ngã khuỵu xuống. Lúc này hồ ly mẹ chỉ có thể đau xót nhìn đứa con tội nghiệp, cuối cùng nó dùng ánh mắt van lơn thống thiết nhìn ta…

Trông thấy cảnh mẫu tử tình thâm rung động lòng người ấy, lòng ta xót xa, vội vàng quỳ xuống ôm Tiểu Bạch Hồ lên, bé con này tuy nhỏ xíu bằng bàn tay ta nhưng móng vuốt đã mọc sắc nhọn, cố gắng phản kháng để lại mấy vết cào trên mu bàn tay ta,  nhưng lúc này ta không màng tới chúng, chỉ nóng lòng muốn bế bé con tới gần mẹ để mẹ nó phấn chấn lên mà sống.

Hồ ly mẹ bịn rịn lưu luyến liếm liếm mặt con,bé con chỉ biết rên ư ử, dùng cái đầu bé xíu đẩy đẩy mẹ mình……nhưng cuối cùng hồ ly mẹ vẫn đuối sức rồi từ từ nhắm mắt. Cảm động trước tình cảm sâu đậm của mẹ con hồ ly, mắt ta rưng rưng, bế bé con vẫn chưa biết đi chỉ biết lăn lên, khư khư ôm chặt trong lòng, nghẹn ngào an ủi: “ Đừng sợ! Đừng sợ! Đừng quá đau buồn! Chúng ta đồng cảnh tương lân, cùng là cọng cỏ cha không yêu, mẹ không thương! Tiểu Bạch Thái! Sau này chúng ta cùng sống bên nhau được không?”

“Ư……Ư…………..Ư……..Ư” Cảm nhận được mẹ đã bỏ mình mà đi, bé con đau thương rúc trong lòng ta rên rỉ.

“Ngoan! Tiểu Bạch Thái không khóc! Tỷ tỷ sẽ chăm sóc bé mà!” Dưới lời an ủi không ngừng, cảm nhận được thành ý của ta, bé con cuối cùng cũng yên lặng nằm trong lòng, đầu lưỡi nhỏ nhẹ nhàng liếm vết cào rướm máu.

“ Tiểu Bạch Thái, theo tỷ tỷ sống sẽ được ăn sơn hào hải vị! Sau này có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!” Cổ Nguyệt Lan cũng là hồ ly cả, hi vọng một lớn một bé sẽ hòa bình chung sống!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương